Tô Hạ Hoan được đích thân mẫu thân đại nhân đánh thức. Ban đầu Lý Hiểu Tuệ gọi cô, cô chẳng buồn nhúc nhích. Bà vỗ vào mặt cô, cô bèn lật người vùi mặt mình thật kín. Cuối cùng, Lý Hiểu Tuệ phải sử dụng tuyệt chiêu, mạnh mẽ kéo tung chăn ra. Lần này Tô Hạ Hoan không thể không ngồi dậy khỏi giường, nhìn chăm chăm mẹ mình bằng đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, biểu cảm trên khuôn mặt ngập tràn sự phẫn nộ.
Phải rời khỏi chiếc chăn ấm áp là nỗi khổ sở lớn đến nhường nào, người kéo chăn có hiểu hay không?
Ngủ say sưa trong thời tiết không nóng không lạnh như thế này thực sự là một sự hưởng thụ tột đỉnh diệu kỳ, dù chỉ được nằm trong chăn thêm một giây cũng là quý giá!
"Tất cả mọi người đều dậy hết rồi, chỉ còn con nằm ườn trên giường đấy. Nhanh dậy đi." Lý Hiểu Tuệ nổi giận.
Tô Hạ Hoan bĩu môi, người ta chỉ không muốn dậy thôi mà.
Lý Hiểu Tuệ thấy cô không động đậy gì bèn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cô Đường đang nấu mỳ kìa, là món mỳ ướt mà con thích đấy. Mau dậy đi, nếu không còn ra thể thống gì nữa."
Tô Hạ Hoan ai oán buông một tiếng thở dài, vò đầu bứt tóc nhận lệnh bò xuống giường. Lúc đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, vừa hay cô chạm mặt Tô Triệt đi chạy bộ về. Trên tay cô cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, nhìn Tô Triệt một lúc mới phản ứng lại, bực bội hỏi anh: "Cậu định... làm gì?"
Tô Triệt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới. Tô Hạ Hoan thề rằng mình chỉ nhìn thấy sự chán ghét toát ra từ ánh mắt anh.
"Cậu nhanh lên, tôi muốn tắm."
“Cậu muốn tắm thì tôi phải nhường cậu chắc, tôi không nhường đấy.” Thế là Tô Hạ Hoan gần như bật chế độ "slow motion", cọ từng chiếc răng vô số lần đến khi chân răng chảy cả máu, cô mới từ tốn súc miệng sạch sẽ rồi quay về phòng thay dồ.
Cô thay quần áo xong đi ra liền thấy Tô Triệt đã bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô tròn mắt lè lưỡi nhìn anh: Tắm xong rồi hả?
Cô không tin, quyết đi vào trong kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy những vệt nước ướt sũng còn đọng trên tường. Với tốc độ tắm rửa này, ngoài cảm khái ra cô không còn biết phải nói câu gì nữa.
Ở chỗ Tô Hạ Hoan có đầy đủ các loại gia vị cần thiết, vì vậy món mỳ làm ra dĩ nhiên không thể tệ được. Đương nhiên, cô vẫn khéo miệng khen cô Đường nấu mỳ ngon quá mức.
Sau khi tắm và trang điểm qua loa một chút, Tô Hạ Hoan cùng mọi người đi ra ngoài. Cô liếc mắt nhìn Tô Triệt, âm thầm quan sát anh. Anh ăn mặc rất thoải mái, dáng vẻ như một thiếu niên trong đại hội thể thao vậy. Mái tóc mới đó đã gần khô của anh khiến cô ghen tỵ vô cùng.
Tóc của con trai không những khô nhanh mà còn không cần đau đầu chọn lựa các loại dầu gội, đặc biệt càng không cần thường xuyên sử dụng dầu xả và dưỡng tóc ở spa. Việc này chắc chắn sẽ giúp họ tiết kiệm được một khoản tiền. Thế nên người ta bảo con gái giỏi tiêu tiền cũng không phải không có lý do.
Mấy khu thắng cảnh trong thành phố có hạn, họ cũng đã đi rất nhiều lần rồi. Đường Anh và Lý Hiểu Tuệ quyết định tới công viên trò chơi xem thử. Mặc dù họ sẽ không chơi, nhưng có thể nhìn mà! Thế là cả "binh đoàn" tiến quân vào công viên. Tâm trạng của bốn người cao tuổi đều vô cùng hào hứng. Chỉ cần có con trai con gái ở bên cạnh, chịu đi cùng mình, cho dù chúng nó không nói một câu nào, họ vẫn cảm thấy sung sướng trong lòng.
Dịp cuối tuần, lượng người đổ ra đường vốn đã đông, đây lại là thiên hạ của đám thanh niên, nên vừa vào công viên trò chơi họ liền nhìn thấy trước cổng bán vé của trò nào cũng có một hàng người dài đang đứng đợi. Bởi một lần chơi chỉ tốn khoảng vài phút, tốc độ tiến lên của đội ngũ rất nhanh. Những người chơi xong một trò đang đỏ mắt phát biểu cảm nghĩ.
Nơi này vô cùng náo nhiệt, có mùi thơm của đồ ăn, có tiếng người ồn ã, có những nhân viên quảng cáo cầm máy ảnh đi khắp nơi hỏi người ta có chụp không. Tất cả đều để lại một dấu ấn sâu đậm của sự tươi mới và sức sống tràn đầy.
Tô Hạ Hoan cùng Tô Triệt bị bố mẹ hai bên ép phải chơi mấy trò linh tinh đó. Họ sẽ đứng dưới cầm áo khoác và túi xách của hai người, cười tít mắt tiễn hai người đi xếp hàng.
Tô Hạ Hoan nhìn chiếc vé trong tay mình, do dự không biết có nên chơi hay không. Cho dù cô rất muốn thử trải nghiệm một lần, nhưng trò này quả thật đáng sợ vô cùng, liệu mình có hối hận không?
Chẳng mấy chốc đã đến lượt của cô và Tô Triệt.
Quá trình khỏi cần diễn tả dài dòng, Tô Hạ Hoan chỉ cảm thấy mình toi đời đến nơi rồi. Đến tận khi xuống được mặt đất, đôi chân cô vẫn không ngừng run lên. Nhưng trong lòng cô lại thấy cực lỳ hưng phấn, cảm giác này thật kỳ lạ.
Sau khi bị dọa sợ mất mật, Tô Hạ Hoan kiên quyết không chịu chơi các trò mạo hiểm khác nữa. Cô phát hiện mỗi khi đi qua một khu trò chơi, bố mẹ mình và cô chú cứ đều bất giác dừng lại nhìn một lúc. Sự ngưỡng mộ ánh lên trong đôi mắt họ khiến Tô Hạ Hoan cảm thấy xót xa. Cũng giống như cô ngượng mộ đám trẻ con thời nay được sống sung sướng như các ông hoàng bà chúa vậy, bố mẹ họ sao lại không ngưỡng mộ cuộc sống của họ chứ? Khi họ khôn lớn cũng là lúc quốc gia phồn vinh hưng thịnh, họ được hưởng thụ tất cả những tiện ích và những điều tốt đẹp của cuộc sống. Còn bố mẹ phải tới những năm cuối đời mới được chứng kiến cảnh tượng này, làm sao không cảm thấy tiếc nuối cho được.
Tô Hạ Hoan cố gắng quan sát từng trò chơi, cuối cùng phát hiện ra một trò không quá mạo hiểm, rất thích hợp với những người ở tầm tuổi trung niên. Thế là cô động viên bố mẹ cùng cô chú chơi cùng.
Cả bon người đều khá do dự, nhưng cũng có chút kích động muốn thử, cuối cùng họ đều đồng ý.
Một hàng ba chỗ, vừa đủ một gia đình ba người.
Trò chơi này không quá cao, sẽ chỉ xoay vòng tròn rồi lắc lư chao đảo. Thỉnh thoảng Tô Hạ Hoan lại hét ầm lên, bố mẹ cô cũng bị ảnh hưởng, cười thật lớn, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Khi trò chơi kết thúc, Tô Hạ Hoan nhìn thấy bộ dạng vui mừng của bố mẹ và cô chú, thầm nghĩ kiểu này sau khi về nhà, chắc chắn họ sẽ khoe hết với những người mình quen biết rằng con cái đã đưa họ tới công viên chơi trò này. Là khoe khoang và cũng là một sư chia sẻ.
Sau khi đi một vòng quanh công viên trò chơi, họ đi ăn những món nổi tiếng trong thành phố. Cuối cùng Lý Hiểu Tuệ cùng mọi người chuẩn bị lên đường quay lại thị trấn Bạch Hồ. Chưa nói tới việc vẫn còn chuyện làm ăn ở đó, cho dù không có, họ cũng muốn về nhà. Ở đây có con trai con gái mới khiến họ nhung nhớ, chứ thực tình họ không quen với cuộc sống nơi đây.
Khi Tô Phong chuẩn bị rời đi, ông thoáng nhìn Tô Triệt: "Hôm nào con mua chiếc xe đi, đi làm cũng tiện hơn."
Tô Triệt không gật đầu, chỉ suy tư giây lát: "Tới lúc đó rồi hãy tính ạ!"
Câu trả lời này không nằm trong dự liệu của Tô Phong, ông nghi hoặc nhìn cậu con trai của mình.
"Vẫn chưa biết con sẽ ở lại công ty này bao lâu, tới lúc dó con tính tiếp."
Tất cả mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía anh. Anh nói vậy là có ý gì? Đường Anh suýt nữa thì buột miệng hỏi ngay, nhưng bà lại cảm thấy cũng không có ý nghĩa gì. Ngay cả việc anh muốn ở lại thành phố B họ cũng đồng ý rồi, mọi việc chỉ có thể thuận theo ý anh mà thôi. Thế mới nói, nuôi con chẳng có ý nghĩa gì to tát, không khác chịu tội chịu nợ là bao.
Tô Hạ Hoan buồn bực nhìn Tô Triệt: "Cậu đang chê công ty của chúng tôi không tốt, muốn vào một công ty lớn hơn à?"
"Nước chảy chỗ trũng người bước chỗ cao. Đây là lẽ thường tình mà." Câu nói của anh đã ngầm thừa nhận câu hỏi của cô.
Tô Hạ Hoan khẽ "hừ" một tiếng, sau đó vui vẻ đưa ra một đề nghị. Cô và Tô Triệt sẽ đưa bố mẹ hai người ra ga tàu cao tốc. Khi đến, họ ngồi xe của người khác, lúc về dĩ nhiên chỉ có thể ngồi tàu cao tốc thôi. Mấy người già đương nhiên rất vui vẻ với lời đề nghị này.
Sau khi tiễn bố mẹ ra cửa kiểm soát an ninh, Tô Hạ Hoan cùng Tô Triệt trở về nơi mà họ sẽ chung sống cùng nhau. Lên tàu điện ngầm rồi, Tô Hạ Hoan nhìn người bên cạnh mình, lúc này mới có một chút cảm giác chân thực. Anh thực sự quay về rồi, chung sống bên cạnh cô, cô không còn phải cô đơn một mình nữa...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận