Cuộc họp dự kiến được tổ chức vào lúc một rưỡi, thời gian đã trôi qua, ngoài cửa có một đám người đứng chờ, ngay cả Lý Tư Văn cũng không dám đi vào.
Trong phòng, Lâm Sơ Nguyệt nhìn đồng hồ vài lần, lời nói đã tới bên miệng, nhưng vừa thấy Ngụy Ngự Thành hiếm khi được giấc ngủ sâu, trái tim lại không đành lòng.
Sau nhiều lần rối rắm thỏa hiệp, cuối cùng Lâm Sơ Nguyệt vẫn đánh thức người dậy.
Cô nhẹ vỗ bả vai anh hai lần, Ngụy Ngự Thành ngây thơ mờ mịt mở mắt ra. Vẻ mặt của anh rất thú vị, không tình nguyện, còn có chút tức giận.
Lâm Sơ Nguyệt nói đùa đúng lúc, “Ồ, nhìn không ra, anh còn có tính khí khi rời giường nha.”
Ngụy Ngự Thành chớp chớp lông mi, thích ứng với ánh sáng, nửa ngày sau mới chậm rãi nói một câu, “Không muốn dậy.”
“Anh có cuộc họp lúc một rưỡi đúng không?”
“Ừ.” Ngụy Ngự Thành hỏi: “Em biết?”
Nói tới chuyện này liền tức giận, “Biết rõ còn cố hỏi.”
Ngụy Ngự Thành lộ ra ý cười nhợt nhạt, giọng nói vẫn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, “Chu Tố là cấp dưới của Lý Tư Văn, em tìm Lý Tư Văn mà tính sổ.”
Lâm Sơ Nguyệt ồ một tiếng, “Ngụy Ngự Thành trong sạch vô tội.”
Ngụy Ngự Thành nghiêng cô, nhìn cô từ dưới lên trên, giọng điệu hài hước hoàn toàn tỉnh ngủ, “Không phải nên gọi là ba nuôi sao?”
Chuyện đã qua 180 năm rồi, vẫn còn nhắc lại!
Lâm Sơ Nguyệt vỗ lên mặt anh một cái không nhẹ, “Anh có đam mê gì vậy, thích làm lão già sao?”
Ngụy Ngự Thành vô tội nói: “Gọi kiểu khác, em lại không chịu.”
Chỉ số nguy hiểm của lời này vượt quá tiêu chuẩn, Lâm Sơ Nguyệt không quen, cô đẩy đầu anh ra rồi đứng dậy.
Ngụy Ngự Thành bỗng nhiên kéo cổ áo sơmi lệch khỏi vai phải, anh lười biếng tách hai chân ra, tư thế ngồi không ra ngồi giống hệt các công tử phong lưu. Lâm Sơ Nguyệt ý thức được điều gì, bước chân cô dừng lại, sau đó nhanh chóng vòng trở về bên người anh.
“Mặc quần áo nghiêm chỉnh.” Cô vòng tay trước ngực, nhíu mày yêu cầu.
Ngụy Ngự Thành có chủ ý quỷ quái gì, cô còn không biết sao? Cửa văn phòng vừa mở ra, nhất định sẽ có người nhìn thấy. Với bộ dạng lộn xộn, quần áo không chỉnh tề này của anh, không hiểu lầm mới là lạ.
Ngụy Ngự Thành nhướng mày, “Không có sức lực.”
Không có sức lực cái đầu quỷ nhà anh ấy.
Lâm Sơ Nguyệt tự mình động thủ không chút lưu tình, cô cúi người xuống, kéo cổ áo trở về nguyên dạng, cúc áo cũng được cài kín mít, còn không quên châm chọc: “Chủ tịch Ngụy, chúng ta phải đề cao đạo đức đàn ông của anh.”
Ngụy Ngự Thành mặc cô bài bố, hành động thì phối hợp, nhưng biểu tình lại không đứng đắn.
Lâm Sơ Nguyệt hừ lạnh, hai tay chợt dùng sức, cổ áo sơmi siết chặt lấy cổ họng anh. Ngụy Ngự Thành nhíu mày, sau khi ho nhẹ một tiếng, thì anh nhíu mày nghiêm túc, “Lâm Sơ Nguyệt.”
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, sao thế, định ghi thù à?
Ngụy Ngự Thành nở nụ cười phong lưu: “Giống chính cung nương nương.”
Vài hiệp đối đầu anh tới tôi đi không khiến Lâm Sơ Nguyệt luống cuống, nhưng một câu này, bất chợt đánh trúng điểm mấu chốt. Cô xoay người, bước chân như chạy trốn. Đôi tay kéo cửa phòng làm việc, bên ngoài có hơn 10 đôi mắt lập tức nhìn sang.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, bàn chân như thể dẫm lên mũi dao, giả chết rời đi.
―
Buổi chiều, chị Sướng gọi điện thoại tới, dặn cô tham gia buổi phỏng vấn nhân sự mới vào 9 giờ sáng mai. Chị ấy nói rằng vị trí này rất quan trọng, các công đoạn xét duyệt càng phải nghiêm khắc hơn. Thời điểm Lâm Sơ Nguyệt đọc thông tin của các ứng viên, bảy chọn một, nghiên cứu và phát triển công nghệ là mối liên kết trọng tâm của sự đổi mới Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu, nếu được trúng tuyển, bạn chính là một trong số những nhân tài hàng đầu của Minh Diệu.
Sau khi đọc xong, Lâm Sơ Nguyệt lại mở từ đầu tới cuối một lần, ứng viên thứ năm họ Phó, Lâm Sơ Nguyệt luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng vì nghĩ không ra nên cô cũng không nghĩ nữa. Cuộc phỏng vấn ngày hôm sau được diễn ra theo đúng quy trình, bốn người phỏng vấn thực hiện nhiệm vụ của mình và mỗi người đều có các tiêu chí riêng để đánh giá lĩnh vực chuyên môn của họ. Kết quả cuối cùng sẽ được tổng hợp lại, cô gái duy nhất trong số các ứng viên đã trúng tuyển.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn kết quả, điểm số của người họ Phó kia là thấp nhất, hơn nữa sự chênh lệch còn rất lớn. Chị Sướng biết cô suy nghĩ điều gì, “Người này nha, Địch tổng bên kia giới thiệu tới, nói là con trai của một người bạn.”
Lâm Sơ Nguyệt ngầm hiểu, thử hỏi: “Vậy cứ thế đánh trượt?”
“Làm đi.” Chị Sướng không chút để ý nói: “Có thể sử dụng quy tắc là bản lĩnh, nhưng có muốn hay không lại là quy định của Minh Diệu. Hơn nữa, người này chỉ cần nói hai câu là chúng ta đã biết cậu ta ở trình độ nào, sự chênh lệch thật sự quá lớn. Nếu Diệu tổng không đặc biệt căn dặn, vậy cứ ấn theo quy định mà làm việc.”
Lâm Sơ Nguyệt đồng ý với lời nói của chị Sướng, điểm kiểm tra tâm lý cũng có thể chứng minh điều đó.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng buổi chiều, Lâm Sơ Nguyệt lại nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ.
Lâm Sơ Nguyệt nghe máy, kết quả lại là Triệu Khanh Vũ, anh ta chất vấn dồn dập: “Em có ý kiến với anh, anh chấp nhận, nhưng em không thể mượn chuyện này để trả đũa!”
Lâm Sơ Nguyệt nghe vậy thì sững sờ, “Hả?”
“Bài kiểm tra đánh giá tâm lý của Phó Hâm là em chấm đi, sao em có thể cho cậu ấy điểm thấp như vậy?” Triệu Khanh Vũ đè nặng giọng nói.
Lâm Sơ Nguyệt nổi trận lôi đình, “Có phải anh bị bệnh hay không? Có bệnh thì đi khám bệnh, đừng tới nơi này của tôi tìm cảm giác tồn tại!”
Cúp điện thoại, kéo vào danh sách đen, Lâm Sơ Nguyệt càng nghĩ càng giận, vì thế cô để tâm đi hỏi thăm. Hạ Sơ quen biết rộng, cộng thêm Triệu Khanh Vũ cũng coi như có chút danh tiếng ở trong đám bạn học của anh ta, không lâu sau liền biết rõ ngọn nguồn.
“Người tham gia phỏng vấn là em trai của Phó Lâm, không học vấn không nghề nghiệp, người nhà móc nối quan hệ muốn cho cậu ta tiến vào Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu. Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, tới vòng cuối cùng lại không trúng tuyển, người nhà họ Phó phát hiện cậu nằm trong ban phỏng vấn, cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Triệu Khanh Vũ.”
Lâm Sơ Nguyệt đã hiểu ra mọi chuyện.
Triệu Khanh Vũ phải chịu không ít những lời nói âm dương quái khí từ người Phó gia, ngay từ khi bắt đầu đã không phải mối quan hệ bình đẳng, hiện tại lại càng không có tự tin. Khó trách Triệu Khanh Vũ sẽ trút giận lên người cô.
Lâm Sơ Nguyệt nhớ tới chuyện nửa tháng trước, thời điểm dẫn hai em trai ra ngoài ăn tối tình cờ gặp phải Triệu Khanh Vũ, khi đó anh ta nói muốn quay lại, điều này không phải mâu thuẫn trước sau sao?
“Triệu Khanh Vũ không chia tay với Phó Lâm sao?” Cô hỏi Hạ Sơ.
“Sao lại chia tay? Phó gia là cây đại thụ để anh ta bám vào mà!” Hạ Sơ nói: “Ngày cưới cũng đã định rồi, hơn nữa còn nghe nói Triệu Khanh Vũ ở rể Phó gia.”
Mặc kệ dùng phương thức nào để gả cưới đều không có gì đáng trách.
Nhưng loại người như Triệu Khanh Vũ, chỉ xứng với một tiếng cười lạnh của Lâm Sơ Nguyệt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Sơ Nguyệt vội vàng thu lại cảm xúc, “Ai đó?”
Khe cửa chậm rãi bị đẩy ra, Chu Tố dò đầu tiến vào, mỉm cười nói: “Là tớ.”
Lâm Sơ Nguyệt lập tức cân bằng cảm xúc, “Có chuyện gì thế?”
Chu Tố chắp tay trước ngực, “Lại muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Từ “lại” này mang theo ý tứ sâu xa, Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Tố Tố, cậu làm phản rồi.”
Chu Tố chớp chớp mắt, “Tớ cũng không có cách nào, lãnh đạo trừ tiền lương.”
Lâm Sơ Nguyệt ồ một tiếng, “Hôm nay cậu lại không có thời gian đưa tài liệu?”
Chu Tố gật đầu, “Đúng vậy, lát nữa tớ muốn đi mua cà phê.” Giả bộ nghiêm túc nói càn nói bậy.
Thời gian giống như lần trước, Ngụy Ngự Thành đang ở văn phòng đợi cô cùng ăn trưa.
Lâm Sơ Nguyệt khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn anh, thậm chí Ngụy Ngự Thành còn không thèm ngẩng đầu, “Hôm nay đổi nhà hàng khác, để em nếm thử hương vị, thích món nào, ngày mai lại gọi.”
Hay lắm, chuyện ngày mai cũng sắp xếp xong rồi.
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh vẫn luôn cúi người đùa nghịch hộp cơm, giọng điệu lười biếng, cô bất chợt hỏi: “Ngụy Ngự Thành, tại sao anh không dám nhìn tôi?”
Ngụy Ngự Thành ngẩng đầu, ánh mắt sâu hơn một tấc, sau đó anh nở nụ cười, “Tôi sợ sẽ khiến em sợ hãi.”
Lâm Sơ Nguyệt chắp tay sau lưng, bước tới gần, bộ dạng kiêu ngạo giống như tới kiểm tra công việc, “Món cá này quá nhiều xương.”
Ngụy Ngự Thành bình tĩnh nói: “Tôi nhặt xương giúp em.”
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được nở nụ cười, cô bị những lời này làm cho tan chảy.
Ngụy Ngự Thành liếc nhìn cô một cái, “Dù sao cũng phải dỗ dành.”
Lâm Sơ Nguyệt giả vờ hung dữ, “Ai dỗ ai?”
Ngừng một chút, anh nhẹ giọng, “Dỗ tôi.”
Không còn tiếp tục khẩu chiến nữa, Lâm Sơ Nguyệt chân thành nói: “Tôi sẽ chuyển đoạn nhạc đó sang cho anh, ngay từ đầu tôi và các anh chị đã thống nhất độ dài được công khai miễn phí. Nếu anh cảm thấy hiệu quả không tồi, có thể suy xét tới việc mua phiên bản trả phí. Ngoài ra, buổi trưa anh có thể thử ngủ một giấc, đừng cảm thấy mình nhất định sẽ không ngủ được.”
Ngụy Ngự Thành cười khẽ, hỏi: “Bác sĩ Lâm, em định tính phí như thế nào?”
Lâm Sơ Nguyệt cong môi, “Tôi á, rất đắt.”
Ngụy Ngự Thành đi tới, nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô ngồi xuống sô pha, “Cho dù đắt thì cũng cùng tôi ngủ trưa đã.”
“Không trả tiền sao?” Lâm Sơ Nguyệt cười kháng nghị.
Ngụy Ngự Thành ngựa quen đường cũ gối đầu lên đùi cô, nhắm mắt nói: “Ừm, ghi sổ trước, cuối tháng sẽ quyết toán.”
Giống như sợ lãng phí mỗi một giây ở bên cô, ngay cả chăn Ngụy Ngự Thành cũng không đi lấy. Lâm Sơ Nguyệt lấy chiếc áo khác anh cởi ra vắt ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên ngực anh.
Hiệu quả thôi miên của đoạn nhạc này rất tuyệt vời, Lâm Sơ Nguyệt cũng có chút mơ màng sắp ngủ. Cô chống một tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn tay còn lại vô thức đặt trước ngực người đàn ông.
Ngụy Ngự Thành ngủ rồi, nhưng ngủ không được say giấc, thỉnh thoảng lại khẽ động, Lâm Sơ Nguyệt phản ứng theo bản năng, lòng bàn tay vỗ vỗ nhẹ nhàng trấn an. Dần dần, nhịp tim của hai người tựa như hòa làm một. Trong phòng làm việc có mùi hương tinh dầu thanh u lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng nhạc êm đềm.
Khi Lâm Sơ Nguyệt mở mắt, cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy là sườn mặt ngủ say của Ngụy Ngự Thành.
Khi người đàn ông này thả lỏng, ngũ quan trên gương mặt anh là khảo nghiệm nhiều nhất.
Ngụy Ngự Thành năm nay 35 tuổi, đuôi mắt hẹp dài hếch lên, khóe mắt mượt mà không thấy dấu tích của nếp nhăn. Vị trí cánh mũi cũng không có các vấn đề về da do tuổi tác mang lại, bóng loáng và tinh tế, tựa như trời sinh làn da đã mang theo bộ lọc tinh khiết.
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được, dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào lông mi anh.
Không mềm mại, còn có chút lợn cợn ở tay, đang định dời đi thì cổ tay đã bị Ngụy Ngự Thành nắm lấy. Năm ngón tay được anh nắm trong lòng bàn tay, tựa như nắm giữ một ngọn lửa nhỏ.
Anh không mở mắt, chỉ trầm giọng nói, “Ngứa.”
Kể từ đó, thời gian nghỉ trưa được xem như bí mật trong lòng hiểu rõ nhưng không thể nói ra giữa hai người, văn phòng của Ngụy Ngự Thành là thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Từng ngày thay đổi theo một phương hướng vô cùng tuyệt vời.
Lâm Sơ Nguyệt rất thích cảm giác này.
Ngay cả Chu Tố cũng nói: “Nguyệt Nguyệt, tớ cảm thấy dạo gần đây tâm trạng của cậu cực kỳ tốt, cậu cười nhiều hơn trước kia.”
Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tớ trúng vé số.”
Chu Tố: “Thật trùng hợp, tớ cũng trúng.”
“Cậu trúng bao nhiêu?”
“Hai mươi tệ.” Chu Tố hỏi: “Cậu thì sao?”
“Năm tệ.”
Cả hai cô gái đều không ngừng nở nụ cười, đó đơn giản là niềm hạnh phúc nho nhỏ trong cuộc sống.
Buổi chiều hai người tan sở cùng nhau, thời điểm đi tới bãi đỗ xe, bước chân của Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên chậm lại, cô quay đầu nhìn về phía sau.
“Làm sao vậy?” Chu Tố cũng quay đầu lại theo.
“Không có gì.” Lâm Sơ Nguyệt kỳ quái nói: “Tớ luôn cảm thấy có người đi theo phía sau.”
Chu Tố lại nhìn ngó xung quanh, “Không có nha.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy có lẽ cô thật sự nghĩ quá nhiều, hai ngày nay không phải chỉ có một hai lần hốt hoảng.
―
Thứ bảy, Chung Diễn hẹn hai chị em tới nhà chơi, tuần trước Lâm Dư Tinh bắt đầu tiếp nhận phác đồ điều trị tại bệnh viện Minh Tây, đã có một khoảng thời gian không liên hệ với Chung Diễn.
“Cậu thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?” Vừa gặp mặt đã biết nói lời quan tâm, hiện giờ Chung đại thiếu gia càng ngày càng cẩn thận.
“Không sao đâu.” Lâm Dư Tinh cười khúc khích ngây ngô.
Đôi mắt Chung Diễn tỏa sáng, “Vậy mùa hè sang năm chúng ta cùng đi lướt sóng đi!”
Lâm Dư Tinh gãi đầu, “Nhưng tôi không biết lướt sóng.”
“Tôi dạy cho cậu.” Chung Diễn đắc ý nói: “Tôi có chứng chỉ lướt sóng ISA đó, mau khen ngợi tôi đi.”
“Ồ, thật lợi hại.”
“Cắt, chẳng thật lòng chút nào.” Giọng điệu của Chung Diễn giống như người lớn trong nhà căn dặn, “Uống thuốc điều trị đúng giờ, phải nghe lời bác sĩ đừng làm xằng bậy, quyết định như vậy đi, sang năm tôi sẽ dạy cậu lướt sóng. Nếu Hawaii quá xa, cậu đi không nổi, chúng ta tới Tam Á cũng được.”
Lâm Dư Tinh ngượng ngùng, “Tôi cũng chưa tới Tam Á bao giờ.”
“Không có gì, cậu nhận tôi làm anh, tôi sẽ đưa cậu đi du lịch ở rất nhiều nơi.” Chung Diễn nói: “Cậu tôi có một bãi biển tư nhân ở Tam Á, mỗi lần nghỉ phép, cậu tôi thích nhất là bơi khỏa thân một mình lúc nửa đêm.”
Lâm Sơ Nguyệt đang uống nước, nghe vậy thiếu chút nữa chết sặc.
Chung Diễn chớp chớp mắt, “Bác sĩ Lâm, nhìn không ra chị còn rất ngây thơ đấy, kỳ thật bơi khỏa thân là một chuyện rất bình thường mà.”
Lâm Dư Tinh vô tội nói trúng trọng điểm: “Chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy cậu Ngụy bơi khỏa thân.”
“Có lý!” Chung Diễn buột miệng thốt lên, “Lần sau em sẽ giúp chị hiểu biết thêm một chút.”
“Chị có bệnh sao? Không có việc gì lại đi xem đàn ông bơi khỏa thân.” Lâm Sơ Nguyệt cạn lời, gõ lên đầu mỗi người một cái, “Nói linh tinh cái gì vậy, tôn trọng người lớn.”
Chung Diễn thè lưỡi lệch sang một bên giả chết, “Bác sĩ Lâm giết người.”
Lâm Dư Tinh bất thình lình phụ họa: “Giết người vì cậu Ngụy.”
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười.
Kể từ khi thành phố Minh Châu tiến vào mùa đông, thời tiết luôn u ám và nhiều mưa, ngày hôm qua trời bắt đầu chuyển đẹp, tới hôm nay, hơi nước ẩm ướt đã bốc hơi sạch sẽ khiến nhân gian ấm áp và đầy nắng như đầu xuân.
Vốn dĩ sau bữa cơm trưa, mọi người định cùng nhau ra ngoài xem phim, nhưng ăn uống no nê dạ dày ấm áp, người cũng trở nên lười biếng không muốn nhúc nhích. Ngôi nhà này là một căn hộ 2 tầng ở trên cùng, toàn bộ Minh Châu Uyển là một căn hộ cỡ king, từ tầng hai kéo dài ra sảnh phụ, còn có một khu vườn trên cao với diện tích rộng khoảng hai mươi mét vuông.
Vườn hoa được dì Trần chăm sóc dạt dào sức sống, một năm bốn mùa đều có hoa cỏ nở rộ. Chung Diễn ngáp dài, “Đi xem phim cũng cảm thấy không có hứng thú, chúng ta đấu địa chủ đi, buổi tối lại ăn lẩu.”
Cứ như vậy, ba người tới khu vườn nhỏ đánh bài.
Lâm Dư Tinh đầu óc thông minh, Chung Diễn cũng không tệ, Lâm Sơ Nguyệt ở trước mặt hai người bọn họ có thể nói là quá thiệt thòi. Thời điểm làm địa chủ, bị hai nông dân bắt nạt đến chết, khi trở thành nông dân, lại bị đồng nghiệp “Ghét bỏ”, “Em đi! Bác sĩ Lâm, chị có nghiêm túc chơi bài không vậy? Chị phải bị trừng phạt một lần nữa trong vòng này.”
Cái gọi là trừng phạt chính là chọn nói thật hay mạo hiểm.
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, ngay cả đối tượng thầm mến hồi cấp 2 của Lâm Sơ Nguyệt cũng bị hai đứa nhỏ này khai quật ra.
“Tới đây.” Chung Diễn chống nửa bên đầu, nhìn Lâm Sơ Nguyệt bằng ánh mắt cà lơ phất phơ, “Bác sĩ Lâm, chị chọn nói thật hay mạo hiểm, mạo hiểm cũng không khó, chị chỉ cần nói mười lần câu ‘Chung Diễn đẹp trai nhất thành phố Minh Châu’ là được rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt quyết đoán: “Chị chọn nói thật.”
Bên này mọi người còn đang chơi đùa vui vẻ, trong phòng, dì Trần nghe thấy tiếng chuông liền đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người bà đã rất kinh ngạc, “A, Ngụy tiên sinh đã trở về.”
Thứ bảy, Ngụy Ngự Thành thường tham gia các hoạt động hoặc xã giao, buổi sáng ra ngoài, buổi tối không nhất định sẽ trở về Minh Châu Uyển. Hôm nay Ngụy Ngự Thành xong việc sớm, vốn định quay về tập đoàn, nhưng khi lướt WeChat, trùng hợp thấy Chung Diễn đăng lên vòng bạn bè ―― Mấy tấm ảnh, vườn hoa, caption đi kèm: Đánh cược tiểu vương tử đại sát tứ phương [đắc ý][kính râm]
Tâm tư khẽ động, Ngụy Ngự Thành phân phó tài xế thay đổi tuyến đường, trở về Minh Châu Uyển.
Anh đổi dép lê, nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa trên sân thượng tầng hai. Ánh mặt trời ấm áp của mùa đông và cô gái nhỏ xinh đẹp tiến vào trong mắt, dáng vẻ Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày dẩu môi, rõ ràng là tiểu đáng thương chịu ấm ức.
Hiển nhiên là Chung Diễn không hề hạ thủ lưu tình với cô, “Nói thật lòng nha, bác sĩ Lâm chuẩn bị sẵn sàng chưa ―― chị cảm thấy, trong nhà em, ai là người đẹp trai nhất?”
Lâm Sơ Nguyệt không hề nghĩ ngợi nói: “Dù sao cũng không phải em.”
Chung Diễn không phục, “Không phải em thì là ai?”
“Thật trùng hợp, đúng lúc em cũng quen biết.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Cậu của em, Ngụy Ngự Thành.”
Chung Diễn vẫn chưa chết tâm, “Đẹp trai như thế nào?”
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng liếc xéo cậu một cái, “Em muốn khen cậu của em sao không giáp mặt mà khen, đâu cần phải mượn miệng của chị.”
Chung Diễn đã quá kiệt sức rồi, đó là trọng điểm sao? Rõ ràng là không!
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng gió khẽ mơn trớn hoa cỏ, ánh mặt trời giống như tấm chăn lụa mỏng manh nhưng lại vô cùng ấm áp. Làn da của Lâm Sơ Nguyệt trắng mịn như sứ, bị mặt trời hun đến ửng đỏ.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, nhất thời im lặng không nói.
Ngụy Ngự Thành đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên trong lòng có chút chờ mong.
Một lúc lâu sau, tròng mắt Lâm Sơ Nguyệt khẽ xoay chuyển, thần sắc bình thản, chậm rãi nói bằng giọng điệu thành khẩn: “Đẹp trai tới mức vô pháp vô thiên ấy.”
Ngụy Ngự Thành sửng sốt, ý cười ngập tràn khóe mắt, giữa thời tiết rét đậm, thế nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp của ba tháng mùa xuân.
Chung Diễn vung tay lên, “Xáo bài.”
Ván này Lâm Sơ Nguyệt làm địa chủ, bài không tồi, cô cảm thấy lần này có hi vọng xoay chuyển. Cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng nửa ngày, đánh ra một cặp gồm 3 quân bài nhỏ. Kết quả Chung Diễn chặn bằng một quả bom, “Được rồi, tới lượt em đánh bài.”
Lâm Sơ Nguyệt tức muốn chết, “Bài nhỏ như vậy mà em cũng dùng bom nổ.”
Chung Diễn đắc ý nói: “Thật ngại quá, em có nhiều bom.”
Lâm Sơ Nguyệt nản lòng không nói nên lời, khi cô cảm thấy mình thua chắc 100% rồi, sau lưng có một cơn gió thoảng qua, mùi hương nhàn nhạt của đàn ông tiến vào khoang mũi, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Ngụy Ngự Thành: “Cháu bắt nạt cô ấy làm gì?”
Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Ngụy Ngự Thành.
Anh nói: “Đừng sợ, ván bài này em không thua được đâu.” Sau đó nhất định phải nói với Chung Diễn: “Ra bài đi.”
Những quân bài đơn và đôi của Chung Diễn đều là quân bài lớn, chúng kiêu ngạo như chính bản thân cậu, sáu lá bài cuối cùng, cậu tung ra liên tiếp năm lần, vốn tưởng rằng thắng chắc rồi, nhưng không ngờ Ngụy Ngự Thành lại chặn được.
Ngay sau đó, cục diện xoay chuyển, Ngụy Ngự Thành chống một tay lên bàn, cúi người chỉ điểm cho Lâm Sơ Nguyệt ra bài, “Trên tay thằng bé là Joker, nếu không có gì thay đổi, em thắng.”
Chung Diễn trừng lớn đôi mắt “Fuck!” Nhìn trộm bài sao!
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, “Hừ hừ, nhóc con, chọn thật lòng hay mạo hiểm?”
Chung Diễn chọn thật lòng.
Lâm Sơ Nguyệt không muốn làm khó người khác, chỉ vì muốn giết thời gian nên cô mới chơi trò chơi. Bởi vậy, cô tùy tiện hỏi: “Hiện tại trong giai đoạn này, chuyện em muốn làm nhất là gì?”
Chung Diễn tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, không chút uyển chuyển, “Em muốn có mợ.” Sau đó cậu nhấc tay, chỉ thẳng vào Lâm Sơ Nguyệt: “Giống như chị vậy.”
Chàng trai thẳng thắn ngốc nghếch.
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi quay đầu đi, biểu cảm một lời khó nói hết.
Phương hướng và góc độ này, vừa lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của một người khác. Ngụy Ngự Thành đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt vui mừng càng thêm hài lòng.
Bằng ánh mắt sắc bén, Chung Diễn nhìn thấy cổ tay trái của Ngụy Ngự Thành, hỏi: “Ơ, cậu, cậu đổi đồng hồ rồi?”
Ngụy Ngự Thành nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Chậc, sao tự dưng cậu lại đổi? Rõ ràng chiếc đồng hồ này không đáng giá bằng chiếc đồng hồ kia, cháu nhớ không lầm thì nó cũng chỉ có mười mấy vạn?”
Lâm Dư Tinh ngồi bên cạnh thiếu chút nữa sặc chết, “Cũng chỉ? Mười mấy vạn?”
Chung Diễn: “Cậu của tôi rất bắt bẻ, chưa bao giờ đeo đồng hồ dưới 50 vạn. Nào, để cháu nhìn xem, đây là đồng hồ theo chòm sao, chòm sao gì đây?” Chung Diễn duỗi cổ tìm tòi đến cùng, “Thiên Yết, thật trùng hợp, bác sĩ Lâm, chị cũng thuộc cung Bò Cạp!”
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt thắt lại, cô hơi chột dạ không dám lên tiếng.
Ngược lại Ngụy Ngự Thành dụ dỗ từng bước một, bất chợt mở miệng: “Biết vì sao không?”
Mới đầu Chung Diễn im lặng, trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu bất chợt xâu chuỗi một vài tình tiết, sau đó tất cả mọi con đường giống như được hanh thông. Bóng đèn nhỏ khó hiểu bỗng chốc bừng sáng, chiếu sáng tất cả các câu hỏi không có lời giải.
Vẻ mặt cậu nghiêm túc, nhìn về phía Ngụy Ngự Thành, “Cháu biết rồi.”
Ngụy Ngự Thành đang định cong môi, cảm thấy được an ủi.
“Cậu, cậu phá sản rồi sao?”
……
Mười phút sau, Chung Diễn - người không hiểu lý do tại sao mình bị Ngụy Ngự Thành giáo huấn, vừa tóm được Lâm Dư Tinh liền bắt đầu tố khổ, “Tôi nói sai gì sao? Nhưng rõ ràng tôi đã nói với cậu ấy, phá sản cũng không sao, tôi sẵn sàng đi làm công để nuôi cậu ấy mà!”
Lâm Dư Tinh tránh còn không kịp, “Tiểu Diễn, sau này đi ra ngoài cậu đừng nói rằng cậu quen biết tôi nữa.”
Lâm Sơ Nguyệt lấy cớ đi toilet, vừa bước ra đã bị Ngụy Ngự Thành chặn ở cửa.
Lâm Sơ Nguyệt cố nhịn cười, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn anh.
Ngụy Ngự Thành bị tên nhóc kia chọc giận ra một thân mồ hôi, trong lòng vô cùng buồn bực. Anh một tay kéo cổ áo, tiếng hít thở có chút nặng nề, hỏi: “Cười cái gì, đều tại em.”
Lâm Sơ Nguyệt lách người bước qua, khi khoảng cách của hai người ở gần nhất, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, “Sao lại trách tôi? Nếu thật sự phá sản, tôi cũng chưa nói sẽ không nuôi anh.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận