Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 29: 29

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 458 lượt xem
  • 5099 chữ
  • 2021-09-08 00:59:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thân thể người đàn ông thật sự rất nặng, lại bị lời nói khi say của anh kích thích, Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên có thêm sức mạnh vượt trội, vội vàng lôi kéo người tới trước cửa nhà.

 

Lâm Sơ Nguyệt ném người ở đó, mặc anh ngồi bệt dưới đất, ấn liên tiếp ba tiếng chuông cửa, sau đó vội vàng bỏ chạy. Dì giúp việc trong nhà mau chóng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người lập tức kinh ngạc kêu lớn, rồi lại xoay người đi gọi người.

 

Tiếp theo là Chung Diễn, đi chân trần không mang giày, mặc chiếc quần đùi thể thao, chắc hẳn mới từ trên giường bò dậy. Lâm Sơ Nguyệt trốn sau hàng rào, mãi cho tới khi Ngụy Ngự Thành được Chung Diễn đỡ vào trong nhà, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, lắc cánh tay đau nhức rời đi.

 

“Mẹ kiếp, cậu, cậu uống bao nhiêu rượu rồi?!” Chung Diễn bày ra tư thế, chuẩn bị cõng Ngụy Ngự Thành lên tầng, “Dì Trần, dì đỡ giúp cháu một chút, cậu cháu nặng lắm, cháu sợ cháu không cõng nổi.”

 

Ngay khi Chung Diễn chuẩn bị dùng sức, trên lưng đột nhiên thả lỏng, Ngụy Ngự Thành trầm giọng nói: “Thiếu rèn luyện.”

 

Trong chớp mắt, anh đã giống như người bình thường, tự mình đứng thẳng, eo lưng thẳng tắp, mặc dù có thể nhìn ra tơ máu màu hồng nhạt ở khóe mắt, nhưng lại nhìn không ra một chút dáng vẻ say rượu nào.

 

Chung Diễn ngây ngốc, “Tỉnh rượu nhanh như vậy?”

 

Ngụy Ngự Thành thong dong cởi áo khoác, còn không quên tháo khuy măng sét. Anh liếc mắt nhìn Chung Diễn, “Nhìn thấy cháu là tỉnh.”

 

Người đi rồi, Chung Diễn lẩm bẩm nói thầm, “Fuck, hàm ý thật xấu xa.”

 

Bên này, Lâm Sơ Nguyệt đi bộ không tới năm phút, phía sau vang lên tiếng bóp còi ngắn ngủi.

 

Cô quay đầu lại, là lão Trương, tài xế của Ngụy Ngự Thành, “Thật trùng hợp bác sĩ Lâm.”

 

“Chú Trương.”

 

“Về nhà sao?” Lão Trương nhiệt tình nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô trở về, đừng vội từ chối, giờ này ở Minh Châu Uyển không có xe taxi đâu. Hơn nữa cũng không phải cho cô đi nhờ miễn phí, mấy ngày hôm nay cảm xúc của con trai tôi không đúng lắm. Cô là chuyên gia, làm ơn giúp tôi và cho tôi chút ý kiến.”

 

Người đi theo và làm việc bên người Ngụy Ngự Thành, giao tình lui tới kín kẽ tới mức một giọt nước cũng không để lọt. Thái độ nhiệt tình, lại cho người ta bậc thang để bước xuống. Lâm Sơ Nguyệt lên xe, trò chuyện lão Trương về vấn đề giáo dục suốt một đường. Đưa người tới nơi, sau khi nhìn thấy cô lên lầu an toàn, lão Trương mới gọi điện thoại: “Chủ tịch Ngụy, bác sĩ Lâm đã về đến nhà.”

 

Ngụy Ngự Thành vừa mới tắm rửa xong, mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa sẫm màu, vạt áo xõa xuống dưới, mơ hồ lộ ra những đường nét ở ngực và bụng. Rượu trắng làm ấm thân thể, anh cảm thấy hơi nóng, cố ý hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống.

 

Tiếng đập cửa vang lên, Ngụy Ngự Thành: “Vào đi.”

 

Chung Diễn dò đầu vào trước, sau đó quơ quơ đồ vật trong tay, “Uống cái này vào sẽ không đau đầu, cậu, cậu uống một chai đi.”

 

Đã tới vị trí này rồi, mấy năm nay Ngụy Ngự Thành rất ít khi uống rượu xã giao, nhưng khi còn trẻ có rất nhiều công việc phải giải quyết, gia nghiệp lại lớn mạnh, thường xuyên thân bất do kỷ. Chung Diễn vẫn còn nhớ, sau khi Ngụy Ngự Thành uống rượu, dạ dày luôn khó chịu.

 

“Những người trẻ tuổi bọn cháu đều hay uống thứ này.” Chung Diễn nói.

 

Ngụy Ngự Thành híp mắt lại, ánh mắt đè nén liếc qua.

 

Cậu lập tức ý thức được điểm mấu chốt, cợt nhả mà lấy lòng: “Cậu cũng trẻ tuổi, cho nên cháu mới đưa thứ này tới đây.”

 

Quỷ xảo quyệt, Ngụy Ngự Thành nhìn thấu nhưng không vạch trần, Chung Diễn có phần tâm ý này, ít nhiều anh cũng cảm thấy được an ủi. Vì thế anh rất nể mặt mà uống sạch sẽ, có mùi chua chua của trái cây, nên cũng không khó uống.

 

Chung Diễn nhét tay vào túi quần, tỏ vẻ lạnh lùng rời đi, tâm trạng của Ngụy Ngự Thành không tồi, do đó anh cảm thấy một nhúm tóc vàng của tên nhóc này cũng không quá mức khó coi.

 

Có cồn thôi miên, Ngụy Ngự Thành hiếm khi cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, nhưng chỉ chốc lát sau, Ngụy Ngự Thành đã tỉnh lại. Mồ hôi trên lưng chảy ra như nước, đầu đau như muốn nứt ra. Trước khi ngủ đã quên tắt điều hòa, lúc này cơn lạnh thấu xương khiến cơ thể mềm nhũn. Trong cổ họng vẫn còn lưu lại hương vị ngọt béo của chai đồ uống giải rượu mà Chung Diễn đưa tới.

 

Suốt một tuần u ám rốt cuộc ông trời cũng đổi tính, mặt trời nắng đẹp, các khu thương mại CBD sừng sững trong các tòa nhà cao tầng trông có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều. Lâm Sơ Nguyệt thích nhất con đường dài 100m nối thẳng tới Trung tâm tài chính Minh Châu, những phiến lá ố vàng úa vàng tựa sàng tre tự thiên, ánh nắng mặt trời rải rác trong đó.

 

“Chào buổi sáng! Nguyệt Nguyệt!”

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tố, “Chào buổi sáng, Tố.”

 

“Một tuần này tớ sắp mệt chết rồi, ngày hôm qua tăng ca đến 10 giờ.” Chu Tố kéo cánh tay cô làm nũng, “Rốt cuộc cũng được giải phóng, ngày mai là thứ bảy, cậu cùng tớ đi dạo phố nha.”

 

Lâm Sơ Nguyệt: “Chắc không được rồi, tối hôm qua công ty đã ra thông báo, ngày mai bộ phận của chúng tớ sẽ tổ chức team building.”

 

Chu Tố: “Đi đâu vậy?”

 

“Cắm trại trên núi Thu Diệp.”

 

Đây là hoạt động hàng tháng trong bộ phận nhân sự của Minh Diệu, nếu thời tiết không tốt sẽ liên hoan ca hát, dù sao mỗi tháng sẽ có một lần tụ tập. Mấy ngày nay thời tiết tốt, trên mạng truyền nhau có mưa sao băng qua chòm sao Sư Tử, mấy người chị Sướng quyết định sẽ đi cắm trại trên núi Thu Diệp.

 

“Huhu, vậy chủ nhật đi.” Chu Tố ấm ức dựa vào vai cô, “Tớ cần tiêu tiền để tiếp tục duy trì mạng sống!”

 

Nhìn từ góc độ này, ánh mắt sắc bén của Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy dấu hôn bị áo sơmi che lại trên xương quai xanh của Chu Tố.

 

Hai người nói nói cười cười tiến vào thang máy, bất ngờ chạm mặt Lý Tư Văn, Lâm Sơ Nguyệt chào hỏi: “Thư ký Lý.”

 

Lý Tư Văn khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng.” Tạm dừng nửa giây, lại nhìn về phía Chu Tố.

 

Chu Tố lười biếng nói: “Chào buổi sáng, lãnh đạo.”

 

Lý Tư Văn nói: “Sáng sớm đã không có tinh thần như vậy.”

 

Chu Tố chỉ đơn giản là không muốn đứng thẳng, cô dựa vào Lâm Sơ Nguyệt giống như không xương, ngay cả nửa con mắt cũng không nhìn anh, nói cho có lệ: “Đã biết, thưa lãnh đạo.”

 

Lý Tư Văn tỏ vẻ bất đắc dĩ, tuy là giọng điệu việc công xử theo phép công, nhưng rõ ràng đã có phần mềm xuống, “Buổi sáng chủ tịch không có ở công ty, công việc trên tay em cứ giao tới nơi này của anh, sắp xếp lại bảng dự toán do phòng kỹ thuật báo cáo lên, hoàn thành sớm một chút, buổi chiều em có thể trở về nghỉ ngơi.”

 

Chu Tố bắt được trọng điểm: “Chủ tịch đi công tác rồi sao?”

 

“Bị cảm lạnh.” Nơi này không có người ngoài, Lý Tư Văn nói chuyện có phần tùy ý, “Tối hôm qua uống rượu, trúng gió, bị cảm lạnh.”

 

Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt không thay đổi, nhưng đầu ngón tay lại vô thức mà cuộn lại.

 

Lý Tư Văn làm việc tại tầng 35, thang máy tiếp tục lên trên, Chu Tố cảm khái: “Chủ tịch Ngụy rất ít khi nghỉ ốm không tới công ty, chắc hẳn là bệnh không nhẹ.”

 

Quả thật Ngụy Ngự Thành bị bệnh không nhẹ.

 

Cơn đau đầu tối hôm qua mới chỉ bắt đầu, sau nửa đêm, hết sốt lại ho khan. Không biết có phải do chai đồ uống giải rượu của Chung Diễn quấy phá hay không, dạ dày Ngụy Ngự Thành cực kỳ khó chịu, lăn lộn đến rạng sáng, hiện tại vẫn còn đang truyền nước.

 

Thật sự không có cách nào tới công ty, càng muốn mạng hơn chính là, tới bây giờ Ngụy Ngự Thành vẫn không thoải mái. Chiều muộn, Đường Diệu gọi điện thoại tới: “Buổi tối ra ngoài ăn cơm.”

 

Ngụy Ngự Thành mệt mỏi nói “Không đi.”

 

Lỡ hẹn với Đường Diệu vài lần, Diệu tổng cũng cần mặt mũi, “Được rồi, lần sau cậu đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa.”

 

Chủ tịch Ngụy tâm cao khí ngạo, không thích nghe nhất là lời uy hiếp, mặc dù bệnh, nhưng khí thế vẫn không giảm, “Ở thành phố Minh Châu, không có lý do gì để tôi phải nhờ tới sự giúp đỡ của cậu.”

 

Đường Diệu cũng không rõ vì sao lại xảy ra trận chiến bất ngờ này, anh ấy còn có việc phải làm, “Không tới thì thôi, bên này tôi cũng sẽ không quá muộn, thứ bảy bộ phận nhân sự tổ chức hoạt động team building, mời tôi tham gia, tôi rất bận, cúp máy trước nhé.”

 

Ngụy Ngự Thành đột nhiên lên tiếng: “Bộ phận nhân sự?”

 

“Đúng vậy, là bộ phận của Tiểu Lâm.”

 

“Đi đâu?”

 

“Cắm trại trên núi Thu Diệp.” Đường Diệu không chắc chắn, “Hình như vậy.” Có người gọi anh ấy, hơn nữa thanh âm còn không nhỏ.

 

“Không nói nữa.”

 

“Đường Diệu.” Ở trong điện thoại, giọng nói của Ngụy Ngự Thành càng thêm trầm khàn.

 

Sau khi nghe xong, Đường Diệu nhịn không được mà trêu chọc, “Vừa rồi là ai nói, ở thành phố Minh Châu, không có lý do gì để nhờ vả sự giúp đỡ của tôi?”

 

Ngụy Ngự Thành không chút xấu hổ, giọng nói như sóng biển yên lặng, “Không nhớ.”

 

―

 

Team building do chị Sướng tổ chức, từ trước đến nay bầu không khí luôn nhẹ nhàng thoải mái. Mặc dù trụ sở của Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu chuyển về nước chưa được bao lâu, nhưng Đường Diệu là một người lãnh đạo có tài, rất biết dùng người, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhất đã đưa công ty đi vào quỹ đạo. Lâm Sơ Nguyệt nhận thấy ban quản lý của Minh Diệu đang dần trẻ hóa, hơn nữa tất cả đều là những nhân tài hàng đầu trong ngành.

 

Tình cờ, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy thông tin về chị Sướng, hóa ra chị ấy tốt nghiệp hạng A chuyên ngành quản lý nhân sự. Ngoài ra còn có một số đồng nghiệp khác trong bộ phận nhân sự như Trương Thao, Lâm Tiểu Sơn, những người đó đều có lý lịch khá đẹp.

 

Chị Sướng thuê một chiếc xe thương vụ, việc sắp xếp vô cùng rõ ràng.

 

“Tiểu Sơn ngồi hàng ghế trước, cậu ấy say xe, Thao tử, cậu sức khỏe tốt, thời điểm xuống xe phụ trách việc chuyển hai thùng nước xuống dưới.” Chị Sướng sắp xếp đâu vào đấy: “Nguyệt Nguyệt liên hệ trước với ông chủ của nơi cắm trại, nói hai tiếng sau chúng ta sẽ tới nơi, đúng 12 giờ bắt đầu ăn cơm.”

 

Mọi người: “Rõ!”

 

Trương Thao dáng người vạm vỡ, tự giác ngồi ra hàng ghế sau, “Chị Sướng, đầy đủ hết rồi.”

 

“Còn thiếu hai người.” Chị Sướng khom lưng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Ồ, tới rồi.”

 

Cách đó vài mét, hai dáng người mặc quần áo sáng màu đang tới gần. Khi nhìn rõ người, Trương Thao ngạc nhiên: “Là Diệu tổng và chủ tịch Ngụy!”

 

Giờ thì tốt rồi, cả chiếc xe như muốn nổ tung.

 

Chị Sướng đắc ý nói: “Kinh hỉ(*) với quả trứng phục sinh này đi.” 

 

(*): Kinh ngạc và vui vẻ

 

Vốn dĩ Lâm Sơ Nguyệt đang khát nước, hiện tại ngay cả nước cũng không muốn uống, vẻ mặt của cô vẫn luôn trầm mặc cho tới khi hai người đàn ông lên xe. Hôm nay Ngụy Ngự Thành mặc một chiếc áo gió màu vàng cam, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, bên trong là một chiếc áo len mỏng cao cổ hơi sẫm màu. Đây là bộ dahng của anh hiếm khi không mặc âu phục, thoạt nhìn khiêm tốn hơn không ít.

 

Đường Diệu tự nhiên chào hỏi Lâm Sơ Nguyệt, “Xin chào.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, định đứng dậy.

 

“Ngồi ở đây đi.” Đường Diệu đè tay giữ cô lại, “Tôi ngồi phía sau.”

 

Kỳ thật lời này để lại cho Ngụy Ngự Thành một bậc thang, bên người Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn trống một ghế. Ngụy Ngự Thành không động, sau khi liếc mắt nhìn sang cô, biết cô không tình nguyện, vì vậy anh đi theo Đường Diệu tới hàng ghế phía sau.

 

Chiếc xe bắt đầu khởi hành, mọi người cũng không câu nệ, vui vẻ nghe nhạc vừa nói vừa cười.

 

Đường Diệu: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy, còn muốn theo đuổi người ta hay không?”

 

Ngụy Ngự Thành nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện.

 

Đường Diệu mỉm cười trêu chọc: “Ngụy Ngụy, hôm nay cậu không mặc tây trang trông rất đẹp.”

 

Ngụy Ngự Thành nhướng mày, “Đi leo núi mặc tây trang, có bệnh sao?”

 

“Cậu đừng nói chuyện nữa, giọng nói đã khàn như vậy rồi, tôi ở đây cậu còn không yên tâm? Một hai đòi đi cùng.”

 

Ngụy Ngự Thành ngồi thẳng người, nhẹ giọng sửa đúng: “Không phải tôi nhờ vả cậu, mà là cậu mời tôi.”

 

Đường Diệu đưa cho anh một chai nước, “Được được được, cậu mau chóng nghỉ ngơi đi.”

 

Gần hai năm trở lại đây núi Thu Diệp phát triển không tồi, tích hợp du lịch sinh thái ngắm cảnh và nhân văn. Mặc dù không có quảng cáo ngập trời, nhưng danh tiếng vẫn rất tốt. Chiếc xe chạy tới chân núi, hoạt động đầu tiên của cuộc hành trình chính là leo núi.

 

Bầu trời trong xanh như được gột rửa, phản chiếu những mảng màu xanh lá, thực sự khiến lòng người khoan khoái. Hứng thú của mọi người tăng vọt, ai nấy cũng đều anh dũng tiến về phía trước, nhóm đồng nghiệp nam rất quan tâm chăm sóc các đồng nghiệp nữ, khi tới con dốc đầu tiên, tất cả mọi người đều giúp đỡ nhau.

 

Sau khi leo lên rồi mới phát hiện, “Sơ Nguyệt đâu?”

 

Vừa dứt lời, người đã từ xa xa đi tới, chị Sướng hỏi: “Em đi đâu vậy?”

 

“Em tới siêu thị nhỏ mua vài thứ.”

 

Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới phát hiện, chỉ còn lại mình và Ngụy Ngự Thành vẫn chưa leo lên sườn núi.

 

Nhóm đồng nghiệp nam nhìn nhau, có dụ dỗ có xúi giục, nhưng giằng co mười mấy giây không có ai vươn tay. Cuối cùng vẫn là Lâm Tiểu Sơn ngây thơ, đưa tay về phía Lâm Sơ Nguyệt, “Tới đây.”

 

Chị Sướng thiếu chút nữa hộc máu, tên nhóc không có ánh mắt này, Đường Diệu đứng bên cạnh cười ha hả thành tiếng: “Tiểu Sơn, cậu lại đây.”

 

Lâm Tiểu Sơn sững sờ, “Hả?”

 

Chị Sướng chỉ thiếu nước tự mình đi tới xách cậu ta ra, “Ông chủ gọi mà cậu còn không mau tới, trừ lương nha.”

 

Cánh tay viện trợ bị bẻ gãy, Lâm Sơ Nguyệt có thể nhìn rõ, mọi người ở đây đều đang diễn kịch. Ngược lại Ngụy Ngự Thành cũng không nhiều lời, sải rộng hai bước, sau đó nghiêng người vươn tay về phía cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngước nhìn anh từ dưới lên trên, ánh sáng và bóng tối từ trên ngọn cây rơi xuống, chạm vào khuôn mặt người đàn ông một cách đồng đều và tinh tế, vẽ ra đường cong xương hàm xinh đẹp.

 

Ánh mắt của cô quá trong trẻo và chuyên chú.

 

Nhất định là cảm giác khó chịu trong thân thể quấy phá, Ngụy Ngự Thành yên lặng quay đầu đi, không dám nhìn cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt thảnh thơi thu hồi ánh mắt, thoải mái đưa tay cho anh, hai người hợp lực, chẳng mấy chốc mà sóng vai đứng cùng nhau.

 

Núi Thu Diệp có độ cao trung bình, nhưng địa hình dốc và quanh co, leo lên cũng không dễ dàng. Nhóm nam thanh niên thể lực tốt băng băng tiến về phía trước, các đồng nghiệp nữ thể lực yếu hơn tụt lại ở phía sau năm sáu mét.

 

“Nguyệt Nhi, sức khỏe của em tốt thật đấy ” Chị Sướng mệt muốn chết, chống nạnh thở dốc nhìn Lâm Sơ Nguyệt ở đằng trước.

 

“Chị đừng nhìn cô ấy gầy, cơ bụng của cô ấy cực kỳ rõ nét.” Nữ đồng nghiệp đáp lời, thanh âm không lớn không nhỏ, lọt vào lỗ tai Ngụy Ngự Thành đi gần đó, anh vô thức dời tầm mắt xuống hông cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt không được tự nhiên xoay người sang một bên, khẽ siết chặt vạt áo khoác.

 

Ngụy Ngự Thành hơi nhướng mày kiếm, cúi đầu cười một tiếng cực nhỏ.

 

Leo được nửa đoạn đường, Đường Diệu đi tới hỏi: “Cậu có chịu được không? Hay là tôi cho người lái xe lên.”

 

Sắc mặt Ngụy Ngự Thành tái nhợt hơn bình thường, ngoài mặt nhìn không có gì khác lạ, nhưng trạng thái leo núi này hiển nhiên không phải phong độ bình thường của anh.

 

“Không cần.”

 

“Cậu đừng thể hiện, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi không có cách nào giải thích với  người nhà họ Ngụy.”

 

“Hiện tại tôi là người đứng đầu Ngụy thị.” Ngụy Ngự Thành trầm giọng, “Cậu cứ đi trước đi.”

 

Đường Diệu cười nói: “Cậu và Tiểu Lâm cách nhau bao nhiêu tuổi? Chín tuổi? Sao thế, sợ cô ấy nhìn ra sẽ chê cậu già?”

 

Ngụy Ngự Thành không nổi giận.

 

Mất một tiếng rưỡi để leo lên được đỉnh núi, ở đó đã được dựng sẵn lều trại.

 

“Phụ nữ ngủ ở hàng trên, đàn ông ngủ ở hàng dưới.” Chị Sướng sắp xếp một cách quyết đoán, phụ nữ một mình một lều, đàn ông hai người chung một lều.

 

Cuối cùng, chị Sướng xin chỉ thị: “Chủ tịch Ngụy, trại bên này đầy rồi, tôi sẽ sắp xếp cho ngài chiếc lều khác.”

 

Cách đó khoảng gần mười mét về phía tay phải, có hai chiếc lều nhỏ mới dựng.

 

Ngụy Ngự Thành nhìn chung quanh một vòng, dừng lại ở vị trí Lâm Sơ Nguyệt đang đứng, sau đó nói: “Không sao, tôi ở cùng cậu ấy.”

 

Vẻ mặt Lâm Tiểu Sơn có chút mông lung, “Tôi?”

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Đồng chí Tiểu Sơn vốn nhỏ gầy, hiện tại lại có chút run rẩy, “Tôi, tôi cái kia, cái kia ngủ…… sẽ ngáy!”

 

Tiếng cười bỗng chốc kéo dài không dứt.

 

Ngụy Ngự Thành buông lỏng mặt mày, cười nói: “Không sao, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.

 

Ngụy Ngự Thành cố ý trấn an Tiểu Sơn, người khác không biết nội tình, nhưng cô thì rất rõ ràng: Anh, làm gì có giấc ngủ nào đáng nói.

 

Chuyện lều trại được quyết định như vậy.

 

Ăn cơm trưa xong, đoàn người lại nói sẽ ra vườn hái trái cây, khi hỏi tới Ngụy Ngự Thành có đi hay không, Lâm Sơ Nguyệt lười nhác đứng bên cạnh, dùng khóe mắt đánh giá anh.

 

Dường như có cảm ứng, Ngụy Ngự Thành biết cô đang nhìn, thế nên anh đáp ứng: “Đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt trợn trắng mắt ở trong lòng, đã không thoải mái như vậy, còn thể hiện cái gì.

 

Cứ thế, Ngụy Ngự Thành tăng cường thể lực, lên núi hái hoa quả cùng nhóm người trẻ tuổi này, các đồng nghiệp nữ ở bên cạnh vui vẻ tán gẫu. Lâm Sơ Nguyệt nói vài câu, sau đó nhìn về phía Ngụy Ngự Thành.

 

Được, mặt đã trắng thành cái dạng gì rồi.

 

Cuối cùng thì cũng tới buổi tối.

 

Lâm Tiểu Sơn không biết phải làm gì, cậu vốn trầm mặc nhát gan, hiện tại còn ở chung một lều trại với Ngụy Ngự Thành, quả thực khủng hoảng tới mức hít thở không thông. Thấp thỏm lo lắng đến buổi tối, Lâm Tiểu Sơn căng thẳng không dám tiến vào lều trại.

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Đừng câu nệ, cậu cứ ngủ phần của cậu đi.”

 

Lâm Tiểu Sơn: “Chủ tịch Ngụy, tôi thật sự sẽ ngáy.”

 

Ngụy Ngự Thành mỉm cười, “Không sao đâu.”

 

Lâm Tiểu Sơn cảm thấy chủ tịch Ngụy không cao cao tại thượng giống như ngày thường, cậu hơi thả lỏng một chút, “Nếu tôi ngáy quá to, ngài chỉ cần đẩy người tôi.”

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu, “Được.”

 

Hai người đàn ông đứng bên ngoài lều trại, Lâm Sơ Nguyệt đứng ở chỗ cao nhìn thấy rõ ràng.

 

Nhiệt độ ban đêm ở trên đỉnh núi ngày càng thấp, Ngụy Ngự Thành sợ lạnh, áo gió áo khoác đều kéo kín mít. Anh đứng ở nơi giao nhau giữa bóng cây và ánh trăng, tinh thần mệt mỏi chán nản.

 

“Nguyệt Nguyệt.” Chị Sướng đi tới, chạm vào vai cô, lời nói đầy ẩn ý: “Lều trại của Lâm Tiểu Sơn cách em gần nhất, buổi tối có việc gì cứ gọi cậu ấy.”

 

Lăn lộn cả ngày, mọi người ai cũng mệt mỏi, trò chuyện một tiếng đồng hồ, tất cả đều hứng thú bừng bừng hẹn nhau 5 giờ sáng mai dậy xem mặt trời mọc.

 

Ban đêm trên núi vắng lặng, đèn trong lều vụt tắt.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn đồng hồ vài lần, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài, quá 0 giờ, thời điểm cô chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài lều trại mới truyền đến tiếng gọi vội vàng của Lâm Tiểu Sơn: “Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mở rèm trại, “Có chuyện gì vậy?”

 

Lâm Tiểu Sơn gấp đến độ miệng lưỡi cũng không nhanh nhẹn, “Ngụy, chủ tịch Ngụy hình như rất khó chịu, tôi không dám sờ trán ngài ấy, nhưng tôi cảm thấy ngài ấy phát sốt rồi.”

 

Bỏ xa cầu gần, đã giờ này rồi, Lâm Tiểu Sơn cũng không biết nên tìm ai.

 

Ngụy Ngự Thành mặc nguyên quần áo đi ngủ, nằm trên đệm dày trong lều trại. Lâm Tiểu Sơn đã đưa cả chăn của mình cho anh, nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua sau đó rời đi, khi quay trở lại, trong tay cầm theo một túi thuốc và bình giữ nhiệt.

 

“Tiểu Sơn, cậu tới đây giúp anh ấy uống thuốc.” Lâm Sơ Nguyệt lấy nhiệt kế ra, ngồi xổm bên người Ngụy Ngự Thành, “Đo nhiệt độ thân thể.”

 

Ngụy Ngự Thành nóng như lửa, nhưng nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy không còn quá mức khó chịu nữa.

 

Cô đưa nhiệt kế qua, “Kẹp chặt, đừng lộn xộn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vừa dứt lời, Ngụy Ngự Thành nâng mí mắt.

 

Đối diện với nhau trong giây lát, nội dung trong mắt anh tuyệt đối không phải thứ gì đứng đắn.

 

Cơn sốt dường như đang lây lan, gò má Lâm Sơ Nguyệt cũng trở nên nóng bừng. Ngụy Ngự Thành quan sát từng chi tiết rất nhỏ, khóe miệng móc lên một độ cong nhợt nhạt, giọng điệu trầm thấp vô tội: “Nghe em, em cho anh động, anh mới động.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nắm lấy góc chăn bông trùm lên mặt anh.

 

Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu né tránh, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Nó rơi rồi, hay là anh dùng miệng?”

 

Đúng lúc Lâm Tiểu Sơn bưng thuốc tiến vào, “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, có ba loại, uống xong loại thuốc hạ sốt này, tôi lại đi pha thuốc trị cảm. Sơ Nguyệt, cô lấy thuốc ở đâu vậy? Còn rất đúng bệnh.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không mặn không nhạt nói: “Ngày trước bỏ quên trong túi không lấy ra, hôm nay tôi lại đeo đúng chiếc túi kia.”

 

“Quá trùng hợp rồi.” Lâm Tiểu Sơn gật đầu như giã tỏi.

 

“Tiểu Sơn.” Ngụy Ngự Thành khàn giọng nói: “Phiền cậu rót giúp tôi một ly nước ấm.”

 

“Được được được.” Lâm Tiểu Sơn rất thành thật, nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Trong lều chỉ còn lại hai người.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngồi trên đệm dày của Lâm Tiểu Sơn, ánh mắt thoải mái, không nhút nhát mà nghênh diện cái nhìn chăm chú của Ngụy Ngự Thành.

 

“Em muốn xem mặt trời mọc sao?” Anh bất chợt hỏi.

 

“Hả?”

 

“Tôi nghe mọi người nói chuyện phiếm.”

 

Lâm Sơ Nguyệt dẫn dắt lời nói của anh, “Muốn đi cùng nhau?”

 

“Em có muốn không?” Một câu hai nghĩa, em có muốn xem cùng tôi không?

 

Lâm Sơ Nguyệt đứng lên, “Đã bệnh thành như vậy rồi, không nên thể hiện.” Dừng lại, cô tiếp tục bổ sung: “Tôi không muốn xem mặt trời mọc, không dậy nổi.”

 

“Nước ấm tới rồi!” Lâm Tiểu Sơn tung tăng tiến vào.

 

Ngụy Ngự Thành không nói nữa, lấy nhiệt kế ra, giọng điệu ốm yếu: “39 độ.”

 

Bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt hơi cứng lại, cô cũng không quay đầu, thật sự rời đi.

 

Nhịp tim Ngụy Ngự Thành đập nhanh không trọng lượng, từng vệt mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, Lâm Tiểu Sơn căng thẳng nói: “Hay là để tôi đi báo với Diệu tổng, cũng không biết xe cứu thương có thể lên núi hay không.”

 

Ngụy Ngự Thành suy yếu nói: “Không cần, ngủ đi Tiểu Sơn.”

 

Lâm Tiểu Sơn thấp thỏm không yên, lúc này di động bất chợt rung lên, Lâm Sơ Nguyệt gửi tin nhắn WeChat tới: [Nếu anh ấy không thoải mái, hãy nói với tôi.]

 

Lâm Tiểu Sơn run run: [Cả đêm nay trạng thái của chủ tịch Ngụy đều không tốt, như thế nào mới gọi là không thoải mái? ]

 

Bên này, sau khi Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy tin nhắn thì thật lâu không nhúc nhích, ngón tay hết thả lỏng lại siết chặt, cuối cùng trả lời: [Giấc ngủ của anh ấy không tốt, nếu cậu phát hiện anh ấy ngủ ngon, vậy có nghĩa là anh ấy đang không thoải mái.]

 

Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt di động, tâm tình phức tạp.

 

Cô đã quên mất mình thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn mờ mịt, di động nằm trong lòng bàn tay cả đêm, trên màn hình không có thông báo tin nhắn mới.

 

04:55.

 

Lâm Sơ Nguyệt rửa mặt, mặc áo khoác chui ra khỏi lều trại.

 

Nơi này là khu vực cao nhất của ngọn núi Thu Diệp, đi bộ về phía trước khoảng 20m là đài quan sát. Núi rừng hòa làm một với chân trời, mây trời quấn quýt, dày nặng như bông gòn, vọng tưởng che đi ánh nắng ban ngày.

 

Những đồng nghiệp thề sẽ thức dậy sớm xem mặt trời mọc tối hôm qua cũng không thấy nửa bóng người, tất cả đều đang ngủ ngon lành trong lều trại. Lâm Sơ Nguyệt khép lại vạt áo khoác, vừa bước tới lối vào dẫn lên đài quan sát, lồng ngực cô như cứng lại.

 

Ngụy Ngự Thành tới trước cô một bước, đã đứng ở cách đó không xa.

 

Phát hiện ra động tĩnh, anh quay đầu lại, vẻ mặt không ngoài dự đoán.

 

Gió mùa thu trên núi bao bọc lấy cái lạnh đầu đông, người đàn ông mặc chiếc áo khoác gió xám màu, thu nạp ánh sáng tự nhiên làm phông nền, thân cao chân dài, khí chất đón gió, thần sắc có bệnh chưa khỏi, khiến thoạt nhìn Ngụy Ngự Thành có vài phần khí chất của mỹ nam mang bệnh.

 

Hai người nhìn nhau, gần như cùng lúc cúi đầu bật cười.

 

Đêm qua một người nói không dậy xem mặt trời mọc được, hôm nay người còn lại bệnh thành như vậy nhưng vẫn thức dậy đợi sẵn ở đây.

 

Trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, đối phương đều là kẻ lừa đảo, vì thế cũng không có giao tranh và phòng bị. Lâm Sơ Nguyệt khoanh tay trước ngực, hỏi: “Tôi nói mình không muốn xem mặt trời mọc.”

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cô một cái, “Nhưng em vẫn tới.”

 

Lâm Sơ Nguyệt đi tới chỗ anh đang đứng, nơi này có tầm nhìn tốt nhất, núi non và bầu trời tựa như hợp thành một thể. Những ánh nắng đầu tiên của mặt trời rất sắc bén, xuyên thấu qua tầng mây dày nặng, tạo động lực cho mặt trời vươn cao.

 

Ngụy Ngự Thành liếc nhìn cô một cái, rồi lại thêm một cái, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, “Thuốc tối hôm qua, là em mua trước khi leo núi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu lại.

 

Ngụy Ngự Thành tới gần một bước, khí thế bức người, “Em đã sớm phát hiện ra trạng thái của tôi không tốt, em quan sát tôi, lo lắng cho tôi, cũng quan tâm tới tôi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không đối diện thẳng thắn với ánh mắt chuyên chú nóng bỏng của anh, cảm xúc truyền tới cũng như chuồn chuồn lướt nước, dừng lại và lướt qua.

 

Ngụy Ngự Thành thấp giọng ho khan hai tiếng, gió lạnh lùa vào cổ họng, ho tới mức phổi cũng đau đớn. Nhưng dưới giọng nói trầm khàn, cảm giác trấn áp càng hiện rõ hơn: “Em muốn xem mặt trời mọc, nhưng lại cố ý nói không đi, vì sợ tôi còn đang sốt cũng sẽ đi theo.”

 

“Tôi biết em thích nhưng tôi cũng sợ em thật sự không tới, chuyện em thích, tôi không hy vọng em sẽ bỏ lỡ.” Thấy cô không nói gì, anh chỉ vô thức siết chặt di động trong tay.

 

Nếu giờ phút này mở khóa, di động sẽ dừng lại ở chức năng video.

 

Ngụy Ngự Thành nghẹn ngào nói: “Lâm Sơ Nguyệt, thành thật với bản thân mình một chút.”

 

Làn gió như tĩnh lặng, mây trời cũng thong thả trôi đi, chim bay vỗ cánh, từ cây này sang cây khác, nghiêng đầu suy nghĩ nhìn hai người.

 

Lâm Sơ Nguyệt có gương mặt trong trẻo xinh đẹp, ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm, nhìn thì có vẻ như đang trông về phương xa, nhưng kỳ thật trong đôi mắt đó lại trống không.

 

Cô cúi thấp đầu, “Ngụy Ngự Thành.”

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành khẽ nhúc nhích.

 

“Ba năm trước, tại bệnh viện thành phố Minh Châu, giáo sư Chương đã sắp xếp một buổi thực hành chữa bệnh miễn phí, vốn dĩ tôi không cần tham gia vào buổi thực tế lần đó, nhưng bởi vì bạn cùng phòng của tôi có việc, cho nên tôi đã tới phòng khám thay cô ấy.”

 

Giọng điệu của Lâm Sơ Nguyệt rất bình tĩnh và kiên quyết, khi một lần nữa nhìn về phía người đàn ông, trong mắt cô đã hiện lên vẻ mãn nguyện.

 

“Bệnh nhân thứ hai mà tôi tiếp nhận, là anh.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top