Chỉnh sửa: Hoangforever
Thanh U bị kiếm khí đánh trúng, trên bàn tay lưu lại một vết máu nhàn nhạt.
Đạo kiếm khí kia phá vỡ lân phiến màu xanh trên tay, huyết dịch chảy ra, cũng là màu xanh, mang theo kịch độc.
- Ha ha! Cửu điện hạ đúng là thâm tàng bất lộ, lại có thể phá vỡ Thanh Ma Thủ của bổn công tử, rất thú vị, đúng là rất thú vị!
Thanh U vận chuyển chân khí trong cơ thể, từng sợi khí lưu dũng mãnh từ trong lỗ chân lông tiến ra ngoài, hóa thành quang mang màu xanh bao trùm lấy hai tay.
Quang mang màu xanh dũng mãnh lao về phía song chưởng.
Chỉ một lát sau, miệng vết thương lấy tốc độ bằng mắt thường nhanh chóng khép lại.
- Năng lực tự lành thật mạnh!
Trương Nhược Trần một bên cảnh giác Thanh U, đồng thời ánh mắt hắn nhìn về phía Tử Thiến hỏi:
- Ngươi còn có thể kiên trì được không?
Sắc mặt Tử Thiến tái nhợt, khóe môi chảy ra vết máu, nghiêm trọng nhất vẫn là thương thế ở vai phải.
Bàn tay Thanh U mang theo kịch độc, đem quần áo của Tử Thiến ăn mòn, hiện ra hình dạng một cái thủ ấn, phía sau quần áo lộ ra làn da biến thành màu tím xanh.
- Ta không sao!
Tử Thiến cắn chặc răng, trong ánh mắt mang theo vài phần lãnh sắc nói:
- Chúng ta liên thủ giết ra ngoài. Ta ngăn cản Thanh U, ngươi đi giết chết bảy tên võ giả kia. Ta nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản được mười chiêu, cho nên trước lúc đó ngươi phải giết chết được bảy người kia, sau đó chúng ta liên thủ đối phó Thanh U, chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội chạy trốn.
Trương Nhược Trần nhìn sắc mặt của Tử Thiến càng ngày càng tái nhợt nói:
- Vẫn là để ta kiềm chế Thanh U đi, ngươi đi giết bảy người kia.
- Không được! Thanh U sẽ không giết ta, cho nên ta mới có thể tiếp hắn mười chiêu. Nhưng người thì khác, hắn sẽ giết ngươi, đừng nói mười chiêu, chỉ trong năm chiêu, ngươi liền chết trong tay hắn.
Tử Thiến nói.
- Vậy cũng chưa chắc!
Trương Nhược Trần cười nhạt một tiếng, tay cầm Thiểm Hồn Kiếm, tay kia từ trong Thời Không Tinh Thạch lấy ra một cây trường thương màu đen.
Cây trường thương màu đen này, là cướp từ trên tay một võ giả Tứ Phương Quận Quốc, Chân Vũ Bảo Khí cấp bốn.
Chân đạp bộ pháp, Trương Nhược Trần dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Thanh U.
Cùng lúc đó, Tử Thiến cũng lập tức ra tay, một bước bước ra, vượt qua dòng suối nhỏ, một chỉ điểm ở yết hầu của một võ giả Huyền Cực cảnh sơ kỳ.
Yết hầu của võ giả kia bị nghiền nát, trong miệng trào ra máu tươi, thi thể ngã vào dòng suối.
Ngay sau đó, Tử Thiến lại công về phía một võ giả khác.
Thanh U đứng trên một tảng đá, nhìn Trương Nhược Trần xông lại, trên mặt mang theo sự hưng phấn, cười nói:
- Tới tốt! Trước giết ngươi, sau đó chậm rãi đi chà đạp mỹ nhân kia.
- Vậy nhìn ngươi có bổn sự này không đã!
Trương Nhược Trần nói.
Thanh U liếc nhìn Trương Nhược Trần, mỉa mai nói:
- Một tay cầm kiếm, một tay cầm thương, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhất tâm nhị dụng? Nếu làm không được nhất tâm nhị dụng, sử dụng hai thanh binh khí, ngược lại sẽ khiến cho chiến lực của ngươi trở nên thấp hơn.
- Thử qua liền biết!
Trương Nhược Trần nói.
Chỉ nháy mắt, Tử Thiến đã giết hai người, công về phía người thứ ba.
Thanh U cũng không muốn nói nhiều với Trương Nhược Trần, nhảy xuống tảng đá, vận đủ chân khí, một chưởng vỗ phía trên đá.
Cự thạch chừng hơn vạn cân bay ra ngoài, va chạm về phía Trương Nhược Trần.
Không thể lui, nhất định phải ngăn chặn Thanh U.
Ánh mắt Trương Nhược Trần trầm xuống, điều động chân khí trong cơ thể, kích hoạt toàn bộ bốn đạo Lực hệ Minh văn trong Thiểm Hồn Kiếm. Sức nặng của Thiểm Hồn Kiếm đạt tới 453 cân.
Bành!
Một kiếm chém ra, cự thạch vỡ tan, bay ra hai hướng.
- Ha ha!
Thanh U từ sau cự thạch bay ra, cười nhe răng, một chưởng chụp về phía đỉnh đầu Trương Nhược Trần.
Nên nhớ rằng, Trương Nhược Trần đã triển khai Lĩnh Vực Không Gian, hiển nhiên đã biết Thanh U ở phía sau cự thạch.
Vào lúc Thanh U tung chưởng, Trương Nhược Trần đã trước một bước đâm trường thương ra, kích ở trên ngực Thanh U.
Thanh U căn bản không nghĩ tới tốc độ phản ứng của Trương Nhược Trần lại nhanh tới như vậy, không thể không thu tay về, trở tay vỗ một cái, đánh về phía trường thương.
Bành!
Lực lượng của Thanh U lớn như thế nào, một chưởng đánh lệch trường thương.
Sau đó thân thể Thanh U đột nhiên xoay chuyển, giống như độc xà theo trường thương lướt về phía Trương Nhược Trần.
Hắn duỗi ra hai ngón tay, điểm tới yết hầu của đối phương.
Ở đầu ngón tay toát ra hai luồng hỏa hoa (bắn lửa) màu xanh.
Phải biết tốc độ của Thanh U đạt tới mỗi giây 44 mét, tốc độ của Trương Nhược Trần chỉ có mỗi giây 34 mét.
Theo Thanh U tính toán, ngón tay của hắn chắc chắn có thể đánh nát yết hầu của Trương Nhược Trần.
Nhưng đúng lúc này, Trương Nhược Trần đâm ra một kiếm, từ dưới mà lên, đâm vào yết hầu của Thanh U.
Nếu Thanh U muốn đánh nát yết hầu của Trương Nhược Trần, cổ họng của hắn nhất định sẽ bị kiếm đâm nát.
Kết quả cuối cùng là đồng quy vu tận.
Thanh U khẽ nhíu mày, bị Trương Nhược Trần bức lui ra ngoài lần nữa.
- Làm sao có thể? Tốc độ và lực lượng của ngươi đều không bằng ta, lại có thể liên tiếp phá vỡ sát chiêu của ta. Ngươi thật có thể nhất tâm lưỡng dụng, có thể đồng thời điều khiển kiếm và thương?
Trương Nhược Trần một tay cầm kiếm, một tay cầm thương nói:
- Đã sớm nói với ngươi, ngươi muốn giết ta căn bản không phải là chuyện dễ dàng gì!
Tốc độ của Trương Nhược Trần đích thực không bằng Thanh U, thế nhưng hắn có Lĩnh Vực Không Gian.
Một khi Thanh U tiến vào phạm vi 10m, Trương Nhược Trần có thể thấy rõ ràng hết thảy chiêu số của Thanh U, sau đó ra tay ngăn trước, ngăn trở sát chiêu của Thanh U.
Giờ phút này Tử Thiến đã giết ba người.
- Vậy thì nhìn ngươi có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Thanh U phẫn nộ, hai tay biến thành màu xanh đen, thi triển ra một loại thân pháp Nhân cấp thượng phẩm, hóa thành ba đạo tàn ảnh, đồng thời công về phía Trương Nhược Trần.
Võ giả bình thường, căn bản không phân rõ cái nào mới là chân thân thật sự của Thanh U.
Nhưng thời điểm ba tàn ảnh tiến vào phạm vi 10m, Trương Nhược Trần rốt cục thấy rõ, ba cái bóng đều là chân thân, chỉ là tốc độ của Thanh U quá nhanh, hơn nữa lại thi triển một loại bộ pháp kỳ dị, cho nên mới làm cho người cảm thấy hắn biến thành ba người.
Bành!
Trương Nhược Trần một kiếm bổ ra, ngăn cản một cái nhân ảnh.
Lại đâm ra một thương, ngăn cản nhân ảnh thứ hai.
Khi nhân ảnh thứ ba xông lên, thương và kiếm của Trương Nhược Trần đồng thời ngăn cản lại, lại là một chiêu đồng quy vu tận, bức lui Thanh U lần nữa.
Bành!
Từ xa nhìn tại, chỉ thấy Trương Nhược Trần đứng nguyên tại chỗ, không ngừng vung kiếm, đâm thương, đồng thời chiến đấu với ba Thanh U.
Liên tiếp giao thủ hơn hai mươi chiêu, Thanh U cũng không có cách nào đánh bại được Trương Nhược Trần.
Hoắc Tinh vương tử đứng ở trên lưng Thanh Lân Ưng, nhìn chiến trường phía dưới, có chút thất vọng nói:
- Xem ra ta phải ra tay mới được!
Hoắc Tinh vương tử cầm lấy cung, lấy ra một mũi Phá Xa Tiễn màu vàng, chân khí toàn thân bắt đầu khởi động, sau đó kéo cung thành mãn nguyệt, phát ra thanh âm khanh khách.
Trên chiến trường sử dụng Phá Xa Tiễn, một mũi tên có thể phá vỡ chiến xa do ba mươi người khống chế.
Hoắc Tinh vương tử nhìn Trương Nhược Trần đang giao thủ với Thanh U, khóe miệng lộ ra nụ cười, mũi tên nhằm ngay sau lưng Trương Nhược Trần nói: - Cửu vương tử, vĩnh biệt!
Ngón tay buông lỏng, Phá Xa Tiễn đã bay ra ngoài.
- Hưu!
Mũi tên bốc cháy lên, giống như hỏa diễm hăng hái phóng xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận