Khi cửa xe đóng lại, không khí ngay lập tức bị ép ra ngoài, chỉ còn dư lại phân lượng đủ cho hai người hô hấp, thế nhưng cũng không thể hít thở quá sâu, vì sợ giây tiếp theo cả hai sẽ thiếu oxy. Trông Lâm Sơ Nguyệt như đang đối đầu với kẻ địch, tuy nhiên Ngụy Ngự Thành cũng không tiến thêm một bước nào, thậm chí anh còn không nói lời nào, chỉ dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Sơ Nguyệt dần dần thả lỏng, khom lưng xoa xoa mắt cá chân của mình.
Bên ngoài có đầy đủ khách khứa và bạn bè, một góc yên tĩnh trong xe là khoảnh khắc hòa hợp hiếm hoi giữa hai người.
Cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi, cuộc họp báo cũng gần kết thúc, khi Lâm Sơ Nguyệt chuẩn bị xuống xe, Ngụy Ngự Thành đột nhiên mở mắt ra, “Còn qua đó cho bạn trai cũ sai vặt?”
Thì ra anh nhìn thấy được.
Bởi vì bất mãn với Triệu Khanh Vũ, nên giọng điệu của Lâm Sơ Nguyệt cũng không tốt, “Anh ta là cháu trai của anh, làm trưởng bối nên dạy dỗ nhiều hơn.”
Ngụy Ngự Thành cười, “Không dạy được, tôi cũng không phải là ba nuôi của nó.”
Lại tới lại tới nữa, cô biết ngay là anh sẽ không dễ dàng bỏ qua mà.
Lâm Sơ Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái, sau đó xuống xe.
Còn chưa đi được mấy bước, chị Sướng đã nhắn tin cho cô: “Em đau chân thế, sao không nói sớm, mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi, bên này không còn chuyện gì nữa.”
Chuyện này cũng quá đúng lúc đi.
Lâm Sơ Nguyệt ý thức được điều gì, cô xoay người nhìn lại, xe của Ngụy Ngự Thành đã không còn ở đó nữa.
Gót chân đã mòn hai lớp da, thời điểm khử trùng, cô không thể tự mình làm được, cuối cùng vẫn là Lâm Dư Tinh bôi thuốc cho cô. Lâm Sơ Nguyệt nhe răng trợn mắt, nước mắt chực trào, “Cái này gọi là gì? Tiền khó kiếm, giày cao gót khó đi.”
Lâm Dư Tinh chuyên tâm bôi thuốc, không tiếp lời. Sau khi Lâm Sơ Nguyệt thay quần áo ra ngoài, nhìn thấy cậu đang ngồi xổm ở đó, dùng dấm bôi vào trong giày cao gót.
“Em đọc trên mạng, người ta nói làm như vậy có thể khiến da mềm xuống, sau này đi giày sẽ không bị xước chân nữa.” Lâm Dư Tinh quơ quơ hai chiếc giày, vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Sơ Nguyệt dựa vào ván cửa, chậm rãi cong môi, cô bỗng nhiên cảm thấy chẳng còn chỗ nào đau cả.
Cơm nước xong, di động thông báo có tin nhắn mới, Hạ Sơ: Cậu đã xem tin tức trong nhóm chưa?
Lâm Sơ Nguyệt: Có chuyện gì vậy?
Hạ Sơ: Giáo sư Chương tới thành phố Minh Châu, ngày hôm qua có mấy bạn học tới thăm ông ấy, ông ấy hỏi cậu.
Lâm Sơ Nguyệt im lặng, không biết nên trả lời tin nhắn này như thế nào.
Hạ Sơ: Năm đó giáo sư Chương coi trọng cậu như vậy, cậu có muốn gặp mặt ông ấy một lần hay không? Tớ đã hỏi thăm được địa chỉ rồi, ở khách sạn Minh Châu.
Ngón tay Lâm Sơ Nguyệt di chuyển vài lần, cuối cùng gõ ra hai chữ: Quên đi.
Hạ Sơ lại gửi tới rất nhiều tin nhắn, nhưng Lâm Sơ Nguyệt ngay cả xem cũng chưa xem xong, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Chương Thiên Du là người thầy dìu dắt Lâm Sơ Nguyệt trong suốt chặng đường học tập của cô. Với vốn kiến thức sâu rộng và trí tuệ rộng mở, ông giáo dục, dạy dỗ mọi người các đạo lý, đồng thời cũng không ngần ngại đưa ra những lời khuyên. Vào năm thứ hai đại học, ông dẫn theo Lâm Sơ Nguyệt nghiên cứu dự án, tới thực tập tại Cục Điều Tra Hình Sự, đến Bắc Kinh nghe toạ đàm. Luận văn của Lâm Sơ Nguyệt luôn được ông khen ngợi, mỗi khi nhắc tới, Chương Thiên Du luôn tự hào vì có một học sinh như vậy.
Khi đó, Lâm Sơ Nguyệt cũng cảm thấy mình sẽ trở thành một nhà tâm lý học xuất sắc, không phụ sự kỳ vọng của thầy.
Sau này, cuộc sống của cô, không dám bàn tới lý tưởng. Bất kể là áy náy hay trốn tránh, cô không còn tham gia các hoạt động với bạn học xưa cũ, cũng cố tình xa lánh giáo viên của mình. Trước kia những lời thăm hỏi ngày lễ tết đều bị hủy bỏ, sau này, ngay cả số điện thoại cũng thay đổi vài lần, không thể liên lạc được nữa.
Mới đầu Chương Thiên Du còn hỏi thăm những người khác, nhưng học giả tâm cao khí ngạo (*), dần dà cũng trở nên tức giận. Chỉ thỉnh thoảng nhắc tới, đối với Lâm Sơ Nguyệt vừa yêu lại vừa hận.
(*): tự cao, kiêu ngạo
Chuyện cũ không thể quay lại, Lâm Sơ Nguyệt giống như một con rùa đen rụt cổ vào trong mai, chỉ dám tự mình nhớ lại.
Một khi ký ức hiện lên, nó thường có nghĩa là điều gì đó sắp xảy ra.
Ngày hôm đó, tại nơi làm việc, Lâm Sơ Nguyệt và chị Sướng cùng nhau phỏng vấn nhân viên mới, đồng thời cũng làm bài kiểm tra MBTI cho những ứng viên vào các vị trí quan trọng. Bận rộn xong đã gần 11 giờ, thời điểm rời khỏi thang máy, Lâm Sơ Nguyệt đang cúi đầu xem tài liệu. Bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi hiền hậu: “Lâm Sơ Nguyệt.”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, ngẩng đầu lên, Chương Thiên Du đã đứng ở trước mặt cô.
Cô đứng thẳng người, vô thức cúi đầu xuống: “Giáo sư Chương.”
Giáo sư Chương cũng không dám tin vào mắt mình, nhưng ông mau chóng trấn định trở lại, hơn nữa cau mày giọng điệu thể hiện sự tức giận: “Em vẫn còn nhận người thầy này sao.”
Chỉ một câu đã khiến Lâm Sơ Nguyệt mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lúc này cô mới nhìn thấy, đi cùng Chương Thiên Du, lại là Ngụy Ngự Thành.
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, “Giáo sư Chương, đây là?”
Chương Thiên Du tức giận, “Chính là học sinh mà tôi từng nhắc với cậu đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu càng thấp hơn.
“Sao thế, không muốn mời thầy tới văn phòng của em nghỉ chân một chút hay sao?” Chương Thiên Du chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới phản ứng lại, vội vàng nhường đường, thấp giọng gọi: “…… Thầy.”
Chương Thiên Du thở dài, “Quên đi, không cần miễn cưỡng, tự em nhìn mà làm đi, nếu còn nhớ tới thầy thì mời thầy ăn một bữa cơm. Thầy vẫn còn việc phải làm ở thành phố Minh Châu, rạng sáng ngày hôm sau sẽ bay về Bắc Kinh.”
Lâm Sơ Nguyệt siết chặt ngón tay, không dám nhìn ông.
“Nếu còn nhớ tới lão già này, có thể hỏi địa chỉ từ chỗ Ngụy tiên sinh.” Chương Thiên Du liếc mắt nhìn Ngụy Ngự Thành, “Làm một ông chủ tốt, phải khai sáng cho nhân viên nhiều hơn.”
Ý cười bên khóe miệng Ngụy Ngự Thành càng sâu hơn, vừa đi vừa ấn thang máy, duỗi tay làm động tác mời, “Ngài giáo huấn rất phải.”
Hai người đi rồi, cả người Lâm Sơ Nguyệt đều nhũn ra, giống như rối gỗ mà đứng tại chỗ.
Cô bồn chồn không yên suốt một buổi sáng, cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài. Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng nhắc nhở của thang máy, trái tim cô như thắt lại. Rèm cửa mở rộng, mỗi khi có người lướt qua cô lại nhìn ngó xung quanh, cả ngày hôm đó, không chờ được Ngụy Ngự Thành trở lại văn phòng.
Sắp tới thời điểm tan sở, không nhịn được nữa, Lâm Sơ Nguyệt nhắn tin WeChat cho Chu Tố: Tố, thư ký Lý đi công tác rồi sao?
Chu Tố đang bận, mười phút sau mới trả lời: Đúng vậy, buổi trưa bay tới Thâm Quyến rồi.
Lâm Sơ Nguyệt gián tiếp hỏi thăm, từ trước đến nay Lý Tư Văn và Ngụy Ngự Thành luôn như hình với bóng, thư ký Lý đi công tác, khẳng định Ngụy Ngự Thành cũng không ở thành phố Minh Châu.
Lâm Sơ Nguyệt hối hận không thôi, do dự khắp nơi, tới giờ phút này mới chợt nhận ra đáp án rõ ràng.
Tự mình phân cao thấp, cuối cùng hại chết người!
Lâm Sơ Nguyệt cực kỳ ủ rũ, nhìn di động mà tức giận bản thân mình.
Ngồi thất thần trong văn phòng hồi lâu, khi bóng đêm mặc áo giáp ra trận, cô mới hốt hoảng chuẩn bị về nhà. Lấy túi xách, đóng cửa, quay người lại thì nhìn thấy ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng hành chính ở bên phải..
Trong lòng Lâm Sơ Nguyệt lộp bộp nhảy dựng, loại trực giác vô lý đó lại tới nữa.
Cô bước nhanh về phía bên kia, vòng qua vách ngăn, mấy bàn làm việc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mục tiêu. Quả nhiên là ánh đèn từ văn phòng của Ngụy Ngự Thành, thế mà anh không hề rời đi!
Làm thế nào để diễn tả tâm trạng của cô lúc này? Nói là sống sót sau tai nạn, mất mà tìm lại được cũng không quá.
Cửa không đóng chặt, cô thăm dò trước, sau đó lách nửa người vào từng chút một, nhìn trái nhìn phải hai lần cũng không tìm thấy người. Cuối cùng, giọng nói của Ngụy Ngự Thành gần như dán vào lưng cô mà truyền đến: “Ở đây.”
Lâm Sơ Nguyệt lui về phía sau theo bản năng, bả vai được anh đỡ lấy, Ngụy Ngự Thành đang đứng phía sau cô. Chẳng qua lần này vội vàng lùi lại, mặc dù đã kịp dừng chân, nhưng gáy vẫn đụng phải ngực anh.
Một tiếng cộc vang lên, âm thanh trầm đục.
Không phải nói quá, tai của Lâm Sơ Nguyệt ù đi vì đau, cô ôm đầu ngồi xổm xuống.
Ngụy Ngự Thành cũng ngồi xổm xuống, nhíu mày hỏi: “Đụng phải chỗ nào rồi?”
Hai giây đau đớn nhất đã trôi qua, nhưng Lâm Sơ Nguyệt không đứng dậy mà nhìn thẳng vào anh, cánh môi hé mở, “Rất nghiêm trọng, chấn động não rồi.”
Ngụy Ngự Thành một bên lưu luyến ánh mắt hiện tại của cô, một bên nén cười hỏi: “Phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Thầy Chương đang ở đâu?” Giọng nói của cô cứng nhắc và khô khan.
“Khách sạn Minh Châu.”
“Ồ.” Lâm Sơ Nguyệt muốn nói lại thôi, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Ngụy Ngự Thành cũng cúi đầu, nhìn sắc mặt của cô, ra vẻ đứng đắn nói một câu hai ý nghĩa: “Còn muốn tôi bồi thường gì nữa không? Giải quyết ngay tại chỗ, quá hạn sẽ không chấp nhận.”
Anh làm bộ đứng dậy, vạt áo nhanh chóng bị kéo lấy.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ rụt rè, “Anh quen biết thầy giáo của tôi, có thể đi cùng tôi tới đó hay không.”
Ngụy Ngự Thành không lập tức trả lời.
Lặng im hồi lâu, dũng khí mãi mới gom góp được đã có chút tan tác, Lâm Sơ Nguyệt đang định buông tay, lại thấy anh nói: “Tôi đợi lâu như vậy, rốt cuộc em cũng tới tìm tôi.”
Ngày hôm sau, khách sạn Minh Châu.
Cột sống của Chương Thiên Du không tốt, thời điểm nghiêm trọng ngay cả đi đường cũng không tiện. Mùa thu ở thành phố Minh Châu, những cơn mưa kéo dài, Lâm Sơ Nguyệt không đặt nhà hàng quá xa, mà ở ngay khách sạn ông đang ở. Nhà hàng Quảng Đông trên tầng hai có hương vị chính tông, phù hợp với thói quen ăn uống thanh đạm của người lớn tuổi.
Lâm Sơ Nguyệt gắp thức ăn cho ông mà không nói một lời, thận trọng và lo lắng quá mức. Vốn dĩ Chương Thiên Du còn bày chút sắc mặt, nhưng vừa thấy cô như vậy, ông đành bất đắc dĩ thở dài, “Ngồi xuống ăn đi, người không biết còn tưởng thầy là hổ đấy.”
Ngụy Ngự Thành ngồi bên cạnh cười nói: “Ngài nên cười nhiều một chút, nhiều năm không gặp như vậy, đừng dọa cô ấy chạy mất.”
Chương Thiên Du hừ lạnh, “Chân trên người con bé, muốn chạy hay không tôi cũng không quản được.”
Ngụy Ngự Thành quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Còn chạy nữa không?”
Kỳ thật câu nói này là tìm bậc thang cho cả hai người, nhưng Lâm Sơ Nguyệt luôn cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu.
Giáo sư Chương tức giận, “Vẫn chạy?”
Cô vội vàng lắc đầu, “Không chạy nữa.”
Chương Thiên Du nguôi giận hơn phân nửa, cuối cùng ông quan tâm học trò cưng, hỏi: “Vẫn làm việc trong ngành này sao?”
“Vâng ạ.”
Sắc mặt Chương Thiên Du có chút ấm áp, ông liếc mắt nhìn Ngụy Ngự Thành, “Cậu cũng không nói với tôi một tiếng.”
Ngụy Ngự Thành hô to oan uổng, “Tôi lại không biết cô ấy chính là sinh viên của ngài.”
Nghe không hiểu lời nói bí hiểm của hai người, ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt tràn đầy nghi ngờ, nhìn về phía anh.
“Nhưng ngài yên tâm, người ở nơi này của tôi, tôi nhất định sẽ trông chừng giúp ngài.” Ngụy Ngự Thành đứng dậy rót rượu, trên bàn còn một bình Ngũ Lương Dịch chưa mở.
“Được rồi.” Mặc dù Chương Thiên Du có vài phần tiếc hận, lúc trước ông một lòng bồi dưỡng Lâm Sơ Nguyệt phát triển theo hướng nghiên cứu tâm lý, hiện giờ tuy rằng chênh lệch quá lớn, nhưng ít nhất cô vẫn không từ bỏ chuyên ngành này, “Hối Trung là tập đoàn lớn, tiếp xúc thực tiễn nhiều một chút, chắc chắn sẽ có lợi với em.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy dường như ông hiểu lầm rồi, nhưng nghĩ tới càng giải thích càng phức tạp hơn, vì thế cô lại nuốt lời nói trở vào.
Chương Thiên Du đã ngà ngà say, ngày thường ông hiếm khi rảnh rỗi để được uống vui vẻ như vậy, ông nói: “Tiểu Nguyệt có thể uống một chút, rót cho con bé cái đáy ly.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng vui vẻ, sảng khoái vươn ly ra, “Vâng ạ, em mời thầy.”
Thế nhưng Ngụy Ngự Thành lại không thuận theo, tay trái cầm bình rượu, không nhanh không chậm nói: “Ngày mai cô ấy còn phải đi làm, không thể làm hỏng việc, lão Chương, tôi sẽ uống cùng ngài cho tới khi thống khoái mới thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt chống đầu bất mãn, “Ngày mai anh cũng phải đi làm nha.”
“Tôi là ông chủ.” Ngụy Ngự Thành nhẹ giọng nói.
Lâm Sơ Nguyệt giơ tay ra hiệu đầu hàng, cô chịu thua rồi.
Có thể Chương Thiên Du cũng chướng mắt một chút tửu lượng đó của cô, vì thế ông lập tức đồng ý. Cứ như vậy, một già một trẻ vừa nâng chén vừa thoải mái trò chuyện, việc bang giao, quân sự, thiên văn, địa lý, không có chuyện gì là Ngụy Ngự Thành không tiếp được.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn chú ý.
Rượu cạn hết ly này tới ly khác, Ngụy Ngự Thành cởi tây trang, ném lên đùi cô. Hôm nay Lâm Sơ Nguyệt mặc váy, mặc dù có thêm quần tất, nhưng đêm thu lạnh lẽo, anh đều nhìn ở trong mắt.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Sơ Nguyệt mới phát hiện, Ngụy Ngự Thành uống rượu rất sảng khoái và thật thành. Hơn nữa anh cũng không giống những người đàn ông khác, rượu vào lời ra, quên hết tất cả. Anh rất có chừng mực, luôn cẩn thận lắng nghe, gãi đúng chỗ ngứa mà tiếp lời, nét đứng đắn và lịch sự không hề thuyên giảm.
Thời điểm Chương Thiên Du tận hứng, ông còn ngâm nga một đoạn kịch Hoàng Mai, những tiếng ngân dài, những giai điệu ngắn ngủi, quả thật đúng là bảo đao chưa già. Hát xong, ông lại muốn rót thêm rượu, Lâm Sơ Nguyệt nhịn không được vội vàng lên tiếng: “Thầy, thầy uống nhiều rồi.”
“Không nhiều lắm không nhiều lắm, chỗ này không đáng bao nhiêu.” Giáo sư Chương mượn rượu xua tay.
Bình rượu vừa mới ngả xuống đã bị một bàn tay che kín miệng, Ngụy Ngự Thành nói: “Lão Chương, nghe lời học trò ngài nói đi.”
Mặc dù Chương Thiên Du không chịu, nhưng vẫn kiềm chế rất nhiều, sau đó biến thành một mình Ngụy Ngự Thành uống rượu, Lâm Sơ Nguyệt lén ước lượng, hai bình Ngũ Lương Dịch, anh phải uống tới hai phần ba.
Nhiều thì nhiều, nhưng trông anh có vẻ vẫn rất tỉnh táo. Biết sáng mai Chương Thiên Du phải lên máy bay, trước 8 giờ rưỡi đã đưa người về phòng. Lúc rời đi, Chương Thiên Du nhìn Lâm Sơ Nguyệt thở dài một hơi, “Em ấy, vừa là học trò mà thầy yên tâm nhất, cũng là người mà thầy lo lắng nhất.”
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, đứng ra bảo đảm: “Tôi sẽ trông chừng, sau này cô ấy không thể chạy thoát nữa đâu.”
Tạm biệt lão Chương, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỳ thật thời điểm ăn cơm Lâm Sơ Nguyệt đã suy nghĩ, Ngụy Ngự Thành uống nhiều rượu như vậy, anh trở về nhà bằng cách nào. Sau đó cô lại nghĩ, chắc hẳn anh sẽ sắp xếp tài xế tới đón.
Nhưng mãi tới khi rời khỏi thang máy, bước vào sảnh khách sạn, cũng không thấy anh gọi điện thoại cho tài xế. Chìa khóa đang nằm trong lòng bàn tay Ngụy Ngự Thành, theo động tác di chuyển, nhẹ nhàng va chạm vào nhau và phát ra tiếng vang.
Lâm Sơ Nguyệt nhịn không được hỏi: “Anh tự lái xe sao?”
“Tôi uống rượu rồi.”
Cuối cùng cũng biết là mình đã uống rượu rồi đấy, Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Tài xế của anh tới đón sao?”
Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cô một cái, “Ừ.”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, theo bản năng nhìn ra bên ngoài, “Hả? Ở bên ngoài sao?”
Ánh mắt anh không hề di chuyển, vẫn luôn nhìn cô.
Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên phản ứng lại, cô chỉ vào chính mình, “Tôi?”
Giây tiếp theo, chìa khóa đã được nhét vào lòng bàn tay cô, Ngụy Ngự Thành cất bước đi về phía trước, “Em.”
“Không được, tôi không thể lái xe!”
“Em có bằng lái.”
“Có thì có, nhưng tôi chưa bao giờ đụng vào xe hơi.”
Lâm Sơ Nguyệt vội vã đuổi theo, người đàn ông chân dài, lại cố ý đi nhanh. Cô giống như một con thỏ nhảy nhót xung quanh người anh. Nhân viên phục vụ đã đậu xe ở trước cửa, Ngụy Ngự Thành ngoảnh mặt làm ngơ, kéo ghế phó lái ra lập tức ngồi lên. Cửa xe đóng sầm lại, bộ dạng cực kỳ quyết tâm.
Phía sau có một chiếc xe đi tới, chờ đợi hồi lâu, nhịn không được bóp còi thúc giục.
Lâm Sơ Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu ngồi lên ghế điều khiển.
“Ở chỗ này, quay số xuống.” Thậm chí Ngụy Ngự Thành còn không mở mắt, giọng điệu đầy men say, nhẹ nhàng nói: “Nhấn ga.”
Chạm vào tay lái, Lâm Sơ Nguyệt làm theo từng bước, kết quả nhấn bước đầu tiên quá mạnh, chiếc xe điên cuồng chồm lên phía trước, cô vội vàng phanh lại. Cú va chạm xóc nảy khiến Ngụy Ngự Thành mở mắt ra.
Anh nhíu mày nói: “Đợi lát nữa tôi nôn ra xe, em dọn dẹp.”
Lâm Sơ Nguyệt hất cằm, “Câm miệng, đối xử tốt với tài xế của anh một chút.”
Ngụy Ngự Thành đột nhiên bật cười, “Cũng phải, một xe hai mạng.”
Lâm Sơ Nguyệt không nói chuyện với anh nữa, cô là người vô cùng tập trung khi làm việc, thời điểm đọc sách cũng là tính tình này, hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm tốt. Chiếc Mercedes-Benz được trang bị hàng đầu của Ngụy Ngự Thành rất dễ lái, đêm khuya, trên đường xe cộ thưa thớt.
Mới đầu cô còn lái chậm, sau đó hòa vào đường Minh Châu, lái xe trên con đường tám làn đủ rộng cho một cuộc duyệt binh. Ngụy Ngự Thành nhẹ nhàng ngước mắt đánh giá, cô đang đắm chìm, nhàn nhạt hưng phấn và thả lỏng.
“Mở cửa sổ ra sẽ càng có cảm giác hơn.”
“Không cần.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Anh uống rượu không thể trúng gió.”
Ngụy Ngự Thành cười, “Quan tâm tôi.”
Lòng bàn tay Lâm Sơ Nguyệt đổ mồ hôi, cô trực tiếp kéo toàn bộ cửa sổ xuống, lời phản bác vô cùng rõ ràng.
Ngụy Ngự Thành lười biếng nói, “Không có lương tâm.”
Sau đó anh ngừng nói chuyện, tựa lưng vào ghế ngồi, hiếm khó ngồi yên như vậy. Chân dài giao nhau, áo sơ mi ôm sát bụng, không thấy một chút thịt thừa nào. Chắc hẳn là anh ngủ rồi, chạy xe một tiếng rưỡi tới Minh Châu Uyển thế nhưng không hề nhúc nhích.
Lâm Sơ Nguyệt đỗ xe, lời nói đến bên miệng, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy sườn mặt ngủ say của anh, cô lại duy trì sự trầm mặc.
Dường như Chung Diễn đã từng nói, chất lượng giấc ngủ của Ngụy Ngự Thành không được tốt.
Lâm Sơ Nguyệt vô thức nhìn lên mái tóc của anh, dày và rậm rạp, Ngụy Ngự Thành bao nhiêu tuổi rồi? 35? Thật đúng là không có phiền não, không bị rụng tóc. Lâm Sơ Nguyệt bị chính những suy nghĩ lung tung của mình chọc cười.
Năm phút sau, Ngụy Ngự Thành tự mình tỉnh dậy. Tầm mắt mông lung, nhuốm màu men rượu, ánh mắt không còn đen nhánh như ngày thường, mà hiện ra màu xám khói nhàn nhạt. Anh nghẹn giọng nói: “Tôi khó chịu.”
Lâm Sơ Nguyệt hừ nhẹ, “Tôi còn tưởng rằng anh uống rất khá.”
Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Tôi giả vờ.”
Người đàn ông một khi thành thật, dáng vẻ sẽ đáng yêu hơn rất nhiều. Lâm Sơ Nguyệt thở dài bất đắc dĩ, xuống xe trước, lại vòng qua ghế phó lái mở cửa, “Tôi không thể dừng xe trước cổng lớn nhà anh, xe cứ để lại đây, anh dựa lên người tôi một chút, tôi đỡ anh đi vào.”
Ngụy Ngự Thành rất phối hợp.
Nhưng ngay khi cửa xe vừa đóng lại, Lâm Sơ Nguyệt đã hối hận, cô đã quá xem nhẹ trọng lượng cơ thể anh, anh như vậy đâu phải là “dựa lên một chút”, quả thực chính là dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô. Lâm Sơ Nguyệt chật vật, “Anh có thể tự mình đứng thẳng một chút hay không?”
“Bác sĩ Lâm, tôi đứng không vững.” Dường như giọng nói của anh ngày càng nghẹn hơn.
Lâm Sơ Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể quàng cánh tay anh qua bả vai mình, lúc này mới cố gắng chống đỡ được. Chỉ bảy tám mét ngắn ngủn, hai người đi chậm như ốc sên say rượu.
“Tửu lượng của anh đúng là con hổ giấy, còn khuyên nhủ giáo sư Chương đừng mê rượu.” Lâm Sơ Nguyệt lao lực nói: “Không biết xấu hổ.”
Bước chân Ngụy Ngự Thành lảo đảo, kéo theo cô lắc lư từ đông sang tây. Trong lúc va chạm, da thịt của hai người dán vào nhau qua lớp vải, mỗi một bước đi là một lần cọ xát.
Lâm Sơ Nguyệt than thở oán trách, Ngụy Ngự Thành rũ đầu, không nói một câu.
Cuối cùng cũng tới được trước cổng lớn, Lâm Sơ Nguyệt dùng một tay đỡ anh, một tay cố gắng nhấn chuông cửa. Ngay khi đầu ngón tay chuẩn bị chạm vào cái nút, trọng lượng thân thể Ngụy Ngự Thành giống như đột nhiên tăng vọt, phần lớn trọng lượng đều dồn lên cánh tay của cô.
“Này!!” Lâm Sơ Nguyệt theo bản năng dùng cả hai tay ôm lấy anh, nhưng Ngụy Ngự Thành căn bản đứng không vững, ngược lại đổ gục xuống theo hướng tay của cô. Hơn nữa chính bản thân anh cũng sợ ngã, anh ôm chặt lấy Lâm Sơ Nguyệt, đồng thời liên tục đẩy người vào bức tường phía sau.
GC: UHBKRL19
Chưa thấy qua người say rượu nổi điên nào phát tác muộn như vậy, Lâm Sơ Nguyệt không chịu nổi sức nặng, chống lên ngực anh, “Ngụy Ngự Thành, Ngụy Ngự Thành.”
Ngụy Ngự Thành gục đầu xuống, dựa vào hõm vai cô.
Hơi thở nóng bỏng đọng lại bên tai, không có mùi rượu khó ngửi, ngược lại thoang thoảng mùi hương bạc hà.
“Thắt lưng của tôi sắp gãy rồi!” Lâm Sơ Nguyệt bất đắc dĩ xin tha.
Ngụy Ngự Thành đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt đầy tơ máu, khiến người ta không có cách nào nặng lời.
Hình như Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy anh nói điều gì đó.
“Hả? Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”
Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu, nửa bên mặt tựa trên hõm vai của cô, bàn tay chống lên tường cũng không ngừng siết chặt, “Tôi có lợi hại hay không?”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, “Hả?”
“Đêm đó tôi có lợi hại hay không?” Hơi thở của Ngụy Ngự Thành nặng nề và tràn đầy dục vọng.
Lưu manh say rượu, đốt cháy gương mặt Lâm Sơ Nguyệt.
Ngụy Ngự Thành mượn rượu làm càn, giống như một đứa trẻ đòi kẹo. Nhưng mà, kháng cự, trầm mặc căn bản không giải quyết được chuyện gì, giọng nói của Ngụy Ngự Thành vững vàng, kiên định.
“Có lợi hại hay không, em nói đi, nói nhanh lên.”
Lồng ngực của anh càng ngày càng gần, “Em có nói hay không?”
Lâm Sơ Nguyệt vứt bỏ áo giáp, chấp nhận thất bại, cô nhắm mắt lại, giọng nói khẽ run:
“Lợi hại.”
Nói xong, bầu không khí yên tĩnh chết lặng.
Ngụy Ngự Thành nhìn Lâm Sơ Nguyệt, sau đó lại nghiêng đầu dựa lên người cô. Dưới góc độ mà cô không nhìn thấy, anh mang ý cười đựng đầy hõm vai cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận