Ngày hôm sau, Tô Minh, Lý Hiểu Tuệ, Đường Anh và Tô Phong quả nhiên đã có mặt ở căn nhà thuê của Tô Hạ Hoan từ sáng sớm. Đây chính là nguyên nhân tối qua Tô Hạ Hoan phải thức đêm dọn dẹp nhà cửa. Nếu mẫu thân đại nhân của cô nhìn thấy cả căn nhà bát nháo lộn xộn, chắc chắn sẽ cằn nhằn không thôi, sau đó lại bật ra câu cửa miệng:”Làm gì có phòng con gái nhà ai không gọn gàng ngăn nắp chứ?”
Tô Hạ Hoan thật lòng muốn nói, rất nhiều căn nhà có bóng dáng phụ nữ cũng đâu được gọn gàng ngăn nắp. Xã hội bây giờ, phụ nữ không hơn nhau ở sự hiền thục đảm đang. Ai con thật sự để ý tới mấy chuyện đó chứ? Nhất là căn nhà bản thân mình ở, dĩ nhiên làm sao thấy thoải mái thì làm.
Đương nhiên, mấy câu này nói ra cũng phí công vô ích mà thôi. Lần sau tới, Lý Hiểu Tuệ vẫn lặp lại y hệt những lời đó, thế nên cô chẳng buồn cãi nữa.
Tô Triệt gọi điện thoại tới ngay tức thì.
Phòng ăn và phòng khách trong căn nhà mà Tô Hạ Hoan thuê độc lập với nhau, vì vậy trông phòng khách sẽ không được rộng rãi cho lắm. Sau khi có thêm vài người ngồi lên sô pha thì không gian càng chật chội, ồn ào hơn.
Sau khi bước vào cửa, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bố mẹ mình, lòng Tô Triệt đã cảm thấy chua xót.
Sắc mặt Tô Phong và Đường Anh đều không tốt cho lắm, trong mắt còn hằn những tia máu đỏ, thoạt nhìn là biết tối qua họ không ngủ ngon giấc, thậm chí rất có thể là thức trắng cả đêm, suy nghĩ linh tinh rằng tại sao con trai của họ lại hành động như vậy, cuối cùng bứt rứt không biết giờ phải làm sao.
Con cái đích thực là món nợ của cha mẹ từ kiếp trước, để rồi kiếp này họ phải còng lưng trả nợ. Việc bố mẹ hy sinh cho con cái vĩnh viễn là một lẽ đương nhiên. Còn đối với yêu cầu của bố mẹ, một khi không hợp ý con cái sẽ trở thành một điều uy hiếp tới đạo lý hiếu nghĩa. Nếu con người có thể dùng một phần mười công sức mà mình dành để chăm sóc con cái cho bố mẹ thì tốt biết bao.
“Bố, mẹ.” Tô Triệt bước qua gọi hai người họ, rồi lại nhìn sang Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ:”Cô chú, hai cô chú cũng tới đây ạ.”
Tô Minh nhìn ông bạn già của mình vẫn trầm mặc nãy giờ, mỉm cười tiếp lời:”Con bỗng nhiên quay về, cũng không thông báo cho mọi người một tiếng. Bố mẹ con lo cho con lắm, thế nên muốn lên đây thăm con. Cô chú cũng tiện đường lên đây xem Hoan Hoan thế nào.”
Tô Triệt gật đầu, ngồi xuống vị trí đối diện họ. Nơi đó không có lấy một chỗ ngồi nghiêm chỉnh, anh chỉ ghé tạm lên một chiếc ghế tròn xinh xắn mà Tô Hạ Hoan mua về:”Con vừa trở về, cũng còn khá nhiều việc phải làm nên muốn chuẩn bị ổn thoả tất cả rồi mới thông báo cho bố mẹ.”
Đến lúc đó, Đường Anh không thể nhịn được nữa:”Con đang chuẩn bị làm gì?”
Đáy mắt Tô Triệt thấp thoáng nét cười, anh nhìn mẹ bằng ánh mắt chân thành:”Lúc còn ở thành phố B phải chuẩn bị xin nghỉ việc rồi bàn giao công việc cũ. Trở về rồi tìm việc mới, tới công ty báo danh...Tiếp theo có lẽ con sẽ tìm nhà, không thể cứ ở khách sạn mãi được.”
Tất cả những lời Đường Anh định nói đều bị chặn lại. Ngay cả công việc anh cũng đã tìm xong xuôi, công việc ở thành phố B cũng đã bàn giao lại, không hề giống như anh đang giận dỗi với người thân.
Lúc này Tô Phong đã bình tĩnh trở lại. Ông nhìn người vợ vẫn đang có chút mơ hồ của mình, chỉ biết thở dài. Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là Tô Triệt đã xin nghỉ việc ở thành phố B hay anh tìm được việc mới chưa mà là Tô Triệt rốt cuộc có suy nghĩ gì. Đối với người làm cha mẹ, niềm vui lớn nhất chính là con trẻ mỗi ngày một khôn lớn trưởng thành, còn khó chịu nhất chính là khi con cái đã lớn khôn rồi, không còn cần đến đôi cánh của mình nữa, phải giương mắt nhìn chúng sải cánh bay, càng lúc càng rời xa mình.
“A Triệt, bây giờ con hãy nói thật với bố mẹ đi, trong lòng con rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào?” Tô Phong thở dài một tiếng nặng nề, dường như có phần khó xử, nhưng cũng giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại:”Con đừng cố tìm cách để qua loa với bố mẹ. Hôm nay bố nói thẳng ở đây luôn. Bố và mẹ con cả đêm qua thức trắng không ngủ được. Bố mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu con thật sự cảm thấy ở lại thành phố B là tốt thì cứ ở lại đó, chúng ta để con tuỳ ý lựa chọn. Còn việc sau này bố mẹ sống ở quê cũ hay đi theo con tới đó thì con xem xét vào tình hình thực tế rồi tính tiếp. Chúng ta cũng còn một ít tiền, không đến mức phải để con lo toan việc nuôi bố mẹ. Được rồi, bây giờ con cứ nói hết suy nghĩ của mình ra đi.”
Đôi mắt Đường Anh lập tức đỏ hoe, miệng há hốc nhưng không bật ra được một tiếng nào, bà chỉ có thể đưa tay gạt nước mắt.
Trái tim To Triệt như bị kim đâm vậy, cảm giác khó chịu không thể nói thành lời đó mới thật sự giày vò người ta. Sự phản đối và châm chọc của bố mẹ dù làm anh tổn thương nhưng sự thoả hiệp của bố mẹ lại khiến anh khó chịu hơn thế. Lần đầu tiên anh tự trách bản thân vì đã không hiếu thuận, vì một chút ích kỷ của bản thân mà khiến bố mẹ phải buồn như vậy.
“Không phải con nhất thời bồng bột mà quay về đâu ạ. Ở lại thành phố B phát triển dĩ nhiên là tốt, nhưng ở đó cạnh tranh quá khốc liệt, áp lực cuộc sống cũng khá lớn. Một là, sau khi ở lại đó một thời gian, bản thân con cảm thấy sự mỏi mệt. Môi trường ở Yên Xuyên thoải mái, nhẹ nhàng hơn, con vừa hay có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian. Hai là trở về đây, một vài ý tưởng của con sẽ dễ trở thành hiện thực hơn. Ba là, những công ty cùng loại ở thành phố B đấu đá nhau quá dữ dội, đơn giản sẽ không có cơ hội ngóc đầu dậy. Nhưng ở Yên Xuyên thì không có chuyện này. Ngành này ở Yên Xuyên vẫn chưa phát triển hưng thịnh, thế nên càng có nhiều không gian hơn cho con phát huy.” Anh ngừng lại một chút:”Điều cuối cùng là, thời nay giao thông đi lại tuy rất thuận tiện nhưng cũng không có ai cứ vài ngày lại ngồi máy bay hoặc tàu hoả về nhà một lần. Nếu sức khoẻ bố mẹ có vấn đề gì, con nhất định sẽ không thể lập tức về ngay bên cạnh bố mẹ được, trở về Yên Xuyên làm việc sẽ tốt hơn nhiều.”
Có lẽ vì cảm thấy ấm lòng, chí ít thì con trai vẫn còn suy nghĩ tới mình, sắc mặt Đường Anh cuối cùng cũng lộ chút ý cười. Họ cũng biết dùng mạng xã hội weibo, wechat, chỉ có điều không đam mê như đám thanh niên mà thôi. Mỗi lần đọc được những tin như người già cô độc một mình khi xảy ra chuyện, con cái không hay biết gì, họ đều trầm mặc, dường như nghĩ rằng bản thân rồi cũng sẽ có một kết cục như thế vậy, thế là trong lòng lại oán trách con trai.
Sắc mặ Tô Phong và Đường Anh rõ ràng đã khá hơn nhiều, có dấu hiệu của một bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
Lúc này Tô Phong lại bày ra thần thái của một người làm cha, bắt đầu hỏi Tô Triệt bây giờ đã tìm được công việc gì, môi trường làm việc như thế nào, được công ty đãi ngộ ra sao.
Sau khi được biết đó là công ty của Tô Hạ Hoan, cả bốn người đều đồng loạt trở nên hớn hở.
Đường Anh bắt đầu cảm thán:”Hai đứa các con thật là, không làm sao chia tách được, cứ vòng vèo qua lại một hồi cuối cùng vẫn quay về với nhau.”
Lý Hiểu Tuệ cũng gật đầu:”Phải đấy. Hoan Hoan lúc trước chẳng hiểu sao lại điền nguyện vọng là Đại học S. Nếu không học chung với Tô Triệt thì mừng biết bao, tôi cũng chẳng phải lo ngay ngáy, không biết nó có xảy ra chuyện gì không.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt lườm Tô Triệt. Người này một khi nói dối thì đích thực không tìm ra được sơ hở, bố mẹ và cô chú đều bị mấy lời qua loa của anh lừa gạt. Cô thì còn lâu. Thế nào gọi là trở về Yên Xuyên sẽ có môi trường làm việc tốt cho việc phát triển hơn? Mỗi một thành phố đều có đặc điểm riêng. Yên Xuyên này không khác gì một sa mạc cằn khô, cho dù có cố gắng hơn nữa thì lượng nước chắt lọc ra cũng được bao nhiêu? Thành phố B ngược lại chính là một hồ nước khổng lồ, dù có nhiều người cạnh tranh thật đấy nhưng có múc đại thì lượng nước thu được cũng nhiều hơn hẳn Yên Xuyên, còn không cần tốn quá nhiều sức lực. Dẫu sao ở đó có sẵn những công ty đầy tiềm năng và nguồn nhân tài kỹ thuật cao.
Vậy thì sao Tô Triệt lại quay về? Tô Hạ Hoan chỉ có thể lý giải bằng một nguyên nhân: Người này trúng gió rồi.
Nhưng Tô Hạ Hoan cảm thấy Tô Triệt đã dạy cho mình một bài học, tên của nó chính là: Lấy lùi làm tiến.
Giả sử Tô Triệt lấy hành động trở về Yên Xuyên lần này để đáp lại yêu cầu của cô chú thì chiêu này có thể nói là lợi hại. Anh lùi một bước lớn như vậy, ngược lại sẽ dồn ép cô chú vào con đường phải tôn trọng sự lựa chọn của mình, sau này sẽ thẳng thắn mở lời đồng ý cho anh ở lại thành phố B.
Có điều hiện tại cô vẫn chưa nhận ra anh có mục đích gì, có lẽ chỉ là ma xui quỷ khiến chăng?
Kết quả của việc “lấy lùi làm tiến” này, Tô Hạ Hoan nghĩ mình không hề xa lạ.
Cô còn nhớ rõ cảm giác tranh đấu của bản thân khi biết mình sẽ có một đứa em trai hoặc em gái, tức khắc hiện lên sự không vui. Lúc đó cô đã mười mấy tuổi rồi, liệu có thế nảy sinh tình cảm gì với một đứa trẻ vừa mới chào đời? Đều không phải những người của cùng một thế hệ, hơn nữa bố mẹ có một đứa con bé hơn hẳn, nhất định sẽ một lòng dồn hết tình thương cho nó. Câu nói mà cô sẽ nghe nhiều nhất từ phía bố mẹ chỉ có thể là: Con làm chị, sao không biết nhường em chứ?
Thật ra cô không hề bài xích trẻ con, nhưng nếu đứa trẻ đó sẽ trở thành em trai hoặc em gái của cô, cô hy vọng tuổi tác của cô và nó không chênh lệch quá nhiều. Nhiều nhất chỉ nên là năm tuổi, đây là giới hạn rồi.
Lúc đó vừa hay là thời kỳ phản nghịch nhất mà mọi người thấy ở cô trong những năm cấp ba. Cô để mặc bản thân làm ra một số chuyện mà trước kia tuyệt đối không làm, nói những lời chưa bao giờ nói. Nhất là khi nhìn thấy sự thất vọng toát lên từ ánh mắt của bố mẹ, cô càng tỏ rõ thái độ “lành làm gáo, vỡ làm môi”: Đằng nào bố mẹ cũng sắp có một đứa con khác rồi, dĩ nhiên sẽ dễ dàng nảy sinh cảm giác thất vọng với mình, đây là sự khác biệt giữa độc nhất và khi đã có sản phẩm thay thế.
Nhưng cô thật sự không ngờ, khi trở về nhà lại nhìn thấy cái bụng bằng phẳng của mẹ. Giây phút đó, cả người cô như sững lại. Cô từng suy nghĩ tại sao bố mẹ muốn sinh thêm một đứa con trai nữa. Đúng là cô không muốn có thêm một đứa em trai nhưng đó chỉ là suy nghĩ bướng bỉnh và ích kỷ của riêng mình cô mà thôi, tuyệt nhiên không yêu cầu bố mẹ phải bỏ đi sinh mệnh vô tội ấy.
Giây phút đó, một cảm giác tội lỗi ập tới, khiến cô thậm chí không thể chấp nhận, ngay tối hôm đó cô ốm nặng một trận.
Về sau, hình như tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của đứa bé ấy, bản thân cô cũng chưa bao giờ chủ động nhắc lại. Cho tới khi cô quay trở về làm đứa con ngoan ngoãn trong mắt bố mẹ, nhận được sự khoan dung và thông cảm từ phía họ. Chỉ cần kết quả là tốt đẹp thì quá trình có mấp mô đến đâu, dường như cũng không có quá nhiều người để ý.
Chính vào thời điểm đó, Tô Hạ Hoan đã chủ động đề nghị Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ sinh thêm một đứa nữa. Như vậy, sau này cô rời xa bố mẹ để đi học đại học, bố mẹ cũng có người bầu bạn, cũng có việc để làm.
Cô còn nhớ hình như bố đã sững sờ giây lát, còn mẹ thì nhíu mày nhìn cô.
Cuối cùng vẫn là bố lên tiếng trước:”Đã đến tuổi này rồi, còn sinh với đẻ gì nữa? Nuôi một mình con đã đủ vất vả rồi, bố mẹ không muốn khổ nhọc thêm lần nữa.”
Bố đưa ra rất nhiều ví dụ về những gia đình xung quanh chỉ sinh một đứa con gái. Họ đã chống lại được cám dỗ của việc sinh con thứ hai nên giờ đây sống rất hạnh phúc. Con gái vừa lấy chồng là hai ông bà già hoặc ở nhà muốn làm gì thì làm, hoặc lên thành phố giúp con gái chăm con, một lời không thể diễn tả hết được sự hạnh phúc trong đó. Còn về việc sinh con trai thứ hai, đối với những gia đình bình thường, không chỉ đến tầm tuổi này vẫn phải cố gắng vất vả kiếm tiền mà ngay cả chuyện cưới xin của con gái lớn cũng bắt đầu phải tính toán.
Lý Hiểu Tuệ cũng đồng ý với suy nghĩ của chồng. Cuộc sống của người khác thế nào thì chỉ cần có mắt đều có thể nhìn thấy. Những gia đình chỉ có độc con trai hoặc con gái bây giờ bố mẹ đều đang được hưởng phúc, còn các gia đình sinh hai con bố mẹ vẫn đang nai lưng ra làm công, cả người bị mài mòn không biết đã già đi bao nhiêu nữa. Cứ tới dịp đầu xuân gặp mặt nhau, mọi người đều ca thán: Vẫn nên sinh một đứa là tốt hơn!
Tô Hạ Hoan không biết liệu bố mẹ mình có thật lòng nghĩ như vậy không, nhưng họ đúng là không còn ý nghĩ sinh thêm đứa nữa. Cô trở thành đứa con gái duy nhất của họ.
Cô thường suy nghĩ, họ không chịu sinh thêm do thật sự không muốn hành hạ bản thân nữa hay cảm thấy nếu làm thế thì phải ăn nói ra sao với đứa con vô tội đã mất đi? Vấn đề này có lẽ sẽ không bao giờ có được một câu trả lời.
Chuyện của Tô Triệt dường như ván đã đóng thuyền. Tô Phong và Đường Anh không phải người cố chấp, họ nhanh chóng bước ra khỏi tâm trạng sầu muộn khổ đau. Thế là Tô Minh và Tô Phong thong dong bước vào quán trà trong khu nhà ngồi nói chuyện giải sầu, còn Đường Anh và Lý Hiểu Tuệ thì cùng tới siêu thị gần đó mua sắm, chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn.
Đợi đến khi họ quay về, Tô Hạ Hoan nhận được một tin tức nóng hổi: Lý Hiểu Tuệ đã đơn phương nhượng quyền sử dụng một phòng trong căn nhà của cô cho Tô Triệt.
Không khác gì có một đàn ngựa vừa lao thẳng qua trái tim Tô Hạ Hoan, cô nhân lúc cô Đường không chú ý liền kéo mẹ vào phòng riêng.
“Mẹ, sao mẹ có thể cho Tô Triệt vào đây ở khi chưa thông qua ý kiến của con chứ?” Tô Hạ Hoan rất phẫn nộ.
“Đằng nào thì căn phòng đó cũng để trống, Tô Triệt dọn vào ở còn có thể giúp chúng ta tiết kiệm ít tiền thuê nhà. Con nói xem, căn nhà này của con, tiền thuê thì đắt đỏ, còn đắt hơn cả tiền mặt bằng gia đình mình cho thuê.”
Một căn nhà cho thuê trong trung tâm thành phố có thể so sánh với một mặt bằng tại thị trấn nhỏ sao? Hơn nữa cũng chỉ đắt hơn có hai nghìn nhân dân tệ thôi mà, mẹ nói cứ như cách nhau cả dải ngân hà vậy. Nhà thuê một tháng hai nghìn, cho thuê mặt bằng một năm hai mươi hai nghìn.
Tô Hạ Hoan thật sự không biết phải nói sao:”Mẹ, có phải mẹ quên mất con là con gái không? Tô Triệt vào đây ở, cô nam quả nữ người ta sẽ nói sao?”
“Thôi đi cô, lúc nhỏ con còn tè vào trong chăn trên giường nó kia kìa, lúc đó con không phải con gái à?”
“Tóm lại con không còn nhớ mấy chuyện lúc nhỏ nữa, cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, nếu anh ấy vào đây ở, người khác hiểu lầm sẽ không hay ho chút nào! Thế này chẳng phải là ép con đi tìm bạn trai sao?”
Lý Hiểu Tuệ ấn mạnh một cái lên trán Tô Hạ Hoan:”Chính con và Tô Triệt ấy, đã bao nhiêu năm rồi, hai đứa mà nảy sinh được chút tình cảm gì thì mẹ và cô Đường của con chẳng biết đã yên tâm hơn được bao nhiêu. Hai mươi mấy năm rồi vẫn không có chuyện gì xảy ra, bây giờ liệu có thể xảy ra được gì? Huống hồ, để con sống một mình, mẹ càng không yên tâm hơn. Vừa hay Tô Triệt và con lại làm chung một công ty, đi làm và tan ca đều có thể đi chung với nhau, không phải lo gặp mấy thằng mất dạy. Lần nào mẹ đọc được tin mấy cô gái đi một mình xảy ra chuyện là lại hết hồn hết vía, chỉ sợ con gặp chuyện, có Tô Triệt là mẹ yên tâm rồi.”
Tô Hạ Hoan định nói rằng tình hình trị an ở đây rất tốt, nhưng nghĩ lại thì mấy chuyện trên thời sự đưa tin bị bại lộ ra ngoài chẳng phải đều vì có camera giám sát đó sao? Có những nguy hiểm quả thực khó mà đề phòng.
Thấy Tô Hạ Hoan im lặng, Lý HIểu Tuệ lại cảnh cáo cô :”Mẹ đã nói chuyện với cô Đường rồi đấy, con đừng có mà ăn nói linh tinh, nếu không mẹ không tha cho con đâu.”
“Con biết rồi!”
“Nói dõng dạc lên xem nào!”
“Con biết rồi!”
Tô Hạ Hoan nhìn theo bóng lưng người mẹ dữ dằn như hổ của mình rời khỏi phòng, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Sao trong giây lát mình lại bị hù doạ chứ? Quả nhiên là sống dựa dẫm vào người khác, đến lúc tức cũng không thể hùng hồn gì được...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận