Tô Hạ Hoan làm ra tư thế đánh chết cũng không buông, cuối cùng không còn cách nào khác, Tô Triệt đành chấp nhận số phận, mặc kệ cô thích làm sao thì làm.
Đêm đen dần ập xuống, trong quán bar bắt đầu trở nên huyên náo. Khung cảnh rực rỡ sôi động đó như muốn thể hiện sự đối lập rõ rệt với khung cảnh ngoài kia. Thiếu niên đánh đàn guitar trên sân khấu nỗ lực thét gào, cô gái mạnh bạo nóng bỏng đi thẳng lên sân khấu tặng mọi người một điệu nhảy, quần chúng xung quan la hét inh ỏi.
Cuối cùng Tô Hạ Hoan cũng buông tay. Cô gọi thêm một ly rượu nữa, mơ màng nhìn về phía sân khấu: “Tôi cũng muốn được như bọn họ.”
Tô Triệt nheo đôi mắt nguy hiểm lại.
Tô Hạ Hoan nói tiếp: “Được làm những điều mình thích.”
Uống cạn ly rượu, cô chậm rãi nói tiếp: “Và cũng có khả năng làm những điều mình thích.”
Quan trọng chính là câu “có khả năng”.
Tô Triệt xoa tay vào thành ly: “Muốn làm gì?”
“Trò chơi đó!” Tô Hạ Hoan bĩu môi: “Một trò chơi mà mình thích, một trò chơi hoàn toàn đi theo sở thích của mình.”
Khi suy nghĩ này bùng lên trong cô, đồng thời cô muốn được thực hiện thì cũng là lúc cô đau đớn phát hiện ra một sự thật: Trò chơi đang hot trên thị trường có một vài mặt tương đồng với ý tưởng mà cô muốn thiết kế. Càng khiến người ta khó xử hơn là trò chơi ấy hiện đã rất nổi tiếng rồi. Cũng giống như một giấc mơ vậy, điều bi thương duy nhất là nó không liên quan gì tới cô.
Tô Triệt vỗ vai cô. Chuyện này quá bình thường. Nhất là lúc vừa bước ra khỏi trường đại học, chỉ như một mầm non mới nhú, nhiệt huyết dâng tràn, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp hoành tráng. Kết quả ngay cả việc tìm được một công việc mình thích cũng không dễ dàng gì.
Tô Hạ Hoan có thể làm gì đây, chỉ có tiếp tục uống rượu.
Cô uống đến mức nửa tỉnh nửa say, nhưng hoàn toàn không ầm ĩ, cũng không làm ra chuyện gì thái quá. Họ uống rượu rồi, không thể lái xe về nhà. Còn về việc thuê lái xe thì làm ơn đi, có đáng không với con xe ghẻ đó? Ngồi taxi về nhà đã quá xa xỉ rồi.
Tô Hạ Hoan gắng gượng tắm rửa rồi nằm thẳng cẳng trên giường như một con cá khô.
Lần này cô ngủ rất ngon, không mơ mộng gì, đánh một giấc tới khi trời sáng. Tựa hồ một khắc trước cô chìm vào giấc ngủ khi trời vẫn tối mịt, một khắc sau tỉnh dậy, trời đã sáng bừng, khoảng thời gian ở giữa bị xóa nhòa không chút vết tích. Tô Hạ Hoan lăn qua lăn lại trên giường, kết quả bụng sôi òng ọc, trong đầu chỉ hiện lên các loại thức ăn. Cuối cùng suy nghĩ của cô dừng lại ở món bún. Cô muốn ăn búng quá, vừa hay trong nhà có nguyên liệu. Nghĩ đến mùi vị đó... Ừm, nước miếng của cô cũng chảy ra rồi. Nhưng cô không muốn bước ra khỏi giường, phải làm sao đây?
Thế là cô đăng một tin lên đủ các mặt trận mạng xã hội. Muốn ăn bún quá!
Nhưng đến tận phút cuối, trong nhà bếp vẫn không có động tĩnh gì. Không còn cách nào khác, cô lê bước ra khỏi phòng, vừa mặc quần áo vừa kêu ca không ngừng: Làm người quả nhiên phải tự lực cánh sinh, không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào người khác.
Cô muốn đi ra siêu thị mua một gói bột gạo thật to về cho vào tủ lạnh, ăn đến khi nào chán thì thôi.
Nhưng cụm từ ăn chán thật sự chỉ là lừa mình lừa người mà thôi. Hồi học cấp hai, cô đặc biệt thích ăn xúc xích, thậm chí có tiết học còn tới trung tâm thương mại mua về. Lý do cô đưa ra cho bản thân là mua nhiều một chút để ăn, ăn đến chán thôi. Thế nhưng ăn chán hôm nay rồi, mai cô vẫn cứ thèm.
Cô vừa ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy Tô Triệt.
Anh mặc bộ đồ thể thao, tay cầm di động, đứng một mình dưới gốc cây quế cao lớn, dáng người gầy gò thẳng tắp, tư thế còn có thần thái hơn cả cái cây kia.
Cô nghi hoặc nhìn anh. Thì ra anh đã ra khỏi nhà từ sớm rồi, vậy mà cô không có một chút cảm giác gì.
Cô tiến gần vài bước, phát hiện anh đang gọi điện thoại, cô càng lúc càng gần anh.
“Không được.” Anh tỏ thái độ cứng rắn đối với người ở đầu kia điện thoại.
“Trước đây em không như vậy.”
Tô Hạ Hoan dừng bước. Cuộc nói chuyện như vậy... Người ở đầu kia là ai?
Tô Triệt dường như cảm nhận được điều gì. Anh chầm chậm quay người lại, miệng nói thêm câu gì đó rồi cúp máy. Anh lạnh nhạt nhìn cô: “Chuẩn bị đi đây vậy?”
“Ra siêu thị, tôi đói rồi.”
Tô Triệt ngẫm nghĩ: “Ừ, mua bún về nấu đi!”
Tô Hạ Hoan không có phản ứng gì, mắt đảo lia lịa: “Cậu gọi điện cho ai thế?”
“Không ai cả.”
“Đó là... bạn gái cũ của cậu à?”
Tô Triệt im lặng nhìn cô.
Tô Hạ Hoan cố ép ra một nụ cười: “Cô ấy gọi tới làm gì vậy?”
“Cậu tò mò lắm à?”
“Tò mò chứ. Giả sử hai người làm hòa, chẳng phải cậu sẽ quay về thành phố B sao? Ha ha, tôi sẽ được nhìn thấy dáng vẻ bực tức của tổng giám đốc Triệu, nghĩ tới lại cảm thấy phấn khích.”
Tô Triệt nhếch môi, rồi quay người đi vào trong tòa nhà. Tô Hạ Hoan khịt khịt mũi, tiếp tục đi về hướng siêu thị. Đi đến nơi rồi cô mới bứt rứt, mình nên mua gì đây? Nên mua bún hay mua bột gạo? Thật ra cũng không cần phải quá băn khoăn, ban nãy cô cảm thấy mình có thể nuốt trọn một con bò, nhưng bây giờ hình như có ăn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Làm người hà tất phải chấp nhặt với bản thân. Tô Hạ Hoan quyết định rồi, vẫn cứ mua bún đi, chí ít mình không phải tự nấu! Sau đó, có một tin nhắn được gửi tới. Tô Triệt gửi một danh sách các yêu cầu, mua đủ các loại thức ăn đi kèm. Nào là giá đỗ, cà chua, dưa leo, nấm sò. Ha ha, biết dặn dò người ta sao không tự đi mua đi.
Cô hằm hằm giận dữ mua tất cả thức ăn và bún trở về. Cũng may tài nấu nướng của Tô Triệt không tệ, mùi vị của món bún do anh làm rất ngon, đến nước dùng cũng cực kỳ tuyệt.
Vì là dịp cuối tuần, không cần phải đi làm nên Tô Hạ Hoan chuyển ngay sang trạng thái ủ ê. Cô đang xem phim truyền hình thì bị mẹ gọi điện tới ngắt ngang, bảo cô và Tô Triệt cùng tới ngôi nhà đang được sửa sang kia chọn đủ loại vật dụng cần thiết. Phải thiết kế thế nào, tivi phải khảm vào tường ra sao, mua loại giấy dán tường nào...
Thế là Tô Hạ Hoan cùng Tô Triệt đi ra khỏi nhà.
Trang trí nhà cửa vốn là một chuyện phức tạp. Ai dè Tô Hạ Hoan lại là người vô cùng quyết đoán, không mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn. Nếu thật sự gặp phải cả hai món đồ cô đều thích nhưng chỉ được chọn một, cô có thể tức tốc chọn ra một cái, giả vờ như đó chính là cái mà cô thích nhất. Tóm lại cô sẽ không băn khoăn quá nhiều.
Lần đi chọn đồ này càng dễ dàng hơn. Tô Triệt hầu như không có ý kiến gì, thậm chí còn thẳng thắn để cô tự quyết định. Vậy là cô hoàn toàn tùy ý lựa chọn theo sở thích của mình.
“Cậu làm thế này cứ như căn nhà của cậu dành cho tôi ở ấy.” Tô Hạ Hoan châm chọc.
“Tới lúc đó tôi bán lại cho cậu.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt, thì ra anh có suy nghĩ này: “Giá gốc chứ?”
Căn nhà đó mới mua không bao lâu, bây giờ đã tăng thêm mấy chục nghìn rồi. Nếu mua theo giá gốc rồi bán tiếp thì hời quá.
“Được.”
Làm vậy cũng quyết đoán quá chứ, Tô Hạ Hoan có chút thấp thỏm trong lòng: “Cậu định quay về thành phố B, làm hòa với bạn gái cũ à? À, cậu không thể chiều theo con gái như vậy được. Con gái được chiều hai ỷ thế sinh hư, cậu hiểu không? Cậu càng chiều cô ấy, cô ấy sẽ càng hay làm nũng... Cậu không thể hy sinh vì cô ấy như vậy được, nếu không cô ấy nhất định sẽ cưỡi lên đầu cậu.”
“Vậy nên làm thế nào?”
“Báo cô ấy tới Yên Xuyên đi. Đương nhiên, ý tôi không phải là bắt cô ấy từ bỏ tất cả để tới Yên Xuyên. Mà cậu yêu cầu như vậy chỉ để thăm dò thôi, xem cô ấy có đồng ý không. Nếu cô ấy thật sự đồng ý, chứng tỏ cô ấy thật lòng yêu thương cậu. Như thế, cậu có phải quay lại thành phố B cũng được. Ít nhất cậu biết được người này thật lòng thật dạ với cậu.”
Tô Triệt gật đầu: “Vì một người mà từ bỏ toàn bộ tương lai ở thành phố B thì có thể chứng minh bản thân rất thích đối phương phải không?”
“Dĩ nhiên rồi. Đó là thành phố B đấy, tấc đất tấc vàng. Đó là nơi có hàm lượng vàng cao, là nơi có thể thực hiện những hoài bão của hiện tại, cũng là nơi có nguồn lao động tốt nhất hiện nay.”
“Ồ...” Tô Triệt buồn rầu nói: “Cô ấy muốn tới Yên Xuyên.”
Tô Hạ Hoan ngây ngốc: “Vậy thì... à, thì đó, bạn gái cũ của cậu quả nhiên là thật lòng yêu thương cậu!”
Tô Triệt không nói nữa.
Tô Hạ Hoan cảm thấy khắp người không được bình thường: “Vậy cậu bị cảm động rồi, sau đó quyết định quay lại thành phố B? Nhưng cậu phải làm sao để giải thích với cô chú đây? Cậu quay về họ vui mừng lắm. Nhìn thấy những gia định bố mẹ ở nhà gặp chuyện mà con cái không có mặt ở bên hay phát trên tivi, họ hay lặng lẽ gạt nước mắt. Nếu cậu quyết đi như vậy, họ sẽ buồn bã biết bao! Còn nữa, chẳng phải cậu muốn cống hiến cho sự phát triển của Yên Xuyên ư? Cậu đã cống hiến được gì rồi?”
“Tôi từ chối rồi.”
“Hả?”
“Tôi không để cô ấy tới.”
“Vì sao chứ?”
“Không có cách nào giải thích với bố mẹ và vẫn chưa cống hiến được cho Yên Xuyên.”
Tô Hạ Hoan: Mẹ ơi, ăn trộm lời tôi nói mất phí bản quyền đấy biết chưa?
Hai người đi tới căn nhà mới mua, chỗ nào cũng đang sửa sáng, ngay cả cầu thang máy cũng suýt không lên nổi. Từng nhóm công nhân kéo từng xe đồ gia dụng, bụi bặm bám khắp nơi. Tô Hạ Hoan nhíu chặt mày.
Thật ra cũng không có gì đẹp, chỉ là một căn nhà trống trải, ngoài phòng khách có đặt một đống sỏi đá vôi vữa.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt nhìn ngó một lát rồi ra về. Trên đường, cô gọi điện thoại báo tình hình với mẹ mình. Phòng đã xem rồi, đồ đạc cần chọn cũng chọn rồi, thậm chí phương án thiết kế cụ thể cô cũng thông báo cho đối phương rồi. Căn nhà làm ra chắc chắn sẽ đẹp lộng lẫy, tuyệt đối có thể khiến mọi người hài lòng.
Lý Hiểu Tuệ cầm di động, không hiểu chuyện gì: “Tự con thích là được rồi, sau này con ở đó mà, đâu phải bố mẹ ở, không cần bố mẹ phải hài lòng.”
Tô Hạ Hoan lè lưỡi: “Ý con muốn nói, thi thoảng bố mẹ có lên ở với con hai, ba ngày cũng sẽ hài lòng.”
“Bố mẹ không kén chọn đâu, có chỗ ở là tốt rồi. Không phiền phức như đám thanh niên các con đâu.”
“Thật ra con cũng không kén chọn mà.”
“Phải, không kén chọn, thuê một căn nhà cũng phải xem mười mấy chỗ, chỗ này không ổn, chỗ kia không ổn.”
Tô Hạ Hoan thầm nghĩ, mình còn có thể nói gì đây? Thế là cô đành cúp máy.
Khi trở về nhà, Tô Hạ Hoan chợt nhớ ra chuyện gì đó. Tô Triệt nói anh không để bạn gái cũ đến đây, nhưng hình như không nói sẽ không quay lại thành phố B. Nhưng anh lại nói không có cách nào giải thích cho cô chú hiểu, như vậy có nghĩa anh không muốn rời khỏi Yên Xuyên ư?
Thật là phức tạp.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Tô Hạ Hoan một dao đâm thẳng: “Vậy tức là cậu không rời khỏi Yên Xuyên?”
“Tôi có nói tôi sẽ đi sao?” Tô Triệt đang lái xe: “Sao cậu cứ băn khoăn việc này mãi vậy?”
“Nếu cậu đi thì căn phòng của cậu sẽ trống ra. Tôi có thể đăng thông tin lên mạng, sau đó cho thuê để kiếm thêm tiền.”
Tô Triệt khinh bỉ: “Ai chấp nhận bỏ ra hơn một nghìn tệ để sống chung với cậu chứ?”
Muốn ở ghép, đa phần là vì có thể tiết kiệm tiền. Ở trong thành phố, những nơi gần ngoại thành hơn một chút thì vài trăm tệ đã có thể thuê một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách. Hơn một nghìn là có thể thuê được một căn hai phòng ngủ một phòng khách ở khu vực đẹp rồi. Giá này mà còn phải ở ghép, đúng là không mấy người đồng ý.
Tô Hạ Hoan phản bác: “Thế giới này chuyện kỳ lạ nào chẳng có, kiểu gì cũng sẽ có người đồng ý.”
“Thật đáng tiếc, cậu tạm thời chưa gặp được con người kỳ quặc ấy.”
Ngày hôm đó cứ mơ màng trôi qua như thế.
Hôm sau, Tô Hạ Hoan chợt cảm thấy mình thật thiếu sức sống. Cô quyết định tới phòng tập gym tiêu tốn chút thời gian, chạy bộ một lúc rồi cùng huấn luyện viên nhảy một bài.
Tóm lại là cuối tuần vẫn trôi qua êm ấm và mãn nguyện. Đương nhiên, nếu không có chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó, Tô Hạ Hoan sẽ hoàn toàn hài lòng.
Khi cô và Tô Triệt đang ăn cơm, chuông điện thoại của anh bỗng vang lên. Tô Triệt cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài.
“Sao vậy?”
“Bạn gái cũ của tôi tới Yên Xuyên rồi.”
Tô Hạ Hoan cắn đũa, ánh mắt dán chặt lên người anh: “Thế nên cậu phải ra sân bay đón?”
“Cô ấy một mình không quen nơi này, cũng là lần đầu tới Yên Xuyên.”
Tô Hạ Hoan tiếp tục cắn đũa, toàn là viện cớ, cố ý dùng cách này để khích anh đi đón, thật là mưu mô quá sức.
Tô Triệt trông thấy điệu bộ của cô: “Đũa trong nhà bị cậu ăn sạch cả rồi đấy, chẳng trách mỗi hôm lại thiếu đi vài chiếc.”
Cô lập tức bỏ chiếc đũa trong miệng xuống: “Còn lâu.”
Tô Triệt đi về phía cửa chính: “Cậu đi chung không?”
Tô Hạ Hoan lập tức vùi đầu ăn cơm: “Không. Tôi sợ kích động bạn gái cũ của cậu. Cô ấy sẽ nghĩ cậu chia tay để yêu một cô khác, tổn hại hình tượng huy hoàng của cậu lắm.”
“Cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tôi như vậy.”
“Không cần khách sáo.”
Và rồi Tô Triệt rời đi. Tô Hạ Hoan nhìn chỗ cơm trên mặt bàn mà lòng đắng chát. Loài sinh vật “bạn gái cũ” này thật sự dù có thêm một chữ “cũ” cũng không thay đổi được mức độ phiền toái mà nó mang lại. Thế là Tô Hạ Hoan biến đau thương thành sức mạnh, căm hận chén sạch cả mâm cơm.
Hậu quả của việc ăn no là không những phải lo mình sẽ tăng cân mà bụng dạ còn khó chịu nữa.
Để thúc đẩy tiêu hóa, cô xuống dưới khi nhà tản bộ. Chỉ có điều cứ chốc chốc cô lại nhìn về phía cổng khu nhà, người kia vẫn chưa lái xe quay về.
Cô mở điện thoại xem ứng dụng cập nhật chuyến bay. Tối nay có một chuyến bay từ Yên Xuyên tới thành phố B, tốt nhất là Tô Triệt có thể thuyết phục đối phương quay ngược trở lại đó.
Tô Hạ Hoan thầm lẩm bẩm trong bụng: Một người con gái vì một người đàn ông mà chạy tới Yên Xuyên, thật sự là không có khí phách, mất mặt phụ nữ.
Con người Tô Triệt đó có đáng không? Rõ ràng là không đáng. Ở Yên Xuyên anh được coi là nhân tài, nhưng về thành phố B thì có là gì. Không thấy anh sống không nổi phải chạy tới Yên Xuyên sao? Cô gái đó chắc chắn không có mắt nhìn người.
Tô Hạ Hoan chẳng biết mình đã chạy bao nhiêu vòng. Cô loáng thoáng thấy bóng Tô Triệt lái xe quay về bèn vội vàng chạy vào trong tòa nhà. Năm phút sau, Tô Triệt đẩy cửa bước vào.
Cô nhìn Tô Triệt với vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Ôi chao, cậu về một mình à, sao cậu không đón cả bạn gái cũ cùng về nữa? Người ta hiếm có dịp tới Yên Xuyên một lần, sao cậu không thể hiện sự hiếu khách chứ?”
“Cậu có gương không?”
“Hả?”
“Đi soi gương đi.”
Tô Hạ Hoan: “...”
Tô Triệt: “Tự cậu nhìn xem biểu cảm trên mặt mình giả tạo cỡ nào.”
“Tôi... Là tôi sợ dây thần kinh não bộ của cậu cảm động quá, bỏ luôn cả bố mẹ, chạy theo người phụ nữ xấu xa.”
“Chú ý từ ngữ.”
“Thì tôi sợ trong một phút kích động, cậu chạy theo bạn gái cũ, được chưa?”
Tô Triệt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Bây giờ tôi hơi tin tưởng chuyện cậu là em gái ruột do bố mẹ tôi đẻ ra rồi. Quan tâm tới bố mẹ tôi như vậy, năm xưa chúng ta không bị bế nhầm đi đấy chứ?”
“Bế nhầm cũng khỏi đổi về đi, tôi yêu cái siêu thị nhà tôi.”
Tô Triệt cười thành tiếng.
“Bạn gái cũ của cậu đâu? Cậu đưa đi đâu rồi?”
“Khách sạn.”
Tô Hạ Hoan làm mặt nuối tiếc.
“Biểu cảm đó của cậu là sao?”
“Kích động, vô cùng kích động, muốn biết bạn gái cũ của một cọng cỏ trong thôn chúng ta trông như thế nào, liệu có sáng bừng đến mù mắt tôi không.”
Tô Triệt: “...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận