Lâm Sơ Nguyệt phát hiện ra rằng, con người Ngụy Ngự Thành đặc biệt thích chiếm tiện nghi, cho dù lúc ấy chịu thiệt thì ngày sau nhất định sẽ tìm cơ hội đòi trở về.
“Anh ngậm miệng không nói lời nào còn giống một quý ông anh tuấn, vừa mở miệng nói chuyện, người ta lập tức nhớ tới chủ tịch Ngụy là doanh nhân.”
Ngụy Ngự Thành việc nhân đức không nhường một ai, “Doanh nhân thành đạt.”
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được cười rộ lên, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ mặt anh, “Rắm thối.”
Ngụy Ngự Thành nắm lấy tay cô đặt bên môi cọ nhẹ như gần như xa, vì lý do phát sốt nên hơi thở của anh nóng hơn ngày thường, mặt trong cổ tay lại mẫn cảm, tựa như những cây cỏ chích dài mọc nhiều vào tháng ba rất dễ khiến người dị ứng, ngứa ngáy từ thân thể đến tận tâm can.
Lâm Sơ Nguyệt vô cùng lưu luyến khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.
Ngụy Ngự Thành đã hỏi cô còn đi nữa hay không, cô nói có đi, vậy anh sẽ không hỏi lần thứ hai, chỉ nói đúng trọng điểm, “Đặt vé máy bay rồi sao?”
“Đặt chuyến bay lúc 6 giờ.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Sắp đến giờ em phải đi rồi.”
“Đừng đi.” Ngụy Ngự Thành nắm chặt cổ tay cô, giọng điệu vẫn bình tĩnh, “Đổi thành chuyến muộn nhất đến Nam Kỳ đi, anh cho xe tới sân bay, đưa em về thị trấn Nam Thanh.”
Lâm Sơ Nguyệt ra vẻ kinh ngạc, “Đãi ngộ của minh tinh sao?”
Ngụy Ngự Thành nheo đuôi mắt nhìn cô, sửa lại: “Đãi ngộ của bạn gái.”
Bất chợt nghe thấy hai chữ này, lỗ tai như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, cô không đáp lời, đột nhiên bị gọi tên, có chút thấp thỏm, còn có chút tâm thần nhộn nhạo. Cô hất cằm: “Đừng gọi bậy, em vẫn chưa đồng ý đâu.”
Ngụy Ngự Thành cũng không khó chịu, anh vẫn nắm cổ tay cô, dùng tay cô vỗ nhẹ lên mặt mình, ý cười nhàn nhạt: “Không đồng ý còn uy hiếp anh phải đi cùng em đến rừng cây nhỏ?”
Lâm Sơ Nguyệt ăn không tiêu dáng vẻ này của anh, cô dùng khóe mắt đâm chọc, “Uy hiếp sao? Nếu anh đã không tình nguyện như thế, vậy thôi đi.”
Mái tóc mềm mại của Ngụy Ngự Thành hỗn độn trên trán, cộng thêm quần áo xộc xệch, ánh mắt không biết có phải do anh cố ý chơi xấu hay không, tóm lại nhìn thế nào cũng thấy hành vi phóng đãng. Anh dùng sức một chút, trực tiếp kéo Lâm Sơ Nguyệt ngồi xuống mép giường, “Không phải uy hiếp, anh tình nguyện, tối hôm qua anh còn mơ thấy em ở rừng cây nhỏ đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt không hiểu: “Em ở rừng cây nhỏ làm gì?”
Ngụy Ngự Thành nhướng mày, “Em nói xem?”
Thật quá đáng, đó nhất định không phải giấc mộng gì đứng đắn.
Tiếng đập cửa vang, Lâm Sơ Nguyệt vô thức đứng bật dậy.
Là Chung Diễn, cậu ở dưới lầu nóng lòng nửa ngày, đã muốn tiến vào từ lâu. Cậu tóm được Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Nhất định là bác sĩ Lâm không yên tâm về em nên mới trở về đi?”
Nếu không tại sao ngay khi tới đây cô lại lập tức đi gặp Ngụy Ngự Thành, chắc chắn là muốn hỏi thăm tình hình dạo gần đây của cậu.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, không đáp.
Chung Diễn nhìn thấy phản ứng của cô, cho rằng cô ngầm đồng ý, “Đừng lo lắng, em vẫn tốt, vừa rồi cậu em không cáo trạng với chị chứ? Lời cậu em nói chị chỉ có thể tin 10% thôi nhé, có nghe thấy không?”
Lâm Sơ Nguyệt ồ một tiếng, kéo dài âm điệu, “Như vậy sao, nhưng chủ tịch Ngụy vừa khen ngợi em nửa tiếng, tất cả đều là điểm tốt đấy.”
Sắc mặt Chung Diễn lập tức thay đổi: “Dưới tình huống này, mức độ đáng tin của cậu em là 100%.”
Lâm Sơ Nguyệt nén cười, không cần nhìn cũng biết sắc mặt người đàn ông bên cạnh xuất sắc tới mức nào. Cô đứng dậy, trịnh trọng nói: “Tiểu Diễn, cảm ơn em đã chăm sóc Lâm Dư Tinh.”
Chung Diễn xua tay, “Không cần, cậu ấy là em trai của em, phải được che chở.”
Nói tới đây, cậu hỏi: “Bác sĩ Lâm, hôm nay chị phải đi sao?”
“Đúng thế.”
“Vậy chị đã đi gặp Lâm Dư Tinh chưa?”
Sự miễn cưỡng bị Lâm Sơ Nguyệt đè nén dưới đáy lòng lập tức phóng đại, thật vất vả mới kìm lại được, cô bình tĩnh nói: “Chị gọi điện thoại cho em ấy rồi, thằng bé khá tốt.”
Chung Diễn không hài lòng, “Đã trở lại rồi còn không đi, địa phương nhỏ bé tồi tàn kia quan trọng như vậy sao.”
Cậu không biết lý do, chỉ cảm thấy bất bình cho người anh em của mình. Lâm Sơ Nguyệt nhất thời không lên tiếng, trái tim như bị đá mài mòn, khổ không nói nên lời.
“Có quan trọng hay không thì cũng là lựa chọn của cô ấy, cháu lớn tiếng như vậy làm gì?” Ngụy Ngự Thành vừa giải vây, vừa tạo áp lực.
Chung Diễn là người thẳng thắn bộc trực, cậu lập tức ấn số gọi điện thoại cho Lâm Dư Tinh, “Chị cậu trở về, đang ở bên cạnh tôi, cậu có muốn nói chuyện với chị ấy không?”
Lâm Dư Tinh đang ở chỗ Hạ Sơ, hiện tại đang liều mạng lắp ráp lego, “Không cần, tôi biết chị ấy đã trở lại.”
“Chị ấy không tới thăm cậu, cậu không có ý kiến gì sao?”
“Không.”
“……”
Trên thực tế, khi máy bay hạ cánh xuống thành phố Minh Châu, người đầu tiên mà Lâm Sơ Nguyệt thông báo chính là Lâm Dư Tinh. Lâm Dư Tinh dặn cô bớt liên lạc với cậu lại, nói mấy ngày trước Lý Thặng đã theo dõi cậu tới bệnh viện, chỉ vì muốn biết hành tung của cô. Lâm Dư Tinh còn nói, lần này cậu rất bình tĩnh, không nghĩ tới chuyện hại người hại mình nữa. Lâm Dư Tinh nói, em rất nghe lời chị dặn. Còn có,
Chị, em yêu chị.
Chuyến bay cuối cùng từ thành phố Minh Châu tới Nam Kỳ là 8 giờ rưỡi, Lâm Sơ Nguyệt căn giờ rời đi. Lúc đi, Ngụy Ngự Thành không tiễn cô, chỉ khi cô đóng cửa lại, ánh mắt kia vẫn luôn nhìn theo khe cửa cho tới khi nó hoàn toàn đóng chặt.
Lâm Sơ Nguyệt rời khỏi thành phố Minh Châu đã được một tháng, Lý Thặng theo dõi Lâm Dư Tinh vài ngày, dạo gần đây cũng không thấy bóng dáng.
Có lẽ, anh ta đã từ bỏ rồi, Lâm Sơ Nguyệt lạc quan nghĩ.
Trên hành trình trở về, Ngụy Ngự Thành sắp xếp người xe đưa đón, đi nửa phút nữa là tới thị trấn Nam Thanh. Mục Thanh đang viết tài liệu trong phòng khách ở tầng một, “Sơ Nguyệt, em về rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, “Anh chưa nghỉ ngơi sao?”
Mục Thanh: “Còn một số công việc phải hoàn thiện, anh còn tưởng hôm nay em sẽ không trở về.”
“Có chứ.”
“Chiếc xe kia,” Mục Thanh thấy cô bước xuống từ chiếc xe màu trắng bá đạo, khi Ngụy Ngự Thành tới khảo sát tại huyện Nam Thanh cũng từng ngồi chiếc xe đó, “Là của chủ tịch Ngụy.”
Lâm Sơ Nguyệt không phủ nhận, gật đầu.
Mục Thanh mỉm cười thân thiện, “Anh hiểu rồi.”
Thời điểm bước lên lầu trước cửa phòng ký túc xá, cô nhận được tin nhắn của Ngụy Ngự Thành: Tới rồi?
Lâm Sơ Nguyệt: Bình an.
Ngụy Ngự Thành: Ngủ ngon.
Sau một ngày bôn ba, chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt. Buổi sáng, Lâm Sơ Nguyệt bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô khoác áo dài xuống mở cửa, hai mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mục Thanh đứng ngoài cửa sốt ruột nói: “Đi mau, Triệu Tiểu Vũ biến mất rồi.”
“Ai?” Lâm Sơ Nguyệt cho rằng mình nghe lầm.
“Triệu Tiểu Vũ.” Chính là đứa nhỏ thiếu chút nữa bỏ học, mặt và cổ có vết sẹo bỏng do nước sôi để lại.
Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Sơ Nguyệt chính là: “Bà nội thằng bé lại không đồng ý cho nó đi học sao?”
“Không phải.” Mục Thanh nói: “Phụ huynh của các bạn học khác trong lớp đến trường gây rối, nói Triệu Tiểu Vũ nhìn lén bạn học nữ đi WC, nhất định phải đuổi học.”
Trưởng ban đại diện phụ huynh toàn là các ông, các bà, những người ở tuổi này không được học hành nhiều, vẫn còn giữ các phong tục dân gian thô bạo và man rợ. Cầm cuốc sắt xông vào phòng hiệu trưởng, la hét bắt hiệu trưởng phải cho Triệu Tiểu Vũ thôi học.
Hiện tại đang ồn ào túi bụi.
Lâm Sơ Nguyệt tới phòng học tìm một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Triệu Tiểu Vũ. Giáo viên nói, mấy ngày nay cậu vẫn luôn trốn học, ngày hôm qua không tới, cũng không có ở nhà.
Lâm Sơ Nguyệt nhanh chóng quyết định, “Phải tìm được người trước.”
Một đứa trẻ tám chín tuổi thì có thể chạy đi đâu, nhưng đã tìm kiếm ở các khu vực lân cận hai lần mà vẫn không thấy bóng dáng. Lâm Sơ Nguyệt đứng chống nạnh trầm ngâm trên con dốc hơi cao một hồi, cô bỗng nhiên nghĩ tới một nơi.
Phía nam thị trấn, địa điểm xây dựng nhà máy của tập đoàn Hối Trung.
Dự án đã bắt đầu các công tác chuẩn bị, tiếng máy xúc gầm rú, tháo dỡ và phá hủy rất nhiều vật liệu xây dựng ở góc đường. Mục Thanh chở cô bằng xe máy qua đó, quả nhiên đã tìm thấy Triệu Tiểu Vũ ở bên ngoài công trường.
Thằng bé gầy tới mức như một cây gậy trúc, trên vai phải vác một chiếc túi vải bố, nó đè ép khiến bả vai thay đổi hình dạng, thằng bé đang nhặt phế liệu trên mặt đất. Tích cóp được mười cân là có thể bán được bảy tám tệ.
Mục Thanh vô cùng tức giận, “Tiểu Vũ, cô giáo Lâm khó khăn lắm mới thuyết phục được bà nội em, sao em có thể không biết quý trọng như vậy?”
Triệu Tiểu Vũ cúi đầu, không hé răng, trời lạnh như thế nhưng bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo len cũ, cổ áo phẳng phiu, vết sẹo lồi lõm trên cổ ẩn hiện rõ ràng.
Lâm Sơ Nguyệt kéo Mục Thanh, thấp giọng nói: “Anh, để em.”
Cô ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ, “Em rất vui vì mình có thể kiếm được tiền bằng cách nhặt thứ này, đúng không?” Triệu Tiểu Vũ yên lặng gật đầu.
“Nhưng mà, sớm muộn gì nhà máy được xây dựng xong, khi đó, em định đi đâu nhặt những vật liệu thừa này để bán lấy tiền?” Lâm Sơ Nguyệt duỗi tay sờ đầu cậu, “Kỳ thật em rất muốn đi học đúng không?”
Triệu Tiểu Vũ chảy nước mũi vì lạnh, cậu dùng sức khịt mũi, “Muốn.”
Có lẽ trẻ con sẽ nói dối, nhưng khát vọng trong nội tâm cũng đủ để giúp cậu nói ra lời thật lòng. Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giọng nói với Mục Thanh: “Anh à, cánh tay Tiểu Vũ bị thương.”
Mục Thanh kinh ngạc, đang định tới xem.
“Đừng nhìn thằng bé, nó vốn mẫn cảm.” Giọng nói Lâm Sơ Nguyệt càng thấp hơn: “Đi, chúng ta trở về trường học.”
Trong văn phòng hiệu trưởng vẫn ầm ĩ không thôi, những bậc phụ huynh này quyết tâm ép Triệu Tiểu Vũ phải thôi học, bọn họ không muốn nghe bất kỳ lời biện hộ nào. Phong tục dân gian mạnh mẽ, rốt cuộc hôm nay cũng được chứng kiến.
Lâm Sơ Nguyệt đến lớp của Triệu Tiểu Vũ, đứng trên bục giảng nhìn quanh một vòng, “Triệu Tiểu Vũ có phải bạn học của mọi người hay không?”
Bọn nhỏ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thốt lên vài giọng nói thưa thớt, “Đúng vậy.”
“Hiện tại cô giáo muốn đuổi học cậu ấy nhưng vẫn còn thiếu một chút chứng cứ, các em có thể nói cho cô giáo biết, ngày thường cậu ấy hay làm những việc xấu gì không?”
Lâm Sơ Nguyệt cố ý đi theo hướng ngược lại, bọn nhỏ trừng lớn đôi mắt, phòng học biến thành một buồng chân không, đè nén tới mức không còn dư thừa một giọt không khí mới mẻ nào.
Lâm Sơ Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Cậu ấy bắt nạt những học thật thà, kéo bím tóc bạn học nữ, nhổ nước miếng, chửi tục, đi học không nghiêm túc, kiểm tra thì chép tài liệu trong tờ giấy nhỏ.” Vừa nói cô vừa làm động tác ghi chép, “Còn muốn bổ sung gì không?”
Lúc này, có bạn học nhịn không được nói: “Cây chổi trong phòng học là Triệu Tiểu Vũ sửa đấy.”
Ngay sau đó, lại thêm một người nhỏ giọng: “Cậu ấy luôn là chủ động lau bảng đen và đổ rác.”
“Em, chân bàn của em bị rớt, cũng là Triệu Tiểu Vũ giúp em cột chắc lại.”
Tình huống đã xoay chuyển, tâm hồn trẻ nhỏ vốn hồn nhiên, không gian dối.
Lâm Sơ Nguyệt hướng dẫn từng bước: “Cho nên, mọi người có muốn trở thành bạn học và bạn tốt của Triệu Tiểu Vũ hay không? Nếu muốn, vậy cô giáo sẽ không đuổi học Triệu Tiểu Vũ nữa.”
Lần này không có ai do dự, cả lớp đồng thanh hô: “Muốn.”
“Nhưng mà, có người nói cậu ấy nhìn lén bạn học nữ đi WC.”
Một cậu bé mập mạp giơ tay, giọng nói vang dội: “Cô giáo, Triệu Tiểu Vũ không vào WC, cậu ấy nói mình có vết sẹo quá xấu, cậu ấy sợ sẽ hù dọa các bạn học lớp dưới.”
Những phụ huynh gây rối ngoài cửa đột nhiên ngậm miệng, không chiếm được lý, khí thế lập tức suy yếu. Lâm Sơ Nguyệt thừa thắng xông lên, cô dẫn Triệu Tiểu Vũ qua, cuốn ống tay áo của cậu lên, lộ ra vết thương khủng khiếp.
Lâm Sơ Nguyệt nói với hiệu trưởng: “Không phải thằng bé không muốn đi học, là bởi vì có người đánh và đe dọa thằng bé. Về phần người đó là ai.” Cô nhìn về phía mấy người phụ huynh cô.
Một ông lão dữ tợn: “Ý của cô là gì, cô định nói là chúng tôi gọi người đến làm sao?”
“Tôi chưa hề nói gì cả, ông không cần kích động như thế.” Trước sau Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn bình tĩnh đối diện với những người này, cô không cần phải dò xét, thậm chí còn không cần nói bóng gió, người nọ đã vội vã không đánh mà khai.
“Cô giáo trẻ tuổi này có biết nói chuyện hay không!” Ông lão thẹn quá hóa giận, cầm một cuốn sách ném về phía Lâm Sơ Nguyệt. Hành động của ông lão quá bất ngờ, căn bản không kịp né tránh, góc sách sắc bén đập vào giữa trán Lâm Sơ Nguyệt.
Kiểu công kích chớp nhoáng này đặc biệt nguy hiểm, đầu óc Lâm Sơ Nguyệt choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngay tại chỗ. May mắn có Mục Thanh đỡ lấy cô, anh ta cao giọng quát lớn: “Sao ông có thể đánh người như vậy!”
Trán Lâm Sơ Nguyệt nhanh chóng sưng thành một cái u lớn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Bầu không khí nhất thời xấu hổ, tiến thoái lưỡng nan(*).
(*):Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc này, một giọng nói rất nhỏ từ trong đám người truyền ra: “Triệu Tiểu Vũ bị người đe dọa trên con đường mòn trong núi, em đã nhìn thấy và cũng nghe thấy.”
Người làm chứng là một nữ sinh trung học, vóc dáng cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, dây chun màu sắc rực rỡ đã bạc màu. Trên má cô bé có những mảng da thịt bị nứt nẻ, đáng lẽ đã bị mưng mủ bởi gió lạnh. Mặc dù nhỏ gầy, nhưng ánh mắt rất kiên định.
Nhóm người gây rối trừng mắt không còn lời nào để nói, Mục Thanh đi trước đè ép khí thế: “Chẳng lẽ các người còn muốn chỉ trích cô bé cũng nói dối sao?!”
Hiệu trưởng: “Cho dù đó có phải sự thật hay không, pháp luật của quốc gia có quy định, mỗi một đứa trẻ đều có quyền được tiếp nhận giáo dục bắt buộc. Tôi không có quyền đuổi học bất kỳ một đứa trẻ nào, các người lại càng không có quyền.”
Chuông tan học vang lên, ngày càng có nhiều trẻ em ra xem náo nhiệt.
Lâm Sơ Nguyệt chịu đựng đau đớn, kiên quyết nắm tay Triệu Tiểu Vũ, dẫn thằng bé bước một cách quang minh chính đại tiến về phía trước. Theo bản năng Triệu Tiểu Vũ vẫn còn rụt rè muốn giãy giụa, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã dùng sức nắm chặt tay cậu.
“Những đứa trẻ trong nhà đều được đi học, mỗi một việc các người làm, mỗi một câu các người nói, bọn chúng đều để ở trong mắt. Người lớn thế nào, con trẻ cũng sẽ trở thành người như vậy.”
Lời này tựa như một châm thấy máu, mấy phụ huynh tới gây rối ngượng ngùng rời đi.
Lâm Sơ Nguyệt cười nói với Triệu Tiểu Vũ, “Được rồi, không có việc gì, tiết sau là tiết toán học, mau trở về phòng học đi.”
Trái tim trẻ nhỏ vốn trong sáng và nhân hậu, đây mới dáng vẻ mà khuôn viên trường học nên có.
Mục Thanh và những người khác lo lắng cho vết thương của Lâm Sơ Nguyệt, muốn đưa cô tới bệnh viện. Trước khi rời đi, Lâm Sơ Nguyệt vẫy tay với cô bé vừa đứng ra làm chứng giúp Triệu Tiểu Vũ, “Xin chào, em tên là gì?”
Cô bé nhỏ giọng: “Thân Tiểu Thu.”
―
Đến trung tâm y tế thị trấn kiểm tra sơ qua, bác sĩ kê cho một số loại thuốc tiêu sưng. Vốn tưởng rằng không có việc gì, nhưng tới buổi chiều, Lâm Sơ Nguyệt lại cảm thấy chóng mặt buồn nôn. Khi đứng dậy khỏi ghế dựa, sao kim lượn vòng tròn trước mắt, thế rồi cô trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Các thành viên trong đội xóa đói giảm nghèo gần đó bị dọa sợ, vội vàng đưa người đến bệnh viện nhân dân thị trấn. Chụp phim thì thấy chấn động não nhẹ, trên trán cô bị sưng thành một cục u, bên trong đỏ ngầu và xanh tím.
Truyền hai chai nước, bác sĩ nói có thể trở về nghỉ ngơi.
Trở lại túc xá, Lâm Sơ Nguyệt vừa ngả đầu xuống liền ngủ say, di động cũng cài đặt sang chế độ im lặng. Một giấc này, cô ngủ thẳng đến khi trăng treo ngọn cây, tỉnh lại trong cơn buồn ngủ, Lâm Sơ Nguyệt giống như du hồn, ngồi thừ trong ổ chăn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Vừa chạm di động liền thấy, Hạ Sơ gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
- Tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ thật sự tức giận! Chắc cậu vẫn còn nhớ dự án giáo dục Minh Thần chứ, tớ phải tốn rất nhiều công sức để kết nối, ngay cả giá cả cũng bàn bạc xong rồi, chỉ chờ ký hợp đồng thôi. Kết quả cậu đoán xem thế nào? Bị người cắt cổ!
― Cậu có biết người đó là ai không, hoa sen trắng Diệp Khả Giai.
― Cô ta trực thuộc tập đoàn Hối Trung, trên tay có rất nhiều dự án để lựa chọn, thế nhưng lại cố tình tranh với lão nương!
― Sau đó tớ tìm người hỏi thăm mới biết cô ta cậy thế Ngụy Ngự Thành, trong tối ngoài sáng tỏ vẻ quan hệ giữa hai người không bình thường. Người khác nào phải cho cô ta mặt mũi, mà là cho Ngụy Ngự Thành mặt mũi. Tớ sắp tức chết rồi!
Lâm Sơ Nguyệt biết dự án này.
Phòng làm việc của Hạ Sơ có đủ điều kiện tới các trường học, cơ sở giáo dục và đào tạo thực hiện các dự án liên quan đến nghiệp vụ. Lần này Hạ Sơ muốn hợp tác với một tổ chức lớn của Anh để thực hiện các khóa học giáo dục tâm lý cho bọn họ. Mười mấy vạn hội viên trực tuyến là một số lượng khổng lồ, sau đó được chia điểm, lợi nhuận thu về rất khả quan. Hạ Sơ đã tốn không ít tâm tư vào dự án này, mắt thấy chuẩn bị thành công thì lại bị nẫng tay trên, sao cô ấy có thể không tức giận cho được.
Lâm Sơ Nguyệt cũng tiếc hận, nhưng cô vẫn cố gắng trấn an Hạ Sơ.
Hạ Sơ gào khóc như thế, điều này cho thấy cô ấy thật sự khó chịu, hai người trò chuyện nửa tiếng cảm xúc của cô ấy mới ổn định lại. Sau khi cúp máy, WeChat của Lâm Sơ Nguyệt có tin nhắn mới, mở ra thì thấy:
Diệp: Sơ Nguyệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Diệp: Hai ngày nay tôi nhận được một dự án, xong việc rồi mới biết Hạ Sơ cũng đang cạnh tranh. Nhưng việc công xử lý theo phép công, tôi cũng không còn cách nào.
Diệp: Hy vọng cậu có thể giải thích với Hạ Sơ, đừng hiểu lầm nha.
Lâm Sơ Nguyệt lạnh mặt, lập tức trả lời: Cậu không có miệng? Không thể tự mình nói ra?
Lời này khá khó xử, Diệp Khả Giai không trả lời lại.
Tất nhiên Lâm Sơ Nguyệt phải đứng về phía chị em của mình, cô nhấp vào vòng bạn bè của Diệp Khả Giai, sau đó lập tức sửng sốt.
Nửa giờ trước cô ta vừa đăng một tấm ảnh, kèm theo lời nhắn:
- Vui vẻ, thuận lợi nhận được case, ăn mừng cùng ông chủ.
Ảnh chụp màu sắc lòe loẹt, có nhiều món ăn đẹp mắt, khách sạn sang trọng, tấm ảnh cuối cùng là tấm ảnh tập thể với các đồng nghiệp trong bộ phận. Ngay tại bàn ăn, Ngụy Ngự Thành ngồi ở vị trí trung tâm, Diệp Khả Giai ngồi bên cạnh anh, thân thể nghiêng về phía anh, dáng vẻ thân mật. Những người khác đều đứng, chỉ có hai người bọn họ ngồi. Diệp Khả Giai tươi cười xinh đẹp, Ngụy Ngự Thành dựa lưng vào ghế, một tay gác trên thành ghế, tư thế và sắc mặt đều thả lỏng.
Có những bạn học cùng đại học, nhiều người để lại lời nhắn: Rất xứng đôi!
Diệp Khả Giai đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt lập tức khó chịu, vẻ mặt Ngụy Ngự Thành mang theo ý cười nhàn nhạt, càng nhìn càng chói mắt. Ngọn lửa trong lòng vừa mới bùng lên, thế nhưng đương sự đã gọi điện thoại tới.
Lâm Sơ Nguyệt cố ý chờ chuông vang lên năm sáu tiếng rồi mới nghe máy, giọng điệu giả vờ bình tĩnh, “Không phải đang tham gia tiệc chúc mừng sao, rảnh rỗi thế à?”
Ngụy Ngự Thành tạm dừng một giây, “Em biết?”
“Em biết chứ.” Lâm Sơ Nguyệt bình ổn hơi thở, “Em còn biết chủ tịch Ngụy săn sóc cấp dưới, đặc biệt quan tâm tới phụ nữ, ai cũng có thể ngồi ngang hàng với mình.”
Cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cau mày của người đàn ông ở đầu kia điện thoại, “Kelley lại tìm em?”
“Em phải suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra đây là tên tiếng Anh của Diệp Khả Giai.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Giọng điệu này của ngài, cực kỳ giống mấy tên tra nam ăn vụng bên ngoài rồi lại sợ người ở nhà bắt được nhược điểm.”
Ngụy Ngự Thành thấp giọng cười, mang theo ý tứ trêu chọc nhè nhẹ: “Ai ăn vụng? Người ở nhà là ai? Em nói rõ ràng đi.”
Anh càng thong dong phản bác, Lâm Sơ Nguyệt càng không thoải mái, cộng thêm chuyện của Hạ Sơ làm nền, giọng điệu của cô thật sự rất tệ: “Bộ phận nhân sự của Hối Trung không tập trung vào công việc nội bộ của công ty, mà còn phát triển kinh doanh, ôm đồm dự án ở bên ngoài. Huống chi, em cũng không nghĩ rằng các nhân viên trong bộ phận nhân sự của anh đang làm tốt công việc của họ.”
Ngụy Ngự Thành vô cùng nhạy bén, hỏi thẳng: “Có phải bạn của em cũng đang cạnh tranh cho dự án đó không?”
“Đúng vậy.” Lâm Sơ Nguyệt nói rất nhanh, càng dứt khoát càng thể hiện sự bất mãn của cô.
“Anh không biết việc này.”
Lâm Sơ Nguyệt là người lý trí trong suy nghĩ và tự chủ tốt trong các mối quan hệ nghề nghiệp. Cô hiểu Ngụy Ngự Thành, có thể anh cố ý, nhưng anh sẽ không lừa gạt cô. Hầu hết những hạt sạn thưa thớt trong lòng đã được sàng lọc hơn phân nửa, cô đang định giao tiếp một cách hoà bình, thì câu tiếp theo, Ngụy Ngự Thành nói: “Nhưng cho dù biết, anh cũng sẽ không can thiệp.”
Cát sỏi thổi tới như một cơn cuồng phong, chất thành ngọn núi dốc trong lòng cô, lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt phập phồng nhanh chóng, “Không phải anh không biết quan hệ giữa em và Diệp Khả Giai.”
“Ừ, anh biết.”
“Biết mà anh còn nói như vậy!”
“Nói thế nào?” Trước sau Ngụy Ngự Thành vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, “Anh sẽ không can thiệp vào kế hoạch làm việc của bộ phận nhân sự. Tại Hối Trung, dù là bộ phận nào thì anh cũng sẽ không nhúng tay vào những vấn đề như vậy.”
Quản lý theo thứ bậc và kiểm tra từng cấp là những nguyên tắc chỉ đạo nhất quán của Ngụy Ngự Thành.
Vấn đề căn bản không nằm ở đó, trước mắt Lâm Sơ Nguyệt là bức ảnh Diệp Khả Giai dựa sát lên người anh, còn có bình luận “Xứng đôi” của đám bạn học.
Thái độ không rõ ràng của Ngụy Ngự Thành, nghe thế nào cũng thấy giống như đang bảo vệ đối phương.
Tâm trạng Lâm Sơ Nguyệt rơi thẳng xuống đáy cốc, cô lạnh lùng phản bác, “Nếu không hỏi đến, vì sao còn tham gia tiệc chúc mừng?”
“Không phải tiệc chúc mừng, đó chỉ là buổi tụ tập của bộ phận nhân sự.” Khi nhận thấy cảm xúc của cô không thích hợp, Ngụy Ngự Thành một tay nắm tay lái, một tay mở di động quét vòng bạn bè, sau đó anh nhìn thấy tấm ảnh mà Diệp Khả Giai đăng lên.
“Thời điểm chụp ảnh, cô ta nhanh chóng ngồi xuống, anh không kịp ngăn cản.”
Nghe thấy lời này, chậc, cơn chấn động não của Lâm Sơ Nguyệt càng nghiêm trọng hơn.
“Cho nên anh không kịp ngăn cản cô ta ngồi sóng vai với anh, không kịp ngăn cản cô ta cố ý ngả người về phía anh, nụ cười trên mặt anh cũng chưa kịp thu lại.” Lâm Sơ Nguyệt nói xong, đáy lòng cảm thấy ấm ức một cách khó giải thích.
Trong điện thoại, im lặng kéo dài.
Yên lặng, hai mắt Lâm Sơ Nguyệt đã có chút ửng đỏ.
Ngụy Ngự Thành chậm rãi nhớ lại, sau đó anh nhẹ giọng nói: “Trọng điểm là người khác sao? Em đang ghen tị, Nguyệt Nguyệt.”
Bên tai Lâm Sơ Nguyệt như có từng chiếc xe lửa xanh ầm ầm ầm chạy qua, cát đá bay tứ tung, bụi mù giăng lối, va chạm với trái tim giống như vỏ đạn. Đây là những cảm xúc chưa bao giờ có, sự lạ lẫm mang đến nỗi sợ hãi không thể giải thích được, Lâm Sơ Nguyệt thề thốt phủ nhận: “Em không có.”
Ngụy Ngự Thành không thích giọng điệu này của cô, anh nói thẳng thừng: “Nếu không có thì vì sao em phải ồn ào với anh, nếu không yêu anh, vì sao lại cùng anh lên giường, nếu em không ghen, vì sao còn bận tâm tới việc anh gọi cô ta là Diệp Khả Giai hay là Kelley?”
Mắt Lâm Sơ Nguyệt đỏ hoe, gương mặt cũng gần như đỏ bừng.
“Được rồi Nguyệt Nguyệt.” Ngụy Ngự Thành chịu thua, thấp giọng nói: “Nói qua điện thoại không rõ.”
Nói không rõ thì đừng nói nữa.
Lâm Sơ Nguyệt cúp điện thoại, một tay chống đầu, không để ý, vô tình chọc phải vết thương bị sách đập vào, ngón chân cô co quắp vì đau đớn, nước mắt lập tức chảy ra.
Cô muốn thừa nhận, nhưng rồi lại không dám thừa nhận. Cô thích Ngụy Ngự Thành, đó gần như đã trở thành điều khẳng định, cô có thể cho anh thứ anh cần, thân mật, săn sóc, không màng tất cả, ngàn dặm xa xôi xuất hiện trước mặt anh khi anh bị bệnh.
Thoạt nhìn cô có vẻ phục tùng, nhưng trên thực tế, từ trước đến nay cô luôn có thước đo của riêng mình.
Giống như bartender phải tính toán chính xác bằng chiếc cốc đo lường, hôm nay là 5ml rượu Rum, ngày mai thêm 10ml Whiskey, sau đó lại thêm một lát dâu tây để gia tăng vị ngọt. Loại rượu này cần phải điều chỉnh cẩn thận, sau khi uống vào, đừng để bản thân mình bị say và lạc mất phương hướng.
Nhưng đêm nay cô phát hiện ra rằng, về cơ bản, không biết từ khi nào, cô đã không còn muốn làm người pha chế nữa.
Cô muốn làm một bình rượu mạnh, hương vị thật rõ ràng.
Cô có tham vọng, cô muốn vòng tay của Ngụy Ngự Thành chỉ thuộc về mình.
Cảm giác đau đớn từ miệng vết thương ở trên trán đã dịu bớt, nhưng nó lại hằn sâu vào trong lòng. Lâm Sơ Nguyệt ôm đầu gối ngồi trên giường, vùi đầu giữa cánh tay, thần sắc mờ mịt lại đáng thương.
Bây giờ đã là 10 giờ rối.
Lâm Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đứng dậy vác thân thể uể oải đi rửa mặt.
Chuông điện thoại vang lên, Ngụy Ngự Thành gọi tới.
Giống như bị chiên trong chảo dầu, sau một hồi, khi cô đang định trả lời, điện thoại đã tự động cúp máy.
Vài giây sau, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị tin nhắn mới:
Wei: Xuống dưới.
Lâm Sơ Nguyệt: ……?
Mặc dù không hiểu ý nghĩa, nhưng từ thân thể đến trái tim tựa như một cỗ máy khiển từ xa, khiến cô vô thức làm theo. Bởi vì đầu óc trống rỗng nên cô còn đi ngược cả dép lê.
Chạy chậm ra ngoài hành lang, ghé vào lan can nhìn xuống dưới ――
Đèn của chiếc xe Maybach màu đen đã tắt hoàn toàn, Ngụy Ngự Thành đứng dựa vào cửa ghế điều khiển, thân thể hơi cúi xuống, anh mặc chiếc áo khoác nỉ cùng màu, bên trong là bộ tây trang chưa kịp thay, tựa như muốn hòa làm một với bóng đêm. Điểm sáng duy nhất là điếu thuốc đã hút hết một nửa giữa ngón tay. Màu đỏ rực mờ ảo giống như ngọn núi lửa đang ngủ yên, nhắc nhở Lâm Sơ Nguyệt rằng đó không phải ảo giác.
Điện thoại rung lên, Lâm Sơ Nguyệt đờ đẫn trả lời.
Người ở ngay trước mắt, giọng nói gần sát bên tai: “Xuống dưới, gặp mặt nói chuyện.”
Trong điện thoại nói không rõ.
Xuống dưới, gặp mặt nói chuyện.
Khóe mắt Lâm Sơ Nguyệt ửng đỏ.
Anh trầm giọng nói qua điện thoại: “Có người nói với anh đầu em bị thương, anh không yên tâm, ăn trưa xong là vội vã tới đây.”
Gió bụi ngàn dặm, sương mù mùa đông, mang theo ánh trăng và các vì sao, chỉ vì một cái liếc mắt, mặt đối mặt.
Giữa những người trưởng thành, không nên sợ hãi khó khăn và mâu thuẫn, cũng không nên keo kiệt với bất kỳ lời khen ngợi và phản ánh nào. Ngụy Ngự Thành lái xe hơn tám tiếng, đây là sự quyết đoán và thành ý của anh. Lâm Sơ Nguyệt cũng hiểu rằng bản thân có điều gì đó bất hợp lý trong vấn đề này.
Từ sâu trong trái tim, cô đang định nói lời xin lỗi.
Ngụy Ngự Thành ngước nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh và kiên định, anh thấp giọng nói: “Anh sai rồi.” Trong giọng nói còn mang theo một chút trêu chọc lãng mạn: “Khiến người phụ nữ mình thích phải ghen tuông, chính là ngàn sai vạn sai.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận