Dự án xây dựng nhà máy của Hối Trung ở thị trấn Nam Thanh đã khởi động, có không ít nhân viên của tập đoàn Hối Trung đang đóng quân ở bên này. Thời gian ngắn thì mới tới đây không lâu, thời gian dài thì đã thường trú ở đây được nửa năm rồi. Ở loại địa phương như thị trấn Nam Thanh này, một chút gió thổi cỏ lay đều dễ dàng nhận biết.
Buổi sáng mấy người phụ huynh tới ồn ào gây rối, thời điểm Lâm Sơ Nguyệt đến công trường tìm Triệu Tiểu Vũ, đúng lúc bị người của Hối Trung nhìn thấy. Sự tình đến tai Lý Tư Văn vào đúng giờ ăn trưa, mọi người trong bộ phận nhân sự liên hoan, trưởng phòng Hoàng tự mình tới đây ngỏ lời mời. Ngụy Ngự Thành ở vị trí này, rất nhiều mối quan hệ lui tới cần phải trung hòa, vì thế anh căn thời gian, khi bữa tiệc gần kết thúc thì đi một chuyến đến xoa dịu lòng người.
Không phải thời gian làm việc, tất nhiên bầu không khí cũng không quá căng thẳng.
Thời điểm chụp ảnh, không biết Diệp Khả Giai chen vào từ lúc nào, nhanh tay lẹ mắt chụp ảnh bên cạnh anh.
Ảnh chụp đã xong.
Sau đó, Lý Tư Văn sắc mặt trầm trọng tới đây nói với anh chuyện Lâm Sơ Nguyệt bị thương, thư ký Lý làm việc luôn thoả đáng, lập tức kiểm tra vé máy bay, chuyến bay sớm nhất cũng phải chờ đến chạng vạng.
Ngụy Ngự Thành không chút do dự, hỏi chìa khóa xe từ Lý Tư Văn, sau đó trực tiếp rời khỏi bữa tiệc.
Lái xe gần chín tiếng đồng hồ, gió bụi mệt mỏi.
“Còn ầm ĩ nữa không?” Ngụy Ngự Thành đứng dựa vào thân xe, lái xe quá lâu, gân cốt không được thư giãn, mặc dù mang theo ý cười, nhưng sắc mặt vẫn khó giấu được nét mệt mỏi.
Anh nói: “Bác sĩ Lâm, anh đã đưa người tới cửa, em nên nắm chắc cơ hội.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy sau một trận mưa to, tất cả gỗ khô cỏ héo đều đã ướt sũng.
Cô lắc đầu.
Ngụy Ngự Thành nở nụ cười, “Không ầm ĩ nữa, vậy anh phải hỏi cho rõ ràng, trong điện thoại em nói anh ăn vụng với ai? Người ở nhà kia là ai? Hả?”
Lâm Sơ Nguyệt quay mặt đi, giữ chặt khóe môi không cho nó cong lên.
Ngụy Ngự Thành cũng không tiếp tục chất vấn, mà lười biếng vươn tay, “Dắt anh.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn về phía anh.
“Một mình anh lái xe gần chín tiếng đồng hồ, bàn chân nhấn ga đã tê rần rồi, không đi được.”
Lâm Sơ Nguyệt nắm lấy tay anh, kéo người về phía trước, “Thể lực đáng lo ngại nha chủ tịch Ngụy.”
Khoảnh khắc nắm lấy tay cô, Ngụy Ngự Thành cảm thấy vô cùng kiên định, anh giống như một học sinh nghe lời, được cô giáo dắt qua đường cái. Lâm Sơ Nguyệt đưa anh về phòng ký túc xá của mình trước. Ngụy Ngự Thành tiến vào, nằm lên giường, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Uống nước đi.”
“Không uống, nằm nghỉ một lát.”
Anh đưa tay ra sau đầu, ấn lên gáy.
“Vai cổ bị đau rồi?” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Anh ngồi dậy đi, em ấn cho anh.”
Ngụy Ngự Thành ngồi ở mép giường, Lâm Sơ Nguyệt đứng bên người anh, làm nóng ngón tay trước khi chạm vào, “Lát nữa em đi tìm người lấy chìa khóa, anh có thể ngủ lại căn phòng lần trước.”
“Đã khuya rồi, em có chắc không?”
“Nếu không anh định ngủ ở đâu?”
Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu đánh giá cô, nhẹ nhàng nhướng mi, nhìn từ góc độ này viền mắt của anh giống như một cánh hoa đào, dịu dàng và đa tình. Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của anh, cuối cùng vẫn không đành lòng.
“Ngủ trong phòng em cũng được.” Cô nói: “Nhưng anh phải nghiêm túc đi ngủ.”
Ngụy Ngự Thành không chút để bụng, “Anh và em đã bao giờ có một giấc ngủ nghiêm túc chưa?”
Lâm Sơ Nguyệt ấn mạnh ngón tay, véo làn da ở sau cổ anh mà cảnh cáo, “Có thể đứng đắn một chút hay không?”
Ngụy Ngự Thành duỗi tay ôm lấy eo cô và kéo xuống, hai người cùng ngã lên giường. Ngụy Ngự Thành ôm chặt cô không muốn buông tay, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng nói: “Ở bên cạnh anh.”
Lâm Sơ Nguyệt vừa cảm thấy mềm mại vừa đau lòng.
Anh nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề, cánh tay vẫn kiềm chế nâng lên một chút, sợ đè ép khiến cô bị đau. Khuôn mặt hai người áp sát vào nhau, hơi thở nặng nhẹ đan xen, lúc nóng lúc lạnh, phả đều đều lên mí mắt.
Ngón trỏ của Lâm Sơ Nguyệt cọ cọ lên cánh tay nhỏ bé của anh, nhỏ giọng nói: “Cãi nhau với anh là em không đúng, em không nên trút cơn giận không tên đó lên người anh. Thực xin lỗi.”
Ngụy Ngự Thành vẫn nhắm hai mắt, giọng nói lười biếng, “Chỉ trút giận? Có phải còn uống thêm một chút dấm nữa hay không?”
Đầu ngón tay Lâm Sơ Nguyệt dùng thêm chút sức lực, chọc chọc khuỷu tay anh, “Lại hếch mũi lên mặt.”
Hai người lẳng lặng ôm nhau, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy tư thế này có chút mệt mỏi, cô thoải mái đặt cằm lên trán Ngụy Ngự Thành, thẳng thắn nói: “Em không thích Diệp Khả Giai, cô ta có nhiều suy nghĩ sâu xa, con người không rộng lượng. Em không sợ cạnh tranh, dù thế nào đi nữa, nhưng anh phải biết một điều rằng, cô ta luôn thích làm mấy động tác nhỏ sau lưng người khác, còn tự nhận mình là người thông minh. Em cảm thấy rất mệt mỏi.”
Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng rất nhẹ, “Anh thật sự không biết chuyện cô ta tới Hối Trung làm việc, có rất nhiều chuyện, không cần trình lên bàn làm việc của anh.”
Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng thì thào, “Lúc này anh không nên đóng vai tổng tài bá đạo, sa thải cô ta sao?”
“Em muốn anh làm vậy?” Ngụy Ngự Thành đột nhiên mở mắt.
Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước miếng, nói một cách bâng quơ: “Không cần quan tâm tới cô ta.”
“Vậy quan tâm tới ai?”
“Anh.”
Ngụy Ngự Thành thỏa mãn, bàn tay đưa xuống dưới, thản nhiên đặt lên hông cô. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười né tránh, cô sợ ngứa.
Ngụy Ngự Thành bất chợt nói: “Anh không ăn vụng.”
“Hả?”
“Trong nhà chỉ có duy nhất một người này thôi.”
Nói xong, anh cầm tay Lâm Sơ Nguyệt.
Ban đêm ở thị trấn nhỏ, nhiệt độ đầu mùa xuân vẫn còn rét lạnh, ánh trăng cong như lưỡi liềm, mát rượi, ngạo nghễ treo ở phía chân trời. Không giống như thành phố, cho dù muộn cũng có ánh đèn nê ông chiếu vào phòng, không tới mức quá tối. Nơi này không có lấy một tia sáng, thế giới quang đãng, những đám mây rải rác. Nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại cảm thấy, không có khoảnh khắc nào tươi sáng và chói lọi hơn thời điểm này.
Ngụy Ngự Thành từ trên giường ngồi dậy.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc.
Anh sửa sang lại áo khoác, cất chìa khóa xe vào túi, “Anh đi tìm chỗ ngủ.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người.
“Một người phụ nữ như em, hơn nửa đêm còn thu nhận một người đàn ông, để người khác biết được sẽ không tốt.” Ngụy Ngự Thành xoay người véo nhẹ lên má cô, lời nói đầy ẩn ý: “Không cần miễn cưỡng, không phải em vẫn còn nợ anh một chuyến đến rừng cây nhỏ sao? Sau này sẽ bù lại.”
Phong độ và khí chất của Ngụy Ngự Thành đã khắc sâu vào trong xương tủy, dù lãng mạn nhưng không bao giờ khiếm nhã. Khi thích một người anh luôn cởi mở và rõ ràng, nên làm gì, có thể làm gì, anh luôn suy nghĩ cho lợi ích của Lâm Sơ Nguyệt nhiều hơn.
Đã muộn như vậy, Ngụy Ngự Thành không muốn lái xe tới huyện thành, đành phải tạm chấp nhận một đêm ở ghế sau của xe.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa tới 6 giờ, thị trấn nhỏ đã thức giấc.
Tiểu Chu lần trước hái quả trám bên sườn đồi dụi dụi đôi mắt buồn ngủ ra lấy nước rửa mặt, bất chợt nhìn thấy chiếc Maybach đỗ trên đất bằng, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Ngay sau đó, Ngụy Ngự Thành đẩy cửa xe bước xuống, Tiểu Chu kinh ngạc buông lỏng hai tay, chậu rửa mặt rơi một tiếng “loảng xoảng” vỡ thành hai mảnh, “Chủ, chủ tịch, chủ tịch Ngụy???”
Ngụy Ngự Thành xoa phần hông tê dại, bình tĩnh chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Tiểu Chu dùng sức dụi hai mắt, xác định không phải ảo giác, “Ngài, ngài ngài tới đây từ khi nào?”
“Tối hôm qua.”
Tiểu Chu cảm thấy thật kỳ diệu.
Cho dù không phải tối hôm qua thì Ngụy Ngự Thành cũng sẽ tới đây một chuyến. Sau khi tan vỡ mối quan hệ hợp tác với Trần Cương, thông qua sự dẫn dắt của đội xóa đói giảm nghèo ở nơi này, anh đã gặp được Vương Khải Triều - một doanh nhân kinh doanh vật liệu xây dựng ở thành phố lân cận. Lần này tới đây tiến hành đối chiếu chi tiết là có thể trực tiếp ký hợp đồng mua bán.
Công việc này vẫn luôn được Lý Tư Văn bố trí triển khai, buổi trưa anh và người phụ trách của các bộ phận liên quan sẽ tới thị trấn Nam Thanh. Gặp lại Lâm Sơ Nguyệt, thư ký Lý mỉm cười chào hỏi: “Bác sĩ Lâm.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng vui vẻ, “Thư ký Lý.”
Lý Tư Văn chuyển hai thùng đồ từ trên xe xuống dưới, “Tiểu Diễn biết tôi đến đây, thằng bé đặc biệt nhờ tôi mang tới cho cô.” Hỗ trợ đưa đồ lên tầng xong xuôi, nhân lúc xung quanh không có ai, Lý Tư Văn lại đưa cho cô một túi tài liệu.
“Đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ hai lần trước của Lâm Dư Tinh, kết quả rất tốt. Nhưng chủ tịch Ngụy sợ cô không tin, cho nên yêu cầu bác sĩ Dương sao chép thêm một bản, để cô có thể tận mắt nhìn thấy mới an tâm.”
Nhịp tim của Lâm Sơ Nguyệt như nghẹn lại, ngón tay khẽ run vươn ra tiếp nhận.
Đây là sự an tâm mà cô mong muốn nhất.
“Thư ký Lý, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn tôi, đó là ý của chủ tịch Ngụy.” Lý Tư Văn nói: “Ngày hôm qua sau khi biết tin cô bị thương, ngài ấy đã trực tiếp rời khỏi khách sạn. Trên đường gọi điện thoại cho tôi, dặn dò cần phải xử lý tốt việc này.”
Bởi vì còn có công việc trong người, Lý Tư Văn đưa đồ xong rồi vội vã rời đi.
Lâm Sơ Nguyệt gọi người lại: “Thư ký Lý, lần này các anh ở lại bao lâu?”
“Nếu thuận lợi, ngày mai sẽ trở về.”
Một khi tiến vào trạng thái làm việc, rất khó để nhìn thấy bóng dáng Ngụy Ngự Thành. Buổi sáng, tới thị sát tại công trường dự án, buổi trưa tới huyện thành gặp mặt Vương Khải Triều.
Vương Khải Triều đã gần 50 tuổi, dáng người trung bình, khí chất vững vàng, trước khi tiếp xúc, Lý Tư Văn đã điều tra qua về lý lịch của người này. Gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng mở một xưởng sản xuất vật liệu mài mòn ở Quảng Đông, kinh doanh không tốt nên thiếu nợ hơn một trăm vạn. Khi đó Vương Khải Triều đã gần tuổi bốn mươi, ông lại đến nhà máy ở Đông Nam Á tìm cơ hội, dùng hai năm trả hết nợ nần rồi về nước, từ khi về nước vẫn luôn cắm rễ trong ngành sản xuất vật liệu xây dựng của thành phố kế bên, làm đâu chắc đấy, tích lũy được không ít tài sản.
Mối quan hệ giữa Vương Khải Triều và Trần Cương không được tốt cho lắm. Nói như vậy có thể hiểu rằng, mặc dù ở hai thành phố, nhưng hai thành phố này lại liền kề nhau, chỉ cách một giờ lái xe, sao có thể không cạnh tranh. Bên ngoài có tin đồn, nói tới nay Vương Khải Triều vẫn chưa lập gia đình, bên người cũng không có phụ nữ, bởi vì khi dốc sức làm việc ở Đông Nam Á, bị người đá hỏng rồi.
Tin đồn không biết thật giả, nhưng người lan truyền bừa bãi ra ngoài cũng có động cơ thầm kín.
Khi Vương Khải Triều nói chuyện với Ngụy Ngự Thành, logic rõ ràng, không kiêu ngạo, không ton hót nịnh nọt. Ông nói: “Tôi biết xích mích sâu xa giữa chủ tịch Ngụy và Trần Cương, nhưng tôi là người làm ăn, chủ tịch Ngụy có thể trả giá, tất nhiên tôi vẫn sẽ tận tâm phục vụ. Giữa chúng ta không cần nói tới việc giúp hay không giúp, chỉ cần có tiền, tôi sẽ làm tất cả những việc nên làm.”
……
Bên phía Lâm Sơ Nguyệt.
Thứ tư là ngày thăm viếng, lần này là một học sinh trung học cơ sở, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn. Hầu hết những đứa trẻ bị bỏ rơi đều đang trong độ tuổi dậy thì khoảng 13-14 tuổi, bởi vì không được hướng dẫn và giao tiếp đúng cách, thế nên rất nhiều khiếm khuyết về nhân cách đã bị chôn vùi tại thời điểm này.
Khi lật xem danh sách, Lâm Sơ Nguyệt chú ý tới một người.
“Anh Thanh, nữ sinh Thân Tiểu Thu này có phải người ngày hôm qua đã đứng ra làm chứng giúp Triệu Tiểu Vũ hay không?”
“À, đúng thế.” Mục Thanh liếc mắt xác nhận, “Hoàn cảnh của cô bé rất đặc biệt, ba mẹ mất sớm, phải sống nương tựa vào ông bà nội, nhưng mấy năm trước hai ông bà cũng qua đời ngoài ý muốn, hiện tại cô bé đang được bác cả chăm sóc.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Cũng may, còn có người thân chăm sóc.”
Mục Thanh khẽ thở dài, “Ông bà nội của cô bé là kết hôn giữa họ hàng gần, sinh được hai nam ba nữ, con gái chết đuối trong hồ nước khi còn nhỏ, hai người con trai, cũng chính là bác cả của Thân Tiểu Thu, tinh thần có chút vấn đề.”
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày.
“Bác của cô bé còn có một người con trai, trước khi thi đỗ đại học thì không có điều gì bất thường, cũng giống như người bình thường, thành tích không tệ lắm. Nhưng nghe nói sau này cậu ta cũng bị bệnh, lúc tốt lúc xấu, chỉ nhận ra được vài người, cũng không mấy khi ở nhà.”
Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Vậy hiện tại cậu ta đang ở đâu?”
“Không rõ lắm, những người khác cũng không muốn qua lại với người nhà này.” Mục Thanh: “Nghe người ta nói, hình như đang điều trị ở bệnh viện tâm thần.”
Cảnh ngộ bi thảm của Thân Tiểu Thu khiến Lâm Sơ Nguyệt đặc biệt chú ý đến cô ấy.
Cô và Mục Thanh chia nhau ra thăm viếng, mỗi người phụ trách ba nhà.
Lâm Sơ Nguyệt chỉ định nhà của Thân Tiểu Thu sẽ là điểm đến cuối cùng của cô. Khi cô tới nơi, cô bé đang ngồi xổm bên ngoài sân giặt quần áo. Người ngồi cạnh cửa chắc hẳn bác cả của cô bé, chiếc áo khoác màu đen xám khó phân biệt được màu sắc vốn có, trên mặt đất có những lá cải xanh rải rác, một phần đã ngả sang màu vàng.
Đối với việc Lâm Sơ Nguyệt tới nhà, bác cả của cô bé vô cùng lạnh nhạt, một câu cũng không nói, giống như cửa nhà này ai cũng có thể tiến vào.
Thân Tiểu Thu chùi bàn tay ướt dầm dề, gương mặt nhút nhát khó giấu được sự vui vẻ, sử dụng tiếng phổ thông không chuẩn lắm, gọi: “Cô giáo Lâm.”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười bước tới, “Giặt quần áo sao, để cô giúp em.”
“Không cần không cần.” Thân Tiểu Thu cuống quýt ngăn cản, “Nước này thật sự rất lạnh, cô giáo đừng đụng vào, em, em tạm thời không giặt.” Cô bé xoa tay trên quần áo, sau đó dẫn Lâm Sơ Nguyệt vào nhà.
Khi đi ngang qua, bác cả ngửa đầu lên, mỉm cười với Lâm Sơ Nguyệt, sử dụng phương ngữ chậm rãi nói: “Cô giáo tới rồi.”
Vẻ mặt của ông có chút ngây ngốc, ánh mắt cũng trống rỗng không có điểm nhìn, Lâm Sơ Nguyệt nhớ tới lời nói của Mục Thanh, tinh thần của bác cả không được bình thường. Căn nhà này vô cùng đơn sơ, lớp mái ngói đen như mực không bằng phẳng, chỗ nào bị dột nước thì chỉ cần vá lại, ánh sáng trong nhà không tốt, giữa trưa nắng mà vẫn phải bật đèn.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn một vòng, thấy một khung gỗ kiểu cũ được treo trên tường với những bức ảnh đủ kích cỡ nằm lộn xộn. Lâm Sơ Nguyệt ghé sát vào mới miễn cưỡng nhìn rõ, chủ yếu là những bức ảnh trắng đen, nằm trên cùng chắc hẳn là ảnh gia đình của bác cả khi còn trẻ. Vợ chồng bác cả đứng cùng nhau, mặt không biểu cảm ôm đứa trẻ khoảng một tuổi.
Tính tình Thân Tiểu Thu trầm mặc ít lời, cô bé chuyển ghế cho Lâm Sơ Nguyệt, “Cô giáo Lâm ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
Thân Tiểu Thu đang định đi rót nước, vừa quay người lại, Lâm Sơ Nguyệt bất chợt nhìn thấy trên quần của cô bé xuất hiện dấu vết màu đỏ sậm. Cô phản ứng rất nhanh, vội vàng gọi người lại: “Thân Tiểu Thu.”
“Dạ?”
Lâm Sơ Nguyệt nhắc nhở: “Quần bị bẩn rồi.”
Thân Tiểu Thu phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng, ngón tay xoắn vào nhau không biết phải làm sao.
Vấn đề giáo dục giới tính cho trẻ em ở trong nước vẫn chưa được tốt, những vùng nông thôn hẻo lánh này lại càng không cần phải nói. Lâm Sơ Nguyệt ôm nhẹ bả vai cô bé, dịu dàng nói: “Đây là này sinh lý bình thường, không cần cảm thấy ngượng ngùng, nó giống như việc mang thai sinh em bé vậy, không có gì phải xấu hổ. Thời điểm có kinh nguyệt, chú ý cá nhân vệ sinh, đừng đụng vào nước lạnh.”
Thân Tiêu Thu vẫn đỏ bừng mặt.
Lâm Sơ Nguyệt sờ đầu cô bé, “Đi thay quần đi.”
Thân Tiểu Thu lấy một chiếc túi nilon mỏng từ trong ngăn kéo cũ ra ngoài, sau đó rút ra mấy tờ giấy vệ sinh đã bị vò nát. Mới đầu Lâm Sơ Nguyệt không hiểu, mãi cho tới khi cô bé cầm theo và bước ra ngoài, Lâm Sơ Nguyệt mới phản ứng lại, đó là băng vệ sinh của cô bé.
Những nhu yếu phẩm bình thường như vậy, ở một số gia đình, thậm chí ngay cả quyền tự do sử dụng băng vệ sinh cũng không thể thực hiện được. Lâm Sơ Nguyệt cố nén cảm giác chua xót, chờ cô bé thay đồ xong mới trò chuyện, cô bé không dám xin tiền, bác cả không chịu cho, ngoại trừ lúc kinh nguyệt ra nhiều luôn làm bẩn quần thì dù sao cũng quen rồi.
Hơn nữa không chỉ có một mình Thân Tiểu Thu, rất nhiều cô bé xuất thân từ các gia đình bị bỏ rơi đều như vậy.
Kết thúc chuyến thăm hỏi, bên phía Mục Thanh vẫn chưa xong, Lâm Sơ Nguyệt trở về ký túc xá trước. Mục Thanh để chìa khóa xe máy chỗ cô, Lâm Sơ Nguyệt lái xe lên thị trấn.
……
Hợp đồng được ký kết thuận lợi, tâm trạng Ngụy Ngự Thành không tồi.
Đặt phòng khách sạn trên huyện thành, các đồng nghiệp khác được tự do nghỉ ngơi, anh và Lý Tư Văn trở về thị trấn Nam Thanh. Lý Tư Văn rất hiểu lòng người, nhìn thời gian nói: “Chắc hẳn bác sĩ Lâm cũng làm việc xong rồi.”
Vừa rẽ vào khúc cua, bất chợt thấy một chiếc moto đen sì phóng như bay trên đường.
Đây không phải loại xe máy điện nhỏ nhắn tinh tế, kiểu dáng hoàn toàn là của đàn ông, các đường nét rất mạnh mẽ và cứng rắn. Nếu người cầm lái nhỏ con, hiển nhiên không thể dễ dàng khống chế, chẳng khác nào đứa trẻ trộm đi giày cao gót của người lớn.
Mới đầu Lý Tư Văn còn cảm thấy mới mẻ, nhưng sau đó càng xem càng cảm thấy quen mắt, anh ấy vội vàng nhấn chân ga, tiến lại gần hơn.
Hai tiếng bóp còi ngắn ngủi, kỹ thuật lái xe của Lâm Sơ Nguyệt chỉ ở mức trung bình, cô đột ngột phanh gấp, loạng choạng dừng lại bên vệ đường, tháo mũ bảo hiểm xuống quay đầu lại.
Khi nhìn rõ người, Ngụy Ngự Thành đang ngồi ghế phó lái cũng nhíu mày.
Lý Tư Văn đẩy cửa xuống xe trước: “Bác sĩ Lâm? Cô, cô còn biết lái loại xe này sao?”
Ngụy Ngự Thành cũng xuống xe, nghĩ tới sự an toàn của cô, cho nên sắc mặt anh không mấy vui vẻ, giọng điệu cũng không tốt: “Em làm gì thế?”
Lâm Sơ Nguyệt vỗ vỗ hai túi đồ lớn được buộc chặt ở băng ghế sau, tươi cười ngây thơ: “Mua băng vệ sinh.”
“……”
Ngụy Ngự Thành còn chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, anh chỉ biết cô không thể tiếp tục lái chiếc xe này nữa.
Trong khoảnh khắc im lặng, Lý Tư Văn có dự cảm không ổn. Quả nhiên, ông chủ mở miệng: “Cậu lái chiếc xe này trở về.”
Cứ như vậy, thư ký Lý - một người chưa từng đụng tới xe máy, bỗng dưng mở khóa thành công những kỹ năng mới trong lĩnh vực nông thôn.
Lần này Lâm Sơ Nguyệt rất nghe lời, không hề cẩu thả, cô xách hai túi đồ lớn nhét vào cốp xe như một người phụ nữ lực điền, sau đó lại chui vào ghế phụ linh hoạt như một con cá.
Ngụy Ngự Thành bị phản ứng của cô chọc cười.
Vừa lên xe, Lâm Sơ Nguyệt lập tức thả lỏng cơ mặt, thân thể nghiêng về phía anh, vô cùng quan tâm hỏi: “Hôm nay anh làm việc có thuận lợi hay vất vả gì không?”
Bàn tay đang cài dây an toàn của Ngụy Ngự Thành hơi khựng lại, anh liếc mắt nhìn cô.
“Cũng phải, chủ tịch Ngụy anh tuấn thoát tục, tuấn tú lịch sự, miệng lưỡi thông minh, chắc chắn không có vấn đề gì.” Lâm Sơ Nguyệt hơi ngả người về phía sau, nghiêm túc đánh giá anh “Woa” một tiếng: “Hôm nay một thân này của anh thực sự rất khí chất.”
Ngụy Ngự Thành bình tĩnh nói: “Ừ, tối hôm qua lúc tới gặp em, anh đã mặc bộ này rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt không chút hoang mang, cười tươi như hoa, thuận theo dòng chảy: “Người đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.”
Ngụy Ngự Thành lái xe chầm chậm, một tay gác trên cửa xe, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp, cố gắng nhịn cười, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Nói đi, muốn anh làm gì?”
Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng, “Rõ ràng như vậy?”
“Chỉ thiếu nước thò tới hôn anh thôi.”
“……” Lâm Sơ Nguyệt xoa mặt, nghiêm túc nói: “Anh có thể suy xét tới việc làm người tốt việc tốt một chút hay không?”
Cô nói ngắn gọn về chuyến thăm viếng, “Như thế đã không tệ rồi, ở những ngôi làng cấp thấp khác, có rất nhiều gia đình nghèo khổ, căn bản không thể mua nổi băng vệ sinh. Em có thể giúp một chút, nhưng điều này chỉ giống như muối bỏ biển, không kéo dài được lâu.”
Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Muốn anh quyên góp tiền.”
Không nhìn ra được cảm xúc của anh, Lâm Sơ Nguyệt có chút không rõ, cô gật đầu, “Anh suy xét một chút nhé, không được cũng không sao, trở về em sẽ bàn bạc với Mục Thanh.”
Ngụy Ngự Thành lái xe nhanh hơn, gió từ trên núi ùa vào kéo theo vài vỏ trấu khô từ bên ngoài đồng ruộng, mùa đông vẫn lạnh, nhưng cũng có thể cảm giác được mùa xuân đang tới gần.
“Gia đình vị đàn anh kia của em làm nghề gì?” Ngụy Ngự Thành bỗng dưng hỏi.
“Hả? Ồ, gia đình Mục Thanh kinh doanh thiết bị y tế, điều kiện không tồi, anh ấy ở nơi này đã hơn một năm rồi.”
“Người nhà đồng ý?”
“Ba mẹ anh ấy đã giác ngộ và ủng hộ.”
Giọng điệu của Ngụy Ngự Thành không mặn không nhạt: “Ngay cả việc ba mẹ anh ta có giác ngộ hay không cũng rõ ràng.”
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, dùng ngón tay chọc nhẹ vào cánh tay anh, “Còn chưa ăn cơm trưa đâu, sao anh lại ăn cá chua Tây Hồ mất rồi.”
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành cũng dịu lại, dùng khóe mắt khi nặng khi nhẹ móc lấy cô, “Muốn anh làm việc thiện, có phải bác sĩ Lâm nên lấy ra chút thành ý hay không?”
Lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt nóng bừng, dáng vẻ hoạt bát a dua nịnh hót lúc vừa rồi lập tức biến mất không còn dấu vết, tức giận đáp trả: “Uy hiếp.”
Ngụy Ngự Thành cực kỳ thản nhiên, hỏi lại: “Vậy bác sĩ Lâm có cắn câu không?”
……
Mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, ánh trăng cũng sáng tỏ hơn trước, Ngụy Ngự Thành bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng lại ngửa đầu nhìn lên cao. Đã rất lâu rồi anh không được thấy một màn đêm yên bình như vậy. Những ngôi sao giống như báu vật được khảm trên bầu trời, bầu trời đêm mượt mà như tơ lụa, giữa núi rừng thỉnh thoảng có tiếng chim bay ngang qua, bóng cây nhảy nhót vui sướng dưới ánh trăng.
Lâm Sơ Nguyệt đã thông thuộc địa hình ở nơi này, cô đi phía trước vừa đi vừa nhắc nhở: “Nơi này có một cái hố nhỏ, anh chú ý chút, haiz, lại là sườn núi, cẩn thận vấp ngã.”
May mà hai người di chuyển khá nhanh, màn đêm cũng đủ lạnh, Lâm Sơ Nguyệt giống như một con nai linh hoạt, bóng dáng thon thả, mái tóc dài đung đưa theo từng chuyển động của cô. Ngụy Ngự Thành chân dài, bước vững vàng hơn cô trên những con đường mòn lên núi kiểu này, thỉnh thoảng anh lại dang tay ra, yên lặng che chở ở phía sau sợ cô trượt ngã.
Cái gọi là rừng cây nhỏ, thực chất chỉ là một cánh rừng mọc đầy quả dại. Thắng ở việc nằm ở vị trí địa lý tốt, quay mặt về hướng đông, có núi dựa lưng, địa thế cao, tầm nhìn bao quát cả một vùng trời. Hàng trăm cây quả dại mọc che trời, hàng trăm năm sinh trưởng ghép cành và thay đổi lẫn nhau, chúng đã không thể sinh ra loại trái cây ăn được nữa. Cành lá xếp thành tầng tầng lớp lớp, giống như một căn lều dã chiến tự nhiên.
Lâm Sơ Nguyệt thường xuyên tới nơi này xem mặt trời mọc, đồng thời cô hiểu rất rõ cảnh vật xung quanh. Ở nơi khuất nẻo bên phải của ngọn núi phía sau, có một hạng động sạch sẽ. Dáng người 1m86 như Ngụy Ngự Thành khom lưng xuống miễn cưỡng có thể tiến vào, Lâm Sơ Nguyệt mang theo chiếc đèn rọi khẩn cấp, chiếu sáng bên trong.
Ngụy Ngự Thành nhìn đống rơm trải trên mặt đất, nhướng mày nói: “Bác sĩ Lâm, chuẩn bị chu đáo quá.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm xuống nâng đống cỏ khô lên, “Nó vẫn luôn ở đó, anh lại đây.” Cô quay đầu, mỉm cười vươn tay về phía anh.
Ngụy Ngự Thành bị nụ cười của cô trêu chọc, màn đêm như biển lặng, thủy triều trong lòng vỗ mênh mông.
Anh đưa tay qua, Lâm Sơ Nguyệt kéo anh ngồi lên đống cỏ khô được chất cao, “Anh xem.”
Ngụy Ngự Thành nhìn theo hướng ngón tay cô, thấy được vầng trăng sáng trên bầu trời. Cửa động giống như một khung cảnh thiên nhiên, như thể khung cảnh đẹp nhất trên thế giới này đã được đóng khung vào trong một bức tranh. Gió lạnh không dứt bị ngăn cản ở bên ngoài, chỉ còn chỗ cho hơi ấm dịu dàng.
Lâm Sơ Nguyệt hai tay ôm mặt, khẽ nói: “Thời điểm mới tới, em thích nhất là tới nơi này xem mặt trời mọc, xem mặt trời lặn. Mùa đông lạnh, trốn ở nơi này rất thích hợp.” Cô hỏi: “Anh có lạnh không?”
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành thâm trầm: “Lạnh.”
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ chớp lông mi, “Vậy em ôm anh một cái nhé.”
Mắt thấy cô nghiêng người lại gần, Ngụy Ngự Thành bỗng nhiên ngửa người ra sau, đôi tay chống lên mặt cỏ khô, một tư thế cự tuyệt rõ ràng. Anh cụp mắt, hỏi: “Chỉ ôm thôi?”
Bốn mắt nhìn nhau, ấm áp và điên cuồng.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi cười, vòng tay qua cổ anh cúi đầu dâng hiến nụ hôn.
Hôm nay Ngụy Ngự Thành đặc biệt phiền phức, không chủ động, không đáp lại, giống như một công tử khốn kiếp lười biếng, chờ phụ nữ tới lấy lòng. Cánh môi Lâm Sơ Nguyệt đã tê rần, mỉm cười đẩy anh ra, “Người gỗ.”
Ngụy Ngự Thành lười biếng ừ một tiếng, “Bác sĩ Lâm không đủ thành ý.”
“Lưu manh.” Lâm Sơ Nguyệt cười mắng.
“Một nụ hôn, quyên góp một vạn.” Ngụy Ngự Thành được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt trở nên, giống như lễ rửa tội mùa xuân, dịu dàng và bừng sáng. Cô dựng thẳng lưng, nhìn anh từ trên xuống dưới, sự nhút nhát đã tiêu tan, rụt rè cũng trở thành thứ vô dụng nhất.
Ở trước mặt người đàn ông này, làm chính mình dường như là một chuyện đặc biệt dễ dàng.
Lâm Sơ Nguyệt giống như tiểu yêu nơi sơn dã, không để trong lòng mà khiêu khích: “Vậy chủ tịch Ngụy cứ chuẩn bị phá sản đi.”
Mọi thứ sau đó giống như củi khô gặp tia lửa, quay cuồng giữa ấm áp và điên cuồng.
Lâm Sơ Nguyệt phát hiện, người đàn ông này càng ngày càng khó tiếp đón.
Tóm lại anh vẫn luôn cau mày, xụ mặt, một tay giữ chặt gáy cô, nếu thấy điều gì đó không ổn liền xách lên trên, sau đó lại vỗ nhẹ đầu cô nếu cảm thấy nhẹ nhàng.
Tại bước cuối cùng, Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh giống như làm ảo thuật lấy ra một hộp đồ từ trong túi áo. Cô vừa ho vừa hỏi: “Anh mua từ lúc nào vậy?”
Ngụy Ngự Thành không muốn ra tay, quay mặt đi, dùng hàm răng xé mở túi bao bì ngoằn ngoèo, giọng nói có chút gấp gáp: “Trước khi tới đây, lấy từ chỗ Lý Tư Văn.”
Lâm Sơ Nguyệt khiếp sợ, “Tại sao thư ký Lý lại mang theo thứ này đi công tác?”
“Lần trước cậu ta dùng còn thừa.” Ngụy Ngự Thành nhíu mày, lúc này anh không muốn cô nhắc tới người đàn ông khác: “Tập trung đi, lát nữa đừng có khóc lóc mà véo anh nữa.”
Ánh đèn sáng quắc, ánh trăng vô song trên thế gian.
Ngụy Ngự Thành thoải mái nói: “Rừng cây nhỏ đúng là danh bất hư truyền, dựa núi gần sông.”
Lâm Sơ Nguyệt mệt như con chó nhỏ sắp chết, hai mắt cũng không mở ra được, cô không nghĩ nhiều chỉ vạch ra điều không đúng, thì thầm trong cổ họng đau đớn: “Nơi này không có sông, cũng không có hồ, chỉ dựa vào núi, không có nước.”
“Nói bậy.” Ngụy Ngự Thành thấp giọng cười, tựa như lãng tử phong lưu, “Vừa rồi trên người bác sĩ Lâm, rõ ràng có một dòng suối nhỏ.”
“?”
“Nước suối chảy ào ào.”
“……”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận