Tô Triệt lại bắt đầu mang cơm tới công ty. Tô Hạ Hoan vẫn muốn nghe thêm một vài chuyện lề đường nữa từ Trần Vân Nhã và Tôn Phương, kết quả hai người họ lại chọn cách làm như không nhìn thấy, không hề thu lại quan điểm trước đó: Giám đốc Tô vì tổng giám đốc Tiểu Triệu không có ở đây nên mới có suy nghĩ không mang cơm. Tô Hạ Hoan rất rầu rĩ.
Sau đó, chuyện kỳ quặc hơn đã đến.
Trần Vân Nhã và Tôn Phương đều tỏ thái độ ngập ngừng với cô, sau đó nhẹ nhàng an ủi, thậm chí có ý định mời cô ra ngoài ăn cơm, tản bộ cho khuây khỏa, đồng thời bảo cô an ủi mẹ mình. Dù sao thì sống riêng với mẹ thật ra cũng không tệ.
Trong đầu Tô Hạ Hoan xuất hiện hàng loạt dấu những câu hỏi to tướng, thế giới này làm sao vậy.
Về sau, Tô Hạ Hoan mới biết nguyên nhân. Con người “lương thiện” tột cùng – Lương Kiến Vũ đó đã bảo Trần Vân Nhã cố gắng động viên, lên tinh thần cho cô. Anh ta nghĩ rằng bố mẹ cô ly hôn, bố cô hà khắc với cô chuyện tiền bạc nên cô buộc phải đi lấy lòng bà mẹ kế kia sao? Nhưng Lương Kiến Vũ cũng vô cùng khéo léo cảnh cáo rằng, bây giờ cô muốn đi lấy lòng mẹ kế là không thỏa đáng cho lắm, còn phải suy nghĩ tới cảm nhận của mẹ ruột nữa.
Thế nên, sau một lần làm “mẹ”, Tô Triệt bây giờ đã được thăng cấp lên thành “mẹ ghẻ”.
Thế nên, hai bố mẹ tình cảm vẫn đang êm ấp của cô bây giờ trở thành một đôi vợ chồng đã ly hôn.
Và ông bố tính cách không đến nỗi nào của cô trở thành ông bố tệ bạc, có tiền liền trở nên xấu xa, bỏ rơi vợ con.
Tô Hạ Hoan chỉ muốn ôm chặt đầu mình, sợ mẹ ruột nhìn thấy lại vác cán chổi tới đánh chết mình.
Cô buồn không chịu nổi. Buổi trưa lúc ăn cơm, cô đi tới công ty Viễn Phương chặn Lương Kiến Vũ lại, hỏi anh ta rốt cuộc mình đắc tội gì mà bị anh ta vu vạ như vậy.
Lương Kiến Vũ cũng hơi ngẩn người. Thấy Tô Hạ Hoan như vậy, biết rằng cô không phải vì muốn giấu kín chuyện xấu hổ trong nhà mình mà là tức giận thực sự, anh ta đành xoa xoa mũi: “Tôi xin lỗi nhé, tại tôi nghĩ thiên lệch quá. Hay là tôi mời cô một bữa coi như đền tội nhé?”
“Mời một mình tôi ăn cơm làm sao gọi là đền tội được? Muốn mời thì phải mời các đồng nghiệp công ty tôi cùng đi.”
Sao mời một mình cô lại không gọi là đền tội chứ? Nhưng Tô Hạ Hoan nói không tính thì tức là không tính. Suy nghĩ của cô rất đơn giản. Số người muốn mời cô ăn cơm đông lắm biết không, đó là đền tội sao, đó là giữ thể diện cho người khác.
Lương Kiến Vũ gật đầu: “Vậy được, cô đi gọi họ đi.”
Tô Hạ Hoan không khách khí chút nào. Tuy rằng cô không thật sự gọi tất cả đám nhân viên trong công ty theo nhưng những người có chút quan hệ thân thiết với cô đều không vắng mặt. Cô làm như vậy cũng là muốn tranh thủ thanh minh chuyện này, nếu không vô duyên vô cớ lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện rảnh rang của đám nhân viên văn phòng, còn trở thành cô con gái quái đản muốn lấy lòng mẹ kế mà bản thân không hiểu lý do.
Sau khi gọi tất cả mọi người, vừa hay Tô Hạ Hoan nhìn thấy bóng dáng Tô Triệt. Cô suy nghĩ mọt lát rồi nghiêm túc bước qua: “Giám đốc Tô, Lương Kiến Vũ ở công ty Viễn Phương trên tầng mời mọi người đi ăn, anh cũng đi đi!”
Lúc Tô Hạ Hoan mời anh, không ít đồng nghiệp cảm thấy bất ngờ và kỳ lạ. Chuyện này không gọi Tô Triệt theo mới là EQ thấp. Nhưng Lâm Hàm lại nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa. Cô ta luôn cảm thấy mình đã bắt được điểm mà người khác không hề phát hiện ra. Nhưng cụ thể điểm đó ở đâu, bây giờ cô ta lại chưa nói rõ được.
Tô Triệt nhìn cô mấy giây rồi lại nhìn xuống hộp cơm của mình.
“Chỗ cơm đó có thể mang về nhà ăn, nhưng bỏ lỡ cơ hội Lương Kiến Vũ bao thì không có lần sau đâu. Con người anh ấy à, cực kỳ keo kiệt, không dễ mời mọi người ăn bao giờ. Hôm nay tôi đã phải hy sinh cả danh dự bản thân mới ép được anh ta mời một bữa này đấy.”
“À, vậy được thôi!”
Tô Hạ Hoan thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc ấy, Lương Kiến Vũ – người bị vu oan giá họa hắt xì một cái: Ai đang nhớ tới anh ta thế nhỉ?
Cả đám người đi ăn cơm, náo nhiệt vô cùng. Người đông nên việc chọn quán ăn cũng không thể tùy ý được. Sau khi mỗi người đưa ra một ý kiến, mọi người đi đến thống nhất, quyết định ăn canh vịt hầm. Nhưng Tô Hạ Hoan lại nhíu mày. Cô vốn không thích món này, cảm giác có một mùi vị khó chịu không thể nói ra được, nhưng bên trong cửa hàng cũng có một vài món chay, cộng thêm có món ớt xanh được nấu đặc biệt nên cũng miễn cưỡng ăn được.
Trước khi bước vào nhà hàng, Lương Kiến Vũ vẫn luôn trò chuyện cùng Tô Triệt, khiến tất cả mọi người đều nghi ngờ thật ra Lương Kiến Vũ có ý đồ khác, chỉ muốn mượn cơ hội này để tạo quan hệ thân thiết với Tô Triệt.
Tô Hạ Hoan nhìn thấy họ trò chuyện rất vui vẻ, người bên cạnh phụ họa, cảm thấy họ mới giống nhân vật chính, những người khác đều chỉ đi cùng góp vui.
Lúc gọi món, Tô Hạ Hoan vô tình bị mọi người đẩy tới ngồi bên cạnh Lương Kiến Vũ, thế là cô cũng có cơ hội nghe cuộc nói chuyện giữa anh ta và Tô Triệt.
Ngữ khí của Lương Kiến Vũ vô cùng cung kính, dường như anh ta rất khâm phục những thành tích Tô Triệt giành được ở thành phố B. Thì ra khi còn ở đó, Tô Triệt không chỉ làm việc trong một công ty không tệ, còn liên lạc được với một nhóm người rất có năng lực để lập một team chuyên nhận các đơn đặt hàng của các công ty lớn, cũng có chút danh tiếng tại thành phố B. Team của anh cũng ngày càng có tên tuổi.
Tô Hạ Hoan nhướng mày, sau đó cúi xuống nhìn chằm chằm tờ thực đơn. Nói thế nào nhỉ, đó là một Tô Triệt khác mà Tô Hạ Hoan không quen thuộc. Đó là một phần cuộc sống trắng xóa đối với cô sau khi họ xa cách. Khi nghe được một số chuyện từ những người ngoài cuộc sẽ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô buồn bã cảm thấy rằng Tô Triệt mà cô biết hình như đã vĩnh viến ở lại trong những tháng năm đại học xa xôi ấy, thậm chí còn trước đó là thời cấp ba. Nếu hai người họ chia cách từ đây, những ký ức cô có thể nhớ cũng chỉ vỏn vẹn đúc kết trong những tháng năm niên thiếu ấy mà thôi.
“Gọi món đi chứ, sao cô ngây người ra vậy?” Lương Kiến Vũ cảm thấy buồn cười.
“Tôi có gọi mà!” Tô Hạ Hoan lơ đãng.
Nồi lẩu được bê lên bàn, các món ăn thêm khác cũng lần lượt được phục vụ đầy đủ. Hơi nóng chẳng mấy chốc đã bốc lên nghi ngút, nhìn vô cùng ấm áp giữa thời tiết mùa đông này.
Vào lúc mọi người chuẩn bị động đũa thì Lương Kiến Vũ tự rót cho mình một ly rượu: “Lát nữa còn phải làm việc, về lý mà nói không nên uống rượu, nhưng không lấy rượu đền tội, thì không thể hiện hết sự áy náy của tôi. Thật xin lỗi, tôi đã hiểu lầm, khiến cô phải chịu nhiều dị nghị.”
Tô Hạ Hoan không uống rượu mà chạm cốc nước ngọt của mình vào cốc rượu của Lương Kiến Vũ: “Lấn sau còn vu vạ cho tôi như thế nữa, sẽ không chỉ là một bữa cơm đơn giản đâu.”
Tôn Phương nháy nháy mắt: “E là giám đốc Lương chẳng ngại ăn thêm vài bữa.”
Lương Kiến Vũ giả vờ tức giận: “Cô nói thẳng ra như vậy, tôi còn thực hiện kế hoạch của mình làm sao được nữa?”
Mọi người đều phá lên cười, chỉ có Tô Hạ Hoan không cợt nhả. Lương Kiến Vũ không tiến thêm bước nữa, mọi người đều hiểu ý tứ bên trong nên cũng không đùa giỡn quá đáng.
Lương Kiến Vũ nhỏ giọng thì thầm với Tô Hạ Hoan: “Thật ra cô cũng không thể chỉ trách tôi, phải không, đó cũng là lỗi của cô mà. Sao có thể nói là lấy lòng mẹ kế của cô chứ? Liệu tôi không nghĩ thiên lệch được sao?”
“Đó là tôi đang lấy ví dụ.”
“Có ai lấy mẹ kế ra làm ví dụ không?”
Tô Hạ Hoan không khách khí lườm anh ta: “Đó là vì anh không có kiến thức, thấy lạ mà thôi.”
Lương Kiến Vũ: “... Vậy người “mẹ kế” mà cô muốn lấy lòng là ai? Không có quan hệ huyết thống với cô lại bắt cô phải lấy lòng, nếu không thì sẽ khó xử với những người thân khác trong nhà...”
Tô Hạ Hoan vượt qua Lương Kiến Vũ, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tô Triệt đang nhìn mình. Sắc mặt anh trầm tĩnh, đôi mắt rực sáng, hình như chỉ một cái nhìn đã thấu tường mọi chuyện.
Tô Hạ Hoan cúi gằm, không còn mặt mũi nào nhìn anh. Lần này thì hay rồi, người ta từ mẹ ruột trở thành mẹ kế.
Cũng may Lương Kiến Vũ không truy hỏi tới cùng, sự tập trung chủ yếu vẫn dồn trên người Tô Triệt. Hình như anh ta quen một ai đó muốn mời nhóm của Tô Triệt cùng hợp tác. Nhưng vì nhóm đó không dễ liên lạc nên anh ta muốn nhờ Tô Triệt giúp đỡ.
Tô Hạ Hoan nghe được một nửa là đã rõ ngọn ngành câu chuyện.
Team của Tô Triệt có lẽ rất xuất sắc, hay hợp tác với các công ty hay tập đoàn lớn. Các đơn đặt hàng cũng xếp kín lịch. Nhưng một người quen của Lương Kiến Vũ vẫn có ý định mời họ hợp tác. Người đó có thể coi là một đối tượng mà Lương Kiến Vũ cần lấy lòng, nếu có thể giải quyết được chuyện này suôn sẻ, Lương Kiến Vũ chắc chắn sẽ nhận về không ít lợi ích.
Tô Hạ Hoan bĩu môi, đúng là anh ta có mục đích khác mà. Đàn ông làm việc quả nhiên không đơn giản chút nào. Chỉ một bữa cơm đã có thể kéo gần mối quan hệ giữa mình và Tô Triệt, Lương Kiến Vũ e rằng cầu còn chẳng được.
Nhưng Tô Triệt không hề có ý mở lời giúp đỡ. Anh khéo léo nói với Lương Kiến Vũ rằng: Lúc anh ra đi đã không may làm phật ý một người trong team, có lẽ không thể nói chuyện được nữa nên cũng không giúp được anh ta việc này. Lương Kiến Vũ hoàn toàn thất vọng.
Ăn cơm xong, họ tiếp tục trở lại làm việc.
Sau khi tan làm, Tô Hạ Hoan xách phần cơm trưa của mình, thong thả đi về nhà.
Cô và Tô Triệt gần như có mặt ở nhà cùng một thời điểm. Tô Hạ Hoan rất tò mò, cả một buổi chiều tâm trạng cứ như bị ai móc lên, ngứa ngáy khó chịu. Lúc này cô thật sự không nhịn được nữa, bắt buộc phải hỏi rõ chân tướng: “Lần này cậu trở về Yên Xuyên có phải vì đã đắc tội với người trong team đó, bị bọn họ bắt tay nhau cùng bài xích, ép cậu không thể không rời khỏi thành phố B không?”
Tô Hạ Hoan bày ra khuôn mặt vô cùng đồng cảm, đáng thương quá, bị bài xích khỏi tập thể.
Tô Triệt nhíu mày nhìn cô, dường như chẳng buồn nói chuyện với cô.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, tôi không khỏi nữa.” Tô Hạ Hoan trật tự một cách “lương thiện”. Không thể tiếp tục làm tổn thương người ta lần nữa. Cô hiểu mà. Ai cũng nói anh từ bỏ cả một tiền đồ rộng mở để trở về quê hương. Nếu họ biết anh phải lủi thủi chạy về đây thì không hay cho lắm, hình tượng cao lớn vĩ đại bấy lâu nay sẽ lập tức sụp đổ.
Tô Hạ Hoan cảm thấy mình nhất định phải đối xử với anh tốt một chút.
“Đó chỉ là một cái cớ để từ chối Lương Kiến Vũ thôi.”
“Hả?”
“Nếu bọn họ đã từ chối hợp tác thì nhất định có nguyên nhân của mình. Tôi không thể vì quan hệ riêng tư mà phá hoại một vài sự cân bằng trong nhóm.” Tô Triệt cởi áo khoác ra, dường như cảm thấy vẫn chưa thoải mái, anh đi tới trước mặt cô: “Tôi thấy cậu nên giải thích cho rõ đi, từ khi nào cậu có thêm một bà mẹ kế vậy?”
“Tôi... Đó là vì tôi bị vu vạ mà, cậu không thấy người ta phải mời tôi bữa cơm để đền tội à?”
“Tôi nhìn thấy rồi, cũng đã nghe thấy rõ ràng. Thế nên, người mẹ kế cậu cần lấy lòng là ai?”
“À thì... Cái lò vi sóng tôi mua cuối cùng cũng có tác dụng rồi. Tối nay chúng ta không cần làm thêm cơm nữa, hâm nóng lại chỗ cơm buổi trưa ăn là được...”
Tô Triệt cứ nhìn cô bằng ánh mắt u ám đó. Tô Hạ Hoan không thể tiếp tục giả vờ nữa: “Tôi... Tôi... Tôi đúng là có nói vậy.”
“Vậy cậu đã hiểu thế nào là “họa từ miệng mà ra” chưa?”
Tô Hạ Hoan gật đầu.
“Lần sau còn dám thế nữa không?”
Cô lắc đầu.
“Tự cậu suy nghĩ đi. Nếu cô chú vô tình nghe được những lời đồn thổi này, họ sẽ suy nghĩ thế nào?”
Tô Hạ Hoan cắn môi.
Tô Triệt tiếp tục nói: “Cậu nên hiểu rằng nói một lời dối trá sẽ phải dùng vô số lời dối trá khác để bù đắp. Hy vọng chuyện này dạy cho cậu một bài học.”
Cô một lần nữa gật đầu.
Diện mạo xinh đẹp cũng là một lợi thế. Dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của cô thật sự khiến người ta không thể giận dữ được. Tựa hồ dù cô có phạm phải bất cứ sai lầm nào, họ đều sẽ muốn tha thứ cho cô. Dù trong lòng có oán trách cô đến mấy, bất mãn cô đến mấy, họ đều có thể xoa dịu được.
Cuối cùng Tô Triệt cũng không bám lấy cô không tha nữa. Tiếng chuông điện thoại đã giải cứu cô. Tô Hạ Hoan thở phào nhẹ nhõm, chạy đi hâm nóng đồ ăn.
Trong lúc chờ đợi, cô lại ngồi kiểm điểm bản thân lần nữa. Đúng là cô không suy nghĩ chu toàn, quả thực sai trái. Nhưng, thật ra Tô Triệt cũng có tổn thất gì đâu. Chuyện này chỉ có mình bọn họ biết, không ai đứng trước mặt anh lải nhải, lại càng không có ai xì xào bàn tán về anh. Thế nên bộ dạng như phải chịu tổn thương rất lớn của anh là vì lý do gì?
Nhưng cô không có dũng khí tìm anh tính sổ. Thôi bỏ đi, thiệt thời là phúc, cô tốt bụng, không tính toán.
Tô Triệt nhận xong điện thoại, sắc mặt cũng không tốt lắm. Tô Hạ Hoan thấy anh như vậy không dám cười hì hì gọi anh đi ăn cơm nữa, chỉ nhân lúc anh đi qua thì tiện miệng hỏi: “Ai vậy?”
Tô Triệt sa sầm mặt nhìn cô, không nói năng gì.
Tô Hạ Hoan đẩy hộp cơm của anh qua: “Người của team trước kia? Hay là đồng nghiệp và lãnh đạo cũ của cậu?”
“Đều không phải.”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: “Lẽ nào là bạn gái cũ của cậu?”
Tô Triệt một lần nữa liếc xéo cô.
Tô Hạ Hoan vốn dĩ đang chờ câu phủ nhận từ phía anh, trái tim cứ thế đập lỡ nhịp. Đúng là bạn gái cũ thật, anh không phản bác. Tuy rằng biết rất rõ anh chắc chắn từng hẹn hò với một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thậm chí còn có thể trêu trọc anh trước mặt bố mẹ mình, nhưng lúc này trái tim lại buồn da diết.
Tô Hạ Hoan gẩy gẩy bát cơm của mình: “Có phải vì cãi nhau vơi cô ấy nên cậu mới quay về Yên Xuyên không?”
Tô Triệt một lần nữa trầm mặc.
Trong lòng Tô Hạ Hoan cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cậu nghĩ mà xem, cậu không cưa đổ anh ấy, sau này anh ấy sẽ dành những điều tốt đẹp này cho một cô gái khác. Anh ấy sẽ nấu cơm cho cô ta, đi mua sắm cùng cô ta, xem phim cùng cô ta. Cậu nói xem, lúc đó cậu sẽ có cảm giác gì?
Cảm giác nhói đau.
Bây giờ không chỉ là nhói đau. Một cô gái khác đã hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp này, bây giờ có lẽ đã bàng hoàng tỉnh ngộ và muốn vãn hồi tất cả.
Cô khuấy cho bát cơm của mình không còn ra hình thù gì. Tô Triệt nhíu mày nhìn cô một lúc: “Đúng là cãi nhau, nhưng không phải vì cô ấy mới quay về Yên Xuyên.”
“À, tôi rất tò mò, cậu mà cũng cãi nhau với con gái ư?”
“Là người ai cũng sẽ có lúc cãi nhau.”
“Bạn gái cũ muốn làm hòa với cậu à?”
Tô Triệt day day trán: “Cậu có đề nghị gì hay ho không?”
Tô Hạ Hoan không hiểu lắm. Đề nghị ý chỉ điều gì? Là đề nghị quay về bên nhau hay mong muốn đối phương dừng đeo bám anh nữa?
“Cô ấy xinh không?” Tô Hạ Hoan lúc nào cũng quan tâm những thứ người ta không thể hiểu nổi.
Tô Triệt phì cười: “Cũng không tệ.”
Tô Hạ Hoan nhún vai: “Vậy thì tôi không còn đất dụng võ rồi. Nếu cô ấy trông chẳng ra sao, tôi còn có thể chắn thay cho cậu, để cô ấy nhìn thấy tôi là phải tự ti. Kết quả, người ta cũng sắc nước hương trời, tôi hoàn toàn không phải người có thể uy hiếp cô ấy rồi!”
Tô Triệt đúng là đang suy nghĩ tới tính khả thi của chuyện này. Nhưng ban nãy anh vừa dạy cô không được làm mấy chuyện dối trá đó, giờ ngược lại quay qua phá vỡ quyết định của mình thì không thỏa đáng.
Tô Hạ Hoan lại bứt dứt: “Cô ấy xinh hơn tôi không?”
“Sao cậu cứ nhất quyết phải so sắc đẹp với cô ấy vậy?”
“Vì tôi là con gái mà.”
“Cậu không nói tôi cũng biết cậu là con gái rồi, khỏ cần nhấn mạnh.”
“Hứ.”
Tô Hạ Hoan cúi đầu ăn cơm, nhưng thật ra vẫn đang âm thầm quan sát sắc mặt anh. Anh tỏ thái độ này, rốt cuộc là còn nhung nhớ hay đã cạn kiệt cảm tình với người bạn gái cũ đây? Bực mình quá.
Nhưng điều khó hiểu nhất có lẽ là vì sao cô lại bực mình chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận