Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 41: 41

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 489 lượt xem
  • 4944 chữ
  • 2021-09-08 14:51:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Rừng cây nhỏ ở xa hàng ngàn km được dùng làm mồi nhử, dễ dàng khiến người ta ngo ngoe rục rịch.

 

Cuộc điện thoại này dỗ dành chủ tịch Ngụy đến thoải mái dễ chịu, anh cố gắng kiềm chế, tự dặn lòng tuyệt đối đừng chiều hư người phụ nữ này. Cho nên anh vẫn duy trì được thái độ bình tĩnh, không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

 

Tất nhiên không thể lập tức đi rừng cây nhỏ, công việc ở tập đoàn còn rất nhiều, hết hạng mục này đến hạng mục khác nằm trong kế hoạch nghị sự, công việc bận rộn mới là cuộc sống thường ngày của Ngụy Ngự Thành.

 

Anh cũng không chủ động liên hệ với Lâm Sơ Nguyệt, cả hai người đều bận bịu, tương đối đồng đều.

 

Thỉnh thoảng Lý Tư Văn sẽ hỏi thăm một chút về tình hình bên phía Lâm Sơ Nguyệt, sở dĩ anh dám hỏi là bởi vì Ngụy Ngự Thành đã bảo anh ấy gửi đồ đến đó hai lần, thư ký Lý là người thận trọng, đương nhiên cũng phát hiện ra mối quan hệ của hai người đã hòa hảo trở lại.

 

Thứ ba đi công tác tại Vô Tích tỉnh Giang Tô, trong lúc chờ máy bay, Ngụy Ngự Thành dặn dò: “Thứ bảy Dư Tinh đi kiểm tra sức khỏe, cậu bảo lão Vương đưa thằng bé đi.”

 

Lý Tư Văn cũng đang định nói tới chuyện này: “Hôm qua Tiểu Diễn cố ý nói chuyện này với tôi, thứ bảy cậu ấy muốn đi.”

 

Mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ rất tốt, khi Chung Diễn học cấp 3, gia đình phải trải qua biến cố lớn, tính cách của cậu cũng theo đó mà thay đổi đáng kể, nổi loạn phản nghịch trong suốt một khoảng thời gian dài. Hiếm khi kết giao được với người bạn như vậy, Lâm Dư Tinh thông minh hồn nhiên, có thể bổ bù đắp cho sự thù địch từ trong xương của cậu.

 

Có một điều phải nói rằng, chúng đều là những đối tác rất tốt.

 

Ngụy Ngự Thành đồng ý: “Vậy cứ để thằng bé đi cũng được.”

 

―

 

Thị trấn Nam Thanh.

 

Sự hỗ trợ tâm lý của Lâm Sơ Nguyệt ở nơi này bao gồm rất nhiều khía cạnh, chủ yếu là kết nối với nhà trường để làm tốt công tác hỗ trợ giáo dục chất lượng. Cũng sẽ được hệ thống công an địa phương mời đến để truyền đạt một số kiến ​​thức về tâm lý học điều tra tội phạm.

 

Chuyên ngành đại học của Lâm Sơ Nguyệt tập trung vào tâm lý học lâm sàng, nhưng giáo sư Chương vẫn luôn có khuynh hướng muốn cô làm nghiên cứu. Trong giai đoạn học thạc sĩ, Mục Thanh đã lựa chọn môn tâm lý học điều tra tội phạm, bởi vậy anh ta có nền tảng lý luận vững chắc trên phương diện này. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng khi giảng bài khí phách hăng hái, nói năng đĩnh đạc, nhận được rất nhiều sự công nhận.

 

Giảng bài xong, Mục Thanh vỗ ngực, “Suýt chút nữa là quên bài rồi, quá căng thẳng.”

 

Lâm Sơ Nguyệt giơ ngón tay cái về phía anh ta, “Anh làm em nhớ tới buổi diễn thuyết của anh khi còn học đại học, năm ấy anh giành được vị trí thứ nhất, đúng là phong độ không hề giảm.”

 

“Em mới là người khiêm tốn.” Mục Thanh cười nói: “ Người đứng đầu chuyên ngành tâm lý học của Đại học C chúng ta.”

 

Lâm Sơ Nguyệt hơi cúi đầu, nụ cười nhạt đi, “Anh à, đừng nói như vậy.”

 

Mục Thanh haiz một tiếng, “Là anh nói sai, anh thật sự không có ý gì khác. Sơ Nguyệt, thật sự anh đã nghe rất nhiều phiên bản về chuyện xảy ra đối với em sau khi em tốt nghiệp, nhưng anh cũng nói một câu thật lòng, anh không tin.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt hơi bất ngờ.

 

“Anh không phải người nói sao nghe vậy, anh có sự phán đoán và logic của bản thân mình. Anh quen biết em, em là người có nguyên tắc và hiểu biết. Em tư vấn không sai, phương pháp điều trị tâm lý cũng không sai, nếu phải nói thì điều sai duy nhất chính là gặp người không tốt.” Đến nay Mục Thanh vẫn còn tức giận bất bình, “Lúc trước việc thu hồi chứng chỉ hành nghề của em, một phần là do ảnh hưởng từ ý kiến và thái độ của dư luận. Nhưng Sơ Nguyệt, em phải tin chắc rằng, thể chế đang tiến bộ, các quy định được hoàn thiện, các tiêu chuẩn của ngành cũng đang tăng lên.”

 

Khóe mắt Lâm Sơ Nguyệt ửng đỏ, trái tim cũng nóng lên, cô gật đầu, “Cảm ơn anh, anh Thanh.”

 

Mục Thanh nói: “Được, không nói tới chuyện không thoải mái nữa, hoạt động buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ, chúng ta ăn tạm thứ gì rồi chạy đến trường học.”

 

Mới đầu trường tiểu học trên trấn khá lạc hậu về giáo dục, nhưng sau khi nhóm xóa đói giảm nghèo vào cuộc đã tăng cường sự chú ý và kêu gọi nhiều doanh nghiệp lớn nhỏ, cá nhân quyên góp. Hai tòa nhà dạy học đã được sửa sang lại, đường nhựa và các thiết bị nghe nhìn lần lượt thay đổi. Vào buổi chiều, một sự kiện cảm ơn đã được tổ chức, trân trọng kính mời đại diện của các xí nghiệp quan tâm tới tham gia, nhân tiện tuyên truyền rộng rãi. 

 

Đọc diễn văn, trao giải.

 

Lại có thêm hai nhóm người nữa, thời gian Mục Thanh ở đây khá dài, anh ta gần như biết hết bọn họ, kiên nhẫn giới thiệu từng người cho Lâm Sơ Nguyệt. Khi nhóm thứ hai lên sân khấu, giọng điệu của Mục Thanh lớn hơn một chút: “Người thứ ba bên trái là người đóng rất nhiều thuế tại huyện Nam Thanh, ông ta có rất nhiều phương pháp để kinh doanh vật liệu xây dựng.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vừa nhìn thấy người thì lập tức sửng sốt.

 

Mục Thanh phát hiện sự thay đổi trên nét mặt cô, “Quen biết?”

 

Lâm Sơ Nguyệt thu hồi lại biểu cảm, “Không quen biết.”

 

Cuối cùng là hoạt động chụp ảnh kỷ niệm, hai người bọn họ cũng coi như giáo viên tình nguyện, cho nên cũng được mời lên. Người phụ trách còn cố ý giới thiệu, Lâm Sơ Nguyệt muốn tránh cũng tránh không kịp.

 

“Đây là Trần tổng, người đứng đầu trong lĩnh vực cung cấp vật liệu xây dựng của huyện Nam Thanh chúng ta. Đây là thầy giáo Mục và cô giáo Lâm, từ thành phố lớn tới đây để hỗ giáo dục.”

 

Trần Cương ăn mặc ra hình ra dáng, thoạt nhìn chẳng khác gì một doanh nhân bình thường. Tầm mắt của anh ta dừng lại trên người Lâm Sơ Nguyệt, duỗi tay ra bắt tay, cười nói: “Người trẻ tuổi luôn có lý tưởng và trách nhiệm, thật đáng kinh ngạc.”

 

Chào hỏi ngắn gọn lịch sự, không nhìn ra được điều gì khác thường.

 

Lâm Sơ Nguyệt nghĩ, một là anh ta thật sự không nhận ra, hai là giả bộ không quen biết, vế nào cũng được, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

 

―

 

Ba tháng nhập xuân, thành phố Minh Châu bắt đầu ấm áp trở lại. Đây là giai đoạn thời tiết đẹp nhất vào cuối mùa đông, lượng mưa không quá nhiều, ngày nắng dễ chịu, thế giới tươi sáng, tùy ý chụp ảnh cũng không cần sử dụng bộ lọc ánh sáng.

 

Thứ bảy, Chung Diễn thức dậy sớm hơn bất cứ người nào, nhọc lòng như một người cha già: “Mang theo đầy đủ thông tin, báo cáo kiểm tra lần trước, sổ khám bệnh, cậu nhìn xem, xác nhận lại một chút.”

 

Lâm Dư Tinh nghẹn họng, “Yên tâm, tôi có nhiều kinh nghiệm đi bệnh viện hơn cậu.”

 

“Cậu dám kiêu ngạo nha, ai cho cậu cái quyền kiêu ngạo?” Chung Diễn không vui nói: “Hôm nay tôi coi như người giám hộ của cậu, cậu phải nghe lời tôi.”

 

Sau khi biết Lâm Sơ Nguyệt đã đi hỗ trợ giáo dục, lâu lâu Chung Diễn lại đón Lâm Dư Tinh tới Minh Châu Uyển ở lại chơi vài ngày. Cậu thích chơi game, chơi đủ thứ trên đời, mấy năm bị bệnh tâm lý đã phá hỏng thói quen sống của cậu thành một mớ hỗn độn. Tình trạng này đã được cải thiện rất nhiều trong sáu tháng qua, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thay đổi. Cũng may Lâm Dư Tinh là người có chừng mực, trong lòng nhớ kỹ thời gian, thấy cậu chơi đã muộn rồi, nói gì cũng không nghe mà đưa một quyển sách tiếng Anh qua, “Ghi nhớ hai mươi từ đơn, nhớ rồi có thể chơi cùng người khác.”

 

Chung Diễn gắt gỏng lên mạng, tuy nhiên cho dù lửa giận có lớn cỡ nào thì Lâm Dư Tinh cũng làm như không nghe thấy. Đợi Chung Diễn nổi giận xong rồi, Lâm Dư Tinh còn đặc biệt ngoan ngoãn ngây thơ hỏi một câu: “Tiểu Diễn, cậu có thể học thuộc từ đơn không?”

 

Chung Diễn lập tức hôn mê, “Được, cậu lợi hại.”

 

Ghi nhớ từ đơn xong, Lâm Dư Tinh lại vỗ vỗ sách giáo khoa ngữ văn, “Nhân tiện học thuộc văn bản đi.”

 

“……”

 

Hai người ở lại bệnh viện cả buổi sáng, Ngụy Ngự Thành đã dặn dò trước, hơn nữa lại là đoàn đội của bác sĩ Dương tự mình khám bệnh, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều kiểm tra một lượt. Buổi chiều nhận kết quả, bác sĩ Dương vui mừng nói, rất tốt.

 

Giống như mấy đứa trẻ đi thi, hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng, rốt cuộc số điểm đạt tiêu chuẩn cũng đủ khiến bọn họ hân hoan nhảy nhót. Chung Diễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mục tiêu đi Tam Á lướt sóng lại tới gần một bước.

 

“Nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, kiểm tra đúng hạn, trong cái đầu nhỏ này của cậu đừng cả ngày nghĩ đông nghĩ tây nữa.” Giọng điệu Chung Diễn khá cổ hủ, “Cậu muốn nhìn cậu của tôi khỏa thân bơi lội, mùa hè tôi sẽ dẫn cậu đi Tam Á.”

 

Lâm Dư Tinh lắc đầu, “Không muốn không muốn.”

 

Chung Diễn chậc một tiếng, “Tôi biết, cậu thế này gọi là khẩu thị tâm phi.”

 

“Không, cậu không biết.”

 

“Tôi biết.”

 

Hai người cãi nhau, giống như thời tiết, trong sáng lại tùy tiện.

 

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Dư Tinh vô tình quay đầu nhìn về phía bên phải, sau đó cậu đột nhiên trầm mặc.

 

Phát hiện ra điều khác thường, Chung Diễn cũng nhìn về phía đó, “Sao thế?”

 

Cách đó khoảng năm sáu mét, Lý Thặng quanh năm mặc đồ đen đang đứng dưới gốc cây ngô đồng. Trời lạnh nhiệt độ thấp mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, lót nền là chiếc áo cổ tròn ngắn tay, thân cao chân dài nhưng người gầy, bên trong chiếc quần ống rộng có vẻ trống rỗng.

 

Anh ta giống như một người quanh năm sống ở nơi lạnh lẽo và ẩm ướt, cho dù có ánh mặt trời bao bọc thì cũng không có một chút sức sống.

 

Khí chất mà Lý Thặng truyền ra cực kỳ bất thiện, Chung Diễn vô thức che chở Lâm Dư Tinh ở phía sau, “Người này là ai, cậu có quen không?”

 

Lâm Dư Tinh bình tĩnh nói: “Quen.”

 

Sau đó cậu đẩy Chung Diễn ra, đi về phía Lý Thặng.

 

Lâm Dư Tinh thấp hơn Lý Thặng một chút, cậu hơi ngửa đầu, ánh mắt kiên định không chút phập phồng, “Anh theo dõi tôi thì có ích lợi gì? Là muốn chọc giận tôi, sau đó ép chị của tôi xuất hiện sao?”

 

Khi Lý Thặng nhìn Lâm Dư Tinh, mặc dù cũng thờ ơ, nhưng so sánh với Lâm Sơ Nguyệt, rốt cuộc cũng thiếu đi vài phần tàn nhẫn.

 

Bởi vì lý do sức khỏe nên Lâm Dư Tinh ít ra ngoài hơn người bình thường, vì vậy làn da của cậu đặc biệt trắng. Ngay cả đôi mắt của cậu, nó như một dòng suối trong vắt, khiến cho mọi nghi ngờ không còn nơi nào có thể che giấu được.

 

“Trước kia quả thật tôi rất muốn giết anh, đồng quy vu tận.” Lâm Dư Tinh hờ hững nhìn thẳng Lý Thặng, “Nhưng hiện tại tôi sẽ không làm như vậy, tôi sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây hại cho bản thân mình, anh cũng không lay chuyển được bất kỳ cảm xúc nào của tôi đâu. Tôi có bạn thân, có chị gái yêu thương mình, tôi đang cố gắng sống tốt. Còn anh thì sao, anh không có gì cả.”

 

Trước sau Lâm Dư Tinh luôn bình tĩnh, ngay cả khi nói tới chuyện sinh tử, cậu cũng không hề sợ hãi.

 

Sự bình thản của cậu đã vượt quá số tuổi của cậu, cậu học được từ Lâm Sơ Nguyệt: Sự bình tĩnh là vũ khí nghiền nát kẻ thù. 

 

Trở về trên đường, Chung Diễn tò mò hỏi: “Người nọ là ai vậy? Thật kỳ quái.”

 

Lâm Dư Tinh nói: “Anh trai tôi.”

 

Đạp chân phanh gấp, “Mẹ kiếp.”

 

“Đúng là anh tôi.” Lâm Dư Tinh cúi thấp đầu, tâm tựa như rong biển sinh sôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Diễn, người nhà cậu rất yêu cậu, cậu Ngụy, ông bà ngoại, thậm chí ngay cả chú Vương, thư ký Lý. Cậu nên quý trọng cuộc sống như vậy, bởi vì thứ cậu có thể dễ dàng có được, rất nhiều người cả đời cũng không thực hiện được.”

 

Bàn tay Chung Diễn nắm thật chặt tay lái, cái hiểu cái không, nhưng cũng không nói được một lời nào để cãi lại.

 

―

 

Vốn cho rằng thời tiết tốt như vậy sẽ kéo dài liên tục đến tuần sau, nhưng chủ nhật thời tiết bắt đầu thay đổi. Sáng sớm có vài ánh nắng yếu ớt, tới khoảng chín giờ thì cát đá bay loạn, gió lớn nổi lên.

 

Sân bay Minh Châu.

 

Sau khi xuống máy bay, Lý Tư Văn vừa thấy thời tiết này liền u sầu, tính toán sai lầm trong chuyến công tác, không mang theo áo khoác dày. Trùng hợp mấy ngày nay sương mù ở Bắc Kinh rất nghiêm trọng, Ngụy Ngự Thành bị nhiễm trùng đường hô hấp, tối hôm qua bắt đầu ho dữ dội, thoạt nhìn sáng nay có vẻ càng nghiêm trọng hơn.

 

Cũng may dịch vụ tại hạng thương gia rất chu đáo, Lý Tư Văn không yên tâm, yêu cầu tiếp viên hàng không đo nhiệt độ cơ thể cho Ngụy Ngự Thành, sốt nhẹ. Lý Tư Văn nói: “Chủ tịch Ngụy, sau khi xuống máy bay chúng ta tới thẳng bệnh viện khám đi?”

 

Cổ họng Ngụy Ngự Thành đau rát, nhưng vẫn có thể chịu đựng, “Về công ty mở cuộc họp trước.”

 

Bộ phận kỹ thuật còn tồn đọng lại rất nhiều vấn đề phải chờ anh quay lại để đưa ra quyết định, nhiều hạng mục trong chương trình nghị sự quả thật đang đến thời điểm mấu chốt. Cuộc họp này không có thời gian định số, buổi trưa chỉ ăn uống đơn giản, sau đó hội nghị kéo dài liên tục đến năm rưỡi chiều.

 

Lúc này cổ họng của Ngụy Ngự Thành đã vô cùng khó chịu, cơn sốt nhẹ dường như cũng tăng lên. Công ty mở máy sưởi, bầu không khí oi bức bao phủ, thế nhưng trên lưng anh lại lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Vẫn còn cấp dưới muốn tiếp tục báo cáo, Ngụy Ngự Thành ra hiệu bằng ánh mắt, Lý Tư Văn lập tức hiểu ý, đứng dậy ngăn cản, ôn hòa nói: “Nói với tôi trước, tôi sẽ tổng hợp lại và trình lên cho chủ tịch.”

 

Người đi, cửa đóng.

 

Văn phòng trở nên yên tĩnh, Ngụy Ngự Thành dựa vào ghế da, thân thể đã không thể chống đỡ được nữa. Anh dùng tay đỡ trán, mát xa bằng các đầu ngón tay để giảm bớt áp lực. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, anh sờ đến điện thoại.

 

Khung chat với Lâm Sơ Nguyệt đã trượt xuống cuối danh sách, nội dung cũng không có gì đáng khen ngợi, hiện giờ xem lại, chỉ thấy đề phòng và thăm dò. Trái tim Ngụy Ngự Thành chìm xuống, anh không thích cảm giác đối lập như vậy, vì thế anh ấn xóa bỏ.

 

Cảm giác bực bội tiện đà kéo theo sự bất mãn, sự bất mãn bắt đầu cho những suy nghĩ ngo ngoe rục rịch.

 

Vì thế, Ngụy Ngự Thành tâm tư thâm trầm đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, chỉ hai chữ:

 

- Khó chịu.

 

Đăng xong, Ngụy Ngự Thành cầm di động trong tay, nở một nụ cười rất nhẹ. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nghĩ là Lý Tư Văn nên Ngụy Ngự Thành cũng không ngẩng đầu, nói:  “Vào đi.”

 

Tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy, mùi nước hoa xa lạ xộc vào khoang mũi. Ngụy Ngự Thành nhạy bén ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệp Khả Giai đã đứng ở cửa.

 

Cho dù trong phòng có ấm áp đến đâu thì cũng khó cưỡng lại được cái se lạnh của mùa xuân. Thế nhưng Diệp Khả Giai đang mặc bộ quần áo mùa xuân mới nhất, kiều diễm chói mắt, trên tay cầm siro và bình giữ nhiệt, cảm giác mong đợi hiện rõ trên gương mặt.

 

Diệp Khả Giai nói: “Anh không thoải mái sao? Em tới đưa thuốc cho anh.”

 

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, “Ai nói cho cô?”

 

Diệp Khả Giai khẽ cắn môi dưới, “Em cũng tham gia cuộc họp.”

 

Ngụy Ngự Thành hoàn toàn không thèm để ý, đây không phải trọng điểm, anh lạnh giọng nói: “Tôi còn có việc.”

 

Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng, Diệp Khả Giai không biết phải làm sao, ấm ức nói: “Anh còn trách em phải không?” Vừa nói được mấy chữ, đôi mắt đã đỏ tới mức có thể rơi lệ.

 

Ngụy Ngự Thành lẳng lặng nhìn cô ta.

 

Thời gian yên lặng kéo dài quá mức, trong lòng Diệp Khả Giai mừng thầm, khi cô ta đang cảm thấy có hy vọng, Ngụy Ngự Thành bất chợt mở miệng: “Đi làm phải có dáng vẻ của đi làm, nếu tâm tư của cô không ở Hối Trung, không cần cô đệ đơn xin từ chức, tôi sẽ trực tiếp phê chuẩn.”

 

Quả thực Diệp Khả Giai không biết giấu mặt đi đâu.

 

Ngụy Ngự Thành không muốn lãng phí thời gian, nên chỉ nói một cách đơn giản: “Ngoài ra, tôi không thích người nào đó lợi dụng Lâm Sơ Nguyệt để gây ra chuyện ồn ào. Cô cảm thấy, giữa cô và Lâm Sơ Nguyệt, tôi sẽ đứng về phía ai?”

 

Con người quý ở chỗ là biết tự hiểu lấy mình, đáp án không cần nói cũng biết.

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành lạnh nhạt: “Không được có lần sau.”

 

Tất nhiên Diệp Khả Giai không có lý do gì để ở lại, một khuôn mặt trắng bệch thất thần rời đi.

 

Khôi phục lại bầu không khí yên lặng, Ngụy Ngự Thành hắng giọng, khó chịu dùng tay xoa cổ họng. Lại cầm di động lên xem, trạng thái kia đã đăng được gần mười phút.

 

Lâm Sơ Nguyệt tặng anh một nút like.

 

―

 

So với sự thay đổi đột ngột của thời tiết ở thành phố Minh Châu, tại huyện Nam Thanh mặt trời vẫn rực rỡ xán lạn như cũ, thậm chí vào ban đêm bầu trời còn rất trong xanh, đúng lúc gặp ngày mười lăm, trăng tròn ẩn hiện giữa núi cao phập phồng, tựa như một chiếc vòng cổ bằng đá quý tự nhiên.

 

Lâm Sơ Nguyệt lật đi đọc lại trạng thái của Ngụy Ngự Thành vài lần, lại mở dự báo thời tiết ở thành phố Minh Châu ra, thời tiết thay đổi chỉ trong một đêm, nhiệt độ trong ngày chênh lệch gần 15 độ.

 

Nội dung đăng lên vòng bạn bè của Ngụy Ngự Thành khá cằn cỗi, không cài đặt thời gian và quyền hạn. Lần trước anh đăng bìa sách tiếng Anh, Chung Diễn đã để lại lời nhắn bên dưới: Kim Bình Mai?

 

Cậu chỉ biết từ đầu tiên, gold.

 

Cho dù xem qua rất nhiều lần nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn muốn cười. Ngón tay khẽ vuốt, khi đổi mới dòng thời gian, không ngờ lại nhìn thấy động thái mới của Ngụy Ngự Thành.

 

- 23:00: Phát sốt.

 

Lâm Sơ Nguyệt không còn muốn cười nữa.

 

Lúc này, từ hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lâm Sơ Nguyệt bất chợt ra mở cửa, thiếu chút nữa dọa Mục Thanh đi ngang qua nhảy dựng, “Ồ, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

 

Mục Thanh xách cặp, mới trở về từ trường học, Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi “Anh, ngày mai em có chút việc, muốn xin nghỉ một ngày, buổi tối sẽ quay lại.”

 

“Được.” Mục Thanh hỏi: “Có chuyện gì vậy, việc gấp sao, có cần anh giúp gì hay không?”

 

“Không sao.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Một chút việc riêng.”

 

Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt đã ngồi xe buýt vào nội thành.

 

―

 

Bệnh cảm của Ngụy Ngự Thành ngày càng nặng, buổi tối sốt cao, ban ngày sốt nhẹ không dứt, cổ họng đau rát tựa như bị cưa máy và khoan điện thay phiên nhau đục khoét. Bác sĩ gia đình tới xem qua, nói là amidan nhiễm trùng, cần phải truyền nước hai ngày.

 

Công việc ở tập đoàn rất phức tạp, không thể nghỉ ngơi, Ngụy Ngự Thành vẫn kiên quyết muốn đi làm, sau ba cuộc họp liên tiếp, chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hiếm khi thái độ của Lý Tư Văn cứng rắn, “Chủ tịch Ngụy, ngài nghe lời bác sĩ đi.”

 

Lái xe đưa người về nhà, trên đường gọi điện thoại cho bác sĩ sức khỏe. Vừa bước vào cửa, Chung Diễn chạy như bay xuống, “Cậu có thể đừng bướng bỉnh nữa có được hay không, đã bệnh thành như vậy rồi còn làm việc. Truyền một chai nước cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu đâu.”

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cậu một cái, “Nếu không thì sao, cậu lấy gì nuôi cháu?”

 

Chung Diễn tự giác dùng thẻ tiêu đề “Đồ ăn nhẹ vô dụng” (*), nhưng lúc này, cậu không lại cam lòng phản bác: “Sau này cậu già cháu sẽ nuôi cậu, cậu tin cháu đi.”

 

(*):废物点心 Món dim sum lãng phí, trong tiếng bản xứ Hà Bắc, nghĩa gốc của món dim sum mà bạn không thể ăn, nó được mở rộng thành vô dụng.

 

Lý Tư Văn cũng mỉm cười giải vây: “Dạo gần đây Tiểu Diễn học tập rất chăm chỉ, lần trước còn nhờ tôi mua cho cậu ấy một cuốn từ điển Trung - Anh.”

 

“Không tự đi mua mà còn sai bảo thư ký của cậu” Ngụy Ngự Thành nói: “Tật xấu, không được tiếp diễn.”

 

Giọng nói của anh thật sự rất khàn, không khó nghe, ngược lại còn mang theo chút gợi cảm sa sút, nhẹ nhàng gãi gãi lỗ tai, đặc biệt có sức thuyết phục. Mọi người đi theo bác sĩ lên lầu, Chung Diễn đứng dưới lầu nhỏ giọng nói thầm: “Lời này giống hệt lời nói của bác sĩ Lâm, sự ăn ý kỳ lạ.”

 

Ngụy Ngự Thành bị dị ứng với cephalosporin, vì vậy bác sĩ phải cực kỳ thận trọng. Bốn chai nước được mở sẵn, không hết ba tiếng không thể xong được.

 

Hiếm khi Ngụy Ngự Thành có một giấc ngủ sâu.

 

Sâu tới mức ngay cả Chung Diễn ở dưới lầu kinh ngạc reo lên cũng không thể đánh thức anh dậy.

 

Hơn 5 giờ, còn lại nửa chai nước thuốc cuối cùng, bác sĩ tiến vào rút kim, Ngụy Ngự Thành mở mắt ra. Chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc vận hành chậm chạp giống như một chiếc máy đang được khởi động lại.

 

Anh cho rằng mình bị hoa mắt rồi.

 

Ở phía cuối giường, dáng người Lâm Sơ Nguyệt mảnh mai yểu điệu, cô đang lười biếng đứng dựa vào bàn làm việc. Nhìn thấy anh tỉnh lại, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cố tình hay vô ý nhẹ nhàng đánh giá anh.

 

Ngụy Ngự Thành thấy rõ ràng cô đang cười.

 

Bác sĩ rút kim xong, dặn dò anh giữ năm phút, sau đó mới rời đi, Ngụy Ngự Thành bất chợt buông lỏng tay, cố ý để tăm bông rơi xuống đất, cánh tay lười biếng buông thõng bên mép giường. Từ vị trí lỗ kim nhanh chóng rỉ ra vết máu, anh làm như không có việc gì, đôi mắt nhìn sang hướng khác.

 

Lâm Sơ Nguyệt đi tới, cầm chiếc tăm bông mới, sau đó ngồi xổm xuống giúp anh bịt kín lỗ kim, “Chủ tịch Ngụy 35 tuổi rồi nhỉ, có chút không phù hợp với thân phận.”

 

Ngụy Ngự Thành vẫn yên tâm thoải mái như cũ, ánh mắt sáng quắc, “Em đến đây từ lúc nào?”

 

“Hai tiếng trước.” Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn anh, “Em cứ nghĩ chất lượng giấc ngủ của anh không tốt cơ, anh cố ý gạt em, đúng không?”

 

Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Lừa thân lừa cả tâm.”

 

Cố ý mỉa mai.

 

Lâm Sơ Nguyệt chợt thấy xấu hổ, cô cúi thấp đầu, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn.

 

“Không nói gì sao?” Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, “Lại đang tính toán ý đồ xấu gì vậy?”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn lại, lông mi nhẹ chớp, “Oan uổng nha, em muốn xấu, nhưng hiện tại có thể ở chỗ này được không?”

 

Ngụy Ngự Thành không nói lời nào, vẻ mặt thản nhiên, nhưng từ khóe miệng đến đuôi lông mày đều nhếch lên, lộ ra vẻ hài lòng không thể che giấu, “Thời tiết không tốt, dễ bị cảm lạnh.”

 

Lâm Sơ Nguyệt lặp lại câu nói trước đó, “Chủ tịch Ngụy 35 tuổi rồi.”

 

Ngụy Ngự Thành ung dung, “Chủ tịch Ngụy 35 tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ, rất đáng thương phải không bác sĩ Lâm?”

 

Lâm Sơ Nguyệt phì cười, duỗi tay chọc nhẹ vào má anh, “Đừng làm thế nữa.”

 

“Không làm thế em có tới không?” Ngụy Ngự Thành tỏ vẻ vô tội.

 

Lâm Sơ Nguyệt không quen, chỉ vào anh mà ra lệnh: “Tự mình giữ ba phút.”

 

Ngụy Ngự Thành làm theo, nhìn cô tới bên cạnh bàn rót nước, thời gian có chút dài, anh lập tức kêu rên: “Chảy máu rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không quay đầu lại, “Còn sức lực nói chuyện, không sao đâu.”

 

Ngụy Ngự Thành ho khan vài tiếng, giữa mày hiện lên cảm giác khó chịu, giọng điệu càng thêm đáng thương: “Máu chảy đầy đất.”

 

“Cổ họng đã thành như vậy rồi, có thể an phận một chút hay không.” Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười đưa cốc nước qua, sau đó cúi người kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, “Sao vẫn nóng thế nhỉ?” Cô lại thử trên trán mình.

 

Ngụy Ngự Thành rất thành thật, mặc cô sờ soạng.

 

Uống nước, uống thuốc, ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa, sau khi xác định nhiệt độ đã trở lại bình thường, Lâm Sơ Nguyệt mới yên tâm, cô đưa nhiệt kế ra dặn dò: “Đừng cậy mạnh, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, dù sao công ty cũng là của anh, sẽ không có ai dám cười nhạo anh.”

 

Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Em có đi nữa không?”

 

“Đi chứ, em chỉ xin nghỉ một ngày, lát nữa sẽ bắt xe ra sân bay.” Lâm Sơ Nguyệt liếc anh một cái, “Em còn chưa đi gặp em trai đâu, chủ tịch Ngụy có cảm động không?”

 

Ngụy Ngự Thành dựa vào gối mềm, nửa ngồi trên giường, lỗ kim không còn xuất huyết nữa, anh lấy tăm bông ra, trên làn da trắng điểm xuyết một hạt đậu đỏ. Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy rất đẹp, tầm mắt không khỏi hạ thấp xuống.

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Không cảm động, dù sao em vẫn còn nợ anh một rừng cây nhỏ.”

 

Lâm Sơ Nguyệt phản ứng lại, có thể làm gì trong rừng cây nhỏ, không nên nảy sinh những suy nghĩ quá ái muội. Cô không đáp lời, ánh mắt cũng nhìn sang hướng khác, tiếp nhận bình giữ nhiệt cầm trong tay mà vuốt ve.

 

“Nhưng bác sĩ Lâm quan tâm anh như vậy, rừng cây nhỏ không xứng với em, đợi anh khỏi bệnh, nhất định sẽ trồng cho em một khu rừng lớn.” Ngụy Ngự Thành không nhanh không chậm nói.

 

“Đừng tới nữa.” Lâm Sơ Nguyệt không dễ dàng bị nắn bóp, cô liếc mắt nhìn anh, “Cho chút màu sắc là muốn mở phường nhuộm đúng không, tối hôm qua là ai đã đăng hai trạng thái lên vòng bạn bè, còn cài đặt sang chế độ chỉ em mới có thể nhìn thấy.”

 

Ngụy Ngự Thành nửa nằm nửa ngồi, chiếc áo ngủ xộc xệch, cổ áo trượt sang bên phải, lộ ra xương quai xanh và nửa khuôn ngực trần trụi, “Không phải trong đêm giao thừa bác sĩ Lâm cũng đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè mà chỉ anh mới có thể thấy hay sao? Sao thế, chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn? Bác sĩ Lâm thật bá đạo.”

 

Nụ cười của anh khiến lông mày khẽ nhếch, anh dùng ánh mắt lơ đễnh nhìn cô chằm chằm.

 

Cái nhìn chăm chú sáng quắc, bầu không khí nóng lên, có một số thứ dần dần thay đổi hương vị.

 

Trong đầu người đàn ông này tuyệt đối không có chuyện gì đứng đắn.

 

Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nhìn anh, “Đừng nghĩ tới mấy chuyện không tốt.”

 

Ngụy Ngự Thành ngoan ngoãn nghe lời, “Ừ, anh đang bệnh, hành động thực tế quả thật rất khó khăn.”

 

…… Quá mức trực tiếp.

 

“Nếu không, em động đi?” Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chân thành tha thiết.

 

Lâm Sơ Nguyệt giống như chiếc máy ghi âm bị mắc kẹt, ngồi thẳng tắp, cộc lốc nhìn anh.

 

“Quên mất, thể lực của bác sĩ Lâm không tốt.” Ngụy Ngự Thành giả vờ suy nghĩ một lát, sau đó anh trầm ngâm đưa ra kế hoạch B――

 

“Dùng miệng cũng được.”

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top