Chỉnh sửa: Hoangforever
Một canh giờ sau, võ giả trẻ tuổi Lĩnh Tây cửu quận, toàn bộ đều đã tiến vào Thiên Ma Lĩnh nguy cơ trùng trùng, mặc dù chỉ là bên ngoài Thiên Ma Lĩnh, thế nhưng vẫn như cũ tùy thời có thể nghe thấy tiếng Man Thú gào thét.
1537 võ giả trẻ tuổi, giống như môt nắm cát ném vào biển lớn, sau một lát, toàn bộ đều biến mất không thấy đâu nữa.
- Ngươi là Huyền Cực cảnh tiểu cực, vậy thì phải săn giết bốn mươi Man Thú cấp hai hạ đẳng mới có thể thông qua vòng khảo hạch thứ nhất. Ngươi không thấy sốt ruột chút nào sao?
Trương Nhược Trần chắp hai tay ra sau lưng, giẫm lên lá rụng, nhìn thoáng qua Tử Thiến đi ở phía trước.
Dáng người của Tử Thiến cao gầy, hai tay ôm cổ kiếm, nhìn chằm chằm cây cổ thụ xung quanh nói:
- Săn giết bốn mươi Man Thú, chuyện này không phải rất là mệt mỏi sao?? Săn giết những võ giả trẻ tuổi kia của Tứ Phương Quận Quốc, sau đó cướp đoạt thú nhãn của bọn chúng, chẳng phải nhanh hơn sao?
Trương Nhược Trần nhìn Tu Thiến thật sâu nói:
- Ngươi phải biết, mảnh núi non này chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, mà võ giả thì được phân bố khắp nơi, không ai giống ai, muốn tìm được võ giả Tứ Phương Quận Quốc đâu phải dễ như ngươi nói?
Tử Thiến nói: - Ta có biện pháp của mình!
Bỗng nhiên lỗ tai Tử Thiến hơi động.
Bá một tiếng, nàng hóa thành một đạo tàn ảnh bay vút ra ngoài, xuyên qua khoảng cách hơn ba mươi trượng.
Xào Sạc…
Cánh tay nàng lắc một cái, một đạo kiếm quang lóe lên, đột nhiên đâm vào lòng đất.
Dưới mặt đất, tiếng một Man Thú kêu thảm thiết vang lên.
Tiếp theo đó là một dòng suối máu từ trong lòng đất dâng lên.
Ngay tại thời điểm máu tươi sắp dính vào cánh tay của nàng, năm ngón tay nàng liền xoay chuyển, bộ pháp di động, dùng tốc độ lưu loát thu kiếm vào vỏ.
Toàn bộ quá trình, phát sinh trong gang tấc.
Xuất kiếm, đâm kiếm, thu kiếm, lưu loát liền mạch, không hoa mỹ, không dài dòng, nhanh gọn, dứt khoát.
Tròng mắt của Trương Nhược Trần hơi híp lại nhìn Tử Thiến, trong lòng thầm nghĩ, nàng ta đã đem Kiếm Ý tu luyện tới cảnh giới Kiếm tùy theo tâm Trung cấp, tựa hồ cách kiếm tùy theo tâm cao cấp không bao xa nữa!
Bành!
Trương Nhược Trần một cước giẫm trên mặt đất, chân khí thông qua bàn chân đánh vào lòng đất, ầm ầm… đất đá nứt ra, thi thể một con Thiết Giáp Thực Nhân Thử lớn bằng chậu rửa mặt bị chấn ra ngoài mặt đất.
Thiết Giáp Thực Nhân Thử, Man Thú cấp hai hạ đẳng, toàn thân được lân phiến bao phủ, hàm răng dài ba bốn thốn, sắc bén như đao. Do sức ăn của nó quá lớn, một lần có thể ăn hết một người sống, cho nên mới được gọi là Thực Nhân Thử.
Huyền Cực cảnh sơ kỳ, nếu gặp phải Thiết Giáp Thực Nhân Thử, đoán chừng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thiết Giáp Thực Nhân Thử đánh lén, cắn đứt hai chân.
Là một võ giả, nếu hai chân đã bị cắn đứt, trên cơ bản là chỉ có chết, căn bản không có khả năng chạy trốn.
Kiếm của Tử Thiến vừa vặn đâm thủng động mạch cổ của con Thiết Giáp Thực Nhân Thử này, chuẩn xác tới cực điểm.
- Thính giác của Tử cô nương thật lợi hại, Thiết Giáp Thực Nhân Thử ở dưới lòng đất ngoài ba mươi trượng, thế mà không có thoát được lỗ tai của cô.
Trương Nhược Trần hoàn toàn chính là không thể tin được, nội tâm âm thầm cảnh giác, lai lịch của Tử Thiến tựa hồ không bình thường, tuyệt đối không phải là một tán tu.
Không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Huyền Cực cảnh tiểu cực nhất định không có khả năng có thính giác lợi hại như vậy.
- Mỗi người ai cũng có bí mật của riêng mình, chẳng có gì ghê gớm cả. Cửu điện hạ, ngài ngay cả Độc Phong Châm còn có thể tiếp được, khẳng định cũng có bí mật không muốn người ta biết nha?
Tử Thiến bâng quơ, thăm dò một câu, không để lại dấu vết.
Trương Nhược Trần hiển nhiên không có khả năng nói ra bí mật Lĩnh Vực Không Gian của mình rồi, hắn chỉ cười nhạt, khẽ gật đầu.
Bá!
Tử Thiến tay cầm trường kiếm, cánh tay vung lên, hai tròng mắt của Thiết Giáp Thực Nhân Thử liền bay ra. Nàng dùng một cái hộp dài nửa xích, thu hai tròng mắt này vào.
Phải nhớ rằng Huyền Cực cảnh tiểu cực phải săn giết bốn mươi Man Thú cấp hai hạ đẳng mới tính là thông qua khảo hạch.
Võ giả cũng không có khả năng mang đi thi thể của bốn mươi Man Thú, cho nên chỉ có thể đào hai con mắt của Thiết Giáp Thực Nhân Thử, dùng cái này chứng minh mình đã săn giết Man Thú.
Tiếp đó, Tử Thiến lại từ bên trong cơ thể Thiết Giáp Thực Nhân Thử, moi ra một khối linh nhục lớn cỡ hạch đào.
Khối linh nhục kia nặng một lạng, toàn thân tuyết trắng, óng a óng ánh, không có chút mùi máu tươi nào, ngược lại tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Nàng cầm linh nhục lên, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần hỏi:
- Tu vi của ta đã đạt tới Huyền Cực cảnh tiểu cực, ăn nhiều một hai linh nhục cũng không thể giúp tu vi của ta tăng lên được bao nhiêu, cái này cho ngươi đi!
Nói xong nàng vứt linh nhục trong tay cho Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần cũng không khách khí, tiếp lấy linh nhục, trực tiếp nuốt vào bụng. Linh nhục chui vào trong bụng, rất nhanh đã bị tiêu hóa hoàn toàn.
Trương Nhược Trần cảm thấy tinh thần của mình lúc này cực kỳ no đủ, toàn thân tràn ngập lực lượng, kinh mạch trong cơ thể giãn nở ra, ngay cả tốc độ chân khí lưu chuyển cũng nhanh thêm vài phần.
Tử Thiến đi ở phía trước, vừa đi vừa nói:
- Một võ giả vừa tiến vào Huyền Cực cảnh sơ kỳ, không sai biệt lắm dùng ba cân linh nhục, liền có thể đột phá đến Huyền Cực cảnh trung kỳ.
- Ngươi ở Hoàng Cực cảnh có thể trở thành Hoàng Bảng thứ nhất, võ thể khẳng định viễn siêu cùng cảnh giới, muốn đột phá, hao phí tài nguyên sẽ càng nhiều hơn nữa. Ta đoán chừng ngươi phải ăn năm cân linh nhục, mới có thể đột phá đến Huyền Cực cảnh trung kỳ.
Tử Thiến nghĩ rằng Trương Nhược Trần cũng chỉ là vừa mới tu tuyện tới Huyền Cực cảnh sơ kỳ, nhưng nàng lại không biết được Trương Nhược Trần đã đạt tới Huyền Cực cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Theo dự đoán của Trương Nhược Trần, dựa vào cảnh giới bây giờ của hắn, ít nhất cũng phải ăn mười cân linh nhục mới có thể đột phá đến Huyền Cực cảnh trung kỳ.
Võ thể của hắn, còn cường đại hơn tưởng tượng của Tử Thiến rất nhiều.
Đột nhiên Tử Thiến dừng bước, ngồi xổm người xuống, duỗi hai ngón tay mảnh khảnh ngọc ngà ra, nhặt lên một chiếc lá vỡ vụn, để lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó trên gương mặt liền hiện ra vẻ vui mừng nói:
- Là khí tức của một võ giả Tứ Phương Quận Quốc, một phút đồng hồ trước, hắn từng đi qua nơi này. Lá cây này là do hắn giẫm nát.
Trương Nhược Trần hỏi:
- Ngươi học qua truy tung thuật?
- Học qua một chút.
Tử Thiến nói.
Trương Nhược Trần lại nói:
- Làm sao ngươi biết được đó là khí tức trên người của võ giả Tứ Phương Quận Quốc?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận