Đây không phải lần đầu tiên Tô Hạ Hoan nhìn thấy phái nữ bày tỏ thiện cảm với Tô Triệt. Con người luôn có xu hướng tới gần những điều tốt đẹp. Nếu đặt vào mối quan hệ giữa nam và nữ thì biểu hiện chính là con gái thường thích những chàng trai có tướng mạo tuấn tú, điển trai, còn con trai thì để ý tới những cô gái xinh xắn. Thế nên ngay từ hồi tiểu học đã bắt đầu có những cô bé cố tình tiếp cận Tô Triệt, nào là hỏi anh mượn bút, mượn thước, mượn mực. Tô Hạ Hoan vẫn nhớ từng có một cô bạn mũm mĩm tới tìm Tô Triệt mượn thước kẻ với khuôn mặt đỏ bừng, đồng thời còn xấu hổ hỏi Tô Triệt: ANh và cô có quan hệ gì.
Hồi cấp hai, họ không học chung một lớp nữa, Tô Hạ Hoan rất hay bị các bạn nữ trong lớp hỏi câu đó. Hồi ấy, Tô Triệt thường xuyên nhận được những bức thư làm quen có hình thù dễ thương, độc đáo. Tô Hạ Hoan đặc biệt thích một bức thư được gấp thành hình chiếc lá. Cô đã mở ra gấp lại rất nhiều lần mà vẫn không học được cách làm. Cuối cùng, vẫn là Tô Triệt không thể chịu nổi cảnh tờ giấy viết thư tiếp tục bị cô giày vò, bèn tự gấp lại một lượt để tìm ra bí quyết.
“Sau này tôi viết thư cho người khác thì sẽ gấp thành hình này.” Tô Hạ Hoan phấn khích ngắm nghía bức thư hình chiếc lá do chính tay cô gấp lại.
“Cậu định viết cho ai?”
“Giờ tôi vẫn chưa biết!”
“Ồ, nhưng cậu không cảm thấy hành hạn mấy thứ này chẳng đem lại ý nghĩa gì sao?”
“Hả?”
“Nếu một anh chàng nào đó thích cậu, sau khi nhìn thấy bức thư cậu viết, nhất định sẽ hy vọng được đọc ngay lập tức, chứ không cần vì những hình thù cầu kỳ này mà phải cẩn thận, dè dặt mở ra, chưa biết chừng còn làm rách mất. Còn nếu anh chàng đó đã không thích cậu, cậu có gấp đẹp cách mấy cũng vô ích thôi, không phải sao?”
Nghe cũng có lý ấy nhỉ.
“Chẳng lẽ đây là lý do cậu không buồn đọc những lá thư này?”
“Không phải. Mà vì nội dung các bức thư đều na ná nhau, xem hay không cũng không có gì khác biệt.”
“Còn lâu ấy, rõ ràng tên của người viết thư khác nhau mà, đây chính là khác biệt lớn nhất.”
…
Lên đến cấp ba, mọi người dồn hết tâm tư vào việc học hành nên có lẽ vẫn còn đâu đây những cô bạn viết thư tỏ tình với Tô Triệt nhưng Tô Hạ Hoan không biết. Cô chỉ biết một sự thật rằng mỗi lúc Tô Triệt đi ngang qua, sắc mặt của một cô bạn nào đó ở lớp kế bên lại vô cùng khác lạ. Còn mấy cô bạn trong lớp thì thi thoảng liếc mắt về phía Tô Triệt, đến năm lớp Mười hai còn nghe ngóng trường đại học mà Tô Triệt muốn thi.
Có lẽ thời điểm mà Tô Triệt không phải chịu sự quấy rối của “nữ sắc” chính là hồi cấp ba. Nhưng đó cũng là lúc Tô Hạ Hoan không còn kè kè bên anh như hình với bóng và là thời cơ tốt nhất để yêu đương.
Mùa hè năm đó, dưới bóng cây dương liễu trên sân trường, Tô Triệt cản cô lại.
Anh hỏi cô:”Vì sao phải nói với họ là tôi bám lấy cậu?”
“Vì tôi chê cậu phiền, thích lo chuyện bao đồng. Tôi thích làm gì là chuyện của tôi, cậu có tư cách gì để quản lý tôi? Giữa hai chúng ta, nói dễ nghe chẳng qua chỉ là quan hệ hàng xóm láng giềng, thân thiết hơn một chút so với người lạ mà thôi. Còn nếu thật sự tính chi li ra thì chẳng có quan hệ gì cả.”
“Đây là suy nghĩ thật lòng của cậu sao?”
“Cậu nghĩ một người không có quan hệ gì với tôi và người bạn trai tôi đang hẹn hò, ở trong lòng tôi ai nặng ai nhẹ đây? Tôi nói như vậy dĩ nhiên là vì không muốn họ hiểu lầm.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
….
Anh hiểu rồi, hiểu cái quái gì chứ? Tránh xa cô ra một chút, đừng có bám riết lấy cô như một cái bóng nữa, cũng đừng khiến mọi người nghi ngờ mối quan hệ giữa họ nữa.
Thế nên ngay cả việc thời cấp ba anh có được cô bạn gái nào tỏ tình hay không, cô cũng không rõ.
Giây phút này nhìn thấy Triệu Hồng bày tỏ thiện cảm với anh, lòng cô bỗng dâng lên một chút hoài niệm mơ hồ.
Cả đám người ăn uống xong liền tới quán karaoke hát hò. Tô Hạ Hoan ca hát chẳng ra sao, năm nốt cơ bản còn không vững, hát hết một một bài không lệch tông quả thực là một kỳ tích, thậm chí còn có biệt tài hát xong có thể khiến người ta nghĩ rằng bài nhạc cô hát và nguyên tác là hai bài khác biệt. Thế nên cô cực kỳ không thích đi hát karaoke, có khác gì tự vạch áo cho người xem lưng.
Có điều, những người xin về trước đa phần đều vì có con cái ở nhà cần chăm sóc hoặc có việc gấp cần giải quyết, cô đến một cái cớ cũng không có.
Cũng may hôm nay không ai ép cô hát. Người tham gia quá đông, những thành phần hát hay còn chưa giật được micro thì sao quan tâm được đến việc ai chưa chọn bài? Tô Hạ Hoan vui vẻ ngồi trên sô pha ăn hoa quả và quà vặt. Mấy món này bán trong quán karaoke cực kỳ đắt, nên khi được ăn luôn có một cảm giác mãn nguyện cực kỳ.
Chợt di động Tô Hạ Hoan báo cáo có cuộc gọi đến. Cũng may ba lô của cô để sau lưng nên có thể cảm nhận được độ rung, nếu không trong lúc các đồng nghiệp khác ra sức hát nốt cao, cô thật sự không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô xách túi đứng lên, vừa đi vừa rút di động ra.
Đi tới tận sảnh lớn đón khách của quán, cô mới ấn nút nghe.
Người gọi là mẫu thân đại nhân, dặn dò cô sắp tới nhiệt độ giảm xuống, nhớ phải chuẩn bị quần áo ấm đầy đủ, đừng để đến lúc nhiệt độ giảm đột ngột mới phát hiện mình không còn quần áo để mặc.
Tô Hạ Hoan liên tục dạ vâng.
Một giây trước khi cô định ngắt điện thoại như mọi lần, cô bỗng nhớ ra chuyện gì đó:”Mẹ à, gần đây mẹ có đi đánh bài cũng cô Đường không?”
“Có đánh, hôm qua còn ngồi đáng chung với nhau đấy. Hôm nay vì nhà hàng bận rộn nên cô ấy không tới quán mạt chược được.”
“Vậy là cô ấy không kể cho mẹ nghe chuyện của Tô Triệt sao?”
“Cô ấy và Tô Triệt đang chiến tranh lạnh với nhau! Nói rằng từ lúc A Triệt trở về thành phố B cũng không biết đường gọi một cuộc điện thoại về, cô ấy đang giận điên lên đấy!”
Tô Hạ Hoan ngây người giây lát. Họ không hề biết chuyện Tô Triệt đã quay về Yên Xuyên ư?
“Cậu muốn biết chuyện gì, có thể hỏi thẳng tôi.” Tô Triệt đứng ngay sau lưng Tô Hạ Hoan, vừa đút tay vào túi quần vừa mỉm cười nhìn cô.
Hôm nay anh giống như một vật thể phát sáng vậy, đứng ở đâu là chỗ đó sẽ trở thành trung tâm. Mấy nhân viên mặc đồng phục trong quán còn nghiêng đầu nhìn anh một lúc. Nếu không phải vì nhận ra hai người có quen biết, chắc họ sẽ xông thẳng tới hỏi xem Tô Triệt có cần giúp đỡ gì không, mượn cớ ấy để nói chuyện với anh.
Tô Hạ Hoan ngây người một lát mới nhận ra mình đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Cô nhìn xuống di động, thấy cuộc gọi đã kết thúc từ lúc nào. Mấy chuyện kiểu như người ở đầu dây bên kia nhanh nhạt phát hiện đối phương đang gặp tai ương và kịp thời ứng cứu nhất định không thể xảy ra trên người cô rồi, vậy nên Tô Hạ Hoan đành tuyệt vọng dựa hẳn vào tường:”Sao cậu lại quay về?”
Về cũng không thông báo một tiếng, làm cô hết hồn. Hơn nữa sao lại trùng hợp đến mức vào làm ngay công ty của cô?
“Tôi tưởng cậu biết nguyên nhân chứ?” Tô Triệt cất giọng uể oải.
Tô Hạ Hoan bĩu môi. Sau khi thay một bộ quần áo khác, khí chất và hình tượng của anh thay đổi một trời một vực. Đây có còn la Tô Triệt quê mùa từng giúp cô trông siêu thị trên thị trấn không?
“Làm sao tôi biết được?”
“Tôi mà còn không về, chắc mẹ tôi sẽ từ tôi thật.”
Tô Hạ Hoan nghi hoặc nhìn anh. Nói thế nào nhỉ, đây có lẽ là lý do hợp lý nhất rồi. Nhưng cô vẫn cảm thấy không có nhiều khả năng. Nếu thật sự để ý tới suy nghĩ của cô chú như vậy thì lúc trước anh đã chẳng ở lại thành phố B, hơn nữa còn ở lại mấy năm liền. Những việc làm của anh cho thấy anh là một người rất có nguyên tắc, đã là chuyện anh chắc chắn thì đừng ai có ý định thay đổi, kể cả bố mẹ anh. Thế nên khi cô chú đưa ra yêu cầu, anh mới tỏ thái độ cứng rắn nhưng thực chất cũng chỉ cố chấp vẫy vùng mà thôi. Nói khó nghe một chút là không có bố mẹ nào cứng được hơn con cái. Chỉ cần anh kiên quyết ở lại thành phố B thì cho dù cô chú đồng ý, cuối cùng vẫn sẽ phải thoả hiệp.
Vậy mà anh lại chọn thoả hiệp ngay lúc này để trở về Yên Xuyên, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy bất ổn.
“Tô Triệt, cậu nói thật cho tôi biết đi, có phải trong lúc làm việc cậu mắc sai lầm nghiêm trọng nên bị buộc từ chức không?”
Tô Triệt bật cười, không trả lời cô mà lẳng lặng rút di động của mình ra, ấn vài cái lên màn hình rồi đưa cho cô xem.
Tô Hạ Hoan nhíu mày cầm lấy. Thứ anh vừa mở ra là màn hình wechat, cửa sổ chat vẫn chưa đóng, có thể đọc được cuộc trò chuyện.
Tô Hạ Hoan nhìn giây lát mới hiểu ra mọi chuyện. Một người khác trong cuộc trò chuyện này có lẽ là lãnh đạo trực tiếp của Tô Triệt, đang cố gắng khuyên nhủ anh làm việc đừng nông nổi, đừng vì chút cảm xúc nhất thời mà nghỉ việc. Vị trí hiện tại vẫn giữ lại cho anh, nếu một ngày nào đó anh muốn quay về thì có thể về bất cứ lúc nào. Tô Triệt chỉ trả lời lại một câu :”Đây là kết quả sau khi tôi đã suy nghĩ kỹ càng. Thế nên hãy giành vị trí ấy cho một người thích hợp hơn tôi…”
Tô Hạ Hoan quay đầu nhìn anh, càng thêm khó hiểu:”Hay cậu đã đắc tội với một nhân vật đáng sợ nên phải bỏ chạy về đây?” Vừa dứt lời thì thấy anh giật giật khoé môi, Tô Hạ Hoan lập tức có linh cảm câu tiếp theo của anh chắc chắn là:Cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi.
Nhưng Tô Triệt chỉ trầm mặc một lúc, dường như có phần câm nín:”Bây giờ là xã hội pháp trị rồi.”
“Vậy sao bỗng dưng cậu quay về?”
“Vấn đề này tôi vừa trả lời rồi.” Tô Triệt rõ ràng không muốn tiếp tục lằng nhằng với chủ đề này nữa:”Nếu cậu không tin thì tôi có thể nói rằng, tôi muốn mang tất cả những kiến thức và kỹ thuật mình đã học được, quay về cống hiến cho quê hương, vì tôi rất yêu mảnh đất Yên Xuyên. Hoặc là vì tôi chịu không nổi áp lực cạnh tranh trong công ty mình đang đứng trong một nút thắt cổ chai, bực dọc vì không thể thoát ra nên thẳng thừng nghỉ việc rời đi. Trong số những lý do này, cậu cảm thấy cái nào hợp lý thì cứ ấn lên người tôi ấy!”
Tô Hạ Hoan bị anh nói tới mức ngượng ngập, vò đầu bứt tóc phản bác:”Vậy sao cậu quay về mà không nói với cô chú một tiếng?”
“Tôi muốn tặng cho họ một bất ngờ.”
Đúng là bất ngờ thật, còn là niềm bất ngờ mà cô chú không thể tin nổi nữa.
Nếu không phải cô được tận mắt nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt mà nghe người khác nói Tô Triệt đã quay về, lại còn làm ở nơi cô đang làm, cô nhất định sẽ nghĩ đối phương đang đùa cợt.
“Vậy hy vọng cậu có thể nhanh chóng trải qua thời kỳ thích ứng với đau khổ. Công ty cũ của cậu và công ty chúng ta hiện tại cách biệt rất lớn, chênh lệch tâm lý của cậu đừng quá dữ dội.”
Chí ít thì những công ty lớn kia vẫn còn phân chia thành các bộ phận nhỏ, không có chuyện một người ôm đồm đủ thứ việc. Còn nơi này không dễ phân tách các công việc cụ thể, hầu như toàn là có vấn đề nào xảy ra thì giải quyết cái ấy. Tất cả mọi người đều cùng nhau xử lý chứ không quy trách nhiệm cho riêng ai.
“Cậu còn thích ứng được mà, vì sao tôi không thể?” Tô Triệt phản bác.
Tô Hạ Hoan lườm nguýt. Cô có lòng khuyên nhủ mà anh còn không biết đường cảm kích.
Đúng lúc này, Lâm Hàm bước ra. Cô ta nhìn ngay thấy Tô Hạ Hoan và Tô Triệt, ban đầu có chút sững sờ, mắt đảo lia lịa, sau đó mỉm cười chào hỏi họ một tiếng:”Giám...Giám đốc Tô, nhà tôi có chút việc phải về trước, mọi người chơi vui vẻ nhé”
Lâm Hàn nhìn sâu vào mắt Tô Hạ Hoan, khoé miệng nhếch lên, dường như không ngờ Tô Hạ Hoan lại ra tay nhanh đến vậy. Mới ngày đầu tiên đã quyết định quyến rũ vị giám đốc này về phe mình. E rằng có rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng đâu! Nhưng nhìn thấy thái độ của Triệu Hồng dành cho Tô Triệt, làm gì còn mấy ai dám đánh cược công việc này để đi hấp dẫn anh? Tô Hạ Hoan đúng là bất chấp tất cả…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận