Tô Hạ Hoan và ba người bạn vừa tới công viên giải trí liền hệt như chim sổ lồng bay nhảy khắp nơi. Cô bị ba người họ liên tục dỗ dành, lừa gạt chơi trò “Vòng xoay cảm giác mạnh”. Lúc xuống, chân tay cô không ngừng bủn rủn, đồng thời còn hạ quyết tâm, suốt quãng đường còn lại cô không bao giờ động vào trò chơi này nữa. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bọn họ kéo tiếp đi chơi trò “Thuyền hải tặc”. Tinh thần và ý chí đang trong khoảng mơ hồ của cô bị khoảng cách cao mấy chục mét so với mặt đất dọa cho tức tỉnh. Không hề khoa trương khi nói rằng: Khốn kiếp, cô thật sự muốn khóc. Vậy mà đâu đã xong,trong lúc ngồi thuyền hải tặc, cô thật sự cảm thấy người mình sắp văng ra không trung tới nơi. Đến phút cuối, cô còn có tư tưởng tự ruồng bỏ bản thân, cứ để cô chết quách đi cho xong!
Sống sót bước ra khỏi thuyền hải tặc, Tô Hạ Hoan nhìn đám bạn đã từng ở chung ký túc xá với mình, không thể không thừa nhận cô cảm thấy hơi sợ họ. Sao có thể ma quỷ vậy chứ!
Trần Phượng cười phá lên: “Cậu cũng đáng đời thôi. Bọn mình đã muốn làm như vậy với cậu từ lâu rồi, dám đá nam thần của chúng mình à?”
“Ai là nam thần của cậu? Sau này gặp anh ta, mình sẽ dựa sát vào bên cạnh mà đi, được chưa?”
Thái độ đáng thương cực điểm này của Tô Hạ Hoan chẳng khiến ba người đám Trần Phượng đồng cảm, ngược lại đồng loạt cười như nắc nẻ. Không phải vì thật sự buồn cười mà vì họ hiểu rõ bản chất của cô, rất ít khi để chuyện gì trong lòng. Thất tình cũng chẳng ai nhận ra, nhưng ai bảo chính Tô Hạ Hoan đá người ta chứ!
Trương Doanh ho khẽ một tiếng: “Trình Tư Niên đó, bạn trai cũ của cậu.”
Bỗng dưng nghe được cái tên này, Tô Hạ Hoan sững người trong giây lát. Trình Tư Niên là nhân vật phong vân ở Đại học S, chính là kiểu sinh viên mà các đàn em chỉ cần vừa bước vào trường đã nghe kể, thường xuyên góp mặt trong hàng loạt các tin đồn. Đó là một chàng trai thành thục điềm tĩnh, phong độ ngời ngời, chưa bao giờ chơi trò tình cảm mờ ám với bất kỳ sinh viên nữ nào, tuyệt đối giữ một khoảng cách an toàn với các cô gái. Nhưng anh ấy càng thể hiện sự tiến lùi chừng mực như vậy thì càng có người muốn lại gần, muốn trở thành cô gái duy nhất ở bên cạnh anh ấy.
Nói một câu thật lòng, cho dù là Trương Doanh hay Trần Phượng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Trình Tư Niên và Tô Hạ Hoan sẽ yêu nhau. Không phải vì Tô Hạ Hoan không bằng Liễu Như Yên, mà vì phong cách của Tô Hạ Hoan khác hẳn với Trình Tư Niên, ngược lại Trình Tư Niên và Liễu Như Yên lại rất phù hợp, đứng cạnh nhau thì đẹp như tranh. Huống hồ, sự thận trọng của Liễu Như Yên trong tình cảm là điều Tô Hạ Hoan không thể so sánh được. Tô Hạ Hoan trước đó từng có hai người bạn trai, chưa nói đến những tin đồn mờ ám khác. Còn Liễu Như Yên thật sự chưa từng yêu đương gì thời đại học, cộng thêm việc cô ấy cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ và Hội sinh viên mà Trình Tư Niên gia nhập. Ý tứ đó người nào tinh mắt đều hiểu, làm sao biết được Tô Hạ Hoan cứ thế cùng Trình Tư Niên đến với nhau. Năm xưa khi nghe thấy tin này, suy nghĩ đầu tiên của Trương Doanh và Trần Phượng chính là đồn nhầm người phải không?
Tô Hạ hoan lặng lẽ đánh giá Liễu Như Yên. Khi nhớ lại chuyện này, cô vẫn còn cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Việc Tô Hạ Hoan và Trình Tư Niên hẹn hò thật sự không quái đản như người khác suy nghĩ. Cô chỉ đứng trước mặt người đó và hỏi anh: “Anh thật sự thích Liễu Như Yên à?”
Trình Tư Niên nghiêm túc nhìn cô vài giây rồi lắc đầu.
“Ồ, vậy anh thích em đi!” Nét mặt cô không một chút ngượng ngùng, tựa như chỉ đang nói: Hôm nay thời tiết không đẹp. Học trưởng, anh đang nghĩ cái gì vậy... Chứ không phải là một lời tỏ tình.
“Vì sao?” Trình Tư Niên tò mò hỏi.
Anh không đánh giá những ẩn ý đằng sau các cô gái không ngừng lao về phía mình, nhưng anh cũng hiểu đối phương khi nhìn mình, khuôn mặt phải có chút e thẹn, đó mới là biểu cảm bình thường nên có. Cô thì không, cô chỉ có sự thản nhiên và tự tại, lại khiến anh bất giác muốn thăm dò đôi điều.
Thế nên người ta nói đàn ông đê tiện cũng là có lý.
“Bọn họ đều cảm thấy anh đáng lẽ phải đến với Liễu Như Yên. Điều này chẳng phải chứng tỏ Liễu Như Yên xuất sắc hơn em sao? Anh đến với em rồi có thể chứng minh em giỏi hơn cô ấy. Nếu không làm sao anh lại để ý tới em?”
Trình Tư Niên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với cô: Có lẽ là vì lúc đó sắc mặt cô quá bình tĩnh, khiến anh muốn nói vài lời làm cô phải kinh ngạc, biến sắc. Thế là anh đồng ý.
Về sau Trình Tư Niên và cô nghiêm túc ngồi phân tích. Sau khi anh có bạn gái thì sẽ không có nhiều ong bướm điên cuồng cũng có thể giảm bớt chút phiền toái. Còn tìm đến cô, chí ít vì khuôn mặt cô có thể chấn áp một số người, những ai không biết tự lượng sức định lao tới sẽ phải ngập ngừng đôi chút.
Tóm lại, Tô Hạ Hoan đã bị Trình Tư Niên thuyết phục như thế.
Tô Hạ Hoan hoàn hồn, lên tiếng hỏi nhóm bạn: “Ồ, bạn trai cũ của mình bây giờ sao rồi?”
Người trả lời lại chính là Liễu Như Yên: “Bây giờ anh ấy rất tốt, làm cùng công ty với bạn trai mình, sắp được thăng chức rồi.”
Tô Hạ Hoan nhướng mày nhìn chăm chú Liễu Như Yên: “Cậu chỉ định khen bạn trai mình rất tốt thôi phải không?”
Liễu Như Yên hơi sững lại rồi bật cười: “Đúng vậy, bị cậu phát hiện rồi.”
Tô Hạ Hoan bĩu môi: “Giỏi thật, người đã có bạn trai.”
Câu này nói ra khiến Trương Doanh và Trần Phượng đều hận nghiến răng nghiến lợi. Người này không biết xấu hổ hay sao mà còn nói ra những lời ấy. Năm xưa Tô Hạ Hoan và Trình Tư Niên chia tay, Tô Hạ Hoan giải thích với mọi người lý do là chia tay trong hòa bình. Nhưng từ phía Trình Tư Niên, họ được biết, chính Tô Hạ Hoan đề nghị chia tay, hơn nữa lý do còn hơi nực cười: Cô muốn trở về Yên Xuyên, nên chỉ có thể chia tay.
Quan hệ giữa Liễu Như Yên và Trình Tư Niên kể ra cũng lạ. Không làm được người yêu, ngược lại sau khi anh chia tay với Tô Hạ Hoan, họ lại trở thành những người bạn không xa không gần.
Lúc đó, Tô Hạ Hoan rời khỏi thành phố S trở về Yên Xuyên. Trình Tư Niên cũng trầm mặc một thời gian. Mặc dù anh không phải kiểu người có thể suy sụp, nhưng kiểu tâm trạng không vui thể hiện rõ ra mặt như thế cũng cực kỳ hiếm. Dẫu sao anh thật sự là một người sống nội tâm.
Liễu Như Yên chỉ đề nghị một câu: “Cùng đi ăn cơm đi!”
Trình Tư Niên đồng ý ngay, đây là điều chính bản thân Liễu Như Yên cũng không ngờ đến.
Hai người họ tìm đại một quán ăn, gọi toàn những món nhậu. Lúc đó họ chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, ý chí và sự tự tin đều thua xa hiện tại. Dù hồi còn học trong trường, họ xuất sắc, ưu tú, nổi bật hơn người đến đâu, thì sau khi ra trường, tất cả vẫn phải bắt đầu lại từ đầu. Khi phỏng vấn, số phận được giao cho người phỏng vấn, nhậm chức rồi số phận giao lại cho lãnh đạo. Làm việc vài năm rồi mới hiểu con đường sự nghiệp vòng vèo quanh co, bắt đầu suy đoán về giá trị thực sự của bản thân. Là tự tin hay hoang mang, tất cả đều dựa vào phần giá trị này.
“Chuyện giữa anh và Hoan Hoan rốt cuộc như thế nào?” Nói câu thật lòng, việc Trình Tư Niên chọn đến với Tô Hạ Hoan, Liễu Như Yên không phải không bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy hụt hẫng. Dẫu sao đây cũng là người đàn ông cô thật lòng yêu thương và ngưỡng mộ. Nhưng thua thì phải chấp nhận, chuyện tình cảm là vậy đấy, không cần biết nguyên nhân, chỉ cần xem kết quả.
“Cô ấy nói muốn quay về Yên Xuyên, bố mẹ bắt cô ấy về đó. Cô ấy hỏi anh có muốn cùng cô ấy quay về Yên Xuyên hay không.”
“Con gái có lúc nói một vài điều khiến người đàn ông khó xử, nhưng chưa chắc đã thật sự bắt họ phải lựa chọn, chỉ là muốn chứng minh tầm quan trọng của mình và muốn có sự níu kéo thôi. Có phải anh có quá ít thời gian ở bên cô ấy không?”
Trình Tư Niên trầm mặc nhìn Liễu Như Yên một lúc: “Cô ấy không yêu cầu anh đưa ra câu trả lời.”
“Gì cơ?”
“Cô ấy hỏi anh có muốn cùng cô ấy quay về Yên Xuyên không nhưng lại không cần câu trả lời của anh.”
“Có lẽ vì cô ấy biết anh sẽ không...”
“Cô ấy muốn chia tay nên lấy cái cớ này hay vì nguyên nhân này mà lựa chọn chia tay? Anh vẫn chưa thể nhìn ra được.”
Liễu Như Yên hơi thảng thốt. Thế này là ý gì? Hay đúng như cô đang nghĩ?
Trình Tư Niên cười chế giễu mình: “Anh có thể hy sinh và cho đi tất cả cho người con gái mà anh toàn tâm toàn ý yêu thương. Nhưng dựa vào đâu bắt anh hy sinh cho một cô gái hai lòng?”
“Hoan Hoan không phải hạng người đó, cô ấy và anh khi yêu nhau không hề...”
“Em có thấy cô ấy đau lòng vì chuyện tình cảm không?” Trình Tư Niên hỏi ngược lại: “Sau khi thất tình, cô ấy có thái độ đau khổ nào không? Chỉ có người chưa từng cho đi mới không cảm thấy khó chịu.”
Liễu Như Yên muốn phản bác, nhưng dường như bất chợt nhớ ra chuyện gì đó. Lần đầu tiên Tô Hạ Hoan chia tay, họ đã hạ quyết tâm muốn an ủi cô ấy điều gì đó, mời cô ấy đi ăn đồ ăn ngon chẳng hạn. Kết quả, Tô Hạ Hoan lanh lợi như không, họ mời thì cô ấy ăn, đến tận khi họ chợt nhận ra, đây đâu có chút bóng dáng nào của kẻ thất tình? Còn về anh người yêu thứ hai thì cô ấy càng bình tĩnh hơn. Tô Hạ Hoan nói thẳng một câu: Bố mẹ cô ấy nói người đàn ông đó không tốt. Đây cũng là sự thật. Sau khi bố mẹ cô ấy lên thăm, cô ấy đã chia tay ngay với người ta, chỉ có điều cách làm cũng quá dứt khoát và quyết đoán.
Trình Tư Niên hít sâu một hơi: “Anh thật sự muốn gặp người đàn ông mà cô ấy đặt ở tận trong tim.”
Nói không cam tâm cũng được, nói anh hiếu kỳ cũng được, đây đích thực là lời chân thành nhất của Trình Tư Niên.
Liễu Như Yên bỗng nhớ lại có một năm, cô một mình lên trường học từ sớm. Trần Phượng và Trương Doanh đều là người gốc ở đó, đối với việc lên trường cũng không tích cực lắm. Khi ấy, Liễu Như Yên nhìn thấy một anh chàng đưa Tô Hạ Hoan lên trường. Tô Hạ Hoan cảm cúm, nằm trên giường bất động, anh chàng đó dịu dàng dặn dò cô phải chăm sóc Hạ Hoan nhiều một chút, nhắc Hạ Hoan phải uống thuốc trong ba lô...
Về sau khi nhớ lại, Liễu Như Yên mới chú ý tới một điểm. Ở Đại học S, cô cũng được coi là một nữ sinh xinh đẹp, vậy mà chàng trai kia không nhìn cô lấy một lần, đối xử với cô như một người bảo mẫu vậy.
Liễu Như Yên không ngờ được rằng, đến thời điểm hiện tại, tức là rất nhiều năm về sau, cô bỗng dưng bắt gặp người đó một lần nữa. Lần này cô chợt nhớ tới lời Trình Tư Niên nói: Người đàn ông tận sâu trong trái tim Tô Hạ Hoan.
Nếu nói Tô Hạ Hoan có điểm nào khiến Liễu Như Yên đố kỵ thì có lẽ chính là hai người đàn ông này: Một là Trình Tư Niên và một là Tô Triệt.
***
Trương Doanh và Trần Phượng có hận nghiến răng cũng chẳng có tác dụng gì. Ai bảo Tô Hạ Hoan là người có quyền được làm như vậy. Gây chuyện mãi mà bên cạnh cô vẫn toàn những người đàn ông tốt, có thể làm gì cô được đây!
Trần Phượng thật lòng không hiểu nổi: “Năm xưa vì sao cậu lại chia tay với học trưởng Trình?”
“Bố mẹ mình chỉ có độc một cô con gái là mình. Họ hy vọng mình quay về quê hương nên mình ngoan ngoãn nghe lời. Dẫu sao thì mình cũng đích thực là một cô gái hiếu thảo và biết làm vừa lòng bố mẹ.”
Trần Phượng và Trương Doanh đồng thời làm động tác nôn mửa.
Gần trưa, bốn người tới một quán lẩu khá nổi tiếng gần đó. Đám Trần Phượng từ lâu đã mong được một lần ăn món lẩu ở Yên Xuyên, đến bây giờ ước nguyện mới thành sự thật.
Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Khi nghe tin hiện tại Trình Tư Niên đã có bạn gái, Liễu Như Yên nhìn thấy trên gương mặt Tô Hạ Hoan xuất hiện một cảm giác nhẹ nhõm. Là một tiếng thở phào thực sự, không phải tiếng thở dài bi thương hay buồn bã. Dường như vào thời khắc này, Liễu Như Yên mới thực sự hiểu vì sao năm xưa Trình Tư Niên lại rầu ric như vậy.
Bữa lẩu này do Tô Hạ Hoan chiêu đãi, bọn họ ầm ĩ đòi phải ăn sạch ví của Tô Hạ Hoan. Cô vui vẻ đáp lại, bảo họ có giỏi thì cứ ăn đi, không có bản lĩnh đừng chỉ biết nói suông.
Buổi chiều, cả nhóm tiếp tục trở về công viên giải trí. Giống như sưu tập vậy, trò chơi nào họ cũng phải chơi một lượt. Sau khi chơi mấy trò mạo hiểm và kích thích trước đó thì mấy trò còn lại này chỉ như trò trẻ con mà thôi.
Cuối cùng, Tô Hạ Hoan buồn bực nhìn vòng xoay ngựa gỗ và đám bạn nhỏ đang ngồi trên đó, sắc mặt rất khó hiểu. Còn tiếp tục sưu tầm không đây?
Trần Phượng hào sảng xua tay: “Pháp luật có quy định nào cấm người trưởng thành không được chơi vòng xoay ngựa gỗ à?”
Trương Doanh đáp: “Không có.”
Thế là bốn người họ đi mua vé vào chơi. Đây quả thực là một trò chơi không thể nhàm chán hơn, thế nhưng họ lại cười hi hi ha ha rất vui vẻ, cố gắng giơ tay để đánh người bên cạnh đến ồn ào nhốn nháo.
Về sau khi các nhân viên in bức ảnh họ chụp được ra, cả bốn người đều thấy ưng ý. Không cần biết có đẹp hay khồn, nhưng nụ cười trên gương mặt của mỗi người quá đủ để họ chọn nó làm vật kỷ niệm cất giữ mãi mãi về sau.
Buổi tối, khi mọi người bắt đầu nghĩ tới chuyện ăn gì thì xuất hiện những luồng quan điểm trái chiều. Tô Hạ Hoan nghe xong vài ý kiến thì nói: “Hay về nhà mình ăn?”
“Cậu nấu cơm?” Trần Phượng, Trương Doanh và Liễu Như Yên đồng loạt nhìn về phía Tô Hạ Hoan.
Tô Hạ Hoan xấu hổ vò đầu bứt tai: “Đối tượng ở ghép của mình làm.”
Mọi người trầm mặc giây lát, Liễu Như Yên là người lên tiếng trước: “Được thôi, vừa hay để bọn mình được nếm thử một bữa cơm gia đình bình thường ở thành phố này.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận