Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 34: 34

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 496 lượt xem
  • 2037 chữ
  • 2021-09-08 01:03:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bên ngoài còn có hai đứa nhỏ, Ngụy Ngự Thành biết chừng mực, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sáng quắc trong vài giây, sau đó bước lên lầu.

 

Bên này, Chung Diễn vẫn còn buồn bực, “Tôi đi làm công vẫn chưa đủ để cậu ấy cảm động sao?”

 

Lâm Dư Tinh nói: “Cậu vẫn nên quan tâm xem tháng sau mình có tiền tiêu vặt hay không đi.”

 

Chung Diễn bực bội vò tóc, “Gần đây cậu tôi tâm tình bất định, luôn cắt xén tiền tiêu vặt của tôi, không có tiền, cậu chia cho tôi một nửa nhé.”

 

Lâm Dư Tinh vội vàng lùi về phía sau một bước, “Nuôi không nổi, nuôi không nổi.”

 

Hành trình vẫn được sắp xếp như cũ, buổi tối ra ngoài ăn lẩu, Lâm Dư Tinh khéo léo hỏi: “Có cần gọi cậu Ngụy đi cùng hay không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn em trai một cách đầy ẩn ý, Lâm Dư Tinh giả vờ quay mặt đi nhìn nơi khác.

 

Tuy nhiên Lâm Dư Tinh vẫn không được toại nguyện, đúng lúc Lý Tư Văn tới đây, báo cáo công việc với Ngụy Ngự Thành. Lý Tư Văn gật đầu, “Ra ngoài sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Đúng vậy, thư ký Lý.”

 

Đang định rời đi, từ trên lầu bỗng nhiên truyền xuống giọng nói của Ngụy Ngự Thành: “Tư Văn, đưa chìa khóa xe cho Chung Diễn.”

 

Đầu Chung Diễn đầy dấu chấm hỏi: “Cháu có xe mà.”

 

Chiếc siêu xe màu xanh đặt làm theo yêu cầu đã được đưa về nhà, vừa lúc ra ngoài hóng gió.

 

Ngụy Ngự Thành chống hai tay lên lan can tầng 2, giọng điệu tuy lạnh nhạt, nhưng lại chân thật đáng tin, “Xe Tư Văn an toàn hơn.”

 

Chung Diễn không nói nên lời, cậu không thích lái Porsche, cảm thấy nó quá giống doanh nhân, không phù hợp với khí chất thời thượng của mình. Đi được quá nửa quãng đường rồi, cậu vẫn không ngừng cằn nhằn, “Cậu tôi quá quan tâm tới an toàn cá nhân của tôi, tình yêu của trưởng bối thật nặng nề. Không được, Lâm Dư Tinh, cậu phải nói cho rõ ràng, giờ phút này cậu trợn trắng mắt là có ý tứ gì?”

 

Ăn xong một bữa lẩu ồn ào, tới khi gần về đến nhà, lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn vang lên tiếng ong ong. Cô liếc mắt nhìn em trai, ngả bài nói: “Được rồi, không có người ngoài, trong cái đầu nhỏ này của em đừng che giấu tâm tư nữa.”

 

Còn mấy trăm mét nữa là về tới tiểu khu, Lâm Dư Tinh nhét hai tay vào túi áo, cúi đầu thấp giọng nói: “Chị, ngồi ở đây đi.”

 

Vành đai màu xanh có thể chắn gió, thật ra cũng không quá lạnh, hiển nhiên Lâm Dư Tinh có chuyện muốn nói, cậu hỏi thẳng: “Chị, chị sẽ đồng ý cậu Ngụy sao?”

 

Ở trước mặt em trai, Lâm Sơ Nguyệt không muốn giấu giếm, cô thành thật khai báo: “Không biết.”

 

“Chị do dự, kỳ thật trong lòng đã có đáp án.” Lâm Dư Tinh nhếch miệng cười, “Em quá hiểu chị mà.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, không phủ nhận.

 

“Chị, chị biết không, em cực kỳ hy vọng chị sẽ tìm được một người yêu đáng tin cậy, cho nên trước kia, em luôn nói chuyện giúp Triệu Khanh Vũ. Kỳ thật em có thể nhìn ra được, có đôi khi anh ta rất trẻ con, không bận tâm tới suy nghĩ của chị. Nhưng em cảm thấy, chị có người để dựa vào, nên chuyện gì cũng có thể chấp nhận được.”

 

Lâm Dư Tinh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mây đen u ám, đậm nhạt không đồng đều, ngay cả một ngôi sao cũng không có, thế nhưng cậu lại nhìn nghiêm túc tới như vậy.

 

“Chị, em rất hy vọng chị có cuộc sống mới, gặp gỡ những con người mới, như vậy cảm giác tội lỗi của em mới có thể giảm đi một chút.” Đáy mắt Lâm Dư Tinh nhuốm màu ảm đạm, “Đau khổ ở chỗ em, ít nhất sẽ có hạnh phúc ở nơi khác.”

 

Lâm Sơ Nguyệt kiên định nắm lấy tay Lâm Dư Tinh, “Tinh Nhi, em không phải gánh nặng, nếu em cứ suy nghĩ tiêu cực như vậy, đó mới thực sự là nỗi đau của chị.”

 

Lâm Dư Tinh quay đầu lại, vành mắt đỏ hoe, “Chị.”

 

“Chị gái có trách nhiệm của chị gái, em trai cũng nên có bản lĩnh của em trai.” Lâm Sơ Nguyệt nhẹ ôm lấy bả vai thon gầy của thiếu niên, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa nhé.”

 

Lâm Dư Tinh hít hít mũi, “Vậy chị và cậu Ngụy, sẽ ở bên nhau sao?”

 

“Em thích anh ấy?”

 

“Thích.” Lâm Dư Tinh bẻ ngón tay đếm ưu điểm của Ngụy Ngự Thành, “Đẹp trai, có tiền, tương lai chị sẽ không quá vất vả.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười vỗ đầu cậu, “Em thật biết tính toán.”

 

Phía sau vành đai màu xanh chính là đường cái, tiếng lốp xe phóng như bay ma sát với mặt đường, xen lẫn tiếng còi xe, lấp đầy khoảng lặng tâm sự. Hai chị em trầm mặc hồi lâu, Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chị có thể thử một lần.”

 

―

 

Thứ ba, gần tới giờ tan tầm, Lâm Sơ Nguyệt liên tục nhìn điện thoại di động. Chu Tố làm việc xong, đi ngang qua ghé vào, “Sao trông cậu thất thần thế?”

 

“Một người bạn sắp tới, nhưng vẫn chưa tới.” Lâm Sơ Nguyệt lại mở di động ra xem.

 

Chu Tố ghé sát lại gần, tò mò hỏi, “Bạn gì nha?”

 

Lâm Sơ Nguyệt liếc xéo cô ấy một cái, “Bạn trai, cậu vừa lòng chưa?”

 

Chu Tố gật đầu, “Tớ phải mau đi báo cáo với đại Boss mới được.”

 

Lâm Sơ Nguyệt chậc một tiếng, “Đồ phản bội nhà cậu không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào sao?”

 

Chu Tố cười hì hì, ăn của cô hai miếng ô mai gừng, “Tan sở về cùng nhau nhé.”

 

Cách thời gian tan sở còn mười lăm phút, rốt cuộc điện thoại cũng đổ chuông. Lâm Sơ Nguyệt tinh thần sáng láng, bước nhanh ra ngoài, “Chờ tớ một lát.”

 

Một người bạn cùng lớp đại học tới thành phố Minh Châu công tác, trước kia từng có một kỳ thực tập cùng Lâm Sơ Nguyệt, mối quan hệ khá tốt. Lâm Sơ Nguyệt chào hỏi từ xa, “Lớp trưởng.”

 

“Sơ Nguyệt.” Nam sinh vẫy vẫy tay, đưa đồ vật trong tay cho cô, “Cậu nhìn xem có phải thứ này hay không”

 

Lâm Sơ Nguyệt xác nhận, vui vẻ ra mặt, “Không sai, cảm ơn lớp trưởng.”

 

Hai người vừa nói vừa cười, từ xa nhìn lại, mối quan hệ có vẻ hài hòa vui vẻ.

 

Người bạn đó còn có việc, cho nên hai người mau chóng từ biệt.

 

Lâm Sơ Nguyệt xoay người, bất ngờ đối diện với ánh mắt thâm thúy của Ngụy Ngự Thành cách đó không xa. Anh đứng cùng Lý Tư Văn, vừa xuống khỏi chiếc xe Maybach. Khi nãy, từ hàng ghế phía sau, anh đã thu hết bộ dạng của hai người vào đáy mắt.

 

Vẻ mặt của Ngụy Ngự Thành rất trầm tĩnh, không nặng không nhẹ mà nhìn cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy bầu không khí có chút chua, cô nhẹ chớp lông mi, cố ý nâng cằm, mắt nhìn thẳng đi lướt qua bên người anh.

 

Trong thời gian đợi thang máy, khi tới nơi, cô vừa mới bước ra, cổ tay đã bị người túm lấy.

 

Ngụy Ngự Thành tới sớm hơn cô, chờ sẵn ở đây tùy thời hành động.

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng không giãy giụa, mặc anh kéo về phía hành lang.

 

Đóng cửa, hành lang nhỏ hẹp giống như chỗ không người.

 

Ngụy Ngự Thành ôm ngực đứng đó, Lâm Sơ Nguyệt ung dung nheo khóe mắt nhìn về phía anh, “Chủ tịch Ngụy, có việc cần sai bảo sao?”

 

“Đừng lấy giọng điệu công việc ra nói chuyện với tôi, tôi không phải lãnh đạo của em.” Ngụy Ngự Thành không hề khách khí mà nhắc nhở.

 

Lâm Sơ Nguyệt lười biếng hỏi: “Vậy tôi nên dùng giọng điệu gì?”

 

Ngụy Ngự Thành cúi đầu cười, sau đó bước từng bước tới gầnm “Em nên chất vấn……” Anh bắt chước giọng nói của cô, nhéo giọng, “Chủ tịch Ngụy, ngài ghen sao?”

 

Không tấn công theo lẽ thường, Lâm Sơ Nguyệt bị sự thay đổi đột ngột của anh đánh mạnh vào trái tim.

 

Rõ ràng là chiếm thế thượng phong, nhưng thế cục lại xoay chuyển trong chớp mắt.

 

Cô nhất thời không nói nên lời, Ngụy Ngự Thành lại ung dung tự đắc, “Em nghĩ tôi nhìn thấy em vừa nói vừa cười với người đàn ông khác, lật đổ bình dấm chua, muốn thu thập người sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

 

Ngụy Ngự Thành đột nhiên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, xoay lại để hai người đối diện với nhau, “Nếu thật sự phải chọn một trong hai người, chút tự tin này, tôi có.”

 

Lâm Sơ Nguyệt lại càng không giấu được ý cười, tức giận phun ra một tiếng: “Tự đại.”

 

Đầu ngón tay Ngụy Ngự Thành vừa chạm tới da thịt cô liền lập tức thu lại, không tiếp tục vượt rào, “Buổi trưa ngày mai tới đây, cùng tôi ngủ trưa.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nâng mắt, “Không được.”

 

Bước chân Ngụy Ngự Thành dừng lại, giờ phút này thần sắc của anh mới thật sự nguy hiểm.

 

“Đi công tác một tuần, lãnh đạo.”

 

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, vô cùng bất mãn, “Em không cần tôi nữa.”

 

Trái tim Lâm Sơ Nguyệt hơi bị kích thích vì tính khí đột nhiên trẻ con của anh. Một người đàn ông chững chạc trong bộ tây trang giày da, tương phản lại quả thực vô cùng cuồng nhiệt. Bởi vậy, ánh mắt mềm mại, giọng điệu mềm mại, trái tim cũng mềm mại, Lâm Sơ Nguyệt đưa đồ vật trong tay qua, “Cho anh.”

 

Ngụy Ngự Thành rũ mắt nhìn xuống.

 

“Lớp trưởng lớp đại học của tôi xuất thân từ gia đình trung y, tôi nhờ cậu ấy mang một chiếc gối ngủ tới đây, tôi đã thay đổi một vài vị thuốc ở trong đó, chắc hẳn sẽ càng thích hợp với anh hơn.” Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng nhướng mày, học theo động tác vừa rồi của anh, cũng vươn ngón trỏ ra, không nặng không nhẹ chọc chọc lên vạt áo người đàn ông:

 

“Biểu hiện ngoan một chút, sẽ không bỏ mặc anh.”

 

Anh tới tôi đi, không chịu nhận thua.

 

Ngụy Ngự Thành nhìn bóng lưng rời đi của cô, bỗng dưng cúi đầu bật cười.

 

Tan sở, ngồi xe của Chu Tố vòng qua đường Dung Vân mua gạo nếp, hai người vừa xếp hàng vừa nói chuyện phiếm, bộ dạng vô cùng tự tại. Phía trước được trang trí bởi một tấm kính trong suốt, Lâm Sơ Nguyệt vô tình nhìn thoáng qua, sau đó cô lập tức sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại.

 

“Sao thế?” Chu Tố bị phản ứng bất ngờ của cô dọa nhảy dựng, “Gặp người quen sao?”

 

Phía sau ngoại trừ người xếp hàng, thì chỉ có dòng người vội vàng qua đường.

 

Lâm Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu, “Tớ luôn cảm thấy có người theo dõi, không sao đâu, chắc là ảo giác thôi.”

 

Về nhà thu dọn hành lý, công việc bận rộn khiến cô tạm thời quên mất đoạn nhạc đệm này.

 

Địa điểm công tác nằm ở Quảng Châu, cô và chị Sướng đi cùng nhau, chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc 10 giờ sáng ngày hôm sau. Mười phút trước khi lên máy bay, Lâm Sơ Nguyệt nhận được tin nhắn của Ngụy Ngự Thành, chỉ vỏn vẹn hai chữ:

 

- Tôi ngoan.

 

Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được nở nụ cười, ý cười đong đầy nơi khóe mắt và đuôi lông mày.

 

Chị Sướng nhìn thấy vẻ mặt này của cô, thò lại gần hỏi: “Sao thế, trúng số à?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt di động, giống như đang nắm giữ bí mật, cười nói: “Đúng vậy, trúng giải sáu.” Chị Sướng cười muốn chết, “Giải sáu chỉ có hai tệ cũng khiến em vui vẻ như vậy.”

 

Ý cười trong mắt Lâm Sơ Nguyệt càng sâu hơn.

 

Sự ngọt ngào tinh tế cùng tâm tư mờ mịt này khiến người ta ngầm mê muội, nhưng cũng tràn đầy niềm vui.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top