Vệ Tử Côn nói:
- Tứ Đại Thiên Vương gồm có Chiến Công Thiên Vương, Thần Binh Đại Thiên Vương, Thần Phạt Đại Thiên Vương và Truyền Thừa Thiên Vương. Truyền Thừa Điện là địa bàn của Truyền Thừa Thiên Vương, lát nữa nghi thức bái sư của ngươi do Truyền Thừa Thiên Vương chủ trì. Mỗi đệ tử vào Thiên Phủ sẽ được Truyền Thừa Thiên Vương tự mình xem xét.
- Ta nhớ rồi điện chủ, ta có câu hỏi nhỏ.
- Nói.
- Điện chủ là một trong năm điện chủ, Thiên Phủ có Tứ Đại Thiên Vương. Ta muốn hỏi rằng địa vị của điện chủ so với thiên vương thì ai cao hơn?
- Đương nhiên là Tứ Đại Thiên Vương. Điện chủ học cung cao hơn thiên sư bình thường một chút hoặc ngang ngửa nhau.
Vệ Tử Côn không phật lòng khi bị Lý Thiên Mệnh lấy ra so sánh với thiên vương, vì hỏi ra câu này nói lên kiến thức của hắn nông cạn, không có bối cảnh.
Tử đệ thế gia trong Diễm Đô đều biết địa vị của Tứ Đại Thiên Vương đứng sau phủ chủ Thiên Phủ và Viêm Hoàng cung chủ.
Sau khi so sánh, địa vị tổng thể của Thiên Phủ cao vượt dự đoán của Lý Thiên Mệnh, trước kia hắn luôn cho rằng Thiên Phủ là một phần của học cung, không ngờ học cung mới là phụ thuộc của Thiên Phủ.
Trong Tứ Đại Thiên Vương, Truyền Thừa Thiên Vương quản lý truyền thừa đệ tử của Thiên Phủ. Mỗi đệ tử Thiên Phủ đều là tinh anh, Truyền Thừa Thiên Vương sẽ tự mình xem xét.
Chớp mắt đã đến Truyền Thừa Điện, tường màu đen, kiến trúc hùng vĩ toát ra uy áp và khí thế, trận thế này khiến đệ tử mới đến nào đều sẽ sinh ra lòng kính sợ.
Vệ Tử Côn nói rồi bước vào trong:
- Đã đến lúc, chắc các thiên sư đều tới rồi. Theo ta đi vào, đừng căng thẳng.
Lý Thiên Mệnh theo sau, nhìn ngó khắp nơi. Hắn phát hiện trong Thiên Phủ thưa thớt người, dọc đường đi không gặp một bóng người.
Trong Truyền Thừa Điện, chờ đợi hắn là các nhân vật phong vân của Chu Tước quốc, đều là tồn tại hô mưa gọi gió.
Có tổng cộng mười tám thiên sư, thêm vào một Truyền Thừa Thiên Vương, bọn họ tọa trấn ở Truyền Thừa Điện này.
Khi đệ tử mới đến xuyên qua hành lang dài sâu thẳm đi tới trước mặt bọn họ, bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm giống như bị lột sạch đồ, róc da, hỏi sao đệ tử không căng thẳng?
Lý Thiên Mệnh theo sau lưng Vệ Tử Côn, chốc lát sau bước vào một tòa đại điện.
Ngọn nến đốt sáng trưng, đốt cháy phừng phực.
Rõ ràng đông người nhưng không ai nói chuyện, không khí nặng nề trang nghiêm khiến người nghẹt thở.
Tuy không ai nói chuyện nhưng Lý Thiên Mệnh cảm nhận nhiều tia mắt nóng bỏng như lửa hoặc lạnh tựa băng giá tập trung vào người mình. Những tia mắt có thể xuyên thấu da thịt, đủ thấy thủ đoạn của các thiên sư.
Vệ Tử Côn cất cao giọng nói:
- Truyền Thừa Thiên Vương, các vị thiên sư, đã dẫn đệ tử đệ nhất Phượng Hoàng Điện Lý Thiên Mệnh đến!
Nghe nói Thiên Phủ là một nơi nghiêm túc, Lý Thiên Mệnh nhanh miệng chào hỏi những nhân vật siêu cấp ngay:
- Đệ tử Lý Thiên Mệnh kính chào Truyền Thừa Thiên Vương và các vị thiên sư!
Hắn nói chuyện ngữ điệu bình ổn, không tiện không kiêu, hình như không căng thẳng chút nào.
Một giọng nói khàn khàn thô ráp cất lên, nghe giọng phỏng chừng là một người già rất dữ dằn:
- Làm phiền Phượng Hoàng Điện Chủ!
- Đệ tử đệ nhất Lý Thiên Mệnh năm nay hãy ngẩng đầu lên, để ta và các vị thiên sư nhìn ngươi.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên:
- Vâng thưa thiên vương!
Hắn không sợ hãi mới cúi gầm mặt, ở nơi như vậy hơi cúi đầu là hành động lễ phép.
Quả nhiên có một lão nhân cao to vạm vỡ ngồi ở chỗ cao nhất Truyền Thừa Điện. Tóc bạc mặt trẻ trung, khuôn mặt hồng hào, hơi thở bàng bạc tràn đầy thần uy, tuy lớn tuổi nhưng có sức uy hiếp khủng bố.
Chín thiên sư ngồi hai bên lão nhân, thiên sư có bề ngoài trẻ hơn một chút nhưng cũng từ bốn mươi đến sáu mươi tuổi. Mỗi người đều là hơi thở bàng bạc, tựa như ngọn núi đè trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Ánh mắt tràn ngập sức uy hiếp nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Một số người trẻ tuổi đứng sau lưng mấy thiên sư, chắc là đệ tử của họ, có lẽ thuận đường đi theo thiên sư lại đây ngắm mặt nhân vật truyền kỳ Lý Thiên Mệnh.
Nói thật ra ngày xưa Lý Thiên Mệnh không tiếp xúc Thiên Phủ được nên hắn không quen mặt đám thiên chi kiêu tử này, nhưng chắc chắn bọn họ đều là thiên tài không có người thứ hai trong học cung.
Bạn cùng lứa với Lý Thiên Mệnh kém nhất cũng từ Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng trở lên, đám thiên tài và các thiên sư đầy hào hứng nhìn Lý Thiên Mệnh. Trong không khí túc mục này, bọn họ không mở miệng nói chuyện.
Truyền Thừa Thiên Vương dựa lưng vào ghế, đẩy Lý Thiên Mệnh cho mười tám vị thiên sư:
- Đệ tử đệ nhất đã đến, chắc các vị thiên sư đều hiểu biết đôi chút về hắn, nghe nói bốn năm trước đã làm đệ tử của học cung. Tư chất của hắn như thế nào thì các vị ước chừng được, nên ai muốn thu đồ đệ thì trực tiếp sắp xếp đi.
Mười tám vị thiên sư nheo mắt nhìn Lý Thiên Mệnh.
Thần thái của họ đều giống nhau, toàn là nhân vật bày mưu lập kế. Lúc này bọn họ chọn quan sát chứ không tranh giành đệ tử đệ nhất như những lần trước.
Lý Thiên Mệnh đã xem hình vẽ các thiên sư trong danh sách nên biết mặt tất cả thiên sư ở đây, hắn có thể phân biệt rõ ai là Triệu Thiên Thần, ai là Liễu Tuyết Dao, ai là Phong Vô Quang.
Mộ Uyển nói mấy người có thể lựa chọn bái sư cũng có mặt, nhưng bọn họ tạm thời không lên tiếng.
Tình huống hơi quái dị và lúng túng, nếu đồn ra ngoài sẽ là trò cười lớn nhất thế giới.
Nói thật ra trước kia hễ là đệ tử đệ nhất thì các thiên sư đã giành giật rồi, Lý Thiên Mệnh là đệ tử đệ nhất đặc biệt nhất mà họ từng gặp từ khi làm thiên sư tới nay.
Đã qua một lúc nhưng không có thiên sư nào lên tiếng.
Truyền Thừa Thiên Vương đành bảo:
- Nếu vậy thì Lý Thiên Mệnh, cho thú bản mệnh của ngươi đi ra để các thiên sư nhìn xem.
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh đã đoán trước quá trình hôm nay sẽ rất lúng túng, nhưng không ngờ lúng túng đến mức này. Các thiên sư không cách nào chấp nhận tuổi cỡ như hắn mà mới có bấy nhiêu cảnh giới.
Ngàn năm qua đây là đệ tử đệ nhất còn chưa chạm tới mức giới hạn thấp nhất của Thiên Phủ.
Khi Tiểu Hoàng Kê xuất hiện trên vai Lý Thiên Mệnh, có mấy thiên sư không kiềm được lắc đầu xì cười, trong đó có Liễu Tuyết Dao bị Mộ Uyển ghét.
Vị này là thiên sư của Mộc Tình Tình, quả nhiên khí chất rất giống nàng.
Liễu Tuyết Dao mặc váy dài trắng tinh, dáng người yểu điệu, ngồi thẳng tắp, đường cong phần eo cực kỳ động lòng người. Nếu không phải mặt lạnh băng còn hơn Mộc Tình Tình thì có lẽ nàng càng hấp dẫn.
Liễu Tuyết Dao nói nhỏ với thiên sư Triệu Thiên Thần ngồi cạnh mình:
- Buồn cười ghê, ta cảm thấy cần sửa chữa lại quy tắc của cuộc chiến thứ hạng, ta đã sẵn sàng thu Tiêu Tiêu làm đồ đệ.
Triệu Thiên Thần bĩu môi tiếp lời:
- Kết quả là loại người này đến đây.
Đây là một nam nhân trung niên cực kỳ điển trai, dáng người thon dài thẳng thắp, ngón tay thuôn dài, tóc chải thẳng thớm cột gọn, nho nhã điềm tĩnh rất phong độ.
- Có ai động lòng không?
- Ha ha ha!
Các thiên sư nói chuyện ngắn gọn, liếc nhau một cái, mắt chất chứa ý cười mỉa mai.
- Hai mươi tuổi, thực lực tương đương với Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng.
- Loại trình độ này rất khó coi.
- Nếu để Lâm Tiêu Tiêu vào, chờ nàng hai mươi tuổi rất có thể sẽ đột phá
- Đúng rồi, quy tắc của cuộc chiến thứ hạng khiến thiên tài thật sự lãng phí thanh xuân, để kẻ tài trí bình thường trộn lẫn vào.
- Thu hắn làm đồ đệ? Ai không sợ mất mặt cứ thu, tên này còn đắc tội Lôi Tôn Phủ.
- Không có quyền không có thế, không có thiên phú, tài trí bình thường ba không.
Biểu tình của họ khá là bất đắc dĩ, vì họ không ngờ đệ tử đệ nhất tuyển từ cuộc chiến thứ hạng sẽ là người như Lý Thiên Mệnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận