Chỉnh sửa: Hoangforever
Sắc trời dần dần tối xuống, rất nhanh đã tiến vào đêm tối!
Đêm nay là đêm cuối cùng của vòng khảo hạch thứ nhất!
Một đêm này, trong Thiên Ma Lĩnh lại vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, thậm chí còn có thí sinh bóp nát Kỳ Lân Cầu, bay lên khói Kỳ Lân.
Nhưng thời điểm người tuần tra đuổi tới, thí sinh kia đã chết, hung thủ thì trốn mất tăm mất dạng không thấy tăm hơi.
- Thật quái lạ! Năm nay học cung khảo hạch lại thảm thiết như vậy, võ giả của Tứ Phương Quận Quốc ít nhất đã chết 20 người rồi.
Một vị người tuần tra cầm thương trong tay nói.
Người tuần tra còn lại chắp hai tay trước ngực, đứng bên cạnh một cỗ thi thể nói:
- Chỉ sợ xa xa không chỉ là hai mươi người.
- Dù sao lần này Tứ Phương Quận Quốc tổn thất nặng nề, cũng không biết chọc phải ai?
- Đi thôi! Dù sao đây cũng là đêm cuối rồi, trưa mai khảo hạch sẽ chấm dứt!
Hai người tuần tra cưỡi Song Đầu Tuyết Thứu, hóa thành hai bóng dáng to lớn bay khỏi nơi đây.
Trận giết chóc này một mực kéo dài tới tận giữa trưa ngày hôm sau, võ giả chết trong tay của Tử Thiến đạt tới con số 49 người.
Đối mặt với Tử Thiến có tu vi Huyền Cực cảnh tiểu cực, những võ giả Huyền Cực cảnh sơ kỳ, Huyền Cực cảnh trung kỳ kia hoàn toàn không có sức hoàn thủ, toàn bộ bị một chiêu miểu sát.
Trương Nhược Trần theo ở phía sau, cái gì cũng đều không cần làm.
Bởi vì, quét dọn chiến trường, vơ vét bảo vật đã có một người đi làm, hơn nữa người này còn làm không biết mệt mỏi.
Xác thực mà nói, không phải người, mà là một con mèo.
- Ha ha! Hai cân linh nhục, kiếm lời, kiếm lời!
Tiểu Hắc từ trên người một Huyền Cực cảnh trung kỳ tìm được một chiếc hộp ngọc, mở hộp ngọc ra, một hương thơm nồng đậm bay ra.
Trong hộp ngọc có chứa linh nhục.
- 21 viên Linh Tinh, 300 lượng bạc, võ giả này cũng quá nghèo đi!
Tiểu Hắc lắc đầu, ném bao chứa Linh Tinh và ngân lượng cho Trương Nhược Trần, sau đó đuổi theo Tử Thiến.
Tử Thiến tiếp tục săn giết những võ giả Tứ Phương Quận Quốc khác, Tiểu Hắc thì tiếp tục vơ vét bảo vật.
Một người một mèo phối hợp cực kỳ ăn ý.
Trương Nhược Trần không nhanh không chậm theo ở phía sau, ngẩng đầu nhìn mặt trời nói:
- Sắp tới giữa trưa rồi, chúng ta cần quay trở lại thôi, không sẽ muộn mất!
- Trở về làm gì? Bổn hoàng còn muốn giết vài người nữa cơ.
Tiểu Hắc lộ ra hàm răng và móng vuốt sắc bén, cực kỳ hung hãn nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Có tin hay không hiện tại ta phong ấn ngươi lại?
- Chỉ đùa một chút thôi, sao ngươi lại tưởng thật chứ?
Tiểu Hắc lại biến về bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn, thu hàm răng và móng vuốt sắc nhọn vào.
Lúc đầu khi nhìn thấy Tiểu Hắc, Tử Thiến cũng hết sức tò mò.
Hiện tại nhìn nhiều thành quen, cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn Tiểu Hắc một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Chỉ cần từ nhỏ dạy dỗ Man Thú học tập ngôn ngữ nhân loại, một số Man Thú có trí tuệ cao hoàn toàn có thể nói tiếng người.
Hiển nhiên, Man Thú nói được tiếng người vẫn là cực kỳ hiếm thấy.
- Những bảo vật kia trước cứ để tạm ở chỗ ngươi, sau khi tiến vào Vũ Thị Học Cung, chúng ta chậm rãi phân phối.
Tử Thiến dùng một mảnh lụa lau đi vết máu trên thân kiếm nói.
Trương Nhược Trần có thể cảm giác được, trải qua 3 ngày giết chóc, cảnh giới kiếm đạo của Tử Thiến lại tăng lên mấy phần, cách cảnh giới kiếm tùy theo tâm cao cấp không còn xa.
Dựa theo tốc độ tu tuyện hiện tại của nàng, trước khi bước vào Địa Cực cảnh, liền có thể đạt tới kiếm tùy theo tâm Cao cấp.
- Có lẽ nàng ta tu tuyện Sát Lục Kiếm Đạo!
Trương Nhược Trần trong lòng thầm nghĩ.
- Meo ô!
Thân thể Tiểu Hắc nhỏ đi, chỉ còn cỡ nắm tay, thả người nhảy đến trong tay Trương Nhược Trần, sau đó bị Trương Nhược Trần bỏ vào trong lồng ngực.
Trương Nhược Trần và Tử Thiến rời khỏi Thiên Ma Lĩnh, hướng về phía ngoài Thiên Ma Lĩnh đi tới.
Cũng không lâu lắm, hai người rời khỏi núi, gặp một vị đệ tử ngoại cung của Vũ Thị Học Cung.
Đệ tử ngoại cung kia mang theo Trương Nhược Trần và Tử Thiến, ngồi lên lưng Song Đầu Tuyết Thứu, bay về phía Vũ Thị Học Cung.
Vị đệ tử ngoại cung này có tên là Vương Kỳ, tu vi đạt tới Huyền Cực cảnh đại cực.
Vương Kỳ nhìn Trương Nhược Trần và Tử Thiến, thời điểm nhìn tới Tử Thiến, hai con mắt liền phát sáng lên.
Tử Thiến thật là xinh đẹp, hơn nữa khí chất tuyệt hảo, tuyệt đối là một băng sơn mỹ nhân.
Mỹ nhân như Tử Thiến, dù so sánh với tam mỹ của Tây Viện, cũng không kém là bao.
Vương Kỳ nhích tại gần Tử Thiến nói:
- Ta ba năm trước đã tiến vào Vũ Thị Học Cung, ở trong hàng ngũ đệ tử ngoại cung của Tây Viện bài danh thứ 238. Hai người, ai là võ giả Quận Quốc?
Tử Thiến hai mắt lạnh như băng, chỉ ôm kiếm đứng ở trên lưng Song Đầu Tuyết Thứu, không có để ý tới Vương Kỳ.
Nam tử chủ động đến gần mình như Vương Kỳ, nàng thấy đã quá nhiều.
Trương Nhược Trần cười nói:
- Vân Vũ Quận Quốc.
- Vân Vũ Quận Quốc.
Vương Kỳ khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tử Thiến, thở dài:
- Võ giả Vân Vũ Quận Quốc, ở trong Vũ Thị Học Cung tình cảnh rất không ổn. Vẫn luôn bị Tứ Phương Quận Quốc chèn ép. Đặc biệt là tân sinh, nếu như không có cường giả che chở, thường xuyên sẽ bị ức hiếp. Những năm qua bên trong Võ Thị Học Cung còn có mấy vụ tân sinh Vân Vũ Quận Quốc mất tích một cách ly kỳ,nghe nói là bị đệ tử của Tứ Phương Quận Quốc bí mật giết chết. Sư muội, ngươi sau này nếu như gặp phải phiền phức, cứ báo tên danh tự của ta ra, tại Tây Viện, những người kia ít nhiều sẽ nể mặt ta.
- Đa tạ Vương Kỳ sư huynh đã quan tâm, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận.
Trương Nhược Trần cười nói.
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn đã bay đến trên không trung của Vũ Thị Học Cung Tây Viện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận