Sau khi Tô Hạ Hoan tan ca, cô giả vờ thu dọn đồ đạc, đợi mọi người đi gần hết mới đứng chờ trước cửa thang máy. Tình cờ gặp Lâm Hàn ở đó, cô hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì mà chỉ cười với cô ta.
Lâm Hàn cảm khái một cau đầy ý vị sâu xa: “Tổ trưởng Tô hôm nay về hơi muộn đấy!”
Đây là một câu châm chọc Tô Hạ Hoan bình thường một giây cũng không chịu ở lại tăng ca. Thật ra không phải chỉ có mình Tô Hạ Hoan làm như vậy, nhưng mọi người lại rất nhớ cô. Không biết là vì cô quá hấp dẫn hay vì quá đáng ghét, tự Tô Hạ Hoan cũng cảm thấy buồn.
“Bởi vì tôi đang đợi cô.” Tô Hạ Hoan vui vẻ nháy mắt.
Lâm Hàn rất bất ngờ với câu trả lời này của Tô Hạ Hoan. Đương nhiên, cô ta cũng cảm thấy vài phần thú vị: “Vinh hạnh của tôi.”
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ. Vốn dĩ hai người không có sự tranh chấp về lợi ích, càng không có ân oán đậm sâu, dĩ nhiên có thể làm đồng nghiệp chung sống hòa thuận, yên bình.
Tô Hạ Hoan vào thang máy trước, Lâm Hàn cũng nối gót theo sau.
Mối quan hệ không xa không gần có điểm này là không tốt. Nếu là Trần Vân Nhã hoặc Tôn Phương, cô hoàn toàn có thể trêu chọc đối phương. Nhưng ở đây, cho dù cảm thấy bầu không khí ngượng ngập thì cũng chẳng đứng riêng với người ta quá lâu.
Tô Hạ Hoan nhìn con số hiển thị tầng B1 mà thấy rầu rĩ, đó mới là tầng cô muốn xuống.
Sau khi ra khỏi thang máy, Tô Hạ Hoan chợt kêu lên một tiếng: “Tôi quên đồ trên kia rồi, tôi phải quay lại đã.”
“Ồ, vậy cô đi đi!”
Lâm Hàn đi được vài bước liền quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu. Trở về công ty chẳng phải nên đi thang máy lên trên ư? Sao Tô Hạ Hoan lại đi thang bộ xuống dưới chứ? Lâm Hàn suy tư giây lát, cuối cùng vẫn lựa chọn đi về trước.
Tô Hạ Hoan đi xuống tầng dưới, sau đó tìm kiếm xe của Tô Triệt giữa cả rừng xe trong bãi đỗ. Mãi đến khi có tiếng còi vang lên, cô mới hớn hở nhảy chân sáo qua. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không dễ dàng, để được ngồi vào xe của Tô Triệt không khác nào làm nhiệm vụ tuyệt mật cẩ. Cô dè dặt né tránh mọi người, còn lo lắng không biết có dấy lên sự nghi ngờ của ai đó không.
Việc này còn khó khăn hơn là yêu đương vụng trộm nữa.
Cô không muốn thừa nhận, thật ra bản thân cô có chút kích động và hưng phấn.
Lúc Tô Hạ Hoan lên xe, Tô Triệt nhìn cô với biểu cảm lạnh lùng.
“Có chút việc nên xuống hơi muộn.” Tô Hạ Hoan ngại ngùng vuốt tóc.
“Việc gì vậy?”
“Việc lớn.”
Tô Triệt hình như hiểu ra gì đó, phì cười một tiếng rồi lái xe rời đi.
Hai người họ ăn tối xong thì tới một quán bar trong thành phố chơi. Thật ra những nơi như quán bar vẫn khá xa lạ với nhiều người, họ luôn có cảm giác đây là nơi hay xảy ra những câu chuyện mờ ám, đen tối, ngập tràn sự trụy lạc sa đọa, nơi giải phòng mọi nhiệt huyết và cuồng loạn. Trên thực tế nơi này đúng là như vậy. Bạn muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể thu hút những người cùng chí hướng với mình.
Tô Hạ Hoan vô cùng hiếu kỳ về nơi này. Bản thân cô từng đến đó mấy lần, gọi chút rượu nhưng không uống. Cô thích cái cảm giác cầm một ly rượu với vẻ tao nhã, sau đó đếm xem có bao nhiêu người đàn ông tới bắt chuyện với mình.
Lần này, cô và Tô Triệt đi chung với nhau, sức hấp dẫn của cô sụt giảm đáng kể. Một người đàn ông tới bắt chuyện cũng không có, cô thầm thở dài trong lòng.
Tô Hạ Hoan gọi người phục vụ bê rượu đến, tác phong thành thục không chịu nổi.
Tô Triệt nhíu mày, đá vào đôi chân đang cố tình vắt chéo của cô: “Tới đây cùng ai vậy?”
Tô Hạ Hoan liếc xéo anh, bày ra một ánh mắt lả lướt như đang mê hoặc: “Cậu đoán coi...”
Tô Triệt “hừ” một tiếng: “Đi một mình thì ít đến những chỗ thế này thôi.”
“Đúng vậy. Tôi ngoan quá đi, một mình rất ít đến, có cậu thì tôi mới đến.”
Nụ cười nơi khóe miệng Tô Triệt hình như hơi đậm hơn một chút. Nhưng phần nhiều vẫn là sự châm chọc ngoài ra còn một chút khó xử bên trong.
Người phục vụ bê rượu tới. Tô Hạ Hoan đung đưa ly rượu hết lần này tới lần khác. Thứ cô uống không phải rượu, mà là cảm giác. Thứ cô muốn chính là được ngồi trong không gian vàng thau lẫn lộn này, uể oải cầm một ly rượu, nhấm nhấp cuộc đời mọi người, cố tính làm ra một vẻ bình yên giữa bộn bề hỗn tạp, giống như một người con gái đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện ly hợp trên đời, ánh mắt đong đầy tâm sự.
Không có người đàn ông nào đi tới nhưng lại có cô gái tiếp cận. Dáng vẻ mơ màng vờ như trong lòng chất chứa những câu chuyện sâu sắc của Tô Hạ Hoan lập tức bị công phá trong giây lát. Cô khó xử và câm nín nhìn cô gái ăn mặc gợi cảm, quyến rũ đang lại gần Tô Triệt.
“Anh chàng đẹp trai, đi một mình sao?”
Tô Hạ Hoan: Chị à, tôi không phải người sao? Thôi cũng được, tôi là tiên nữ.
Tô Triệt không đoái hoài, ngược lại anh quét ánh mắt về phía Tô Hạ Hoan, dường như đang ra ám hiệu gì đó.
Bấy giờ cô gái rất giỏi tán tỉnh kia hình như mới để ý tới sự xuất hiện của Tô Hạ Hoan: “Haiz, hai người đi chung vơi nhau à?”
Tô Hạ Hoan nháy mắt: “Phải, đi chung. Hai chúng tôi là anh em sinh đôi đó, trông có giống nhau không?”
Ngọn lửa vừa được dập tắt của cô gái bỗng chốc lại bùng lên: “Giống, vừa nhìn là biết hai người là anh em sinh đôi rồi.”
Tô Hạ Hoan phấn khởi như tìm được một người bạn tốt: “Chị thật là có mắt nhìn, giống hệt như người bà đã mất của tôi, cả nhà chỉ có bà cảm thấy chúng tôi giống nhau.”
Cô gái gợi cảm: Đây rốt cuộc là khen hay...
Tô Hạ Hoan chớp mắt: “Ấy, chị thấy anh trai tôi thế nào?”
“Rất tốt, đẹp trai, vừa nhìn là biết có... nội hàm.”
Tô Hạ Hoan vui sướng. Phải rồi, nội hàm, vô cùng nội hàm. Cô giả vờ thở dài: “Anh trai tôi thật sự rất tốt, anh ấy đẹp trai đúng không?”
Cô gái gật đầu.
“Anh ấy có tài lắm, lương mỗi tháng từng này.” Rồi Tô Hạ Hoan vẽ ra một con số.
Mắt cô gái kia sáng rực lên.
“Tính cách cũng tốt, mà nấu ăn thì ngon cực kỳ.”
Trong lòng cô gái kia tự chấm một câu “Hoàn hảo”.
Tô Hạ Hoan buồn bã thở dài một tiếng: “Khuyết điểm duy nhất của anh ấy chính là không thích phái nữ.”
Sắc mặt cô gái kia lập tức tái xanh. Cô ta thầm chửi trong lòng đám đàn ông bây giờ rốt cuộc bị làm sao vậy. Khó khăn lắm mới tìm được một người vừa mắt thì lại có sở thích quái đản kia. Làm phụ nữ thật không dễ dàng gì, vừa phải đấu với tiểu tam, nhân tình lại còn phải giành đàn ông với đàn ông nữa.
Tô Hạ Hoan làm như không hề nhìn thấy biểu cảm của đối phương: “Haiz, tôi hỏi thăm một chuyện nhé. Chẳng phải người ta bảo đây là quán bar đồng tính ư? Sao lại có cảm giác cô không giống vậy?”
“Đây không phải... Hai người nhầm chỗ rồi.”
“Hả? Tôi còn đinh ninh là đúng rồi chứ!”
Cô gái thảng thốt nhìn Tô Hạ Hoan: “Không lẽ cô cũng là... cũng là....”
“Ôi trời, bị chị nhận ra rồi.”
Sắc mặt cô gái càng khó cọi hơi, lập tức viện một cái cớ để chuồn lẹ.
Tô Hạ Hoan cứ bụm miệng, cười suốt. Tô Triệt lắc đầu: “Bôi đen tôi thú vị vậy sao?”
“Tôi rõ ràng cũng bôi đen cả bản thân nữa mà. Tốt lắm chứ, tôi đã hạ thấp bản thân xuống cùng một chuẩn mức với cậu rồi.”
“Vậy tôi có thể cầu xin cậu đừng đứng chung chuẩn mức với tôi không?”
“Vậy không được, tôi sợ cậu một mình sẽ cô đơn.”
“Ha ha...”
...
Cuối cùng, Tô Hạ Hoan vẫn uống hết cốc rượu cầm trên tay. Tâm trạng của cô không vui lắm. Cô đang tự kiểm điểm bản thân, phải chăng đúng như lời Triệu Hồng nói, cô chỉ là một kẻ vô dụng. Vào lúc công ty cần cô, cô tìm đủ mọi lý do để thoái thác. Cô luôn chọn cách nhớ lại những việc mình đã hy sinh cho công ty. Nói một lời đánh giá chân thành, công việc của bản thân cô tuyệt đối hoàn thành không có bất kỳ sai sót nào. Triệu Thanh để cô được làm việc tự do, cô rất cảm kích, đây cũng là lý do cô chọn ở lại công ty này. Nhưng tác phong làm việc của Triệu Hồng luôn khiến cô phản cảm.
Làm một trò chơi nhỏ đối với cô mà nói chẳng khó khăn gì. Nhưng cô không đồng ý, bởi vì từ giọng điệu của Triệu Hồng khiến cô không nhìn thấy được mình có quyền quyết định gì đối với việc thiết kế trò chơi. Cho dù là hai trò chơi năm xưa cô bán được, người ta cũng đồng ý sẽ vận hành theo đúng thiết kế ban đầu của cô.
“Triệu Hồng làm khó cậu à?”
“Thì tôi đã kể với cậu rồi mà, chị ta không thích tôi.”
“Ồ, ghen tỵ với sắc đẹp của cậu hả?”
Tô Hạ Hoan không nhịn được cười: “Đến cậu cũng nhìn ra được điều này à. Ôi chao, thật là xấu hổ quá.”
Tô Triệt làm mặt khinh bỉ: “Thật sự không nhìn ra được cậu đang xấu hổ.”
“Đó là nội tâm của tôi, tôi cất hết trong lòng.”
“Nội tâm của cậu đặc biệt thật đấy.”
“Dĩ nhiên, tôi không muốn đi những con đường bình thường.”
“Tô tiểu thư không đi con đường bình thường, tôi có thể mời cô cùng nhảy một điệu không?”
“Cậu chắc chứ?”
Tô Triệt nhanh chóng nắm tay cô.
Tô Hạ Hoan thật sự bất ngờ, rồi lập tức hiểu ngay. Lúc còn ở thành phố B, chắc Tô Triệt đã không ít lần tham gia những hoạt động kiểu này. Anh đâu phải cậu chủ hoặc người có quyền có thế gì, làm sao có khả năng đấu lại người ta, dĩ nhiên sẽ phải đi cùng những đối tượng hợp tác ra ngoài vui chơi, chắc chắn không xa lạ gì những trò này.
Cô cảm thấy bản thân mình bị hình tượng học sinh vừa có đức vừa có tài của Tô Triệt hãm hại nghiêm trọng, đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn được.
Tô Hạ Hoan thật sự tò mò. Sao anh lại biết khiêu vũ chứ? Nhiệt tình máu lửa, thực sự giống một con người hoàn toàn khác.
Sau đó thì sao? Dường như không giống lắm so với tưởng tượng của cô, Tô Triệt vẫn duy trì phong cách từ xưa đến giờ của mình. Điều duy nhất khiến cô buồn bực hoặc kinh ngạc là những cô gái cứ như cá mập ngửi thấy mùi máu vậy, không hẹn mà gặp cùng đồng loạt hướng về phía anh, bao vây lấy anh.
Tô Hạ Hoan cảm thấy chua xót trong lòng. Cô mà là bạn gái của anh thì cũng sẽ chia tay. Dẫn ra ngoài không có chút cảm giác an toàn nào, quá nhiều tình địch, phiền phức!
Nhưng cô giống như bị sốt cao vậy, đầu óc chợt nóng rực lên. Sự choáng váng ngây ngất đó thôi thúc cô nhào tới, đầy hết những con người kia ra, sau đó kéo anh về phía mình, để lại tuyên ngôn cho họ: Đây là người của tôi, không ai được phép giật của tôi.
Cảm giác này, đã lâu lắm, lâu lắm rồi không xuất hiện trở lại.
Lần duy nhất đó là lần họ giành được thành tích xuất xắc trong kỳ thi trung học. Thật ra số điểm đó đối với bọn họ mà nói đều không quan trọng, vì họ đã trở thành học sinh của trường cấp ba Thất Trung từ trước đó rồi. Nếu Thất Trung không cần họ, họ vẫn có thể cầm hợp đồng ra đòi lại công bằng. Sau khi nhận được kết quả, họ về trường cũ một chuyến, một là để tạm biệt các bạn cấp hai, hai là để tìm cớ lên thành phố chơi.
Lúc đó, hai người đã chiến tranh lạnh với nhau nhiều ngày rồi, Tô Hạ Hoan do dự không biết phải cư xử với anh như thế nào.
Sau đó, cô nhìn thấy một vài nữ sinh vây xung quanh anh, hỏi anh thi cử thế nào, sẽ theo học trường cấp ba nào, đồng thời còn tâm sự rằng bản thân mình phát huy chưa tốt ra sao.
Anh hết sức kiên nhẫn trả lời và giải đáp cho từng người một. Nhất là cô hoa khôi lớp họ, nói chuyện cứ gọi là vui vẻ.
Cô rất muốn xông lên, gạt hết tất cả bọn họ ra. Cô đã tiến lên trước một bước rồi, nhưng trong lòng chợt có một tiếng nói xuất hiện. Nó hỏi cô: Mày có tư cách gì để xông lên?
Phải, cô có tư cách gì chứ?
Chút nhiệt huyết máu lửa ấy cứ thế nguội lạnh, như một túi đã bọc kín ngọn lửa vốn đang âm ỉ cháy. Ngọn lửa lụi tàn, nước đá cũng lặng lẽ tan chảy.
Lúc này đây, cảm giác ấy lại ùa về một lần nữa.
Cô sờ tay lên trái tim đập dồn dập của mình. Sao nó có thể đập những nhịp mãnh liệt như vậy? Cô không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Lý trí nói với cô rằng, nên bình tĩnh, nhưng cô lại lựa chọn một con đường khác.
Tạ ơn trời đất hôm nay sáng sớm ra khỏi nhà cô đã quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ. Cô hùng dũng bước tới, đường hoàng vòng khăn lên cổ anh, khí thế bức người: “Của tôi.”
Kiêu hãnh, tự tin, sức hấp dẫn bắn ra bốn phía.
Tô Triệt nheo mắt lại, nhưng không lấy chiếc khăn của cô xuống.
Lúc này trong lòng Tô Hạ Hoan thầm nói: Mình muốn làm như vậy từ lâu rồi. Nghe nói những người đàn ông khi cưỡi ngựa đều tích dùng cương ghim chặt cổ người con gái. Động tác này thể hiện việc họ chiến đấu vì cô gái kia. Cô cảm thấy rất thú vị, lúc này cô đeo khăn quàng lên cổ anh cũng có một hàm nghĩa sâu xa như vậy.
Tô Hạ Hoan thẳng thừng kéo anh ra khỏi đám đông bu kín, bỏ lại vô số tiếng huyết sáo và những người hóng chuyện vui sau lưng họ.
Tô Hạ Hoan nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc khăn trên cổ anh trượt xuống, trở về tay cô: “Có phải cậu nên cảm kích tôi vì đã giải cứu cậu ra ngoài không? Nếu không cậu sẽ như Đường Tăng lọt vào hang ổ của đám yêu tinh, sẽ bị gặm đến một mẩu xương cũng không còn. Ôi trời, lấy thân báo đáp thì thôi khỏi, trả hết tiền rượu tối nay là được rồi!”
Tô Triệt lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Tô Hạ Hoan lè lưỡi.
Vị trí trước đó của họ đã bị chiếm mất rồi. Họ đành phải đi tới quầy bar. Một bên đặt một chiếc kẹp rất đẹp, không biết là của ai bỏ quên lại đó. Tô Hạ Hoan ngắm nghĩa một lúc, vừa nhìn liền biết nó không phải hàng rẻ. Nhưng sau khi cô phát hiện có một lọn tóc dính ở trên, cô tự dưng không muốn thưởng thức vẻ đẹp của nó nữa.
Tô Hạ Hoan gọi một ly rượu, bây giờ mới chống cằm nhìn sang Tô Triệt: “Anh trai à, anh cảm thấy mấy cô gái vừa rồi ai đẹp hơn?”
Tô Triệt không trả lời.
“Là cô mặc váy hở lưng? Hay là cô có đôi môi đỏ như lửa? Cái cô mặc váy đen đó thì thôi khỏi đi. Mùi nước hoa quá nồng nặc, khiến tôi cảm thấy mình muốn hắt xì.”
Tô Triệt nâng ly rượu lên, hờ hững nhấm nháp.
“Anh trai à, sao anh không nói gì?”
“Bởi vì bố mẹ cậu không sinh cho cậu một người anh trai.”
Anh chàng bartender nghe xong câu ấy, không nhịn được cười.
Tô Hạ Hoan trợn tròn mắt: “Này, ban nãy cậu cười đến bắn cả bọt rồi. Ly rượu này không thể mang cho khách uống nữa. Nếu không tôi sẽ đăng bài nói bên trong được pha chế một loại chất đặc biệt.”
Anh chàng bartender: “...”
Tô Hạ Hoan nói được làm được, trừng mắt quan sát anh chàng kia. Anh ta thật sự không thể mang ly rượu ấy cho khách nữa, bèn nghiêm túc tự uống.
Bấy giờ Tô Hạ Hoan mới nhếch môi, khuôn mặt không thoải mái lắm. Bộ phim truyền hình đầu tiên mà cô say đắm là Trái tim mùa thu. Mỗi lần nữ chính gọi nam chính là “anh trai”, trái tim cô lại đập dồn dập, nóng lòng mong hai người họ nhanh chóng đến với nhau. Kết quả cuối cùng người anh lại chết, đúng là ám ảnh tâm hồn cô suốt thuở thiếu thời.
Về sau, trong các chủ đề viết về nữ chính và nữ phụ, nhìn những ý kiến yêu cầu tiêu diệt nữ chính, cô đều không nhịn được lao lên đại chiến ba trăm hiệp với đối phương. Cô cảm thấy những kẻ đó thật quá thất đức, người ta cuối cùng đều chết cả, mà còn mang người ta ra so với nữ phụ xem ai đáng thương hơn, rồi chịu đủ loại lăng mạ.
Tô Hạ Hoan ôm chặt cánh tay Tô Triệt: “Anh trai, đến cả em gái anh cũng không muốn nhận sao?”
“Bố mẹ tôi cũng không sinh cho tôi một cô em gái.”
Lần này Tô Hạ Hoan nhìn chằm chằm anh chàng bartender, đối phương tuyệt nhiên không dám cười nữa.
Anh chàng bartender đành dùng ngôn ngữ biểu đạt sự bất mãn của mình: “Làm đàn ông khó lắm, còn khó hơn lên trời.”
“Khó cái gì mà khó, vừa không phải lấy lòng bố mẹ chồng, cũng không cần phải sinh con, càng không cần phải lo mỗi dịp đến tháng.”
Lần này thì hay rồi, mọi người ngồi xung quanh họ đều cười ầm cả lên.
Tô Triệt từ từ có suy nghĩ muốn kéo tay Tô Hạ Hoan ra. Bây giờ mới giả vờ không quen cô liệu còn kịp không?
Tô Hạ Hoan cứ bám riết ấy anh không buông.
Không kịp nữa đâu, còn lâu cô mới buông...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận