Chỉnh sửa: Hoangforever
Oán hận giữa Vân Vũ Quận Quốc và Tứ Phương Quận Quốc chất chứa từ lâu và rất sâu, hiển nhiên võ giả của hai nước cũng cừu thị lẫn nhau, đối địch lẫn nhau.
Thời điểm Trương Nhược Trần và Tử Thiến triển khai đánh lén võ giả Tứ Phương Quận Quốc, võ giả của Tứ Phương Quận Quốc cũng đang săn giết võ giả Vân Vũ Quận Quốc.
Thậm chí ngay cả quận quốc khác cũng tham dự vào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Nhược Trần và Tử Thiến ở bên cạnh một dòng suối nhỏ phát hiện ra một thi thể nữ tử.
Nàng kia toàn thân xích lõa, hiện ra máu ứ đọng, giữa hai chân vết máu loang lỗ. Rất hiển nhiên, thời điểm còn sống nàng đã bị lăng nhục.
Vết thương trí mạng ở cổ, động mạch cổ bị cắt đứt, máu tươi không ngừng từ trong cơ thể tuôn ra, nhuộm đỏ cả dòng suối.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
- Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Trương Nhược Trần cau mày, trong nội tâm sinh ra tia lửa giận.
Hắn đi vào dòng suối nhỏ, ôm thi thể nữ tử kia lên bờ.
Đối với nữ tử này, hắn có chút quen mắt, chính là một thiên kim quý tộc của Vân Vũ Quận Quốc, tu vi đạt tới Huyền Cực cảnh trung kỳ, thiên phú rất tốt, có cơ hội rất lớn thi đỗ vào Vũ Thị Học Cung.
Tử Thiến sớm đã nhìn quen giết chóc nói:
- Nhìn thủ pháp giết người này, hẳn là do thiên tài Thanh gia của Tứ Phương Quận Quốc gây ra, hơn nữa ở đây cũng có khí tức của hắn lưu lại!
Trương Nhược Trần cũng không nắm rõ những võ giả trẻ tuổi kia của Tứ Phương Quận Quốc, liền hỏi:
- Người ngươi nói tới là ai?
- Thanh U. Hắn có thể xem như là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Thanh gia trong trăm năm nay, mười lăm tuổi đạt tới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, mười sáu tuổi trở thành võ giả Hoàng Bảng, 17 tuổi đột phá đến Huyền Cực cảnh. Hiện tại hắn mới 21 tuổi, thế nhưng cũng đã đạt tới Huyền Cực cảnh tiểu cực.
Tử Thiến lại nói tiếp:
- Nghe nói, hắn tu luyện một loại tà công, có thể hấp thu chân khí trên người nữ tử, nên tốc độ tu luyện mới nhanh như thế.
Trương Nhược Trần vuốt mắt cho nữ tử kia, chôn thi thể ở bên cạnh dòng suối nhỏ nói:
- Võ giả Tứ Phương Quận Quốc tổng cộng chỉ có ba Huyền Cực cảnh tiểu cực, không nghĩ tới, nhanh như vậy lại gặp phải một người!
Tử Thiến nói:
- Ngươi muốn giết hắn?
Trương Nhược Trần nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn?
- Ngươi phải biết Thanh U không giống như Phong Tri Y, hắn là một nhân vật hung ác, rất khó đối phó.
Tử Thiến nói tiếp:
- Tuy Phong Tri Y là thiên tài, nhưng so với Thanh U thì kém xa nhiều lắm. Tu vi của Thanh U đã đạt tới Huyền Cực cảnh tiểu cực đỉnh phong, ngay cả Huyền Cực cảnh trung cực cũng không phải là đối thủ của hắn.
Phong Tri Y chỉ là vừa mới đột phá Huyền Cực cảnh tiểu cực, nhưng Thanh U lại là Huyền Cực cảnh tiểu cực đỉnh phong, có sự chênh lệch rất lớn giữa hai người.
Sắc mặt của Trương Nhược Trần ngưng trọng, nhìn bốn phía nói:
- Nguy hiểm đang tới gần.
Lỗ tai của Tử Thiến giật giật, sắc mặt cũng biến đổi, lập tức rút kiếm, bày ra tư thế phòng thủ, nhìn về phía rừng rậm nói:
- Chúng ta trúng mai phục.
- Ha ha! Các ngươi cũng rất cảnh giác, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị các ngươi nhận ra!
Một tiếng cười sảng khoái vang lên.
Xoạt!
Hoắc Tinh vương tử cưỡi một con Man Thú cấp hai hạ đẳng Thanh Lân Ưng từ trong rừng rậm bay ra, bay xoay quanh trên đỉnh đầu của Trương Nhược Trần và Tử Thiến.
Hắn đứng ở trên lưng Thanh Lân Ưng, ngạo nghễ nhìn hai người phía dưới nói:
- Các ngươi thật lợi hại, tối hôm qua võ giả Tứ Phương Quận Quốc chết trong tay các ngươi, chí ít cũng mười lăm người a?
Trương Nhược Trần khẽ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nói:
- Ngươi như thế nào truy tung được chúng ta?
Cộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên.
Trong rừng cây, một nam tử sắc mặt lạnh lùng bước ra. Hắn mặc trường bào màu đỏ thẫm, trong tay cầm một thanh kiếm dài một thước, cười lạnh nói:
- Chỉ cần phát hiện người đầu tiên bị các ngươi giết chết, muốn đuổi kịp các ngươi, chẳng lẽ khó lắm sao? Ha ha!
Tử Thiến nhìn nam tử kia, ánh mắt trầm xuống.
- Thanh U.
Khóe miệng Thanh U có chút nhếch lên, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua bộ ngực và bờ mông của Tử Thiến, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, tà khí nồng đậm cười:
- Đúng là cực phẩm, hơn nữa tu vi cũng không thấp, nếu có thể hấp thu chân khí trong cơ thể ngươi, nói không chừng có thể một lần đột phá đến trung cực.
Ánh mắt Tử Thiến lạnh lẽo, lạnh giọng nói: - Các ngươi đã thiết hạ mai phục như vậy, vậy toàn bộ đi ra hết đi!
Vù vù!
Trong rừng vang lên âm thanh xé gió liên tiếp.
Trong nháy mắt có bảy nhân ảnh bay vút ra, trong đó có ba Huyền Cực cảnh trung kỳ, bốn Huyền Cực cảnh sơ kỳ.
Bảy võ giả trẻ tuổi, phân biệt đứng ở bảy phương vị bất đồng, phong kín toàn bộ đường lui của Trương Nhược Trần và Tử Thiến.
Hoắc Tinh vương tử đứng ở trên lưng Thanh Lân Ưng, cười nói. - Sao các ngươi còn không bóp nát Kỳ Lân Cầu, chẳng lẽ các ngươi cho rằng mình vẫn còn cơ hội?
Trương Nhược Trần lập tức phóng xuất ra Lĩnh Vực Không Gian, ánh mắt quét nhìn chín người ở đây, trong lòng thoáng trầm xuống.
Chỉ mình Thanh U, chiến lực đã trên Trương Nhược Trần và Tử Thiến, muốn đánh bại hắn, cũng đã là sự tình khó như lên trời.
Huống chi còn có một Hoắc Tinh vương tử chiến lực không thua Thanh U bao nhiêu đang bay ở trên bầu trời, tùy thời có thể công kích tới, giết Trương Nhược Trần và Tử Thiến trở tay không kịp.
Trừ hai tên đó ra, còn có bảy võ giả Huyền Cực cảnh, phong kín tất cả đường lui của Trương Nhược Trần và Tử Thiến.
Chính vì lý do này, bọn hắn ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận