Chỉnh sửa: Hoangforever
Những võ giả trẻ tuổi của Vân Vũ Quận Quốc đều biết Cửu vương tử tại thời điểm chưa đột phá Huyền Cực cảnh, đã là Hoàng Bảng thứ nhất. Chiến tực có thể so với Huyền Cực cảnh trung kỳ.
Hiện tại Cửu vương tử đạt tới Huyền Cực cảnh, tu vi khẳng định cao hơn một bước, Thẩm Mộng Khê sao có thể là đối thủ của hắn?
Do việc Trương Nhược Trần trở thành Hoàng Bảng đệ nhất mới qua được hai tháng, tin tức còn chưa có rơi vào tay quận quốc khác, cho nên Thẩm Mộng Khê hiển nhiên không có biết thực lực thật sự của Trương Nhược Trần.
Trên gương mặt của các võ giả của Vân Vũ Quận Quốc đều hiện ra sự vui vẻ cổ quái, cảm thấy Thẩm Mộng Khê không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng không ai ở đó nói ra cả.
Trương Nhược Trần nhìn Thẩm Mộng Khê nói:
- Ngươi đã muốn chiến với ta một trận, vậy ta sẽ đáp ứng ngươi. Nhưng nếu ngươi thua, cũng không phải là bồi thường ba vạn lượng bạc đơn giản như vậy, mà là mười vạn lượng bạc.
- Cái gì??
Thâm Mộng Khê nói.
Trương Nhược Trần nói: - Vừa rồi ngươi mắng sảng khoái như vậy, chẳng lẽ không phải trả thù lao sao?
- Đừng nói là mười vạn lượng bạc, coi như là một trăm vạn lượng bạc thì thế nào? Ngươi căn bản không thắng được ta!
Chân khí trong cơ thể Thẩm Mộng Khê bắt đầu khởi động, theo cánh tay chảy về phía bàn tay.
Năm ngón tay của hắn nhập lại, ngưng tụ thành một thanh chưởng đao, vung đao chém về phía Trương Nhược Trần.
Chưởng Minh Đao, võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm.
Giang Hoành chính là bị Chưởng Minh Đao này của Thẩm Mộng Khê chém cho trọng thương.
Ngay tại thời điểm chưởng đao của Thẩm Mộng Khê bổ tới ngực Trương Nhược Trần, Trương Nhược Trần dùng tốc độ cực nhanh ra tay, cánh tay lắc nhẹ, trở tay tát ra, tát một phát lên mặt Thẩm Mộng Khê.
- Bét!
Một cái tát vang dội.
Thẩm Mộng Khê bay ra ngoài, thân thể ở giữa không trung xoay tròn 360 độ, bành một tiếng, ngã lăn trên mặt đất.
Nụ cười trên mặt các võ giả Tứ Phương Quận Quốc ngay lập tức cứng đờ lại, không dám tin vào hai mắt của mình. Thậm chí còn có rất nhiều người không nhìn thấy rõ Thẩm Mộng Khê là làm sao bay ra ngoài?
Tốc độ ra tay của Trương Nhược Trần quá nhanh!
- Ngươi... Ngươi...
Thẩm Mộng Khê hai tay chống đất, gian nan ngẩng đầu, má trái xưng phù, vừa tím vừa đỏ, trong miệng đều là máu tươi, quả thực chẳng khác chi đầu heo.
Một tát vừa rồi kia của Trương Nhược Trần quả thật cực kỳ hung ác, đánh cho răng Thẩm Mộng Khê rơi đầy đất, cằm và xương gò má cũng bị đánh nát.
Giờ phút này, Thẩm Mộng Khê ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ, miệng ú ớ.
Liễu Thừa Phong cười lớn đi tới.
- Ha ha! Thẩm Mộng Khê, bổn công tử đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi lại không biết tự lượng sức mình, dựa vào chút tu vi của ngươi, cũng muốn giao thủ với Cửu điện hạ? Hiện tại ngươi thua rồi, giao mười vạn lượng bạc ra đây?
- Ta... Ta không có...
Giờ phút này Thẩm Mộng Khê rất muốn khóc, trên người hắn tổng cộng chỉ có hơn ba vạn lượng bạc, làm sao lấy ra được mười vạn lượng bạc đây?
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Trương Nhược Trần chỉ mới mười sáu tuổi, mà lợi hại tới như vậy.
Nghe Thẩm Mộng Khê nói, sắc mặt Liễu Thừa Phong liền trầm xuống, đi tới, dẫm chân lên bàn tay của Thẩm Mộng Khê, mạnh mẽ dùng sức.
Thẩm Mộng Khê đau quá, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị mổ.
Liễu Thừa Phong dùng ngữ khí uy hiếp nói:
- Thẩm gia - Tứ công tử của gia tộc cấp sáu, ngay cả mười vạn tượng bạc cũng lấy không ra, ngươi cho rằng Liễu Thừa Phong ta là người ngu sao? Trước khi ngươi và Cửu vương tử điện hạ giao thủ, là chính miệng ngươi đã đáp ứng, hiện tại muốn quyt nợ? Tạ trưởng tão, Tư Đồ trưởng tão, trước đó các ngươi cũng nghe thấy rõ ràng đúng không?
Sắc mặt của Tư Đồ trưởng lão có chút khó coi, hắn không ngờ Trương Nhược Trần lại mạnh tới như vậy, vậy mà một chiêu liền có thể đánh cho Thẩm Mộng Khê nằm rạp trên mặt đất. Thẩm Mộng Khê kia cũng quá phế vật đi!
Trong lòng Tạ trưởng Lão thì cực kỳ cao hứng, không khỏi xem trọng Trương Nhược Trần thêm vài phần, nhưng trên mặt thì hiện ra vẻ nghiêm túc nói:
- Việc này bản trưởng lão có thể làm chứng. Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Liễu Thừa Phong vẫn dẫm dẫm tay Thẩm Mộng Khê, cười nói:
- Đã nghe thấy chưa, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Nếu ngươi không lấy ra được mười vạn lượng bạc, có tin hôm nay bổn công tử đánh gãy hai chân của ngươi không?
Thẩm Mộng Khê nghe thấy vậy có chút sợ hãi, hắn biết Liễu Thừa Phong là một thiếu niên hư hỏng, chuyện gì cũng làm được, hơn nữa còn có chỗ dựa ở nơi này, liền vội vàng nói:
- Có... Có... Ta có ngân tượng...
Thẩm Mộng Khê vội vàng từ trong lồng ngực móc ra một cái túi gấm, năm ngón tay run rấy, giao cho Liễu Thừa Phong. Liễu Thừa Phong mở túi ra, chỉ thấy bên trong có 30 viên Linh Tinh và mấy trăm ngân lượng.
Hắn đóng túi, hung hăng đá cho Thẩm Mộng Khê một cước:
- Thế này mà bảo là mười vạn lượng bạc à? Rõ ràng chỉ có ba vạn lượng bạc, ngươi dám lừa bổn công tử sao?
- Không dám... Không dám... Ta chỉ có bấy nhiêu ngân tượng, đó đã là tất cả tài sản của ta...
Thâm Mộng Khê không ngừng cầu xin tha thứ.
Liễu Thừa Phong giao túi cho Trương Nhược Trần nói: - Cửu điện hạ, hắn chỉ có bấy nhiêu ngân lượng, làm sao bây giờ?
Trương Nhược Trần nhận túi gấm, nhìn thoáng qua Thẩm Mộng Khê.
- Hiểu rồi.
Liễu Thừa Phong nghe vậy, giống như hiểu rõ ý tứ Trương Nhược Trần, nhẹ gật đầu, sau đó tiến về phía Thẩm Mộng Khê, trên mặt mang theo nụ cười tà.
- Hiểu rồi? Người rốt cuộc hiểu cái gì, ta cũng không có nói cái gì a!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận