Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 50: 50

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 469 lượt xem
  • 4840 chữ
  • 2021-09-29 21:21:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngụy Ngự Thành cũng không nói lời dư thừa, anh ngồi xổm xuống, một tay cầm túi, một tay nhặt đồ vật trên mặt đất cho vào túi, còn thuận tay thắt một cái nơ xinh đẹp, sau đó đứng dậy nói: “Đi.”

 

Kỳ thực Lâm Sơ Nguyệt rất khó vượt qua loại cảm giác không được tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy.

 

Tới chung cư, Ngụy Ngự Thành không nói lời nào, bước vào phòng ngủ cầm bộ quần áo ngủ sau đó đi tắm rửa. Tắm xong bước ra, anh vẫn dùng giọng điệu và vẻ mặt đứng đắn, ân cần khuyên nhủ: “Chuyện không có gì, cũng có phải em cố ý mua đâu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt hơi yên tâm một chút, lại sợ anh không tin, “Đây thật sự là sản phẩm của Hạ gia.”

 

“Nhà ai cũng được.” Ngụy Ngự Thành đi tới, nhẹ nhàng tiến lại gần, “Tồn tại là hợp lý, đúng không?”

 

Giọng nói trầm thấp của anh thả chậm tốc độ, cảm giác đặc biệt mê hoặc lỗ tai. Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Bàn tay Ngụy Ngự Thành đã đặt trên vai cô, sau đó lần theo cánh tay đi xuống, cho tới khi ngón tay siết chặt ngón tay, anh hơi dùng lực một chút, cả người cô liền ngã vào lòng anh. Thân thể vừa mới tắm gội xong còn mang theo hơi ấm của nước, giống như tìm được mục tiêu vội vàng leo lên người Lâm Sơ Nguyệt.

 

Nhịp tim của cô đập khá nhanh, đầu cũng có chút choáng váng.

 

“Nếu đã tới rồi thì cũng đừng nên lãng phí.” Ngụy Ngự Thành thấp giọng dụ dỗ: “Có đối lập mới biết ai tốt hơn ai.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng không biết làm thế nào để thuận theo lời nói của người đàn ông này. Đêm nay anh hoàn toàn không biết xấu hổ, tựa như đang kìm nén sức lực suốt cả đêm, bí mật chứng minh điều gì đó. Mặc dù cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng Lâm Sơ Nguyệt thật sự chịu không nổi, cô cào vài đường lên cánh tay anh, để lại rất nhiều vết đỏ.

 

Đối diện với tầm mắt của cô là đáy mắt đỏ hồng của anh, giống như ngọn lửa rực cháy, phát triển dữ dội, đốt cháy ban đêm đầu hạ.

 

“Trứng hồ ly (*) rung lắc có tốt không?” Ngụy Ngự Thành dâm đãng thổi khí bên tai cô: “Anh giúp em hưng phấn còn chưa đủ sao?”

 

(*): Hay còn gọi là tinh hoàn

 

Ta cần ta cứ lấy, viết nên một đêm hoang đường, hoang đường tới mức Lâm Sơ Nguyệt lại bắt đầu phát sốt.

 

Cô giấu mình ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đẫm lệ, vô cùng đáng thương mà lên án: “Anh là tên ma quỷ.”

 

Ngụy Ngự Thành tỏ vẻ vô tội, “Nguyệt Nguyệt của anh đúng là làm bằng giấy mà, anh còn chưa sử dụng lực đâu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt hờn dỗi, “Như thế mà còn gọi là chưa sử dụng lực? Anh định tham gia thi đấu cử tạ sao?”

 

Nhìn thấy cô thực sự có chút bực bội, Ngụy Ngự Thành nhận thua đúng thời điểm, kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, “Chắc hẳn chỉ sốt nhẹ thôi.”

 

Cũng may đây là nhà riêng của mình, quanh năm lúc nào cũng dự trữ sẵn thuốc. Ngụy Ngự Thành lấy ra miếng dán hạ sốt, anh là người có chừng mực, thuốc đều có ba phần độc, trước mắt cứ dùng thứ này hạ nhiệt độ. Lâm Sơ Nguyệt mặc anh đùa nghịch, đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh chằm chằm, “Anh nói xem, hà tất gì anh phải làm như vậy, hầu hạ xong nửa trận đầu, còn phải hầu hạ nửa trận sau.”

 

Nghe thấy lời này, Ngụy Ngự Thành biết tình trạng của cô không quá đáng ngại. Vì thế anh chỉ mỉm cười, xé mở lớp màng nhựa mỏng, sau đó nhẹ nhàng dán miếng hạ sốt lên trán cô.

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành dịu dàng, đầu ngón tay lướt trên má cô, thấp giọng nói thầm, “Vì em là em bé.”

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Sơ cũng gửi tới một tin nhắn thoại quỷ dị trên WeChat. Lâm Sơ Nguyệt ngủ đến mơ màng, bất chợt bị tiếng di động đánh thức, cô lần mò dưới gối đầu lấy di động ra, ấn vào nút mở loa ngoài, giọng nói của Hạ Sơ mạnh mẽ vang dội: “Tối hôm qua đã dùng chưa? Sản phẩm nhà tớ thế nào?”

 

Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn tỉnh ngủ, Ngụy Ngự Thành cũng nghe thấy, anh vươn cánh tay vắt ngang qua eo cô kéo Lâm Sơ Nguyệt áp sát vào ngực mình. Sau đó lấy điện thoại của cô, trả lời tin nhắn: “Có thể đăng ký độc quyền.”

 

Giọng nói người đàn ông khàn khàn, mang theo chút nhập nhèm buồn ngủ, vô cùng gợi cảm.

 

Hạ Sơ lập tức trả lời: “Thực xin lỗi, quấy rầy rồi, hai người tiếp tục đi.”

 

Sau khi Ngụy Ngự Thành đến công ty, Lâm Sơ Nguyệt gọi lại cho Hạ Sơ. Hạ Sơ hóa thân thành con gà thét chói tai: “Đó là thứ tớ có thể nghe sao?! Giọng nói của vị kia nhà cậu từ tính tới như vậy?”

 

Lâm Sơ Nguyệt cần phải nhắc nhở Ngụy Ngự Thành về thân phận của anh một chút.

 

Hạ Sơ khiếp sợ lần thứ hai: “Anh ấy khiến cậu bị phát sốt??”

 

“Giọng nói của cậu có thể lớn hơn nữa không.”

 

“Không thể nha.” Hạ Sơ nói: “Vị kia nhà cậu ba mươi mấy tuổi rồi đi? Không phải nên xuống dốc rồi sao?”

 

“……”

 

“Cho nên phản hồi của cậu chính là, cậu phải khóc khi dùng sản phẩm công ty nhà tớ.”

 

Càng ngày càng bậy bạ, Lâm Sơ Nguyệt đính chính thay Ngụy Ngự Thành: “Đừng điền bậy bạ, anh ấy căn bản không dùng.”

 

Giữa bạn thân chuyện gì cũng có thể chia sẻ, nói cách khác, quan hệ thân thiết nhiều năm như vậy, so với tình yêu còn đáng tin cậy hơn. Hạ Sơ giống như mặt trời nhỏ, cẩn thận rải những tia nắng ấm áp xuống cuộc đời cô. Khác với cái nắm tay của nửa kia, loại ấm áp này đi cùng cô suốt thanh xuân tuổi trẻ, chứng kiến ​​cô khí phách hăng hái, đồng cảm với sự thăng trầm nhấp nhô của cô, nhưng vẫn giữ được trái tim nhiệt tình lúc ban đầu.  

 

Buổi trưa, Lâm Sơ Nguyệt tới phòng làm việc của Hạ Sơ, hôm nay thời tiết rất đẹp, làn gió nhẹ làm dịu đi cái khô hanh, thật sảng khoái và dễ chịu. Lâm Dư Tinh đang ngồi ngoài sân phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, trên bàn là mô hình hàng không vũ trụ đã được lắp ráp một nửa. Thấy Lâm Sơ Nguyệt tiến vào, cậu ngẩng đầu gọi một tiếng ngọt ngào: “Chị.”

 

“Lắp ghép lâu chưa, chú ý đôi mắt.” Lâm Sơ Nguyệt mua vải tới, bóc hai quả cho cậu ăn, “Chị Hạ của em đâu rồi?”

 

“Ở bên trong.” Lâm Dư Tinh nói: “Đúng rồi, Tiểu Diễn biết tin chị trở về, cậu ấy kích động gọi điện thoại cho em, nói buổi tối mời chúng ta tới nhà ăn cơm.”

 

Bên này, Hạ Sơ cũng bận rộn, sau khi tiễn khách hàng tới tư vấn rời đi, cô thở dài một hơi, “Mệt muốn xỉu, Nguyệt, cậu tới đây giúp tớ đi, thật sự có quá nhiều việc không thể lo liệu hết.”

 

Mới đầu Hạ Sơ đi theo hướng tâm lý học lâm sàng, sau khi mở văn phòng làm việc, cô ấy lại muốn chuyển sang làm nghiên cứu, liên kết với một số doanh nghiệp lớn và cơ sở đào tạo làm tâm lý nhân sự.

 

“Cậu tới đây, tớ rất yên tâm.” Hạ Sơ nói: “Tiểu Chanh sắp đính hôn, đoán chừng sẽ không làm việc quá lâu, nhà chồng con bé muốn con bé trở về Thượng Hải phát triển. Thật khó để tìm được người phù hợp, Nguyệt Nguyệt, cậu tới đây đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt yên lặng không nói lời nào.

 

Hạ Sơ hiểu cô, “Không cần lo lắng về tên cặn bã kia, tớ đoán anh ta sẽ không quay lại làm phiền cậu nữa đâu, cho dù anh ta có tới tớ cũng không sợ.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không đáp lời, “Tớ đi nấu cơm, buổi chiều còn phải đưa Tiểu Tinh tới bệnh viện kiểm tra.”

 

“Làm ở đâu thì cũng là làm, cậu tới chỗ tớ gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.” Hạ Sơ la hét gọi với theo: “Cứ quyết định thế nhé.”

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Được.”

 

―

 

Bệnh viện Minh Tây.

 

Mỗi tháng Lâm Dư Tinh sẽ kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần, nửa năm nay đều do bác sĩ Tiểu Dương khám bệnh, ngựa quen đường cũ kiểm tra các danh mục sức khỏe, vì được ưu ái nên một đường bật đèn xanh, bởi vậy cũng nhanh chóng được nhận kết quả.

 

Một xấp báo cáo, bác sĩ Dương xem rất cẩn thận.

 

Mỗi lần làm kiểm tra sức khỏe, bao nhiêu năm như vậy, Lâm Sơ Nguyệt vẫn vô cùng căng thẳng.

 

Một lúc lâu sau, bác sĩ Dương nói: “Khá tốt.”

 

Lâm Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

 

“Điện tâm đồ khá ổn, các chỉ số siêu âm Doppler cũng đạt tiêu chuẩn, chỉ số máu” bác sĩ Dương dùng bút khoanh tròn một trong số đó, “Nên phơi nắng và bổ sung Canxi nhiều hơn.” Anh ấy cười nói với Lâm Dư Tinh: “Vẫn quy tắc cũ, đi tìm chị Tiểu Triệu lấy thuốc.”

 

Nếu có thể đặt công việc trên tay xuống, trong khả năng cho phép anh ấy sẽ làm tất cả những việc nên làm, đó cũng là cảm giác tồn tại giúp đối phương cảm thấy rằng mình là người cần thiết.

 

Sau khi Lâm Dư Tinh rời khỏi đây, Lâm Sơ Nguyệt quay mặt lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Bác sĩ Dương, anh có thể nói sự thật cho tôi biết.”

 

Bác sĩ Dương vẫn nở nụ cười ôn hòa, “Không có gì nghiêm trọng, đừng lo lắng.” Anh ấy rút báo cáo kiểm tra CTA bị đè ở dưới cùng lên, “Lưu lượng máu chảy qua van hai lá, VE ít hơn VA. Tâm thất trái mở rộng hơn so với lần kiểm tra trước, chức năng co bóp cũng giảm hơn lần trước. Tuy nhiên trước mắt không có vấn đề gì lớn, tôi điều chỉnh lại đơn thuốc điều trị, nửa tháng sau quay lại làm siêu âm Doppler màu tim. Ngày thường cố gắng giúp Tiểu Tinh không cần lo lắng hay suy nghĩ, duy trì tâm trạng vui vẻ là yếu tố quan trọng nhất đối với bệnh tình của thằng bé.”

 

Rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Lâm Dư Tinh vui vẻ hơn rất nhiều so với lúc mới đến.

 

Thoạt nhìn cậu không nói, cũng không thể hiện ra ngoài, nhưng trên thực tế cậu cũng giống Lâm Sơ Nguyệt, đều là học sinh căng thẳng chờ đợi kỳ thi, không cầu có thể đạt điểm cao, chỉ cần có thể đạt tiêu chuẩn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn gương mặt tươi cười tuấn tú của em trai dưới ánh mặt trời, nỗi chua xót len lỏi vào trong lòng, cảm giác khó chịu không nói nên lời.

 

Căn thời gian, Chung Diễn gọi điện thoại tới, “Thế nào, kết quả kiểm tra vẫn bình thường chứ?”

 

Lâm Dư Tinh nói: “Vẫn ổn đi.”

 

“Bỏ chữ ‘đi’ kia được không, tốt thì nói là tốt, không tốt thì nói không tốt.” Chung Diễn rất có phong thái đại ca, giọng điệu này, ừm, có chút giống Ngụy Ngự Thành.

 

Lâm Sơ Nguyệt tiến sát lại gần, giả vờ không vui, “Thiếu gia, tính tình còn rất lớn nha.”

 

Chung Diễn chửi thề một tiếng, “Fuck! Bác sĩ Lâm của em, chị đừng nói gì nữa, mau chóng tới đây đi, hôm nay thiếu gia em tự mình xuống bếp.”

 

Đến Minh Châu Uyển, còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi khét.

 

Dì Trần ra mở cửa, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, “Cô Lâm tới rồi sao.”

 

“Chào dì Trần.” Lâm Sơ Nguyệt đổi giày, mở cửa phòng bếp, nhưng mới chỉ đẩy ra một khe nhỏ cô đã bị mùi khói bên trong làm cho ho sặc sụa, “Làm, làm gì thế? Đốt phòng bếp sao?”

 

Dì Trần lo lắng muốn điên rồi, “Tôi nói để tôi làm nhưng cậu chủ không chịu, từ nhỏ đến lớn cậu ấy chưa từng đặt chân vào phòng bếp, không biết có bị bỏng hay không.”

 

Lâm Sơ Nguyệt trấn an: “Thằng bé không yếu ớt tới vậy đâu, con trai mài giũa một chút cũng tốt, dì đi nghỉ ngơi đi, để cháu.”

 

Dì Trần đưa Lâm Dư Tinh ra phòng khách, Lâm Sơ Nguyệt bịt mũi tiến vào phòng bếp, cũng may người không sao, chỉ hơi bừa bộn chút thôi. Chung Diễn mặc chiếc áo phông màu trắng, một nhúm tóc vàng được buộc gọn lại, cảm giác tương phản đặc biệt vui vẻ.

 

Cậu hiếm khi nếm mùi thất bại: “Mẹ nó, nấu cơm còn khó hơn việc xin tiền tiêu vặt của cậu em!”

 

Lâm Sơ Nguyệt vừa cười vừa ho, “Dính chút khói lửa nhân gian sẽ có lợi đối với em.”

 

“Em tình nguyện gọi cơm hộp.”

 

“Gia đình bình thường nào có chi trả được khoản chi phí này, em đã quen với cuộc sống tốt đẹp rồi.”

 

“Trừ khi cậu em phá sản.”

 

…… Được rồi, không có gì sai.

 

Trông cậy vào Chung Diễn nấu một bàn cơm là điều không thể, nhưng cô cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình của cậu, vì thế Lâm Sơ Nguyệt đã hướng dẫn cậu làm cà chua xào trứng. Chung Diễn cảm thấy đây là một khoảnh khắc đáng lưu giữ, cậu chụp đăng lên vòng bạn bè.

 

Không lâu sao, cậu ngạc nhiên vui vẻ nói: “Không thể tin được! Cậu em ấn like cho em!”

 

Lâm Sơ Nguyệt đang chần xương sườn với nước sôi, “Lát nữa chị cũng sẽ cho em một like.”

 

Chung Diễn chuyển động tròng mắt, lười biếng đứng dựa vào bàn bếp, câu được câu không mà nói chuyện phiếm: “Bác sĩ Lâm, chị thực sự có bạn trai rồi?”

 

Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh trả lời “Ừ.”

 

Việc này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, lần trước thời điểm còn ở thị trấn Nam Thanh, không biết Chung Diễn xảy ra chuyện gì, cậu liên tục hỏi cô cảm thấy thế nào về Ngụy Ngự Thành? Theo đánh giá của Ngụy Ngự Thành thì người cháu trai này chưa có mối tình đầu, cả ngày chỉ biết ồn ào, nói một hai câu là có thể đoán được tâm tư của cậu. Hóa ra là cậu muốn tác hợp để cô làm mợ của cậu.

 

Khi đó cô và Ngụy Ngự Thành vẫn chưa hoàn toàn xác định mối quan hệ, vì vậy cô chỉ nửa thật nửa giả nói mình có bạn trai rồi.

 

Chung Diễn bị lời nói của cô làm cho chán nản, cả đêm ngủ không ngon.

 

Cậu bực bội, cầm một lát dưa chuột đưa lên miệng, “Quên đi, không nói nữa.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không đành lòng, “Kỳ thật chị và cậu của em……” Đang định thú nhận thì trong sân vang lên hai tiếng bóp còi ngắn ngủi. Chung Diễn chạy nhanh như chớp ra ngoài, “Cậu đã về!”

 

Ngụy Ngự Thành tự mình lái xe trở về, hôm nay không cần tài xế, thời điểm xuống xe, trong tay còn xách theo một giỏ anh đào. Chung Diễn chỉ vào Lâm Dư Tinh, “Cậu thích ăn, của riêng cậu.”

 

Lâm Dư Tinh đưa mắt nhìn phòng, lời nói đầy ẩn ý: “Chị của tôi cũng thích ăn.”

 

Nhưng Chung Diễn hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng đó.

 

Buổi chiều nhiệt độ tăng cao, lúc này mặt trời vẫn còn đỏ rực như lòng đỏ trứng gà. Ánh chiều tà rực rỡ xán lạn tựa như bộ lọc dành riêng cho mùa hè, nướng cả thế giới như gói nước cốt dừa mới ra lò.

 

Tay trái Ngụy Ngự Thành treo áo vest, tay phải xách anh đào, bước đi trong gió nhẹ, phía sau là cây cối hoa lá tươi tốt. Nhìn qua cửa sổ phòng bếp, ống kính vừa vặn bắt trọn khung cảnh tuyệt đẹp này.

 

Ngụy Ngự Thành cũng nhìn thấy cô, cách khoảng không, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra ý cười dịu dàng.

 

“Chào cậu Ngụy.” Ngoài cửa, Lâm Dư Tinh chủ động lên tiếng chào hỏi, sau đó là giọng nói của Chung Diễn: “Cậu, cháu nấu cà chua xào trứng, tối nay cậu nhất định phải ăn thêm hai bát cơm.”

 

Tâm trạng Ngụy Ngự Thành không tồi, trò chuyện cùng hai đứa nhỏ một lát, sau đó tống cổ Chung Diễn đi rửa anh đào. Vòng eo mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt bị anh ôm chặt từ phía sau, anh tựa cằm lên vai phải của cô, “Bác sĩ Lâm thật đảm đang.”

 

Lâm Sơ Nguyệt băm gừng, kỹ thuật dùng dao miễn cưỡng coi như thuần thục, “Em sợ Chung Diễn làm nổ phòng bếp.”

 

Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Thằng bé rất thích chị em hai người.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nghiêng người, hỏi: “Vậy còn anh?”

 

“Anh lại càng thích hơn.” Ngụy Ngự Thành hôn lên vành tai, sau đó nắm lấy cổ tay cô, “Để dì Trần làm đi, có thể nhìn ra tay nghề nấu nướng của bác sĩ Lâm chỉ nằm ở mức trung bình.”

 

Dì Trần đã sớm muốn cướp lại sân nhà, bằng tốc độ diệu thủ hồi xuân, cả nhà vẫn được ăn cơm đúng giờ.

 

Có vài món chính, nhưng Chung Diễn nhất quyết đòi đặt món cà chua xào trứng của mình ở vị trí trung tâm, “Thế nào, ăn ngon không?”

 

Ngụy Ngự Thành nếm thử một miếng, không phát biểu ý kiến, thong thả ung dung mà ăn cơm, gắp đồ ăn, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng.

 

Đây là khẳng định lớn nhất đối với Chung Diễn.

 

Chung Diễn vui vẻ gắp một đũa lớn, nhưng vừa đưa vào miệng cậu lập tức phun ra, “Mẹ kiếp! Mặn! Đúng là tình yêu của cậu cao cả như núi mà.”

 

Ngụy Ngự Thành kéo đĩa đồ ăn kia vào trong tầm tay của mình, không cho Lâm Sơ Nguyệt gắp, “Có thể làm gì bây giờ, cháu trai của mình, đừng nên gây họa cho người vô tội.”

 

Chung Diễn đẩy vai Lâm Dư Tinh, chua chát nói: “Cậu mới là cháu trai ruột của cậu ấy.”

 

Yên lặng ăn cơm.

 

Chung Diễn bất chợt quan tâm một cách kỳ quái: “Khi nào cậu dẫn mợ trở về ?”

 

Ngụy Ngự Thành bát phong bất động(*), bưng chén muỗng thong thả múc canh.

 

(*):Tám gió thổi không động

 

“Không phải đâu, lâu như vậy mà vẫn chưa theo đuổi được, nhất định là người kia chỉ chơi đùa cậu cho vui thôi, có phải không bác sĩ Lâm?” Chung Diễn cố gắng mượn sức đồng minh, ném cho Lâm Sơ Nguyệt một ánh mắt chân thành.

 

Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu ăn cơm, khóe mắt liếc Ngụy Ngự Thành, trả lời theo bản năng: “Không phải.”

 

“……” Chung Diễn hắng giọng, cậu thực sự là tò mò, đồng loạt hỏi ra tất cả các câu hỏi trong đầu: “Cậu, bạn gái cậu chân có dài không?”

 

Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng.

 

“Cánh tay có nhỏ không?”

 

“Nhỏ.”

 

“Diện mạo thì sao?”

 

“Xinh đẹp.”

 

Chung Diễn cảm thấy đây chính là tình yêu đích thực, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, vớt vát chút may mắn cuối cùng ―― “So sánh với bác sĩ Lâm thì sao?”

 

Ngụy Ngự Thành nâng mắt lên, thật sự nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt, ánh mắt nghiêm túc quan sát cẩn thận kỹ càng, mang theo chút ẩn ý sâu xa mà chỉ đương sự mới hiểu. Cuối cùng đưa ra kết luận, trầm giọng nói: “Không khác lắm.”

 

Chung Diễn hoàn toàn từ bỏ, im lặng ăn cơm.

 

Sau khi ăn xong, hai người trẻ tuổi chụm đầu vào nhau trò chuyện về thế giới giả tưởng, Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt ngồi mặt đối mặt trên sô pha, một người đọc email, người kia đọc tư liệu văn học.

 

Chắc hẳn nói tới nhân vật manga anime nào đó, cảm xúc của Chung Diễn rất kích động: “Giá trị vũ lực của nó rất lợi hại, hơn nữa còn thích xếp La Hán với Knioly nhất!”

 

Lâm Dư Tinh nghe cậu giải thích, tỏ vẻ không hiểu: “Xếp La Hán là tư thế gì?”

 

“Chính là bò lên người anh ta, hoặc đè anh ta ở dưới thân, đây là phương thức thể hiện tình hữu nghị của nó.”

 

Lâm Dư Tinh cái hiểu cái không, “Thật nhiệt tình.”

 

Nghe thế, Ngụy Ngự Thành ngồi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, trùng hợp, Lâm Sơ Nguyệt ngồi đối diện cũng nhìn về phía anh. Tầm mắt của hai người chạm nhau, không tiếng động mà thăm dò, giằng co, tóe ra tia lửa nhỏ.

 

Ngụy Ngự Thành đóng notebook lại, đặt trên tay vịn, sau đó đứng dậy rời đi.

 

Vài giây sau, Lâm Sơ Nguyệt nhận được tin nhắn của anh, chỉ hai chữ: Tới đây.

 

Dường như gió nóng từ bên ngoài thổi vào trong phòng, phả toàn bộ lên mặt Lâm Sơ Nguyệt, chỗ nào cũng nóng ran. Chung Diễn và Lâm Dư Tinh trò chuyện rất vui vẻ, “Này, bác sĩ Lâm, chị đi đâu đấy?”

 

“Đi rửa tay.”

 

Lối đường cắt ngang qua phòng khách có bày một chậu thiên điểu cành lá xum xuê để ngăn cách. Ngụy Ngự Thành đang đứng cạnh cửa toilet, nghiêng người dựa vào tường, cúi đầu hút thuốc.

 

Lối đi này thông với vườn hoa bên ngoài, tương đương với kiểu bán lộ thiên, không khí lưu thông rất tốt, làn gió trong lành nhanh chóng cuốn đi mùi khói thuốc, không bị nồng nặc mùi thuốc lá. Ngụy Ngự Thành rất ít khi hút thuốc, mấy năm gần đây càng chú ý tới vấn đề bảo dưỡng, trước kia có nghiện thuốc lá, nhưng sau đó đã bỏ ra. Khi xã giao trên mặt bàn thỉnh thoảng sẽ hút một điếu, nhưng tuyệt đối không nghiện. 

 

Dáng vẻ hút thuốc của chủ tịch Ngụy thực sự vô cùng hấp dẫn, để lộ khí chất và sức hút của người đàn ông trưởng thành đến tám chín phần, lấy vô tình để ngụy trang cho sự cố ý định, ánh mắt khiến người ta chìm thẳng xuống.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, “Thật trùng hợp nha chủ tịch Ngụy.”

 

“Thật không khéo, anh cố ý chờ em ở đây.” Ngụy Ngự Thành nhẹ nâng cằm, dùng ánh mắt đè nặng nhìn cô, khóe miệng nhẹ cắn đầu thuốc, khí chất ngút trời.

 

Một lối đi, một chậu thiên điểu ngăn cách, đây là sự mê hoặc bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ.

 

Ngụy Ngự Thành kéo tay Lâm Sơ Nguyệt, thuận thế đẩy cô vào tường, nhìn hồi lâu, càng xem lại càng thích, vì thế anh cúi đầu muốn hôn cô. Lâm Sơ Nguyệt nghiêng mặt sang một bên, khóe miệng không giấu được ý cười, “Bên ngoài phòng khách còn có người đấy.”

 

Trái tim Ngụy Ngự Thành ngứa ngáy, thân thể áp sát vào cô, cố ý đè xuống, thấp giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta cũng xếp La Hán.”

 

Lời này quá mức dâm đãng, nghe vào tai nhưng lại không có cách nào hình dung sâu sắc. Trong đầu tràn ngập những lời miêu tả của Chung Diễn, cái gì mà bò lên người, đè dưới thân, sao cô có thể không suy nghĩ quanh co.

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười đẩy anh, hai má ửng hồng, khí chất nửa vời giữa một người con gái và một người phụ nữ, cực kỳ hấp dẫn. Ngụy Ngự Thành thích dựa sát vào cô trong góc phòng kín đáo, hai người áp sát vào nhau không một chút khe hở, nhất định phải nhận được câu trả lời khẳng định.

 

“Anh đừng quấy.” Lâm Sơ Nguyệt sợ ngứa, mà anh lại nhích tới nhích lui không chút đứng đắn, quả thực quá tra tấn.

 

“Được, không quấy nữa, xếp La Hán.” Ngụy Ngự Thành chậm rãi nói: “Vậy buổi chiều hay buổi tối?”

 

Ngay cả hô hấp cũng cùng tần suất.

 

Lâm Sơ Nguyệt vươn tay, ngón trỏ bắt đầu từ cằm anh, trượt xuống từng chút một, hầu kết, xương quai xanh, đường vòng cung hơi lõm từ cổ trở xuống. Lâm Sơ Nguyệt thích nhất xúc cảm tại vị trí này, không phải kiểu cơ ngực nở nang vì cố ý luyện tập, mà đó là những đường nét tự nhiên không có dấu vết của việc luyện tập.

 

Đầu ngón tay cô khẽ ấn xuống, khí thế không chịu thua: “Cả hai được không?”

 

Vừa dứt lời, giọng nói của Chung Diễn bất chợt vang lên: “Cậu ngồi chơi đi tôi đi rửa anh đào cho cậu ――”

 

Chung Diễn xách chiếc giỏ, cứ thế bước vào con đường đó.

 

Lướt qua phiến lá xanh biếc của chậu cây thiên điểu, đồng tử cậu phóng đại, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

 

Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt đang tán tỉnh nhau, gần gũi nhau, người thì ưỡn ngực người lại ôm eo, hình ảnh khá hạn chế đã giáng cho Chung Diễn một đòn cảnh cáo, khiến cậu hôn mê, mơ hồ, tựa như mới trải qua một trận động đất vậy.

 

Chung Diễn không thể nói gì được nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm, lúc thì ở trên người Ngụy Ngự Thành, lúc lại nhìn Lâm Sơ Nguyệt. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu chính là, xong rồi, cậu của mình và bác sĩ Lâm, hai người đều có đối tượng riêng, sao có thể chơi trò kích thích như vậy? Mặc dù rất kích thích, nhưng đạo đức không cho phép nha!

 

Yên lặng mười mấy giây, kể từ khi cậu xuất hiện, bàn tay Ngụy Ngự Thành đặt trên eo Lâm Sơ Nguyệt chưa từng buông lỏng. Đây chắc chắn là dư chấn sau cơn động đất, những viên sỏi, đá vụn rơi xuống khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo.

 

Chung Diễn dần dần phản ứng lại.

 

Vốn dĩ Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt chính là một đôi.

 

Cậu không có cách nào hình dung tâm tình lúc này, CP mà cậu luôn mong muốn bọn họ sẽ đến được với nhau cuối cùng đã thành hiện thực, lẽ ra đó là chuyện nên vui vẻ, tuy nhiên mặc dù vui vẻ nhưng trong lòng lại xuất hiện hàng loạt các câu hỏi.

 

Bắt đầu từ khi nào? Bắt đầu được bao lâu rồi?

 

Vì sao không nói cho cậu biết, thật sự cậu không phải cháu trai ruột sao?

 

Quan trọng nhất chính là.

 

Mấy lần bị trừ hết sạch tiền tiêu vặt!!

 

Chung Diễn run sợ, đáng lẽ cậu không nên ở đây mà nên ở Hawaii chơi du thuyền, lướt sóng, xem hula khiêu vũ!!

 

Nghĩ đến điều này, Chung thiếu gia gần như sụp đổ hoàn toàn.

 

Ngay khi lông mày cậu khẽ động, Ngụy Ngự Thành đã dùng ánh mắt để áp chế.

 

Tới lúc này rồi mà khí thế vẫn còn sắc bén như vậy.

 

Chung Diễn cảm thấy ấm ức khó giải thích, nhịn không được lớn tiếng: “Cậu gạt cháu lâu như vậy tới lúc này còn hung dữ với cháu! Cháu cố gắng tác hợp cho cậu và bác sĩ Lâm, kết quả tên hề hóa ra lại là chính mình! Ngày thường còn cắt xén tiền tiêu vặt của cháu, khiến cháu áy náy, canh cánh trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên! Lửa giận của cháu đang rất lớn, thổi một hơi là có thể thiêu rụi toàn bộ thành phố Minh Châu này, cho nên hiện tại cậu đừng có mà gây chuyện với cháu!”

 

Ngụy Ngự Thành khẽ nhíu mày, chưa kịp mở miệng.

 

“Hôm nay cháu lớn giọng một chút thì làm sao? Nếu cậu vì việc này mà trừ sáu tháng tiền tiêu vặt của cháu, cháu sẽ lập tức lái xe đến núi Minh Viễn khóc mồ. Nói cho mẹ cháu, cậu bắt nạt cháu! Buổi tối mẹ cháu sẽ tiến vào giấc mộng của cậu, hù dọa chết cậu, đến lúc ấy thử xem cậu có sợ hay không!”

 

Chung Diễn chưa bao giờ dám ngang tàng như vậy ở trước mặt Ngụy Ngự Thành, thực ra trong lòng cậu vẫn có chút thấp thỏm. Ngụy Ngự Thành đã có chứng chỉ Tae Kwon Do, nếu thật sự muốn động thủ, chắc chắn cậu sẽ bị xóa sổ khỏi cái nhà này, hợp táng cùng mẹ mình.

 

Phải duy trì khí thế ở thời khắc đỉnh cao, cho nên Chung Diễn nhét một tay vào trong túi quần, lạnh lùng xoay người bỏ đi.

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành vẫn luôn sắc lạnh, chỉ có Lâm Sơ Nguyệt là không đành lòng “Này, Tiểu Diễn.”

 

Chung thiếu gia ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe thấy giọng điệu áy náy này liền bắt đầu mềm lòng, nhưng cậu không muốn thể hiện ra ngoài, vì thế tức giận nói:

 

“Tiểu Diễn cái gì! Làm sao, chị cũng là một trong số các thủ phạm đấy! Em còn đang nổi nóng, chị nói chuyện chú ý chút, em chẳng học được cái gì, chỉ học được dáng vẻ hung tàn máu lạnh của cậu em! Lát nữa đừng có trách em hung dữ với chị! Đó là chị tự tìm, được chưa?………… Mợ.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top