Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 30: 30

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 478 lượt xem
  • 4584 chữ
  • 2021-09-08 01:00:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ba năm trước, khi đó Lâm Sơ Nguyệt đang học năm cuối đại học, thành tích ở trường xuất sắc, lại được giáo sư Chương coi trọng, công việc sau khi tốt nghiệp đã sớm được ấn định. Giáo sư Chương cố ý bồi dưỡng nhân tài, đưa cô tới Cục Điều Tra Hình Sự để thực tập, khoảng thời gian đó cô tương đối bận rộn.

 

Giáo sư Chương nhận tổng cộng bốn sinh viên thực tập, hai nam hai nữ, một nữ sinh khác chính là Diệp Khả Giai. Đi thực tập tại bệnh viện thành phố, vốn là nhiệm vụ được giáo sư Chương chỉ định, được đưa vào đánh giá tốt nghiệp. Nhưng Diệp Khả Giai lại muốn đi làm người mẫu ô tô để kiếm thêm thu nhập, vì vậy cô ta đã năn nỉ nhờ Lâm Sơ Nguyệt đi hộ.

 

Ngày hôm đó giáo sư Chương tới Bắc Kinh giảng bài, Diệp Khả Giai đã bàn bạc xong với hai bạn nam còn lại, việc này không thể tránh được. Khoa tâm thần của thành phố đứng đầu trong các bệnh viện công lập của tỉnh, là cơ hội thực hành lâm sàng hiếm có. Để bảo vệ sự riêng tư cho bệnh nhân, trong phòng tư vấn có dựng những tấm bình phong để ngăn cách, đồng thời giữa chuyên gia tư vấn và bệnh nhân chỉ có thể trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ, không thể nhìn thấy mặt nhau.

 

Ngày hôm ấy Lâm Sơ Nguyệt tiếp đón tổng cộng năm bệnh nhân, có học sinh cấp 3 bối rối về xu hướng giới tính của mình, một người vợ mới cưới bị chồng bạo hành trong một khoảng thời gian dài, còn có một người bị rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng.

 

Lâm Sơ Nguyệt ôn tồn trò chuyện rất nhiều với đối phương, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ. Kỳ thật thời điểm đó Ngụy Ngự Thành cũng không coi trọng việc chẩn đoán và điều trị lần này, nhưng điều bất ngờ chính là, anh phát hiện giọng nói của sinh viên thực tập này quá dễ nghe.

 

Ngụy Ngự Thành có ấn tượng tốt với cô, chủ động đề nghị trao đổi phương thức liên hệ.

 

Lâm Sơ Nguyệt lịch sự từ chối, “Chúng tôi có quy định.” Không được có sự tiếp không cần thiết với bệnh nhân ngoài giờ tư vấn.

 

Năm đó Ngụy tiên sinh phong lưu phóng khoáng, anh chưa bao giờ che giấu cảm xúc đối với người hay vật mà anh có ấn tượng tốt. Không đạt được mục đích, anh sẽ ngồi lỳ ở đó không đi. Cách tấm bình phong, giọng Lâm Sơ Nguyệt tựa như hoa lê ẩn mình trong tuyết, “Tiên sinh, ngài còn chuyện gì khác sao?”

 

Ngụy Ngự Thành nói không có.

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Phía sau vẫn còn có người xếp hàng, ngài có muốn chuyển chỗ ngồi không?”

 

Ngụy Ngự Thành mỉm cười đầy ẩn ý, “Tôi quen biết giáo sư của cô.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ở phía sau bình phong suy nghĩ hai giây, sau đó cô nghiêm túc trả lời: “Giáo sư Chương mê uống rượu, anh có thể khuyên nhủ ông ấy uống ít một chút được không? Ông bị gan nhiễm mỡ và huyết áp cao, sư mẫu của tôi rất lo lắng.”

 

Ngụy Ngự Thành vui vẻ, cả ngày tràn đầy dư vị.

 

Ngoài thời gian thực tập ở trường và công việc chính thức sau khi tốt nghiệp, Lâm Sơ Nguyệt còn tiếp nhận rất nhiều ca cố vấn tâm lý. Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, tình huống của Ngụy Ngự Thành tuyệt đối không thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Đoạn nhạc đệm này mau chóng qua đi, chỉ là buổi tối hôm đó kết thúc ngày thực tập, khi Lâm Sơ Nguyệt nghĩ tới Ngụy Ngự Thành, cô chỉ ấn tượng rằng giọng nói của anh rất từ tính.

 

Mãi cho tới khi gặp lại Diệp Khả Giai tại tập đoàn Hối Trung, thái độ thù địch của đối phương và những lời bàn tán nho nhỏ mà Chu Tố nói với cô, đã khiến Lâm Sơ Nguyệt bắt đầu suy nghĩ lại. Sau đó, cô phát hiện giáo sư Chương giáo và Ngụy Ngự Thành có quen biết. Những chiếc bóng đèn hàng năm không sáng, “Tách” một tiếng như được nạp thêm điện ―― khiến cô lập tức phản ứng.

 

Vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, chuyện tình một đêm của hai người bọn họ, đúng như lời Ngụy Ngự Thành nói, một đêm này không phải bắt đầu câu chuyện, mà từ rất lâu trước kia anh đã đơn phương kéo màn ra rồi.

 

Giờ phút này Ngụy Ngự Thành im lặng không nói, tư thế vẫn thẳng tắp như cũ, vẻ mặt không có quá nhiều cảm xúc phập phồng. Một lúc lâu sau, anh bất chợt cười rộ lên, hỏi: “Em nhất định phải thông minh như vậy sao?”

 

Ngụy Ngự Thành cảm lạnh chưa khỏi, giọng nói khàn khàn giống như lọ sương thu bị ném vào trong lửa, kìm nén ngọn lửa. Anh nói: “Em còn điều gì muốn hỏi không?”

 

Những cảm xúc tốt đẹp và yêu thích, anh sẽ nói cho cô từng chút một, không giữ lại gì cả.

 

Bước đi này được tính toán rất cảm động và chính xác, Lâm Sơ Nguyệt thận trọng suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Cho nên anh thật sự từng kết giao với Diệp Khả Giai?”

 

Ngụy Ngự Thành bị sốt cả đêm không có việc gì, nhưng sau khi nghe thấy lời này của cô, anh cảm thấy có lẽ mình thật sự phải gọi xe cứu thương rồi.

 

―

 

Hôm đó về tới nhà, Ngụy Ngự Thành vẫn chưa hạ sốt, chỉ có thể tới bệnh viện Minh Tây, tin tức chủ tịch Ngụy nằm viện không thể để lộ ra ngoài, anh bí mật truyền nước hai ngày tại bệnh viện, công việc đều được Lý Tư Văn báo cáo lại.

 

Ngày hôm nay, báo cáo được nửa chừng, Lý Tư Văn hỏi: “Ngài có cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa không?”

 

Ngụy Ngự Thành định ngày mai xuất viện, thân thể của mình, mình hiểu rõ.

 

“Các nhà cung ứng vật liệu ở huyện Nam Thanh không dễ tìm, thị trường đã bị Trần Cương lũng đoạn, nếu quy mô nhỏ thì không cung cấp đủ số lượng mà chúng ta muốn.” Lý Tư Văn tiếp tục báo cáo: “Ngài xem có muốn thương lượng với Trần Cương hay không?”

 

Chuyện Trần Cương quấy rối nhân viên của Hối Trung, xem như đã xé rách hoàn toàn mặt mũi của hai công ty. Nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, ích lợi tập thể ở trước mắt, không có kẻ thù tuyệt đối.

 

Điều này phụ thuộc hoàn toàn vào thái độ của Ngụy Ngự Thành.

 

Ngụy Ngự Thành không trả lời, ngẩng đầu ném một ánh mắt qua, Lý Tư Văn biết mình nói sai.

 

Anh ấy cúi thấp đầu, “Tôi hiểu rồi, chủ tịch.”

 

Cổ họng Ngụy Ngự Thành ngứa ngáy, nắm tay đặt bên môi ho khụ khụ hai tiếng, đúng lúc bị Chung Diễn bước tới cửa nghe thấy, “Mẹ kiếp, ho dữ dội như vậy còn đòi xuất viện? Ở lại, nhất định phải ở lại!”

 

Ngụy Ngự Thành lạnh lùng: “Cậu không ở nhà, vừa vặn không có ai quản cháu đúng không?”

 

Chung Diễn chậc một tiếng, “Cậu ở nhà, cháu cũng không thay đổi tích cực được.”

 

Tên nhóc thối vây cánh cứng cáp, có thể bay lượn trên trời rồi.

 

“Tiểu Diễn, cậu đừng tức giận cậu Ngụy nữa.” Phía sau Lâm Dư Tinh thò đầu vào, cau mày, nhiệt tình khuyên giải.

 

Ngụy Ngự Thành vừa nhìn thấy người, vẻ mặt lập tức thả lỏng, nào có một chút dấu vết phẫn nộ nào. Chung Diễn xem thế là đủ rồi, chỉ vào Lâm Dư Tinh, “Cậu ấy mới là cháu ngoại của cậu nhỉ.”

 

Lâm Dư Tinh ngượng ngùng gãi đầu, đặc biệt ngoan ngoãn nói lời an ủi: “Cậu Ngụy, cậu đã khá hơn chút nào chưa?”

 

Ngụy Ngự Thành mỉm cười, “Tới đây.”

 

Lâm Dư Tinh nghe lời đi tới trước giường bệnh.

 

Ngụy Ngự Thành khom người lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sách, “Chắc hẳn cháu sẽ thích.”

 

Tên sách đều là tiếng Anh, Chung Diễn muốn đó là sách gì cũng khó khăn, cậu quay sang cáo trạng với Lý Tư Văn: “Anh Tư Văn, hai người bọn họ bắt nạt em.”

 

Lý Tư Văn mỉm cười, “Đây là cuốn sách do chủ tịch phiên dịch, trên đó còn có bút ký viết tay của ngài ấy.” Nói tóm lại, không chăm chỉ đọc sách, ngay cả tiêu đề cuốn sách cũng xem không hiểu.

 

Chung Diễn sờ cằm, vẻ mặt cao thâm khó đoán, “Anh Tư Văn, sao em cứ cảm thấy ý tứ trong lời nói của anh cũng có chút cổ quái nhỉ?”

 

Ngụy Ngự Thành bình tĩnh nói: “Cậu ấy chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”

 

Chung Diễn lui về phía sau hai bước, làm động tác cắm dao lên ngực mình.

 

Lâm Dư Tinh vui vẻ nói lời cảm ơn, Ngụy Ngự Thành ngỏ lời mời, “Thứ bảy này cháu có rảnh không? Có muốn tới phòng thí nghiệm vật lý của Đại học Minh xem một chút không?”

 

Khoa vật lý của Đại học Minh đứng top đầu cả nước, Ngụy Ngự Thành đã đầu tư vào các phòng thí nghiệm nghiên cứu vật lý khoa học của một số trường đại học trong nước, tất cả đều đạt tiêu chuẩn cực cao. Lâm Dư Tinh không giấu nổi sự phấn khích, khắp nơi đều tỏ vẻ sẵn sàng.

 

Ngụy Ngự Thành nghĩ, chỉ cần cậu đáp ứng, anh có thể thuận thể nói ra nửa câu còn lại “Gọi chị cháu cùng đi.”

 

Lâm Dư Tinh mấp máy môi vài lần, cuối cùng vẫn từ chối, “Cảm ơn cậu Ngụy, nhưng thứ bảy không được.”

 

“Sao thế?”

 

“Hôm đó là sinh nhật của chị cháu.” Lâm Dư Tinh nói: “Cháu phải ở cạnh chị ấy.”

 

Rốt cuộc Chung Diễn cũng có thể tiếp lời “Được đấy! Tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho chị ấy!!”

 

“Đừng.” Lâm Dư Tinh nói: “Chị của tôi đặc biệt không thích ăn sinh nhật, chị ấy chưa bao giờ mua bánh kem cũng không bao giờ thổi nến, càng đừng nói tới việc chúc mừng sinh nhật. Cậu có tin chị ấy sẽ thật sự trở mặt với cậu hay không?”

 

Chung Diễn nửa tin nửa ngờ, “Chị ấy có phải là phụ nữ không?”

 

“Đừng nói chuyện giới tính, cả nam và nữ đều có những người không thích ăn sinh nhật.” Lâm Dư Tinh không thích nghe nửa lời nói bậy về chị gái mình, “Chị tôi chỉ cảm thấy không cần thiết, tương đối kháng cự.”

 

Chung Diễn tính toán “Thứ bảy là ngày 21, ồ, bác sĩ Lâm là cung Bò Cạp! Đừng nói nữa, khá phù hợp đấy, người thuộc cung Bò Cạp luôn đầy bụng đen tối.”

 

“Không được nói bậy về chị tôi.” Lâm Dư Tinh nắm tay cảnh cáo.

 

“Nói bậy chỗ nào, rõ ràng là tôi đang khen chị ấy.” Giọng điệu âm dương quái khí này của Chung Diễn đã vượt quá tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng.

 

Ngụy Ngự Thành không vui nhìn về phía cậu, “Nói nhiều.”

 

Lâm Dư Tinh gật đầu như gà mổ thóc, “Cậu Ngụy nói đúng.”

 

Chung Diễn: “……”

 

Lý Tư Văn đưa hai người ra ngoài ăn trưa, lại gọi tài xế đưa Lâm Dư Tinh về nhà. Chung Diễn trở lại bệnh viện Minh Tây cùng Ngụy Ngự Thành, lười biếng làm ổ trên sô pha chơi trò chơi.

 

Khó khi, Ngụy Ngự Thành không ghét bỏ cậu ngồi không ra ngồi.

 

Chung Diễn vừa chơi game vừa lẩm bẩm: “Cậu, nước bưởi mật ong đó vừa mới pha, cậu mau uống nhân lúc còn nóng, cháu thấy cậu vẫn còn ho rất nhiều.”

 

Ngụy Ngự Thành cầm chiếc cốc thủy tinh, xoay nhẹ nửa vòng trong lòng bàn tay, “Ngày mốt là sinh nhật bác sĩ Lâm của cháu, cháu nghĩ thế nào?”

 

“Không phải em trai chị ấy đã nói rồi sao, không tổ chức sinh nhật.” Chung Diễn tách đôi chân dài của mình, nép trên sô pha ngón tay điên cuồng ấn vào màn hình, “Quên đi, cháu không muốn chuốc khó chịu vào người đâu, khi chị ấy hung dữ lên, cháu thực sự có chút sợ hãi.”

 

Ngụy Ngự Thành chịu đựng bộ dạng này của cậu, không nhanh không chậm nói: “Làm gì có ai không thích ăn sinh nhật?”

 

Ngón tay Chung Diễn chợt khựng lại, “Đúng vậy nha.”

 

“Lâm Dư Tinh hiểu chuyện hơn cháu, thằng bé sợ nhất là làm phiền người khác, chuyện đó cũng nghe không hiểu?” Ngụy Ngự Thành hướng dẫn từng bước một.

 

“Không sai không sai, cậu ấy chính là người như vậy, không thành thật làm chính mình.” Chung Diễn gật đầu như giã tỏi.

 

Ngụy Ngự Thành trầm mặc nửa giây, khó khăn lắm mới có thể nhẫn nhịn được chỉ số IQ này.

 

“Cho nên ý của cậu là,” Chung Diễn nói: “Cháu vẫn nên tổ chức sinh nhật cho bác sĩ Lâm sao?”

 

Ngụy Ngự Thành không nói trắng ra, chỉ bóng gió mà ám chỉ: “Bác sĩ Lâm đối xử với cháu thế nào?”

 

“Rất tốt nha.”

 

“Trước kia cháu còn làm liên lụy đến em trai cô ấy.”

 

Chung Diễn hối hận, “Là cháu lỗ mãng.”

 

“Cháu và Lâm Dư Tinh có phải anh em tốt hay không?”

 

“Miễn cưỡng là vậy đi, trước giờ cháu chưa từng kết bạn với người đẹp trai hơn mình.” Chung Diễn ngu ngốc nói.

 

Ngụy Ngự Thành lạnh nhạt nói: “Vậy cháu xem mà làm.”

 

Chung Diễn gật đầu, “Cứ quyết định như vậy đi.”

 

Tính tình Chung Diễn vốn thích náo nhiệt, cộng thêm tình cảm của cậu đối với Lâm Sơ Nguyệt xác thật không bình thường, nói là làm, hơn nữa còn làm rất hấp tấp. Vì thế, đặt phòng bao, mua bánh kem, bố trí địa điểm tổ chức sinh nhật, một phút cũng không ngừng.

 

Cũng không biết cậu bị thứ gì tẩy não, công ty tổ chức tiệc mừng chuyên nghiệp thì không tìm, nóng lòng muốn tự mình động thủ. Cậu lên mạng đặt mua một đống đồ trang trí sinh nhật, còn có cả đồ đặt làm riêng nữa.

 

Buổi tối thứ sáu, Ngụy Ngự Thành hỏi cậu: “Bác sĩ Lâm của cháu có tới không?”

 

“Sẽ không tới.” Chung Diễn lắc đầu, ngay sau đó cậu lại nhếch miệng cười, “Nhưng cháu có biện pháp.” 

 

“Hả?”

 

“Nói cháu sắp chết rồi.”

 

Ngụy Ngự Thành bất chợt ho khan, khụ khụ nửa ngày vẫn chưa dừng lại.

 

Chung Diễn giả vờ yếu ớt, gọi điện thoại cho Lâm Sơ Nguyệt, nói mình xảy ra mâu thuẫn với người khác, đánh lộn tới mức đầu rơi máu chảy, hình như xương sườn cũng bị giẫm gãy, cầu xin cô tới gặp mặt lần cuối cùng.

 

Giọng nói và cảm xúc truyền qua điện thoại thật sự quá phong phú, Lâm Sơ Nguyệt bị dọa sợ, quần áo cũng chưa thay, mặc nguyên quần áo ở nhà chạy tới hội sở. Cửa phòng bao bị đẩy cái “rầm”, sau đó là tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm!”, những dải ruy băng rực rỡ bay đầy trời, ánh đèn lộng lẫy, bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên.

 

Chung Diễn kích động hô to: “Surprise, bác sĩ Lâm!!”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn chăm chú, trên tường treo biểu ngữ màu đỏ ghi ―― Chúc mừng sinh nhật Lâm Sơ Nguyệt, tuổi 26 thật nhiều niềm vui!!

 

Đương sự thiếu chút nữa chết lặng tại chỗ.

 

Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn choáng váng, tiếng nhạc trong phòng bao nổ vang trời, chiếc bánh kem dâu tây ở trên bàn, có cả đồng nghiệp đến chúc cô sinh nhật vui vẻ. Chung Diễn kéo cô tới vị trí chính giữa, “Bác sĩ Lâm, em hát rất dễ nghe, chị nhất định phải nghe nhé.”

 

Chị Sướng, Chu Tố đều ở đây, những lời chúc phúc chân thành tha thiết, tâm ý nồng nàn. Lâm Sơ Nguyệt sững sờ cả người, cô tiếp nhận một cách bị động, đờ đẫn ngồi xuống sô pha, giọng hát của Chung Diễn quả thật rất dễ nghe, cô còn nhìn thấy Ngụy Ngự Thành ngồi đơn độc bên góc phải quầy bar.

 

Anh không uống rượu, trong ly là nước tinh khiết, ánh mắt vừa lúc chạm phải tầm mắt của cô. Mượn ánh sáng từ góc độ này, gấp khúc với thân ly, lại phản chiếu vào trong mắt anh, khiến đôi mắt đặc biệt sáng rõ.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày cực nhẹ.

 

Khi bài hát của Chung Diễn gần kết thúc, Ngụy Ngự Thành bước đến trong ánh sáng lờ mờ, nghiêng người thành một độ cong vô cùng khéo léo, thấp giọng nói: “Có phải không thích hay không?”

 

Tôi dẫn em đi.

 

Bốn chữ sau mới là động cơ thầm kín của anh.

 

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tư thế của Lâm Sơ Nguyệt đã thả lỏng, nụ cười nghịch ngợm, “Rất thích nha, có thể chơi đùa vui vẻ.”

 

Lâm Sơ Nguyệt rất thích nhìn bộ dạng chủ tịch Ngụy không nói nên lời.

 

Lâm Sơ Nguyệt hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt, vui vẻ nói cười cùng mấy người chị Sướng, Chu Tố bưng rượu trái cây tới, cô uống một cách dứt khoát hơn bất kỳ người nào khác. Cô là một phần của sự náo nhiệt, mặt mày tràn đầy sức sống, thân hình và vòng eo quyến rũ.

 

Chung Diễn tung tăng chạy tới, “Cậu, cậu nói đúng! Phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo! Cậu xem, bác sĩ Lâm chơi đùa rất vui vẻ, một chút cũng không muốn rời đi!”

 

Ngụy Ngự Thành vỗ trán, ngón tay dùng sức bóp chặt.

 

Nhìn bộ dáng tận hứng này của Lâm Sơ Nguyệt, đoán chừng sẽ không rời đi. Cô có bạn bè đồng nghiệp tốt, căn bản không thèm liếc mắt nhìn anh một cái. Ngụy Ngự Thành bệnh nặng mới khỏi, bầu không khí trong phòng khô nóng, cảm giác khó chịu lại nổi lên.

 

Nước trong ly đã uống cạn, nỗi mất mát khó giải thích tích tụ trong lòng, Ngụy Ngự Thành kéo cổ áo, ra hiệu ý bảo bartender pha chế rượu, màu xanh lạnh đổi dần thành màu cam nóng, một ly Margaret cực kỳ xinh đẹp.

 

Ngụy Ngự Thành vừa mới nâng ly rượu lên, cổ tay đã bị người giữ chặt.

 

Anh tức giận quay đầu lại, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt. Bên trong quầng sáng, khóe mắt cô như chứa đầy nước, mọi ngóc ngách đều sáng ngời.

 

“Uống rượu lát nữa sao có thể lái xe.” Lâm Sơ Nguyệt nói.

 

Ngụy Ngự Thành: “Hả?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng nhướng mày, đôi tay ôm trước ngực, lười biếng nói: “Phí nhiều công sức khiến Chung Diễn tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, còn không phải là muốn anh hùng cứu mỹ nhân dẫn tôi rời đi?”

 

Lời này chỉ thiếu nước nói trắng ra: Còn không phải là anh muốn ở một mình với tôi hay sao?

 

Lâm Sơ Nguyệt rút ly rượu khỏi tay anh, đặt sang bên cạnh. Sau đó chống tay lên má, cười như không cười, “Chủ tịch Ngụy, là một công dân tốt nên tuân thủ luật pháp, không nên say rượu lái xe.”

 

Nhìn nhau vài giây, nội dung trong ánh mắt của hai người giao hòa tại một điểm nhất định.

 

Ngụy Ngự Thành cong môi, nghiêng người lấy áo khoác đang vắt trên lưng ghế. Lâm Sơ Nguyệt cũng đứng dậy, bước tới nói gì đó với Chung Diễn. Ngụy Ngự Thành lên xe ngồi đợi, ba phút sau, Lâm Sơ Nguyệt xuất hiện ở cửa xoay.

 

Cô lên xe, trong xe có máy sưởi ấm áp, còn có mùi thơm dịu nhẹ của tinh dầu.

 

Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn ra hàng ghế sau, rỗng tuếch.

 

Ngụy Ngự Thành cười nhẹ, “Tìm quà sao?”

 

Người đàn ông này không làm theo kịch bản thông thường, Lâm Sơ Nguyệt cũng không cam lòng yếu thế, khiêu khích nói: “Không thể lãng phí mưu tính sâu xa của chủ tịch Ngụy được.”

 

Khả năng châm chọc ngày càng tăng, Ngụy Ngự Thành nhẹ giọng nói: “Có thể đừng thông minh như vậy hay không.”

 

Lâm Sơ Nguyệt khẽ nâng cằm, “Lần sau chủ tịch Ngụy nên cố gắng hơn.”

 

Ý cười trên mặt Ngụy Ngự Thành trước sau không tiêu tan, anh đặt tay lên vô lăng, chạy xe về hướng thành Đông. Lâm Sơ Nguyệt hạ nửa cửa sổ xe xuống để đón gió, ngắm nhìn khung cảnh thành phố tráng lệ, ngắm hoa hải đường yên lặng nở rộ về đêm.

 

Trong xe yên tĩnh, không có ai mở miệng nói chuyện.

 

Mãi cho tới khi chiếc xe dừng lại trước cổng trung tâm thương mại, nơi này có bãi đỗ xe VIP dành riêng cho Ngụy Ngự Thành. Anh xuống xe trước, sau đó mở cửa ghế phụ, Lâm Sơ Nguyệt nghiêm túc, “Không cần mua quà cho tôi, chỉ là sinh nhật thôi mà.”

 

Ngụy Ngự Thành bật cười, chống tay trái lên nóc cửa xe, hơi nghiêng người vào bên trong, “Khi nãy còn khá phấn khích với bữa tiệc sinh nhật, kỹ thuật diễn của bác sĩ Lâm thật cao siêu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt việc nhân đức không nhường một ai, “Chủ tịch Ngụy quá khen.”

 

“Hôm nay là sinh nhật em.” Ngụy Ngự Thành buông cánh tay chống trên nóc cửa xuống, hai tay đặt trên bệ cửa, giọng điệu vừa nguy hiểm lại mê người, “Em nói cái gì cũng đúng.”

 

“Xuống đi.” Ngụy Ngự Thành xoay người lại, vai rộng eo thon, nhìn từ phía sau chính là cảnh đẹp ý vui, “Cùng tôi đi lấy một vật.”

 

Ngụy Ngự Thành đi tới cửa hàng chuyên đồng hồ đeo tay.

 

Chiếc hộp nhung màu xanh đậm được đóng gói đơn giản mà cao cấp,  Lâm Sơ Nguyệt biết thương hiệu này, nó được xem là xuất sắc nhất trong danh mục các thương hiệu đồng hồ cao cấp. Trở lại xe, Ngụy Ngự Thành ném chiếc hộp cho cô, lười biếng nói: “Đeo giúp tôi”

 

Lâm Sơ Nguyệt liếc anh một cái, không nhúc nhích.

 

Ngụy Ngự Thành cũng không tiếp tục yêu cầu, chỉ tiện tay lấy một bao diêm từ trong ô đựng đồ. Lâm Sơ Nguyệt cho rằng anh muốn hút thuốc, nhưng khi que diêm sáng lên, anh lại vươn đầu ngón tay đặt chính xác lên ngọn lửa.

 

Ngụy Ngự Thành không chút nhăn mày, dùng ngón tay vê tắt ngọn lửa, bình tĩnh nói: “Tay tôi bị thương.”

 

Chuyện Ngụy Ngự Thành muốn làm, anh sẽ không từ thủ đoạn để đạt được.

 

Lâm Sơ Nguyệt tâm phục khẩu phục.

 

Lâm Sơ Nguyệt lấy đồng hồ từ trong hộp ra, đó là một chiếc đồng hồ cơ có dây da màu nâu sẫm, kim đồng hồ phát ra ánh sáng màu lam nhạt. Mặt số màu trắng bạc, ở giữa có một biểu tượng đơn giản thể hiện thương hiệu của chiếc đồng hồ.

 

Cô không nghĩ tới, mình lại có thể thoải mái hào phóng đeo lên cho anh.

 

Cổ tay Ngụy Ngự Thành nhỏ gầy tinh tế, da thịt trắng nõn, vừa nhìn là biết đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân (*), ngược lại rất phù hợp với thân phận chủ tịch Ngụy của anh. Lâm Sơ Nguyệt có chút nghi ngờ, cô nhớ Ngụy Ngự Thành vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre, nghe Chu Tố nói, chiếc đồng hồ kia được thiết kế riêng, giá trị không dưới bảy con số. Mà chiếc đồng hồ này, vừa nãy lúc anh quẹt thẻ, cô mơ hồ nghe thấy sáu con số.

 

(*): Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

 

Ngụy Ngự Thành không phải người đàn ông hoa hòe lòe loẹt, ở tuổi này của anh, tất nhiên sẽ có những sở thích ổn định. Không phải đặc biệt chú ý, nhưng trong ấn tượng của cô, hình như anh chưa từng thay chiếc đồng hồ đó.

 

“Mặt ủ mày ê làm gì?” Ngụy Ngự Thành chợt hỏi: “Có phải trong lòng lại đang mắng tôi chỉ mua đồ vật cho mình, mà không tặng quà cho em hay không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, “Được rồi, anh nói thế nào thì là thế đó.”

 

Sau đó, không có hoạt động nào khác.

 

Tới như thế nào thì trở về như thế đấy, con đường cũ, bóng đêm cũ. Lâm Sơ Nguyệt thích gió đêm lạnh lẽo, cảm giác này giống như những chiếc gai nhỏ, khi nó quét qua mặt có thể khiến người ta tỉnh táo và tự do.

 

Từ cầu vượt xuống dưới là đường Minh Giang, bên phải là nước sông mênh mông cuồn cuộn, gió càng thổi càng lạnh. Ngụy Ngự Thành chạy xe tới bên đường rồi đột ngột dừng lại.

 

Lâm Sơ Nguyệt khó hiểu, “Sao thế?”

 

Ngụy Ngự Thành nhìn thời gian, “Cũng gần tới lúc rồi, xuống đi.”

 

Cho tới khi xuống xe, Lâm Sơ Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngụy Ngự Thành chỉ lo cúi đầu xem di động, thời gian đếm ngược sắp tới, anh xoay bả vai Lâm Sơ Nguyệt, đưa người hướng về phía mặt sông.

 

Giọng người đàn ông trầm thấp “3, 2.”

 

Số “1” vừa rời khỏi miệng, ngàn hoa liễu bạc nở rộ bên kia sông, chân trời phản chiếu màu sương mù. Sau đó hết đợt này đến đợt khác, từng giàn pháo hoa kéo dài bất tận, mang theo những đám mây lên tận cung trăng. Đêm nay bầu trời không sao, sự hùng vĩ do con người tạo ra vẫn có thể giao hòa cùng ánh trăng.

 

Ánh trăng của thế gian ở phía chân trời.

 

Nguyệt Nhi của anh thì ở ngay bên cạnh.

 

Ngụy Ngự Thành thấp giọng: “Lâm Sơ Nguyệt có thể không thích sinh nhật, nhưng người tôi thích thì xứng đáng với phần nghi thức này. Tương lai có anh, hy vọng mỗi một năm em sẽ thích sinh nhật nhiều hơn một chút.”

 

Dòng sông và màn đêm cùng màu sắc, thứ rơi xuống không phải pháo hoa, mà là mật ngọt.

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Bác sĩ Lâm, sinh nhật vui vẻ.”

 

……

 

Mãi cho tới khi về đến nhà, nhịp tim của Lâm Sơ Nguyệt vẫn đập cao ba thước.

 

Ngụy Ngự Thành thật sự rất biết cách theo đuổi phụ nữ, với sự chân thành, nhẫn nại và bền bỉ của anh, tất cả đều là vũ khí sắc bén để săn mồi. Lâm Dư Tinh ở phòng khách gọi: “Chị, em tắm rửa xong, chị mau đi tắm đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt thoáng hoàn hồn, “Được, chị tới đây.”

 

Nhiệt độ không khí ngày hôm nay rõ ràng không cao, nhưng cô luôn có cảm giác nước quá nóng. Lâm Sơ Nguyệt chỉ đơn giản là hạ nhiệt độ nước xuống, dùng nước lạnh tẩy rửa thân thể, nhân tiện cũng đóng băng những suy nghĩ đang không ngừng phát tán trong đầu.

 

Sau khi tắm rửa xong, đột nhiên Lâm Sơ Nguyệt nghĩ tới điều gì đó, cô mở di động ra, nhập tên nhãn hiệu chiếc đồng hồ buổi tối Ngụy Ngự Thành mới mua vào khung tìm kiếm, sau đó dựa vào ký ức, miêu tả lại mấy từ ngữ mấu chốt.

 

Kết quả tìm kiếm xuất hiện, Lâm Sơ Nguyệt giật mình sửng sốt.

 

“Pix. Constellation Series” (danh sách các chòm sao)

 

Cô kéo xuống dưới, tìm thấy ký hiệu hình ảnh giống hệt như của Ngụy Ngự Thành.

 

Chòm sao Thiên Yết, chòm sao của Lâm Sơ Nguyệt.

 

Anh tự mình tổ chức sinh nhật cho cô, và đó là quà sinh nhật anh tặng cô. Mà ý nghĩa của những ký hiệu đó về chòm sao Thiên Yết chính là ――

 

[Cúi đầu xưng thần với em, là ý nguyện cả cuộc đời này của anh.]

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top