Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 38: 38

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 501 lượt xem
  • 5094 chữ
  • 2021-09-08 01:08:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Có bao nhiêu giây đèn đỏ, Ngụy Ngự Thành nhìn cô bằng ánh mắt lãng mạn nhưng không khiễm nhã đó bấy nhiêu giây. Mãi cho tới khi chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục, Lâm Sơ Nguyệt mới đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt anh, “Lái xe.”

 

Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cô đã cong lên ý cười nhàn nhạt, những cảm xúc tồi tệ đó không đáng để nhắc tới khi ở bên anh. Ngụy Ngự Thành cũng không hỏi cô muốn đi đâu, anh có tuyến đường của riêng mình, cần rẽ ở giao lộ nào, một chút cũng không do dự.

 

Khi đi ngang qua công viên Phố Tây, Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra được, ít nhất nơi này không phải hướng đi Minh Châu Uyển.

 

Quận Phồn Ninh Đô phía nam thành phố, có một căn hộ đầy đủ tiện nghi, Ngụy Ngự Thành rất ít khi tới nơi này, nhưng bất động sản luôn được quét tước dọn dẹp hàng tuần, thoạt nhìn nó tựa như một ngôi nhà mới. Ngụy Ngự Thành rất thích tông màu xám đậm, vì thế anh chỉ gảy một chút màu cam đậm trên bức tường nền phòng ngủ. Số màu vô cùng khoa trương nhưng lại không hề gây khó chịu, bên cạnh tác động thị giác, còn có một chút gợi cảm tinh tế.

 

Nguyên nhân Ngụy Ngự Thành tới nơi này là vì xuyên thấu qua các ô cửa kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, có thể nhìn thấy dòng sông đẹp nhất của thành phố Minh Châu. Mặt sông rộng lớn, bến phà qua lại. Bên này là khu dân cư cao cấp với mật độ thấp, bên kia bờ sông là những tòa nhà cao tầng sầm uất và nhộn nhịp.

 

Lâm Sơ Nguyệt phát hiện, Ngụy Ngự Thành rất thích những hình ảnh đối lập.

 

Đứng bên cạnh cửa sổ một lát, không nghe thấy động tĩnh gì, Lâm Sơ Nguyệt quay đầu đi tìm người, lại thấy Ngụy Ngự Thành đưa lưng về phía cô, hơi đỡ cánh tay trái.

 

Thanh nẹp để cố định xương cốt mới tháo hai ngày trước, nhưng vết thương vẫn phải cố định bằng băng gạc mềm. Lâm Sơ Nguyệt đi tới, “Làm sao vậy? Miệng vết thương lại đau à?”

 

Ngụy Ngự Thành “Ừ” một tiếng, “Lái xe quá lâu, bị cứng tay.”

 

“Bác sĩ nói thế nào?” Lâm Sơ Nguyệt muốn xem tay anh, “Có phải đổi thuốc không?”

 

Ngụy Ngự Thành nghiêng người, không để cô chạm tới, bình tĩnh nói: “Mỗi ngày đều thay băng gạc.”

 

“Vậy tôi lái xe đưa anh đi.” Lâm Sơ Nguyệt tìm chìa khóa xe của anh.

 

“Không cần.” Ngụy Ngự Thành nói: “Đồ đạc có đủ, có thể thay tại nhà.”

 

Trong xe có một túi thuốc, bao gồm băng gạc và cồn i-ốt, sau khi Lâm Sơ Nguyệt xuống lầu giúp anh mang lên, Ngụy Ngự Thành đã không còn ở phòng khách. Tiếng nước mơ hồ và hơi nước bốc lên phủ đầy kính phòng tắm.

 

Anh đang tắm.

 

Lâm Sơ Nguyệt ổn định tâm tư, ngồi trên sô pha chờ anh.

 

Mười phút sau, Ngụy Ngự Thành mặc một chiếc áo ngủ có hoa văn màu đen đi ra ngoài, che kín từ vai cho tới mắt cá chân, giống như bộ long bào trang phục biểu diễn. Những kiểu dáng và họa tiết khoa trương không hề gây ra cảm giác khó chịu trên người anh.

 

Ngoại trừ để lộ ra phần xương quai xanh thì chiếc áo ngủ này che chắn thật sự kín mít. Phần viền quanh eo là phần bắt mắt nhất, ở đó còn có một đoạn ngắn những sợi tua rua màu vàng rủ xuống.

 

Lâm Sơ Nguyệt chỉ nhìn anh một cái sau đó lập tức cúi đầu.

 

Ngụy Ngự Thành bước tới, “Không đẹp sao?”

 

“Quá đẹp, sợ nhìn lâu sẽ thích.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tôi mua không nổi.”

 

Ngụy Ngự Thành nở nụ cười, ngồi xuống sô pha bên cạnh cô. Sau khi thu lại ý cười, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi.”

 

“Tôi biết anh muốn nói chuyện gì.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tôi và Dư Tinh là chị em cùng mẹ khác cha, tôi vẫn luôn không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, rất nhiều nguyên nhân đều là vì thằng bé. Thân thể thằng bé không tốt, bị bệnh tim bẩm sinh, mẹ tôi thì mặc kệ không lo, còn ba ruột của thằng bé…… Anh nhìn Lý Thặng là có thể hiểu đó là dạng gia đình thế nào rồi đấy. Lần đầu tiên Tân Mạn Châu dẫn thằng bé tới gặp tôi, lúc đó Tiểu Tinh mới 12 tuổi, sắc mặt tái nhợt, gầy như một con mèo nhỏ. Bỏ người ở lại, Tân Mạn Châu tìm cớ đi toilet, nhưng thực chất là lén lút rời đi, bay sang Mỹ.”

 

“Lúc ấy tôi cũng nghĩ tới việc học hỏi sự tàn nhẫn từ mẹ tôi, nhưng Lâm Dư Tinh cúi đầu, lần đầu tiên gọi tôi một tiếng chị.” Đáy mắt Lâm Sơ Nguyệt đỏ hoe, “Tôi vẫn chưa học được sự tàn nhẫn từ bà ta.”

 

Ngụy Ngự Thành trêu chọc, cố gắng thả lỏng cảm xúc của cô, “Không phải em đối xử với tôi rất tàn nhẫn hay sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt buồn cười, không tiếp tục đề tài kia nữa.

 

Khi suy nghĩ bị gián đoạn, rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu. Ngụy Ngự Thành nhìn thấy sự trầm mặc của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Không muốn nói thì đừng nói, tôi hiểu mà.”

 

Thế giới này, hai chữ dịu dàng là giả dối nhất.

 

“Tôi giúp anh thay thuốc.” Lâm Sơ Nguyệt xoay người, trải gói thuốc lên mặt bàn.

 

Ngụy Ngự Thành không động đậy.

 

Lâm Sơ Nguyệt vươn tay định kéo cánh tay anh, nhưng còn chưa chạm vào, Ngụy Ngự Thành đã làm một động tác né tránh, cứ thế tránh khỏi sự đụng chạm của cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt của anh rất mãnh liệt, tựa như mang theo một ý niệm cố chấp.

 

Lâm Sơ Nguyệt lại duỗi tay thêm lần nữa, lần này ngay cả thân thể Ngụy Ngự Thành cũng dịch sang bên cạnh, cả người bọc kín mít, giống như một người đàn ông trinh liệt. Lâm Sơ Nguyệt buồn cười, “Lại làm sao vậy?”

 

Ngụy Ngự Thành nhàn nhạt nói: “Em lấy thân phận gì để thay thuốc cho tôi?”

 

Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được, khẽ cười một tiếng, “Nhìn không ra, chủ tịch Ngụy lại thủ thân như ngọc thế này.”

 

Ngụy Ngự Thành không muốn nhìn bộ dạng vui đùa của cô, anh nắm lấy cổ tay cô, “Nói.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị anh kéo lại gần, lười biếng đáp: “Tùy tiện đi.”

 

“Không được tùy tiện.” Ngụy Ngự Thành giống như một học sinh nghiêm khắc học tập, “Tôi không phải cái khách sạn, tôi muốn xuất hiện một cách đường đường chính chính, muốn xác định rõ ràng thân phận với em.”

 

Ừm, nghe ra rồi.

 

Người đàn ông này muốn cô cho anh một danh phận.

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu lên, trong mắt cô có sự kiên định và dũng cảm, một tay vòng ra sau cổ anh, giữ chặt gáy Ngụy Ngự Thành, ngửa mặt hôn lên môi anh.

 

Ngụy Ngự Thành không nghĩ tới cô sẽ hành động như vậy, Lâm Sơ Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng được sự kinh ngạc lo lắng của anh.

 

Đôi môi người đàn ông mềm mại ngoài ý muốn, giống như chiếc bánh kem vừa mới ra lò, trong chớp mắt, Lâm Sơ Nguyệt cố gắng hồi tưởng lại cái đêm hơn hai năm về trước, ý đồ ngầm so sánh. Khẽ hôn mấy giây, cảm giác này thật tuyệt vời, cô đột nhiên cảm thấy tự do và dễ dàng, bận tâm làm gì chuyện quá khứ, không có gì tốt hơn là được vui vẻ đúng lúc.

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành trầm xuống vài độ, thoáng thả lỏng một chút. Anh tựa lưng vào sô pha, hai tay đặt trên tay vịn, vừa đắm chìm hưởng thụ, vừa bình tĩnh phán đoán.

 

Nụ hôn của Lâm Sơ Nguyệt chỉ nhẹ nhàng lướt qua một chút rồi rời đi, cô nhíu mày nghi hoặc, “Nào có ai hôn môi không nhắm mắt?”

 

Ngụy Ngự Thành cười nhạo một tiếng cực nhẹ, “Như vậy gọi là hôn môi?”

 

Nói xong, một tay anh giữ chặt eo cô, chủ động tấn công.

 

Khi đôi môi của anh dán lên, chiếc bánh kem mềm xốp được bảo quản trong phòng lạnh lập tức đông cứng lại, rèn luyện thành vũ khí sắc bén nắm quyền sinh sát trong tay, mạnh mẽ công thành, lúc thì hóa thân thành dòng nước linh hoạt, lúc thì biến thành mưa gió dữ dằn. Anh giống như đang ngậm một ngụm rượu, cố ý khiến cô say.

 

Cuối cùng.

 

Rốt cuộc Ngụy Ngự Thành cũng buông cô ra, bộ dạng bình tĩnh tỏ vẻ đứng đắn tự nhận xét, “Nguyệt Nguyệt của chúng ta lui bước rồi.”

 

Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, tùy tiện phong lưu nhưng lại khiến người ta mềm lòng mà muốn trầm luân.

 

Lâm Sơ Nguyệt điều chỉnh hơi thở, sau đó thẳng lưng, trong ánh mắt thể hiện rõ vẻ không cam lòng. Cô vươn hai ngón tay, dùng sức ấn vai Ngụy Ngự Thành, sau đó ngồi lên đùi anh.

 

Giống như người Ngụy Ngự Thành không xương, phối hợp hạ thấp người xuống, nhướng mày nhìn cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi người, gần như cắn vào vành tai anh, “Không phải muốn thân phận sao?…… Vậy đêm nay hãy thể hiện thật tốt.”

 

Đương nhiên tất cả mọi thứ sau đó đã vượt quá tầm kiểm soát.

 

Mới đầu Lâm Sơ Nguyệt còn có thể chủ động trêu chọc, nhưng dần dần, cả thể chất và tinh thần đều trở thành bại tướng dưới tay anh. Không thể cử động, không thể nói ra lời, còn muốn che lỗ tai để không phải nghe một đống lời cợt nhả của người đàn ông thúi này.

 

Ngụy Ngự Thành dùng một tay giữ chặt eo cô, để cô vùi mặt vào trong ngực mình, anh khẽ cắn vành tai cô, “Không phải em bảo tôi hãy thể hiện thật tốt sao, tôi còn chưa bắt đầu đâu, mới đó mà đã không được?”

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu đi, vùi mặt vào, nhưng mà không động đậy nổi thân mình.

 

“Sao lại chơi trò vô lại rồi?” Giọng nói Ngụy Ngự Thành trầm thấp, bàn tay du ngoạn tự do từ vị trí xương cụt của cô hướng lên trên, sau đó anh bỗng nhiên mở bàn tay, dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay khống chế hoàn toàn địa phương nóng bỏng của cô.

 

Sự tương phản đột ngột này khiến Lâm Sơ Nguyệt không khỏi rên rỉ, cô ngửa đầu, mồ hôi trượt xuống theo cần cổ thiên nga xinh đẹp, đọng lại trên môi dưới của Ngụy Ngự Thành.

 

Giống như liều thuốc dẫn, kích hoạt năm giác quan.

 

Ngụy Ngự Thành mất hết kiên nhẫn, xoay người bước xuống, ôm người đi về phía phòng ngủ.

 

Lâm Sơ Nguyệt bị chuyển động của anh làm cho đầu váng mắt hoa, trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy anh mở cửa tủ quần áo, dùng ngón tay móc ra một chiếc cà vạt màu xanh đậm. Cô mờ mịt, hỏi: “Anh làm gì thế?”

 

Ngụy Ngự Thành cố định hai tay của cô trên đầu giường, giọng điệu thâm trầm bình tĩnh, “Như vậy em sẽ không chạy được.”

 

Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó lại bật cười, “Ngụy Ngự Thành, anh thật sự thích em sao?”

 

Ngụy Ngự Thành thẳng thắn thành khẩn, “Hơn cả thích.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không hài lòng, ngồi quỳ trên giường, nhẹ ôm mặt người đàn ông, “Hơn cả thích là gì?”

 

Vạt áo Ngụy Ngự Thành ôm sát bên người, cổ áo rộng mở, cảnh đẹp cứng rắn nhìn không sót thứ gì, thần sắc thâm thúy đến cực điểm, “Xem biểu hiện của em.”

 

Sự thật chứng minh, năng lực của hai người ngang nhau, kỳ phùng địch thủ.

 

Nửa đêm đầu, Ngụy Ngự Thành vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, tuyệt đối là một vị chúa tể.

 

Nửa đêm sau, Lâm Sơ Nguyệt không có lòng tốt mà đánh thức người dậy. Qua một hồi tận tình mệt mỏi, Ngụy Ngự Thành ôm lấy người an ủi, có phần không đành lòng, “Nghỉ ngơi nhé?”

 

Giọng điệu Lâm Sơ Nguyệt ngạo nghễ kiêu căng: “Nằm xuống đi, em không cần anh động.”

 

Nói xong, cô trượt xuống, chiếc chăn lông mềm mại dần dần nhô cao, giống như một tòa lâu đài nhỏ nơi nàng tiên sinh sống. Bàn tay Ngụy Ngự Thành nhanh chóng nắm chặt ga trải giường, gân xanh nảy nở như cành lộc mùa xuân, nhẹ nhàng hằn trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông.

 

Sự dịu dàng hết lần này tới lần khác, dạy con người ta dập dìu không trọng lượng, trong cơn mê muội, cảm thấy đây là thiên trường địa cửu. Ngụy Ngự Thành nhớ rõ, một đêm này, lần cuối cùng anh nhìn vào mắt Lâm Sơ Nguyệt, chúng trong sáng như những vì sao, tựa như muốn chia cắt linh hồn anh.

 

Cô rất tỉnh táo.

 

Trăm phương ngàn kế muốn nhìn anh luân hãm.

 

Ngụy Ngự Thành ngủ rất sâu, bốn giờ sáng, Lâm Sơ Nguyệt trở mình trong khuỷu tay anh, anh cũng không cảm giác được.

 

Ánh sáng trong nhà ảm đạm, dư vị khuếch tán nhẹ nhàng trong không khí. Lâm Sơ Nguyệt chống nửa thân trên, cẩn thận đánh giá người đàn ông đang ngủ say. Ngũ quan trên gương mặt Ngụy Ngự Thành có tỉ lệ hoàn mỹ, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy trên người anh, đường cong trung hoà đôi môi là đẹp nhất, khi hôn môi, hơi thở phả nhẹ ra như ngọn núi lửa ôn hòa, có thể biến mọi thứ trở nên mềm mại.

 

Lâm Sơ Nguyệt vạn phần đắc ý, liếc mắt nhìn thời gian, cũng không do dự quá nhiều, nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường.

 

Ngụy Ngự Thành mở mắt ra đã là 7 giờ.

 

Khi tỉnh dậy, anh phát hiện bên người trống rỗng.

 

Chiếc chăn xuất hiện nếp uốn tự nhiên, vẫn còn duy trì bộ dạng khi bị xốc lên. Ga trải giường màu xám đậm nhăn nhúm, có thể thấy rõ dấu vết kiều diễm lưu lại trong trận hoan ái tối hôm qua.

 

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ tiến vào đối mặt với anh.

 

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, đi chân trần dẫm lên mặt đất, “Nguyệt Nguyệt.”

 

Phòng ngủ lớn như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mọi thứ, anh lại đi ra ngoài phòng khách, vẫn không một bóng người. Túi xách trên sô, đôi giày ở huyền quan đều biến mất cùng cô.

 

Trái tim Ngụy Ngự Thành trùng xuống.

 

Điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt liên tục báo rằng cuộc gọi đang diễn ra, sau khi gọi ba lần, trong lòng Ngụy Ngự Thành đã có nhận định. Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Diệu, đầu kia lập tức trả lời, không đợi anh mở miệng, Đường Diệu đã vô cùng lo lắng hỏi: “Lâm Sơ Nguyệt từ chức rồi, cậu có biết không?”

 

Bả vai Ngụy Ngự Thành căng chặt.

 

Đường Diệu: “Buổi sáng quản lý của cô ấy mới nhìn thấy tin nhắn, nó được gửi từ lúc 3 giờ sáng. Cô ấy đã lên kế hoạch và sắp xếp tất cả công việc trên tay từ lâu, các email bàn giao cũng được thiết lập để gửi đi đúng giờ. Ngụy Ngụy, cậu có biết chuyện này không?”

 

Ngụy Ngự Thành nắm bắt chính xác hai chữ: Từ lâu.

 

Cho nên, cô đã lên kế hoạch rời đi từ sớm.

 

Ngụy Ngự Thành im lặng cúp điện thoại, anh hiếm có giây phút nào cảm thấy mờ mịt khó hiểu như vậy. Một luồng khí xộc thẳng lên trán, hai bên Thái Dương đau nhức.

 

Bản năng đầu tiên chính là tới nhà tìm cô.

 

Cũng không quá bất ngờ, cánh cửa đóng chặt.

 

Mới đầu Ngụy Ngự Thành còn kiên nhẫn gõ cửa, hồi lâu không có người đáp lại, hai nắm tay của anh trực tiếp đập lên ván cửa. Lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, một bà cụ bước tới, đỡ kính viễn thị hỏi: “Tìm Tiểu Lâm sao?”

 

Ngụy Ngự Thành thu liễm lệ khí, cố gắng duy trì phép lịch sự, “Đúng vậy.”

 

“Haiz, không cần tìm nữa, tôi đã nói rồi, con bé không thuê căn nhà này nữa, sao các người cứ liên tục tới đây tìm thế. Tìm cũng vô dụng, con bé không ở nơi này nữa.” Bà cụ cảm khái: “Thật sự quá xấu xa rồi, các người không được làm như vậy.”

 

Ngụy Ngự Thành nhăn mày sâu hơn, “Còn có ai khác tìm cô ấy sao?”

 

“Này, các người không phải là đồng bọn sao?” Bà cụ thở dài nói: “Đứa nhỏ đáng thương, không biết đã trêu chọc phải dạng người nào.”

 

Ngụy Ngự Thành hoà hoãn sắc mặt, dụ dỗ bà cụ nói ra nhiều hơn: “Cháu là đồng nghiệp của Tiểu Lâm, cô ấy gặp chuyện, cháu có thể giúp cô ấy.”

 

Bà cụ gật đầu, lại haiz một tiếng, “Luôn có người gửi đồ tới nơi này của Tiểu Lâm, những thứ ném ở cửa không biết là cái gì mà vừa tanh vừa thối. Còn có một người khác, cao cao gầy gầy, bộ dáng trông cũng khá ưa nhìn, nói là anh trai của Tiểu Lâm. Tôi thấy diện mạo của anh ta một chút cũng không giống.”

 

Lúc này, một cô gái trẻ bước ra, “Bà nội, bà mau trở về đi, đừng lẩm bẩm nói chuyện một mình nữa.” Cô gái trẻ nhìn về phía Ngụy Ngự Thành, “Thật xin lỗi, bà nội tôi.” Cô ấy nhỏ giọng chỉ chỉ vào thái dương.

 

Đang định đóng cửa, Ngụy Ngự Thành lại hỏi: “Người ở đây thật sự dọn đi rồi?”

 

Cô gái gật đầu, “Đúng vậy, một tuần rồi không thấy người.”

 

“Có phải thường xuyên có người tới tìm hai chị em bọn họ hay không?”

 

“Đúng vậy.” Cô gái nói: “Một người đàn ông cao gầy, là ai thì tôi không rõ lắm.”

 

Ngụy Ngự Thành rời khỏi hành lang, gọi điện thoại cho Lý Tư Văn: “Lý Thặng được ra ngoài chưa?”

 

Lý Tư Văn nói: “Vẫn chưa, anh ta bị giam giữ bảy ngày, chắc cũng sắp hết hạn rồi.”

 

Ngụy Ngự Thành nghe xong, ném di động lên ghế phụ, nhanh chóng quay đầu xe, đi thẳng về hướng thành nam.

 

Bên này Hạ Sơ vừa mới giải quyết xong công việc, cô ấy xoa bóp cần cổ nhức mỏi đi lên tầng nhìn Lâm Dư Tinh chơi Lego, “Chơi cũng lâu rồi, nên để cho đôi mắt nghỉ ngơi một lát.”

 

Vừa dứt lời, từ cửa sổ nhìn ra sân ngoài, Ngụy Ngự Thành đang bước từ trên xe xuống dưới.

 

Hạ Sơ thở dài, “Chị đã nói mà, ngày hôm nay mí mắt luôn giật giật. Nên tới đều sẽ tới, Tinh Nhi, lấy hiểu biết của em về Ngụy Ngự Thành, anh ta có đánh phụ nữ không?”

 

Lâm Dư Tinh cúi đầu, cười một tiếng rất nhẹ, giọng nói có chút khô cứng: “Cậu Ngụy, rất tốt.”

 

Ngụy Ngự Thành tiến thẳng tới mục tiêu, sải rộng bước lên lầu. Nhìn thấy Hạ Sơ, anh trầm giọng chất vấn: “Cô ấy đâu?”

 

Hạ Sơ nói: “Anh tới nhanh hơn tôi nghĩ.”

 

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, ngược lại nhìn về phía Lâm Dư Tinh.

 

Lâm Dư Tinh không dám nhìn anh, yên lặng cúi đầu.

 

Trái tim Ngụy Ngự Thành lạnh lẽo, hít sâu một hơi, giọng điệu vẫn ôn hòa, “Dư Tinh, cậu đối xử với cháu thế nào?”

 

Từng chữ như búa tạ gõ thẳng vào trái tim, Lâm Dư Tinh đỏ hoe đôi mắt.

 

Hạ Sơ ngăn giữa hai người, nói: “Anh đợi một lát, tôi cho anh xem thứ này.”

 

Cô ấy mở điện thoại, mở ảnh chụp màn hình, sau đó đưa cho anh.

 

Là các trang trò chuyện giữa cô và Lâm Sơ Nguyệt, tổng cộng có mười mấy trang, Ngụy Ngự Thành lật hai trang, giữa mày như kết sương, lòng bàn tay ấn màn hình cũng càng ngày càng dùng sức.

 

Tháng 1 năm 201x:

 

― Hạ Hạ, tớ phải làm gì bây giờ, Lý Thặng lại uy hiếp tớ.

 

― Anh ta canh giữ ở dưới lầu công ty tớ, tớ thật sự rất sợ hãi.

 

Tháng 4 năm 201x:

 

― Mẹ nó, thật đáng sợ, anh ta theo dõi lãnh đạo của tớ, lãnh đạo của tớ sợ muốn chết hỏi anh ta muốn làm gì, anh ta nói, đi theo Lâm Sơ Nguyệt - người đang làm việc cho anh, tốt nhất cậu nên chú ý một chút. Huhu làm sao bây giờ, tớ cảm thấy tớ sắp bị đuổi việc rồi.

 

― Hạ Hạ, tớ thật sự bị đuổi việc rồi [ tang ][ tang ]

 

Tháng 2 năm 201x:

 

― Tớ không chịu nổi nữa rồi, tớ từ bỏ, ngày mai tớ sẽ chuyển nhà, thật sự không thể để anh ta tìm được tớ.

 

Tháng 7 năm 201x:

 

― Ừm, đã ba tháng rồi!! Chắc hẳn anh ta sẽ không tìm tới nữa đi.

 

― Ông trời phù hộ, tớ có thể sống một cuộc sống bình thường rồi.

 

Lần gần đây nhất, là mười ngày trước.

 

― Hạ Hạ, anh ta đâm Ngụy Ngự Thành, nhất định là anh ta cố ý, vì trả thù tớ, chuyện gì anh ta cũng dám làm. Tớ khó chịu quá, tớ thật sự muốn đồng quy vu tận với anh ta.

 

Tầm mắt Ngụy Ngự Thành dời xuống dưới, dừng lại ở một tin nhắn cuối cùng:

 

― Tớ có những nỗi băn khoăn, tớ luyến tiếc mọi thứ ở hiện tại.

 

Trái tim Ngụy Ngự Thành như bị bóp nát, loại cảm giác mệt mỏi này trước nay anh chưa từng cảm nhận được. Mấy năm nay, cuộc sống của Lâm Sơ Nguyệt được cô đọng lại trong những trang lịch sử trò chuyện ngắn ngủi. Anh có thể tưởng tượng ra thời điểm gửi những tin nhắn này, cuộc sống của cô gái nhỏ đã căng thẳng, bất lực, suy sụp, lay lắt và cả may mắn đến cỡ nào.

 

“Lý Thặng mới thật sự là tên biến thái, tâm lý của anh ta vặn vẹo, cảm thấy mẹ của Sơ Nguyệt đã hủy hoại gia đình anh ta. Tân Mạn Châu cũng là người mẹ vô trách nhiệm nhất mà tôi từng thấy, bà ta ở nước ngoài, Lý Thặng tìm không ra, anh ta dồn tất cả mọi oán khí lên người Lâm Sơ Nguyệt. Sơ Nguyệt đã báo cảnh sát rất nhiều lần, nhưng tên Lý Thặng này cực kỳ thông minh, anh ta không gây ra tổn hại gì đáng kể, nhiều lắm chỉ phê bình giáo dục, sau đó bỏ lại một câu, đây là chuyện trong nhà, hai người tự thương lượng giải quyết cho xong chuyện.”

GC: CMGXB69

Hạ Sơ nói tới đây, cô ấy cực kỳ phẫn nộ, “Lý Thặng căn bản không phải người, mới đầu, Nguyệt Nguyệt còn cảm thấy áy náy, có lòng tốt khuyên giải anh ta nên tiếp nhận điều trị tâm lý. Nhưng anh ta căn bản không hề có ý định dừng lại. Sơ Nguyệt nói, lần này, cậu ấy không muốn lùi bước.”

 

Hạ Sơ nức nở: “Nhưng Lý Thặng uy hiếp cô ấy, tên khốn nạn đó lại uy hiếp cậu ấy!!”

 

Ngụy Ngự Thành trầm mặc, lệ khí cuồn cuộn khắp cơ thể.

 

“Lý Thặng đã liên lạc và đe dọa, anh ta nói những người bên cạnh cậu ấy sẽ lần lượt xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, như vậy chờ anh ta ra ngoài, sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Anh ta đâu phải trả thù, căn bản chính là muốn huỷ hoại Sơ Nguyệt!”

 

Hạ Sơ kiềm chế cảm xúc, dừng lại mười mấy giây mới tiếp tục: “Lý Thặng sẽ không xuống tay với Lâm Dư Tinh, anh ta nói thằng bé là em trai có cùng huyết thống với mình. Không nghĩ tới tên khốn nạn đó còn có lòng từ bi, thật nực cười.”

 

Lâm Dư Tinh ở bên cạnh, nước mắt rơi tí tách, tựa như chuỗi hạt ngọc bị cắt đứt.

 

“Cậu ấy rời đi, là tự bảo vệ mình, cũng là bảo vệ những người bên cạnh. Chỉ cần Lý Thặng tìm không thấy người, sau khoảng thời gian này, anh ta tự nhiên sẽ từ bỏ.” Hạ Sơ hít sâu một hơi, giọng điệu thành khẩn: “Ít nhất, sẽ không làm liên lụy tới anh.”

 

Bầu không khí yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

 

Ba người đứng ở ba góc, Ngụy Ngự Thành là người đầu tiên phát hiện, ngoài cửa sổ có tuyết rơi.

 

Trận tuyết đầu mùa tại thành phố Minh Châu, vô cùng phù hợp với tình huống lúc này.

 

Ngụy Ngự Thành thu hồi tầm mắt, ánh mắt nghiêm túc nặng nề, anh không phụ họa thêm bất kỳ lời nào, cũng không thể hiện lập trường của mình. Chỉ hỏi một câu: “Hai người tự mình nói cho tôi cô ấy ở nơi nào, hay là chờ tôi đi điều tra.”

 

Giọng điệu chậm rãi bình tĩnh, giống như một cuộc trò chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng lại khiến Hạ Sơ không khỏi tê dại, khí tức của người đàn ông này tựa như một cơn mưa dày nặng hạt, nước mưa lạnh thấu tim. Hạ Sơ ổn định tinh thần, “Anh đừng dùng ánh mắt này cảnh cáo tôi, tôi cũng không định giấu anh ―― nửa năm trước, Sơ Nguyệt đã đề cập với tôi về việc hỗ trợ giáo dục, nhưng lúc đó cậu ấy không suy xét tới việc đó. Cũng coi như định mệnh đã sắp đặt đi, có lẽ ông trời đã sớm sắp xếp xong rồi.”

 

Hạ Sơ trịnh trọng, không sợ không tránh né mà nhìn thẳng vào Ngụy Ngự Thành: “Cậu ấy biết anh sẽ tìm được tôi, cũng biết tôi nhất định sẽ nói cho anh.”

 

Nửa câu sau còn chưa nói ra mới là ý tứ chân thành của Lâm Sơ Nguyệt.

 

Hạ Sơ không cần nói rõ, bởi vì nhìn vào ánh mắt của Ngụy Ngự Thành, cô ấy biết, anh chắc chắn sẽ hiểu.

 

―

 

Lý Tư Văn nhìn thời gian vài lần, 11 giờ, rốt cuộc cũng chờ được Ngụy Ngự Thành trở về công ty.

 

“Chủ tịch Ngụy.” Lý Tư Văn canh giữ ở cửa thang máy vội vàng báo cáo: “Lý Thặng ra ngoài rồi, người của chúng ta không đuổi kịp, không tìm thấy anh ta. Còn có, bác sĩ Lâm từ chức rồi?”

 

Đầu Ngụy Ngự Thành đau nhức, anh nâng ra hiệu,  ý bảo Lý Tư Văn đừng đi theo, sau đó đóng chặt cửa văn phòng.

 

Ánh sáng chói mắt tiến vào từ cửa sổ, anh chống hai tay lên bàn, cả người hơi cong lại. Ngụy Ngự Thành cúi đầu, cố gắng giải tỏa sự tắc nghẽn trên đỉnh đầu. Sau khi bình tĩnh lại, chính anh cũng muốn cười khổ.

 

Cho tới ngày hôm nay, anh thật sự không thể không khen một câu, bác sĩ Lâm, lợi hại.

 

Anh chưa từng gặp một người phụ nữ nào quyết đoán, tỉnh táo độc lập, không chừa lại lối thoát như vậy. Cô không hề che giấu sự thích thú, cũng không áp chế dục vọng. Ngụy Ngự Thành biết, tối hôm qua cô có thể lên giường với anh, nhất định là cô thật sự động chân tình.

 

Từ chức, trả nhà, gửi gắm em trai cho Hạ Sơ, cô sắp xếp công việc, cuộc sống, bao gồm cả anh một cách rõ ràng, rành mạch. Thậm chí cô cũng không hề che giấu điểm đến của mình, việc hỗ trợ giáo dục, và ngay cả việc cô ở đâu cũng để Hạ Sơ nói cho anh.

 

Có thể nói, từ đầu đến cuối chính là một con đường thẳng tắp.

 

Với sự tập trung tuyệt đối của Lâm Sơ Nguyệt, cô biết mình muốn gì, không hề quanh co một chút nào trên con đường thẳng tắp này. Mà Ngụy Ngự Thành cũng coi như biết, đêm qua cô chủ động như vậy, giống như dây nho quấn lấy anh, là vì muốn làm cho anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

 

Anh cho rằng mình là người chiến thắng, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào cái bẫy của sự dịu dàng.

 

Ngụy Ngự Thành nhắm chặt mắt rồi lại mở, dưới đáy mắt phủ đầy tơ máu. Bàn tay phải của anh nắm chặt, hung hăng đập mạnh lên mặt kính, “Mẹ kiếp!”

 

Đây là lần thứ hai anh té ngã trên người cô gái này.

 

Cuối cùng vẫn không qua được cửa ải khó khăn này.

 

―

 

Mùa đông năm nay, các đợt lạnh đến sớm và thường xuyên hơn, sau trận tuyết đầu mùa, thành phố Minh Châu lại nghênh đón thêm hai trận bão tuyết.

 

Vì lý do thời tiết, sau khi di chuyển bằng đường sắt cao tốc đến thành phố Nam Kỳ, xe buýt ngừng lưu hành, các phương tiện giao thông rải rác đến các huyện trấn khác đều tạm thời bị trì hoãn. Khi mọi thứ trở lại bình thường, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

 

Di chuyển hai tiếng trên quốc lộ và hơn hai mươi dặm đường đèo, rốt cuộc cũng tới nơi.

 

Đàn anh hồi đại học cưỡi xe máy điện, chờ sẵn ở nhà ga, nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt bước xuống từ chiếc xe buýt nhỏ, anh ta nhiệt tình vẫy tay: “Sơ Nguyệt, ở đây!”

 

Lâm Sơ Nguyệt không có quá nhiều hành lý, một chiếc ba lô leo núi và một chiếc vali cỡ vừa. Cô cũng mỉm cười chào hỏi: “Anh Mục Thanh.”

 

“Vất vả rồi.” Mục Thanh nhận lấy vali của cô, anh ta là một người vô cùng đơn giản, “Anh thật sự không nghĩ tới em có thể đồng ý tới đây, điều kiện ở nơi này thuộc tầm trung, nhưng tất cả những vật dụng cần thiết cho một cuộc sống bình thường vẫn không thành vấn đề. Đói bụng chưa, đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy chiếc xe máy sau lưng Mục Thanh, cô khá ngạc nhiên, vui vẻ mà trêu chọc: “Đàn anh, sao hôm nay không lái chiếc Ferrari tới đây?”

 

Điều kiện của gia đình Mục Thanh rất tốt, ba mẹ cung cấp nguyên liệu axit hyaluronic, quả thực chính là phú nhị đại. Anh ta cười ngây ngô, “Ở nơi này, xe máy điện dùng thuận tiện hơn xe bốn bánh.”

 

Cột vali hành lý vào sau xe, trước khi Lâm Sơ Nguyệt lên xe, cô nhìn lướt qua tấm bia đá lớn ở bên phải, trên đó có những nét vẽ nguệch ngoạc bằng chu sa sáng màu, dòng chữ nhỏ xinh, điêu khắc tên của nơi này, cũng là nơi mà cô sẽ ở lại trong ba tháng tới ――

 

Non xanh khuất khuất nước mang mang
Thu muộn Giang Nam cỏ úa vàng.

 

 Trung Quốc, huyện Nam Thanh

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top