Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 37: 37

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 502 lượt xem
  • 4942 chữ
  • 2021-09-08 01:05:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngụy Ngự Thành không qua đêm ở bệnh viện, truyền nước xong là trở về Minh Châu Uyển.

 

Lý Tư Văn ngồi trong xe gọi mấy cuộc điện thoại, sau khi xử lý tốt toàn bộ sự tình, anh ấy quay đầu nói với Ngụy Ngự Thành: “Lão Trương đã lái xe đi sửa, nhân tiện chào hỏi người trong đội, ấn theo quy định mà làm việc. Giam giữ người mấy ngày, thu hồi giấy phép lái xe, mấy năm nữa anh ta đừng nghĩ tới việc lái xe.”

 

Anh ta bị xử lý nghiêm khắc, nhưng Ngụy Ngự Thành không truy cứu trách nhiệm dân sự.

 

“Những chuyện khác vẫn phải điều tra thêm, nhưng chắc hẳn tám chín không rời mười với lời kể của bác sĩ Lâm.” Trong lời nói của Lý Tư Văn có điều ẩn ý, kỳ thật đó là một câu nghi vấn, có cần tiếp tục điều tra không?

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Điều tra.”

 

Hiệu suất làm việc của Lý Tư Văn rất cao, rạng sáng đã nhận được tin tức.

 

“Chuyện ngài muốn biết nhất là chuyện cô ấy bị thu hồi giấy phép hành nghề vào ba năm trước. Bởi vì cô ấy bị một bệnh nhân tố cáo, nói bác sĩ Lâm dụ dỗ anh ta, khống chế tinh thần, khiến anh ta nảy sinh cảm giác không muốn rời xa.” Lý Tư Văn nói: “Trước mắt, từ những thông tin mà tôi nhận được, hình như chuyện này không liên quan gì tới anh trai của cô ấy.”

 

Ngụy Ngự Thành: “Người nọ đâu?”

 

“Mất tích.” Lý Tư Văn: “Hai năm trước chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần, đến nay vẫn không rõ tung tích.”

 

Ngụy Ngự Thành im lặng hút thuốc.

 

Trong lòng anh chỉ có một ý niệm. Rốt cuộc, Lâm Sơ Nguyệt đã phải chịu bao nhiêu đau khổ trong quá khứ.

 

“Tôi đã sắp xếp người thích hợp đi nói chuyện với Lý Thặng, nhìn dáng vẻ, chắc hẳn anh ta chỉ là kẻ tham tiền.” Lý Tư Văn nói: “Khi thời gian tạm giam của anh ta kết thúc, bên này tôi sẽ tính toán.”

 

Nếu anh ta thật sự chỉ là kẻ ham ăn biếng làm, có thể dùng tiền để thu mua, thì thật sự không đáng để nhắc tới.

 

Ngụy Ngự Thành dập tắt đầu thuốc lá, “Xử lý tốt mọi chuyện.”

 

Ngày hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường.

 

Lâm Sơ Nguyệt đi làm đúng giờ, thoạt nhìn cũng không có điểm gì khác thường. Buổi sáng cô còn nhắn tin cho Ngụy Ngự Thành, nói tan sở sẽ tới thăm anh. Ngụy Ngự Thành trả lời một chữ “được”.

 

Chu Tố chạy tới đưa sữa bò, thử hỏi thăm: “Cậu đã nghe nói, ngày hôm qua xe của chủ tịch Ngụy bị đâm chưa?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Ừ.”

 

Chu Tố không chút nghi ngờ, chỉ cảm thán một câu: “May mắn người không sao.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu thu lại ý cười, nhẹ giọng nói: “Ừ, cũng may là không sao.”

 

11 giờ, Hạ Sơ nhắn tin WeChat cho cô: [ ảnh chụp ][ ảnh chụp ] hôm nay tớ làm món sườn xào chua ngọt cho em trai của chúng ta!

 

Nguyệt: Cậu vẫn nên làm thịt kho tàu đi, độ khó thấp một chút.

 

Hạ: [ nắm tay ][ nắm tay ]

 

“Chị em không tin vào khả năng nấu nướng của chị.” Hạ Sơ nhiệt tình tiến vào bếp, “Tinh Nhi, quay video cho chị Hạ, chúng ta chứng minh cho cậu ấy xem.”

 

Lâm Dư Tinh ngoan ngoãn làm theo, “Chị Hạ Hạ, em quay rất đẹp, chị yên tâm. Còn có chị thật sự không bận sao? Cũng ở cạnh em mấy ngày rồi.”

 

“Không bận không bận, em cảm thấy nhàm chán sao?”

 

“Một chút cũng không nhàm chán, em đã quen rồi, đừng để chậm trễ chuyện của chị.”

 

Nam sinh 17-18 tuổi luôn cẩn thận suy nghĩ thay người khác, sợ làm phiền tới người ta. Lời này khiến Hạ Sơ rất đau lòng, lại nghĩ đến tên khốn Lý Thặng kia, cô ấy lại cảm thấy càng phẫn nộ hơn.

 

“Không được nghĩ nhiều, chị cũng là chị của em.” Hạ Sơ lục tìm trong túi, “Cuối cùng cũng tìm thấy cọng hoa tỏi non.”

 

“Nhưng mà.” Lâm Dư Tinh nói: “Thứ chị đang cầm chính là hành nha.”

 

Mân mê một giờ, phòng bếp thiếu chút nữa nổ tung.

 

Ngay cả lớp trang điểm cũng lem luốc, Hạ Sơ miệng sùi bọt mép cầm di động, “Chị nhận thua, chúng ta gọi cơm hộp.”

 

Ngoại trừ việc bị bệnh, Lâm Dư Tinh rất dễ nuôi, không nói tới việc không kén ăn, một bữa còn có thể ăn hai bát cơm. Hạ Sơ cảm thấy nhìn cậu ăn cơm, mọi vết thương đều được chữa lành, “Sau này nhất định chị sẽ sinh một đứa trẻ giống em.”

 

Lâm Dư Tinh gắp cọng rau xanh cuối cùng, cúi đầu cười, “Đừng giống em, phải chịu tội.”

 

Hạ Sơ cực kỳ khó chịu, vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, “Nói bậy, Tiểu Tinh của chúng ta là tốt nhất trên đời.”

 

Lâm Dư Tinh gãi đầu, tặng cô một nụ cười trấn an, ăn uống một hồi, cậu bất chợt hỏi: “Có phải gần đây chị của em xảy ra chuyện gì hay không?”

 

“Không có, không thấy cậu ấy nói gì nha.”

 

Lâm Dư Tinh mẫn cảm lại nhạy bén, “Em cũng không nói ra được, có lẽ trực giác mách bảo, em cảm thấy dạo gần đây chị của em rất không vui.”

 

“Có thể là do áp lực công việc quá lớn.” Hạ Sơ thử nhiệt độ của canh xương sườn, đẩy tới trước mặt Lâm Dư Tinh, “Sắp sang năm mới, bận rộn đánh giá, báo cáo kế hoạch, rất nhiều việc phải làm.”

 

“Còn bao lâu nữa là đến tết?” Lâm Dư Tinh tính toán.

 

“Chưa tới hai tuần.” Hạ Sơ đáp.

 

Cơm nước xong xuôi, sau đó đốc thúc Lâm Dư Tinh uống thuốc, tới một rưỡi, cậu hay có thói quen ngủ trưa. Hạ Sơ ước chừng cậu đã ngủ rồi, lúc này mới lặng lẽ đi sang phòng bên cạnh gọi điện thoại cho Lâm Sơ Nguyệt.

 

“Nguyệt, Tiểu Tinh rất nhạy bén, có phải thằng bé nhìn ra điều gì hay không?” Hạ Sơ lo lắng “Mấy ngày nay tớ chú ý, không nhìn thấy Lý Thặng ở khu vực quanh nhà cậu, liệu anh ta có lén gặp…… hay không? Không phải đâu, anh ta vẫn còn là con người sao!”

 

Hạ Sơ hạ thấp giọng, không kìm nén được sự phẫn nộ, “Không nói nữa, tớ sợ đánh thức Tiểu Tinh, nói chuyện sau nhé.”

 

Cúp điện thoại, cô ấy quay người lại, chợt phát hiện không biết cửa đã mở từ khi nào, hiện tại Lâm Dư Tinh đang đứng trước cửa.

 

Hạ Sơ bị dọa nhảy dựng, “Em vẫn chưa ngủ sao?”

 

Lâm Dư Tinh gãi đầu, ngáp một cái thật dài, “Muốn đi toilet.”

 

Sau đó không nói gì nữa, cứ thế rời đi.

 

Hạ Sơ thở phào nhẹ nhõm, chắc hẳn cậu không nghe thấy gì đâu.

 

Lâm Dư Tinh trở lại phòng, lẳng lặng ngồi bên mép giường, đang định tiếp tục ngủ, Chung Diễn lại gửi tin nhắn WeChat tới: “Alo, thật ngại quá, tôi phải thả bồ câu của cậu rồi.”

 

Vốn dĩ hai người đã hẹn trước ngày mai tới trung tâm thương mại mua mô hình lego mới, Chung Diễn nói: “Cậu tôi xảy ra chút chuyện, tôi không quá yên tâm, vẫn nên ở nhà cùng cậu ấy đi.”

 

“Cậu Ngụy bị làm sao vậy?”

 

“Haiz, đừng nói nữa, bị một chiếc xe màu trắng ngu ngốc đâm phải, xe của cậu tôi chất lượng tốt như thế mà cửa phó lái còn bị đâm lõm một mảng lớn. Trước đó tay trái của cậu tôi vốn đã bị thương chưa khỏi hẳn, lần này lại tiếp tục là tay trái.” Chung Diễn hùng hùng hổ hổ, “Tốt nhất tên tài xế ngu ngốc kia đừng để tôi gặp được, nếu không tôi nhất định sẽ đánh chết anh ta .”

 

Cánh tay Lâm Dư Tinh chậm rãi rũ xuống, vài giây sau, cậu nắm chặt di động.

 

Ngụy Ngự Thành ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, hai ngày này Lâm Sơ Nguyệt cũng rất bận rộn.

 

Tựa như đã nghe vào những lời “Uy hiếp” của Ngụy Ngự Thành trong bệnh viện ngày hôm đó, tuy rằng không có thời gian tới Minh Châu Uyển, nhưng cô rất hiểu người đàn ông này muốn gì. Vì thế, mỗi ngày tới đúng giờ, cô đều sẽ tự giác lên dây cót gửi tin nhắn an ủi.

 

Ngụy Ngự Thành đã đọc, trả lời một chữ: Ừ.

 

Ừ, có chút giống Tra Cương.

 

7 giờ tối về đến nhà, Lâm Sơ Nguyệt bỏ túi xách xuống, xoa cần cổ nhức mỏi đi về phía phòng của Lâm Dư Tinh, “Tinh Nhi, em đã ăn cơm chưa?”

 

Lâm Dư Tinh đang ngồi xổm trên mặt đất lấy quần áo tắm rửa, “Em ăn từ sớm rồi, chị, em để phần cho chị một bát canh ở trong bình giữ nhiệt, em đi tắm đây.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ăn rất nhanh, uống vài ngụm đã cạn bát canh nhỏ.

 

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng tí tách tí tách từ vòi hoa sen chảy xuống, Lâm Dư Tinh vui vẻ hát ngâm nga.

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, quay đầu lại nhìn vào phòng ngủ của cậu, chợt thấy một đôi tất rớt trên mặt đất, chắc hẳn vừa rồi thời điểm lấy quần áo không cẩn thận làm rơi. Lâm Sơ Nguyệt xoay người lại nhặt, ở độ cao này, tầm mắt của cô vừa vặn đối diện với ngăn thứ hai từ dưới lên trong tủ quần áo.

 

Đó là ngăn xếp những bộ quần áo không mặc tới trong mùa này của Lâm Dư Tinh, chúng được gấp gọn gàng chỉnh tề.

 

Vốn Lâm Sơ Nguyệt chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng trong khe hở giữa hai chiếc áo khoác, dường như có một đồ vật màu nâu sẫm. Cô duỗi tay đẩy chiếc áo bên trên ra, cả người vô cùng sửng sốt.

 

Trên tay cầm màu nâu sẫm, là một lưỡi dao màu gỉ sắt.

 

Lâm Dư Tinh giấu một con dao găm trong tủ quần áo.

 

Sau lưng Lâm Sơ Nguyệt ứa mồ hôi lạnh, cô thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất, bàn tay cô run rẩy lấy con dao ra, xác định nó không phải một món đồ chơi.

 

“Chị.” Giọng nói không chút lo âu của Lâm Dư Tinh đột nhiên khựng lại, cậu đang đứng trước cửa, duy trì động tác lau tóc. Nụ cười bình tĩnh từng chút từng chút thu lại, sau đó hoàn toàn im lặng.

 

Lâm Sơ Nguyệt đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, “Em muốn làm gì?”

 

Lâm Dư Tinh banh cằm, không tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt cô nữa, “Lý Thặng lại tới tìm chị.”

 

Lâm Sơ Nguyệt quan sát cậu hai giây, xác định, cậu đã biết.

 

“Cho nên, em định giết anh ta sao?” Lâm Sơ Nguyệt tiến lên một bước, “Không nói tới việc em có thể thành công hay không, nhưng em cảm thấy làm như vậy đáng sao?”

 

Ánh mắt Lâm Dư Tinh mất đi sự ấm áp, hoàn toàn không còn khí chất bình thản vốn có, cậu chỉ trả lời một chữ: “Đáng.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nheo mắt.

 

“Dù sao thân thể này của em, sớm muộn gì cũng muốn chết, thêm cả anh ta vào cũng chỉ là một nhát dao mà thôi!” Lâm Dư Tinh nói không lựa lời, vừa mới dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt lập tức nâng tay cho cậu một cái tát.

 

Lòng bàn tay chạm vào da thịt, kỳ thật cũng không đau một chút nào, mà cô nhiều lắm chỉ dùng hai phần sức lực, tuy nhiên nước mắt lại rơi xuống như mưa. Lâm Dư Tinh tái mặt, cổ họng như thể bị lửa đốt cháy, một chữ cũng không nói nên lời, lại càng không dám nhìn chị gái.

 

Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt sắc lạnh như dao, không cần phải khuyên nhủ, tâm sự, hay kiểm tra, hai chị em đã quá ăn ý. Lâm Dư Tinh biết cô phẫn nộ và bất lực ―― chị liều mạng bảo vệ em như vậy, thế nhưng em lại không biết quý trọng bản thân mình.

 

Lồng ngực Lâm Dư Tinh cứng lại, lời xin lỗi bật thốt ra khỏi miệng: “Thật xin lỗi, em sai rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ, nước mắt ngưng tụ trên lông mi, không hề có nước mắt dư thừa, cô giơ tay lên chỉ vào Lâm Dư Tinh, lúc này cô đã khôi phục lại lý trí, “Chị và em phản ứng càng kịch liệt, Lý Thặng càng vui vẻ. Nếu em đã ngốc đến mức độ này thì chị cũng không thể nói gì hơn.”

 

Lâm Dư Tinh lắc đầu: “Chị, em sẽ không bị mắc lừa.”

 

Lâm Sơ Nguyệt thở dài, tiến về phía trước một bước nhẹ nhàng ôm lấy em trai, nét ửng hồng dưới đáy mắt đã mờ đi, “Gần đây chị rất bận, có lẽ sẽ phải đi công tác dài ngày, đợi chị thu xếp xong mọi việc, em tới chỗ chị Hạ Sơ ở một thời gian.”

 

Lâm Dư Tinh theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của chị gái, trầm mặc không nói gì, qua hồi lâu mới dùng sức nặn ra một âm tiết: “Được.”

 

Con dao găm kia bị Lâm Sơ Nguyệt cầm xuống dưới lầu, ném vào thùng rác, mùa đông nhiệt độ thấp, đứng bên cạnh thùng rác cũng không ngửi thấy mùi khó chịu. Chiếc thùng màu xanh chói mắt, Lâm Sơ Nguyệt đứng sững sờ nhìn nó.

 

Không mặc áo khoác, chiếc áo len cashmere mỏng không thể chống chọi được với cái lạnh, cánh tay lạnh như băng. Lâm Sơ Nguyệt vừa xoa vừa đi về phía mái hiên, vẻ mờ mịt bất lực trên gương mặt đã biến mất không còn dấu vết.

 

Ngày hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt gọi điện thoại cho chị Sướng, bàn giao và sắp xếp một số công việc, chị Sướng cảm thấy có điều không thích hợp, “Sơ Nguyệt, sắp xếp cẩn thận như vậy, có phải muốn xin nghỉ hay không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt vâng một tiếng, “Buổi sáng có chút việc, chị Sướng, em muốn xin nghỉ nửa ngày.”

 

Chị Sướng thở phào nhẹ nhõm, “Ồ, được rồi, nghe giọng điệu lúc vừa rồi của em, chị còn tưởng rằng em muốn từ chức cơ.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không yên tâm đưa Lâm Dư Tinh tới phòng làm việc của Hạ Sơ. Phòng làm việc của Hạ Sơ được bố trí như một nơi ở ấm áp, cải tạo thiết kế thành cấu trúc hai tầng trên dưới, bên ngoài còn có một khoảng sân nhỏ.

 

Chính vì nhìn trúng khoảng sân nhỏ này nên Hạ Sơ mới quyết định mua, giá nhà tại thành phố Minh Châu cho dù ở khu vực nào thì cũng không hề rẻ, căn hộ này của Hạ Sơ có giá hai ngàn vạn. Cô ấy không tiết kiệm được tiền, đành phải về nhà khóc than với lão Hạ, cuối cùng đồng ý trong vòng một năm sẽ tìm được bạn trai đưa về nhà, lúc này ba mẹ cô ấy mới hỗ trợ ngân sách.

 

Hai năm qua đi, ngay cả cái lông chân của bạn trai cũng chưa thấy một sợi.

 

Cho nên đồng chí lão Hạ thường nói, con gái là kẻ lừa đảo tuyệt vời.

 

“Tuần trước đã kiểm tra sức khỏe, tình trạng thân thể rất tốt, đây là thuốc mà thằng bé phải uống mỗi ngày. Thằng bé có chút tham ăn, cậu không được nuông chiều.” Lâm Sơ Nguyệt dặn dò.

 

“Yên tâm đi, tớ hiểu mà.” Hạ Sơ kéo tay cô sang một bên, hỏi: “Cậu đã nói với Ngụy Ngự Thành về chuyện của Lý Thặng rồi sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Nói đại khái.”

 

“Vậy anh ấy có biết chuyện trước kia của cậu không?”

 

“Tớ không nói với anh ấy quá nhiều chi tiết, có một số việc tớ thật sự không nói nên lời.” Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, cúi đầu thấp giọng: “Hạ Hạ, kỳ thật tớ không hề tự tin, nhất là khi nhìn thấy Ngụy Ngự Thành bị đâm, tớ thật sự nghĩ tới việc từ bỏ. Nhưng ngày đó anh ấy dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói với tớ, nếu tớ rời đi, sẽ không có Ngụy Ngự Thành thứ hai. Chính những lời này đã tiếp thêm cho tớ một chỗ dựa vững chắc.”

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lâm Dư Tinh, khi quay đầu lại, vành mắt đã có chút phiếm hồng, “Nhưng cậu biết không, ngày hôm qua Tiểu Tinh giấu một con dao, thằng bé muốn đồng quy vu tận cùng Lý Thặng.”

 

Hạ Sơ che miệng, ánh mắt hoảng sợ.

 

“Giây phút đó, tớ thật sự thật sự rất hận.” Lâm Sơ Nguyệt kìm nén nước mắt, “Tớ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng chuyện này nhất định phải kết thúc.”

 

Hạ Sơ theo bản năng véo cô một cái, “Cậu cũng không được làm xằng bậy đâu đấy!”

 

“Sẽ không.” Lâm Sơ Nguyệt thu hồi cảm xúc, không chút hoang mang nói: “Lòng tớ hiểu rõ, tớ còn phải đi làm, tớ đi trước.”

 

Ngày hôm nay, Hạ Sơ luôn làm việc trong tình trạng lơ đễnh, cảm thấy chuyện gì cũng không suôn sẻ. Thời điểm ăn trưa, cô ấy thuận miệng hỏi một câu: “Tinh Nhi, buổi sáng chị em đưa em tới đây, như vậy có đi làm muộn không?”

 

Lâm Dư Tinh ngẩng đầu, “Chị em xin nghỉ buổi sáng.”

 

Hạ Sơ nhíu mày, không thích hợp.

 

Điện thoại di động đặt bên cạnh, nhóm chat bạn học bị tắt thông báo, số lượng tin nhắn lên tới 99+. Hạ Sơ vừa ấn vào liền thấy, đều là những lời chúc phúc “Chúc mừng” “Tân hôn vui vẻ”. Kéo lên tin nhắn trên cùng, thì ra là Triệu Khanh Vũ gửi thông báo muốn kết hôn.

 

Suy nghĩ bế tắc trong đầu được tháo gỡ, trái tim Hạ Sơ lộp bộp nhảy dựng.

 

Triệu gia làm ăn thua lỗ, công ty phải dựa hoàn toàn vào các khoản vay để cố gắng duy trì, vốn dĩ Triệu Phẩm Quốc cũng không phải người biết kinh doanh, sau khi phá sản còn chưa trả hết các khoản nợ nần, càng miễn bàn tới những khoản vay lung tung rối loạn qua internet, lãi suất cao kinh người.

 

Triệu Khanh Vũ đồng ý ở rể Phó gia, ba của Phó Lâm mới nguyện ý giúp đỡ. Hơn nữa thỏa thuận tiền hôn nhân đã được ký kết, tất cả những đứa trẻ được sinh ra đều phải mang họ Phó. Mặc dù tính cách Triệu Khanh Vũ không đủ kiên nghị, nhưng diện mạo tuấn tú lịch sự, lại hiểu lễ nghĩa, đúng là ứng cử viên sáng giá cho việc kết hôn.

 

Ngày cưới của anh ta và Phó Lâm được ấn định vào năm sau, mấy ngày nay thiệp cưới cũng đã được gửi ra bên ngoài. Lâm Sơ Nguyệt có biện pháp hỏi thăm, biết được chiều hôm nay bọn họ sẽ xuất hiện tại cửa hàng váy cưới.

 

Triệu Khanh Vũ đang thử tây trang, đứng ngắm nghía trước gương, dáng vẻ vừa vặn rất hài lòng. Anh ta nghe thấy lễ tân trong cửa hàng hỏi: “Xin chào phu nhân, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”

 

“Tôi tìm người.” Lâm Sơ Nguyệt chỉ về phía trước, “Triệu Khanh Vũ.”

 

Thân thể Triệu Khanh Vũ cứng đờ, anh ta quay đầu nhìn về phía cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt mặc chiếc váy nỉ màu trắng, mái tóc dài tựa như một chiếc khăn choàng màu mực, không hề thua kém những bộ lễ phục trong mơ của cửa hàng này. Cô bước tới, ánh mắt lạnh lùng dứt khoát, tín hiệu phát ra khiến Triệu Khanh Vũ bất an.

 

“Cô tới đây làm gì?” Giọng điệu của anh ta đánh đòn phủ đầu.

 

Lâm Sơ Nguyệt đi thẳng vào vấn đề: “Là anh nói cho Lý Thặng đúng không?”

 

Vừa nghe thấy cái tên này, bả vai Triệu Khanh Vũ lập tức run rẩy, “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

 

“Không biết sao?” Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt đè nặng anh ta, không cho anh ta một khe hở để né tránh, “Anh biết mối quan hệ giữa tôi và Lý Thặng, vì muốn trả thù tôi, anh tiết lộ toàn bộ tình hình hiện tại và địa chỉ của tôi cho anh ta. Không cần anh nói tôi cũng biết, lời nói của anh mãnh liệt và cường điệu tới mức nào. Nói tóm lại, anh không muốn nhìn thấy tôi sống tốt.”

 

Trái tim trong ngực Triệu Khanh Vũ đập thình thịch, không khí ấm áp trong điều hòa dường như biến hoàn toàn thành gió lạnh, thổi ra từng đợt mồ hôi “Cô đừng nói bậy!”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Cứ cho là nói bậy đi.”

 

Triệu Khanh Vũ phòng bị, “Cô muốn làm gì?”

 

“Không có gì, chúc anh tân hôn vui vẻ.” Lâm Sơ Nguyệt cong môi, ý cười đọng lại trong mắt, tựa như ánh sao chân thành tha thiết. Rõ ràng là xán lạn, dịu dàng, nhưng lại khiến Triệu Khanh Vũ hoảng hốt.

 

Lâm Sơ Nguyệt như vậy, nhất định là đang kìm hãm một cú nổ lớn.

 

Anh ta rối rít định kéo tay cô, “Tôi sắp kết hôn, cô có thể đừng gây chuyện nữa được không! Vất vả và khó khăn lắm tôi mới đi được tới một bước này.”

 

“Chẳng lẽ tôi thì sống dễ dàng sao?” Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười khinh miệt, “Triệu Khanh Vũ, anh đúng là tiêu chuẩn kép(*).” 

 

(*):Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng.

 

Phó Lâm thử váy cưới bước ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Triệu Khanh Vũ kéo tay Lâm Sơ Nguyệt, vẻ mặt lập tức bất mãn, “Các người đang làm gì vậy?”

 

Triệu Khanh Vũ vội vàng buông tay, “Không, không có việc gì.”

 

“Phó tiểu thư, lời đầu tiên, tôi chúc cô tân hôn vui vẻ.” Lâm Sơ Nguyệt thong dong chào hỏi, “Nhưng tôi cảm thấy, sau khi cô biết một số chuyện, chắc hẳn sẽ không cảm thấy vui vẻ nữa đâu.”

 

Phó Lâm vừa nghi ngờ lại tức giận, “Rốt cuộc cô là ai?”

 

“Bạn gái cũ của Triệu Khanh Vũ.” Giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng cùng biểu cảm nhất định phải chiến thắng của Lâm Sơ Nguyệt, thật sự có thể gây chấn động hiện trường.

 

Sắc mặt Phó Lâm lập tức thay đổi, cô ta chỉ vào Triệu Khanh Vũ mà hét lên: “Anh có chuyện gạt tôi, đúng không?”

 

“Không có, anh không có.” Triệu Khanh Vũ đã hoàn toàn nóng nảy, “Lâm Sơ Nguyệt.”

 

“Là bạn gái cũ khiến Triệu Khanh Vũ luôn tâm tâm niệm niệm không thể quên được, tôi nhất định phải tặng quà cưới cho anh ta.” Giọng điệu của Lâm Sơ Nguyệt thật sự rất chân thành, cô lấy điện thoại ra, phát đoạn ghi âm đã sớm chuẩn bị từ trước.

 

Âm lượng lớn nhất, nghe rất rõ ràng:

 

Sau tiếng gió xào xạc và tiếng thở hổn hển là tiếng Triệu Khanh Vũ sốt sắng cầu xin: “…… Anh đã nói trước với Phó Lâm rồi, em vẫn là bạn gái của anh…… đợi công ty của ba anh hoạt động bình thường trở lại, anh và cô ấy sẽ quay về làm bạn bè, còn chúng ta sẽ kết hôn. Nguyệt Nhi…… em nghe anh nói……”

 

Đây là cuộc đối thoại khi hai người chia tay.

 

Triệu Khanh Vũ giống như bị sét đánh thẳng vào đỉnh đầu, cả người ngây ngốc.

 

Ghi âm, thế mà lúc ấy cô lại ghi âm!

 

Âm thanh được cài đặt phát lặp đi lặp lại, tựa như một câu thần chú, hết lần này đến lần khác dùng phép thuật chống lại anh ta. Phó Lâm trừng lớn đôi mắt, vô cùng tức giận, “Triệu Khanh Vũ! Anh có còn là đàn ông không?!”

 

Mạng che mặt và hoa cài đầu bị xé toạc vứt trên mặt đất, Phó Lâm khóc sướt mướt nói rằng cô ta muốn nói với người trong nhà. Triệu Khanh Vũ tái mặt, nói năng lộn xộn, đi tới ôm lấy cô ta mà cầu xin, “Lâm Lâm em nghe anh nói, cô ta cố ý, đoạn ghi âm này bị cô ta ác ý cắt nối biên tập. Đúng, đúng vậy, chính là cắt ghép ác ý.”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, tiếp tục mở đoạn ghi âm tiếp theo.

 

Vẫn là giọng nói của Triệu Khanh Vũ, ngày đó tại trung tâm thương mại, anh ta cầu xin được quay lại với cô trước mặt Chung Diễn và Lâm Dư Tinh: “Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi…… em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em thêm một lần nữa được không……”

 

Có vẻ như đã sớm dự đoán được, cộng thêm thói quen nghề nghiệp, lúc ấy Lâm Sơ Nguyệt có tầm nhìn, đã ghi âm lại toàn bộ.

 

Điều này thực sự khiến hiện trường nổ tung, nhóm nhân viên cửa hàng cũng không dám tiến lên khuyên can.

 

Phó Lâm hoàn toàn hất bỏ tay Triệu Khanh Vũ, phẫn nộ hét lên: “Anh đừng chạm vào tôi! Cút cho tôi!”

 

Mặc cho bên này cấu xé, Lâm Sơ Nguyệt xoay người rời đi.

 

Mục đích đã đạt được.

 

Dường như Triệu Khanh Vũ bị quăng một cái tát, tiếng phụ nữ gào thét khóc lóc ồn ào không thôi. Lâm Sơ Nguyệt đẩy cửa ra, bị luồng khí lạnh phả vào mặt, nỗi buồn bực trong lòng mới tan biến một chút.

 

Thoải mái sao?

 

Cũng không hẳn.

 

Nhưng Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy, mình không thể vô duyên vô cớ bị người bắt nạt như vậy.

 

“Lâm Sơ Nguyệt!” Quả nhiên Triệu Khanh Vũ tức muốn hộc máu đuổi theo phía sau, anh ta túm chặt tay cô, mở to đôi mắt đỏ quát lớn: “Cô hài lòng chưa! Hài lòng chưa!”

 

“Hài lòng.” Lâm Sơ Nguyệt nói ra đáp án mà anh ta muốn, “Anh có thể nói hành tung của tôi cho Lý Thặng, thì cũng nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.”

 

“Cô quá độc ác!” Triệu Khanh Vũ gầm lên.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh ta, ánh mắt thẳng thắn trong trẻo, “Triệu Khanh Vũ, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc hại anh, nhưng những chuyện anh làm hết lần này tới lần khác, thật sự khiến tôi quá thất vọng. Nếu cuộc sống ổn định của tôi bị phá hủy, vậy anh cũng phải trả giá cho những việc mình làm. Tôi không đẩy anh xuống địa ngục, chỉ là biến anh trở về đúng vị trí mà anh nên có thôi.”

 

Từng từ từng chữ không mang theo một chút cảm xúc nào, ngay cả ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh ta cũng trống rỗng và chết lặng. 

 

Mỗi năm tới dịp đón tết, thành phố Minh Châu đều có tuyết rơi, mưa gió rạt rào phả lên mặt, mây mù dày đặc che kín cả một vùng trời rộng lớn, trận tuyết đầu mùa năm nay, chắc hẳn sẽ tới sớm.

 

Lâm Sơ Nguyệt hất tay Triệu Khanh Vũ ra, muốn xoay người rời đi.

 

Triệu Khanh Vũ nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, sau đó bỗng nhiên cuồng loạn, “Đứng lại!” Anh ta túm chặt bả vai Lâm Sơ Nguyệt, kéo cô thật mạnh.

 

Lâm Sơ Nguyệt đau đớn, “Anh buông ra!”

 

Triệu Khanh Vũ giống như bị điên, không ngừng lay động cô, Lâm Sơ Nguyệt duỗi tay ra ngăn cản, nhưng lại đấu không nổi sức lực của đối phương, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.

 

Thật vất vả mới tránh thoát được, Lâm Sơ Nguyệt chạy về phía trước.

 

Triệu Khanh Vũ đâu chịu buông tha, anh ta tức giận đuổi theo, mắt thấy chuẩn bị rơi xuống thế hạ phong, đúng lúc này, “Kít ――” tiếng lốp xe ma sát mạnh với mặt đường vang lên, chiếc xe Mercedes-Benz màu đen quay đầu phi nhanh trở lại. Không hề có định giảm tốc độ, thân xe trực tiếp chạy tới trước mặt Triệu Khanh Vũ, ngăn chặn đường đi của anh ta.

 

Người cách xe không đến năm cm, Triệu Khanh Vũ bị dọa sợ, bình tĩnh trở lại, vội vàng lui về phía sau, ngã trên mặt đất.

 

Chiếc xe lại khởi động một lần nữa, tiếng gầm rú của động cơ tựa như tiếng rít gào của dã thú, là một lời cảnh cáo đối với anh ta. Triệu Khanh Vũ sợ tới mức run bần bật, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị nó nghiền nát.

 

Chiếc xe tắt máy.

 

Ngụy Ngự Thành xuống xe, một thân quần áo màu đen tựa như màn đêm long trọng, lấy tiết trời ẩm ướt lạnh lẽo làm phông nền, khí thế càng thêm áp chế bức người.

 

Ngụy Ngự Thành nắm tay Lâm Sơ Nguyệt, dắt cô đi tới vị trí phó lái. Cho tới khi chiếc xe rời đi, anh vẫn không thèm liếc mắt nhìn Triệu Khanh Vũ lấy một cái.

 

Gió ấm trong xe tỏa hương, ngăn cách tất cả mọi tiếng ồn.

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, ngồi im lặng.

 

Một đường này, Ngụy Ngự Thành cũng không nói gì, cho tới khi dừng đèn đỏ thời gian dài ở ngã tư đường, tay phải của anh lướt qua trung tâm bảng điều khiển, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay cô gái nhỏ.

 

“Miệng lưỡi sắc bén ngày thường đi đâu hết rồi?” Giọng nói của anh mang theo ý cười đúng mực, nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu, đờ đẫn hỏi: “Anh không cảm thấy tôi rất xấu sao?”

 

Ngụy Ngự Thành mỉm cười, “Không chỉ xấu, mà còn hung hãn và hùng hổ.” Anh cúi đầu châm thuốc, hơi sương mỏng manh che mờ tầm mắt, gió lạnh ngoài cửa sổ mang theo mùi khói bay xa, trong xe vẫn là mùi hương thoang thoảng sảng khoái của đại dương.

 

“Nhưng tôi thích.” Dừng một giây, anh nhẹ giọng nói: “Thích hợp làm chính cung phu nhân.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top