Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 54: 54

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 927 lượt xem
  • 4823 chữ
  • 2021-09-29 21:29:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chung Diễn vì một tiếng “vợ của Ngụy Ngự Thành” này mà được tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cùng vô số lời khen ngợi. Cậu lập tức thông suốt, tìm ra con đường làm giàu, liên tục gọi vài tiếng, gọi tới mức Lâm Sơ Nguyệt nổi cáu luôn, “Em thích gọi vợ như vậy, không bằng tự mình kiếm lấy một người đi.”

 

Chung Diễn da mặt mỏng, lập tức sửa miệng: “Mợ, mợ thích kiểu cháu dâu nào?”

 

Lâm Sơ Nguyệt làm động tác cắt cổ, hoàn toàn bái phục. Mà Ngụy Ngự Thành gác một cánh tay lên lưng ghế của cô, bắt chéo chân, mỉm cười đắc ý.

 

Ở Tam Á hai ngày rưỡi, bốn người trở về thành phố Minh Châu, trong lúc chờ máy bay, hai đứa nhỏ đi mua nước, Lâm Sơ Nguyệt từ toilet trở ra, nghe thấy Ngụy Ngự Thành đang nói chuyện điện thoại. Anh cũng không né tránh cô, nghe loáng thoáng nội dung, hình như đang sắp xếp chuyện quay lại trường học cho Chung Diễn.

 

Nói chuyện điện thoại xong, Ngụy Ngự Thành đặt điện thoại lên bàn, màn hình hướng lên trên.

 

Không quá vài giây, lại có cuộc gọi tới.

 

Theo bản năng, Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn, trên màn hình hiển thị Vương Khải Triều.

 

Ngụy Ngự Thành không nghe, ấn máy bận.

 

Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy nghi ngờ, khó hiểu, đúng lúc này nhân viên phục vụ phòng VIP đi tới, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chủ tịch Ngụy, có thể làm thủ tục đăng ký rồi.”

 

―

 

Sau khi trở lại thành phố Minh Châu, ai về chỗ của người nấy, khôi phục cuộc sống sinh hoạt và làm việc bình thường.

 

Hạ Sơ hợp tác với một tổ chức giáo dục ở thành phố lân cận, bắt đầu xây dựng khung tâm lý giáo dục cho bọn họ. Trong vài ngày tới, Hạ Sơ và Lâm Sơ Nguyệt sẽ thường xuyên đi công tác. Lịch làm việc tại văn phòng bị đẩy lên trước tiến độ, hai ngày nay Lâm Sơ Nguyệt bận tới mức chân không chạm đất.

 

Cuộc gọi nhỡ xa lạ ở Tam Á vẫn luôn khắc khoải trong lòng cô. Tuy nhiên nề hà quá nhiều việc, thành ra trì hoãn hết ngày này đến ngày khác.

 

Chiều thứ năm, Lâm Sơ Nguyệt đón tiếp một nam sinh học cấp 2.

 

Cậu học trò đeo mắt kính, thoạt nhìn có vẻ hiền lành hướng nội, ba mẹ dẫn cậu tới đây, nhưng lại liên tục chửi bới dọa nạt. Lâm Sơ Nguyệt hỏi thăm tình huống, thì ra là mẹ cậu bé phát hiện ra cậu trộm xem phim người lớn, hơn nữa còn là loại nam - nam.

 

“Biến thái”, “Súc sinh”, “Có bệnh” hai người anh một câu tôi một câu, mắng chửi vô cùng dữ dội. Mà nam sinh kia vẫn luôn cúi đầu, thần sắc trống rỗng như chết lặng.

 

Bố cậu bé: “Mày nói cho bác sĩ tâm lý biết, mẹ nó, mày có phải tên biến thái hay không!”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Tạm thời, ngài không nên kích động quá mức, như vậy sẽ làm gia tăng gánh nặng tâm lý cho đứa nhỏ, trước hết chúng ta hãy lắng nghe suy nghĩ của cậu bé, được không?”

 

Cảm xúc của người mẹ dâng cao: “Còn phải nghe suy nghĩ gì nữa? Nó đã xem mấy thể loại không bình thường này, chẳng lẽ còn có lý? Cô có phải bác sĩ hay không, chúng tôi đưa nó tới đây để trị bệnh, không phải tới để khai sáng. Đi đi đi, không có trình độ!”

 

Người ba cũng cáu kỉnh nói: “Tôi đã nói nên đưa nó vào trường huấn luyện đặc biệt để uốn nắn, bà còn nghe theo kiến nghị của dì hai đòi tới nơi này, sau này bớt tiếp xúc với đám bà tám kia đi!”

 

Hai vợ chồng cãi nhau nửa ngày, hùng hổ phân cao thấp, cuối cùng ba của cậu bé hung dữ túm lấy cậu bé, “Nuôi con chó còn bớt lo hơn mày, còn không mau đi!”

 

Người một nhà lại hùng hùng hổ hổ rời đi.

 

Lâm Dư Tinh ở trên tầng hai thò đầu xuống, đôi mắt đen lúng liếng, nhỏ giọng nói: “Chị, em từng thấy thông tin của ngôi trường đó ở trên báo, bọn họ thường xuyên dùng cách xử phạt về thể xác để dạy dỗ học sinh.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng biết, có rất nhiều trại huấn luyện tư nhân sử dụng chiêu bài sửa chữa những thói hư tật xấu, sau khi những thiếu niên bị coi là có vấn đề tiến vào, bọn họ sẽ đối xử khắc nghiệt, thô bạo, đánh cho tới khi trở lại “Bình thường” mới thôi.

 

Lâm Sơ Nguyệt đã từng chứng kiến quá nhiều ba mẹ như vậy, lấy bạo chế bạo, cảm thấy giao tiếp chính là cái rắm.

 

Cô ngửa đầu, mỉm cười với Lâm Dư Tinh, “Em chơi đi, không sao đâu.”

 

―

 

5 giờ hơn, Lâm Sơ Nguyệt tới chung cư Giang Cảnh.

 

Buổi chiều Ngụy Ngự Thành nhắn tin cho cô, nói anh đau đầu.

 

Trong các cuộc họp nghiêm túc, nghe báo cáo phát chán rồi, hiện giờ đã có người yêu để nói chuyện, làm nũng. Trái tim bằng tường đồng vách sắt của anh đã bị Lâm Sơ Nguyệt tách ra một khe hở, thứ sánh ra ngoài là sự chân thành, thứ ở bên trong là sự dịu dàng.

 

Ngụy Ngự Thành rất thích.

 

Lâm Sơ Nguyệt nói với anh, buổi tối nếu không phải xã giao, trở về chung cư, cô sẽ nấu cơm.

 

Ngụy Ngự Thành lập tức trả lời: Không xã giao.

 

Lâm Sơ Nguyệt tranh thủ đi siêu thị, kỹ năng nấu nướng của cô chỉ ở mức trung bình, nên cô cũng không chọn những nguyên liệu nấu ăn phức tạp. Thời điểm chờ thang máy, di động đổ chuông, lại là cuộc gọi từ thành phố Nam Kỳ, chính là dãy số mà khi ở Tam Á cô đã bỏ lỡ cuộc gọi.

 

Lần này Lâm Sơ Nguyệt cô bắt máy rất nhanh, sau đó lập tức sửng sốt “Thân Tiểu Thu?”

 

“Cô giáo Lâm.”

 

“Em lấy điện thoại của ai gọi cho cô vậy?” Lâm Sơ Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng “Dạo này em thế nào? Có theo kịp bài giảng trên lớp không? Haiz, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Nhất thời Thân Tiểu Thu không biết nên trả lời câu hỏi nào trước, cô bé chậm rãi nói: “Cô giáo Lâm, em mượn điện thoại của người khác gọi cho cô. Bởi vì, em muốn nói với cô một chuyện.” Giọng điệu của cô bé có chút chần chừ, ngập ngừng rồi dừng lại.

 

Trên màn hình tinh thể lỏng của thang máy hiển thị số tầng, Lâm Sơ Nguyệt rất kiên nhẫn, “Ừm, không sao, cứ từ từ nói, cô giáo chờ em.”

 

Thân Tiểu Thu: “Cô giáo, tuần trước, em nghe thấy bác Vương gọi điện thoại cho chú Ngụy.”

 

“Đinh ――” Cửa thang máy mở ra, Lâm Sơ Nguyệt đứng yên tại chỗ, không động đậy.

 

“Bác Vương tìm được anh họ em rồi, bác hỏi xử lý như thế nào, chú Ngụy nói gì em không nghe thấy. Sau đó bác Vương nói đã biết, tôi sẽ nói cho cô giáo Lâm, anh ta đã chết rồi.” Mỗi một chữ Thân Tiểu Thu nói ra, đều tựa như chiếc mũi khoan nhỏ đâm vào lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt một cách rõ ràng và mạnh mẽ, “Sau đó em trộm đi theo bác Vương, thấy bác lên một chiếc xe màu đen, thời điểm cửa xe mở ra, em nhìn rất rõ, người ngồi ở ghế sau chính là anh họ của em Thân Viễn Phong.”

 

Bàn tay cầm túi nguyên liệu nấu ăn của Lâm Sơ Nguyệt càng ngày càng siết chặt, chặt tới mức có chút run rẩy, gần như không thể giữ nổi. Cô hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh “Tiểu Thu, em có chắc là Vương Khải Triều nói chuyện điện thoại với Ngụy, Ngụy…… sao?”

 

Thân Tiểu Thu: “Em chắc chắn, cô giáo Lâm, em nghe rất rõ ràng, bác Vương gọi người đó là chủ tịch Ngụy .”

 

Đầu óc của Lâm Sơ Nguyệt lơ lửng trắng xóa như khói sương, khi thì dày đặc, khi lại mỏng manh, biến suy nghĩ của cô hoàn toàn trống rỗng. Cuối cùng, cô cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng tiếp tục những lời thăm hỏi quan tâm còn dang dở: Học tập, sinh hoạt, thành tích. Sau khi hỏi hết từng mục, hai người mới cúp điện thoại.

 

Thang máy lên xuống hai lần, cô mới máy móc bước vào.

 

Ngụy Ngự Thành trở về sớm, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi họa tiết sáng màu, trông rất mới mẻ, khuy măng sét bạch kim được chạm khắc thêm hai sợi màu vàng đậm, tôn lên chiếc đồng hồ trên cổ tay. Khi bước vào cửa, nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, vẻ mặt của anh vô thức thả lỏng xuống, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều tràn ra sự dịu dàng, vui vẻ.

 

Anh rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng ra bên ngoài như vậy.

 

Ngụy Ngự Thành đổi giày, đi tới sô pha, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm Sơ Nguyệt, giọng điệu dịu dàng: “Em tới lâu chưa?”

 

Hai người đang ở trong tư thế ngực lưng áp sát vào nhau, Lâm Sơ Nguyệt cũng không quay đầu lại nhìn anh, cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Ngụy Ngự Thành đang định mở miệng, cô lại nghiêng người qua, ngửa mặt mỉm cười với anh, “Không lâu.”

 

Ngụy Ngự Thành quan sát một hồi, dùng ngón tay ấn xuống khóe mắt cô, “Có chuyện gì vậy?”

 

“Không có gì.” Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, lặng lẽ né tránh sự đụng chạm của anh, sau đó đi về phía phòng bếp, “Ăn đơn giản một chút, mì sợi được không?”

 

Ngụy Ngự Thành nhìn theo phương hướng của cô, nói “Được.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bận việc đâu vào đấy ở trong phòng bếp, vốn dĩ cô định chịu đựng tới khi cơm nước xong xuôi mới nhắc tới chuyện đó, nhưng mới nhặt được mấy cọng hành, cô đã thật sự nhịn không nổi. Cô đột nhiên nói: “Vương Khải Triều tìm được Thân Viễn Phong rồi.”

 

Sắc mặt Ngụy Ngự Thành không thay đổi, chỉ ừ một tiếng, “Không phải anh ta bị tai nạn xe cộ chết rồi sao?”

 

“Đã chết ư?” Lâm Sơ Nguyệt càng bình tĩnh hơn, cúi đầu bóc tỏi, bóc xong một tép, cô nói: “Em nói, hay là anh nói?”

 

Ngụy Ngự Thành lập tức hiểu ra vấn đề.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn đặt vấn đề lên mặt bàn, nhất định sẽ có  tranh cãi và tổn thương, nhưng anh có thể làm ra chuyện này, trước khi làm, chẳng lẽ anh không nghĩ tới cô cũng sẽ đau lòng hay sao?

 

Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt tựa như bông tuyết dưới ánh đèn, không cho anh cơ hội trốn tránh, cô hỏi: “Vì sao lại nói dối em?”

 

Ngụy Ngự Thành há miệng thở dốc.

 

“Anh đừng nói là anh muốn tốt cho em.” Lâm Sơ Nguyệt cười lạnh lùng, cắt ngang câu trả lời của anh.

 

Ngụy Ngự Thành không phủ nhận, gật đầu, “Đúng vậy, em nên có một khởi đầu mới, anh không muốn em cứ mãi luẩn quẩn với những chuyện ở quá khứ, Thân Viễn Phong chết hay không chết đều mắc kẹt trong suy nghĩ của em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, nghe đến đây, khí huyết mạnh mẽ trào dâng trong cổ họng, “Em nên có? Anh dựa đâu mà quyết định thay em? Anh ta chết hay không chết, kết quả hoàn toàn khác nhau!”

 

Ngụy Ngự Thành càng bình tĩnh hơn, “Khác nhau chỗ nào? Nếu em biết anh ta không chết, kết quả duy nhất chính là em tìm mọi cách giết chết anh ta. Em muốn hao hết toàn bộ khí lực ở trên người anh ta, có phải hay không?”

 

“Anh căn bản không hiểu!” Một ngọn lửa giận xông thẳng lên ngực, “Anh không phải em, anh còn thông đồng với Vương Khải Triều để lừa em, Ngụy Ngự Thành, anh mãi mãi chỉ tự cho mình là đúng.”

 

“Anh tự cho mình là đúng?” Ngụy Ngự Thành giữ vững tinh thần, tự mình khâu vá lại miệng vết thương, bình tĩnh nói: “Em đang nổi nóng, anh sẽ không tranh luận vô nghĩa với em, tự em suy nghĩ cho kỹ, lời anh nói có hợp lý hay không.”

 

“Cái hợp lý của anh chính là một mặt lừa gạt em Thân Viễn Phong đã chết, một mặt lại hòa giải với anh ta. Cho anh ta một khoản tiền, hoặc đưa ra điều kiện càng có lợi hơn, để anh ta vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em, có phải hay không?”

 

Ngụy Ngự Thành chỉ cần kết quả.

 

Anh cảm thấy, đó chính là giải pháp đơn giản nhất.

 

Vì thế, anh thừa nhận vô cùng rõ ràng, chỉ một chữ “Phải.”

 

Nước mắt Lâm Sơ Nguyệt từ từ trào ra ngoài, cô nghẹn ngào nói: “Em vốn nên có một tương lai tốt đẹp, nhưng chính tên khốn nạn đó đã khiến cuộc sống của em trở nên rối ren. Em có gì sai? Em chỉ muốn tìm ra chân tướng sự thật thì có gì sai!”

 

Ngụy Ngự Thành lập tức im lặng.

 

“Anh luôn dùng những suy nghĩ của anh để nhìn nhận mọi việc, anh cảm thấy em lãng phí thời gian, lãng phí sức lực. Ở trong mắt anh, em đã có một người bạn trai có tiền, có địa vị như anh, tại sao còn không biết thỏa mãn?” Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt run rẩy, “Đó là vinh quang vô hạn đối với bản thân em có phải không? Điều em phải làm, chính là đừng gây phiền toái cho anh, đừng đưa những thứ lung tung rối loạn của quá khứ tới hiện tại. Điều em phải làm, chính là phục tùng sự sắp xếp của anh, cho dù là công việc, nơi ở, hay là những tổn thương anh mang lại cho em. Anh quyết định thay em, ngoại trừ việc mang ơn đội nghĩa mà ở lại bên cạnh anh, những chuyện khác đều không quan trọng, có phải hay không?”

 

Lời này có thể xuyên thấu qua trái tim, một nhát dao hạ xuống lập tức tạo ra khe hở đẫm máu. Giọng nói của Ngụy Ngự Thành tựa như sương giá, dần dần kết băng, “Em luôn nghĩ về anh như vậy sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt suy sụp, buồn bã nhìn anh, “Ngụy Ngự Thành, anh lừa em.”

 

“Anh lừa em?” Ngụy Ngự Thành nở nụ cười tự giễu, bước một bước tới gần cô, “Thời điểm nói ra lời này, em hãy cẩn thận nghĩ lại xem, giữa chúng ta, là ai lừa ai nhiều hơn. Em bỏ đi hết lần này đến lần khác, em vứt bỏ anh một cách dứt khoát như vậy, em có từng nghĩ tới, mỗi lần bị lừa, anh cũng sẽ đau lòng hay không?”

 

Giống như một sơ đồ mạch điện, nơm nớp lo sợ vận hành đến cực hạn, nhưng khi tới một điểm không thông thuận, điện áp tăng mạnh, “bùm” một tiếng, các tia lửa bùng lên, đốt cháy vài giây rồi tắt lịm, chỉ còn lại dư vị bỏng cháy ――

 

Cực kỳ giống trạng thái của bọn họ vào lúc này.

 

Kỳ thật, vừa dứt lời Ngụy Ngự Thành đã hối hận, anh không phải người thích lật lại chuyện cũ, anh càng hiểu những lời tức giận nói ra vào thời điểm này sẽ chỉ khiến Lâm Sơ Nguyệt bị tổn thương mà thôi. Anh không rõ, một quyết định chu đáo, mọi mặt đều suy nghĩ cho cô, vì sao lại biến thành ngòi nổ không thể cứu vãn như hiện tại.

 

Yên lặng vài giây, anh đang định nói điều gì đó để xoa dịu.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh, ánh mắt tan vỡ, “Anh không hề đuổi việc Diệp Khả Giai, thậm chí còn chuyển cô ta tới công ty con tại Hoa Nam, ở công ty này cô ta có triển vọng phát triển và đãi ngộ tốt hơn. Mà anh, rõ ràng đã nói với em rằng anh sẽ đuổi việc cô ta. Giọng điệu đó của anh, em đã thật sự tin là thật.”

 

Thân thể Ngụy Ngự Thành cứng đờ, hoàn toàn im lặng.

 

Trái tim Lâm Sơ Nguyệt giống như bị xé nát, “Em chưa bao giờ bận tâm tới Diệp Khả Giai, thứ mà em để ý chính là lời hứa của anh, anh không những không làm được, ngược lại còn giúp cô ta chuẩn bị tốt đường lui. Hiện tại, anh có tư cách gì mà nói em lừa anh.”

 

Cô nở nụ cười trào phúng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, “Cùng lắm thì xem như hòa nhau.”

 

Bầu không khí hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.

 

Áp suất thấp trong phòng không ngừng bao trùm lên hai người bọn họ.

 

Duy trì trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối này khoảng mười mấy giây, sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt càng ngày càng tái nhợt. 

 

Nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt nâng bước chân, như thể cảm nhận được điềm báo gì đó, trái tim Ngụy Ngự Thành nhảy dựng, anh vội vàng túm lấy tay cô, “Em đi đâu?!”

 

“Anh buông tay ra!” Lâm Sơ Nguyệt không ngừng vặn vẹo, giãy giụa, tựa như ấn phải chốt mở, cô không quan tâm tới bất cứ điều gì, đầu óc hoàn toàn suy sụp. Nhưng lời nói đến bên miệng cô mới bừng tỉnh, thì ra trên thế gian này, ngay cả một tiếng “Em về nhà” cô cũng không có tư cách nói ra.

 

Thế giới bao la rộng lớn.

 

Thế nhưng cô lại không thể tìm thấy một chỗ dung thân.

 

Đôi mắt Lâm Sơ Nguyệt đỏ rực như những cánh hoa đào, “Dù sao cũng không phải ở nơi này của anh.”

 

Cô ra sức đối kháng, giãy giụa, khiến Ngụy Ngự Thành hoảng hốt. Anh vốn không phải người đàn ông dịu dàng tốt bụng, với khả năng lãnh đạo quyết đoán và dục vọng chiếm hữu ăn sâu vào trong xương cốt đã khiến anh dần dần mất đi sự nhẫn nại.

 

“Không ở nơi này của anh thì em định đi đâu?” Ngụy Ngự Thành ôm chặt lấy cô từ phía sau, áp mặt lên má cô, nói: “Em muốn để Lâm Dư Tinh nhìn thấy dáng vẻ này của em hay sao? Thằng bé có chịu nổi không?”

 

Khi đã quýnh quáng lên, con người có thể nói ra bất cứ điều gì mà không cân nhắc đến giọng điệu, thẳng thắn đưa ra những lời nhắc nhở và uy hiếp.

 

Đó là điểm mấu chốt của Lâm Sơ Nguyệt, cơn giận bùng nổ, “Anh buông em ra! Chúng ta không phải người đi chung đường!”

 

“Không phải người đi chung đường?” Ngụy Ngự Thành đỏ mắt, sắc mặt như Tu La dưới địa ngục, bàn tay càng thêm dùng sức siết chặt tay cô, “Không phải người đi chung đường mà em còn làm tình với anh? Vậy em với ai mới là người chung đường? Anh như vậy em không cần, em còn có thể tìm ra một người yêu em hơn anh sao? Hả? Lâm Sơ Nguyệt, coi như anh đã nhìn ra, em căn bản không hề yêu anh có phải không? Em nói đi, mau nói chuyện!”

 

Lâm Sơ Nguyệt nước mắt tràn mi, cánh môi bị cắn đến bật máu nhưng vẫn không chịu hé răng. Động tác giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, một người muốn chạy trốn, một người ngăn cản. Ngụy Ngự Thành tình nguyện để cô làm ầm một trận, hoặc trực tiếp nói một câu “Em không yêu anh”.

 

Mấy lời cãi vã giận hờn không tính.

 

Không tính, anh có thể không so đo.

 

Nhưng cô lại không nói gì cả, trong lòng Ngụy Ngự Thành trống rỗng, cuộc đời hăng hái khí phách của anh đã té ngã quá nhiều lần trên người cô.

 

Hai người giằng xé nhau giống như hai con thú, Ngụy Ngự Thành tức giận tới mức máu dồn lên não, hoàn toàn mất đi lý trí.

 

Anh kéo Lâm Sơ Nguyệt vào phòng ngủ chính, không chút dịu dàng mà đẩy người lên giường. Thân thể Lâm Sơ Nguyệt đập mạnh lên đệm, trước mắt đầy sao, khi tầm mắt trở nên rõ ràng hơn một chút, cô nhìn thấy Ngụy Ngự Thành đáng tháo cà vạt.

 

Lâm Sơ Nguyệt xoay người bò dậy, lại bị anh đẩy trở về giường.

 

Bằng bất cứ giá nào, mỗi người đều sử dụng sức lực không nhỏ, Lâm Sơ Nguyệt không đẩy được thì dùng chân đá, lòng bàn chân cô đạp lên đầu gối Ngụy Ngự Thành, ngay cả mắt anh cũng không thèm nháy, nỗi đau thân thể không thể so sánh với nỗi đau trong lòng.

 

Trong lúc đối kháng, không biết là ai đã quét chiếc đồng hồ cát trên tủ đầu giường xuống đất, thủy tinh mỏng manh không chịu được va chạm, vỡ nát đầy đất. Ngụy Ngự Thành nhíu mày, tay mắt lanh lẹ giữ chặt Lâm Sơ Nguyệt.

 

Cô không bị thương, nhưng do lực quán tính, để giữ thăng bằng, Ngụy Ngự Thành dùng tay chống xuống đất, lòng bàn tay ấn toàn bộ lên các mảnh vỡ. Thoáng chốc, máu tươi chảy ra từ kẽ các ngón tay, nhuộm thành một màu đỏ ghê người.

 

Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt.

 

Buông lỏng nửa giây, cổ tay đã bị Ngụy Ngự Thành siết chặt, thô lỗ dùng cà vạt trói chặt, hơn nữa còn dùng sức kéo mạnh rồi thắt một cái nút chết.

 

Ngụy Ngự Thành dùng một chân chống đỡ trên mặt đất, chân trái gập lại, đè ép lên đôi chân đang lộn xộn của cô, sau đó anh dựng thẳng lưng, một tay mở khóa thắt lưng, cánh tay kéo lên trên “Roẹt ――” một tiếng giòn tan, dây lưng bị rút ra khỏi thắt lưng.

 

Cà vạt trói tay, dây lưng trói chân.

 

Thậm chí Ngụy Ngự Thành còn không biết mình bị thương.

 

Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ chết tiệt, chính là không thể để cô rời đi!

 

Mắt Lâm Sơ Nguyệt đỏ hoe vì khóc, cô giống như một con cá sắp chết dạt vào bờ sông, sức lực bị xói mòn, đành phải nằm bất động, chỉ có nước mắt là yên lặng chảy xuống.

 

Yên tĩnh.

 

Hơi thở của hai người đều chưa bình ổn, tiếng thở gấp gáp hổn hển nhắc nhở chuyện vừa rồi hoang đường tới cỡ nào.

 

Trên tay Ngụy Ngự Thành toàn là máu, lòng bàn tay dính đầy mảnh thủy tinh cắm vào da thịt. Quần áo rối loạn, cúc áo bị Lâm Sơ Nguyệt kéo đứt hai cúc, lộ ra phần ngực bụng rắn chắc. Thậm chí anh không còn không thèm liếc mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt một cái, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

 

Cánh cửa “Rầm” một tiếng lớn.

 

Hoàn toàn yên tĩnh.

 

Tiếng ồn ào náo động tùy ý trôi nổi trong không khí, sau đó nặng nề rơi xuống. Lâm Sơ Nguyệt bị trói trên giường không thể nhúc nhích, trái tim như bị đâm thủng thành một cái sàng, rò rỉ không khí ở khắp mọi nơi. Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống khóe miệng, cay đắng.

 

Ngụy Ngự Thành ngồi ngoài phòng khách, khuỷu tay chống lên đầu gối, nơi bị cô đá vừa chạm vào liền đau. Hai tay buông thõng, máu chảy ròng ròng, tấm thảm màu be loang lổ một màu đỏ chói mắt.

 

Ngụy Ngự Thành cầm lấy di động gọi điện thoại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Cháu tới đây một chuyến.”

 

Chung Diễn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không dám chậm trễ, thời gian nửa tiếng nhưng cậu chỉ chạy 20 phút là tới nơi. Cậu ấn chuông cửa hồi lâu mới có người ra mở cửa, vừa nhìn thấy Ngụy Ngự Thành, Chung Diễn đã hoàn toàn sửng sốt, “Cậu, cậu, cậu làm sao vậy?”

 

Ngụy Ngự Thành giương mắt nhìn về phía sau.

 

Chung Diễn vội nói: “Cháu nghe lời cậu, cháu không nói cho Lâm Dư Tinh, cháu tới đây một mình.” Cậu không dám nói lớn tiếng, trực giác mách bảo đã xảy ra chuyện, cậu cẩn thận đưa mắt nhìn vào bên trong, thấp thỏm hỏi: “Bác sĩ Lâm đâu?”

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành dần ảm đạm.

 

Cổ họng Chung Diễn như bị người bóp chặt, lập tức không dám lên tiếng.

 

Vài giây sau, Ngụy Ngự Thành nhường đường, khi mở cửa, máu trong lòng bàn tay dính đầy trên tay nắm cửa. Chung Diễn nhất thời ngây ngốc, nhưng nghĩ lại, cậu vẫn nên đi tìm Lâm Sơ Nguyệt trước.

 

Phía sau, giọng điệu của Ngụy Ngự Thành chán nản: “Cô ấy không thể trở về chỗ Lâm Dư Tinh, tìm khách sạn và chăm sóc cho cô ấy.”

 

Chung Diễn vừa mở cánh cửa phòng ngủ chính, cậu hoàn toàn sửng sốt.

 

Lâm Sơ Nguyệt bị trói chặt tay chân, nằm nghiêng trên giường.

 

Hình ảnh này sốc, Chung Diễn vội vàng đi tới tháo cà vạt, “Mẹ kiếp! Cậu em bá đạo như vậy sao!”

 

Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt đã chết lặng, ngược lại cũng không rơi lệ.

 

“Bác sĩ Lâm, chị thả lỏng một chút, em sẽ cố gắng làm thật nhẹ.” Chung Diễn tháo nửa ngày, mồ hôi chảy đầm đìa, “Không phải chứ, nút thắt này quá kinh khủng.”

 

Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, đờ đẫn nói: “Trong ngăn kéo có kéo.”

 

Sau khi Chung Diễn tìm được kéo, cậu cắt bỏ chiếc thắt lưng và cà vạt đắt tiền, trên làn da trắng nõn của Lâm Sơ Nguyệt đầy vết bầm tím.

 

Chung Diễn đỡ cô đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lâm, em lái xe tới đây.”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Cảm ơn.”

 

“Cậu của em, chắc hẳn cậu ấy không cố ý đâu, cậu, cậu em chưa bao giờ làm như vậy. Em, em……” Chung Diễn muốn trấn an, muốn giải thích thay Ngụy Ngự Thành, ngày thường miệng lưỡi hùng hồn, giờ phút này lại vụng về không biết nên nói gì.

 

Lâm Sơ Nguyệt rất bình tĩnh, gương mặt không chút cảm xúc, tái nhợt như tờ giấy, cả người lâng lâng. Cô nói: “Không sao.”

 

Lúc này nói không sao, ai tin?

 

Cổ chân của cô bị dây lưng thít chặt thành hai vết bầm rất sâu, đi lại cũng khó khăn. Chung Diễn đỡ cô đi ra ngoài, Ngụy Ngự Thành đã không ở phòng khách nữa. Tựa như một cơn bão dữ dội vừa lướt qua, thứ còn lại chỉ là sự im lặng chật vật.

 

Đêm hè đầy sao, không có gió, bên ngoài giống như một cái lồng hấp ngột ngạt.

 

Ngụy Ngự Thành đứng sau gốc cây ngô đồng, hút từng điếu thuốc. Giữa làn khói thuốc lượn lờ, anh nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt bước lên xe của Chung Diễn với một thân đầy vết bầm tím. Ánh mắt của anh đờ đẫn tối tăm, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị cháy hết, cảm giác bỏng rát lôi kéo suy nghĩ của anh trở lại.

 

Trong xe.

 

Im lặng suốt chặng đường.

 

Chung Diễn cồn cào tim gan, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Thoạt nhìn Lâm Sơ Nguyệt rất bình tĩnh, cô vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trong suốt, không có một chút cảm xúc dư thừa.

 

Chung Diễn hết nghẹn rồi lại nghẹn, nghẹn tới mức đôi mắt đỏ hoe.

 

Đã đỏ mắt thì sẽ dễ dàng nghĩ nhiều, một khi nghĩ nhiều, tất cả đều không có kết cục tốt.

 

Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy động tĩnh không thích hợp, cô quay đầu lại, sửng sốt hỏi: “Sao em lại khóc?”

 

Trên gương mặt đẹp trai cool ngầu chảy dài hai hàng nước mắt, chóp mũi cũng hồng hồng, cậu sụt sịt mũi, không kìm được nước mắt, “Nghĩ tới cảnh em sắp không còn mợ nữa, trái tim vỡ thành từng bông tuyết.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nghẹn họng, một lúc lâu sau, cô không khỏi buồn cười, “Chị còn chưa khóc, ngược lại em đã đánh đòn phủ đầu.”

 

Giọng điệu của Chung Diễn vừa ngoan ngoãn lại dễ thương, “Em rơi nước mắt thay chị, chị đừng khóc nữa, có được không?”

 

Nét u sầu trên gương mặt Lâm Sơ Nguyệt dần nguôi ngoai, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió phất qua mặt, thổi bay lọn tóc trên trán, hốc mắt càng thêm khô khốc. Chung Diễn không ngừng thể hiện sự trung thành: “Nhất định em sẽ đứng về phía chị, cho dù chị có đi tìm tiểu bạch kiểm thì Ngụy Ngự Thành cũng không thể trói chặt chị như vậy, Ngụy Ngự Thành là tên rác rưởi, Ngụy Ngự Thành không phải đàn ông, Ngụy Ngự Thành là lão súc sinh.”

 

Ba câu mắng chửi liên tiếp này, Chung Diễn mắng đến chột dạ.

 

Trong xe lại yên lặng.

 

Chung Diễn nhỏ giọng: “Thứ sáu tuần sau là sinh nhật lão súc sinh, chị có đi không?”

 

Cậu sợ cô trả lời không đi, nhưng lại càng sợ cô không trả lời.

 

Cho nên Chung Diễn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nếu đi, đừng nói với cậu em là em mắng cậu ấy là lão súc sinh được không……………… Mợ?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top