Suốt cả ngày, tâm trạng Tô Hạ Hoan cứ thấp thỏm không yên. Khi bước ra từ phòng trà nước, sắc mặt Tô Triệt vẫn lạnh tanh, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Cô thở dài, đành dồn mọi tâm sức vào công việc. Trước kia cô hay chê thời gian trôi quá chậm, sao vẫn chưa đến giờ tan làm, còn hôm nay chẳng hiểu nghĩ sao lại thấy nhanh tới giờ về như vậy. Thời gian chưa bao giờ thay đổi, thứ thay đổi chẳng qua là tâm trong con người mà thôi.
Tô Hạ Hoan mang theo tâm trạng nặng nề khác thường chen lên tàu điện ngầm đi về nhà. Ừm, chắc là Tô Triệt về từ lâu rồi. Anh không cần phải chấm công mỗi lần vào lầm hay tan ca, có thể đi làm muộn hay tan làm sớm tùy ý.
Cô thay giày xong xuôi, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh: “À... Không phải tôi nói đâu, là bọn họ tự đoán đó, tôi chỉ là không phản bác mà thôi.”
Tô Triệt ấn điều khiển ti vi, vừa hay dừng lại ở một bộ phim sitcom đang hot. Mắt Tô Hạ Hoan sáng lên, lập tức phổ cập cho Tô Triệt rằng cô diễn viên đóng vai con gái năm ngoái vừa mới tham gia kỳ thi đại học, đỗ vào Học viện Sân khấu Điện ảnh với danh hiệu thủ khoa.
Tô Triệt thẳng thừng đổi kênh.
Tô Hạ Hoan: “...”
“Đổi lại đi. Bộ phim đó hay lắm, rất gần gũi với cuộc sống. Tôi cảm thấy tôi nên xem nhiều phim truyền hình thực tế hơn.”
Tô Triệt liếc mắt nhìn cô rồi đứng dậy, sau khi nhét điều khiển ti vi vào tay cô thì đi thẳng.
Tô Hạ Hoan chớp chớp mắt, hoàn toàn hiểu được ý tứ đằng sau động tác vừa rồi của anh: Cậu muốn xem, thì cứ từ từ mà xem.
Tô Hạ Hoan chạy tới cửa phòng Tô Triệt, phát hiện anh còn khóa trái cửa phòng. Cơn giận của cô bùng lên, cô lập tức đi tìm chìa khóa. Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm được còn bực bội hơn. Cô gõ cửa, sau đó ấn ấn nắm cửa, cuối cùng là đá vào cửa.
“Này, tôi đã nói rồi mà. Chuyện đó không liên quan gì tới tôi. Là họ tự đoán, tôi chỉ không phản bác thôi mà. Lẽ nào cậu bắt tôi giải thích với họ, chính cậu là người nấu cơm! Tới lúc đó phải ăn nói là sao, rồi lại phải giải thích ra sao về mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta. Chúng ta lớn lên thế nào, rồi sống chung với nhau ra sao... Từ nhỏ tới lớn, mấy chuyện phiền phức kiểu này cậu trải qua còn ít hay sao? Khó khăn lắm mới rũ bỏ được thì đừng có hoài niệm nữa! Vả lại, Tô Triệt, tự cậu nói đi, cậu làm ẹ của tôi, có phải đã hời cho cậu rồi không?”
Sau đó thì sao?
Sau đó, từ cánh cửa nhà vệ sinh vọng ra tiếng xả nước, rồi cửa bật mở. Tô Triệt đứng ngay phía sau lưng: “Tôi có thể xin không nhận phần hời đó không?”
Tô Hạ Hoan quay người lại, nổi cáu: “Cậu đi vệ sinh mà không biết bật đèn à?”
Nếu đèn trong nhà vệ sinh sáng, cô nhất định sẽ không hiểu lầm anh ở trong phòng ngủ.
Tô Triệt đáp thản nhiên: “Quên mất.”
Cục tức của Tô Hạ Hoan bị chặn lại nơi cổ họng: “Vậy tôi gõ cửa, cậu không biết đường lên tiếng à?”
“Không muốn nói chuyện.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt nhìn anh một lúc. Tức chết đi mất, quá ư là khốn kiếp. Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, nhưng vừa đứng trước mặt anh lại quên mất phải nói gì nên càng giận giữ hơn.
Tô Triệt nhíu mày: “Bây giờ có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu khóa trái cửa phòng tôi rồi, cậu có chìa khóa không?
“Làm sao có thể, chỉ đứng bên trong mới khóa trái được...”
Thế là Tô Triệt biểu diễn lại cho cô xem. Chỉ cần cô kéo nắm đấm cửa lên là có thể khóa trái cửa. Tô Hạ Hoan cảm thấy mình sống hai mươi năm trên đời coi như phí hoài, ngay cả chuyện này cũng không biết. Thế nên ban nãy thật sự do cô trong một phút kích động trực tiếp “ra tay”, kết quả là khóa luôn cửa lại, sau đó lại nghĩ là chắc chắn do anh khóa từ bên trong.
Tô Hạ Hoan thở hồng hộc vì tức, bắt đầu đi tìm chìa khóa.
Nhưng thói đời kỳ lạ vậy đấy, lúc bạn không cần thì nó luôn lù lù trước mặt bạn, còn lúc bạn cần, dù có lật tung cả căn nhà lên cũng không tìm thấy. Tô Hạ Hoan chưa kịp lật tung căn nhà nhưng cũng gần như lật tung cả căn phòng của mình, kết quả vẫn phí công. Thậm chí cô còn tìm ở gầm giường mấy lượt, vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Vậy phải làm sao đây?
Trong lúc phẫn nộ, điều Tô Hạ Hoan nghĩ đến là có thể hỏi Trần Vân Nhã. Chuyện này nên làm sao? Nếu đổi lại là nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, có lẽ đây sẽ là cơ hội tuyệt vờ để ở chung. Cửa bị khóa trái rồi, chỉ còn một căn phòng, thế nên sẽ ngủ chung? Đúng là có bệnh mà, không có phòng vẫn ngủ ngoài sô pha được chứ! Tuy nhiên có thể cung cấp thêm một cách cho mấy tay tác giả đó, cô đảm bảo sẽ không thu phí bản quyền.
Thế bây giờ phải làm sao? Đương nhiên phải biết điều gọi thợ khóa đến rồi.
Người ta chỉ cần làm một động tác nhẹ nhàng đã có thể mở cửa ra, sau đó thu tám mươi đồng tiền phí. Đây là tội nghiệt do Tô Hạ Hoan tự tạo ra, dĩ nhiên cô phải là người trả tiền.
Tự dưng mất không tám mươi đồng, Tô Hạ Hoan đau lòng đến nỗi không nói nên lời. Sau đó cô về phòng nghỉ ngơi, kết quả nhìn thấy căn phòng hỗn loạn bát nháo không khác gì vừa trải qua một vụ trộm kinh hồn. Thật sự là muốn hét ầm lên mà, lần này là đau đến cơm cũng không buồn ăn nữa.
Sớm biết như vậy thì khỏi đi tìm chìa khóa nữa, đằng nào cũng mất từng ấy tiền.
Vào lúc bạn thấy cuộc đời mình quá đủ tuyệt vọng, yên tâm đi, điều tuyện vọn hơn còn ở phía sau. Giống như bây giờ đây, cô nằm bò lên giường, chợt cảm thấy hình như dưới người bị thứ gì đó cọ vào. Cô giơ tay ra sờ, là một chùm chìa khóa.
Trong đầu Tô Hạ Hoan lúc này chỉ có một câu nói: Mình chỉ mải tìm dưới gầm giường, sao không biết đường tìm trên giường chứ?
Lúc này, cô chỉ muốn đem chùm chìa khóa vứt đi ngay, giả vờ như chưa từng tìm được. Nếu không nó sẽ trở thành bằng chứng xác đáng chứng minh sự ngu ngốc khờ khạo của cô. Nhưng cô vẫn chưa vứt, nếu không, trên nền tảng ngu ngốc khờ khạo ấy lại thêm một khuyết điểm: Thích tự lừa mình lừa người.
Đúng lúc này, nếu có một người tình nguyện giúp cô dọn dẹp phòng ốc vô điều kiện, cô nhất định sẽ hiến thân trọn đời cho người ấy. Thật đấy!
Tô Hạ Hoan trầm mặc vài giây rồi bò dậy đi tìm Tô Triệt: “Này, hai chúng ta bàn một vụ làm ăn đi!”
Tô Triệt không đoái hoài tới cô.
“Khi cậu có được thứ này rồi, sự riêng tư của cậu cũng sẽ được bảo đảm, không cần lo bị người khác tự tiện xâm phạm lãnh thổ nữa...”
Bấy giờ Tô Triệt mới dịch chuyển tầm mắt khỏi chiếc laptop, lạnh nhạt nhìn cô: “Tìm được chìa khóa rồi sao? Muốn bán cho tôi với giá tám mươi đồng?”
Tô Hạ Hoan: “...”
Tô Triệt nói tiếp: “Chìa khóa của cậu làm bằng vàng hay bằng bạc vậy?”
Vàng hay bạc có giá rẻ đến thế sao?
Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi: “Thứ tôi bán là ý nghĩa, giá trị của ý nghĩa cao thế nào cậu biết không?”
“Ồ, đây là lý do mấy đám thương nhân chuyên mang ra để lừa gạt người thân đấy à? Toàn bán ý nghĩa?”
Tô Hạ Hoan buồn rầu: “Không phải đâu, ý tôi muốn nói, đây là chùm chìa khóa phòng cậu, thế nên tôi đưa cho cậu luôn. Với quan hệ giữa hai chúng ta thì cần gì tiền bạc...”
Tô Triệt giơ tay ra: “Vậy đưa nó cho tôi, cám ơn.”
Tô Hạ Hoan lại càng thương cảm, nhưng vẫn phải đặt chùm chìa khóa vào tay anh, cảm giác tám mươi đồng của mình bị tiêu thật oan uổng. Nhưng không phải cô bỗng dưng khóa trái cửa thì làm sao biết còn một cách khóa trái như thế. Nếu sớm tìm được chìa khóa thì đã không cần mất tiền rồi.
Buổi tối hôm ấy, Tô Hạ Hoan thật sự không ăn cơm. Cô làm sao còn tâm trạng ăn cơm nữa, chỉ cần nghĩ tới tám mươi đồng đó có thể ăn một bữa đồ nướng hoặc một bữa lẩu một người với rất nhiều thịt bò và mỳ là cô lại không nuốt trôi cơm.
Ngày hôm sau Tô Hạ Hoan thức dậy với cái bụng sôi òng ọc. Lúc muốn ăn sáng, cô phát hiện ra một sự thực rất bi thương, Tô Triệt đã bãi công/
Anh vẫn chạy bộ như mọi ngày, nhưng không làm bữa sáng nữa, và dĩ nhiên cũng không có cả bữa trưa.
Đối với việc này, Tô Hạ Hoan có rất nhiều ý kiến. Cô thẳng thắn trình bày với anh: “Tô Triệt, tôi cảm thấy cậu là đàn ông con trai nhỏ mọn quá. Chẳng qua là làm mẹ của tôi thôi mà, chính tôi mới là người chịu thiệt, biết chưa? Tôi còn không ngại, cậu tức cái gì?
“Mẹ cậu cũng không được nghỉ ngơi một chút à?” Ngữ khí của Tô Triệt rất bình thản: “Cậu nghĩ mà xem, mẹ cậu ngậm đắng nuốt cay dưỡng cậu suốt hơn hai mươi năm, chăm sóc từ cái ăn cho tới cái mặc của cậu, nấu bữa sáng bữa trưa cho cậu, bình thường còn phải dọn dẹp nha cửa cho cậu, có vất vả không? Nghỉ ngơi một thời gian thì đã sao?”
Tô Hạ Hoan thu bớt sự vô lý lại: “Nhưng cậu có phải mẹ tôi đâu!”
“Cậu cũng biết không phải à!” Tô triệt hờ hững liếc nhìn cô một cái rồi ra khỏi phòng, đi làm luôn.
Tô Hạ Hoan bĩu môi. Sao lại có loại người nhỏ mọn như thế nhỉ? Anh đắc tội với cô nghiêm trọng như vậy, cô vẫn tha thứ cho anh, còn đồng ý cho anh vào ở chung. Vì sao tính tình của người khác không thể tốt bụng được như cô chứ!
Tô Hạ Hoan ủ dột tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng không tệ, ăn một bữa sáng cực kỳ nghiêm chỉnh, bấy giờ mới tạm đè nén được sự khó chịu trong lòng xuống. No bụng rồi, cuộc sống cũng tốt đẹp hơn, chẳng trách người ta nói “dân lấy ăn làm gốc”. Người nói câu này nhất định là một thiên tài.
Buổi trưa, Tô Hạ Hoan một lần nữa phải ra ngoài ăn cơm. Trần Vân Nhã và Tôn Phương đều không hẹn mà hỏi cô: “Mẹ cô lại về rồi à?”
Tô Hạ Hoan đánh mắt về phía Tô Triệt, nói rằng: Mẹ cô không đi đâu cả, chỉ là đang kiêu ngạo thôi.
Đáng tiếc, cả Trần Vân Nhã và Tôn Phương đều mang cơm, thế là cô một mình đi ăn trưa, bỗng nhiên cảm thấy thật vắng vẻ, sau đó tình cờ gặp Lương Kiến Vũ.
“Cùng đi ăn cơm đi!” Lương Kiến Vũ đề nghị.
“Anh mời sao?”
“Được.”
“Thôi bỏ đi.” Ăn của người ta một lần sẽ phải mời lại một lần, phiền phức lắm. Lương Kiến Vũ cười: “Sao lại không vui vậy.”
“Tôi đắc tội với mẹ tôi... Không phải, haiz, cũng không có gì đâu.”
“Cô cãi nhau với bố sao? Không sao đâu, bố mẹ sao có thể giận con cái của mình được, mấy hôm nữa sẽ không sao đâu.”
Tô Hạ Hoan buồn rầu nghĩ: Nhưng người mẹ này đâu giống nhưng “bà mẹ” khác.
Mắt Tô Hạ Hoan chợt sáng rực lên: “Nếu tôi đắc tội với mẹ kế của tôi, tôi phải làm sao để lấy lòng bà ấy?”
Mẹ kế ư? Lượng thông tin lớn quá, Lương Kiến Vũ trợn tròn mắt nhìn cô. Mẹ kế, còn phải là cô lấy lòng đối phương, lai lịch thật là lớn.
Lương Kiến Vũ ho khẽ một tiếng, anh ta thì có kinh nghiệm gì được?
Một lúc sau Tô Hạ Hoan mới tỉnh ra: “Chỉ là một cách ví dụ thôi. Ý tứ là thân phận người đó cũng khó xử y như mẹ kế của tôi vậy. Không có quan hệ huyết thống, sẽ không quan tâm anh, tha thứ cho anh vô điều kiện, nhưng lại nhất quyết không thể một dao chặt đứt mọi quan hệ. Muốn chung sống trong hòa bình thì phải thỏa hiệp, nếu không những người thân khác sẽ khó xử theo. Tôi nói cho anh biết, anh đừng suy nghĩ lung tung, bố mẹ tôi vẫn đang hạnh phúc lắm!”
“Vậy thì chiều theo sở thích người ta?”
Tô Hạ Hoan nghiêm túc suy nghĩ. Tô Triệt thích gì nhỉ? Hình như cô thật sự không rõ cho lắm, nghĩ tới điểm này cô bỗng dưng thấy buồn hẳn đi.
Tới khi Tô Hạ Hoan ăn xong bữa trưa và trở về công ty, thì nghe được một tin bà tám từ phía Tôn Phượng và Trần Vân Nhã: Hôm nay Tô Triệt cũng không mang cơm đi làm. Lúc đi ăn cơm, anh gặp Lâm Hàm nên hai người cùng đi ăn với nhau.
Tô Hạ Hoan không có nhiều hứng thú lắm: “Lâm Hàm kết hôn rồi cơ mà!”
Trần Vân Nhã: “Quan trọng là giám đốc Tô hôm nay không mang cơm đi ăn, cô rốt cuộc có hiểu mấu chốt không hả?”
“Chứ không phải nói chuyện giữa anh ấy và Lâm Hàm à?”
Trần Vân Nhã cười: “Dĩ nhiên là không. Khi có tổng giám đốc Tiểu Triệu ở đây, giám đốc Tô sẽ tự mang cơm đi ăn. Chị ta vừa đi công tác anh ấy ra ngoài ăn ngay. Thái độ này cho thấy anh ấy không thích ăn cơm riêng với chị ta đến mức nào!”
“Việc này... không liên quan đến tổng giám đốc Tiểu Triệu thì phải?” Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: “Sao hai người cứ suốt ngày theo dõi anh ấy thế. Tôi cũng đâu có mang cơm, nếu phân tích như thế, há chẳng phải tôi cũng có quan hệ với chị ta à?”
Trần Vân Nhã và Tôn Phương đồng loạt phá lêm cười: “Cô không mang cơm là vì mẹ cô lại về chứ sao!”
Tô Hạ Hoan chống tay lên trán: “Thật ra, trước đây cơm tôi mang đi không phải do mẹ tôi nấu.”
“Hả?”
“Tự tôi làm không thể được sao?”
“Không được!”
Có thể đừng thẳng thắn vậy được không?
Sau khi Tô Hạ Hoan phát hiện Tô Triệt thực sự đình công, cô bắt đầu nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, cuối cùng cảm thấy, có lẽ Tô Triệt thậc sự có lý do để giận dỗi.
Thế là cô quyết định xuống nước nịnh nọt một lần.
Việc dọn dẹp vệ sinh là việc cơ bản, chủ động đi mua thức ăn cũng là cần thiết, còn phải chủ động nấu cơm nữa.
Chỉ là cô không thích làm thôi, chứ không có nghĩa là hoàn toàn mù tịt. Có điều mùi vị có thể không đều cho lắm, có lúc thì nhạt, có lúc sẽ mặn.
Buổi sáng hôm sau, cô bò dậy từ sớm để nấu cơm. Thế mới nói, đâu phải cô thật sự không dậy nổi khỏi giường, chỉ là không muốn mà thôi.
Sau khi Tô Triệt chạy bộ trở về, cô bèn nhắc anh: “Cậu đi tắm đi rồi ra ăn cơm.”
Cô không biết nấu đồ ăn sáng nên đã mua sẵn bánh và sủi cảo hấp về, tiện thể còn mua thêm hai cốc sữa đậu nành.
Sau khi Tô Triệt làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bắt đầu niềm nở mời gọi anh.
Tô Triệt ngồi xuống bàn ăn, nhìn dáng vẻ của cô, chẳng hiểu vì sao tâm trạng lại có chút ủ ê.
Những cơn sóng hồi ức dềnh lên dập xuống., cứ thế tràn vào trái tim anh.
Đó là chuyện xảy ra vào khoảng năm lớp Ba hay lớp Bốn, chính anh cũng không nhớ nữa. Chỉ biết rằng sau khi kết thúc hai tiết học buổi sáng sẽ có thêm một bữa ăn phụ. Lúc đó chuẩn bị tới một ngày lễ tết gì đó, thế là anh đề nghị với các bạn hãy mang phần ăn phụ đó về nhà cho bố mẹ. Cô đồng ý, nhưng sau đó lại nói với anh rằng, cô thèm quá nên đã tự ăn rồi.
Thật ra Tô Triệt biết cô không ăn. Cô lén lút bỏ vào trong cặp sách. Nhưng cô không nỡ mang ra chia sẻ với người khác, cho dù đó là bố mẹ của cô.
Đó là lần đầu tiên Tô Triệt giận dữ vì sự ích kỷ của cô.
Mấy ngày liền anh không đoái hoài tới cô. Cô cứ de dặt thận trọng quan sát từng biểu cảm trên nét mặt anh, tuyệt đối không dám ăn bữa ăn phụ đó. Cuối cùng cô để lại tất cả cho anh, nói không muốn ăn nó nữa.
Nhưng cuối cùng cô cũng không giải thích, bởi vì cô biết, ăn hay không ăn thật sự không còn ý nghĩa gì, vì cô thật sự không nỡ cho đi.
Tô Triệt ăn bữa sáng này dưới ánh mắt kỳ vọng của Tô Hạ Hoan. Tâm trạng cô Rất vui vẻ, lúc chuẩn bị cơm trưa còn ngâm nga hát một bài.
Khi giao hộp cơm cho anh, cô cười tít mắt: “Tô Triệt, cậu có thể nói với người khác đây là do mẹ cậu làm, tôi hứa là tôi không để ý chút nào đâu.”
Cô cảm thấy như vậy là công bằng, sẽ không ai hời hơn ai.
Tô Triệt đón lấy hộp cơm: “Tôi từ chối.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận