Món mỳ dưa chua mà Tô Hạ Hoan nói tên gọi cụ thể là gì cô cũng không biết, chỉ từng ăn ở nhà Tô Triệt mấy lần. Món đó rất hợp khẩu vị của cô, hơn nữa dư vị chua chua cay cay đó khi lan tỏa toàn thân mang tới cảm giác cực kỳ thoải mái sung sướng, nhất là vào lúc thời tiết càng ngày càng lạnh như bây giờ. Đầu tiên là xào cà rốt, cà chua thái lát mỏng với vụn ớt ngâm, thêm nước hầm thành canh. Sau đó, múc những sợi mỳ nhỏ vàng óng đã nấu chín ra bát, đổ nước canh từ trên xuống, vậy là thành công.
Tô Hạ Hoan chỉ gọi điện “đặt món” với Tô Triệt khi cô có yêu cầu gì đặc biệt, vì từ ngày thuê ô tô riêng, anh hoàn toàn phụ trách việc mua thức ăn. Những món anh làm đều thơm ngon vừa miệng, cô không cần mất công dặn dò mua thêm gì, cũng chẳng có gì để phàn nàn, hơn nữa nếu mỗi ngày phải nghĩ xem hôm nay ăn gì thì thật đau đầu.
Tô Hạ Hoan vừa trở về chung cư thì Tô Triệt cũng về tới nơi. Nhìn thấy trong tay anh còn xách thêm một túi sữa chua, cô lập tức reo hò chạy qua, lấy một hộp rồi chọc ống hút giải quyết ngay tại chỗ.
Tô Triệt rõ ràng cạn lời trước hành động của cô: “Cậu không biết cầm chìa khóa mở cửa à?”
“À? Tôi cũng đang đợi cậu mở cửa đây!” Sau khi phát hiện hai tay anh đang xách hai cái túi, Tô Hạ Hoan nở nụ cười xấu hổ, nhưng động tác lấy chìa khóa mở cửa cũng không thấy nhanh hơn chút nào.
Việc đầu tiên sau khi Tô Hạ Hoan bước vào nhà là nằm ườn trên sô pha lướt weibo, wechat bằng điện thoại. Sau khi thám thính tình hình khắp các mặt trận, cô mới cảm thấy mãn nguyện.
Chỉ có điều, một tin nhắn wechat gửi đến khiến cô sững người.
Trương Doanh nhắn tin nói rằng cậu ấy và Trần Phượng, Liễu Như Yên sẽ tới chơi vào dịp Tết Dương lịch, bảo Tô Hạ Hoan chuẩn bị tiếp đón họ, nhân tiện dẫn họ đi chơi bời ăn uống mấy hôm.
Ba người họ đều là bạn cùng phòng ký túc của cô hồi đại học. Lúc đó quan hệ giữa bốn người khá thân thiết, chỉ có điều sau này cô một mình quay về Yên Xuyên, còn ba người họ vẫn ở thành phố S. Bây giờ tình cảm giữa họ chắc vẫn tốt đẹp như trước, điều này khiến Tô Hạ Hoan có chút ghen tỵ nho nhỏ. Nếu lúc đó cô cũng ở lại thành phố S thì có lẽ bây giờ bốn người vẫn đang thân thiết với nhau lắm nhỉ?
Hồi ấy, cô và Liễu Như Yên là hia bông hoa xinh đẹp nhất trong khoa. Tô Hạ Hoan thuộc kiểu gái xinh yêu kiều, thanh tú, còn Liễu Như Yên có một vóc dáng nóng bỏng tuyệt vời. Vì mỗi người đệp có một khía cạnh xinh đẹp khác nhau nên cũng chưa từng xảy ra chuyện ai đó khó chịu đối phương. Nhưng nếu nói là họ cực kỳ thân thiết thì cũng không phải. Trương Doanh và Trần Phương thường xuyên được hưởng lợi lộc từ họ, chẳng biết đã lừa gạt được bao nhiêu anh chàng ngày ngày mua đồ ăn sáng mang tới tận cửa phòng ký túc. Sức hấp dẫn của các cô gái đẹp dĩ nhiên là lớn, nhưng cũng nhờ Trương Doanh và Trần Phượng có đầu óc kinh doanh!
Đọc được dòng tin này của Trương Doanh, Tô Hạ Hoan chợt nhớ lại một vài kỷ niệm thời đại học.
Cô còn nhớ, anh bạn trai đầu tiên thời đại học của mình là một nhân vật có chút tiếng tăm trên sân bóng rổ. Một khi anh ta chơi bóng, quanh sân lúc nào cũng có các em gái đỏ mặt hò hét cổ vũ. Kể ra thì cô cũng có lòng ham hư vinh một chút. Khi anh ta ném quả bóng rổ đúng về phía cô đi tới, ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ghét, đố kỵ của đám nữ sinh kia thật khiến người ta mãn nguyện.
Cuối cùng thì họ vẫn chia tay với lý do rất quái đản. Tuy anh ta đẹp trai nhưng sau khi chơi bóng, trên người đàn ông thường có rất nhiều mồ hôi. Có một ngày, cô bỗng dưng rất ghét thứ mùi này, thế là dứt khoát chia tay. Lúc ấy đối phương còn dây dưa đến tận một tháng sau, nhưng lòng cô đã kiên quyết nhẫn tâm cắt dứt
Tô Hạ Hoan hoàn hồn, bắt đầu nhắn tin trả lời Trương Doanh, cũng tiện thể hỏi han cô ấy luôn. Trương Doanh và Liễu Như Yên đều đã có người yêu, chuyện tốt của Liễu Như Yên e cũng sắp tới gần. Trương Doanh cười cô, bây giờ chỉ còn lại cô và Trần Phượng cô đơn lẻ bóng thôi.
Tô Hạ Hoan quăng chiếc di động sang một bên. Hừ, có bạn trai thì giỏi giang hơn người sao?
Tô Triệt bước tới đặt bát mỳ xuống trước mặt cô: “Sao cứ hành hạ cái di động của mình vậy?”
“Tâm trạng không tốt. Nhưng sau khi nhìn thấy cậu thì tâm trạng tốt hơn hẳn.”
Nếu trong tình huống bình thường, có lẽ tiếp tục hỏi sẽ chỉ nhận được những câu trả lời không êm tai cho lắm. Nhưng Tô Triệt vẫn hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì tôi chỉ cần nghĩ tới việc giám đốc Tô uy phong hiển hách của công ty đang phải bê mỳ ra cho tôi, tôi liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ và mãn nguyện.”
Tô Triệt lấy đũa gõ mạnh lên trán cô: “Cậu còn không ăn là tôi thu lại tái chế đấy.”
“Thu lại tái chế cho ai?”
“Bể phốt.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt nhìn anh ấy mấy giây, không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, tránh ảnh hưởng tới tâm trạng ăn uống.
Nhưng Tô Triệt không định buông tha cho cô: “Hôm nay cậu quét dọn phòng ốc một lượt đi!”
Tô Hạ Hoan tiếp tục lườm anh.
Tô Triệt mặc kệ: “Nhớ thu dọn chỗ kem dưỡng da và mỹ phẩm cậu vất bừa bãi trong nhà vệ sinh đấy.”
“Thế nào gọi là vứt bừa bãi.”
“Cậu để quá bừa bãi.”
Thế là Tô Hạ Hoan dứt khoát bỏ việc phổ cập cho anh biết mấy thứ đó đắt đỏ cỡ nào.
Ăn tối xong, Tô Hạ Hoan bắt đầu sắn tay áo dọn dẹp phòng bếp, nhà vệ sinh và phòng khách. Trong lúc lau nhà, cô nhìn thấy Tô Triệt ung dung tự tại ngồi dùng máy tính, lập tức đố kỵ tới mức mặt méo xệch. Cô cố tình cầm cây lau nhà đi tới trước mặt anh, lúc bảo anh xích qua bên này, lúc bảo anh dịch sang bên kia. Khu vực dước chân anh chắc chắn là nơi sạch sẽ nhất rồi.
Lau dọn nhà cửa xong xuôi, Tô Hạ Hoan đứng chống tay ở phòng khách nhìn một vòng, hệt như quốc vương nhìn ngắm lãnh thổ của mình.
“Tô Triệt, dựa vào đâu mà chỉ có mình tôi phải dọn dẹp nhà cửa. Cậu coi tôi là cái gì hả? Tôi không phải bảo mẫu đâu.”
“Đừng quá đề cao bản thân mình, bảo mẫu còn phải nấu cơm và giặt quần áo nữa.”
Tô Hạ Hoan nheo mắt nhìn Tô Triệt, biểu cảm đắc ý vô cùng: “Được thôi, tôi sẽ giặt... quần lót cho cậu. Ha ha ha, Tô Triệt, cậu dám không?”
Biểu cảm của cô sinh động vô cùng, như biết đây là tuyệt chiêu tất thắng. Thế là cô nhảy tưng tưng, khoa chân múa tay xung quanh anh.
Nhưng Tô Triệt chỉ chuyển sự chú ý từ chiếc máy tính sang phía cô, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh yên lặng nhìn cô chăm chú.
Tô Hạ Hoan lập tức co rúm người. Lúc này cô chợt nhận ra, họ đều trưởng thành rồi, không thể đùa kiểu trẻ con này nữa. Cô tự nói đỡ cho sự thái quá của mình: “Tôi đùa ấy mà, cậu coi như không nghe thấy đi, được không?”
Tô Triệt khẽ thở dài: “Cậu phải dọn dẹp nhà cửa một mình nên thấy ấm ức?”
Tô Hạ Hoan không lên tiếng.
Nhưng làm sao Tô Triệt có thể buông tha cho cô: “Tôi chỉ muốn dùng hành động để nói với cậu rằng, đừng nghĩ có thể há miệng chờ sung, không cần bỏ công tốn sức. Trên đời không có chuyện tốt đẹp vậy đâu. Thế nên khi có một miếng bánh rơi từ trên trời xuống, việc đầu tiên cậu phải nghĩ tới có phỉa cái bẫy hay không, chứ không phải sung sướng vì vớ bở.”
Tô Hạ Hoan muốn cãi: Cậu cũng chỉ nấu cơm thôi mà? Nhưng thời gian làm cơm đích thực quý giá. Đó là việc anh phải dậy từ sớm tinh mơ, thậm chí còn nấu luôn cả bữa trưa cho cô nữa. Huống hồ còn tiền điện, tiền nước, giá thành không quan trọng, quan trọng là phí dịch vụ phải tự mình đi nộp, cực kỳ rắc rooid.
“Ồ, tôi xin ghi nhớ.”
Vừa nhìn là biết không thật tâm.
To Triệt thu lại ánh nhìn của mình, không nói thêm câu nào nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã tới Tết Dương lịch rồi. Tô Hạ Hoan gọi điện trước cho bố mẹ thông báo chuyện không về nhà. Cô không về thì mọi người đều mặc định Tô Triệt cũng không về. Tô Minh, Lý Hiểu Tuệ không cảm thấy có vấn đề gì. Kỳ lạ là Đường Anh, Tô Phong hình như cũng nghĩ như vậy. Di chứng hai người họ gây ảnh hưởng cho bố mẹ từ nhỏ tới lớn đến giờ ẫn chưa thể xua tan. Bố mẹ của cả hai đều không cảm thấy thất vọng. thứ nhất, bây giờ dù nhớ con cũng có thể ngồi thẳng tàu cao tốc lên thăm, cộng thêm thời gian ngồi xe buýt cũng chỉ hơn một tiếng là cùng. Thứ hai, Tết Dương lịch cũng là thời điểm siêu thị và nhà hành bận rộn nhất, cho dù con cái có quay về, họ cũng không thể ở bên.
Tô Hạ Hoan thầm mong ngày nghỉ Tết mau đến. Dáng vẻ kỳ vọng của cô khiến người ta cảm thấy cô không phải đàn chờ đợi những người bạn cũ thời đại học ghé thăm, mà giống mong chờ người yêu của mình trở về.
Người ta nói mình thiếu thứ gì thì sẽ thấy thứ đó đáng giá Tô Hạ Hoan cảm thấy mình thiếu nghiêm trọng một tình bạn thân thiết, thế nên sự kiện gặp gỡ bạn cũ mới có thể bùng cháy những hoài niệm của cô về năm tháng
Tô Hạ Hoan từ sớm đã thức dậy chuẩn bị ra sân bay đón bạn. Tô Triệt chạy bộ trở về, đánh mắt nhìn cô: “Có cần tôi lái xe đưa cậu đi không?”
“Cần chứ.”
Tô Triệt đang đi về phía nhà vệ sinh chợt khựng lại: “Tôi chỉ khách sáo một câu thôi mà.”
“Cái miệng làm hại cái thân, tôi vừa cho cậu một bài học đó.”
Ăn sáng xong, Tô Hạ Hoan còn rất vui vẻ thong dong rửa bát và dọn dẹp nhà bếp, vì cô nghĩ nếu Tô Triệt đã lái xe đưa mình đi cũng không cần quá gấp gáp. Nhưng cô quên mất rằng hôm nay mọi người không đi làm, nhưng lại vào đúng dịp lễ. Đa phần mọi người về quê đều đi ô tô, thế nên giao thông tắc nghẽn cực kỳ nghiêm trọng.
Tô Hạ Hoan nhìn sang Tô Triệt. Biết thế chẳng nhờ anh đưa đi nữa. Ai bảo anh tiện miệng hỏi chứ, mà cũng tại cô ngốc, muốn lợi dụng anh, kết quả lại ôm nợ vào người.
Khó khăn lắm mới tới được sân bay, khi đó Trương Doanh, Trần Phượng và Liễu Như Yên đã đợi cô được nửa tiếng đồng hồ rồi. Tô Hạ Hoan áy náy vô cùng.
Các cô gái vừa gặp nhau liền khen lấy khen để bạn mình: Đẹp hơn rồi, da trắng hơn rồi, nhân tiện lại nói thêm về chuyện mỹ phẩm linh tinh, cứ gọi là không có điểm dừng.
Đám Trương Doanh không quá tính toán chuyện Tô Hạ Hoan tới muộn, ngược lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với anh chàng Tô Triệt boongc dưng xuất hiện.
Trương Doanh nháy mắt ra hiệu với Tô Hạ Hoan. Cậu nói cậu vẫn là quý tộc độc thân cơ mà, lấy đâu ra người đàn ông cực phẩm này hả?
Trần Phượng cũng trừng mắt với Tô Hạ Hoan: Chẳng phải đã nói sẽ luôn ở bên nhau, cùng làm phận FA sao? Sao có thể phản bội đồng bọn nhanh như vậy?
Tô Hạ Hoan thấp giọng, nói: “Chỉ là hàng xóm của mình thôi.”
Hàng xóm?
Tô Hạ Hoan giải thích thêm một câu: “Người sống chung nhà.”
Hai đôi mắt của Trương Doanh và Trần Phượng sáng rực lên. Ông trời ơi, hãy đá cho bọn họ một đối tượng ở ghép như vậy đi, được không? Thì ra người ở ghép ngoài những trường hợp cực phẩm cãi vã chửi nhau thì vẫn có thể gặp được các “soái ca” chất lượng.
Trần Phượng giơ ngón cái lên: “Vận khí của Hoan Hoan luôn khiến mình bái phục.”
Trương Doanh cũng xen lời: “Cùng đi mua xổ số, bọn mình đều không trúng nhưng cậu ấy vẫn trúng được năm đồng.”
Tô Hạ Hoan lườm họ một cái: “Được rồi đấy, trưa nay đi ăn cơm, mình cho phép các cậu ăn thêm năm đồng.”
Sau đó Tô Hạ Hoan bị cả tập thể khinh bỉ.
Lúc này, Liễu Như Yên đang nhìn Tô Triệt với vẻ đăm chiêu. Tô Triệt phát hiện ra ánh mắt đó, cũng nhìn về phía cô ấy, rồi gật đầu coi như lời chào hỏi.
Tô Hạ Hoan vô thức nhìn thấy động tác của Tô Triệt, thầm hừ một tiếng trong lòng. Thái độ của người này đối với gái đẹp thật sự khác biệt hoàn toàn.
Bốn người nhóm Tô Hạ Hoan đứng giữa đại sảnh, không khác gì một phong cảnh tuyệt đẹp. Sau khi đi làm, Trương Doanh và Trần Phượng đều biết cách ăn măc và trang điểm hơn, phong cách tăng vụt. Liễu Như Yên càng khỏi phải nói, từ đầu đến chân đều toát ra một cảm giác hoàn hảo đến từng chi tiết, giống như một tiểu thư đài các cao quý nhã nhặn. Còn Tô Hạ Hoan sau khi trở về Yên Xuyên làm việc, mặc dù cũng chỉ là dân công sở nhưng ít nhiều đã bớt đi cảm giác bị gò bó, bức bách, trông thoải mái hơn nhiều. Tuy có bớt đi một chút chỉn chu nhưng khuôn mặt cô đã có thể bù đắp sự cách biệt ấy một cách to lớn.
Cả đoàn người quyết định đi chơi trước. Tô Triệt đưa họ tới công viên trò chơi rồi lái xe rời đi, không có ý cùng họ đùa nghịch. Nhưng hành lý vẫn do anh mang về nơi ở.
Trần Phượng tấm tắc cảm thán: “Vị khách ở ghép này của Tô Hạ Hoan thật sự là hàng cực phẩm trong số các cực phẩm!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận