Tô Hạ Hoan hoàn toàn không có thời gian nghĩ xem vì sao mình buồn bực. Trên wechat, cô bị công kích bởi hàng loạt bức ảnh chụp trong chuyến du lịch của Trương Doanh, Liễu Như Yên và Trần Phượng. Tô Hạ Hoan ghen tỵ tới mức dạ dày chua loét, nhưng vẫn đánh những câu khen họ đẹp, tiện thể còn vô cùng hứng thú hỏi xem họ đã chơi những gì, ăn những món ngon gì, giới thiệu cho cô, sau này cô cũng đi.
Nhìn thấy cảnh ba người bọn họ hào hứng kể lại trong nhóm chat, Tô Hạ Hoan đã buồn lại càng buồn thêm. Cô thở dài não nề, ủ rũ nhìn về phía Tô Triệt ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, phát hiện ra một chuyện cũng thương cảm không kém. Cô không thể đổ tội lên đầu anh, thế là đành tiếp tục thở dài ngao ngán.
Lát sau, Trương Doanh gọi điện thoại cho Tô Hạ Hoan.
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Hạ Hoan là vui chơi trong nhóm còn chưa đủ hay sao, còn phải gọi điện thoại nhắc cho cô biết họ chơi vui đến mức nào?
Thấy chưa, cuộc đời của kẻ cô độc không bạn bè chính là u ám như thế đấy.
Nhưng Trương Doanh gọi điện thoại tới là có việc thật. Sau khi Tô Hạ Hoan trở về Yên Xuyên, số di động dĩ nhiên thay đổi. Người phụ trách một công ty trò chơi trước kia từng hợp tác với Tô Hạ Hoan bỗng gọi điện tìm cô. Không liên lạc được với cô, người ấy đành liên hệ với Trương Doanh, hy vọng thông qua Trương Doanh tìm cô.
Tô Hạ Hoan cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện này là thế nào?”
“Mình cũng không rõ lắm, đối phương không nói rõ ràng, chỉ có ý muốn cùng cậu hợp tác. Mình không suy nghĩ nhiều nên cho họ số điện thoại của cậu. Bây giờ nghĩ lại thấy không đúng lắm nên gọi điện tới thông báo cho cậu, tự cậu biết trước sẽ đỡ hơn.”
“Ừm, mình hiểu rồi.”
Đã qua nhiều năm rồi, lúc đó không thấy liên lạc gì, sao bây giờ bỗng dưng muốn tìm cô? Tô Hạ Hoan cảm thấy chuyện này không ổn. Hơn nữa lúc ấy cô từng thăm dò thử đối phương. Công ty đó bị một công ty lớn thu mua, về sau các trò chơi họ làm đều là trò chơi quy mô lớn khiến Tô Hạ Hoan cảm thấy mấy trò chơi nho nhỏ mình thiết kế không thể nào được xét duyệt.
Chuyện này rốt cuộc là sao nhỉ?
Tô Hạ Hoan không hề nhận được điện thoại của đối phương, thế nên bây giờ cô vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu ra sao.
Hồi Tô Hạ Hoan còn học đại học, cô từng thiết kế hai trò chơi. Một trò là kiểu game đổi trang phục nho nhỏ, điền các số liệu thực tế của mình vào, rồi thay quần áo cho một mô hình trông giống như người nhất, như vậy có thể nhìn ngắm được hình ảnh chân thực của bản thân sau khi mặc bộ quần áo đó lên. Trò chơi này tuy vẫn luôn nhận được sự ủng hộ của mọi người nhưng không thể hot hẳn lên được. Trò chơi còn lại nổi tiếng hơn một chút, thuộc thể loại mô phỏng tình nhân sống chung khá thú vị. Lúc đó nó có nổi một thời gian. Người chơi sẽ thông qua vô số những số liệu, thông tin để phán đoán xem sau khi đôi tình nhân ấy về sống chung họ có hòa hợp được với nhau hay không.
Dựa vào hai trò chơi cỏn con đó, vừa tốt nghiệp đại học, Tô Hạ Hoan đã trở thành một cô gái khá giả. Đương nhiên, chút tiền đó với một người thực sự giàu có vẫn chẳng đáng là bao, nhưng với một sinh viên đại học vừa chập chững bước vào đời thì không hề nhỏ.
Sau này, cô trở về Yên Xuyên, công ty từng hợp tác cũng bị thu mua, không còn quan hệ nào khác. Cô cũng không có ý định viết phần mềm trò chơi nữa. Dẫu sao thì chuyện này cũng phải dựa vào vận may mới được.
Thế mà bây giờ, quản lý của công ty năm xưa lại tìm đến mình. Lẽ nào công ty của họ xảy ra vấn đề gì? Tô Hạ Hoan lên mạng điều tra một hồi, kết quả hoàn toàn là do cô suy nghĩ quá nhiều. Công ty ấy đang phát triển cực kỳ thịnh vượng. Hai trò chơi hiện đang làm mưa làm gió trên thị trường đều là các sản phẩm của họ. Số tiền công ty đó kiếm được mỗi ngày là những con số mà một vài người nai lưng cả đời cũng không dám mơ tới.
Cô chẳng thể đoán được mục đích của họ nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa.
Sáng hôm sau, Tô Hạ Hoan nghe thấy trong bếp có tiếng lạch cạnh. Có một sự cảm động lớn đến mức nước mắt cô chực trào ra. Cô mặc quần áo với tốc độ tên lửa rồi chạy ngay vào bếp: “Có cần tôi giúp gì không? Thái rau hay bóc tỏi?”
Tô Triệt đứng trước bếp gas, nghiêng người nhìn cô rồi nhíu mày: “Cậu chải chuốt lại mái tóc vểnh ngược của mình đi đã.”
“Không ảnh hưởng gì đâu, lát nữa tôi chỉnh lại.”
“Ảnh hưởng tới tâm trạng nấu nướng của tôi.”
Tô Hạ Hoan ngây người, còn anh không buồn nhìn cô đến lần thứ hai. Tô Triệt, cứ chờ đó!
Sau khi chải tóc gọn gàng, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tô Hạ Hoan tiện thể làm thêm cả bước chăm sóc da và trang điểm đơn giản. Sau khi ra ngoài thì Tô Triệt đã nấu nướng xong rồi.
Hôm nay Tô Triệt nấu khoai tây. Tô Hạ Hoan vừa nhìn thấy liền bắt đầu kiếm chuyện: “Khoai tây đang ngon lành, cậu cho cơm vào làm gì? Thật là lãng phí, nếu không làm cơm như vậy thì sẽ có thêm một món nữa rồi.”
“Cậu có thể không ăn.”
“Ôi trời, tôi chỉ gợi ý như vậy thôi mà. Gợi ý! Cậu làm vậy là ngon rồi, mùi vị cũng tạm, lần sau vẫn có thể làm như thế.”
Tô Triệt trầm mặc.
Ăn cơm xong, họ đi làm như mọi ngày. Chỉ có điều hôm nay hơi khác biệt, Triệu Hồng cuối cùng cũng đi công tác trở về.
Ngay sau đó, Tô Hạ Hoan bị Triệu Hồng gọi vào văn phòng. Tô Hạ Hoan chưa bao giờ nhận được đãi ngộ tốt như vậy từ phía Triệu Hồng. nụ cười đó khiến Tô Hạ Hoannghĩ mình là một ông Thần Tài. Ngữ khí của chị ta dịu dàng đến mức Tô Hạ Hoan nghi ngờ Triệu Hồng đã xiêu lòng mình.
Mọi sự bất thường phía sau đều có vấn đề.
Tô Hạ Hoan ho khẽ một tiếng: “Tổng giám đốc Triệu, chị tìm tôi có việc gì không?”
Bấy giờ Triệu Hồng mới ngồi xuống phía sau bàn làm việc, cũng bảo Tô Hạ Hoan ngồi xuống ghế: “Haiz, lần này tôi tới thành phố S, chủ yếu là muốn học hỏi một vài công ty về cách quản lý và phương pháp kỹ thuật. Tôi gặp được một vị trưởng bối, được anh ấy gợi ý vài câu khiến tôi mở mang được rất nhiều. Nhưng cũng may gặp được anh ấy, tôi mới biết, thì ra công ty chúng ta cũng đang sở hữu một báu vật, cô thật sự là “chân nhân bất lộ tướng” đấy.”
“Tổng giám đốc Triệu, chị nói vậy là có ý gì?”
“Tôi nghe nói hết cả rồi, trước kia cô từng thiết kế hai phần mềm trò chơi...”
Bấy giờ Tô Hạ Hoan như nắm bắt được gì. Lẽ nào người nghe ngóng về mình chính là Triệu Hồng?”
Ánh mắt Triệu Hồng nhìn Tô Hạ Hoan tực lửa, tựa như nhùn thấy cả một bầu trời chi phiếu đang bay về phía mình. Triệu Hồng không biết trò chơi đó của Tô Hạ Hoan bán ra được bao nhiêu tiền, nhưng thông qua vị trưởng bối có chút giao tình với bố mình khi xưa, Triệu Hồng biết được hai trò chơi đó khiến công ty thu mua lại kiếm được một khoản không nhỏ. Ngoài mặt, trò chơi mô phỏng cuộc sống chung của các đôi yêu nhau có vẻ thú vị hơn, nhưng thực tế trò chơi thu về nhiều lợi nhuận hơn lại là trò mô phỏng dáng người thật của bản thân để thay quần áo. Vì vậy công ty quyết định bán kỹ thuật đó ra ngoài.
Mấy người làm ăn đều có chút mê tín như vậy. Trò chơi đầu tiên rồi đến trò chơi thứ hai của Tô Hạ Hoan đều làm ăn được, vậy còn trò chơi thứ ba thì sao? Công ty thu mua kia sản xuất toàn những trò đánh nhau, không thèm nhìn tới mấy trò nhỏ lẻ này, nhưng Quang Huy thì khác.
Tô Hạ Hoan đành phải giải thích: Thiết kế hai trò chơi đó là chuyện cô làm lúc rảnh rỗi khi còn học đại học, cũng chưa từng nghĩ sẽ bán được tiền, chỉ là muốn thử mà thôi. Không ngờ lại bán được thật.
Triệu Hồng không muốn nghe những lời thừa thãi của cô: “Cô còn thiết kế trò chơi nào khác không?”
Tô Hạ Hoan lắc đầu.
Cô không thiết kế, nhưng đúng là từng có ý tưởng. Một mình cô không làm được kiểu trò chơi như thế. Quy mô hiện tại của Quang Huy cũng không thể sản xuất được. Huống hồ trên thị trường đã có dạng trò chơi tương tự, nên cô cũng không suy nghĩ tới hướng ấy nữa.
Triệu Hồng không tin tưởng lắm: “Tôi biết cô có một số ý kiến về tôi. Nhưng cô cũng nắm rõ tình hình của công ty rồi đấy. Áp lực cạnh tranh trên thị trường thì lớn, Quang Huy giữ được cho mình chỗ đứng đã rất khó khăn rồi. Những cán bộ cốt cán ở đây lâu năm, sát cánh bên Quang Huy tới giờ vẫn chỉ lấy được chút lương cỏn con như ngày xưa. Cô vào công ty sau họ, nếu quá đề bạt cô, họ sẽ suy nghĩ thế nào?”
“Tổng giám đốc Triệu, chị nghĩ nhiều rồi, tôi không hề suy nghĩ gì hết.”
“Tôi không cần biết cô có suy nghĩ hay không, nhưng tôi cảm thấy có lỗi với cô. Để làm yên lòng họ, tôi đã không thăng chức cho cô như đúng lời hứa. Thế nên lần trước tôi đã tranh cãi đến cùng để giành vị trí tổ trưởng này cho cô.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Triệu.”
Từng ngón tay Triệu Hồng gõ theo nhịp lên mặt bàn: “Nhưng bản thân cô chỉ muốn làm đến chức vụ này thôi sao?”
“Tổng giám đốc Triệu có lời gì cứ nói thẳng.”
“Hãy làm ra một trò chơi hoàn toàn mới, cho dù phong cách của nó khác hẳn những trò chơi trước kia cũng được.”
Đây không phải mệnh lệnh bắt cô chịu trách nhiệm thiết kế một trò chơi mới mà yêu cầu cô nghĩ ra một trò chơi mới. Giống như trò chơi năm xưa mà cô bán được vậy.
Tô Hạ Hoan nhíu mày: “Năm xưa để thiết kế được hai trò chơi đó tôi đã phải vắt kiệt sức lực. Cũng nhờ có anh bạn trai năm đó của tôi giúp đỡ nên mới thiết kế thành công. Tiếc là bây giờ anh ấy có bạn gái mới rồi, nếu không vẫn có thể...”
Tô Hạ Hoan ngẩng đầu lên. Dường như lúc này mới phát hiện mình vừa nói sai. Không nên nói chuyện này ra, thế là cô lập tức cứu chữa: “Bạn trai tôi chỉ là đưa ra một chút ý kiến, chủ yếu vẫn do tôi thiết kế. Thật sự do tôi thiết kế mà.”
Càng nhấn mạnh như vậy càng chứng tỏ cô chột dạ.
Trái tim Triệu Hồng như vừa lỡ nhịp. Chị ta chỉ mải cảm thấy mình có một báu vật mà quên mất năm xưa Tô Hạ Hoan sống trong môi trường nào. Tô Hạ Hoan chột dạ như vậy, chị ta lập tức hiểu ra ngay.
Triệu Hồng nghĩ tới mọi việc làm của Tô Hạ Hoan sau khi tới Quang Huy. Ngoài việc thiết kế một vài loại da đẹp và đưa ra một số đề xuất thì cô thật sự không làm được gì khác. Ngay lúc đó chị ta đã cảm thấy Tô Hạ Hoan coi Quang Huy như một viện dưỡng lão rồi.
“Đương nhiên tôi tin vào năng lực của cô Tô, thế nên cô Tô tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng nhé.” Triệu Hồng ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Cô và anh bạn trai cũ còn liên lạc không? Anh ấy có thể giúp cô như vậy, nhất định rất có tình cảm với cô. Nếu cô có gì không hiểu nhờ anh ấy dạy bảo, tôi tin anh ấy sẽ không từ chối đâu...”
Tô Hạ Hoan ngượng ngập lè lưỡi: “Tổng giám đốc Triệu, tôi coi chị là bạn, nên cũng nói thật cho chị biết. Năm xưa tôi trở về Yên Xuyên chủ yếu là vì tôi bắt cá hai tay bị anh ấy phát hiện. Tôi cảm thấy mất mặt lắm nên mới rầu rĩ quay về, còn đổi luôn cả số điện thoại.”
Triệu Hồng nghe xong mà đứng hình.
Tô Hạ Hoan tiếp tục phân trần: “Haiz, sớm biết vậy tôi đã không...”
“Tôi còn có việc, cô ra ngoài trước đi!”
“Vâng.”
Tô Hạ Hoan đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt hơi khó coi. Triệu Hồng này muốn lôi kéo mình, ngay cả bỏ thêm chút công sức cũng không muốn, thật là hám lợi.
Tô Hạ Hoan chuẩn bị rời đi thì ngước mắt lên nhìn thấy phòng làm việc của Tô Triệt. Đúng rồi, văn phòng anh nằm ngay bên cạnh văn phòng của Triệu Hồng mà.
Cô bỗng có một suy nghĩ muốn lao vào đó kể lể, cằn nhằn với anh. Nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi. Một vài trò chơi nhỏ, cô có thể tự mình làm ra được, nhưng cô không thích cách làm của công ty này. Thấy trò chơi nào lập tức kiếm ra tiền là lập tức nhào tới, còn trò nào không kiếm được lợi nhuận cho họ lập tức rũ bỏ. Chỉ quan tâm tới tiền bạc, không đoái hoài tới tình cảm, không có chút tình cảm nào. Không phải cô muốn làm thánh mẫu, chỉ là cô cảm thấy một vài trò chơi rõ ràng có thể cải thiện để chạy tốt hơn, nhưng công ty này chỉ muốn đi con đường “đồ ăn nhanh”.
Cô không muốn nộp trò chơi của mình cho một công ty như vậy. Giống như con ruột của mifnnh, dù gả nó cho ai, cũng hy vọng đối phương là người tốt và quãng đời sau này của nó được bình an, hạnh phúc.
Tô Hạ Hoan suy nghĩ lung tung một lúc rồi tiếp tục trở về là việc. Hôm nay cô đã làm Triệu Hồng tức nổ mắt, trong lúc làm việc mà để xảy ra sai sót gì, chị ta nhất định sẽ túm lấy mình không buông.
Có điều Tô Hạ Hoan không ngờ Triệu Hồng vẫn rất nhiệt tình với mình. Trong cuộc họp, chị ta còn chủ động để Tô Hạ Hoan đề xuất ý kiến.
Tô Hạ Hoan cũng không nhiều ý kiến. Ngoại trừ những trò chơi lớn hot nhất hiện nay thì mấy trò chơi bát nháo khác đều chẳng khác nhau là mấy. Muốn bộc lộ được tài năng thì bắt buộc phải có điểm nào hấp dẫn người chơi: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể chú trọng hơn một chút tới cảm nhận của người chơi, để mọi người được trải nghiệm cái thú vị khi vào vai các nhân vật. Rất nhiều người thật ra đều nuôi một ước mơ diễn xuất. Nhưng vì vô vàn các lý do khác nhau mà giấc mơ không thể thành sự thật. Nếu trò chơi có thể giúp họ hoàn thành được giấc mơ này thì sao? Trong trò chơi có thể trải nghiệm một cuộc đời khác, những tình tiết mới mẻ kịch tính.”
“Tổ trưởng Tô nói rất hay.” Triệu Hồng lên tiếng: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta có thể nỗ lực theo hướng này.”
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, mặt trời mọc từ đằng Tây rồi sao!
Cuộc họp kết thúc, Triệu Hồng lại gọi Tô Hạ Hoan tới phòng làm việc của mình.
Sau buổi nói chuyện lần trước với Tô Hạ Hoan, tâm trạng Triệu Hồng tồi tệ chưa từng có. Nhưng về sau ông chú kia lại nói với chị ta một việc. Trước khi công ty chú ấy bị thu mua, Tô Hạ Hoan từng chủ động tìm tới họ. Có vẻ như cô có một vài suy nghĩ đặc biệt. Dựa vào việc một mình cô không thể độc lập sáng tạo một trò chơi, thậm chí tình nguyện cung cấp các thiết kế của trò chơi, cô chỉ cần làm một lập trình viên là được rồi.
Sau khi nắm bắt được tin tức này. Triệu Hồng lại cảm thấy Tô Hạ Hoan không còn quá vô dụng nữa.
Con người Triệu Hồng xưa nay không biết khéo léo là gì, luôn thẳng thừng nói ra mục đích của mình, cũng đỡ mất công Tô Hạ Hoan đoán già, đoán non.
Lần này, Tô Hạ Hoan càng thẳng thắn hơn. Mọi ý tưởng năm xưa của cô đều được suy nghĩ dựa trên trò chơi thịnh hành nhất thời bấy giờ. Cô đưa ra yêu cầu đó thật ra là muốn vào công ty kia, chứ không phải thật sự nghĩ ra được trò chơi nào.
Triệu Hồng lại câm nín, đây là thể loại người gì vậy?
Nhưng Triệu Hồng vẫn giữ nguyên quyết định để Tô Hạ Hoan tham gia thiết kế trò chơi, đồng thời khéo léo cảnh cáo cô: Vào công ty đã lâu vậy rồi, cũng nên có một chút thành tích mới được.
Tô Hạ Hoan bước ra khỏi văn phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Làm sếp thật sướng, mà kể cả làm em gái của sếp cũng quá sướng. Triệu Hồng tới công ty này để làm gì? Cũng chỉ làm mấy chuyện vớ vẩn thôi. Tô Hạ Hoan phát hiện ra, hình như tay nghề trang điểm của Triệu Hồng được nâng cao một chút rồi, không còn gượng gạo như ngày đầu nhìn thấy nữa.
Nhưng Triệu Hồng có một người anh trai tốt, còn cô thì sao?
Tô Hạ Hoan nhìn về phía cửa phòng là việc của Tô Triệt: mình cũng muốn có một người anh trai.
Tô Triệt quay đầu lại, Tô Hạ Hoan cười với anh, nói với anh bằng khẩu hình miệng: Anh à, em muốn mời anh uống rượu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận