Tô Hạ Hoan dẫn những người bạn cũ của mình trở về nhà. Vì trước đó cô đã gọi điện báo trước cho Tô Triệt, nên họ vừa về tới nơi liền nghe thấy tiếng lạch cạnh và mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp bay ra. Lần này đến cả một Trần Phượng vẫn luôn ăn to nói lớn, không nể sợ gì cũng cảm thấy kỳ lạ. Đây đâu giống căn nhà của hai người thuê chung, hoàn toàn là một tổ ấm của hai vợ chồng trẻ!
Tài nghệ bếp núc của Tô Triệt vốn không tệ, lúc nấu ăn anh lại dồn nhiều tâm sức, món nào món nấy đều ngon cả, thỏa mãn đầy đủ mọi nhu cầu, khiến Trần Phượng và mọi người khen ngợi không ngớt.
Trương Doanh tò mò hỏi: “Anh chàng đẹp trai, bình thường anh nấu cho cả hai người sao?”
Tô Hạ Hoan cướp lời: “Thì mình cũng rửa bát và dọn dẹp nhà cửa.”
Tô Hạ Hoan “Ồ” lên một tiếng rồi lườm cô: Ai cần cậu cướp lời hả?
Bấy giờ Tô Hạ Hoan mới phản ứng lại: “À, ý cậu muốn nói là anh ấy nấu ngon như vậy, ngày nào mình cũng ăn mà sao không béo đúng không? Đừng ngưỡng mộ mình, đây là trời sinh, phải cảm ơn bố mẹ mình, cậu có ghen tỵ cũng vô dụng.”
Trương Doanh ra hiệu với Trần Phượng bằng ánh mắt. Con người này rõ là muốn đấm. So với việc ăn mãi không béo mà Tô Hạ Hoan nói, họ càng ghen tỵ vì có một người đàn ông nấu ăn cho cô, biết chưa?
Loại đàn ông này, đứng ở đâu cũng được các chị em hỏi han, chăm lo, dựa dẫm đủ kiểu. Cũng chỉ có loại cực phẩm như Tô Hạ Hoan mới giày vò người ta như thế. Mắt của mấy anh đẹp trai đều mù cả. Cũng đúng, như vậy mới cân bằng.
Tô Triệt nhình Tô Hạ Hoan, khóe môi chợt nhướng lên.
Ăn xong, Tô Triệt lại lái xe đưa họ đi ngắm cảnh sông, có thể vừa ngắm khung cảnh đèn hoa rực rỡ bên sông vừa đi tản bộ cho tiêu thức a ăn.
Địa hình của Yên Xuyên không bằng phẳng, nhà không bao giờ ở cùng một mặt phẳng so với mặt nước, vì vậy mới tạo nên một cảnh đẹp tầng tầng lớp lớp như thế này. Nếu vào ngày trời đẹp, còn lác đác thấy cả những vì sao, mặt đất cũng rực sáng muôn màu, sẽ giống hệt như các ngôi sao đang đua nhau rơi xuống, trải lên mặt đất vậy. Ánh sao, ánh đèn và những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng dưới nước hình thành lên một bức tranh sao khổng lồ, đẹp không sao tả xiết.
Cây cầu lớn vắt ngang qua sông giống hệt như một dải cầu vồng vắt ngang sông ngân hà. Dòng xe cộ nườm nượp là những chấm nhỏ điểm xuyết, những vệt sáng lưu động, khiến cầu vồng đẹp một cách đầy sức sống, mỗi giây mỗi phút lại mang một vẻ đẹp khác nhau.
Tô Hạ Hoan đưa cho mỗi người họ một chai nước. Nhưng lúc cô vừa mở nắp tu thì lại phun hết ra ngoài.
“Anh ấy đối xử tốt với cậu như thế, đang theo đuổi cậu phỉa không?” Trần Phượng nhìn về phía Tô Triệt ở xa. Một người đàn ông độc thân đối tốt với một cô gái độc thân, ngoài mục đích này ra, thật sự không nghĩ được một lý do nào khác.
“À, từ lúc mình còn ở trong bụng mẹ, anh ấy đã bắt đầu theo đuổi mình rồi.” Bình tĩnh lại, Tô Hạ Hoan đã trả lời như thế. Nhưng ngẫm lại, cô cảm thấy cũng không có khả năng. Lúc đó, Tô Triệt chỉ là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, liệu có thể tốt với mình bao nhiêu? Đều tại bố mẹ nói quá nhiều lời tốt đẹp về Tô Triệt mới khiến cô nghĩ rằng anh thật sự luôn rất tốt, rất tốt với mình.
“Gì cơ?” Trần Phượng nghe không hiểu.
“Mình và anh ấy là hàng xóm, kiểu cùng nhau lớn lên từ bé ấy. Bố mẹ mình nhờ anh ấy chăm sóc cho mình. Căn nhà hai đứa đang ở cũng do mình thuê, thế nên anh ấy mới tốt như vậy, cậu hiểu chưa?” Hiếm có dịp Tô Hạ Hoan chịu kiên nhẫn giải thích.
Ngay cả Liễu Như Yên cũng sửng sốt: “Thanh mai trúc mã ư?”
Trương Doanh thì vỗ mạnh lên vai Tô Hạ Hoan: “Cho dù cung nhau lớn lên cũng sẽ không như vậy. Tô Hạ Hoan, nhà anh ấy nghèo lắm sao, sao không thuê một căn nhà nào khác lại phải vì cậu cho thuê chung nhà mà cảm kích cậu? Cậu nhanh tỉnh lại giúp mình đi. Nhìn anh chàng đẹp trai bị cậu giày vò, mình xót xa lắm.”
Tô Hạ Hoan thở dài: “Đó là vì các cậu không hiểu hai gia đình tình cảm sâu đậm nhường nào. Mà thôi, có nói các cậu cũng không hiểu đâu.”
“Tại cậu ngốc thì có, còn không nhìn rõ à! Đúng là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.” Trương Doanh lắc Tô Hạ Hoan điên cuồng, chỉ như muốn lắc cho cô tỉnh lại.
Tô Hạ Hoan nhíu mày: “Không phải cứ lớn lên cùng nhau thì nhất định sẽ tồn tại những thứ tình cảm lộn xộn đó. Bọn mình chính là kiểu quan hệ nam nữ hoàn toàn trong sáng, vô cùng thuần khiết, nghiêm cấm mấy cậu suy nghĩ linh tinh. Như thế sẽ làm vấy bẩn tình cảm của bọn mình.”
Trương Doanh suýt chút nữa thì tức hộc máu. Đây đúng là tạo nghiệt mà, vì sao chuyện tốt luôn rơi vào đầu con bé này. Đã gặp được rồi lại không chịu trân trọng, đúng là ghen tỵ tới mức có thể khiến người ta bối rối, không biết làm sao.
Trần Phượng cũng bày ra biểu cảm dứt tình với cô từ đây.
Ngược lại, Liễu Như Yên thì nhìn Tô Hạ Hoan: “Cứ cho là cậu có thể đảm bảo cậu không có tình cảm với anh ấy, vì sao dám chắc chắn anh ấy cũng không có tình cảm với cậu?”
“Mình hoàn toàn chắc chắn.” Tô Hạ Hoan nói chắc như đinh đóng cột. Có lẽ cũng vì thấy hơi phiền phức, cô lảng tránh: “Có muốn ngắm cảnh sông nữa hay không?”
“Ngắm, ngắm, ngắm.”
Họ đi một mạch tới một thắng cảnh rất nổi tiếng ở Yên Xuyên. Thắng cảnh này nổi tiếng cả trên mạng xã hội, được mệnh danh là “Thế giới thần bí” phiên bản đời thực. Ban ngày trông nó vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng cứ đêm xuống, khi ánh đèn bao trùm khắp nơi, nó sẽ toát ra một cảm giác kỳ diệu, mông lung.
Tô Hạ Hoan thích nhất không phải là được đứng trên tầng mười một nhìn ngắm tòa kiến trúc này, mà thích được đi trong hang động đó, có một cảm giác thần bí ẩn giống như cảnh nữ quỷ xuất hiện trong các bộ phim kinh dị vậy. Tiếc là thắng cảnh này quá nhỏ, mỗi lần Tô Hạ Hoan đến ngắm đều cảm thấy tiếc nuối, to hơn một chút thì tốt quá.
Đối với những người lần đầu ghé thăm như đám Liễu Như Yên, họ rất thích nơi này, còn mỗi người mua một bát sữa chua đặc sản để uống. Tô Hạ Hoan thì chọn cho mình một gói ớt cay giòn. Loại ớt này chỉ hơi cay một chút, sau khi bung nóng cùng bột mỳ và vừng thì sẽ giòn tan, là một loại quà vặt rất thơm ngon.
Khi ăn uống, Tô Hạ Hoan luôn có một sức hấp dẫn lạ kỳ, khiến người ta cảm thấy món ăn mà cô đang thưởng thức là ngon nhất trên đời. Thế nên đám Trần Phượng cũng không nhịn được, đi theo đòi ăn chung suốt. Một lát sau, gói ớt cay hai mươi đòng cứ thế hết sạch.
Khi các cô gái tụ tập với nhau, sở thích thường thấy là chụp ảnh. Tô Triệt vẫn luôn đảm nhiệm vai trò thợ chụp ảnh cho họ.
Lúc ở trên tầng thượng, có một ca sĩ lang thang đang hát rong, giọng hát cũng không đến nỗi nào. Có rất nhiều nữ sinh đứng chụp ảnh, họ cũng dừng lại lắng nghe một chút.
Tô Hạ Hoan thoáng ngẩn người. Bài mà anh chàng ca sĩ này đang hát lại chính à Thư tình. Cô bất giác nhìn về phía Tô Triệt rồi lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, lấy khuỷnh tay huých vào người anh: “Cậu thấy cậu và anh ấy ai hát hay hơn?”
“Ca hát chẳng phải nên để khán giả đánh giá sao?”
Vậy là Tô Hạ Hoan bắt đầu bình luận: “Tôi cảm thấy anh ấy hát hay hơn cậu, vừa nghe là biết có rất nhiều kỹ thuật, cũng có thực lực. Nhưng mà...”
Bấy giờ Tô Triệt mới nghiêm túc nhìn cô, muốn nghe đằng sau chữ “nhưng mà” này.
Tô Hạ Hoan ho khẽ: “Anh ấy hát không tràn đầy tình cảm như cậu.”
Tô Triệt khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Tô Hạ Hoan có hơi khác lạ.
Tô Hạ Hoan cũng biết mình nói năng bậy bạ, bèn ho một tiếng: “Nói thế này đi anh ấy giống như một cái máy trong công xưởng, đang hoàn thành công việc trong khâu của mình. Hoàn mỹ thì hoàn mỹ đấy nhưng không có tình người. Còn cậu hát giống như một gia đình làm thủ công, tuy rằng vẫn còn khiếm khuyết, nhưng lại chất chứa tình cảm bên trong.”
Tô Triệt thật sự muốn đánh bản thân, vậy mà lại có chút mong đợi với cô: “Cậu đang an ủi tôi hát vẫn chưa đủ tốt đấy à?”
“Tôi chỉ muốn cậu đừng tự so sánh mình với cái máy là người ta thôi.”
“Nhưng tôi thật sự không so sánh.”
Liễu Như Yên cầm di động lên, vờ như đang cùng mọi người chụp ảnh. Nhưng thực chất cô ấy chĩa camera về phía Tô Hạ Hoan và Tô Triệt. Cô ấy nhìn bức ảnh trong di động, không biết nếu đẩy bức ảnh này tới trước mặt Trình Tư Niên, anh ấy sẽ bày ra biểu cảm gì, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.
Trần Phượng nghe xong một bài hát, phát hiện không thấy Tô Hạ Hoan đâu, vưà quay người đã thấy cô đứng bên cạnh Tô Triệt. Khỏi phải nói, hai người này đúng là đẹp đôi hết sức: “Tô Hạ Hoan, cậu và thanh mai trúc mã của cậu thì thầm chuyện gì thế?”
Tô Hạ Hoan lập tức thấy hối hận. Vì sao lại đi kể cho họ nghe quan hệ giữa mình và Tô Triệt chứ, cô biết ngay mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này mà.
“Đã là thì thầm thì dĩ nhiên không thể chia sẻ với mấy cậu rồi!”
Trần Phượng bị Tô Hạ Hoan chặn họng, khó chịu vô cùng.
Họ đứng ở bêm chụp ảnh đã đời. Đêm dần khuya, trời nổi gió to, mấy người bắt đầu tìm thang máy để đi xuống. Tô Hạ Hoan yên lặng dẫn họ đi về một phía khác, bên đó có một chiếc thang trở hàng, không có quá nhiều người dứng đợi. Tô Hạ Hoan bày ra thái độ kiêu hãnh trong ánh mắt, vì chỉ có cô mới biết chỗ này.
Tô Triệt giơ tay lên xoa xoa đầu mũi, giả vờ như không nhìn thấy vẻ đắc ý của cô.
Cả đám người cùng đi tới quán bar bên cạnh bờ sông, uống rượu ăn quà vặt và trò chuyện. Bên cạnh là dòng sông nước chảy cuồn cuộn. Nếu có hứng thú, họ còn có thể tiếp cận ở khoảng cách gần với nước sông, cực kỳ mãn nguyện.
Khi họ về đến trung cư đã rất khuya rồi.
Bốn cô bạn ngủ chung trong phòng của Tô Hạ Hoan. Trở về phòng cứ như được quay về với bầu trời nhỏ của họ vậy. Họ bắt đầu buôn dưa lê bất chấp chủ đề.
Trương Doanh bắt đầu kể tội anh bạn trai lắm tật của mình, đến tận bây giờ vẫn chưa có động thái cầu hôn, cũng không biết anh ta có ý gì nữa. Trần Phượng than thở công ty của mình hỗn loạn, quá đông người, áp lực cạnh tranh cũng lớn, lần này muốn xin nghỉ phép phải tốn rất nhiều công sức, khó khăn lắm mới được nhàn nhã. Đến cả Liễu Như Yên cũng cảm thấy công việc áp lực, lúc đi làm thần kinh cứ căng như dây đàn.
Tô Hạ Hoan thấy ngưỡng mộ họ, đồng thời cũng hiểu mỗi người kiểu gì cũng có những chuyện phiền muộn của riêng mình, không cần phải ghen tỵ với ai. Dù sao thì có được có mất, khi lựa chọn một mặt nào đó thì phải từ bỏ một mặt còn lại. Chí ít bây giờ cô vẫn sống thoải mái và như ý nguyện.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Trần Phượng và Trương Doanh đều ngủ cả, Tô Hạ Hoan kéo kéo chăn, cũng chuẩn bị đi ngủ.
“Ngủ rồi à?” Giọng Liễu Như Yên bất ngờ vang lên.
Tô Hạ Hoan mơ màng mở mắt ra: “Sao vậy?”
“Ban nãy Trần Phượng bảo cậu nhất định phải hạ gục anh chàng thanh mai trúc mã kia, cậu không có chút cảm giác gì sao?”
Cảm xúc hả? Dĩ nhiên có chứ. Trần Phượng rõ ràng đã đâm thẳng vào trái tim cô, tự dưng lại hỏi: “Cậu nghĩ mà xem, cậu không hạ gục anh ấy, sau này anh ấy sẽ dành những điều tốt đẹp này cho một cô gái khác, sẽ làm cơm cho cô ấy, sẽ đi mua sắm đồ đạc cùng cô ấy, sẽ đi xem phim cùng cô ấy. Cậu nói đi, lúc đó cậu có cảm nghĩ gì?”
Cảm giác đau thấu tim chứ còn gì nữa.
Nhưng trời phải mưa, con gái thì phải lấy chồng, đều là những chuyện không thể thay đổi được!
“Bọn mình chính là thanh mai trúc mã, quan hệ nam nữ hoàn toàn trong sáng!” Tô Hạ Hoan nói với vẻ cực kỳ vô tội.
“Thế ư?”
“Ừm.”
“Hoan Hoan, đây không phải lần đầu tiên mình gặp anh ấy.”
“Hả?”
“Cậu quên chuyện năm thứ hai đại học, cậu cảm cúm đổ bệnh, anh ấy đích thân đưa cậu lên trường à?”
“À, lúc đó cậu cũng có mặt ở ký túc rồi.”
Một người đàn ông không quá quan tâm đến cậu sẽ chẳng cất công đưa cậu lên trường, sau đó lại mất công mua vé máy bay để về trường mình đâu. Mình tạm thời không nói tới chuyện phiền phức hay tốn kém tiền bạc, tránh để cậu cảm thấy tầm thường. nhưng anh ấy lưu số điện thoại của mình chỉ để hỏi cậu khỏi ốm chưa. Nói câu thật lòng, lúc đó mình rất ghen tỵ. Chỉ là cảm cúm xoàng thôi mà, cứ làm như cậu bệnh liệt giường vậy.”
“Bởi vì một lần bị cảm của mình thường rất lâu mới khỏi.”
“Nếu là như vậy, vì sao anh ấy chạy tới trường chúng ta lần nữa?”
“Cậu nói gì?”
“Anh ấy đến trường chúng ta lần nữa. Mình đã nhìn thấy anh ấy. Hỏi có cần gọi cậu không, anh ấy nói không cần, còn nhờ mình đừng để cậu biết chuyện ấy. Bản thân cậu nghĩ đi, rốt cuộc là vì điều gì? Còn nữa, lần đó chỉ là mình vô tình bắt gặp thôi, vậy những lúc mình không nhìn thấy, cậu bảo anh ấy có phải từng đến trường chúng ta rất nhiều lần không?”
Tô Hạ Hoan không nói nên lời.
Lỡ chỉ trùng hợp thì sao, chỉ có đúng một lần đó và bị Liễu Như Yên nhìn thấy thì sao!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận