Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 39: 39

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 497 lượt xem
  • 4986 chữ
  • 2021-09-08 01:12:58

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Trường cũ của Lâm Sơ Nguyệt là trường Đại học C đã thành lập nhiều cơ quan cứu trợ khác nhau ở trong nước, tất cả các học sinh quan tâm đều có thể tham gia. Trong hơn mười năm, đã hoàn thành các công trình thí điểm hỗ trợ tâm lý ở hàng trăm thị trấn và làng mạc.

 

Mục Thanh là đàn anh lớn hơn cô hai khóa, là người phụ trách các công tác viện trợ tại huyện Nam Thanh. Làm việc cùng anh ta còn có một nam sinh khác, nhưng bởi vì một số nguyên nhân về gia đình, nên không thể tiếp tục ở lại. Mục Thanh đã thử gửi email cho bạn bè và bạn học ngày xưa, ứng cử viên phù hợp đầu tiên mà anh ta nghĩ đến đó là Lâm Sơ Nguyệt.

 

Email được gửi từ tháng tư, lúc ấy quan hệ giữa Lâm Sơ Nguyệt và Triệu Khanh Vũ khá ổn định, cô chưa từng cân nhắc tới chuyện này, gần như lập tức từ chối Mục Thanh. Cho nên hiện tại cô có thể tới đây, Mục Thanh thật sự rất vui.

 

“Thị trấn Nam Thanh vừa mới thoát khỏi cái mũ nông thôn nghèo, nấm tuyết ở đây đặc biệt nổi tiếng. Đội ngũ xóa đói giảm nghèo do tỉnh H cử tới đã có không ít đóng góp. Đương nhiên, điều kiện không thể so với thành phố, nhưng đó đã là sự tiến bộ rất lớn rồi.”

 

Mục Thanh giảng giải một đường, nhân tiện đưa cô về nơi ở, “Đây là tòa nhà văn phòng cũ của chính quyền thị trấn, tầng một được sửa sang lại làm nơi tiếp khác. Không chỉ riêng chúng ta, ở đây còn có một số cán bộ xóa đói giảm nghèo tới thường trú. Nào, đây là phòng của em, phòng của anh là phòng thứ hai bên phải, chúng ta rất gần nhau, có việc gì có thể tới tìm anh.”

 

Mục Thanh nói với cô, “Ở thị trấn Nam Thanh phần lớn là người già và goá bụa, đa số những thanh niên có sức lao động đều ra ngoài làm công. Trọng tâm của nhóm xóa đói giảm nghèo trong mấy năm nay chính là kêu gọi người trẻ tuổi về quê nhà gây dựng sự nghiệp. Quả thật đã thu hút được không ít doanh nghiệp tới đây đầu tư, bởi vì ở huyện Nam Thanh có tài nguyên mỏ phong phú, phía nam của huyện còn có một dự án kỹ thuật lớn chuẩn bị khởi công, đó là xây dựng nhà máy cho một tập đoàn lớn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Đàn anh, anh tiếp tục đi.”

 

“Tuy rằng mấy năm nay đã có sự cải thiện, nhưng số lượng người già và trẻ em bị bỏ lại ở nơi này vẫn còn rất nhiều.” Mục Thanh mở cửa phòng, bên trong đơn giản gọn gàng, “Công việc chủ yếu của chúng ta chính là hỗ trợ các thầy cô giáo trong trường học, giúp đỡ các gia đình và trẻ em gặp khó khăn. Tất nhiên, thường xuyên có thôn dân coi chúng ta như đồng chí cảnh sát nhân dân, cần chúng ta đứng ra hòa giải mâu thuẫn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cười rộ lên, “Anh à, em và anh cùng học hỏi dần dần.”

 

“Em không cần học, em là học trò đắc ý của giáo sư Chương, chúng ta đều rõ như ban ngày.” Mục Thanh giao chìa khóa cho cô, “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh sẽ dẫn em đi làm quen với hoàn cảnh nơi này.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vâng một tiếng, “Cảm ơn anh.”

 

“Haiz, phải là anh cảm ơn em mới đúng, tốt nghiệp đã nhiều năm, mọi người đều đã lựa chọn con đường rộng lớn cho tương lai của mình, rất ít người nguyện ý quay về nơi nhỏ bé này chịu khổ.” Mục Thanh thở dài: “Mặc dù chỉ có ba tháng, nhưng số người can đảm bỏ ra ba tháng này, thật sự quá hiếm.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói một cách khách quan: “Chọn và bị chọn, không có đúng sai.”

 

Ý cười trên môi Mục Thanh càng sâu hơn, “Đúng!”

 

Buổi tối, Mục Thanh đặc biệt tổ chức một bữa tiệc tiếp đón đơn giản, cũng giới thiệu cô làm quen với rất nhiều người. Trong bữa tiệc, Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy mọi người nhắc nhiều nhất đến dự án nhà máy ở phía nam thị trấn.

 

Một thành viên trong đội xóa đói giảm nghèo nói: “Việc khởi động dự án có thể giải quyết rất nhiều vấn đề về việc làm tại địa phương, đồng thời thúc đẩy nền kinh tế.”

 

Một vị cán bộ tuổi trẻ khác nói: “Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta thiết lập mối quan hệ hợp tác với thành phố Minh Châu, hy vọng từ điểm này, việc thu hút đầu tư sẽ ngày càng tốt hơn.”

 

Bốn chữ thành phố Minh Châu giống như một chiếc boomerang, bay qua lộn lại trong đầu cô. Mọi người đều biết cô đến từ thành phố Minh Châu, nên cũng hỏi cô một chút tình huống của thành phố Minh Châu.

 

Lâm Sơ Nguyệt lễ phép trả lời, tuy nhiên không muốn thâm nhập vào chủ đề này quá sâu. Rõ ràng là các món ăn rất ngon miệng, nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn. Cố tình thân thể giống như bị tụt huyết áp, ngón tay run nhè nhẹ, gắp không nổi cọng rau xanh trong bát.

 

―

 

Từ sau trận tuyết đầu mùa tới muộn, dường như ông trời đã chuyển sang chế độ tuyết rơi, non nửa tháng này, thành phố Minh Châu đã đón nhận bốn trận tuyết lớn. Ngày 27 tháng chạp, tập đoàn Hối Trung chính thức nghỉ Tết Âm Lịch, nhưng tới ngày 29 âm lịch Ngụy Ngự Thành mới kết thúc chuyến công tác, trở về từ Thượng Hải.

 

Gần đây ngay cả Lý Tư Văn cũng không dám nói chuyện với chủ tịch Ngụy, cho dù trạng thái làm việc của anh vẫn hiệu quả như trước. Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng anh ấy lại vô cùng rõ ràng.

 

Ngụy Ngự Thành thân ở địa vị cao, đã rất nhiều năm rồi không uống rượu trong các buổi xã giao. Nhưng dạo gần đây, rượu tới anh đều không hề kháng cự, thậm chí có một lần còn uống say. Lý Tư Văn cùng mấy người cấp dưới đỡ anh trở về khách sạn, Ngụy Ngự Thành cứ mãi tìm di động, Lý Tư Văn đưa qua, “Chủ tịch Ngụy, ngài muốn gọi cho ai?”

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành lập tức lạnh xuống, gương mặt lộ ra nét thống khổ.

 

Lý Tư Văn trầm mặc, hỏi: “Tôi có nên gọi cho……” chữ Lâm còn chưa ra khỏi miệng, Ngụy Ngự Thành đã vung tay lên, hung hăng đập chiếc điện thoại di động xuống mặt đất.

 

Kể từ sau đêm đó, Ngụy Ngự Thành không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

 

Máy bay hạ cánh, Lý Tư Văn nói: “Chủ tịch Ngụy, ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi, trước tiên chúc ngài năm mới vui vẻ.”

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu, “Được, cậu vất vả rồi.”

 

Nghĩ cho cấp dưới, Ngụy Ngự Thành không để tài xế đón đưa, mà tự mình lái xe trở về. Từ đường cao tốc sân bay, đi thẳng đến đại lộ Minh Châu. Tuyết đọng được quét gọn sang hai bên đường, kéo dài thẳng tắp như tấm biển chỉ đường sáng sủa rõ ràng.

 

Bầu không khí lễ hội mùa xuân ngày càng sôi động, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những hình ảnh trang trí mang đậm chất lễ hội của cơ quan quản lý đường bộ. Trái tim Ngụy Ngự Thành tĩnh lặng như nước, chỉ khi dừng đèn đỏ mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ năm này qua năm khác, cuối cùng, anh phát hiện, kỳ thật năm nào cũng giống nhau.

 

Trước đó, anh vốn tưởng rằng, năm nay sẽ khác.

 

Trở về Minh Châu Uyển, Chung Diễn đã chờ ở cửa từ sớm, mang tiếng là đón gió tẩy trần, nhưng hết lấy dép lê lại bưng trà rót nước, ân cần quá mức tiêu chuẩn.

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cậu một cái, nói thẳng: “Có chuyện mau nói.”

 

Tròng mắt Chung Diễn xoay chuyển, mơ hồ nói một câu.

 

Ngụy Ngự Thành nghe không rõ, nóng nảy hỏi lại, “Cái gì?”

 

Lần này gom đủ dũng khí, Chung Diễn thấp thỏm lớn tiếng nói: “Lâm Dư Tinh có thể đón năm mới cùng chúng ta được không?”

 

Ngụy Ngự Thành lập tức trầm mặc, sắc mặt ảm đạm không rõ.

 

Trực giác của Chung Diễn mách bảo lúc này cậu nên dừng lại, nhưng cậu vẫn tận hết sức lực mà nói rõ lí lẽ: “Bác sĩ Lâm không kịp trở về ăn tết, một mình cậu ấy ở lại nhà bạn của bác sĩ Lâm, hơn nữa người kia lại là phụ nữ, có rất nhiều điều bất tiện.”

 

Ngụy Ngự Thành lạnh giọng, “Nơi này của cháu không phải ‘nhà người khác’ sao?”

 

“Cháu nào giống, cậu ấy đã coi cháu như anh trai rồi.” Chung Diễn nói một cách đúng lý hợp tình, “Cả gia đình nhà người ta đoàn tụ, nói cười vui vẻ, tính tình của tên nhóc Lâm Dư Tinh này lại mẫn cảm, mẫn cảm cũng thôi đi, không thích cũng không bao giờ nói ra, cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Cậu cho cậu ấy tới nhà chúng ta đi, ít nhất thì bọn cháu cùng lứa tuổi, có thể nói chuyện với nhau.”

 

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, gương mặt lạnh lùng trước sau như một, không mấy để ý nói: “Tùy cháu.”

 

Ba mẹ của Ngụy Ngự Thành đều đã lớn tuổi, về hưu và rút lui khỏi thương trường, toàn bộ cổ phần trong tay được chuyển sang danh nghĩa của Ngụy Ngự Thành, để anh tiếp quản Ngụy thị, trở thành người đứng đầu thực sự của gia đình.

 

Hai ông bà trồng hoa, luyện chữ, tập bát đoạn cẩm, cuộc sống rất thanh nhàn đơn giản. Đối với việc Lâm Dư Tinh đến, ông bà vô cùng hoan nghênh, nhiệt tình lại thân thiện, làm dịu bớt cảm giác căng thẳng của Lâm Dư Tinh.

 

“Không nghĩ tới ông bà ngoại của cậu lại tốt như vậy.” Lâm Dư Tinh nhỏ giọng hâm mộ.

 

“Tốt thì thường xuyên tới chơi là được.” Chung Diễn dò hỏi: “Cậu nói thật với tôi, rốt cuộc chị của cậu đi đâu? Chắc không đến mức đi mấy năm liên tục không trở lại chứ.”

 

Lâm Dư Tinh cúi thấp đầu, “Chị tôi đi hỗ trợ giáo dục, bên đó đường bị đóng băng, cho nên mới không thể trở về ăn tết.”

 

“What?!” Chung Diễn khiếp sợ, “Tại sao? Bác sĩ Lâm của tôi đi làm loại chuyện ngầu như vậy sao!”

 

Cậu không kìm nén được cảm xúc, nhìn thấy Ngụy Ngự Thành bước từ trên lầu xuống dưới, vội vàng gấp không chờ nổi mà chia sẻ: “Cậu! Cậu biết không! Bác sĩ Lâm đi hỗ trợ giáo dục, quá ngầu!”

 

Trong nháy mắt, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

 

Ngụy Ngự Thành dừng chân trên bậc cầu thang, áp suất quanh thân hạ thấp.

 

Lâm Dư Tinh chen vào đúng lúc, “Tiểu Diễn, cậu dẫn tôi đi uống nước đi, tôi khát.”

 

Từ trước đến nay, bữa cơm tất niên của Ngụy gia luôn long trọng và nhiều nghi thức, cao quý mà không lạnh lùng, đúng với hai chữ đoàn viên, bình thản và phong phú. Ấn theo quy tắc của gia đình, đám tiểu bối đều có bao lì xì cát lợi, Lâm Dư Tinh cũng được một cái.

 

Chung Diễn miệng lưỡi ngọt ngào: “Ông ngoại bà ngoại, năm mới vui vẻ.”

 

Lâm Dư Tinh hiểu chuyện, cũng muốn nói lời chúc phúc, nhưng nhìn hai ông bà hòa ái trước mặt, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.

 

Cuối cùng vẫn là Ngụy Ngự Thành lên tiếng, trầm giọng nói: “Gọi theo Chung Diễn.”

 

Trái tim Lâm Dư Tinh nóng lên, mỉm cười nói: “Ông ngoại bà ngoại, năm mới vui vẻ!”

 

Chung Diễn cười hì hì bổ sung một câu: “Còn có, sớm ngày được bế cháu gái.”

 

Chậc chậc chậc, lời này thật sự khiến trưởng bối cười không khép miệng được.

 

Ngụy Ngự Thành đột nhiên đưa tới một bao lì xì màu đỏ, “Năm mới, nhiều sức khỏe.”

 

Lâm Dư Tinh ngẩn người.

 

Chung Diễn lập tức rú lên: “Cậu bất công! Cũng không phát bao lì xì cho cháu, ông bà ngoại, hai người mau nói cậu ấy đi.”

 

Lão Ngụy cười nói: “Nghịch ngợm, Tiểu Lâm là khách, thế mà cháu còn tranh giành tình cảm với thằng bé.”

 

Chung Diễn coi như đã hiểu, hoá ra một nhà này đều nói chuyện giúp Lâm Dư Tinh.

 

Sau bữa cơm tất niên, hai ông bà có hoạt động của riêng mình, lái xe tới nhà thờ của dòng họ để thắp hương. Chung Diễn và Lâm Dư Tinh ngồi bên ô cửa kính nối liền với vườn hoa nói chuyện phiếm. TV chiếu gala lễ hội mùa xuân, đêm nay tràn ngập niềm vui và tiếng cười.

 

Ngụy Ngự Thành nghiêng người dựa trên sô pha, di động đặt một bên, dì giúp việc bưng điểm tâm bày lên bàn, đủ loại bánh trái. Có quá nhiều người gửi tin nhắn chúc phúc cho anh, khách hàng, quản lý cấp cao, bạn bè, di động đã được cài đặt sang chế độ im lặng, Ngụy Ngự Thành chỉ thỉnh thoảng lướt qua.

 

Ấn vào vòng kết nối bạn bè, tất cả đều phồn vinh náo nhiệt.

 

Tình cờ nhìn thấy Lý Tư Văn, thư ký Lý căn chính miêu hồng (*), nghiêm khắc đến cực điểm. Bài đăng đêm 30 cũng là bài phát biểu năm mới của lãnh đạo, theo sát chủ đề chính của thời đại. Trái tim Ngụy Ngự Thành như dây đàn bị trêu chọc, mím môi, từ mục tìm kiếm tìm được avatar của Lâm Sơ Nguyệt.

 

(*):Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

 

Nhấp vào, thế nhưng hai mươi phút trước cô cũng đã đăng lên vòng bạn bè.

 

Cô ngồi vây quanh chiếc bàn tròn lớn cùng rất nhiều người, nâng ly chúc mừng. Hoàn cảnh đơn sơ, thức ăn cũng không tinh tế, nhưng đôi câu đối màu đỏ trên vách tường và song cửa sổ lại tràn ra không khí vui mừng.

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt một cái là nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt.

 

Cô mặc chiếc áo khoác bánh mì màu trắng, thoạt nhìn như một quả bóng nhỏ, điều này càng làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn. Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ rất giống học sinh.

 

Ngụy Ngự Thành thẩm duyệt từng chút một, banh mặt, biểu cảm khó nhận ra.

 

Cô thật giỏi.

 

Cô làm mọi chuyện một cách bình tĩnh, đăng ảnh lên vòng bạn bè, cơm tất niên ăn uống vui vẻ, không hề chột dạ mà trừ anh ra. Trong mối quan hệ với anh, cô luôn luôn đánh đòn phủ đầu, vĩnh viễn bình đẳng.

 

Tiếng cười lớn của Chung Diễn và Lâm Dư Tinh kéo suy nghĩ của anh trở về, Ngụy Ngự Thành vô thức che màn hình điện thoại. Nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy hai đứa nhỏ vui vẻ bàn luận chuyện gì đó. Bỗng nhiên, di động của Lâm Dư Tinh vang lên, là âm thanh nhắc nhở yêu cầu được kết nối video.

 

Lâm Dư Tinh ngạc nhiên thích thú: “Là chị của tôi!”

 

Chung Diễn cũng tiến lại gần: “Bác sĩ Lâm!”

 

Trước khi trả lời, Lâm Dư Tinh cố ý nhìn thoáng qua phương hướng mà Ngụy Ngự Thành đang ngồi. Từ góc độ này chỉ nhìn thấy nửa tấm lưng người đàn ông, cần cổ thon dài, một tay đặt trên tay vịn, độ cong của vai và lưng không hề có sự thay đổi.

 

Anh bình lặng như mặt hồ, không thèm để ý đến bất kỳ trận mưa hay cơn gió nào.

 

Video được kết nối, giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt rất rõ ràng và tươi sáng: “Tiểu Tinh, năm mới vui vẻ nha.”

 

Lâm Dư Tinh nói: “Chị, năm mới vui vẻ.”

 

Còn chưa nói được hai câu, Chung Diễn đã lao tới và chen ngang: “Bác sĩ Lâm, chị quá không trượng nghĩa rồi! Nói đi là đi, một tiếng chào hỏi cũng không có.”

 

Bên kia, tín hiệu của Lâm Sơ Nguyệt không tốt, hình ảnh dừng vài giây mới miễn cưỡng nghe được: “Cơ hội đến bất ngờ, không kịp nói với mọi người.”

 

“Chuyện ngầu như vậy, đáng lẽ chị nên gọi em đi cùng.” Trong lòng Chung Diễn nổi mụn.

 

Bên phía Lâm Sơ Nguyệt có tiếng pháo hoa pháo trúc, cộng thêm tạp âm, giống như một bản giao hưởng được hầm trong một cái nồi. Lâm Dư Tinh giơ di động tìm tín hiệu ở khắp nơi, vô tình tiến đến bên cạnh Ngụy Ngự Thành.

 

Vừa lúc nghe thấy giọng nói của cô: “Chị cũng chỉ đi có ba tháng, chờ em tới, bên này của chị cũng gần kết thúc.”

 

Chung Diễn thực sự rất ồn ào, Ngụy Ngự Thành bị cậu gào đến đau cả đầu, vì thế anh đứng dậy đi về phía thư phòng.

 

Chung Diễn gọi anh nửa ngày, thế nhưng lại bị phớt lờ.

 

“Đang định cho chị gặp mặt cậu của em.” Cậu nói thầm.

 

Tín hiệu ở đầu bên kia liên tục bị ngắt quãng, cũng không biết Lâm Sơ Nguyệt có nghe thấy hay không. Sau khi kết thúc video, cô phát bao lì xì cho hai đứa nhỏ, Chung Diễn click mở, “Bác sĩ Lâm cho tôi 688, cậu được bao nhiêu?”

 

Giống như mở hộp trứng phục sinh mù mịt, Lâm Dư Tinh nói: “588.”

 

Chung Diễn thoải mái “Chị cậu thích tôi nhiều hơn một chút.”

 

Lâm Dư Tinh chậc chậc, “Xem cậu đắc ý kìa.”

 

Sau khi tiến vào thư phòng, mãi cho tới lúc đồng hồ gần điểm 0 giờ Ngụy Ngự Thành mới xuống lầu, người trẻ tuổi thích cảm giác lễ nghi, Chung Diễn chuẩn bị một hộp lớn đầy pháo hoa, sẵn sàng ra ngoài đốt pháo.

 

Người này làm việc luôn thích động tay động chân, lại dẫn theo Lâm Dư Tinh, Ngụy Ngự Thành thật sự không yên tâm.

 

Lái xe từ Minh Châu Uyển đi khoảng năm km, tới ven hồ không người.

 

Dừng xe, Ngụy Ngự Thành chọn một cái đẹp nhất đưa cho Lâm Dư Tinh, “Đốt cái này.”

 

Lâm Dư Tinh vẫn hơi rụt rè, “Cậu Ngụy.”

 

Ngụy Ngự Thành ngồi xổm bên cạnh thùng giấy, áo khoác màu đen ôm lấy eo và mông, anh ngồi thẳng lưng, dáng người rất đẹp, phần thân trên giản dị, giảm bớt phong thái doanh nhân, trông cực kỳ giống một quan chức trẻ tuổi trong hệ thống chính trị pháp luật.

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành hóa mềm mại, anh mỉm cười với Lâm Dư Tinh, sau đó khom người đốt pháo hoa. Kíp nổ đốt lên từng chùm tia lửa, Ngụy Ngự Thành đứng dậy, nắm tay Lâm Dư Tinh bước nhanh về phía trước.

 

Lòng bàn tay người đàn ông dày rộng ấm áp, không nặng không nhẹ mà nắm lấy tay cậu.

 

Tựa như đang dắt tay đứa con của mình với lòng bao dung vô bờ bến.

 

Cách xa 5 mét, Ngụy Ngự Thành nhẹ ôm bả vai Lâm Dư Tinh, cùng xem pháo hoa nở rộ. Lâm Dư Tinh lôi kéo ống tay áo Ngụy Ngự Thành, “Cậu Ngụy.”

 

“Hả?” Ngụy Ngự Thành hơi khom lưng, cúi người nghe.

 

Lâm Dư Tinh nhỏ giọng: “Chị của cháu rất thích cậu.”

 

Đúng lúc này pháo hoa bay vút lên trời, kêu bùm bùm rung động. Ngụy Ngự Thành không có biểu cảm gì, cũng không đáp lại, coi như không có việc gì mà đứng thẳng người.

 

Lâm Dư Tinh vặn đầu ngón tay không biết phải làm sao.

 

Pháo hoa cháy hết, mùi khói thuốc vẫn còn, một hộp pháo trúc bị Chung Diễn dọn dẹp sạch sẽ. Minh Châu Uyển nằm gần khu sinh thái, dựa núi gần sông, nằm giữa sự yên bình và náo nhiệt. Từ đây nhìn về nơi xa, dãy núi trở thành những con sóng nhấp nhô, mịt mù trong khói lửa, thật khó để phân biệt đó khói thuốc hay là sương mù sau tuyết.

 

Chung Diễn xoa tay kêu lạnh, vội vàng đi lái xe tới đây.

 

Ngụy Ngự Thành tiến lên vài bước, nhưng bước chân của anh đột nhiên dừng lại.

 

Anh nghiêng người, nói với Lâm Dư Tinh: “Cậu biết.”

 

Quanh năm suốt tháng, Ngụy Ngự Thành hiếm khi được nghỉ vài ngày Tết Âm Lịch, buổi sáng mùng một anh tới nhà thờ của dòng họ thắp hương cho tổ tiên quá cố, thời gian còn lại đều tụ họp cùng bạn bè, bữa tiệc golf được sắp xếp một cách thoải mái và phong phú.

 

Chỉ là lần này, Ngụy Ngự Thành lại dẫn theo Lâm Dư Tinh.

 

Những người anh em có mặt ở đây đều coi nhau như người một nhà, ai cũng dám trêu chọc: “Ồ, Ngụy Ngụy, người thân của cậu à?”

 

Ngụy Ngự Thành rất bảo vệ Lâm Dư Tinh, khẽ nói: “Ừ, con riêng.”

 

―

 

Ngày thứ 10, kết thúc kỳ nghỉ, tập đoàn Hối Trung chính thức đi làm trở lại.

 

Sau khi trở lại với công việc, hầu hết mọi người đều không có thời gian nhàn rỗi, các cuộc họp kéo dài không dứt, các quyết sách không ngừng được đưa ra, bắt đầu từ tháng này, dự án dây chuyền sản xuất nhà máy ở huyện Nam Thanh chính thức khởi động. Tập đoàn Hối Trung đã chuẩn bị cho dự án này trong suốt một khoảng thời gian dài, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy. Việc mở dây chuyền sản xuất này sẽ giảm bớt tình trạng các nguyên liệu liên quan đến graphene đang bị thiếu hụt trên thị trường nội địa.

 

Hối Trung đã xây dựng không ít nhà máy ở các quốc gia thuộc Đông Nam Á, nhưng trong lòng Ngụy Ngự Thành vẫn luôn muốn tập trung nhiều nguồn lực sản xuất ở trong nước, có thể nói rằng, thứ thiếu sót duy nhất chính là nhà cung cấp nguyên liệu phụ.

 

Năm ngoái, vì sự kiện quấy rối tình dục mà xé rách mặt với Trần Cương, con đường hợp tác với nhà cung cấp lớn nhất huyện Nam Thanh xem như hủy bỏ. Vốn dĩ Hối Trung muốn tập trung các nhà cung cấp nhỏ, tuy nhiên trong quá trình đẩy mạnh, bọn họ phát hiện, mấy nhà cung cấp nhỏ này cũng không dễ nói chuyện.

 

Không cần hỏi cũng có thể đoán được nguyên do trong đó.

 

Trần Cương giống như con rắn đầu đàn trong lĩnh vực này, rất nhiều người đều phải kiêng kị anh ta.

 

Nhưng hôm nay rốt cuộc cũng truyền đến tin tức tốt, Lý Tư Văn báo cáo: “Đội công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện Nam Thanh hiện đang trong quá trình thu hút nhà đầu tư, trên tay bọn họ có danh sách một vài công ty với quy mô không tồi, nếu hợp tác thành công, bọn họ có thể đáp ứng nhu cầu xây dựng của chúng ta.”

 

Điều này chắc chắn sẽ giải quyết được tình trạng lửa sém lông mày hiện tại, Ngụy Ngự Thành lập tức quyết định qua đó một chuyến.

 

―

 

Huyện Nam Thanh.

 

Sang năm mới, thời tiết ấm hơn, mùa xuân đang dần trở lại.

 

Thời điểm bôn ba ở bên ngoài, chiếc áo len mỏng đã thấm một lớp mồ hôi. Lâm Sơ Nguyệt cảm thán: “Nhiệt độ ở đây tăng nhanh thật.”

 

“Huyện Nam Thanh chính là như vậy, thời tiết lên xuống thất thường.” Mục Thanh cũng đổi thành áo khoác mỏng, đưa cho cô một chai nước, “Hôm nay chúng ta phải tới ba nhà làm công tác tư tưởng, chắc hẳn sẽ hao phí không ít miệng lưỡi, mang nhiều nước một chút.”

 

Bên này rất nhiều gia đình đều không cho trẻ nhỏ đi học, tháng nào cũng có vài người. Lâm Sơ Nguyệt và chủ nhiệm lớp phải tới tận nhà làm công tác tư tưởng, nếu thuận lợi thì không sao, nhưng nếu gặp người ngoan cố, một chậu nước trực tiếp thổi bay bọn họ ra ngoài.

 

Hôm nay vận khí không tồi, thuận lợi thuyết phục được hai nhà.

 

Đứa nhỏ của gia đình thứ ba tên Triệu Tiểu Vũ, ba mẹ ly dị, chỉ có bà nội què chân nuôi nấng. Hoàn cảnh của Triệu Tiểu Vũ rất đặc biệt, lúc 3 tuổi, bởi vì bà nội không nhìn rõ đường, vấp ngã nghiêng người hất một nửa số nước sôi vừa mới đun xong lên mặt cậu bé. Trong nhà không có điều kiện, xử lý rất qua loa, thế cho nên bên má trái từ dưới mũi cho tới xương quai xanh của cậu bé đã để lại vết sẹo đáng sợ.

 

Vừa nói tới việc đi học.

 

Bà nội cậu nói, đứa nhỏ này tự ti, nhiều người tới đây khuyên nhủ, nhưng chính thằng bé không muốn đi học. Ai da, tôi già rồi cũng không quản được.

 

Sau đó bà mất hết kiên nhẫn mà đuổi bọn họ ra ngoài.

 

Đứa nhỏ kia đứng ở trong góc, thân thể gầy gò quần áo rách nát, nhưng trước sau vẫn luôn ngẩng cao đầu, không hề có nửa điểm tự ti.

 

Trên đường trở về, Mục Thanh nói: “Bà lão này là người cố chấp nhất, đoán chừng phải để ngỏ một thời gian.”

 

Cô giáo: “Hôm nay cũng coi như tốt tính, lần trước tôi tới, bà ấy còn dùng chổi đánh người đấy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Trong thời gian ngắn có thể cải thiện điều kiện vật chất, nhưng tư tưởng tinh thần của con người lại không phải một sớm một chiều.”

 

Mục Thanh đồng ý: “Chính là lý do này, còn cả một chặng đường dài ở phía trước. Được rồi, ngày mai chiến đấu tiếp. Vừa rồi chủ nhiệm Chu gọi điện cho tôi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, nói là có đại diện doanh nghiệp từ nhóm xúc tiến đầu tư.”

 

Mục Thanh và bọn họ có mối quan hệ rất tốt, giúp đỡ lẫn nhau, thể hiện lòng hiếu khách của mình với đông đảo mọi người.

 

Lâm Sơ Nguyệt đã ăn vài bữa cơm như vậy, bầu không khí rất hài hòa.

 

Trong đội có quy định, không được ra ngoài ăn cơm, tận lực chiêu đãi tại chỗ. Cho nên tầng 1 của ký túc xá, sửa thành hai “nhà ăn” đơn sơ, đều ăn đồ do chính tay mình làm.

 

Bốn giờ hơn, Mục Thanh gõ cửa: “Sơ Nguyệt, tới giờ rồi, xuống lầu đi.”

 

Ở trong nhà vẫn còn lạnh, Lâm Sơ Nguyệt mặc thêm áo khoác, “Xuống đây.”

 

Đoàn người đã chờ sẵn ở bên ngoài, bàn tán xôn xao: “Lần này là doanh nghiệp lớn, hơn nữa dự án nhà máy ở phía nam huyện do chính bọn họ đầu tư, trao đổi tài nguyên, giúp đỡ lẫn nhau.”

 

Một người khác hỏi: “Bọn họ đến từ đâu?”

 

“Thành phố Minh Châu.”

 

“Ồ, vậy cùng chỗ với cô giáo Lâm rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, trong lòng như có một cái xích đu, đong đưa lảo đảo.

 

“Tới rồi.” Có người nhắc nhở.

 

Từ cuối con đường của huyện, xuất hiện hai chiếc xe. Đi phía trước là một chiếc Toyota màu trắng bá đạo, khi xe dừng lại, đúng lúc Lâm Sơ Nguyệt đang trả lời tin nhắn, cô đứng cuối cùng trong đám người, cúi đầu chăm chú.

 

“Chủ tịch Ngụy, hoan nghênh ngài, đường xa vất vả tới đây.”

 

Ngón tay Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ, cô bất chợt ngẩng đầu lên.

 

Người đàn ông bước xuống xe cũng mặc chiếc áo khoác màu đen, anh tháo găng tay, siết chặt nó vào tay trái, dáng vẻ vô cùng khí chất. Từ khe hở giữa các bả vai, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy gương mặt anh mang theo ý cười ôn hòa, lễ độ đúng mực.

 

Dù thân thiện như thế, nhưng vẫn khó mà che giấu được khí chất cao quý trời sinh, loại hào này quang xuyên thấu qua da thịt bộc phát ra ngoài. Đỉnh đầu Ngụy Ngự Thành như tỏa ra ánh nắng, chói lọi khắp nơi.

 

Lâm Sơ Nguyệt bất chợt phản ứng lại, cho nên, việc xây dựng nhà máy phía nam được nhắc đến trong suốt thời gian qua, chính là tập đoàn Hối Trung.

 

Chỉ trong chớp mắt, lòng cô ngũ vị tạp trần.

 

Cũng không biết là ai cao giọng giới thiệu: “Trong số những giáo viên tình nguyện của chúng tôi có một người tới từ thành phố Minh Châu. Nào nào nào, cô giáo Lâm.”

 

Lâm Sơ Nguyệt như người tỉnh mộng, cô không tiến lên, nhưng người phía trước không ai bảo ai, tự giác nhường đường. Ngụy Ngự Thành đứng ở đó, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh, cứ thế nhìn cô.

 

Rõ ràng là thời tiết rất tốt, Lâm Sơ Nguyệt lại thoáng thấy gió mây bồng bềnh.

 

Hai người giằng co như vậy, rất khó để không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

 

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đội trưởng tiếp đón cười ha hả hỏi: “Chẳng lẽ chủ tịch Ngụy quen biết cô giáo Lâm sao?”

 

Trong lòng Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc nhớ tới ngày ấy ở phòng bệnh.

 

Bàn tay Ngụy Ngự Thành nắm lấy tay cô nóng bỏng như bàn ủi ―― nếu em rời khỏi tôi một lần nữa, tôi đảm bảo, sẽ không có Ngụy Ngự Thành thứ hai.

 

Lâm Sơ Nguyệt vô thức nhìn thẳng vào mắt anh, tuy nhiên ở giây phút đó, Ngụy Ngự Thành lại di dời tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Không quen biết.”

 

“Vậy thì cũng là đồng hương.” Tổ trưởng không rõ nguyên do, cười nói.

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu, “Đúng vậy, đồng hương.”

 

Anh bị mọi người bao vây trước sau, chuyện trò vui vẻ, tựa như cây ngọc trăng lạnh, vô cùng xuất chúng. Khi hai người thoáng lướt qua nhau, cũng không thấy Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái, Ngụy Ngự Thành cố gắng kìm nén cảm giác xúc động trong lòng.

 

Anh nghĩ, người đồng hương này quá kiêu ngạo, tính toán cực kỳ rõ ràng, anh không phải Ngụy Ngự Thành, cũng không phải chủ tịch Ngụy.

 

Anh là oán phu, tới thu thập người.

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top