Chỉnh sửa: Hoangforever
Trương Nhược Trần có chút im lặng, nhìn về phía Liễu Thừa Phong, rất muốn biết đối phương đến cùng đã hiểu rồi cái gì?
Liễu Thừa Phong hiển nhiên là tự nhận đã đoán được tâm tư của Trương Nhược Trần, đi tới trước mặt Thẩm Mộng Khê, trực tiếp đoạt mất trường kiếm Chân Vũ Bảo Khí trên lưng hắn.
- Trong kiếm có mười hai đạo minh văn, miễn cưỡng xem như là một Chân Vũ Bảo Khí cấp bốn, một vạn lượng bạc!
Thẩm Mộng Khê hét lên một tiếng nói:
- Thanh Chân Vũ Bảo Khí cấp bốn kia ta bỏ ra hai vạn lượng bạc... A...
Liễu Thừa Phong lại hơi dùng sức giẫm lên tay Thẩm Mộng Khê một cái, sau đó cởi đai lưng ngọc của hắn xuống.
- Hải Thạch Đai Lưng, giá trị 800 lượng bạc.
- Hộ tâm Chân Vũ Bảo Khí cấp hai, giá trị 2000 lượng bạc.
.........
Bảo vật trên người Thẩm Mộng Khê bị Liễu Thừa Phong lột sạch, ngay cả quần áo, giày, đai lưng cũng bị lột hết.
- Toàn bộ cộng lại, coi như hai vạn lượng bạc. Còn thiếu Cửu điện hạ năm vạn lượng bạc, vậy cứ ghi lại một tờ phiếu nợ đi!
Liễu Thừa Phong lột cái áo lót cuối cùng trên người Thẩm Mộng Khê, sau đó cắn nát ngón trỏ của hắn, bức hắn viết xuống huyết thư ghi nợ.
- Cái này... chính là hắn lĩnh ngộ đến sao?
Trên trán Trương Nhược Trần bốc lên hắc tuyến, con mẹ nó, không hổ là thiếu niên hư hỏng, thủ đoạn cũng quá cực đoan đi.
Trong lòng hắn chỉ có thể cảm thán, ác nhân đều có ác nhân trị a.
Đối phó với người như Thẩm Mộng Khê, cũng chỉ có dùng thủ đoạn phi thường như vậy, mới có thể trị hắn ngoan ngoãn, dễ bảo.
Sắc mặt của Hoắc Tinh vương tử Tứ Phương Quận Quốc cực kỳ âm trầm nói:
- Đủ rồi! Cửu vương tử, ngươi làm hay lắm. Thẩm Mộng Khê là võ giả của Tứ Phương Quận Quốc ta, dù hắn có thiếu ngươi mười vạn lượng bạc, cũng không nên nhục nhã hắn như thế?
Trương Nhược Trần cảm thấy không sao hiểu nổi, từ đầu đến cuối là Liễu Thừa Phong nhục nhã Thẩm Mộng Khê, căn bản không liên quan gì tới hắn a?
Liễu Thừa Phong thu lại phiếu nợ, giao nó lại cho Trương Nhược Trần, nhỏ giọng nói:
- Cửu điện hạ, ngài cũng nên cẩn thận một chút! Hoắc Tinh vương tử tại thời điểm Hoàng Cực cảnh, đã là võ giả Hoàng Bảng, hiện tại tu vi hắn đã đạt tới Huyền Cực cảnh hậu kỳ, trên người còn có Bảo Khí của vương thất, là một nhân vật hung ác rất khó đối phó.
Trương Nhược Trần hiển nhiên không phải người sợ phiền phức, đi về phía trước một bước nói:
- Hoắc Tinh vương tử, chẳng lẽ ngươi chỉ cho phép Tứ Phương Quận Quốc các ngươi nhục nhã võ giả Vân Vũ Quận Quốc chúng ta, mà không cho phép chúng ta phản kích lại sao?
Hoắc Tinh vương tử lạnh lùng cười nói: - Cường giả có quyền khinh nhục kẻ yếu.
Trương Nhược Trần cười nói: - Đã như vậy, chúng ta nhục nhã võ giả của Tứ Phương Quận Quốc cũng không có gì là sai a!
- Cứ cho là vậy đi, các ngươi cũng chỉ là đắc ý nhất thời mà thôi. Ngày mai học cung khảo hạch, bổn vương tử sẽ để các ngươi trả cả vốn lẫn lời. Năm nay võ giả trẻ tuổi của Vân Vũ Quận Quốc, đừng mơ tưởng một người thi đỗ vào Vũ Thị Học Cung.
Hoắc Tinh vương tử quét mắt nhìn mấy chục võ giả của Vân Vũ Quận Quốc, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Hoắc Tinh vương tử lóe ra một tia hàn ý, đã động sát tâm với Trương Nhược Trần.
Sau đó, hai võ giả của Tứ Phương Quận Quốc khiêng Thẩm Mộng Khê xuống.
Liễu Thừa Phong nhìn võ giả của Tứ Phương Quận Quốc đi về nơi xa, có chút lo lắng nói :
- Mọi chuyện có vẻ không ổn rồi! Ngày mai học cung khảo hạch, chúng ta e rằng sẽ rất là nguy hiểm!
Trương Nhược Trần nói:
- Học cung khảo hạch cho phép giết người ư?
Liễu Thừa Phong nói:
- Về bề ngoài, võ giả tham gia khảo hạch đương nhiên không thể tàn sát tẫn nhau. Nhưng mỗi năm học cung khảo hạch, vòng thứ nhất đều là tiến hành trong Thiên Ma Lĩnh, tới lúc đó, những võ giả của Tứ Phương Quận Quốc kia chắc chắn sẽ ra tay tàn độc với chúng ta.
Tử Thiến đứng ở một bên ôm trường kiếm, ánh mắt nhìn những võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia, lạnh lùng nói:
- Nếu bọn hắn muốn ở thời điểm học cung khảo hạch đuổi tận giết tuyệt chúng ta, vậy tại sao chúng ta không phản giết bọn hắn?
Trương Nhược Trần nghe thấy vậy, liền quay sang nhìn thoáng qua Tử Thiến.
Hắn biết tu vi của Tử Thiến cực cao, đã đạt tới Huyền Cực cảnh tiểu cực, nhưng không ngờ là một nữ tử như nàng, lại có thể cường thế như vậy, rất hiếm thấy.
Liễu Thừa Phong cười hắc hắc nói:
- Nếu Tử cô nương chịu ra tay, hiển nhiên là có thể giết đám võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia hoa rơi nước chảy.
Tử Thiến nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Thừa Phong, sau đó nhìn Trương Nhược Trần nói: - Cửu vương tử, nếu ngươi và ta liên thủ, nhất định có thể tạo thành đả kích hủy diệt cho Tứ Phương Quận Quốc. Những năm qua Vân Vũ Quận Quốc chịu nhục nhã như vậy, cũng nên trả lại cho bọn hắn rồi.
Tử Thiến muốn ám sát Trương Nhược Trần, hiển nhiên trước tiên phải tiếp cận Trương Nhược Trần, lấy được lòng tin của hắn. Chỉ có tìm kiếm ra bí mật của hắn, nàng mới có cơ hội giết chết Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lộ ra thần sắc suy tư!
Liễu Thừa Phong lại nói:
- Tử cô nương, ngươi đừng xem thường những võ giả trẻ tuổi của Tứ Phương Quận Quốc kia, căn cứ theo tình báo đáng tin cậy của ta, bọn hắn có chí ít ba Huyền Cực cảnh tiểu cực, ngoài ra còn có hơn mười Huyền Cực cảnh hậu kỳ. Nếu thật sự cứng đối cứng với bọn họ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Tử Thiến không để ý lời của Liễu Thừa Phong, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ lạnh như băng. Ánh mắt nàng vẫn nhìn Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng sờ cằm, nhìn Tử Thiến cười nói:
- Tử cô nương đã có phách lực như vậy, bổn vương tử đương nhiên là phụng bồi đến cùng rồi. Ngày mai học cung khảo hạch, cũng nên cho Tứ Phương Quận Quốc trả giá một trận!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận