Trước khi vị giám đốc thị trường bí ẩn kia nhậm chức, cuối cùng Tô Hạ Hoan cũng được thăng chức, tuy rằng chỉ là một tổ trưởng hữu danh vô thực. Phải biết rằng công ty này vốn dĩ không chia thành các bộ phận, nên làm gì có chức danh “tổ trưởng” nào. Nhưng công ty làm như vậy cũng coi như có ý xem trọng cô, nếu không đã chẳng buồn cân nhắc cô lên. Tuy các nhân viên do cô quản lý không nhiều, thậm chí giống như cô đang dẫn dắt thực tập sinh hơn, nhưng ít nhiều vẫn được coi là một lãnh đạo nhỏ. Tô Hạ Hoan chẳng kỳ vọng gì nhiều với công ty này, thế nên cảm thấy chức vụ này cũng không quá tệ.
Còn về việc công ty làm vậy có phải để thể hiện cho vị giám đốc thị trường kia thấy hay không thì Tô Hạ Hoan không biết. Tóm lại, cô được thăng chức, đãi ngộ và lương bổng cũng tăng theo, vậy là đủ rồi.
Ngày mà nhân vật trong “truyền thuyết” kia xuất hiện, các nhân viên nữ trong công ty tuy chưa khoa trương tới mức đặc biệt cất công đi mua son phấn, quần áo mới, nhưng cũng chải chuốt bản thân cho thật chỉnh tề, gọn gàng. Chuyện này khiến một vài nhân viên ở công ty hàng xóm cảm thấy quá đỗi hiếu kỳ, cũng muốn được tới chiêm ngưỡng nhân vật thần bí ấy. Không thể không thừa nhận sức hấp dẫn của những tin vỉa hè, hay nói đúng hơn là sức hấp dẫn của “mỹ nam” thật to lớn. Ngay cả Tô Hạ Hoan cũng rất ngóng chờ sự xuất hiện của đối phương, hoàn toàn không để ý rằng sự tồn tại của anh ta sẽ cướp đi danh hiệu người có học vấn tốt nhất trong công ty của cô, khiến giá trị bản thân hao đi vài phần.
Tô Hạ Hoan chỉ âm thầm cầu nguyện rằng nhân vật truyền kỳ ấy đừng khiến người ta thất vọng. Được ngồi chung với một chàng điển trai sẽ tăng thêm nhiệt tình trong lúc làm việc mà!
Cuối cùng thì tổng giám đốc Đại Triệu - Triệu Thanh và tổng giám đốc Tiểu Triệu - Triệu Hồng cũng gọi mọi người đến phòng họp. Tất cả đều hiểu hai vị tổng giám đốc muốn giới thiệu vị giám đốc thị trường kia cho tất cả mọi người. Đãi ngộ này thật sự mới thấy lần đầu.
Tô Hạ Hoan nhỏ mọn cảm thấy hơi xót xa, sớm biết thế năm xưa cô cũng nên ở lại thành phố S làm việc vài năm rồi mới quay về Yên Xuyên. Nếu như thế, giá trị của bản thân cô nhất định sẽ tăng vọt. Đúng là thất sách. Chỉ có điều nếu làm như vậy thật, lúc ấy cô có thể thuyết phục nổi bố mẹ mình không? Cô không có quá nhiều tự tin.
Sau khi mọi người ngồi ổn định trong phòng họp, tổng giám đốc Đại Triệu lên tiếng trước, phát biểu mang tính tổng kết về quy mô của công ty hiện nay, thành tựu trong vòng một năm gần đây và chi tiêu kinh doanh là bao nhiêu. Sau đó đến lượt tổng giám đốc Tiểu Triệu tiếp lời, thông báo kế hoạch tiếp theo của công ty là gì, công ty muốn giành thêm được thành tựu gì trong tương lai.
Màn kịch quan trong phải tới cuối cùng mới được tiết lộ. Kế cả những người không mấy quan tâm cũng ngồi thẳng lưng lên, hai mắt chằm chằm nhìn về phía cửa phòng họp, chờ đợi nhân vật ấy long trọng xuất hiện.
“Để giúp công ty phát triển tốt hơn, có sức cạnh tranh cao hơn, chúng tôi đặc biệt mời về đây một nhân tài xuất sắc. Bây giờ mời mọi người chào đón giám đốc thị trường…”
Cánh cửa phòng họp bật mở.
Gần như trong lòng tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Công ty này như một ngôi miếu nhỏ, thật sự có thể đặt vừa một bức tượng Phật lớn như vậy sao?
Trên người anh không hề mặc quần áo hàng hiệu hay đồ thiết kế, chỉ là một bộ vest màu xám đơn giản được làm bằng chất liệu tốt. Nhưng quan trọng hơn hết là khí thế không cần vật ngoài thân vẫn có thể chèn ép đối phương, đủ để chấn động lòng người. Đây là một chàng trai trẻ và sự ung dung và tự tin toát ra từ chính con người anh. So với gương mặt không góc chết của anh, thần thái ấy càng khiến người ta khó mà dời mắt.
Anh chậm rãi bước tới, lập tức khiến người khác nảy sinh cảm giác thật vinh hạnh trong lòng. Đó là sự vinh hạnh khi mình sắp được làm việc chung với người ấy.
Và thế là tất thảy mọi việc xảy ra trước đó: Công ty đặc biệt sắp xếp cho anh một vị trí, cả hai tổng giám đốc họ Triệu đều vô cùng coi trọng anh, cùng vô số những lời đồn đại xung quanh đều trở nên hợp lý.
Anh đi tới trước mặt hai vị tổng giám đốc, bắt tay từng người một:”Cảm ơn hai vị đã xem trọng tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để không phụ sự kỳ vọng và tin tưởng của hai vị.”
Rồi anh hướng mặt về phía mọi người, tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân như chuyên ngành, công ty từng làm việc sau khi ra trường hay những dự án anh từng góp mặt. Mỗi một từ một chữ bật ra gần như đều khiến người ta choáng ngợp.
Có vẻ như anh cảm nhận được tâm lý của mọi người lúc này, bèn khẽ mỉm cười:”Mọi chuyện trước đây không thể nói lên tất cả về một con người. Ai cũng cần nhìn về phía trước. Sắp tới được cùng làm việc với mọi người cũng là một mối duyên giữa chúng ta. Lần đầu tiên tôi đến đây, đối với rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, hy vọng mọi người sẽ quan tâm chiếu cố tôi nhiều hơn. Cũng mong sao trong tương lai, chúng ta có thể giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.”
Khi bầu không khí dần thoải mái và cởi mở hơn, mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán.
Đôi mắt Tô Hạ Hoan mở to hết cỡ nhìn người đang đứng bên trên nói chuyện như chưa từng quen biết. Một người cũng cô lớn lên từ nhỏ, nói khó nghe một chút là anh có hoá thành tro cô vẫn có thể nhận ra. Nhưng chính vì nhận ra, cô mới cảm thấy khó tin như thế.
Sao Tô Triệt có thể xuất hiện ở đây chứ? Lại còn là giám đốc thị trường mới về công ty? Điều này quả thật không thể lý giải nổi. Chẳng phải anh nên yên ổn ở lại thành phố B ư? Làm việc ở một công ty lớn, rồi còn cả cô bạn gái đang ở thành phố B nữa? Sao anh lại chạy về Yên Xuyên?
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại hai con người giống nhau y như đúc? Nhưng đây đâu phải là phim truyền hình. Bố mẹ Tô Triệt không hề đẻ ra một cặp sinh đôi, anh cũng chưa từng có anh trai hay em trai thất lạc nhiều năm nào. Còn về con riêng chắc là cũng không có nốt. Nếu không, chắc chắn ai ai trong cái thị trấn nhỏ xíu kia cũng đều biết cả.
Nhưng sao anh lại quay về đây nhỉ?
“Giám đốc, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Một đồng nghiệp nam xung phong đi đầu.
“Mời anh.”
“Chắc cũng có rất nhiều người tò mò giống như tôi. Nếu như anh phát triển tốt ở thành phố B, vì sao lại đột ngột quay về Yên Xuyên?” Anh ta không hỏi thẳng vì sao lại tới công ty này, nhưng ý tứ ẩn giấu bên trong cũng đã toát ra phần nào. Đang phát triển tốt ở một công ty lớn thì chạy về đây làm gì? Phải biết rằng có thể chen chân trong công ty đó cần phải sứt đầu mẻ trán. Trò chơi mà họ tung ra thị trường có tiếng tăm vang dội, doanh thu khổng lồ, nên dĩ nhiên đãi ngộ của các nhân viên cũng khỏi phải nói.
Tô Triệt cười khó xử:”Tôi tin rằng mọi người đều từng nghe một câu nói: Bố mẹ còn thì không thể đi xa. Mà ngày này cũng có một câu rằng: Lệnh của cha mẹ không thể cãi.”
Nói cách khác, vì bố mẹ anh mới quay về đây, chứ không phải vì anh mắc sai lầm ở công ty cũ hay bị thu hút bởi đãi ngộ hấp dẫn của hai vị giám đốc Triệu.
Sắc mặt của Triệu Thanh hơi ngượng ngập. Nhưng nếu thật sự nói rằng Tô Triệt bị công ty của anh ta hấp dẫn thì cũng chưa chắc đã có người tin.
Ngoài ra, cũng có một vài đồng nghiệp đưa ra một số câu hỏi lặt vặt khác, đều không phải là chuyện riêng tư nên Tô Triệt trả lời rất thoải mái.
Cái gọi là “buổi họp” này nhanh chóng kết thúc. Mọi người ai về vị trí người nấy để tiếp tục công việc. Tổng giám đốc Tiểu Triệu - Triệu Hồng dẫn Tô Triệt đi làm quen với môi trường công ty.
Ra khỏi phòng họp, Tôn Phương lấy khuỷu tay huých vào Tô Hạ Hoan:”Cậu ấy cũng giống em đấy!”
Tô Hạ Hoan giật nảy mình, cứ như bị người ta nhìn ra điều gì vậy:”Giống cái gì ạ?”
“Đều bị bố mẹ yêu cầu phải về quê phát triển.” Tôn Phương nhún vai:”Chị mà giỏi giang như hai đứa, chắc bố mẹ chị sẽ sống chết không cho chị về đây mới đúng. Thật không hiểu nổi bố mẹ của hai đứa suy nghĩ thế nào, hoàn toàn không suy nghĩ cho tiền đồ của con cái.”
Tô Hạ Hoan không hề cảm thấy ấm ức gì trong chuyện này:”Cũng không thể nói như vậy được. Bố mẹ nuôi nấng em bao nhiêu năm nay, cũng chỉ đưa ra đúng một yêu cầu như thế. Nếu cả việc này cũng được coi là ích kỷ thì người làm con cái còn ích kỷ hơn.”
Tôn Phương liếc nhìn cô:”Em thì hiếu thảo lắm rồi.”
Tô Hạ Hoan tươi cười không đáp. Nếu làm một việc cỏn con này cũng được coi là hiếu thảo thì chỉ có thể nói tiêu chuẩn của sự hiếu thảo thực sự quá thấp.
Tô Hạ Hoan trở về chỗ ngồi của mình. Từ sau khi thăng chức, tuy cô không được phân một văn phòng riêng như khu vực làm việc đã rộng hơn rất nhiều. Cũng vì nguyên nhân này mà khoảng cách giữa cô và Tôn Phương trở nên xa cách hơn không chỉ xét về phương diện vị trí ngồi.
Tô Hạ Hoan ngồi lặng người một lát mà không làm gì cả. Đến tận bây giờ, đầu óc cô vẫn còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn không thể hiểu nổi những chuyện xảy ra hôm na. Hơn nữa cô vẫn chưa thấy mấy thực tập sinh bình thường luôn tích cực hỏi han mình. Nhìn qua chỗ ngồi của họ, thấy cả đám hai mắt đều sáng như sao, không biết là đang bàn tán chuyện gì.
Tính hiếu kỳ thúc giục cô đi về phía bọn họ.
“Vị giám đốc mới đến đẹp trai thật đấy. Thật sự đẹp trai, trái tim của tôi bây giờ vẫn còn đập thình thịch đây này.”
“Thì đó, hơn nữa từ học vấn đến năng lực đều xuất sắc, thần thái cũng tuyệt vời, quả thực là không có một chút khuyết điểm nào.”
“Đúng là hình tượng mà tôi thích chứ. Nếu có thể bắt đầu một chuyện tình công sở thì hay quá. Haiz, phải làm sao đây, suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, không xua tan được!”
“Cậu đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Trông người ta như thế giống người chưa có bạn gái à?”
“Cũng không đến lượt cậu đâu, đừng suy nghĩ viển vông nữa.”
“Nghĩ một chút cũng không được à?”
Tô Hạ Hoan ho mấy tiếng.
“Chị Tô”. Mấy thực tập sinh lập tức trở nên e dè, sợ sệt.
“Trong giờ làm việc bớt buôn chuyện linh tinh đi. Việc tôi yêu cầu các cô làm sáng nay đã xong chưa?”
“Vẫn chưa ạ…”
Tô Hạ Hoan nhướng mày:”Vậy mà có vẻ nhàn hạ, rảnh rang quá nhỉ.”
Tô Hạ Hoan trở lại chỗ của mình. Tiếng “chị Tô” đó khiến cô cảm thấy bức bối trong lòng. Lần trước lúc tới chăm sóc bà ngoại đang nằm viện, người nằm giường kế bên còn hỏi cô đã tốt nghiệp cấp ba chưa đấy. Đương nhiên, có lẽ người ta đã có tuổi nên hoa mắt mà thôi…
***
Triệu Hồng dẫn Tô Triệt đi loanh quanh khắp nơi. Công ty cũng không rộng lớn gì cho cam, sao phải lòng vòng lâu đến vậy? Nhưng Triệu Hồng lại có bản lĩnh này. Chị ta giới thiệu cho Tô Triệt lần lượt từng nhân viên trong công ty, thế nên không lâu sao được?
Tô Hạ Hoan chống cằm nhìn Triệu Hồng dẫn Tô Triệt qua đây. Hoá ra cũng có một ngày, cô và Tô Triệt lại cần một người khác giới thiệu lẫn nhau. Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ.
Những người xung quanh họ đều biết sự tồn tại của đối phương. Câu nói mà họ nghe nhiều nhất chính là “Trúc mã nhà cậu tới rồi kìa”, “Thanh mai nhà cậu đang nhìn cậu kìa”... Còn cảnh tượng giống như bây giờ thì họ chưa bao giờ tưởng tượng được.
Nhưng Triệu Hồng cứ thế thẳng thừng dắt Tô Triệt đi qua. Vậy là có ý gì? Đến cả thực tập sinh chị ta cũng không bỏ qua, mà lại nhất quyết để sót cô?
Vô lý hết sức!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận