Mộ Dương chào hỏi một câu với Truyền Thừa Thiên Vương sau đó quay sang chỉ trích mười tám vị thiên sư:
- Nhưng nói đi phải nói lại, cuộc chiến thứ hạng là chiêu bài ngàn năm qua của học cung, luôn công bằng công chính. Phần thưởng của đệ tử đệ nhất là trực tiếp thăng vào Thiên Phủ, đây là thành tín của chúng ta, cũng là thứ Thiên Phủ phải giữ gìn. Hôm nay các vị thiên sư muốn tiễn vị đệ tử đệ nhất này đi, ta không đồng ý!
Mộ Dương quét mắt qua, các thiên sư cúi gầm mặt, ai đều biết mấy năm nữa y sẽ là chí tôn mới của Thiên Phủ.
Truyền Thừa Thiên Vương giải thích rằng:
- Ta cũng có ý nghĩ này, nhưng các thiên sư có khó xử của mình. Dù sao đệ tử đệ nhất lần này hơi kém cỏi, nói là tài trí bình thường cũng không quá đáng.
- Dù vậy cũng không được, miễn quy tắc của cuộc chiến thứ hạng chưa sửa chữa, miễn hắn trở thành đệ tử đệ nhất thì chúng ta phải giữ hứa hẹn! Ta chỉ hỏi một câu, mười tám vị thiên sư có ai đồng ý thu đệ tử đệ nhất này?
Tuy Mộ Dương mỉm cười hỏi nhưng Lý Thiên Mệnh nghe ra quyền uy của y.
Mộ Dương không xem trọng Lý Thiên Mệnh, nhưng với góc nhìn của y không chấp nhận việc Thiên Phủ không giữ lời hứa.
Mộ Dương quét mắt qua, các thiên sư vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ lợn chết không sợ nước sôi nóng, dù Mộ Dương nắm quyền thế lớn đến đâu cũng không thể trách phạt tất cả, bọn họ hợp sức lại mới là trụ cột vững chắc của Thiên Phủ.
Mộ Dương nghiêm túc hỏi:
- Nếu vậy thì để đệ tử đệ nhất này chọn đi, tên của ngươi là gì?
- Lý Thiên Mệnh.
Mộ Dương gằn từng chữ như chất chứa lực lượng cực kỳ bàng bạc:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi tùy tiện chọn mười tám vị thiên sư này, ta có thể bảo đảm ngươi chọn thiên sư nào thì vị đó sẽ chịu trách nhiệm chỉ dẫn ngươi, đây là hứa hẹn của Thiên Phủ.
Làm phủ chủ tương lai, người này mới là nhân vật ở trên đỉnh Chu Tước quốc.
Ở trong mắt Lý Thiên Mệnh thì người này chẳng những cường đại còn có khí tràng và uy nghiêm cứng rắn.
Y còn có phẩm chất mà thiên sư khác không có: Thành tín.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phó phủ chủ nói thật không? Ta có thể tùy tiện chọn lựa?
- Tất nhiên.
Các thiên sư rất khó chịu, nhưng bọn họ không còn cách nào khác.
Đã đến lúc xem vận may, trong mười tám người chỉ có một người xui xẻo, chắc sẽ không dính phải mình đâu?
Phó phủ chủ mở miệng trao đổi vai trò giữa Lý Thiên Mệnh và các thiên sư, giờ đến lượt hắn chọn lựa bọn họ, đúng là thiên đạo luân hồi.
Lý Thiên Mệnh nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Tuyết Dao, thiên sư của Mộc Tình Tình.
Mộ Dương hỏi:
- Ngươi muốn chọn Liễu Tuyết Dao?
Liễu Tuyết Dao đã phát hiện Lý Thiên Mệnh nhìn mình, sắc mặt cực kỳ âm trầm lạnh lùng, ánh mắt cảnh cáo liếc hắn.
Liễu Tuyết Dao vốn cho rằng Lý Thiên Mệnh sẽ vì Mộc Tình Tình mà không bao giờ chọn nàng, nhưng nếu Mộ Dương yêu cầu bắt buộc thì nàng không có cách nào.
Với tính cách của Mộ Dương, nếu xếp Lý Thiên Mệnh cho nàng mà nàng không dạy đàng hoàng thì sẽ bị trách phạt.
Đang lúc Liễu Tuyết Dao hồi hộp, Lý Thiên Mệnh bỗng cười nói:
- Phó phủ chủ, ta nói thật, mười tám vị thiên sư đều không xem trúng ta, lo lắng về sau ta khiến bọn họ mất mặt. Ta cảm tạ phó phủ chủ cho ta cơ hội, nhưng nếu đã không có duyên phận sư đồ thì ta nghĩ mình đừng cưỡng cầu làm gì.
Lý Thiên Mệnh nói ra câu này khiến tất cả thiên sư bất ngờ, vì hành vi này rất ngu ngốc.
Mộ Dương đã chống lưng cho hắn, hắn lại có cơ hội ở lại Thiên Phủ nhưng hắn chọn từ bỏ.
Các thiên sư rất thích sự ngu xuẩn của hắn.
Đặc biệt là Liễu Tuyết Dao, nàng lén thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi Mộ Dương cong lên, hỏi:
- Ngươi có chắc không?
Nói thật ra mãi đến lúc này Mộ Dương mới đánh giá kỹ Lý Thiên Mệnh, trước đó y không xem kỹ thiếu niên có chút chuyện xưa với tam đệ tử của y.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chắc chắn.
Mộ Dương tò mò hỏi:
- Nhưng ngươi sẽ không thể vào Thiên Phủ, đáng giá sao?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Ta sẽ không mất cơ hội vào Thiên Phủ.
Mộ Dương càng tò mò hơn:
- Vì sao?
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn thẳng Mộ Dương:
- Vì . . . ta không muốn trở thành đệ tử của các thiên sư mà là đệ tử của phó phủ chủ!
Hắn có tâm cảnh chính chắn mà lứa tuổi này không có, nên khi đối diện siêu nhân vật như Mộ Dương thì hắn vẫn nắm giữ tiết tấu ngữ điệu nói cho trọn câu muốn nói.
Câu nói này làm Mộ Dương ngây ra.
- Xì!
Trong Truyền Thừa Điện, từ người đầu tiên xì cười, âm thanh không lớn nhưng đặc biệt chói tai, sau đó là những tiếng cười nhạo liên tiếp.
Nhiều thiên sư chính chắn không kiềm được nở nụ cười đã lâu không lộ ra ngoài.
Bọn họ và người bên cạnh liếc nhau, lắc đầu.
Liễu Tuyết Dao bất đắc dĩ nói một câu, cũng là một loại thở dài:
- Phẩm chất của đệ tử đệ nhất lần này và bốn năm trước khác biệt quá lớn, đúng là cách biệt như trời với đất.
Liễu Tuyết Dao rất muốn qua quan hệ của Mộc Tình Tình thu Lâm Tiêu Tiêu vào tay, kết quả bị Lý Thiên Mệnh phá hủy.
Mọi người đều biết Mộ Dương trở thành phó phủ chủ thì không còn làm thiên sư nữa, chắc chắn sẽ không thu thêm đồ đệ. Trừ phi đệ tử mới có thiên phú về sau rất có thể thành tựu phủ chủ, ít nhất là đẳng cấp cỡ Lâm Tiêu Đình, phải là siêu thiên tài mấy chục năm Chu Tước quốc cũng khó sinh ra một vị.
Nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ, Vệ Quốc Hào, Thanh công chúa của Chu Tước Vương đều không thể trở thành đệ tử của Mộ Dương.
Lý Thiên Mệnh nói ra lời như vậy vào lúc này như con cóc tuyên bố đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình.
Giống như con kiến muốn ngáng chân con voi to té ngã.
Mọi người không hiểu vì sao cái tên này luôn thích gây trò hề vậy?
Là tuổi trẻ bồng bột hay là ngu đến hết thuốc chữa?
Mấy đệ tử trẻ không nhịn được ôm bụng cười, cười suýt tắt thở.
Vệ Tử Côn cực kỳ bất mãn nạt:
- Lý Thiên Mệnh, đừng càn quấy! Hãy bắt lấy cơ hội!
Nói thật ra Mộ Dương xuất hiện và cho Lý Thiên Mệnh cơ hội lớn như vậy, Vệ Tử Côn mừng thay cho hắn, xem như y có thể trở về ăn nói với Mộ Uyển rồi, dù sao nàng không muốn y dẫn người về.
Kết quả cơ hội tốt như vậy dâng tới trước mặt, Vệ Tử Côn đang định đề nghị Lý Thiên Mệnh chọn thiên sư nào thì hắn tuyên bố từ bỏ, làm y tức giận suýt hộc máu.
Chờ Lý Thiên Mệnh nói thêm một câu muốn làm đệ tử của Mộ Dương, Vệ Tử Côn cũng bị chọc cười, cười vì giận và bất đắc dĩ. Vệ Tử Côn thấy vô cùng mất mặt, hình như y đã dẫn một tên ngốc vào.
Nhớ lúc ở cuộc chiến thứ hạng thì Lý Thiên Mệnh không phải như vậy.
Mọi người đều đang cười, chỉ có Mộ Dương sửng sốt.
Y hỏi:
- Ngươi có biết thân phận của ta không?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Địa vị của phó phủ chủ cao thượng, là người thừa kế phủ chủ tương lai, đương nhiên ta biết.
Mộ Dương cười hỏi:
- Vậy mà ngươi còn muốn trở thành đệ tử của ta?
Lý Thiên Mệnh hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ta không đủ tư cách sao?
Mộ Dương bị hỏi á khẩu.
Nhiều người lại cười phá lên, Mộ Dương cũng muốn cười, nhưng y nhìn ra thiếu niên có tinh thần cực kỳ cứng cỏi, tuyệt đối không nói đùa.
Dường như thiếu niên có niềm tin và sự tin tưởng mãnh liệt với y, niềm tin này khiến Mộ Dương không cười nổi.
Mộ Dương không muốn châm biếm Lý Thiên Mệnh, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ít nhất hiện tại ta thấy ngươi không có tư cách này. Vậy đi, ngươi đã không vừa mắt mấy thiên sư này mà nhìn trúng ta, ta cũng đã nói trước mặt mọi người sẽ không để ngươi trở về học cung tu luyện. Vậy đợi khi nào ngươi biểu hiện khiến ta cảm thấy đủ tư cách thì ta sẽ thu ngươi làm đệ tử, trước đó ngươi hãy tự tu hành trong Thiên Phủ đi.
Đây là kết quả tốt nhất cho Lý Thiên Mệnh.
Còn về đám thiên sư cười nhạo hắn, nói thật ra dù họ bị Mộ Dương bắt buộc nhưng hắn có sự kiêu ngạo của mình.
Hắn không muốn mặt dày mày dạn ăn nhờ ở đậu, không muốn chọc người ghét thêm.
Bây giờ Mộ Dương cho hắn sự tôn trọng, cũng có hứa hẹn tràn đầy hy vọng, khiến hắn thuận lợi trở thành đệ tử Thiên Phủ mà không phải quay về học cung.
Nhưng không có thiên sư chỉ dẫn, một mình rất cô độc trong Thiên Phủ.
Nhưng dù sao có Thanh công chúa và Khương Phi Linh trong Thiên Phủ, Lý Thiên Mệnh vẫn có bằng hữu.
Được ở lại Thiên Phủ đã tuyệt lắm rồi.
Lý Thiên Mệnh vẫn muốn hỏi:
- Xin hỏi phó phủ chủ, với vốn liếng của ta thì đại khái nên có biểu hiện như thế nào mới tính là có tư cách miễn cưỡng vào pháp nhãn của người?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận