Mộ Dương thản nhiên nói:
- Việc này đơn giản, nếu là ngươi thì lấy Vệ Quốc Hào làm ví dụ. Năm xưa ta suýt thu hắn làm đệ tử, ngươi và Vệ Quốc Hào cùng tuổi, nếu ngươi có thể đánh bại hắn bằng cách nghiền áp coi như đủ chuẩn.
Mộ Dương nói khá tùy tiện, dù sao biểu hiện hiện giờ của Lý Thiên Mệnh chỉ có bấy nhiêu, đánh bại bạn cùng lứa Vệ Quốc Hào?
Đây là chuyện nằm mơ giữa ban ngày đối với hắn.
Nghe Mộ Dương hứa hẹn, Lý Thiên Mệnh không cau mày mà cười khẽ, gật đầu nói:
- Đã hiểu, cảm tạ phó phủ chủ.
Nói thật ra thực lực của bạn cùng lứa Vệ Quốc Hào ít nhất từ Linh Nguyên cảnh đệ thất trọng trở lên, gã là thiên tài tuyệt đỉnh của Thiên Phủ, là tồn tại đỉnh cao trong bạn cùng lứa.
Lý Thiên Mệnh từng tuột hậu quá nhiều, muốn đuổi theo cấp bậc cỡ này sẽ khó khăn vô cùng, nhưng hắn tự tin vào bản thân và Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, ngày nào đó sẽ không đến quá muộn.
Thấy Lý Thiên Mệnh vẫn nói mạnh miệng, Vệ Tử Côn là người đầu tiện không nhịn được:
- Đồ khùng!
Mộ Dương đã sắp xếp đường đi cho Lý Thiên Mệnh, Vệ Tử Côn có ở lại đây cũng vô nghĩa, nên gã tùy tiện xin phép Mộ Dương và Truyền Thừa Thiên Vương Quân Nguyên Thương một tiếng rồi xoay người đi.
Vệ Quốc Hào chạy theo Vệ Tử Côn:
- Nhị thúc, chờ ta với!
Khi đi ngang qua Lý Thiên Mệnh, Vệ Quốc Hào cười gằn, nụ cười rẻ rúng châm chọc nhất. Ánh mắt của gã như đang nói: Ngươi muốn trở thành đệ tử của phó phủ chủ thì đợi kiếp sau đi.
Mộ Dương khá cẩn thận, cho Lý Thiên Mệnh chìa khóa chỗ ở trong Thiên Phủ:
- Cho ngươi chìa khóa này, ngươi có bằng hữu trong Thiên Phủ không?
Trên chìa khóa có khắc địa chỉ, Mộ Dương còn tặng cho Lý Thiên Mệnh tấm bản đồ Thiên Phủ đơn giản.
Lý Thiên Mệnh nhớ đến Thanh công chúa và Khương Phi Linh, đáp:
- Có.
- Vậy thì mau tìm bọn họ. Thiên Phủ có quy định riêng, nghiêm khắc còn hơn học cung, ngươi hỏi bằng hữu cho kỹ rồi hãy hoạt động trong này.
- Vâng thưa phó phủ chủ.
Lý Thiên Mệnh chỉ biết nói nam nhân từng có chút quan hệ với mẫu thân đều có phẩm hạnh tốt đẹp. Thần Thánh và Mộ Dương đều cho người cảm giác bỏ xa Lý Viêm Phong mấy con phố, hai người này đều là nhân vật nổi tiếng như cồn, không hiểu vì sao ngày xưa mẫu thân không chịu chọn họ?
Lý Thiên Mệnh cứ cảm thấy mẫu thân còn che giấu mình điều gì, nhưng hắn không đoán ra.
- Đi đi.
Vở hài kịch kết thúc, Mộ Dương chào Truyền Thừa Thiên Vương một tiếng rồi bước đi.
Mộ Dương rời đi, các thiên sư tự động giải tán.
Vì quyết định ngu xuẩn của Lý Thiên Mệnh mà bọn họ có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Lý Thiên Mệnh từ biệt các vị thiên sư rồi chạy ra ngoài, vì hắn không muốn để Mộ Dương đi mất.
Tuy hôm nay không thành công bái sư nhưng Lý Thiên Mệnh cảm giác gặp Mộ Dương thì sẽ có cơ hội nói một chút về chuyện của mẫu thân.
Lý Thiên Mệnh chạy theo, may mắn Mộ Dương chưa đi xa:
- Phó phủ chủ, chờ ta một chút!
Mộ Dương lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi còn có chuyện gì?
Lý Thiên Mệnh từ chối thiên sư khiến Mộ Dương hơi nhìn cao hắn, nhưng nếu hắn không biết điều cứ dây dưa với y thì y không thèm để ý tới hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta có việc quan trọng muốn nói với phó phủ chủ.
Mộ Dương hỏi:
- Giữa ta và ngươi thì có việc riêng gì?
Lý Thiên Mệnh thầm tính toán được mất, cuối cùng ý nghĩ cứu mạng mẫu thân chiếm ưu thế tuyệt đối, hắn bất chấp làm Mộ Dương phật lòng.
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt y, hỏi:
- Phó phủ chủ có nhớ một người quen cũ không?
- Ai?
Lý Thiên Mệnh dứt khoát đáp:
- Vệ Tịnh!
Nghe cái tên này, Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ rệt người Mộ Dương run nhẹ, ánh mắt hoàn toàn thay đổi. Y bỗng vươn tay đặt lên vai Lý Thiên Mệnh, làm hắn cảm nhận như bị núi Thái đè.
Giọng Mộ Dương trở nên nặng nề hơn:
- Ngươi nói lại lần nữa.
- Bà tên Vệ Tịnh.
- Ngươi biết nàng? Hoặc là muốn dùng cái tên này uy hiếp ta?
Mộ Dương biểu hiện ra trạng thái hoàn toàn khác với ngày thường, trông y rất kích động nhưng vẫn cố kiềm chế.
Lý Thiên Mệnh chỉ vào mình, nói:
- Phó phủ chủ suy nghĩ nhiều, ta là nhi tử của Vệ Tịnh.
Mộ Dương nghe câu này thì thả lỏng bàn tay kìm vai Lý Thiên Mệnh, lùi lại hai bước, ánh mắt rung động nhìn hắn.
Thật lâu sau Mộ Dương hít sâu, nói:
- Ta đã thấy lạ, có cảm giác quen thuộc ngay khi gặp tiểu tử nhà ngươi, thì ra ngươi là hài tử của nàng, hèn gì tính cách giống quá.
Mộ Dương cảm thấy Lý Thiên Mệnh rất to gan, hắn dám từ chối thiên sư, còn dám không sợ cười nhạo đòi bái y làm sư, đều là biểu hiện có khí phách. To gan làm loạn, thích làm theo ý mình như vậy giống hệt nàng kia ngày xưa.
Mộ Dương nheo mắt nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Rồi sao? Ngươi còn muốn nói điều gì?
Lý Thiên Mệnh hơi khó nói, hắn không chắc thái độ của Mộ Dương đối với Vệ Tịnh.
Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Phó phủ chủ, ta không biết rõ chuyện năm xưa của mẫu thân, ta cố gắng tu hành nhiều năm vì có ngày được vào Thiên Phủ, vì mẫu thân nói cho ta biết khi nào vào Thiên Phủ thì ta mới có cơ may cứu được mẫu thân.
Sắc mặt Mộ Dương thay đổi:
- Cứu nàng? Là sao?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phó phủ chủ biết Tiểu Mệnh Kiếp không?
Con ngươi Mộ Dương co rút:
- Nàng bị Tiểu Mệnh Kiếp!
Hiển nhiên y rất rành về Tiểu Mệnh Kiếp.
- Đúng vậy!
- Chuyện khi nào?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Nghe nói từ khi ta sinh ra, gần hai mươi năm.
Mộ Dương trợn to mắt nhìn Lý Thiên Mệnh, cắn răng, nói:
- Không thể nào! Nếu hai mươi năm trước đã bị Tiểu Mệnh Kiếp thì nàng nên sớm trở về rồi, trong Vệ gia không ai có thể kiên trì hai mươi năm! Không có người nào chịu đựng được hành hạ như thế, ngươi đang nói dối . . .
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta có cần phải nói dối không?
- Được rồi, cho nên nàng chịu đựng Tiểu Mệnh Kiếp hai mươi năm cũng quyết không trở về, không chịu cúi đầu . . .
Mộ Dương đại khái nhớ lại chuyện cũ, trong mắt nổi nhiều tơ máu.
Rất khó tưởng tượng phó phủ chủ cao cao tại thượng sẽ thất thốt như vậy.
Mộ Dương lặng im giây lát, y nhìn thẳng vào hắn:
- Rồi hôm nay ngươi đến tìm ta vì lý do gì?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Mẫu thân sắp không chống chọi được nữa, không còn nhiều thời gian.
Mộ Dương nghiêng đầu thẫn thờ nhìn phía trước:
- Ngươi nói kỹ hơn đi.
- Từ nhỏ ta đã hỏi mẫu thân làm cách nào mới chữa được bệnh lạ này, ban đầu mẫu thân nói không có thuốc chữa. Sau này có lẽ vì khích lệ ta tiến tới nên nói miễn ta vào Thiên Phủ thì mẫu thân sẽ cho biết cách chữa. Bốn năm trước ta đã vào học cung, trải qua một số nhấp nhô, ta thành phế nhân về quê. Lần này ta mang mẫu thân lần nữa trở lại, trở thành đệ tử đệ nhất ngay trước mặt mẫu thân. Thế là mẫu thân đã chịu cho ta cố gắng tìm cách cứu sống mẫu thân, chịu nói cho ta biết thân thế của mẫu thân, kêu ta tìm phó phủ chủ. Mẫu thân nói người có thể mang ta đi Vệ phủ.
Lý Thiên Mệnh nói xong xòe tay bảo:
- Đầu đuôi câu chuyện đơn giản vậy đấy.
Mộ Dương nghe xong lặng im một lúc rồi hỏi:
- Nàng trở về Diễm Đô?
- Đúng vậy!
Mộ Dương hỏi:
- Lý Viêm Phong có ở bên nàng không?
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Lý Viêm Phong hả? Hắn đã vứt bỏ mẫu tử chúng ta, giờ đang là con rể của Lôi Tôn Phủ, dốc sức cho Lôi Tôn Phủ.
Mắt Mộ Dương trở nên sắc lạnh:
- Ngươi nói có thật không?
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Đương nhiên thật, từ lúc ta có trí nhớ thì người chăm sóc mẫu thân là ta, Lý Viêm Phong chẳng liên quan gì.
- Súc sinh này! Ta đi làm thịt hắn!
Lần đầu tiên Mộ Dương bày ra cảm xúc tức giận, trông thật táo bạo, đứng gần y sẽ chịu áp lực rất lớn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Phó phủ chủ, ta chỉ muốn cho mẫu thân của mình sống sót, bà không chống chọi được bao nhiêu ngày, ta không có thời gian.
Mộ Dương chốt một câu:
- Mang ta đi thăm nàng một chút đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận