Tám tháng ba, cách giỗ Giai Huệ Hoàng Hậu một ngày.
Có điều hôm nay cũng là ngày Thượng Tị (1), cho nên trong cung vẫn vô cùng náo nhiệt. Các cung nữ dựa theo tập tục cắm liễu hái đào, Hạ Vân Tự cũng kêu Hàm Ngọc tới rừng đào ở phía Bắc một chuyến, tự tay hái đủ cắm một bình.
(1) Ngày Thượng Tị: tuần đầu tháng ba Âm lịch, theo tục nước Trịnh vào ngày đó sẽ làm lễ cầu mát
Ngày này nhất định phải tốt, tết thượng Tị mỗi năm nàng đều phải tốt.
Bởi vì hôm nay là ngày tỷ tỷ cố gắng chống đỡ cuối cùng.
Ngày ba tháng ba năm ấy, Giai Huệ Hoàng Hậu bệnh tình nguy kịch.
Bệnh của nàng có từ khi sinh hạ hoàng trưởng tử, kéo dài không dứt, tới mùa đông năm trước đó đột nhiên trở nặng, trước mắt chỉ còn đến hơi thở cuối cùng, ai nấy trong cung đều biết nàng sắp không qua khỏi rồi.
Trong cung một mảnh bi thương, ngày ngày nhóm Thái Hậu thái phi đều tới Tiêu Phòng Cung thăm hỏi, các phi tần thường xuyên lễ Phật cầu khẩn. Hoàng đế tạm gạt bỏ chính sự, chuyên tâm đọc sách y thuật, hi vọng có thể tìm được cách hay kéo Hoàng Hậu từ quỷ một quan trở về.
Trước đó một tháng Hạ Vân Tự đã tiến cung, canh giữ bên giường tỷ tỷ, trái tim ngóng trông tỷ tỷ mau chóng khang phục dần dần biến thành mong nàng ấy ly thế sớm một chút.
Đau ốm tra tấn như vậy, tỷ tỷ hình như đã tiều tụy đi rất nhiều, mỗi ngày chỉ có dùng thuốc, không ngừng dùng thuốc, những thứ khác đều ăn không vô.
Thống khổ cường chống như vậy còn không bằng sớm rời đi một chút.
Ngày ba tháng ba, tỷ tỷ uống thuốc, không bao lâu liền nôn ra, sau đó rơi vào hôn mê.
Hạ Vân Tự nén khó chịu trong lòng, nằm ở mép giường khóc lớn hồi lâu, dùng sức nắm chặt tay tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đi đi! Ninh Nguyên tất cả đều tốt, nó không sao, không cần tỷ nhọc lòng, tỷ đi đi!"
Hạ Vân Chước chậm rãi tỉnh lại, cầm lấy tay nàng: "A Tự..." Hơi thở lúc này đã mỏng manh.
Trong nháy mắt Hạ Vân Tự sợ không nghe được lời nàng ấy nói, lập tức ngưng khóc, để tai tới gần.
Hạ Vân Chước mỉm cười: "A Tự đừng khóc." Dừng một chút, nàng ấy không như ngày thường dỗ nàng "Ta sẽ khá lên thôi", mà nói, "Hôm nay ta không thể đi."
Hạ Vân Tự ngây ra: "Vì sao..."
"Tết Thượng Tị..." Hạ Vân Chước dùng hết sức lực giải thích, "Hôm nay, tết Thượng Tị, ngày lành."
Dứt lời, nàng ấy mở to hai mắt, trong mắt sớm đã không có ánh sáng, chỉ là từ hình dáng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt này vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt nàng ấy mỹ lệ nhưng không quyến rũ, không giống Hạ Vân Tự, khóe mặt lộ ra yêu dị. Khi nhỏ Hạ Vân Tự từng vì vậy mà ghét bỏ hai mắt của mình, liều mạng đi xoa, hi vọng sẽ xoa tới rót ra.
Nhưng tỷ tỷ đã bắt lấy tay nàng, dỗ dành: "Làm gì vậy? Ai nói đôi mắt của A Tự chúng ta khó coi? Đôi mắt này là xinh đẹp nhất, chờ muội lớn một chút, có thể lớp trang điểm, bảo đảm giống tiểu yêu mà sách vở nói!"
Nàng tức giận tới bật khóc: "Tỷ rõ ràng cũng cảm thấy khó coi, bằng không sao lại cảm thấy giống tiểu yêu chứ?"
Khi đó nàng nghĩ, đẹp giống yêu tinh thì có gì tốt.
Hạ Vân Chước cười nhạo: "Yêu cũng có vẻ đẹp của yêu, chuyện xưa hồ yêu báo ân muội không nhớ sao? Vừa đẹp vừa tốt bụng, người thường không so được."
Lúc nhỏ, tỷ tỷ kể nàng nghe Liêu Trai Chí Dị rất nhiều. Trong sách có yêu tốt, yêu hư, nói không rõ tốt xấu khiến nàng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Hiện tại, tỷ tỷ sớm đã không còn sức lực kể chuyện cho nàng nghe, tỷ ấy đờ đẫn nhìn chằm chằm màn lụa, hơi thở mỏng manh mà nói với nàng: "Nếu hôm nay ta đi rồi... Ngày sau trong cung, nhiều người sẽ vì ngày giỗ của ta mà... Không có cái tết Thượng Tị tốt lành."
Hốc mắt Hạ Vân Tự đỏ lên, ôm chặt cánh tay nàng ấy mà khóc.
Hoàng cung rõ ràng là nơi khiến nàng ấy không vui, đã tới lúc này, nàng ấy còn nghĩ cho người khác.
Nói xong câu đó, nàng ấy lại rơi vào hôn mê.
Hôn mê lần này kéo dài suốt một ngày một đêm.
Sau đợt hôn mê nghiêm trọng ấy, nàng ấy tỉnh lại với tinh thần rất tốt, nhưng mọi người vừa nhìn liền nhận ra, đó là ánh sáng phản chiếu về.
Ngày cuối cùng của nàng ấy cứ như vậy mà vượt qua.
Hoàng đế ôm Ninh Nguyên ở cạnh nàng hơn nữa ngày, mãi tới khi nàng mở miệng yêu cầu họ rời đi, để Hạ Vân Tự vào.
Tỷ muội hai người hàn huyên hồi lâu, Giai Huệ Hoàng Hậu rốt cuộc vẫn nhắm mắt lại, cưỡi hạc về tây.
Sau đó, tết Thượng Tị mỗi năm, Hạ Vân Tự đều cố gắng khắc chế bản thân không được nghỉ nhiều, nàng phải vui vẻ qua ngày nay, nhưng mãi mãi vẫn không thể gượng dậy.
Cho tới năm trước, nàng rốt cuộc cũng đã hòa giải với hồi ức của mình. Nàng đã có thể vui vẻ ăn tết mà không cố gắng khắc chế tưởng niệm kia, đi hái hoa, cắm cho mình một lọ, cũng vì tỷ tỷ mà cắm một lọ.
Hái hoa trở về, Hạ Vân Tự giống như năm cắm đào vào hai bình sức trắng, bên trong lượng nước vừa phải, có thể giúp đào sống được lâu hơn.
Một bình đặt trong phòng ngủ bên cạnh giường La Hán, bình còn lại ngày mai sẽ đi đưa cho tỷ tỷ.
..............................
Hôm sau, từ tia nắng ban mai đầu tiên ló dạng, hoàng cung liền bị một bầu không khí u ám bao phủ.
Tất cả vui thích của tết Thượng Tị đều không còn, hoàng cung, hoàng thành, thậm chí là rất nhiều nơi đều nghiêm túc xử lý công việc ngày giỗ.
Hoàng đế theo thường lệ xuất cung trước bình minh, cùng các quan viên tới hoàng lăng kinh giao, ai điếu vong thê.
Gần tới giờ, nghi thức tế lễ của hậu cung cũng bắt đầu đúng hạn. Thuận Phi chủ tế, chúng phi tần và ngoại mệnh phụ theo sau nàng ta, lễ bái trước linh vị của Hoàng Hậu.
Lễ bái của các phi tần dựa theo thân phận mà an bài, nhưng vì quan hệ tỷ muội thân duyên, Hạ Vân Tự được xếp ở trước, bên phải phía sau Thuận Phi, vị trí bên trái là của Chiêu Phi, giữa haia người bọn họ còn có một vị nữ tử, Hạ Vân Tự lại không quen biết.
Đợi đến nghi thức tế lễ chính thức tan, Hạ vân Tự theo Thuận Phi hồi cung, cảm tạ Thuận Phi lo liệu mọi việc, sau đó liền hỏi: "Không biết vị đứng giữa thần thiếp và Chiêu Phi nương nương là..."
"Là Đàm Tây vương phi. Lần trước phía Tây gặp nạn binh hỏa, Đàm Tây Vương bình loạn có công, ít ngày nữa sẽ hồi kinh diện thánh. Nhắc tới chuyện tế lễ Hoàng Hậu, Hoàng Thượng nói cứ để Đàm Tây vương phi tham gia. Gần đây bổn cung bận rộn, ngược lại quên nhắc với ngươi một câu."
"Không sao." Hạ Vân tự cười cười, trong lòng có vài phần so đo.
Thuận Phi quên nhắc với nàng, xác thật không phải đại sự.
Nhưng ấn theo quy củ, ngoại mệnh phụ đều phải quỳ gối phía sau phi tần, hoàng đế phân phó như vậy, nói đến cùng là đang cất nhắc Đàm Tây Vương.
Đàm Tây Vương là thần tử có công, luận công ban thưởng vốn không có gì, chỉ là... Quý Phi và Chiêu Phi đều do Đàm Tây Vương đưa vào cung.
"Luận công ban thưởng" như thế, e rằng ngày tháng của Chiêu Phi ở trong cung lại tốt hơn một chút.
Mà nàng thường tới Tử Thần Điện đọc tấu chương cho hoàng đế thế mà hoàn toàn không biết việc Đàm Tây Vương bình loạn, chỉ giống người trong cung biết sự tình phía Tây mà thôi.
Nhất thời không rõ mà trùng hợp bỏ lỡ, hay là hoàng đế vẫn phòng nàng, việc mấu chốt không đưa nàng đọc?
Hạ Vân Tự trầm tư một hồi, không nói gì thêm. Cáo lui rời khỏi cung của Thuận Phi, nàng trở về Sương Mai Hiên lấy hoa đã hái hôm qua và ít điểm tâm rồi tới Tiêu Phòng Cung.
Canh giờ này, hoàng đế đang trên đường hồi cung, Tiêu Phòng Cung an tĩnh không một tiếng động.
Hạ Vân Tự cho cung nhân ở ngoài, một mình vào điện, đặt bình sứ trắng hoa đào và điểm tâm lên trước linh vị.
Sắp xếp xong, nàng không hề hạ bái, chỉ nhàn tản ngồi xuống đệm hương bồ, nỉ non: "Tỷ tỷ, lại đến ngày giỗ của tỷ rồi."
"Lần trước tới Hoàng Thượng cũng ở cùng, có vài lời muội không tiện nói, hôm nay có thể chậm rãi nói với nói tỷ rồi."
"Việc tiến cung, tỷ đừng giận muội, không phải muội không nghe lời tỷ, cũng đừng trách muội lừa gạt nương tỷ. Thật ra mấy năm nay muội đều nhớ tỷ, càng nghĩ càng thấy lời tỷ nói không đáng có lẽ là đúng, nhưng cuộc đời muội rốt cuộc vẫn phải là chính muội cảm thấy có giá trị mới thật sự đáng giá."
"À, Ninh Nguyên rất tốt, trong nhà tất cả đều tốt, tỷ tỷ yên tâm."
"Tỷ tỷ muốn uống rượu không? Muội có mang rượu hoa đào ướp cùng quế hoa tới." Nói rồi, nàng liền bò lên rót ra hai ly rượu, một ly đổ trước linh vị, một ly tự mình uống hết.
"Muội còn chép kinh cho tỷ, chỉ là nhiều quá, muộn một chút sẽ cho cung nhân chậm rãi đốt cho tỷ." Nàng khẽ cười, "Hiện tại chữ của muội giống hệt tỷ, tỷ nhìn đừng cảm thấy kỳ quái, muội luyện tập cũng lâu rồi."
Hạ Vân Tự không ngừng lải nhải, lời nói phá lệ nhiều lên, ngữ khí thanh thoát hơn hẳn ngày thường. Khi trước nhàn thoại việc nhà với tỷ tỷ nàng cũng luôn như vậy, có lúc tỷ tỷ sẽ cười mắng nàng nói nhiều, nhưng tiếp theo, tỷ tỷ sẽ luôn khen nàng hiểu chuyện.
Nhưng càng nói, nàng lại càng muốn khóc, nước mắt theo đó mà trào ra, rốt cuộc cũng ngăn không được.
Bởi vì nàng nói lâu như vậy, một câu tỷ tỷ cũng không trả lời nàng.
Mặt trời ngã về Tây, hoàng đế rốt cuộc cũng về tới cung.
Hắn về Tử Thần Điện thay thường phục, không nghỉ ngơi liền ra ngoài, đi thẳng tới Tiêu Phòng Cung.
Cung nhân tất cung tất kính mở cửa cho hắn, vừa qua ngạch cửa, hắn liền thấy Oanh Thời và Yến Thời đứng ngoài cửa điện.
Hai người hành lễ, bước chân hoàng đế thoáng dừng lại: "Tuyên Nghi tới sao?"
"Vâng." Oanh Thời kính cẩn trả lời, "Sau khi kết thúc lễ tế, nương tử qua chỗ Thuận Phi nương nương ngồi một lát rồi liền tới đây."
Hạ Huyền Thời gật đầu, nâng bước vào trong.
Tẩm điện ở sườn đông chính điện, phía sau cánh cửa là tấm bình phong, hắn bước qua cửa điện, vòng qua bình phong liền nghe tiếng khóc nức nở.
Chăm chú nhìn lại, Hạ Vân Tự ngồi bên mép giường La Hán, hốc mắt hồng hồng, dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe mắt, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Nhìn điểm tâm và bình hoa đào kiều diễm trước linh vị Giai Huệ Hoàng Hậu, hắn thở dài: "A Tự."
Hạ Vân Tự như trong mộng tỉnh lại, cuống quýt đứng dậy.
Hắn mỉm cười: "Ngồi đi."
Nụ cười này khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Hạ Vân Tự gục đầu, lại khụt khịt hai tiếng, nhẹ giọng: "Hôm nay tỷ phu vất vả rồi." Vừa nói nàng vừa rót trà cho hắn, thời điểm hắn cầm ly trà nhấp một ngụm, nàng lại rót ly rượu, "Thần thiếp có mang rượu mà tỷ tỷ thích uống tới."
Hắn đưa mắt nhìn: "Đào hoa hay quế hoa?"
"Đều có." Nàng đẩy ly rượu tới tầm tay hắn, "Đây là quế hoa, tỷ phu và thần thiếp cùng kính tỷ tỷ một ly được không?"
Dứt lời, nàng liền ngước mắt, trong sáng ngời có chút mông lung.
Hắn lúc này mới phát hiện nàng hình như có chút hoảng hốt, khóe mắt đỏ ửng không phải vì trang dung, mà là men say nhuộm lên.
Vừa rồi có lẽ đã uống không ít.
Không đợi hắn nói một lời, nàng đã ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Hạ Huyền Thời chần chờ, cuối cùng chỉ có thể uống hết ly rượu nàng đưa tới.
Men say tựa hồ khiến nàng mất đi đúng mực ngày thường, nàng trực tiếp dùng mu bàn tay lau miệng, khẽ cười: "Rượu này nặng quá, tỷ tỷ có lẽ thích thanh đạm hơn."
Hắn gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế đổi thành hoa đào đi." Nói rồi, nàng lại tiếp tục rót rượu.
Men say khiến tay nàng không ngừng run rẩy, hoàng đế vội bắt lấy, mà nàng lại bưng ly rượu lên, cười cười: "Đây là rượu thần thiếp tự làm, tỷ phu dùng thử đi."
Dứt lời, nàng tự mình uống trước, hắn gật đầu, cũng nâng ly uống theo.
Buông ly rượu, nàng dùng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn: "Ngon không?"
Hắn nhẹ giọng: "Không tồi."
Cứ đối thoại như vậy, gương mặt ửng đỏ của nàng trước sau vẫn mang ý cười. Nụ cười say lòng người như vậy khiến hắn càng nhìn càng không thể dời mắt, mà nàng lại hồn nhiên không phát giác, thấy hắn không chê liền tiếp tục rót rượu.
Trên tay bất giác nóng lên, chỉ có thanh tỉnh khiến Hạ Huyền Thời bỗng nhiên hoàn hồn, nhíu mày đoạt lấy bầu rượu: "Không uống nữa."
Ngữ khí có chút đông cứng của hắn khiến nàng giật mình, thanh âm trở nên do dự: "Không phải tỷ phu nói không tồi sao?"
"Đúng là không tồi." Hắn gật đầu thở dài, "Nhưng nàng uống nhiều rồi, trẫm đưa nàng về Sương Mai Hiên."
Hạ Vân Tự mơ mơ màng màng xua tay, hắn lại nhíu mày, đứng dậy, không chút phân trần mà đỡ lấy nàng.
Nàng đúng đã say, nhưng tuy không vui vẫn không dám cường ngạnh với hắn. Thân thể nhỏ bé dễ như trở bàn tay bị hắn nâng dậy, chỉ là trong miệng vẫn không ngừng nói: "Thần thiếp không say, chỉ uống một chút sao có thể say chứ? Thần thiếp muốn ở cùng tỷ tỷ thêm lát nữa."
Hắn dìu nàng ra ngoài, tận lực không nhìn bộ dáng say rượu động lòng người của nàng lúc này, thanh thanh lãnh lãnh mà nói: "Ngài mai lại đến, trẫm có thể đi cùng nàng, hôm nay về nghỉ ngơi trước đi."
Nàng vẫn lẩm bẩm nói gì đó, hắn dìu nàng tới cửa tẩm điện, cung nhân bên ngoài nhìn thấy, vội vàng tới hỗ trợ.
Lại vào lúc này, nàng lảo đảo bước qua ngạch cửa, bàn chân bị giữ lại. Cung nhân đuổi theo không kịp, nàng phản ứng mau lẹ đưa tay bắt lấy vai hắn, tự mình đứng vững.
"A Tự!" Hắn cũng theo bản năng ôm lấy eo của nàng, hô hấp nhất thời đình trệ.
Cô nương diễm lệ như tiểu yêu này cứ như vậy bị hắn ôm vào lòng, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Nàng vốn thấp hơn hắn một cái đầu, men say lại khiến thân thể nàng không vững, nàng ngửa đầu, lười nhác cười nhìn hắn, đuôi mắt ửng đỏ càng lộ vẻ quyến rũ.
Khoảng cách gần này hắn như có thể đếm từng lông mi thon dài của nàng, hơi thở ngọt mùi rượu đạo quấn quanh trước mắt hắn, khiến hắn cảm thấy trước mặt tựa như ảo mộng.
Hậu cung trước nay chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, nàng chẳng qua chỉ là một trong số đó, nhiều nhất cũng là tương đối xuất sắc mà thôi.
Nhưng hắn nhìn nàng, tim liền đập loạn nhịp.
Thanh âm như bóng đè quanh quẩn bên tai khiến hắn mê muội, hình như có vô vàn tiểu quỷ gãi gãi trong lòng hắn, chậm rãi gặm nhấm cắn xé trái tim.
Hắn hít sâu một hơi, ép chính mình phải khắc chế.
Nhưng đúng lúc này nàng lại cười si ngốc, nghiêng đầu nhìn hắn: "Mắt của tỷ phu thật đẹp."
Ngay khoảnh khắc này, các cung nữ vốn định tiến lên dìu nàng đồng loạt quỳ xuống, đầu cũng không dám nâng lên. Vì nàng thất lễ, vì hắn sẽ tức giận.
Nhưng tại một khắc đó, hắn lại cảm thấy vô cùng kỳ dị. Hắn có thể hiểu rõ suy nghĩ của các cung nhân, nhưng lại hoàn toàn không thể xử sự như lẽ thường.
Hắn nhìn nàng, một chút lửa giận cũng không có. Câu nói đó ngược lại khiến hắn mừng thầm, cảm thấy bầu không khí rõ ràng khiến người ta quẫn bách này bất giác nảy sinh ái muội.
Tiểu quỷ trong lòng càng thêm kiêu ngạo, khe khẽ nói với hắn, nàng có lẽ là cố ý như vậy.
Giãy giụa mấy lần, hắn mới miễn cưỡng hoàn hồn, nghiêm túc đỡ lấy nàng: "A Tự, nàng uống nhiều quá rồi." Dứt lời, hắn liền nâng mi mắt, "Chuẩn bị kiệu."
Cung nhân quỳ dưới đất dập đầu một cái, vội vàng làm theo. Hắn lại cúi đầu, bỏ qua sự hỗ trợ của người khác mà dìu nàng ra ngoài.
Hai người cùng ngồi vào bộ liễn, tay nàng vẫn đặt trên vai hắn, mặt dán vào lòng hắn, rất nhanh liền thiếp đi.
Không gian nhỏ hẹp khiến mùi rượu ngọt ngào và huân hương hòa quyện, hắn càng chống đỡ không được, rõ ràng đã dời mắt đi lại nhịn không được mà cúi đầu nhìn nàng.
Mỗi lần nhìn, hắn đều nhanh chóng dời đi, lén lút giống như trộm.
Khánh Ngọc Cung cách Tiêu Phòng Cung không xa, không bao lâu kiệu đã dừng lại.
Phàn Ứng Đức vén màn, liền thấy Hoàng Thượng ôm Hạ Tuyên Nghi bước ra.
Dưới bóng đêm, hắn ôm nàng dưới chân sinh gió mà vào cửa cung, rất nhanh liền tới Sương Mai Hiên. Cung nữ trong viện đều kinh ngạc nhảy dựng lên, toàn bộ đều ngây ra, thời điểm hoàn hồn mới vội vàng hành lễ.
Hoàng đế không rảnh lo các nàng, ôm Hạ Vân Tự lập tức vào phòng, đặt trên giường. Nhìn nàng, thanh âm của hắn cũng nhịn không được mà trở nên ôn nhu: "Nàng ấy uống nhiều quá, mang canh giải rượu lên đây."
Oanh Thời khom người." Tiện đà phất tay cho mọi người lui xuống.
Hắn ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng, giống như có xem thế nào cũng là không đủ.
Nàng thật sự rất đẹp.
Giơ tay nhấc chân, mỗi một nụ cười đều khiến người ta nhìn rồi khó quên.
Nàng như có cảm giác gì đó, bất giác nhíu mày, xoay người ngang ngược ôm lấy nam tử.
Hạ Huyền Thời cứng đờ: "A Tự."
Nàng không có phản ứng, hơi thở vẫn đều đều, trầm tĩnh mà ngủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận