Sau khi dọn dẹp căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, Tô Hạ Hoan đứng trước cửa phòng không ngừng gật gù mãn nguyện. Ai nói không cô không cần cù chăm chỉ chứ? Một khi cô hứng lên thì có thể khiến người khác hết hồn đấy, biết chưa? Đến cả những góc khuất không ai chú ý cô cũng chùi sạch bong kin kít. Là sao đây, thật muốn khen ngợi bản thân quá. Sao mình có thể đảm đang như vậy, vừa xinh đẹp, vừa có khả năng trong công việc, giờ lại thêm khoản cần mẫn nữa. Haiz, thật sự là không còn gì để chê nữa.
“Nếu đang trên đà dọn dẹp, thì cậu cũng dọn luôn cái đống mỹ phẩm lộn xộn bừa bãi của cậu trong nhà vệ sinh đi!” Tô Triệt chậm rãi lên tiếng sau lưng cô.
Tô Hạ Hoan có một sự kích động muốn ngáng chân đá ngã anh. Cô hít sâu một hơi, từ từ quay người lại: “Chúng nó chọc giận cậu chỗ nào rồi, sao cứ chê chúng bừa bãi lộn xộn mãi vậy? Chúng nó lộn xộn thì sao nào, đó là những thứ rất đắt mà!”
“À, đắt. Những thứ đắt đỏ bị cậu bày bừa ra nông nỗi đó, tôi còn tưởng cậu mua chúng lúc siêu thị kích cầu giảm giá chứ!”
“Tôi... “ Tô Hạ Hoan lại hít sâu thở đều, thở đều hít sâu để làm công tác tư tưởng cho mình: Mình không giận, một chút cũng không giận đâu, mình thật sự không giận tý nào cả.
Hức hức hức. Cô đứng trong phòng tắm, nhìn đống tinh dầu và nước hoa của mình, rồi cả dầu dưỡng và hộp kem chống ẩm ban đêm mà cô phải giành giật mới mua được. Lúc đó cô đã nói với mình phải cố gắng trân trọng nó. Kết quả là... À, hình như nó sắp rơi xuống tới nơi rồi. Tô Hạ Hoan cảm thấy bản thân phải hối lỗi. Những thứ đắt thế này nên được đối xử một cách nâng niu hơn chứ, sao có thể bày bừa bẩn thỉu vậy được?
Khi cô phát hiện ra trên chai nước hoa hồng của mình có bụi bám thì càng ủ dột hơn, đành phải tự an ủi bản thân. Không thể trách cô được, ai bảo người khác nói không được dùng ban ngày, nếu dùng ban ngày sẽ khiến da bắt nắng. hơn nữa cô mua nó chỉ vì cái tên của nó hay ho, đúng vậy, chỉ vì cái tên mà thôi.
Sau khi cô nghiêm túc thu dọn tất cả đống đồ mỹ phẩm của mình cũng là lúc Tô Triệt đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Tô Hạ Hoan mím môi, quay người lại nhìn anh: À, khen tôi đi, hức hức hức, đã lâu lắm rồi không ai khen tôi đảm đang cả.
Tô Triệt nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh.
Ừm, không có ánh mắt đong đầy tình cảm, chỉ có một Tô Triệt đang nhíu mày: “Cậu còn chưa đi ra?”
“Hả?”
“Tôi cần dùng nhà vệ sinh.”
Tô Hạ Hoan: “...”
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô tiện tay sập cửa rất mạnh, còn bồi thêm một cú đá nữa. Khốn kiếp, thật khiến người ta muốn chửi thề mà!
Nhưng đúng là cô muốn có ai đó khen ngợi mình. Thật sự đã lâu lắm, lâu lắm rồi không có ai khen cô.
Tô Hạ Hoan quay về phòng mình, rút di động ra gọi điện cho mẹ.
Lý Hiểu Tuệ nhận điện thoại rất nhanh, nhưng nghe âm thanh ở đầu kia là biết bà đang chơi mạt chược. Tô Hạ Hoan nhìn giờ hiển thị trên di động: “Mẹ, mẹ không đi trông siêu thị à?”
“À, mẹ đã thuê mấy cô phục vụ. Con nói đúng lắm, bố mẹ già cả hết rồi, không nên coi trọng tiền bạc như thế. Thuê người về làm để mình được nhàn tản hơn chút.”
“Mẹ, hôm nay con thu dọn nhà cửa đấy, sắp xếp ngăn nắp các loại quần áo, cả tủ cũng lau dọn sạch sẽ.”
“À, thế đã dọn nhà bếp chưa? Dưới chân cái máy hút dầu hút khói ấy đã lau chưa. Phải rửa sạch sẽ đấy...”
Thật ra trong lòng Tô Hạ Hoan từ chối chuyện này: “Con dọn rồi, dọn hết cả rồi.”
“Như vậy mới đúng là một cô gái chứ!”
Tô Hạ Hoan: Lẽ nào trước đây cô giống con trai?
“Con chăm chỉ như vậy mà mẹ chẳng khen con được một câu.”
“Còn khen con nữa hả? Con tự nói xem, càng lớn thì càng lười, lúc nhỏ càn không biết chủ động giặt quần áo của mình. Bây giờ có máy giặt rồi là được thể chất đống quần áo vài ngày mới giặt...”
Tô Hạ Hoan mặt không cảm xúc, chuẩn bị cúp máy: “Con còn có việc, con cúp máy trước đây.”
Lúc này, Tô Hạ Hoan chỉ muốn nói rằng: Tìm một người để khen ngợi mình khó đến vậy sao?
Tô Triệt mở cửa phòng cô: “Đi siêu thị mua đồ ăn tối thôi.”
Tô Hạ Hoan nằm ngửa ra giường, không buồn nhúc nhích: “Lười đi lắm.”
“Đi ô tô.”
Tô Hạ Hoan bỗng ngồi bật dậy: “Hay quá, cậu có ô tô!”
“Cậu có không?”
“Hả?”
“So với một người không có ô tô như vậy thì đúng là khá giỏi.”
Tô Hạ Hoan nhếch môi cười anh.
Tô Triệt nhìn cô mấy giây tồi nhìn một lượt quanh phòng cô: “Thu dọn cũng ngăn nắp sạch sẽ đấy, nhìn phòng mới tinh.”
Tô Hạ Hoan cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn: “Được, chúng ta cùng đi siêu thị.”
Tô Triệt: “...”
Kỳ nghỉ lễ ba ngày chẳng mấy chốc kết thúc. Ngày hôm sau họ phải đi làm như bình thường. tô Hạ Hoan cảm thấy mình lười đi thật rồi, nếu không sao lại không muốn bì dậy khỏi giường như thế chứ!
Khi Tô Triệt đẩy cửa phòng bước ra, Tô Hạ Hoan trùm kín chăn gọi với theo: “Này, cậu chạy bộ xong mua cho tôi một bịch băng vệ sinh nhé!”
Tô Hạ Hoan cố gắng mở to đôi mắt gần như sụp xuống của mình: “Băng ban ngày hết rồi, chỉ còn băng ban đêm thôi.”
Tô Triệt: “...”
Ban ngày, ban đêm? Đó là cái quái gì?
Sau khi dặn dò xong yêu cầu của mình, Tô Hạ Hoan lại leo lên giường chuẩn bị ngủ tiếp, đồng thời cằn nhằn “bà dì” của mình. Những người khác trước khi đến kỳ ít nhiều còn có một chút cảm giác. Cô thì chẳng có cảm giác gì. Không đau đớn, không ngứa ngáy, đến lúc nào cũng không biết. Haiz, cứ nghĩ đến chuyện phải giặt sạch cái chăn này là cô lại bực bội điên người.
Đợi đã, ban nãy cô vừa làm gì?
Nhờ Tô Triệt đi mua băng vệ sinh.
Cô đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường. Suy nghĩ lạnh gáy này khiến cô tỉnh táo hoàn toàn, đồng thời cảm giác phía dưới cơ thể bỗng ào ào như vòi nước.
Cô điên cuồng vò đầu bứt tóc. Sao có thể tùy tiện như vậy chứ? Mặc dù cô nghĩ đằng nào anh cũng chạy bộ, tiện thể ngang qua cửa hàng tạp hóa dưới nhà để mua, rất khoa học, rất đương nhiên. Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn muốn việc này để dành cho bạn trai mình làm. Tiếc là mấy người bạn trai cũ của cô chưa có một ai thực hiện. Thật sự là đáng tiếc, thật muốn hưởng thụ cảm giác được cưng chiều, được bảo vệ.
Nhưng mà Tô Triệt...
Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Anh chắc chắn từng mua cho bạn gái cũ. Hừ, tiện thể mua thôi mà, đâu phai cô không trả tiền, cô không khiến anh thiệt đâu mà lo.
Trong lúc cô còn đang mải suy nghĩ lung tung, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra. Tô Triệt thẳng thừng ném vào trong một bịch băng vệ sinh. Đúng là cả một bịch lớn, đủ các loại nhãn hiệu.
Tô Hạ Hoan buồn bực, cô chỉ định đưa anh mười đồng thôi. Kết quả liệu mười đồng này có bỏ ra được không?
“Cậu mua nhiều như vậy làm gì?”
Tô Triệt hiếm có dịp cũng cứng đờ người: “Mua bừa đấy.”
Tô Hạ Hoan kiểm tra lại. Các thương hiệu đều là mấy loại quảng cáo rầm rộ khắp nơi, vừa hay cũng là mấy loại cô khá thích: “Cậu tốn bao nhiêu tiền?”
“Bỏ đi, cũng không nhiều lắm.”
“Không được, tôi không thể lợi dụng cậu.”
“Cứ làm như cậu lợi dụng tôi còn ít vậy.”
“Tôi lợi dụng cậu chuyện gì rồi?”
“Phí dịch vụ chung cư!”
Ừ, khoản này đúng là do anh đi nộp, nhưng cũng vì phải đích thân đi nộp rất phiền phức. Mấy loại phí như tiền điện, tiền nước có thể nộp ngay trên mạng luôn.
Sau khi Tô Triệt đi khỏi, Tô Hạ Hoan mới tính ra: “Này, hôm nay có phải cậu lại không chạy bộ không?”
“Chạy rồi.”
“Không có mồ hôi.”
“Hôm nay không đổ.”
...
Trong lúc Tô Triệt nấu cơm, Tô Hạ Hoan miệt mài chà ga giường, sau đó ném vào máy giặt.
Tô Hạ Hoan nhìn chăm chăm chiếc máy giặt đang xoay tròn, bất giác nhớ lại hồi mình còn ở trong trường. Khi giặt mấy món đồ to đùng kiểu này, không có máy giặt để vắt khô, chỉ có thể hong khô tạm bợ. Sức cô yếu, lúc phơi không nhấc lên nổi. Kết quả là chúng lại rơi xuống trúng đầu cô, mệt đến mức phải ngồi bệt xuống sàn.
Khi ấy cô thật sự kích động tới nỗi muốn lao ra khỏi ban công, nhảy xuống cho rồi. Hong khô chăn ga thôi mà cũng cực nhọc như vậy.
Bây giờ nhớ lại, cô chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Tô Hạ Hoan đưa ra kết luận: “Cảm ơn máy giặt, cảm ơn người đã phát minh ra máy giặt.”
Tô Triệt ngẩng đầu: “Cậu có cần lấy thân báo đáp không?”
“Nếu có ai đó phát minh ra một loại máy khiến đàn ông sinh con và có kinh nguyệt như phụ nữ thì đừng nói tới chuyện lấy thân báo đáp, bảo làm gì tôi cũng làm.”
“Vậy cậu tiếp tục đi ngủ đi, tranh thủ nằm mơ giữa ban ngày.”
Thấy Tô Triệt nấu xong bữa sáng, Tô Hạ Hoan hí hửng chạy tới ăn.
Tô Hạ Hoan rất thích ăn su su vào mùa này. Nhưng không hiểu sao những người có tuổi hay gọi nó là bí rợ. Khi thái thành lát mỏng xào với thịt bò sẽ cực lỳ vừa miệng. Thế nên hôm qua lúc đi siêu thị, cô đã mua cả túi to.
Ăn cơm xong, Tô Hạ Hoan đi rửa bát. Tô Triệt thấy cô dùng nước nóng thì há hốc miệng, định nói gì đó lại thôi.
Trên đường tới công ty, cô rầu rĩ nói: “Liệu có công việc gì mà muốn đi làm lúc nào thì đi, hơn nữa vẫn có tiền cầm về không?”
“Tự làm bà chủ.”
“Tô Triệt, cậu làm ông chủ đi, tôi làm thuê cho cậu.”
“Loại nhân viên như cậu, tôi không nuôi nổi.”
“Cậu không thể như vậy được. Làm người ấy mà, phải nói chuyện tình nghĩa. Sau này nếu cậu thành đạt thì phải dìu dắt tôi với. Cùng lắm chỉ nuôi thêm một kẻ nhàn hạ thôi mà.”
Tô Hạ hoan, có phải cậu rất tự tin về ngoại hình của mình không?”
Tô Hạ Hoan ngẩng cao cằm.
Tô Triệt tiếp tục nói: “Vậy cậu nói đi, cậu không làm việc lại bắt tôi nuôi một kẻ nhàn hạ là cậu, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu cậu thật sự làm việc cho tôi, không những không được lười biếng mà còn phải nỗ lực hơn người khác nữa.”
“Vậy tôi từ chức được chưa? Nghỉ việc, nghỉ việc, nghỉ việc.”
“Cậu đi theo tôi làm gì.” Tô Triệt đi thẳng xuống tầng B1: “Cậu phải đi đường bộ để ra ga tàu điện ngầm chứ.”
“Tôi...”
Tô Hạ Hoan thật sự tức muốn chết, nhưng đã xuống tầng B1 rồi lẽ nào lại vòng lên: “Mặc dù con xe của cậu chẳng ra làm sao, không xứng với thân phận và khí chất của tôi, nhưng thi thoảng ngồi một chút để trải nghiệm có lẽ cũng không tồi.”
Tô Triệt không thốt nên lời.
Thế là Tô Hạ Hoan ngồi xe Tô Triệt đi làm. Haiz, cảm giác có xe đúng là khác biệt, chẳng trách nhiều người muốn tự bỏ tiền mua ô tô riêng.
Nhưng Tô Hạ Hoan vẫn không muốn bị các đồng nghiệp phát hiện. Cô xuống xe từ sớm rồi giả vờ đi bộ vào trong công ty, vẫn cùng Tôn Phương và Trần Vân Nhã chửi rủa nạn tắc nghẽn tàu điện ngầm như mọi khi, người đông như bánh mỳ kẹp thịt.
Trần Vân Nhã mua một chiếc túi sưởi nhỏ xinh, rất đáng yêu, cầm vừa vặn trong một bàn tay. Việc đầu tiên cô ấy làm khi đến công ty là đun nước nóng đổ vào đó. Trong lúc đợi nước sôi thì đọc tiểu thuyết.
Tô Hạ Hoan bị mê hoặc bởi chiếc túi sưởi của Trần Vân Nhã, cũng muốn mua một chiếc.
Tuy rằng tình hình của Tô Hạ Hoan đặc biệt, vị trí không cao cũng không thấp nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới Trần Vân Nhã, thế nên họ vẫn chơi với nhau như trước đây.
Trần Vân Nhã thấy Tô Hạ Hoan, không kìm được lòng mình chia sẻ với cô: “Mỗi lần đọc tới đoạn nam chính đi mua băng vệ sinh cho nữ chính trong tiểu thuyết là tim tôi lại đập thình thịch thình thịch ấy. Cảm giác ấm áp vô cùng!”
Tô Hạ Hoan nghe xong mí mắt giật giật.
“Cô không thấy vậy sao?” Trần Vân Nhã chớp chớp mắt: “Tôi đang nghĩ, ai mà chịu mua cho tôi vào những ngày đó, không cần biết người đó là ai, tôi vũng đồng ý hẹn hò với anh ấy ngay lâp tức.”
“Chỉ vì một bịch băng vệ sinh đã chịu lấy thân đền đáp, cũng quá là... rồi!”
“Cô không thể nói vậy được. Một người bình thường làm gì có ai chịu đi mua cho cô, đâu phải bố hay anh trai của cô... Nếu như anh ấy vô tình phát hiện ra cô tới ngày ấy rồi chủ động đi mua, thì anh ấy phải quan tâm cô lắm!”
“Thế nếu cô chủ động nhờ anh ấy đi mua thì sao?”
“Hoặc là bố cô, hoặc là anh trai cô.”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: “Có lẽ còn em trai nữa?”
Trần Vân Nhã phì cười: “Ha ha, cô thú vị thật đấy. A, giám đốc Tô tới rồi. Nếu là anh ấy, không mua tôi cũng có thể trao thân trọn đời.”
À...
Tô Hạ Hoan quay người lại, bấy giờ mới tỉnh ra. Anh phải đi đỗ xe thế nên mới đến công ty chậm một chút. Cô đã bảo đỗ xe rất phiền phức mà!
“À... nếu cô chủ động nhờ anh ấy mua thì có cần lấy thân báo đáp không?”
“Gì cơ?”
“Không có gì, tôi định hỏi cô mua chiếc túi sưởi này ở đâu. Loại túi sưởi này tôi luôn sợ lúc sạc điện bị nổ.”
“Loại này đổ thẳng nước nóng vào nên không cần sạc điện.”
“À... vậy tôi cũng mua một chiếc.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận