Tô Triệt chỉ đưa Tô Hạ Hoan về tới cửa khu nhà, anh không có ý đi lên mà Tô Hạ Hoan cũng chẳng có ý muốn mời. Anh ngồi trong xe taxi, nhìn theo bóng cô đi một mạch vào trong khu nhà, bất giác lấy ra một điếu thuốc lá. Anh chưa được coi là nghiện thuốc, chỉ thi thoảng hút một điếu. Chuyện về bài hát Thư tình tối nay anh cũng không nói dối. Anh đúng là mới học, trước đó rảnh rỗi còn lên mạng tìm kiếm những chuyện xung quanh thư tình. Trang tìm kiếm hiện ra kết quả về bài hát này, mà thứ hấp dẫn anh thật ra lại là tên của album: Quên em, tôi không làm được.
Sau khi người tài xế ngập ngừng nhìn anh hai, ba lần, cuối cùng Tô Triệt cũng nói ra tên khách sạn. Người tài xế thở phào một tiếng, từ tốn lái xe rời khỏi khu nhà.
Tô Triệt hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thốc ngược vào trong, quấn quýt lấy bầu không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
Lý do chia tay của Tô Hạ Hoan và một trong những cậu bạn trai cũ của cô rất quái dị. Cô cảm thấy đối phương hút thuốc quá nhiều, sau này kiểu gì cũng sẽ trở thành một người thô tục. Khuôn mặt có tuấn tú thế nào cũng không cứu vãn nổi bản chất thô tục.
Nhưng rồi lý do để cô và một người khác chia tay lại là vì đối phương bảo đảm sau này vừa không hút thuốc vừa không uống rượu. Cô cảm thấy loại người này về sau nhất định sẽ rất ích kỷ. Hơn nữa đàn ông khi hút thuốc rất có cá tính, cô cảm thấy điều đó cũng không quá tệ.
Tất cả đều phải dựa vào cảm xúc của cô, cô nói thế nào thì sẽ là như thế.
Tô Triệt khẽ thở dài, day day trán của mình. Thủ tục xin từ chức vẫn chưa giải quyết xong xuôi, anh chỉ tiện tay giao những công việc do mình quản lý cho một người mà anh ưng ý. Hành xử bất chấp tất cả như thế hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc bao nhiêu năm nay của anh. Nhưng anh vẫn làm, ngoài tâm lý sốt sắng thì phần nhiều lại là sầu não. Dường như anh đang dùng phương thức này để gánh chịu một vài hậu quả nào đó năm xưa.
Cho dù chẳng ai có thể bù đắp, chẳng ai có thể khiến thời gian quay ngược.
Ngày đầu tiên sau khi Tô Triệt chính thức đi làm đã nhận được sự quan tâm từ nhiều phía, chủ yếu thể hiện ở chỗ các nhân viên ở vài công ty trong toà nhà đều vô cùng tò mò về anh, thậm chí không nhịn được chạy tới Quang Huy tìm người chỉ để được nhìn anh một lần, sau đó quay về cùng đám đồng nghiệp bình luận từ đầu tới chân anh một lượt. Tô Triệt có phần khó xử, nhưng mấy chuyện kiểu này anh đã sớm trải qua nên cũng quen rồi.
Tô Hạ Hoan ngược lại cảm thấy rất thú vị. Thật ra khi mới bước chân vào Quang Huy cô cũng “hot” một thời gian, có rất nhiều người muốn tới xem mặt người đẹp là cô. Chỉ có điều một tháng sau đã chẳng còn ai vì chữ “đẹp” ấy mà âm thầm bàn tán về cô nữa.
Con người ta quả nhiên là “có mới nới cũ.”
Đãi ngộ của Tô Triệt dĩ nhiên không thể giống với Tô Hạ Hoan. Anh có một văn phòng làm việc độc lập, địa vị trong công ty nghiễm nhiên có thể ngang hàng với hai vị tổng giám đốc. Bởi vì đến thời điểm này, thái độ của họ đối với Tô Triệt dường như vẫn là mong muốn được chỉ dạy.
Chỉ có điều phòng làm việc của Tô Triệt lại ở ngay bên cạnh phòng làm việc của Triệu Hồng. Nếu không phải vì Triệu Hồng còn có chút kiêng dè thì chắc sẽ đập vách ngăn để ngồi chung một văn phòng với Tô Triệt chăng?
Buổi chiều, vừa ngẩng đầu thấy Lâm Hàm đi về phía cửa lớn của công ty, Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ một lát rồi gọi giật lại:” Đi mua cà phê cho tổng giám đốc Tiểu Triệu phải không?”
Buổi chiều, Triệu Hồng thường uống một tách cà phê của quán cà phê dưới sảnh. Thói quen này tất cả mọi người trong công ty đều biết, mà thường người chịu trách nhiệm đi mua là Lâm Hàm.
Lâm Hàm gật đầu.
“Làm phiền cô mua thêm cho tôi một cốc, cảm ơn nhé.” Tô Hạ Hoan nghĩ bụng, đằng nào Lâm Hàm cũng đi mua cà phê thì có thể tiện đường mua giúp mình mà. Với tính cách của cô, cô không thể sai bảo đám thực tập sinh như tiểu thư sai bảo nha hoàn, bắt họ chạy đi mua cà phê, đi gửi chuyển phát nhanh hay mua đủ thứ đồ dùng cá nhân riêng tư mà mình cần được.
Lâm Hàm nhìn vào mắt cô với ý tứ sâu xa rồi mỉm cười:” Được thôi!”
Ngay sau đó, Tô Hạ Hoan lập tức hối hận. Cô không nghĩ nhiều đến thế, nhưng hình như đã nảy sinh một ân oán yêu hận tình thù gì đó từ phía Lâm Hàm chăng?
Khi Lâm Hàm xách theo ba cốc cà phê trở về công ty, Tô Hạ Hoan cảm thấy nụ cười trên gương mặt mình nhất định là vô cùng khiên cưỡng, Tổng giám đốc Đại Triệu, Triệu Thanh hoàn toàn không thích uống cà phê, thế nên cốc cà phê đó thuộc về ai dĩ nhiên không cần phải nói nữa. Còn hành động nhờ Lâm Hàm mua thêm cà phê cho mình của cô rõ ràng giống như đang đối đầu với Triệu Hồng.
Sau khi trả tiền cà phê cho Lâm Hàm, cô bỗng thấy cốc cà phê trên bàn khó mà nuốt trôi được, bèn thẳng thừng cho Tôn Phương khiến chị ấy bất ngờ đến hoảng hốt, sau đó còn tự kiểm điểm xem gần đây có phải mình đã quá lạnh nhạt với Tô Hạ Hoan hay không.
Cũng may cốc cà phê ấy chưa để lại hậu hoạ gì nghiêm trọng. Trong công việc, cô và Tô Triệt vốn không tiếp xúc với nhau nhiều, ai làm việc người nấy nên cuộc sống công sở cứ thế trôi qua trong yên bình.
Cho đến tận cuối tuần.
Kỳ nghỉ cuối tuần của Tô Hạ Hoan trôi qua rất máy móc. Cô ngủ đến khi nào tự tỉnh giấc thì thôi, sau đó chơi game rồi chợt cảm thấy một món ăn nào đó rất ngon, cho dù phải đi xuyên qua nửa vòng thành phố cũng quyết tâm mua về bằng được. Ừm, cô thích cái cảm giác được mua những món ăn ngon đem về nhà rồi từ từ hưởng thụ. Tốt nhất là bật bộ phim truyền hình cô thích trên máy tính, sau đó vừa ăn vừa xem.
Chỉ có điều, bây giờ số lượng các bộ phim truyền hình có thể khiến cô theo dõi quá ít ỏi. Cô chỉ có thể vừa nhìn chằm chằm mấy thi thể trong Conan vừa ăn uống mà thôi. Chính cô cũng tự cảm thấy mình khẩu vị nặng, sau đó thầm mắng mấy công ty điện ảnh truyền hình sao không quay được bộ phim nào có chất lượng một tý.
Nhưng dịp cuối tuần này, cô đã định sẵn sẽ vô duyên với kế hoạch ấy, bởi bố mẹ gọi điện tới nói rằng họ sẽ tới Yên Xuyên.
Tô Hạ Hoan lén lút thăm dò mẹ về nguyên nhân của chuyến đi, quả nhiên là bắt nguồn từ Tô Triệt. Hừ, cô biết ngay mà.
Thì ra Tô Triệt đã kể cho Đường Anh và Tô Phong chuyện anh quay về. Đáng tiếc, đối với bố mẹ anh mà nói, họ chỉ cảm thấy kinh hoàng mà không hề vui sướng, thậm chí còn không tin vào chuyện này. Vì cho rằng Tô Triệt đang qua loa lấy lệ nên hai người dứt khoát tới Yên Xuyên để xem mọi chuyện rốt cuộc là sao. Thế là bố mẹ Tô Hạ Hoan cũng theo chân họ tới đây, đằng nào cũng ngồi xe của người ta, ngay cả tiền xe cũng có thể tiết kiệm được.
“Sao cô chú không tới hỏi con chứ?” Tô Hạ Hoan rất buồn bực. Cô có thể làm chứng lần này Tô Triệt về thật mà!
“Cô chú lần này...tạm thời không thể chấp nhận được sự thật!”
Tô Hạ Hoan không thể lý giải nổi câu nói này của mẹ:”Thế là có ý gì ạ?”
“Con đừng tưởng thường ngày cô chú hay cộc cằn với Tô Triệt, suốt ngày mắng thằng bé không hiếu thuận gì gì đó. Nhưng Tô Triệt làm việc ở thành phố B, được vào một công ty tốt như thế, chưa chắc họ đã không lấy làm tự hào đâu. Sở dĩ mắng nó, cũng chỉ vì năm hết Tết đến nhìn thấy con cái nhà người khác thường xuyên về nhà nên ghen tỵ mà thôi. Họ muốn Tô Triệt quay về, nhưng cũng hiểu là nó đang phát triển rất tốt ở thành phố B. Nói Tô Triệt mấy lời khó nghe ấy phần nhiều là muốn oán trách và trút bỏ muộn phiền. Họ từng suy nghĩ rồi, sau này nếu Tô Triệt thật sự muốn ở lại hẳn thành phố B, họ về bán hết sản nghiệp trong thôn hoặc cho thuê, sau đó đi theo nó luôn...Haiz, có bố mẹ nào bướng được với con cái đâu cơ chứ?
Thế nên lần này Tô Triệt quay về, ngược lại đã khiến cô chú hoảng hốt ư? Nỗi hoảng hốt này không phải vì họ muốn Tô Triệt ở lại thành phố B mà là họ lo sợ nếu anh chỉ vì những lời nói của họ ma vứt bỏ cả một tương lai rộng mở quay về Yên Xuyên thì tự tận đáy lòng anh sẽ oán trách họ. Họ chỉ có một cậu con trai, nếu anh thật sự căm hận họ thì làm sao cô chú chịu đựng nổi.
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ:”Vậy mẹ và bố năm đó khăng khăng bắt con quay về có phải cũng chỉ là lời nói đầu môi không? Kết quả con quay về thật...con có phải quá ngốc không?”
Lý Hiểu Tuệ thật sự ngây người vài giây rồi ho khan mấy tiếng:”Làm gì có chuyện ấy, mẹ và bố con là thật lòng muốn con về.”
Nếu đúng vậy, sao mẹ cô phải ho chứ?
Tô Hạ Hoan cảm thấy mình bị tổn thương.
Nhưng dường như cô cũng có thể suy nghĩ thông suốt được. Nếu không phải vì muốn con cái học hành giỏi giang, sao họ phải đưa con tới những ngôi trường chất lượng, rồi sau đó thì lên những trường đại học hàng đầu chứ? Chỉ vì muốn họ sau này ra ngoài xã hội được ngẩng cao đầu mà thôi.
Việc đã đến nước này, Tô Hạ Hoan cũng không so đo nữa, ai bảo mình ngốc cơ chứ!
Sau khi cúp máy, cô chợt nghĩ: Mấy năm rồi Tô Triệt không về Yên Xuyên, có phải vì anh sớm nắm bắt được tâm lý người già không?
Thế nên nói Tô Triệt sống sướng hơn cô thật ra cũng có lý do cả. Không phải cứ có điểm thi đại học ngang nhau thì chứng minh được họ là những người ở cùng một đẳng cấp.
Sau đó cô lại nghĩ, bố mẹ mình vừa chu cấp tiền thuê nhà vừa cho mình tiền chi tiêu hàng tháng, lẽ nào vì muốn bù đắp chuyện gì?
Quả nhiên có những chuyện có nhân mới có quả…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận