Giữa con gái với nhau thường có một sự ăn ý nào đó. Chỉ là Tô Hạ Hoan đọc được ý tứ sâu sắc ẩn sau ánh mắt của Lâm Hàn. Cô lập tức bực bội lườm Tô Triệt thêm một cái.
Tô Triệt tuy không hiểu ý cô lắm, nhưng vẫn nhận ra thái độ này của cô có liên quan tới cô gái vừa xuất hiện. Anh nhìn cô mấy giây mới từ tốn nói:”Chẳng lẽ cậu định giả vờ không quen biết tôi?”
“Vốn dĩ không quen biết mà, nếu không còn cần tổng giám đốc Tiểu Triệu giới thiệu chúng ta với nhau sao?” Tô Hạ Hoan hờn dỗi:”Tránh đường, tôi về phòng hát đây.”
Kết quả, Tô Triệt nghiêng người nhường đường cho cô thật.
Tô Hạ Hoan nhìn anh chằm chằm đúng năm giây, cảm thấy cơn tức của mình càng bùng lên dữ dội, ấm ức lan tràn, ngay cả lúc đi lại cũng mang theo một hơi thở bất mãn, nhắc nhở người khác chớ lại gần cô.
Mọi người trong phòng vẫn đang say sưa hát hò. Có lẽ không khí đã nóng lên, có mấy người chọn một bài hát quen thuộc rồi đứng lên hát chung, còn uốn éo theo nhạc khiến tất cả phá lên cười vui vẻ.
Triệu Hồng không cười, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng. Sau khi thấy Tô Triệt đi vào, tâm trạng chị ta mới có chút cải thiện, trên môi khẽ nở nụ cười.
Nếu Triệu Hồng phát hiện ra quan hệ giữa Tô Hạ Hoan và Tô Triệt, nhất định sẽ muốn cắn chết cô.
Rốt cuộc giữa nam và nữ có tình bạn trong sáng không? Chủ đề này đã làm dấy lên vô số cuộc thảo luận trong xã hội, cũng khiến rất nhiều ngươi đứng dậy, lấy bản thân làm ví dụ. Tuy cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận cụ thể nhưng giữa nam giới và nữ giới bản chất đã giống như hai cực âm dương, lâu dần càng dễ nảy sinh những mối quan hệ vượt trên mức tình bạn. Vậy nên, “thanh mai trúc mã” dường như đã không còn là cụm từ đại diện cho hai đứa trẻ vô tư trong sáng lớn lên bên nhau, mà trở thành một cách thức khác để nảy sinh tình cảm.
Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao từ nhỏ tới lớn, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt phải giải thích với vô số người rằng giữa họ chỉ có mối quan hệ xóm giềng hoàn toàn đơn thuần mà vẫn chẳng có chút hiệu quả nào. Cuối cùng một ngày kia họ lười chẳng buồn giải thích nữa, nói thẳng với người khác rằng đây là anh trai hoặc em gái của mình. Hai người cùng một họ, lại xinh xắn ưa nhìn không thua kém gì nhau, rất khó khiến người khác hoài nghi. Cho dù họ chẳng giống nhau lắm thì người ta cũng sẽ tự suy diễn là một đứa giống bố, một đứa giống mẹ mà thôi.
Còn những người thật sự biết về mối quan hệ giữa họ thì sẽ có thái độ thế này:
“Tô Hạ Hoan, trúc mã của cậu lại tới đợi cậu rồi. Mau lên chút đi, đừng để người ta đợi lâu quá nhé!”
“Tô Triệt, thanh mai của cậu tới kìa...Được rồi, được rồi, không phải thanh mai, là em gái, em gái...thân tình”
Thế có nghĩa là mối quan hệ thanh mai trúc mã này, một khi bị người ta biết rõ, tất cả sẽ đều nhìn cô và Tô Triệt bằng ánh mắt kỳ quặc ư? Giữa nam và nữ rốt cuộc có tình bạn thuần khiết không, tuy rằng không có một đáp án chắc chắn, nhưng xét trong một phạm vi rộng lớn thì nam giới thường cảm thấy là có, nữ giới lại nghĩ là không. Căn cứ vào thực tế là bên cạnh nam giới luôn có một vài cô gái được coi như “anh em”, còn bạn gái của họ thường sẽ ghen với những người anh em phái nữ ấy.
Tô Hạ Hoan đau đầu day day trán. Nếu vẫn chưa ai hay biết những năm tháng quá khứ của cô và Tô Triệt thì họ cứ coi như thật sự không quen biết đi. Chí ít phải làm vậy trước mặt người khác, tránh để ầm ĩ dẫn tới nhiều chuyện phức tạp hơn.
Ánh mắt Triệu Hồng rơi xuống người Tô Triệt ngồi bên cạnh. Ngay từ lúc đi du học, chị ta đã rất có thiện cảm với anh rồi. Đáng tiếc khi hai người quen nhau cũng là lúc anh chuẩn bị về nước. Đây là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời Triệu Hồng. Chị ta chỉ hận vì sao mình không gặp được anh sớm hơn. Sau khi về nước, chị ta không ngừng nghe ngóng tin tức về anh. Được biết anh đang công tác ở thành phố B, cũng có một cô bạn gái tình cảm tốt đẹp, chị ta đành cất kín chút tâm sự trăn trở này. Lần này Tô Triệt chịu quay về Yên Xuyên, trái tim Triệu Hồng một lần nữa được đốt cháy, tựa như quay trở về thời kỳ thiếu nữ, về những năm tháng vì một người mà nhớ nhung da diết, hồi hộp bất an. Lần này chị ta không muốn bỏ lỡ nữa.
“Anh không hát một bài sao? Em rất muốn nghe anh thể hiện giọng ca của mình, chỉ là không biết liệu có được vinh hạnh này hay không.” Triệu Hồng nhìn anh vẻ kỳ vọng.
Tô Triệt khẽ nhíu mày.
Lời đề nghị của Triệu Hồng nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của mọi người:”Giám đốc Tô hát một bài đi, hát một bài đi, hát một bài đi…”
Mọi người đồng loạt vỗ tay hướng ánh mắt về phía Tô Triệt. Làm vậy là đang đẩy anh vào thế không thể không đồng ý, nếu không sẽ khiến mọi người mất hứng. Nếu không phải một người EQ cực thấp hoặc bướng bỉnh, không màng tới ai thì đều sẽ không từ chối.
“Tôi cũng lâu lắm rồi không hát, vậy thì hát một bài đi. Có điều âm luật của tôi không ổn lắm, mọi người nghe xong đừng hối hận đấy.”
“Làm sao có chuyện ấy chứ? Được nghe giám đốc hát là vinh dự của chúng tôi.”
Tô Triệt không màng tới những lời khách sáo của mọi người, đứng lên chọn bài. Lúc này, tất cả những người đang ca hoặc nhảy múa đều chợt yên ắng hẳn, lần lượt quay đầu về phía anh.
Tô Hạ Hoan nhìn lên màn hình. Thư tình, đó là một bài hát cô còn chưa bao giờ nghe qua của Trương Học Hữu. Cô vô thức liếc mắt nhìn anh thật nhanh. Sao có thể chọn một bài hát như vậy trong bầu không khí này chứ?
Nhạc dạo đầu vang lên. Tô Triệt cầm micro ngồi trở lại ghế của mình, bắt đầu nghiêm túc hát ca khúc đã rất cũ này.
Tô Hạ Hoan vốn nghĩ rằng đây có lẽ là một bài hát sầu triền miên, dâng đầy trong lồng ngực sẽ chỉ có sự nặng nề của ký ức, nhưng hình như không phải vậy. Bài hát này giống như một ca khúc êm đềm kể về câu chuyện giữa cô và anh, thủ thỉ tâm sự dưới góc nhìn của một người thứ ba. Mà trong những câu chuyện liên quan đến thư tình ấy, người thứ ba dường như chỉ có thể rình trộm mà thôi.
Tô Hạ Hoan cầm di động tìm kiếm bài hát này, phát hiện ra nó được thu trong album Quên em, tôi không làm được. Cái tên của album này khiến trái tim cô như lỡ một nhịp, suýt chút nữa đánh rơi di động. Cô từ từ nhìn về phía Tô Triệt, khẽ cắn môi.
Bài hát nhanh chóng kết thúc, nét mặt anh thoáng chút ngượng ngập:”Bài hát này tôi vừa mới học, hát chưa tốt lắm, để mọi người chê cười rồi.”
Mọi người dĩ nhiên sẽ không làm mất mặt Tô Triệt đến mức đó, đều khách sáo khen anh đôi ba câu.
Tô Hạ Hoan không kiềm chế được bản thân, lại liếc nhìn anh lần nữa. Anh đưa micro cho Triệu Hồng, Triệu Hồng bèn chọn vài bài tình ca cảm động lòng người. Chị ta hát triền miên, day dứt, giọng ca rất tuyệt, cộng thêm cho bản thân không ít điểm.
Chỉ là Tô Triệt không tỏ thái độ gì.
Tô Hạ Hoan cố gắng ngồi sâu vào trong góc, tiếc rằng vẫn không trốn thoát, bị mọi người ép hát. Cô đầu hàng:”Tôi thật sự không muốn mang sự thiếu hụt về âm nhạc của mình ra chọc cười mọi người đâu.”
“Thì bây giờ chúng tôi đang cần sự hài hước, vui vẻ mà”
Tô Hạ Hoan không còn cách nào khác, đành chọn bài hát Bài ca sức khoẻ, kết quả bị mọi người đồng loạt chêu trọc và xì xào. Đây là bài hát được thu trong album Cuốn sách ma thuật của tiểu ma nữ. Nếu cô thực sự có phép thuật, cô sẽ khiến cho tất cả những kẻ dồn ép cô hát biến mất hết.
Bài hát này của Tô Hạ Hoan quả thực trở thành một màn múa loạn xạ, rối rắm. Mọi người hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu vui đùa với nhau.
Thời gian dần về khuya, sắp tới nửa đêm, cuối cùng mọi người cũng giải tán.
Tô Triệt lấy cớ có bạn tới đón mình để lảng tránh Triệu Hồng.
Tô Triệt mới trở về Yên Xuyên, dĩ nhiên là chưa có xe. Tô Hạ Hoan cũng không có xe, giờ này không còn tàu điện ngầm để đi nữa. Cả hai đồng thời nhìn nhau. Sau khi tất cả mọi người đều đã ra về, họ mới sát lại gần nhau hơn.
Tô Hạ Hoan chép miệng:”Cậu có người bạn nào tới đón vậy…” Tôi có biết không…
“Cậu không phải bạn tôi à?” Tô Triệt bỗng nhìn cô với vẻ hơi kỳ lạ.
“Đúng rồi, người bạn cậu có từ khi còn ở trong bụng mẹ, cậu vẫn chưa tồn tại trên thế giới này.”
Tô Hạ Hoan khẻ thở hắt ra một hơi:”Bây giờ cậu sống ở đâu?”
“Khách sạn.”
Tô Hạ Hoan cười khẩy một tiếng:”Đúng là tích cực thật, còn chưa có nơi ở ổn định đã vội tới công ty báo danh, cậu thích làm việc đến thế hả?”
“Ở khách sạn thì không được tới công ty báo danh à? Đạo lý ở đâu vậy?”
“Đạo lý nhà tôi đấy.” Tô Hạ Hoan không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt với anh nữa:”Tôi về đây, cậu cũng về khách sạn của cậu đi!”
“Để tôi đưa cậu về.”
“Không cần, taxi đến ngay bây giờ rồi, rất tiện lợi.”
“Giờ này, một người con gái trẻ trung xinh đẹp như cậu đi đâu cũng rất nguy hiểm.”
Tô Hạ Hoan nghiêng đầu nhìn anh:”Đôi mắt cận thị mười mấy năm của cậu sao bỗng dưng khỏi hẳn vậy?”
“Có lẽ là một lời nói dối thiện chí chăng?”
Tô Hạ Hoan thẳng thừng tung một cước về phía anh…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận