Tô Hạ Hoan chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp Vương Tư Hàm – bạn gái cũ của Tô Triệt theo cách này.
Đó là một cô gái được lễ tân dẫn vào, đồng thời đưa thẳng tới phòng làm việc của Triệu Hồng. khi ấy Triệu Thanh không có mặt ở công ty, thế nên người có thể tùy ý quyết định chính là Triệu Hồng. Thật ra vợ của Triệu Thanh cũng có quyền lợi này, nhưng chị ấy luôn biết thân biết phận làm một kế toán, không hay tùy tiện can dự vào các công việc khác của công ty.
Sau khi lễ tân đưa cô gái đó vào, Trần Vân Nhã tức tốc giữ đối phương lại. Vừa hay lễ tân cũng đang sốt ruột muốn được chia sẻ mấy chuyện bà tám. Hai người vô cùng ăn ý, lập tức ríu ran bàn luận.
Tô Hạ Hoan đứng sau lưng họ âm thầm quan sát. Sau đó đoàn người hóng hớt mỗi lúc một đông hơn. Hết cách thôi, công ty nhỏ, một chút gió thổi cỏ lay mọi người đều muốn biết.
“Đó là ai, tìm tổng giám đốc Tiểu Triệu có việc gì vậy?” Người hỏi là Trần Vân Nhã.
Cô lễ tân nheo mắt lại, vốn dĩ định vòng vo tam quốc một hồi, nhưng tiếc là không nhịn được nữa: “Lúc cô gái đó tới, tôi cò tưởng là tới quảng cáo, định khéo léo từ chối rồi chứ. Bà chủ của chúng ta ki bo có tiếng, đừng hòng làm ăn gì được ở đây. Kết quả, cô ấy nói tới ứng tuyển, tôi ngây ngốc luôn.”
“Công ty đang tuyển dụng sao?”
“Đâu có?”
Mọi người cùng nhìn đối phương. Trần Vân Nhã và cô lễ tân dường như bây giờ mới phát hiện ra có nhiều người hóng hớt như vậy.
Cô lễ tân lẩm bẩm: “Chính vì không có chuyện tuyển dụng nên tôi mới tò mò. Chúng ta đâu có đăng tin tuyển dụng, cũng không sáp xếp lịch phỏng vấn, tự dưng vô duyên vô cớ tới công ty chúng ta làm việc, các cô bảo tôi không cảm thấy kỳ lạ được sao?”
Mọi người đồng loại gật đầu, quả thực rất kỳ lạ.
Lúc này cô lễ tân trở nên đắc ý, cố tình hạ thấp giọng: “Lúc đó tôi đã nhận ra điều bất thường rồi. Mấy cô bảo nếu như cô ta tới đây làm chuyện xấu, trong người ôm theo bom ìn gì đó thì chẳng phải là phạm tội sao? Phim truyền hình thường diễn mấy cảnh này lắm. Đừng tưởng cô ấy xinh đẹp vậy, hành xử cũng bình thường, rất có thể bị bệnh thần kinh đấy...”
Tô Hạ Hoan đang thổi cốc nước nóng trong tay cho nguội bớt thì nghe thấy câu này, cô lập tức lườm nguýt. Trí tưởng tượng có cần phong phú vậy không? Nhưng câu chuyện ly kỳ của cô lễ tân lại nhận được phản ứng nhiệt tình và sự hùa theo của đông đảo quần chúng. Mọi người đều cảm thấy đúng lắm. Cẩn thận vẫn hơn, chứ lỡ cả tòa nhà này nổ tung thì phải làm sao?
Đương nhiên, cũng có người nói Triệu Hồng đắc tội với người nào đó nên bị trả thù. Rất có thể liên quan tới vấn đề tiền bạc, mà cũng có thể là chuyện tình cảm.
Khi bầu không khí sôi sục đến đỉnh cao là lúc cần phải đưa ra nguồn thông tin tuyệt đỉnh. Cô lễ tân làm đúng như vậy: “Sự thật chứng minh, chỉ có chuyện chúng ta đoán không ra chứ không co chuyện gì không thể xảy ra. Mấy cô có biết cô ấy từ đâu đến không?”
“Từ đâu đến vậy?”
Tô Hạ Hoan uống từng ngụm nước nhỏ, vẫn còn rất nóng, khiến cô không nhịn được phải lè lưỡi. Cô thầm nghĩ mọi người vì mấy chuyện bà tám cũng thật liều mạng, lại có thể hợp tác với cô ta đến vậy.
“Thành phố B.”
Tô Hạ Hoan nhướng mày. Địa điểm này khiến con tim cô chệnh nhịp. Không lẽ chính là...
“Mấy cô có cảm nhận được vấn đề không? Thành phố B đấy. Một người đang ở thành phố B, sao bỗng dưng lại tới công ty chúng ta tìm việc chứ? Tôi đã cảm thấy chuyện này kỳ quái rồi mà. Nhưng tôi nghĩ ngay tới chuyện giám đốc Tô cũng đến từ thành phố B. Thế là tôi liên tưởng ngay tới chuyện giám đốc Tô cũng đến từ thành phố B. Thế là tôi liên tưởng ngay đến việc cô gái này rất có thể vì giám đốc Tô nên mới tới công ty chúng ta. Nếu nghĩ như vậy thì mọi việc đều trở nên hợp lý rồi. Vì sao không tuyển dụng lại có người tới ứng tuyển? Vì sao rõ ràng là người của thành phố B lại chạy tới đây...”
Tô Hạ Hoan chân thành cảm thán, đồng chí lễ tân này có thể đi viết sách. Thật đấy!
Sau đó chính là hoạt động mọi người hào hứng nhất: Đánh cược, cược xem đối phương có quan hệ với giám đốc Tô hay không, có phải vì anh ấy mà tới đây hay không.
Trần Vân Nhã hỏi cô có muốn cược không. Tô Hạ Hoan lắc đầu định trở về chỗ ngồi của mình, nhưng rồi cô nghĩ lại. Một ván cược rõ ràng có thể thắng sao lại không cược, thế là cô rộng rãi rút tiền ra.
Không bao lâu sau, cô gái kia và Tô Triệt cùng đi vào phòng làm việc.
Mọi người sốt ruột cần một câu chuyện bà tám, cần một sự thật!
Tạ ơn trời đất, sự thật không một ai muốn giấu diếm. Nhất là tổng giám đốc Triệu Hồng, chị ta vờ như than phiền mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Có người lại vì một người đàn ông mà bước chân vào Quang Huy. Coi Quang Huy là nơi để tán tỉnh đàn ông sao? Một người con gái mà lòng chỉ hướng về đàn ông, dù học lực có cao đến đâu, diện mạo có đẹp đến đâu, chị ta cũng không tin cô ta sẽ nghiêm túc làm việc. Tâm không vững thì làm sao tập trung cho công việc được.
Nhìn từ góc độ của Triệu Hồng là có thể hiểu ra một số chuyện.
Thứ nhất, cô gái đó học lực rất cao, diện mạo rất đẹp.
Thứ hai, cô gái đó đã bị Triệu Hồng từ chối tuyển dụng vào công ty.
Sức hấp dẫn của mấy tin bà tám thật kinh người, Trần Vân Nhã đều ôm hộp cơm vòng quanh Lâm Hàm, muốn hóng hớt chút tin mật nào đó. Bản thân Lâm Hàm cũng khó xử và buồn cười: “Tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì, mấy người đừng hỏi tôi nữa.”
Trần Vân Nhã lắc đầu: “Không sao cả, cô biết chuyện gì thì nói chuyện đó. Chúng tôi tò mò mà, chỉ thuần túy là tò mò thôi.”
Lâm Hàm ngẫm nghĩ: “Cô gái đó tên là Vương Tư Hàm, vào phòng làm việc của tổng giám đốc Tiểu Triệu chưa được bao lâu thì chị ấy tới tìm giám đốc Tô. Đây là tất cả những gì tôi biết.”
Mọi người được một phen thất vọng.
Tô Hạ Hoan cũng hẫng hụt cắn đũa hồi lâu. Với tâm ý của tổng giám đốc Tiểu Triệu dành cho Tô Triệt, chị ta nhất định sẽ không sắp xếp cho Vương Tư Hàm vào công ty đâu. Dù Vương Tư Hàm có năng lực đến đâu cũng vô ích. Ai bảo tổng giám đốc Đại Triệu gần như chấp nhận mọi yêu cầu của cô em gái này? Có một người anh trai thật là tuyệt.
Lúc tan ca, Tô Triệt quay về, Vương Tư Hàm không đi cùng anh.
Lời đồn càng diễn càng dữ dội. Tô Triệt trở về Yên Xuyên lẽ nào chính là để trốn cô gái này? Kết quả bây giờ người ta đuổi theo tới tận đây. Mọi người hồi tưởng lại những chuyện hay xảy ra trên các bản tin thời sự. Đa phần đều là kiểu nữ sinh không muốn chia tay, một là khóc, hai là làm ầm lên, ba là tự tử. Nếu thật sự gặp phải kiểu người “cố chấp” như vậy, có đẹp mấy cũng chẳng ích gì. Người ta sẽ chỉ muốn tránh thật xa. Thế là mọi người đều rất muốn rơi một giọt nước mắt đồng cảm dành cho Tô Triệt.
Sau đó vào lúc hai giờ chiều, Vương Tư Hàm lại tới Quang Huy. Lần này, cô ấy không tìm tổng giám đốc Tiểu Triệu mà tìm tổng giám đốc Đại Triệu – Triệu Thanh.
Triệu Thanh không có ở công ty thì cô ấy đợi.
Lễ tân đành để cô ấy ngồi trong đại sảnh. Thế là các nhân viên trong công ty đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía đó. Thậm chí trong nhóm người tò mò còn có cả nhân viên của các công ty khác. Hết cách rồi, tin vỉa hè mọi người hưởng chung mà!
Ban đầu Tô Hạ Hoan còn khấp khởi mừng thầm vì quyết định của Triệu Hồng. Bây giờ nhìn thấy mọi người phản ứng như vậy, rồi lại nhìn những biểu cảm đờ đẫn của Vương Tư Hàm, lòng cô bỗng thắt lại. Thích một người đâu có sai, vì sao phải hứng chịu những ánh mắt khinh miệt như thế?
Hai tay Tô Hạ Hoan cầm chặt cốc nước. Nhiệt độ nóng rực đó khiến tay cô xuất hiện một tầng hơi nước, lòng bàn tay vừa ấm vừa ấm.
Tô Hạ Hoan dứt khoát rút điện thoại nhắn tin cho Tô Triệt, nói với anh rằng Vương Tư Hàm của anh lại tới rồi, hay anh đưa cô ấy đi trước đi.
Tin nhắn gửi đi nhưng không nhận được hồi âm. Tô Triệt không bước ra, người ra là Triệu Hồng. Không biết chị ta đã nói gì với Vương Tư Hàm, xem ra là đuổi khách. Lần này, cuối cùng cô ấy cũng bỏ đi.
Tô Hạ Hoan thở phào nhẹ nhõm. Tuy mọi người vẫn còn tiếp tục đồn đoán lung tung, vẽ vời vô số tình tiết, nhưng nếu những ánh mắt đó không có một đối tượng cụ thể nào để hướng vào thì sẽ không có quá nhiều áp lực và khó xử.
Tới lúc tan ca, tất cả mọi người đều biết, bạn gái cũ của Tô Triệt đã đuổi theo tới tận Quang Huy, thậm chí còn có một số người khéo léo nói tình trạng của cô bạn gái này không tốt lắm. Nếu thật sự giữ lại công ty thì khác gì nuôi một mầm bệnh, chẳng biết sẽ gây ra sóng gió tình cảm gì.
Tô Hạ Hoan cảm thấy những suy đoán kia hình như hơi thái quá rồi. Nếu Vương Tư Hàm thực sự là loại người đó thì khi chờ đợi, thì cô ấy sẽ không bộc lộ biểu cảm cố làm ra vẻ kiên cường. cô luôn có cảm giác, Vương Tư Hàm đi tới bước này là liều mình lắm rồi, cũng là chuyện điên cuồng nhất cô ấy từng làm vì bản thân.
Ngày hôm ấy, Tô Triệt tan ca hơi muộn, Tô Hạ Hoan cũng về muộn theo.
Vương Tư Hàm quả thật không đi đâu, mà ôm cây đợi thỏ chờ ngay dưới sảnh. Đáng tiếc Tô Triệt đi thẳng xuống tầng B1 lấy xe, còn Vương Tư Hàm lại đợi anh trên tầng 1.
Tô Hạ Hoan vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Vương Tư Hàm.
Cô đứng hẳn lại, im lặng nhìn cô ấy một lúc lâu. Vương Tư Hàm yên lặng ngồi đó, tay cầm túi xách, cả người toát ra sự cô đơn và kiên cường đến lạ.
Tô Hạ Hoan bất giác nghĩ về bản thân mình.
Năm đó hình như cô cũng từng đợi một người như vậy, nhưng anh không đến. Thế nên cô từ mong chờ chuyển sang thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng. Một mình trong đêm, không chơi điện thoại, không nghe nhạc, không xem phim. Thời gian vẫn như mọi ngày mà hôm ấy trôi qua thật chậm chạp. Vậy mà bản thân cô lại cảm thấy sao nó trôi nhanh vậy, dường như nếu nó không trôi nhanh đến thé, có lẽ anh sẽ đến.
Tâm trạng xót xa ấy, bây giờ cô vẫn nhớ như in.
Từ háo hức đợi tới khi trái tim lạnh buốt và hoang vu, giống như một cốc nước nóng trong ngày đông giá rét, từ lúc bốc hơi nghi ngút đến khi nguội ngắt. Tay chạm vào thậm chí còn bị hơi nước chuyển hóa từ khí nóng ban đầu làm lạnh đến ngây người. Tay đổ đầy mồ hôi, cái lạnh sẽ thâm nhập thẳng vào cốt tủy.
Cô đột ngột đi về phía Vương Tư Hàm: “Chào cô, cô đang đợi Tô Triệt phải không?”
Vương Tư Hàm ngước mắt nhìn Tô Hạ Hoan. Sau khi nhìn rõ rồi, ánh mắt cô ấy ánh lên sự cảnh giác, còn giống như mang ý thù địch.
“Tô Triệt đi rồi cô không đợi được anh ấy đâu.”
Vương Tư Hàm cắn môi không lên tiếng. Nhưng thái độ cố chấp này chứng tỏ một chuyện, cô ấy không tin.
Tô Hạ Hoan thở dài, rút di động ra rồi bật loa ngoài: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Có lẽ vì nghĩ cô muốn đi cùng, Tô Triệt bảo cô ngồi tàu điện ngầm đi, anh đã lái xe đi rất xa rồi.
Bấy giờ Vương Tư Hàm mới chịu tin, nhưng lại nhìn Tô Hạ Hoan bằng ánh mắt rất phức tạp.
Tô Hạ Hoan cất di động vào túi: “Cô đừng hiểu lầm, tôi và Tô Triệt... được coi là thanh mai trúc mã. Kiểu lớn lên cùng nhau ấy. Sau khi anh ấy trở về Yên Xuyên, lười tìm nơi ở, thế nên tôi đã nhường căn phòng còn trống cho anh ấy thuê, vẫn thu tiền bình thường. nhưng cô đừng nói cho ai biết nhé. Nếu bị mọi người trong công ty biết thì tôi xong đời. Cô cũng hiểu mà, phải không mấy người trong công ty tôi khá là...”
Tô Hạ Hoan nháy nháy mắt, làm bộ như “Cô hiểu, tôi hiểu, mọi người đều hiểu.”
Vì một bí mật nho nhỏ được chia sẻ này, kỳ lạ thay, Vương Tư Hàm không còn bài xích Tô Hạ Hoan nữa: “Cô thật sự chỉ đơn thuần là người lớn lên cùng anh ấy thôi sao?”
“Trong sáng đến không thể trong sáng hơn.” Tô Hạ Hoan bĩu môi: “Nếu không cũng đâu đến lượt những người bạn gái cũ như cô hay anh bạn trai cũ ngày xưa của tôi.”
Vương Tư Hàm không nhịn được cười, nhưng nụ cười có phần chua xót: “Thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau à, tuyệt thật đấy.”
Tô Hạ Hoan vò đầu: “Thật ra cũng chẳng hay ho gì đâu. Lúc nhỏ còn ổn, lớn lên rồi thì xa cách lắm. Việc ở chung với anh ấy cũng chỉ là tạm thời thôi. Nhà của tôi đang sửa, sửa xong là có thể thoát khỏi anh ấy.”
Đương nhiên Tô Hạ Hoan không nói cho cô ấy biết cả căn nhà mới của họ cũng nằm ngay cạnh nhau, chỉ cách đúng một vách tường.
“Vậy tôi có thể mời cô uống rượu không?”
Tô Hạ Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cùng ra ngoài uống rượu với bạn gái cũ của Tô Triệt. Đây rốt cuộc được coi là gì? Nhưng không thể không thừa nhận, đây là một trải nghiệm mới.
Hai cô gái xinh đẹp cùng vào quán bar, nhìn thế nào cũng mang theo một chút nguy hiểm. Thế là sau khi Vương Tư Hàm uống rượu Tô Hạ Hoan lập tức trở nên cảnh giác, từng giây từng phút trông chừng cô ấy, chỉ lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Anh ấy có bao giờ kể về tôi cho cô nghe không?” Vương Tư Hàm khẽ hỏi.
Tô Hạ Hoan ngây người vì câu hỏi này.
Vương Tư Hàm khó xử, cố gượng một nụ cười: “Tôi hiểu rồi.”
“Tô Triệt anh ấy... anh ấy không thích tâm sự lắm, cũng kiệm lời nên mới không nhắc thôi.”
“Cô không cần an ủi tôi. Tôi cũng không cần sự an ủi đó.” Vương Tư Hàm nhấc chiếc ly lên cao đến độ khiến người ta nghĩ rằng một giây sau nó sẽ bị đập nát, mặc dù cuối cùng cô ấy không làm vậy: “Liệu cô có cảm thấy tôi đáng thương, rất không có chí khí không? Một mình chạy tới đây, kết quả là người ta hoàn toàn không để ý đến mình.”
Hoàn toàn không buồn để ý? Đây là thái độ Tô Triệt dành cho cô ấy ư?
Tô Hạ Hoan lắc đầu: “Tôi không cảm thấy vậy. Cô làm vậy không phải vì người khác, cũng không phải vì Tô Triệt. Cô làm vì chính cô, không muốn đời này sống không cam lòng, muốn nỗ lực hết mình, dù có kết cục như thế nào cũng không hối hận.”
Vương Tư Hàm xúc động đến mức không thể kiềm chế được, bèn đưa tay xoa đầu Tô Hạ Hoan. Hết cách thôi, cô thật sự đã liều lĩnh một lần, kết quả nhận được khác với kỳ vọng khiến cô không tránh khỏi cảm giác khó chịu, khổ sở. Nhưng một người xa lạ vừa quen lại thấu hiểu lòng mình, dường như sự buồn bã nơi đáy mắt cũng vơi bớt phần nào.
Vương Tư Hàm lại xin thêm một ly rượu.
Lần này, anh chàng bartender thấy Tô Hạ Hoan bèn nhìn ngó xung quanh: “Anh trai cô không đi cùng cô à?”
Tô Hạ Hoan lườm đối phương một cái.
Anh chàng bartender coi như cũng thông minh: “À, hiểu rồi, lần này người đi chung là chị cô.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt: “Phải rồi, chị gái tôi. Cậu nhìn thấy chưa, chị tôi thất tình rồi, đang buồn đây này! Cậu có thể làm người tốt một lần, giúp chị tôi được vui không?”
“Được chứ!”
“Ly rượu này cậu mời chị tôi đi, đừng thu tiền nhé! Cậu xem, chị tôi được uống rượu miễn phí này là tâm trạng sẽ tốt liền.”
Vương Tư Hàm chợt nở nụ cười.
Anh chàng bartender lập tức đưa ra quyết định, lần sau nhìn thấy cô gái xinh đẹp này, nhất định phải đi đường vòng.
Vương Tư Hàm thật sự cười như mong muốn của Tô Hạ Hoan. Tô Hạ Hoan cũng cười theo: “Như vậy mới đúng chứ. Cô cười lên đẹp biết bao, nên cười nhiều hơn nữa.”
“Cô thật là... thú vị đấy.”
“Ôi trời, ưu điểm của tôi đúng là nhiều thật, bản thân tôi cũng thấy phiền não.”
Vương Tư Hàm bật cười lần nữa, dường như ưu phiền cũng giảm đi không ít. Lúc này cô ấy thật sự có tâm trạng ngồi xuống tâm tình cùng Tô Hạ Hoan: “Lúc nhỏ Tô Triệt là người thế nào?”
“Lúc nhỏ ư?” Tô Hạ Hoan nhíu mày suy tư: “Chính là một cậu bé ngoan ngoãn, từ nhỏ đã không bao giờ phạm sai lầm. Lúc nào cũng tỏ ra mình là người lớn, dạy người khác chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, nhạt nhẽo lắm!”
“Vậy sau này lớn lên thì sao?”
Tô Hạ Hoan ngượng ngập xoa đầu: "Sau này lớn lên thì thanh mai và trúc mã mỗi người một đường, tình cảm cũng rạn nứt."
Vương Tư Hàm ngạc nhiên nhướng mày: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Haiz, thật ra cũng không có chuyện gì to tát. Chẳng qua là tôi yêu sớm, anh ấy cảm thấy thất vọng hơn cả bố mẹ tôi. Về sau bạn trai tôi cũng ngại thành phần "thanh mai trúc mã" như anh ấy. Cô hiểu mà, cái từ "thanh mai trúc mã" này luôn khiến người ta suy nghĩ xa xôi... Sau đó tình cảm lại càng xa cách hơn. Về sau anh ấy học đại học ở thành phố B, tôi tới thành phố S, thế là không còn liên lạc mấy nữa." “Thật ngưỡng mộ cô.”
“Xa thơm gần thối mà!”
Lúc này Vương Tư Hàm gật gù như đã hiểu ra: “Vì sao không điền chung một trường đại học chứ, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau mà.”
Nói xong Vương Tư Hàm lại thấy hơi ngượng ngập. Đại học B không phải là trường ai cũng có thể tùy tiện điền vào nguyện vọng thi đại học. Muốn thi vào đó cũng phải có chút năng lực mới được.
Tô Hạ Hoan không suy nghĩ nhiều: “Mười mấy năm về trước đều bị ép phải gần nhau như thế. Khó khăn lắm mới có cơ hội để rời xa nhau một cách quang minh chính đại, đương nhiên phải nắm chặt thời cơ rồi. Nhưng sao cô nói chuyện giống hệt bố mẹ tôi thế? Họ cũng cảm thấy tôi nên học chung trường với anh ấy. Đây là một tư tưởng cố hữu, chúng tôi phải tìm cách thay đổi nó.”
Vương Tư Hàm phì cười thành tiếng: “Cám ơn nhé, cô đã dạy tôi một bài học.”
“Không cần khách khí. Chỉ có điều vì sao Tô Triệt lại quay về Yên Xuyên vậy? Lẽ nào anh ấy cãi nhau với cô nên buồn rầu một mình quay về đây?”
“Anh ấy không kể với cô sao?”
“Toàn là cái cớ. Nhưng tôi cũng có suy đoán. Rất có thể anh ấy nợ tiền, đầu tư thất bại gì đó, ngại phải ở lại thành phố B. Cũng có thể là anh ấy đắc tội với người ta, sợ tiếp tục ở lại đó sẽ bị người ta đánh cho tàn phế, thế nên quyết định về quê là đầu gà chứ không ở đó làm đuôi phượng.”
“Cô nghĩ về anh ấy như thế mà anh ấy không đánh cô sao?”
“Tô Triệt hả? Hình như anh ấy không đánh người bao giờ mà?”
“Cũng đúng thật.” Vương Tư Hàm phá lên cười: “Thật tuyệt, được sống cùng nhau như hai người thật tuyệt. Không tệ đâu, cứ nghĩ vậy đi.”
“Vậy rốt cuộc vì sao anh ấy bỗng dưng quay về?”
“Tôi không biết nữa.” Vương Tư Hàm nhún vai: “Rẩ đột ngột. Anh ấy nói đi là đi, khiến tất cả mọi người đều hết hồn. Ai cũng nghĩ anh ấy đang đùa, nhưng anh ấy đi thật.”
“Cô cũng không biết?”
“Lúc đó chúng tôi đã chia tay rồi.” Vương Tư Hàm một lần nữa im lặng.
Tô Hạ Hoan cũng thấy buồn buồn, phần vì ngại cũng không hỏi thêm nữa. Cho dù Vương Tư Hàm có cười thì lúc này tâm trạng của cô ấy cũng chẳng tốt được bao nhiêu.
Bản thân Vương Tư Hàm hình như lại không quá để tâm: “Thật ra tôi... không ngờ chúng tôi lại chia tay dễ dàng như vậy. Các cặp đôi yêu nhau cãi nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao? Cãi vã, chia ly rồi tái hợp. Sao chúng tôi mới bất hòa một lần, anh ấy đã trực tiếp khẳng định hai chúng tôi không thích hợp? Thật ra đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Anh ấy gần như dồn toàn bộ tâm sức vào công việc. Tôi chỉ mong anh ấy có thể ở bên tôi nhiều hơn, quan tâm chăm sóc tôi nhiều hơn, coi tôi như một phần quan trọng hơn hết thảy trong cuộc sống của anh ấy. Như vậy là sai ư?”
“Không sai.”
“Anh ấy nói hai chúng tôi không phù hợp.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt: “Vậy hai người mới bắt đầu đã như vậy rồi sao?”
“Lúc bắt đầu, chúng tôi ai có công việc của người nấy, có mục tiêu và sự theo đuổi riêng, có thể lý trí nhìn nhận chuyện công việc và tình cảm. Nhưng sau khi hai người đến với nhau, rất nhiều thứ không thể hoàn toàn hành xử bằng lý trí nữa. Sao có thể mãi như lúc ban đầu được. Chúng tôi là người, không phải máy móc...”
Tô Hạ Hoan thật sự không biết nói gì. Xét từ một góc độ nào đó, Tô Triệt không sai. Anh hy vọng có thể như ban đầu. Nhưng Vương Tư Hàm lại mong anh có thể quan tâm cô ấy hơn một chút, lúc nào cũng xếp cô ấy vào vị trí quan trọng nhất. Suy nghĩ khác biệt, không thể nói ra là ai sai ai đúng.
Bản thân Tô Hạ Hoan cũng muốn uống rượu. Người Vương Tư Hàm kể là một Tô Triệt mà Tô Hạ Hoan xa lạ, là phần trống rỗng vào những năm tháng họ là người lạ trong cuộc đời nhau. Nhưng chính những phần trắng xóa ấy lại được một người khác lấp đầy.
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, Tô Hạ Hoan gọi thêm một ly.
Anh chàng bartender đẩy rượu qua, Tô Hạ Hoan phì cười thành tiếng.
Anh ta hỏi: “Cô cũng thất tình à, có cần tôi mời cô thêm một ly không?”
“Cám ơn anh, vô cùng cảm kích.”
Anh chàng bartender thầm nghĩ: Đã nói là nhìn thấy cô ấy phải đi đường vòng cơ mà, sao cứ không kiềm chế được vậy? Thật đáng đánh cái miệng của mình.
Tầm mắt Vương Tư Hàm rơi xuống chiếc cốc thủy tinh trên mặt bàn. Dĩ nhiên, thứ cô ấy ngắm không phải chiếc cốc, chẳng qua chỉ muốn mượn nó để suy tư mà thôi: “Cô từng thất Tô Triệt yêu ai bao giờ chưa? Trông anh ấy như thế nào?”
Tô Hạ Hoan lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội một nửa của mình, điều này luôn đúng.”
“Thật là đáng tiếc. Thật muốn biết cảm giác anh ấy đối xử với người ta như thế nào. Tôi tới giúp đỡ trong một câu lạc bộ, mà anh ấy là thành viên. Nhưng lúc đó anh ấy và cô hoa khôi của khoa đang yêu nhau. Về sau cô hoa khôi đi du học, họ chia tay... Kỳ lạ là khi họ chia tay, Tô Triệt không có gì khác biệt, còn cô gái kia thì khóc thổn thức suốt đêm. Lúc đó tôi rất vui, tuy rằng như vậy là không nên, nhưng nếu họ không chia tay, làm sao người khác có cơ hội chứ? Không hiểu vì sao người ta lại bảo anh ấy rất khó theo đuổi. Thực tế là rất dễ mà. Tôi tiếp xúc với anh ấy khoảng một học kỳ, tôi nghĩ anh ấy cũng biết rõ mục đích của tôi. Sau đó tôi mượn rượu tỏ tình, anh ấy chấp nhận, và rồi cứ tự nhiên đến với nhau... Có phải nhạt nhẽo như một ly nước lọc không?”
Cũng không đến nỗi nào! Khá khẩm hơn tôi. Anh bạn trai đầu tiên hồi đại học của tôi chỉ biết quấn lấy tôi, bắt tôi đi xem mấy trận bóng của anh ta. Tôi biết anh ta chơi bóng rất cừ, cũng rất đẹp trai. Nhưng ngày nào cũng xem cùng một thứ sao? Còn bắt tôi bắt chước mấy người khác la hét ầm ĩ nữa... Thần thiếp làm không nổi.”
Vương Tư Hàm phá lên cười: “Thế là cô đá người ta.”
“Chia tay trong hòa bình.”
“Sau đó thì sao?”
“Người bạn trai thứ hai thật ra rất tốt, trắng trẻo sạch sẽ, cực kỳ trong sáng. Nhưng năm đó do bố mẹ biết chuyện, kiên quyết nói rằng tôi còn nhỏ, yêu đương cái nỗi gì. Sau đó hai người họ ra tay phá vỡ chuyện tình yêu đó. Tôi và anh ấy cùng bạn bè đi ăn một bữa cơm rồi chia tay, vẫn chia tay trong hòa bình.”
Vương Tư Hàm nghiêm túc nhìn Tô Hạ Hoan rồi véo má cô: “Thật sự thú vị. Thế còn người thứ ba?”
Tô Hạ Hoan uống một ngụm rượu: “Tổn thương quá nhiều, không muốn nhắc đến.”
“Được, được, được.”
“Cô ấy à, định làm thế nào khi Tô Triệt đối xử với cô như vậy?”
“Không biết nữa, hay cô nghĩ cách giúp tôi đi.”
Tô Hạ Hoan vân vê ly rượu: “Tôi cũng không biết, nhưng chiều nay anh ấy không ra ngoài gặp cô là anh ấy đã hạ quyết tâm tàn nhẫn, hơn nữa cũng sợ nếu mềm lòng sẽ khiến cô nảy sinh ảo giác. Anh ấy nghĩ rằng phương pháp này hữu dụng, thế nên dứt khoát không cho cô một chút hy vọng nào.”
Tô Triệt kỳ thực là một người rất dễ mềm lòng. Anh từng nghiêm nghị răn đe cô không nên ăn kẹo, sẽ sâu hết răng, nhưng lại lén lút ném ra một viên kẹo cho cô nhặt được, giấu đi, giống như được hời vậy. Nhưng lúc đó, cô thật ngốc, tự cho là mình thông minh, cảm thấy đây là khảo nghiệm Tô Triệt dành cho mình nên kiên quyết không ăn. Sau đó cô cầm viên kẹo tới trước mặt anh, đắc ý nói với anh rằng mình là người có thể chịu được thử thách.
Lúc nhỏ vui biết bao, thật đơn thuần, thật trong sáng. Lớn lên rồi mới nảy sinh quá nhiều cảm xúc phức tạp: Anh thích tôi, tôi không thích anh. Anh quan tâm tới tôi nhiều hơn tôi quan tâm tới anh. Đủ các loại tình cảm phức tạp phát sinh, quấn chặt vào nhau, cuối cùng bao bọc lấy trái tim đó, ngay chính bản thân mình cũng không nhìn rõ nữa.
Vương Tư Hàm gật đầu: “Tôi hiểu, thế nên tôi mới yêu anh ấy như vậy.”
Cuối cùng Tô Hạ Hoan cùng Vương Tư Hàm trở về chung cư. Cô cảm thấy Vương Tư Hàm và Tô Triệt nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắn. Thế nên sau khi trở về nhà, cô đã nhường không gian lại cho họ, tự mình trốn vào phòng riêng...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận