Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 45: 45

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 481 lượt xem
  • 5474 chữ
  • 2021-09-29 21:14:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Hai ngày sau, giáo viên ngữ văn ở trường có việc bận, nhờ Lâm Sơ Nguyệt dạy hộ mấy tiết. Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ nhận lời, tới nơi mới phát hiện thì ra đó là lớp của Thân Tiểu Thu. Thân Tiểu Thu nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, đôi mắt sáng rực lên và uốn cong thành hai vòng cung tuyệt đẹp.

 

Thân Tiêu Thu ngồi hàng thứ hai từ dưới lên cạnh cửa sổ, thành tích đang dần tụt xuống, theo sự quan sát của Lâm Sơ Nguyệt trong hai ngày qua, thời điểm lên lớp cô bé không quá tập trung, thỉnh thoảng lại suy nghĩ thất thần. Có đôi khi gọi cô bé trả lời câu hỏi, cô bé chỉ im lặng lắc đầu. Tuy nhiên mối quan hệ giữa cô bé và các bạn học có vẻ không tồi, sau khi tan học có thể thường xuyên chơi đùa với một hai bạn học nữ.

 

Thứ năm, khi cô từ trường học trở về ký túc xá, lúc gần tới cửa thì đúng lúc gặp phải Tiểu Chu ra ngoài làm việc, Tiểu Chu thuận miệng nói: “Cô giáo Lâm, có người tìm cô, một cậu bé đẹp trai.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vừa nghe nửa câu đầu liền nghĩ ngay tới Ngụy Ngự Thành, nhưng khi nghe thấy hai chữ cậu bé, cô lại nhanh chóng phủ nhận.

 

Bước nhanh trở về, thấy thành viên của đội xóa đói giảm nghèo đang tiếp đón, hiện trường có khoảng bốn năm người, khí chất của Chung Diễn rất nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra cậu.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người.

 

Chung Diễn cũng nhìn qua, cậu không còn la hét ồn ào như ngày trước, mà rất phong độ mỉm cười với cô, “Hi, bác sĩ Lâm.”

 

Nhân viên lễ tân vội vàng giới thiệu: “Bác sĩ Lâm, bạn của cô đến đây làm việc thiện, cậu ấy thay mặt cho một cá nhân quyên góp hai trăm vạn vật dụng sinh hoạt, xe vận chuyển đã tới thị trấn Nam Thanh, chúng tôi sẽ sắp xếp việc phân phát ngay lập tức.”

 

Lâm Sơ Nguyệt đã hiểu.

 

Nhớ tới ngày ấy ở trong rừng cây nhỏ, Ngụy Ngự Thành nói “Một nụ hôn đổi một vạn”.

 

Đâu chỉ một vạn, đây quả thực là nụ hôn đáng giá ngàn vàng.

 

Chung Diễn bàn giao mọi việc xong xuôi, lập tức chạy tới tìm cô, thời điểm không có ai, cậu lại quay trở về dáng vẻ cậu chủ nhỏ quen thuộc, “Bác sĩ Lâm, chị có nhớ em không? Có kích động không? Có vui vẻ không? Chị đừng vội nói chuyện, trước tiên hãy trả lời em một vấn đề, có phải chị cảm thấy em lại đẹp trai hơn rồi không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt chắp tay sau lưng, đi dạo một vòng xung quanh cậu, gật đầu, “Đẹp trai hơn một chút.”

 

Cảm xúc của Chung Diễn vô cùng kích động: “Chỉ có một chút?! Chị nhìn kỹ lại xem! Trước khi tới đây em còn cố ý đi uốn tóc, khuyên tai cũng là phiên bản giới hạn! Cho chị một cơ hội trả lời lại lần nữa.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, “Được, đẹp trai giống như thay đổi nguyên một cái đầu.”

 

Chung Diễn hài lòng, nói với cô, “Cậu em cử em tới đây, không dùng danh nghĩa của Hối Trung để quyên tiền, mà quyên góp hiện vật dưới danh nghĩa của em. Chỉ là số băng vệ sinh này có chút, haiz, không phải nói không tốt, chỉ là không quá phù hợp với hình tượng đẹp trai lạnh lùng của em mà thôi. Bác sĩ Lâm, chị ở bên này có khỏe không? Sao em cứ có cảm giác chị gầy đi rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt trò chuyện với cậu một lúc.

 

Chung Diễn ngoan ngoãn như cậu học trò chờ thi, hỏi gì đáp nấy. Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy cậu như vậy không khỏi quá mức ngoan ngoãn, “Sao thế? Có tâm sự sao?”

 

Chung Diễn thở dài, giọng điệu trưởng thành: “Em lo lắng cho cậu của em, thật sự không nghĩ tới, căn nhà cũ bị cháy, nổ tách tách chẳng mấy chốc mà biến mất. Trước khi rời đi em còn nói lời quan tâm một cách vô cùng uyển chuyển, thế nhưng cậu em căn bản không hề để ý tới em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt: “Uyển chuyển như thế nào?”

 

“Cậu, cậu đừng gặp gỡ mấy cô gái lừa đảo nữa, cháu không sốt ruột cần mợ đâu.” Chung Diễn vẫn còn sợ hãi, “Ánh mắt của cậu em ngay lúc đó, em đã nghĩ, cậu em thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ cậu cháu với em đấy.”

 

……

 

Chung Diễn có thể ở lại nơi này một tuần, tháng sau sẽ bắt đầu tới lớp học bổ túc. Lâm Sơ Nguyệt khá kinh ngạc, ít nhất thì đây cũng là một dấu hiệu tốt. Cô nói: “Buổi chiều chị có hai tiết ngữ văn, em đi cùng chị nhé.”

 

Đây là lần đầu tiên Chung Diễn tới một lớp học như vậy.

 

Nhìn những người chỉ ít hơn mình vài tuổi ăn mặc giản dị, thậm chí còn có cả miếng vá, Chung Diễn rơi vào im lặng. Kho kiến ​​thức của Lâm Sơ Nguyệt đủ để khiến các khóa học trung học trở nên sinh động và thú vị hơn.

 

Cô giống như một cơ thể phát sáng, tỏa sáng rực rỡ trước bục giảng, Chung Diễn nghiêm túc lắng nghe, cậu cảm thấy mấy thứ này dường như đã từng quen biết. Môi trường rất quan trọng, một khi bạn muốn làm việc riêng, nhưng thoáng nhìn thấy những học sinh khao khát kiến thức này, bạn sẽ cảm thấy, lãng phí là một tội ác tày trời.

 

Đây là lần đầu tiên trong gần ba năm qua, Chung Diễn có xúc động bức thiết, tự nguyện và mong muốn được trở lại học tập.

 

Buổi chiều cô có tiết dạy lớp 11, sau khi kết thúc, Lâm Sơ Nguyệt nhớ tới buổi sáng cô để quên giáo án ở khối lớp cấp 2. Chung Diễn cùng cô đi một chuyến, khi đi ngang qua phòng học, bên trong vẫn đang diễn ra tiết học chính trị, Lâm Sơ Nguyệt vô thức đưa mắt nhìn qua, kết quả phát hiện, chỗ ngồi bên cửa sổ của Thân Tiểu Thu hoàn toàn trống không.

 

Đến văn phòng, cô thuận miệng hỏi chủ nhiệm lớp, “Cô giáo Triệu, chiều nay Thân Tiểu Thu xin nghỉ sao?”

 

“Không xin nghỉ nha, chẳng lẽ con bé lại đi rồi?” Cô giáo Triệu nhíu mày, “Mấy tuần qua, hôm nay là thứ năm đi? Cứ mỗi buổi chiều thứ năm là con bé lại nghỉ học, tôi đã hỏi nhưng con bé chỉ nói trong nhà có chuyện thôi.”

 

Trong nhà Thân Tiểu Thu có một người bác cả trạng thái tinh thần không tốt, trẻ con nhà nghèo phải gánh vác công việc từ sớm, giáo viên không đành lòng nên cũng không nghiêm khắc phê bình, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi.

 

Thời điểm ra khỏi cổng trường, Lâm Sơ Nguyệt không yên tâm, “Chung Diễn, đi cùng chị tới thăm hỏi gia đình này.”

 

Lần đầu tiên Chung Diễn nhìn thấy nhà của Thân Tiểu Thu, cậu đã sợ đến ngây người, “Mẹ kiếp, nhìn từ xa em còn tưởng đây là trại chăn nuôi gì đó. Đây, đây là nơi con người có thể ở sao?”

 

“Em đã quen với cuộc sống tốt đẹp rồi, đối với rất nhiều người mà nói, có một nơi che mưa chắn gió cũng là một mong ước xa vời.” Lâm Sơ Nguyệt gõ cửa, không có ai trả lời, nhưng vì cửa cũng không đóng chặt, cho nên cô đẩy cửa bước vào sân.

 

Tiếng bước chân quá nhẹ, ngay cả Thân Tiểu Thu ở trong phòng cũng không nghe thấy, vừa xoay người lại nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, gương mặt cô bé lập tức tái nhợt vì sợ hãi.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Sao em lại khóc?”

 

Thân Tiêu Thu lắc đầu nguầy nguậy, hoảng sợ thu dọn chiếc quần vừa thay ra, giấu nó ở sau người, túm thật chặt. Vẻ mặt Lâm Sơ Nguyệt rất hòa nhã, cô cười nói: “Cô giáo chỉ đi ngang qua thôi, em cứ làm việc của mình đi.”

 

Không ở lại quá lâu, cô ra khỏi cửa và nói với Chung Diễn đang chờ ở bên ngoài, rời đi.

 

“Nhanh như vậy? Đã hỏi rõ ràng lý do vì sao cô bé về sớm chưa?” Chung Diễn không rõ nguyên do.

 

“Không sao.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm.”

 

Thật ra Chung Diễn tới thị trấn Nam Thanh cũng không phải để ăn không ngồi rồi, Ngụy Ngự Thành dụng tâm lương khổ (*), cho cậu đưa vật phẩm tới nơi này quyên góp. Một là mài giũa tâm tính, hai là trông thấy việc đời, điều quan trọng nhất chính là muốn cậu nhìn thấy mọi khía cạnh của thế gian.

 

(*): Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết

 

Khi Chung Diễn thở dài về tình yêu mơ hồ của cậu dành cho mình, Lâm Sơ Nguyệt nói ngắn gọn một cách đơn giản: “Anh ấy đưa em tới tham gia vào ‘The Metamorphosis’,  một hành trình thanh lọc linh hồn cho vị thiếu gia cao quý.”

 

Chung Diễn suy nghĩ, quả thực có chuyện như vậy.

 

“Bác sĩ Lâm, em làm xong việc rồi, buổi chiều chị dẫn em đi dạo một vòng nhé.”

 

Lâm Sơ Nguyệt có vẻ rất vội, cô xách túi bước ra ngoài, “Không rảnh, em cứ đợi đó đi. Còn có, mượn xe của em dùng tạm nha.”

 

Chung Diễn gọi này này theo bóng lưng của cô, “Em còn có chuyện chưa nói xong.” ―― cậu quên nói, buổi tối Ngụy Ngự Thành sẽ tới đây.

 

Hôm nay là thứ năm.

 

Trước tiên Lâm Sơ Nguyệt gọi điện thoại cho cô giáo Triệu, xác định Thân Tiểu Thu lại về sớm.

 

Ngày khi cúp điện thoại, cô nhìn thấy một chiếc Honda màu đen chạy tới gần sau đó dừng lại trước cửa nhà Thân Tiểu Thu. Lâm Sơ Nguyệt đã canh giữ ở đây từ lâu, cô không nói chuyện này cho bất cứ ai, kỳ thật từ thứ năm tuần trước, khi Thân Tiêu Thu hoảng hốt giấu chiếc quần đi, Lâm Sơ Nguyệt đã nhìn thấy trên quần có một vết máu.

 

Không lâu sau, Thân Tiêu Thu từ trong nhà bước ra, cúi thấp đầu, bước chân do dự.

 

Người ngồi ghế phụ không kiên nhẫn thúc giục, cuối cùng cô bé vẫn lên xe.

 

Chiếc Honda chạy theo đường lên trấn trên, Lâm Sơ Nguyệt lái xe của Chung Diễn, cẩn thận đi theo phía sau. Tới đường huyện, xe cộ đông đúc, chiếc Honda không thể chạy nhanh, vì vậy Lâm Sơ Nguyệt phải bám theo một cách kín đáo và cẩn thận. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước Phù Dung Lâu. Không chỉ có Thân Tiểu Thu xuống xe, mà hai thanh niên là tài xế và phụ lái cũng bước xuống, dẫn cô bé đi vào bên trong.

 

Lâm Sơ Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Phù Dung Lâu này chỉ là nơi ăn cơm, chắc hẳn sẽ không xảy ra tình huống tồi tệ nhất. Đợi một lúc, sau đó Lâm Sơ Nguyệt cũng bước vào Phù Dung Lâu, hai thanh niên kia dẫn Thân Tiểu Thu lên phòng bao ở trên tầng.

 

Hiện tại đúng giờ ăn cơm, việc kinh doanh của Phù Dung Lâu khá phát đạt, dòng người ra ra vào vào nối liền không dứt, điều này cũng tiện cho Lâm Sơ Nguyệt ẩn nấp. Mỗi một gian phòng đều đặt một cây thiên điểu làm cảnh, loài thực vật này có phiến lá to rộng, có thể che khuất phía sau rất tốt. Tầng hai được thiết kế theo hình dạng đuôi cá, số lượng phòng đối xứng hai bên trái phải, ở giữa treo một ngọn đèn pha lê sang trọng, khí thế.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhớ kỹ vị trí căn phòng mà Thân Tiêu Thu bước vào, sau đó tìm được căn phòng đối diện. Căn phòng này không có khách, cũng không bật đèn, Lâm Sơ Nguyệt nấp sau cánh cửa, nhìn chằm chằm động tĩnh của căn phòng đối diện, một phút cũng không dám buông lỏng.

 

Lần lượt có mấy người tiến vào, khi cửa được mở ra, cô có thể thấy rõ Thân Tiểu Thu đang ngồi trước bàn. Sau vài lần mở cửa, đóng cửa, Lâm Sơ Nguyệt phát hiện, dường như không chỉ có một mình cô bé.

 

Không lâu sau, một nhóm người khác lại tiến vào, lần này Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy người quen.

 

Trần Cương mặc một bộ tây trang với những hoa văn sáng màu, mái tóc vuốt ngược, từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy ánh sáng bóng nhờn. Trong lòng Lâm Sơ Nguyệt khẽ lộp bộp, cô không nghĩ nhiều vội lấy di động ra, điều chỉnh vị trí, bàn tay vươn ra ngoài, hướng về phía Trần Cương.

 

Nhưng còn chưa kịp ấn nút ghi hình, dường như Trần Cương có cảm giác, anh ta đưa mắt nhìn về phía bên này. Lâm Sơ Nguyệt hoảng sợ, cô rụt tay trở lại, chuẩn bị nhân cơ hội rời đi, kết quả vừa bước ra khỏi phòng bao đã bị người chặn lại, Trần Cương dẫn theo hai người đàn ông, trong đó có một người bị cắt bỏ lông mày bên phải.

 

Lâm Sơ Nguyệt vô thức lùi lại phía sau một bước.

 

Trần Cương mỉm cười, giọng nói u ám, “Dường như cô giáo Lâm đặc biệt thích quay lén nha, tới cũng tới rồi, đi vào ăn một bữa cơm đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị nửa cưỡng chế đưa vào trong phòng, Thân Tiểu Thu xấu hổ khi nhìn thấy cô, cắn môi, cúi thấp đầu nhìn không rõ biểu cảm.

 

Lâm Sơ Nguyệt tránh khỏi sự kiềm chế của người đàn ông bị mất lông mày kia, đi tới trước mặt Thân Tiểu Thu: “Em bỏ về sớm, không đi học, tới nơi này làm gì?”

 

Thân Tiêu Thu im lặng không trả lời, ngón tay xoắn lại, sợ hãi run nhè nhẹ.

 

Những người ngồi trên bàn đều là những người đàn ông trưởng thành, có thể xưng anh gọi em với Trần Cương, như vậy thì sao có thể trông cậy được gì vào bản tính của những người này? Diện mạo Lâm Sơ Nguyệt xuất sắc, hôm nay cô mặc bộ đồ ngắn, bên hông thắt một sợi dây lưng tinh tế, phác họa vòng eo thành hai đường cong, dịch xuống phía dưới là đôi chân dài, cặp mông vểnh, quả thực vô cùng hút mắt.

 

Một tên béo âm dương quái khí cười nói: “Ồ, cô giáo xinh đẹp, đúng lúc ngồi cùng học sinh luôn.”

 

Lâm Sơ Nguyệt tức giận không thôi, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi: “Chú ơi, chú không 50 thì cũng 45 đi? Có phải con cái cũng học cấp hai rồi không? Chú thích ăn cơm với trẻ con như vậy, sao không tự mang con cái nhà mình đến đây.”

 

“Cô!” Sắc mặt tên béo ngượng ngùng, mặt mũi coi như quét rác.

 

Lâm Sơ Nguyệt không thèm phản ứng lại ông ta, cô quay đầu sang, nghiêm mặt nói: “Thân Tiểu Thu, rốt cuộc em đang làm gì?”

 

Thân Tiểu Thu sụt sịt, nhưng vẫn không hé răng.

 

“Cô hỏi em, có người cưỡng ép em tới nơi này đúng không? Ăn cơm, uống rượu cùng nhóm người này!” Lâm Sơ Nguyệt chất vấn, “Đây đều là những người có thể làm ba em, cô không tin là không có ai ép buộc em.”

 

Trần Cương gõ gõ mặt bàn, hừ lạnh nói: “Cô giáo Lâm, nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”

 

“Chịu trách nhiệm? Tôi nói sai cái gì sao? Trong lòng các người tự hiểu!” Lâm Sơ Nguyệt không hề nhút nhát, ánh mắt chuyển về phía Trần Cương, đáy mắt cứng rắn như bàn thạch.

 

Trần Cương fuck một tiếng, đập ly rượu xuống mặt đất, tiếng vỡ vụn chói tai, hung ác chỉ vào Lâm Sơ Nguyệt: “Hôm nay tốt nhất là cô hãy đưa ra bằng chứng cho những lời này! Nếu không tôi yêu cầu cô phải cho tôi một lời giải thích!”

 

Ân oán giữa hai người tích tụ đã lâu, Trần Cương có thể làm ra loại chuyện xấu xa như quấy rối tình dục, thì cũng đừng trông cậy vào tư cách của anh ta cao thượng đến đâu. Lần đó anh ta bị mất mặt, không xuống được đài, lui một vạn bước mà nói, Ngụy Ngự Thành hoàn toàn có lý, hơn nữa năng lực lại nổi bật, căn bản không cùng một đẳng cấp với anh ta, cho nên ngoài mặt Trần Cương cũng không dám đắc tội với Ngụy Ngự Thành. Nhưng Lâm Sơ Nguyệt thì khác, nếu cô mà là anh, cô đã sớm thu thập tên cặn bã này từ lâu rồi!

 

Đập vỡ ly rượu chỉ là chiêu trò để hù dọa, đồng thời cũng để thể hiện thái độ. Nhưng Lâm Sơ Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nháy mắt, ánh mắt trong trẻo cố chấp vẫn nhìn chằm chằm Trần Cương không nhúc nhích.

 

Trường hợp này giống như đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

 

Lâm Sơ Nguyệt khó lòng dập tắt được cơn phẫn nộ, quay đầu lại hỏi Thân Tiểu Thu: “Em nói thật cho cô biết, có ai ép buộc em hay không?”

 

Thân Tiêu Thu do dự, thấp thỏm, sợ hãi, không biết phải làm sao, rất nhiều loại cảm xúc xuất hiện và đan xen trên mặt cô bé.

 

Người đàn ông mập mạp hộ tống cô vào đây bất thình lình mở miệng: “Cứ nói đi!”

 

Bả vai Thân Tiêu Thu run lên, giọng nói như tiếng muỗi kêu, “Không có.”

 

Tựa như một mũi khoan lạnh băng từ đỉnh đầu chui thẳng xuống lòng bàn chân, trái tim Lâm Sơ Nguyệt băng giá đến cực điểm. Cô nhịn không được nắm lấy tay Thân Tiểu Thu, “Em có biết em đang nói gì không? Em có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

 

Tự tin trong người Trần Cương tăng vọt, khí thế dâng cao, cười lạnh nói: “Cô giáo Lâm, cô đừng ép trẻ con.”

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu lại, vẻ mặt không cam lòng.

 

“Tôi không so đo với phụ nữ.” Trần Cương tỏ vẻ rộng lượng, nhàn nhã đi quanh chiếc bàn, “Ở đây có rất nhiều người nghe thấy, dù sao cô cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ, đúng không? Như vậy đi, cô kính tôi ba ly rượu, việc này coi như xong.”

 

Tên mập bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, lập tức rót đầy ly rượu trắng, cười tủm tỉm đưa cho Lâm Sơ Nguyệt, ánh mắt không chút thiện ý dò xét xuống dưới xương quai xanh của cô, “Mỹ nữ, ngồi xuống uống với tôi một ly, chúng ta từ từ uống.”

 

Giọng điệu đáng khinh, cố ý tìm niềm vui từ trong sự xấu hổ của Lâm Sơ Nguyệt.

 

Lâm Sơ Nguyệt lập tức bị mắc kẹt, thần kinh căng thẳng, nhất thời không nghĩ ra được lý do thoát thân. Cô nhìn Thân Tiểu Thu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và bi thương vô hạn.

 

Thân Tiểu Thu cắn chặt môi, nước mắt âm thầm chảy xuống, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của cô.

 

Lúc này, cánh cửa bị đẩy “rầm” một tiếng.

 

Nhìn thấy người không mời mà đến, Trần Cương sửng sốt, Lâm Sơ Nguyệt cũng ngơ ngác.

 

Ngụy Ngự Thành phong thái ung dung, không chút hoang mang đánh giá một lượt những người ở trong phòng. Anh mặc chiếc áo khoác gió màu xám đậm, vạt áo rộng mở, lộ ra chiếc áo len mỏng cùng màu. Mặc dù kiểu dáng đơn giản, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí tức khống chế cục diện của anh.

 

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, biểu cảm thong dong ôn hòa, “Trần tổng, đã lâu không gặp.”

 

Trần Cương ngoài cười nhưng trong không cười, rít từ giữa kẽ răng ra một câu: “Chủ tịch Ngụy đại giá quang lâm.”

 

Trên mặt Ngụy Ngự Thành mang theo ý cười đơn giản, nói thẳng không chút cố kỵ: “Chuyện này tôi cũng đã nghe nói, Trần tổng là người sảng khoái, vậy tôi cũng sẽ vui vẻ làm chuyện sảng khoái.”

 

Lời này vừa ra, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

 

Ánh mắt Trần Cương dần trở nên hung ác nham hiểm, thậm chí còn sẵn sàng động thủ.

 

Nhưng câu tiếp theo, Ngụy Ngự Thành thu liễm lại khí thế, nói một cách khách khí: “Chuyện ngày hôm nay là do em gái tôi lỗ mãng, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Trần tổng tức giận là chuyện đương nhiên, nói lời xin lỗi cũng là việc phải làm.”

 

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu, không thể tin được.

 

Ngụy Ngự Thành tiến về phía trước một bước, chủ động cầm lấy chén rượu, “Cô ấy không uống được, tôi sẽ uống thay. Trần tổng bớt giận, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không nên vì việc này mà tổn thương hòa khí.”

 

Lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt phập phồng, ngay cả hít thở cũng có cảm giác không thông.

 

Ngụy Ngự Thành cầm ly rượu trong tay, gõ đáy ly xuống mặt bàn ba lần, sau đó uống một hơi cạn sạch, chiếc ly rỗng sáng dần lên, một giọt cũng không để thừa.

 

Trần Cương khẽ nheo mắt, không dám thể hiện quá rõ ràng, nhưng với loại thân phận như Ngụy Ngự Thành, không thể nghi ngờ là đã cho anh ta đủ mặt mũi và bậc thang. Vì thế anh ta thuận tình mà bước xuống, mỉm cười rót ly rượu, một hơi cạn sạch coi như đáp lễ Ngụy Ngự Thành, “Chủ tịch Ngụy rộng lượng.”

 

Ngụy Ngự Thành gật đầu mỉm cười, thong thả đặt chiếc ly rỗng lên mặt bàn. Anh không vội vã rời đi mà nhìn về phía tên mập bên cạnh Trần Cương.

 

Ánh mắt quá mức sắc bén, hung hãn như một cơn gió lạnh khô khốc, tên mập kia không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ, vô hình trung giống như toàn bộ lượng dưỡng khí được bơm bằng máy bơm điện, cảm thấy ngột ngạt khó hiểu.

 

Ngụy Ngự Thành tiến lại gần ông ta hai bước, vẻ mặt nghiêm nghị áp chế, trước khi mọi người kịp phản ứng, anh đột nhiên vươn tay phải, ghì chặt cổ tên mập vào tường. Khung xe của tên mập không ổn định, tựa như miếng bọt biển bị ngâm nước mặc người nắn bóp, không hề có giá trị sử dụng.

 

Mặc kệ ông ta chật vật giãy giụa, đầu lưỡi phun ra ngoài, nhưng Ngụy Ngự Thành vẫn không giảm bớt nửa phần sức lực. Gân xanh trên mu bàn tay hơi lồi lên, gốc rễ săn chắc rõ ràng, đủ tàn nhẫn.

 

“Lần sau trước khi ngồi xuống, nhìn xem đối phương là ai.” Ngụy Ngự Thành bình tĩnh nói từng chữ một: “Quản tốt miệng, mới có thể giữ được mạng.”

 

Buông lỏng tay, Ngụy Ngự Thành gật đầu, “Mấy cô gái không thích hợp ở lại đây, bàn tiệc này của Trần tổng tôi mời, người tôi sẽ dẫn đi.”

 

Nói xong, anh kéo cánh tay Lâm Sơ Nguyệt, lại chỉ vào Thân Tiểu Thu, sau đó cùng rời khỏi phòng bao. Lửa giận trong người Lâm Sơ Nguyệt khó mà tiêu tan, “Tại sao phải xin lỗi anh ta! Chính anh ta làm chuyện xấu! Em nhìn thấy! Em nhìn thấy!”

 

Chiếc xe hơi bá đạo đỗ ngang trước cửa Phù Dung Lâu, Ngụy Ngự Thành để Thân Tiểu Thu chờ bên ngoài, sau đó không mấy dịu dàng nhét Lâm Sơ Nguyệt vào ghế sau, rồi chính mình cũng ngồi lên theo.

 

Cửa xe đóng lại, Ngụy Ngự Thành bình tĩnh chất vấn: “Em nhìn thấy thì có ích lợi gì? Em có vật chứng hay nhân chứng?”

 

“Trên quần Thân Tiểu Thu có vết máu! Hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này! Đám đàn ông kia có thể làm gì?!” Lâm Sơ Nguyệt bùng nổ, xâu chuỗi mọi tình tiết và nhân quả, chỉ mới nghĩ đến những thứ dơ bẩn đó, trong lòng cô đã khổ sở muốn chết.

 

“Cho dù đó là sự thật thì em cũng phải chú ý đến chứng cứ.” Ngụy Ngự Thành giữ vững lý trí, không thuận theo mà dỗ dành, cũng không ngốc nghếch mà tán thành, “Em đã sai khi tùy tiện tới đây một mình.”

 

“Em sai ở đâu? Em muốn tìm ra chân tướng sự thật, em muốn vạch trần những bộ mặt xấu xa đáng ghê tởm đó thì có gì là sai?” Trong ngực Lâm Sơ Nguyệt bừng bừng lửa giận, nước mắt trào ra khỏi đáy mắt.

 

“Không nói tới phương pháp, hành sự lỗ mãng, có lý cũng biến thành vô lý, thậm chí còn tự hại chính mình.” Giọng điệu Ngụy Ngự Thành đầy vẻ kiềm chế, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, “Đây là địa bàn của Trần Cương, cho dù anh có tới, nhưng một khi anh ta thật sự nổi điên, anh cũng không thể khống chế được cục diện. Hành động lỗ mãng, vỡ đầu chảy máu, hại người hại mình, có ích lợi gì?”

 

Nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, Lâm Sơ Nguyệt không hề phản bác, chỉ rưng rưng nước mắt nhìn anh.

 

Hầu kết của Ngụy Ngự Thành hơi chuyển động, anh kết luận: “Dũng cảm mà đơn độc chính là ngu ngốc, ngoại trừ khiến bản thân mình cảm động thì không có bất cứ tác dụng gì. Nguyệt Nguyệt, cuộc đời không thiếu những lúc phải nhẫn nhục chịu đựng, còn sống thì mới có tư cách nói chuyện sau này.”

 

Lâm Sơ Nguyệt quệt miệng, cúi đầu, không ngừng sụt sịt.

 

Ngụy Ngự Thành biết, cô đã nghe lọt những lời anh nói.

 

“Được rồi, được rồi, không vội nhất thời.” Anh muốn tiến tới ôm cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt quật cường quay mặt đi, hai mắt đỏ bừng, “Loại người này không đáng để anh kính rượu.”

 

Ngụy Ngự Thành nói: “Nhưng em thì đáng giá.”

 

Phản ứng của Lâm Sơ Nguyệt kích động như vậy, một nửa bởi vì chân tướng sự thật, một nửa bởi vì với thân phận như Ngụy Ngự Thành, thế nhưng anh phải bắt tay giảng hòa với lũ ngu ngốc kia, khiến cô càng thêm phẫn nộ mất đi lý trí. Cô nghẹn ngào: “Cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, sao bọn họ có thể xuống tay được?”

 

Ngụy Ngự Thành vẫn bình tĩnh, “Kẻ đê tiện nơi nào cũng có, cho dù là để thỏa mãn sự hư vinh hay những ham muốn lập dị, chúng đều không phải là cái cớ để phản bác. Nếu đã biết rồi, càng nên giải quyết một cách có kế hoạch. Bảo vệ bản thân mới là điều quan trọng nhất, trên thế giới này, không phải chỉ dựa vào một mình em là có thể duy trì công lý tuyệt đối.”

 

Lâm Sơ Nguyệt phiền muộn nói: “Em biết, nhưng em không nghĩ tới, Thân Tiểu Thu sẽ đứng về phía bọn họ.”

 

Ngụy Ngự Thành mỉm cười, dùng lòng bàn tay bao trùm lên mu bàn tay của cô, nhiệt độ cơ thể lan tràn truyền lại, “Quan tâm quá sẽ bị loạn, bác sĩ Lâm từng là sinh viên xuất sắc trong ngành tâm lý học, sao có thể không hiểu vấn đề này. Em cũng biết chuyện này không đơn giản, cô bé chỉ là một đứa trẻ, có thể quyết định được gì? Đâu cần phải so đo với trẻ nhỏ?”

 

Lâm Sơ Nguyệt lau nước mắt, trên hàng mi dài còn vương nước mắt, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược đáng thương, “Ngụy Ngự Thành, sao anh lại đến đây?”

 

Ngụy Ngự Thành giả vờ đau lòng, “Rốt cuộc cũng quan tâm tới anh.”

 

Nhìn dáng vẻ áy náy của Lâm Sơ Nguyệt, anh không đành lòng tiếp tục trêu đùa, “Nơi này có dự án, tất nhiên phải chăm chỉ tới đây hơn một chút. Gặp mặt Chung Diễn, thằng bé nói em lái xe ra ngoài vẫn chưa trở về. Anh không yên tâm nên đã kiểm tra GPS rồi tìm tới đây.”

 

Dừng một chút, anh vẫn còn nghĩ mà sợ, “May là anh tới, nếu không em phải chịu thiệt lớn rồi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng trấn an: “Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, anh ta sẽ không dám đi quá xa.”

 

Ngụy Ngự Thành vươn tay, Lâm Sơ Nguyệt lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn giao mình cho anh.

 

Rốt cuộc cũng ôm được rồi.

 

“Trái tim công lý của bác sĩ Lâm quá trong sáng, anh muốn bảo vệ thật tốt. Về phần anh” Ngụy Ngự Thành thong dong tự tin, “Không phải em luôn nói anh là gian thương sao, anh có thể đứng sừng sững trên thương trường mà không sợ bất cứ âm mưu thủ đoạn đáng xấu hổ nào. Đối phó với những người này, không đáng để nhắc tới.”

 

Lâm Sơ Nguyệt giật mình, sau đó móc một ngón tay với anh, “Sau này đừng gọi em là bác sĩ Lâm nữa.”

 

“Hả?”

 

“Anh mới giống người cố vấn cuộc sống.”

 

Ngụy Ngự Thành thấp giọng cười, ánh mắt tựa như dụ dỗ lại giống như dỗ dành, “Sùng bái sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Cố vấn Ngụy, vui vẻ phục tùng.”

 

Kết nối trái tim xong, hai người xuống xe, Thân Tiểu Thu thành thật đứng ở đó, một cử động nhỏ cũng không dám. Lâm Sơ Nguyệt cũng không tiếp tục trách cứ, chỉ bình tĩnh nói: “Đi thôi, đưa em về nhà trước, ngày mai nhớ đi học đúng giờ.”

GC: JianfeiXB15604

Sau khi đưa người trở về, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, bầu không khí dần thay đổi.

 

Tín hiệu radio không tốt, đài tiếng nói Berlin đang phát bài hát tiếng anh, tình tình ái ái, quyến rũ xoay vòng. Lâm Sơ Nguyệt không khỏi nghiêng đầu, đúng lúc hầu kết của người đàn ông lăn thành một hình vòng cung, vô cùng gợi cảm.

 

Ngụy Ngự Thành thấp giọng nói: “Buổi tối tới phòng anh?”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, “Không tốt lắm, Chung Diễn còn ở đây.”

 

“Đừng nhắc đến tên nhóc kia.” Ngụy Ngự Thành nói: “Thằng bé chậm nhiệt, còn chưa có mối tình đầu.”

 

Vài chữ ít ỏi nhưng lại khiến lượng dưỡng khí trong xe vốn đã loãng bị tiêu hao sạch sẽ. Lâm Sơ Nguyệt không lên tiếng, Ngụy Ngự Thành mặc định là cô đồng ý. Trở lại thị trấn Nam Thanh, Ngụy Ngự Thành đang trọ trong khách sạn của thị trấn.

 

Ngay cả khi nó tốt nhất thì các dịch vụ cũng chỉ thuộc hàng trung bình.

 

Chung Diễn đã đặt phòng giúp anh từ sớm, lấy thẻ phòng, tìm được phòng, bước vào cửa, ngay cả cửa cũng không kịp đóng chặt, hai người đã gấp không chờ nổi mà ôm lấy nhau. Bàn tay Ngụy Ngự Thành xê dịch xuống dưới, Lâm Sơ Nguyệt tươi cười né tránh, “Đừng chạm vào chỗ đó, ngứa.”

 

Ngụy Ngự Thành cố ý dùng ngón tay chọc vào đó, “Phụ nữ sợ ngứa, sau này sẽ sợ chồng.”

 

“Ngụy biện.” Lâm Sơ Nguyệt phản bác, “Em sẽ không sợ anh.”

 

Ngụy Ngự Thành cười như không cười, khẽ nheo mắt nhìn cô từ dưới lên trên, vẻ mặt đắc thắng.

 

Lâm Sơ Nguyệt phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng dùng sức đẩy người ra, “Cáo già.”

 

Ngụy Ngự Thành cũng không làm khó cô, theo lực đẩy lười biếng ngã lên giường. Chống hai tay và khuỷu tay xuống giường, mỉm cười đỡ phần thân trên.

 

Cùng lúc đó, cửa thang máy bên ngoài hành lang mở ra.

 

Chung Diễn huýt sáo, hai tay cắm trong túi quần, như một tên trộm lạnh lùng bước ra khỏi thang máy. Vừa rồi cậu hỏi lễ tân thì mới biết được thẻ phòng đã có người lấy rồi, nhất định là Ngụy Ngự Thành đã trở lại.

 

Cậu chuẩn bị tới đây hỏi thăm trưởng bối, xem liệu có thể cảm hóa cậu của mình bằng trái tim hiếu thảo hay không, mong rằng tháng sau sẽ được tăng chút tiền tiêu vặt.

 

Trong phòng.

 

Ngụy Ngự Thành vẫn duy trì tư thế lười biếng nằm trên giường, tuy rằng cách Lâm Sơ Nguyệt một khoảng nhưng ánh mắt vẫn diễm lệ phong lưu, anh tán tỉnh: “Chuyện gì xảy ra vậy bác sĩ Lâm, lúc nào cũng miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo. Vừa gặp mặt đã muốn chơi, vừa lên giường đã muốn làm. Thời gian ngắn thì không đủ hưng phấn, chơi quá lâu lại rầm rì chỗ này đau chỗ kia đau……”

 

Ngoài cửa.

 

Bước chân Chung Diễn khựng lại, đồng tử run lên.

 

Cửa không đóng, Ngụy Ngự Thành cũng lập tức nhìn thấy cậu.

 

Hai cậu cháu bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí im lặng chết người.

 

Giây tiếp theo, Ngụy Ngự Thành mặt không đổi sắc, giọng điệu như thường lệ nói nốt nửa câu còn lại: “…… Chơi điện thoại mà phải lao lực như vậy, bác sĩ Lâm, bớt chơi điện thoại, chú ý thân thể.”

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top