Với tư cách là một cô gái thời đại mới có tố chất, việc phải là được đầu tiên chính là không nghe trộm cuộc nói chuyện của người khác. Để thể hiện sự chân thành của mình, cũng để thật sự khiến bản thân hoàn toàn “trong suốt”, Tô Hạ Hoan trốn biệt vào trong phòng, nhét giấy vệ sinh vào lỗ tai. Có lẽ ý thức được hành động này có phần ngốc nghếch quá, cô bèn đeo tai nghe, bắt đầu xem phim trên iPad.
Chọn mãi mà không tìm được bộ phim nào ra hồn, cô đành xem lại bộ mình đã xem n lần – phi vụ động trời. Phải nạp tiền mới xem được bộ phim này, nhưng đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Cô sảng khoái nộp phí thành viên cả một năm. Nhưng đến khi nhảy cóc tới phút cuối cùng, cả người cô liền ngây ngốc.
Cô đã xem bộ phim hoạt hình này nhiều lần như vậy mà hoàn toàn không biết, thỏ và cáo cuối cùng đến với nhau? Rốt cuộc là do cô quá mơ màng hay người ta biểu đạt quá nội hàm đây? Nhưng cũng không phải là nội hàm, phút cuối chính là tỏ tình, là tỏ tình.
Cô day trán một hồi, cuối cùng tự đưa ra lời giải thích cho mình: Ai có thể biết được thời đại này mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy, ngay cả phim hoạt hình cũng bắt đầu có những chuyện yêu đương.
Tô Hạ Hoan cảm thấy IQ của mình có lẽ chỉ đủ để hiểu bộ phim Sói xám và cừu vui vẻ mà thôi.
Vào lúc cô đang tự kiểm điểm bản thân, cánh cửa phòng cứ thế bị đẩy ra. Cô phẫn nộ nhìn về phía người đẩy cửa. Có phép lịch sự không vậy? Cứ thế bước vào phòng của một cô gái, lỡ như cô đang thay quần áo thì phải làm sao?
Tô Hạ Hoan tháo tai nghe xuống, vẻ mặt hằm hằm kiểu: Cậu mau xin lỗi tôi đi.
Tô Triệt thản nhiên như không, đáp: “Tôi gõ cửa rồi, tại cậu không phản ứng gì nên tôi mới đẩy cửa.”
Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng. lát sau cô chợt nhớ ra anh và Vương Tư Hàm đang nói chuyện. Thế là cô lập tức trèo xuống khỏi bệ cửa sổ, muốn hỏi rõ tình hình mà không biết phải mở lời thế nào.
Thấy cô ngập ngừng định nói lại thôi, Tô Triệt khẽ cười: “Cậu đưa cô ấy về đây làm gì?”
Tô Hạ Hoan còn chưa kịp hiểu mọi chuyện ra sao thì Tô Triệt nói tiếp một câu: “Cậu không định để cô ấy ngủ ngoài sofa đấy chứ?”
Lòng Tô Hạ Hoan một lần nữa nghẹn lại, cô bực bội huých mạnh vào người anh một cái, “tôi phải đi tắm, nhường đường.”
“Cậu không nói tôi cũng không để ý đâu. Cả người đầy mùi rượu, khó ngửi chết đi được.”
Ai bắt cậu ngửi?
Tô Hạ Hoan bước vào phòng tắm, càng nghĩ tới lời Tô Triệt nói lại càng cảm thấy ấm ức. Thế nào gọi là bảo bạn gái cũ của anh ngủ ngoài sô pha. Cô đâu có suy nghĩ đó chứ? Anh nghĩ như thế có phải là sợ cô làm bạn gái cũ của anh ấm ức không? Bảo vệ người ta như thế sao còn đối xử nhẫn tâm với người ta?
Lẽ nào vì điều kiện gia đình Vương Tư Hàm quá tốt, người ta không để ý tới anh, thế nên lấy tiền ép anh đi. Dĩ nhiên Tô Triệt sẽ không cần tiền của đối phương. Anh vẫn có một chút khí phách của mình. Nhưng anh đã bị thái độ này của đối phương và hiện thực của xã hội kích động, vì vậy mới chia tay Vương Tư Hàm, rời khỏi thành phố B. Nếu đúng như vậy thì tất cả sẽ đều được giải thích một cách hợp lý. Sau khi tự tưởng tượng ra một loạt các tình huống “ngược luyến tình thâm”, Tô Hạ Hoan chỉ muốn xông thẳng ra ngoài nói với Vương Tư Hàm rằng: Đừng đau lòng nữa, giữa hai người chỉ là hiểu lầm thôi, sau khi vượt qua được những thử thách này, trời sẽ lại sáng, cầu vồng sẽ hiện lên sau cơn mưa.
Tiếc là cô không thể lao ra ngoài được, thậm chí ban nãy vì quá kích động, cô còn quên mang theo quần áo ngủ vào đây.
Cô vừa ép bản thân cởi quần áo bẩn ra vừa tự mắng mình mềm lòng, đáng lẽ không nên để Tô Triệt dọn tới đây. Nếu không bây giờ có quên quần áo thì sao chứ, trng nhà vẫn chỉ có mình mình, trần như nhộng quay về phòng lấy cũng không có gì quá đáng.
Dĩ nhiên Tô Hạ Hoan sẽ không để Vương Tư Hàm ngủ ngoài sô pha mà ngủ chung phòng với cô.
Sau khi Vương Tư Hàm trò chuyện với Tô Triệt, cô ấy có vẻ trầm mặc hơn rất nhiều. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô ấy yên tĩnh nằm lên giường, khiến Tô Hạ Hoan có cảm giác cô ấy đã ngủ say rồi.
Dĩ nhiên Vương Tư Hàm không ngủ được: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Tô Hạ Hoan giật mình bởi câu hỏi bất thình lình của Vương Tư Hàm: “Tôi... đang nghĩ khi nào thì căn nhà của tôi sửa xong, khi nào tôi mới được dọn về đó ở.”
Vương Tư Hàm trầm mặc giây lát: “Chỗ này không tốt à?”
“Ở chung với người khác chung quy cũng bất tiện, chỗ này có tốt thế nào cũng là nhà của người ta, chứ không phải là nhà của mình.”
“Kể cũng phải.”
“Gia đình cô có phải rất có điều kiện không?”
“Hả?”
“Chứ không phải Tô Triệt bị bố mẹ cô dùng tiền kích động rồi bỏ đi à?”
Khuôn mặt Vương Tư Hàm vẽ đầy những dấu hỏi chấm khó hiểu. Sau khi biết được ý tưởng táo bạo trong đầu Tô Hạ Hoan, cô ấy phá lên cười, sau đó không kiềm chế được xoa đầu cô: “Được quen biết cô thật tuyệt, thật đấy.”
***
Ngày hôm sau, Tô Hạ Hoan nghiêm chỉnh đi làm, còn Tô Triệt xin nghỉ để đi cùng với Vương Tư Hàm. Khuôn mặt Tô Hạ Hoan đầy ai oán, nhưng cứ nghĩ tới việc Tô Triệt xin nghỉ sẽ bị trừ lương, còn mình cung cúc tận tụy đi làm sẽ được bảo đảm về lương lậu, tâm trạng cô lại phấn khởi hẳn lên.
Nhưng khi Tô Hạ Hoan tới công ty, Tôn Phương bảo chị ấy cảm thấy với vị trí của giám đốc Tô Triệt và sự kỳ vọng của công ty dành cho cậu ấy, có lẽ sẽ không thể bị trừ lương. Cả người Tô Hạ Hoan lập tức cảm thấy không ổn, vì sao lại nói sự thật này cho cô biết chứ?
Hôm nay nhưng câu chuyện bà tám trong công ty vẫn xoay quanh Tô Triệt và bạn gái cũ. Cộng thêm việc Tô Triệt xin nghỉ phép là sự thật rành rành trước mắt, chắc chắn anh đi cùng bạn gái cũ rồi. Tô Hạ Hoan rất muốn tung tin rằng đay không phải suy đoán mà là sự thật một trăm phần trăm. Ai ở đây cũng có tiềm năng để trở thành một thám tử Sherlock Homes.
Mọi người đều hào hứng đặt cược, đoán xem Tô Triệt liệu có từ chức và cùng bạn gái trở về thành phố B không.
Nhưng người cược Tô Triệt sẽ về đều cho rằng khúc mắc giữa hai người họ chỉ là hiểu lầm. Hôm qua Tô Triệt thể hiện thái độ đó với cô gái kia chẳng qua chỉ đang trút bỏ bất mãn trong người. Sau khi chút bỏ hết rồi, đương nhiên sẽ làm lành như xưa. Huống hồ bạn gái cũ của người ta đúng là quá xinh đẹp, đã đuổi theo tới tận Yên Xuyên rồi, có mấy người đàn ông có thể từ chối phần tình cảm này đây?
Còn những người cược Tô Triệt không quay lại thì cho rằng, hành động hôm qua của Tô Triệt chính là muốn cho đối phương chết tâm. Nếu như vậy, anh ấy dĩ nhiên không thể quay về thành phố B, chưa biết chừng vì muốn trốn cô gái ấy, anh mới chạy về Yên Xuyên, bây giờ làm sao có thể trở lại được?
Tới lượt Tô Hạ Hoan đặt cược, cô vô cùng đắn đo. Nếu cược Tô Triệt sẽ quay về đó, hình như lòng cô không mấy vui vẻ. Còn nếu cược Tô Triệt không quay về, hình như lại trù éo người ta không đến được với nhau. Thế nên cô dứt khoát bỏ cuộc.
Tôn Phương và Trần Vân Nhã đều cảm thấy bất ngờ. Một người quyết đoán và dứt khoát như Tô Hạ Hoan cũng có lúc phải băn khoăn.
Tô Hạ Hoan ngượng ngập nói: “Có phải mấy người quên rồi không, người này là đối thủ cạnh tranh của tôi, cướp đi vị trí mà tôi mong mỏi. Để không khiến bản thân bị nghi ngờ là giậu đổ bìm leo, những chuyện sau này của anh ấy tôi đều né tránh.
Trần Vân Nhã: “...”
Tôn Phương: “...”
Ngày hôm nay, Tô Hạ Hoan trải qua một cách mơ màng hỗn độn. Khi trở về chung cư, cô lập tức nhìn thấy ngay đôi giày để ngoài cửa ra vào. Tô Triệt vẫn chưa quay về thành phô B, mọi thứ trong nhà dường như không có quá nhiều thay đổi. Cô không kìn được đẩy cửa phòng tô Triệt ra, thấy đồ dùng cá nhân của anh đều còn nguyên. Nhưng cô cũng không cảm thấy quá vui mừng. đồ đạc chỉ là vật ngoài thân, nếu anh nhất thời kích động muốn đi ra đi cùng Vương Tư Hàm, bỏ lại hết những thứ này cũng không phải điều không thể.
Trong thâm tâm, rốt cuộc hy vọng Tô Triệt đi hay không đây?
Bản thân cô cũng không biết nữa.
Thật phiền phức, cô vỗ nước lạnh lên mặt, rồi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.
Bao nhiêu năm qua, cuộc sống không có Tô Triệt, cô vẫn sống thoải mái vui vẻ đấy thôi. Có bạn bè, có bạn trai, có những chuyện thú vị, không thiếu một thứ nào. Cuộc sống trải qua phong phú và nhiều màu sắc. Bây giờ có Tô Triệt rồi, nhưng sao ngược lại cô bỗng cảm thấy tinh thần rối loạn vậy?
Cô tự biết những khuyết điểm trong tính cách của mình. Cô luôn suy nghĩ rằng nếu cuối cùng đã không thuộc về mình thì từ đầu rời xa là tốt nhất. Cô cố gắng sửa đổi những khiếm khuyết của bản thân, nhưng hình như vẫn chưa ổn lắm. Ví dụ bây giờ, nếu Tô Triệt rời xa, sự bất mãn lớn nhất của cô chính là: Nếu anh đã muốn đi, vì sao còn quay về đây, ảnh hưởng tới cuộc sống của cô?
Nhưng suy nghĩ Tô Triệt muốn ra đi một khi dấy lên thì không thể xua tan đi được.
Cô ngồi co cuộn trên bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc nhưng không hút nổi. Cô chỉ lặng lẽ ngửi mùi hương của nó và thấy kỳ lạ vì sao nhiều người mê muội vì nó như vậy.
Vương Tư Hàm là một cô gái tốt, tuy rằng mới tiếp xúc nhưng cô có thể đưa ra một lời nhận xét quả quyết như vậy. Nếu Tô Triệt và Vương Tư Hàm đến với nhau, chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?
Tô Hạ Hoan vô thức nhớ tới cảnh Vương Tư Hàm cố chấp ngồi trên chiếc sô pha ngay trước cửa công ty. Điệu bộ cố làm ra vẻ kiên cường chờ đợi giống như nếu không gắng gượng thì cô ấy sẽ sụp đổ vậy. Sự bất lực và tuyệt vọng ấy khiến Tô Hạ Hoan không đành lòng để cô ấy thất vọng.
Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là cứ mãi chờ đợi trong vô vọng.
Một điếu thuốc cháy hết, cô lại châm cho mình một điếu khác.
Vào một mùa hè của rất nhiều, rất nhiều năm về trước, cô cũng từng đợi một người như vậy. Cô ngồi bên bờ sông Bạch Hồ, tâm trạng hôi hộp xen lẫn kỳ vọng, bị ép phải ngắm nguyên một buổi hoàng hôn. Chỉ có điều tới khi mặt trời đã lặn, màn đêm từ từ buông xuống, người kia vẫn chưa tới. Lúc đó cô bắt đầu hoang mang, có ý định bỏ đi, nhưng lại sợ nếu mình cứ đi như vậy, đến lúc anh tới thì sẽ bỏ lỡ nhau. Suy nghĩ này lướt qua đầu cô không biết bao nhiêu lần. Cô cũng an ủi mình như thế không biết bao nhiêu lần. Và một đêm dài cứ thế trôi qua.
Đó là một đêm dài miên man, cũng là một đêm trôi qua chóng vánh, định sẵn sẽ là một vệt mực đen không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô.
Khi bình minh ló rạng, khi mặt trời một lần nữa mọc lên, hình như cuối cùng cô mới nhận ra một sự thật. Anh sẽ không tới.
Từ đó về sau, cảnh sắc Bạch Hồ không bao giờ có thể khiến cô rung động được nữa. Cô từng nhìn thấy cảnh hoàng hôn đẹp nhất, cũng từng được ngắm cảnh bình minh tuyệt vọng nhất thì tất cả những phong cảnh khác đều trở thành mây khói. Cũng giống như cô muốn coi người ấy như một làn mây trôi qua trước mặt vậy.
Sau đó, khi cô cố làm ra vẻ kiên cường, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có thể cười chính mình thì cô lại bất ngờ và bối rối khi nhìn thấy Tô Triệt.
Con người cô đã đợi cả một đêm, anh chưa từng xuất hiện, nhưng khi cô không đợi nữa, anh lại dễ dàng hiện ra trước mắt.
“Tô Hạ Hoan, vui lắm sao? Chuyện này đừng có lần thứ hai nữa.”
Anh nhìn cô giận giữ như thế, sau đó quay người bỏ đi.
Lần đầu tiên Tô Hạ Hoan biết thì ra giả vờ cười cũng khó khăn đến vậy. Bởi vì vô thật sự không cười nổi, cho dù phải ép mình cười thì cũng chỉ ép ra nước mắt mà thôi.
Lúc đó cô làm sao biết cách giấu kín cảm xúc của mình, cũng không mặt dày như bây giờ. Cô ấm ức, tủi hổ trở về phòng, trùm chăn khóc òa.
Nếu là bây giờ, cô có thể mắng anh một trận, tiện thể bồi thêm vài cú đá. Nhớ lại ký ức đã qua, Tô Hạ Hoan càng tiếc nuối sao năm xưa mình không hề phản kích gì, đến nỗi để chuyện này chỉ còn là nỗi niềm cảm khái của riêng cô. Tô Triệt hoàn toàn không để trong lòng. Thế là cô càng lúc càng cảm thấy không cam tâm, muốn rời xa anh, muốn anh biến đi cho khuất mắt. Mỗi lần anh đối tốt với cô, đều bị cô coi là một hành động giả tạo.
Tô Hạ Hoan vò đầu bứt tóc: Haiz, sớm biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này rồi, bây giờ nghĩ lại có đáng gì đâu.
Có lẽ nếu Tô Triệt đi thật thì mình không còn “nhân công” lao động miễn phí đó nữa. Thử nghĩ một chút, sau này cô kết hôn, nếu cô phải đi bắt gian thì sẽ chẳng tìm được người nào đi cùng. Nhưng buộc phải có đồng đội, nếu không bắt được hai kẻ xấu xa đó mình sẽ thiệt thòi biết bao. Thế thì phải gọi Tô Triệt cùng đi, sau đó mình đứng một bên khóc, còn Tô Triệt thì chịu trách nhiệm đánh người. Cho dù đôi “cẩu nam nữ” đó đòi kiện cáo cũng sẽ kiện Tô Triệt, bời vì cô không ra tay đánh ai. Một kết thúc hoàn hảo.
Tô Hạ Hoan cũng phải phì cười vì trí tưởng tượng của mình.
Nếu Tô Triệt biết được hình ảnh hiện lên trong đầu cô, anh sẽ mất hiết hình tượng mà mắng một câu: Mẹ kiếp, có thần kinh đâu mà đi bắt gian cùng cậu!
Việc này cũng hết cách thôi. Ai bảo mỗi lần xem thời sự về mấy tin bắt gian, cô đều tưởng tượng ra mình sẽ phải một lần trong đời rơi vào hoàn cảnh ấy, sau đó lên sẵn kế hoạch nhất định không thể trở thành người bị bắt nạt. Bị người ta phản bội cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể bị người ta ăn hiếp. Đây là vấn đề thể diện.
Khi tưởng tượng của cô kết thúc cũng là lúc ngoài cửa chính có tiếng động vọng vào.
Đây là ưu điểm của một căn nhà nhỏ, chỉ một tiếng mở cửa cũng không thể che giấu.
Tô Hạ Hoan vô cùng quyến luyến bỏ điếu thuốc trong tay xuống rồi uể oải đi ra khỏi phòng, vừa hay chạm phải ánh mắt Tô Triệt nhìn tới. Bầu không khí chỉ còn lại sự ngượng ngập.
“Một mình cậu à?” Tô Hạ Hoan vừa hỏi vừa chạy ra ngoài tìm người, giống như anh đang lén lút giấu một ai đó khác vậy.
“Nếu không thì sao?”
“Người yêu cũ của cậu... Vương Tư Hàm đâu?”
Tô Triệt cảm thấy khó hiểu: “Cậu quan tâm cô ấy đến vậy sao?”
Tô Hạ Hoan ngồi phịch xuống sô pha, ôm lấy chiếc ghế đáng yêu của mình: “Tôi và cô ấy tuy chỉ vừa quen biết nhưng sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện con người cô ấy rất tốt. Nếu được quen biết sớm hơn, có lẽ hai chúng tôi đã trở thành những người bạn thân.”
Tô Triệt nhìn cô bằng một ánh mắt khá phức tạp, tạ ơn trời đất là hai người họ không quen nhau quá sớm.
Tô Hạ Hoan trịnh trọng nói: “Tô Triệt, tôi muốn thu lại một lời đánh giá về cậu.”
“Hả?”
“Trước đây tôi cho rằng mắt nhìn người của cậu không tốt, dù có đeo kính mắt số lớn nhấtcũng không cứu vãn nổi. Nhưng bây giờ tôi lại thấy, thật ra cậu nhìn người cũng không tệ đâu.”
Tô Triệt thầm nghĩ: Tôi có thể không biểu đạt sự cảm kích của mình không?
Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi: “Thật đấy. Sau khi gặp Vương Tư Hàm, bản thân tôi cũng cảm thấy tự ti. Cô ấy quá xinh đẹp và giỏi giang, hồi đại học còn vừa đi học vừa đi làm để nâng cao năng lực, đâu có giống tôi chỉ biết ăn chơi là giỏi. Nhưng quan trọng hơn cô ấy là người nghiêm túc và thủy chung trong chuyện tình cảm, vẫn luôn một lòng một dạ với cậu. Cậu có thể thích cô ấy, chứng tỏ mắt nhìn người rất tốt.”
Tô Triệt đợi những lời tiếp theo, bởi vì cô thực sự giống như chuẩn bị tung bom.
“Thế nên tôi ủng hộ hai người đến với nhau. Khi nào cậu quay về thành phố B, để tôi mua vé máy bay cho cậu. Tôi có một tấm voucher ưu đãi một vé năm nươi đồng, quá hời.”
Tô Triệt tay chống hông đi đi lại lại trong phòng khách. Ánh mắt Tô Hạ Hoan cũng nhìn theo từng bước chân của anh, xoay nhiều đến độ mắt cô nhức mỏi: “Cậu ngại phải thừa nhận với tôi chuyện quay về với người cũ à? Tôi không cười cậu đâu.”
Tô Triệt không nhịn nổi, phải đưa tay lên xoa trán.
Tô Hạ Hoan nhấn mạnh: “Vương Tư Hàm là một cô gái tốt. Thời buổi này đàn ông tốt đã hiếm nhưng phụ nữ tốt cũng không còn là bao. Cậu phải biết trân trọng.”
“Đúng thế, ví dụ như cậu không phải người phụ nữ tốt.”
Tô Hạ Hoan đang trực rơi nước mắt vì một con người vĩ đại và lương thiện như mình thì bỗng trợn tròn mắt, nhảy dựng lên khỏi sô pha: “Tôi không tốt chỗ nào hả, tôi...”
Không hay đỡ các ông bà già qua đường, vì không muốn nhường ghế khi lên xe buýt mà hay ngồi ở vị trí sát cửa sổ, ngồi tàu điện ngầm cũng ngồi sát cửa sổ, đi đường nhặt được hai mươi đồng cũng không giao nộp cho chú công an, ngược lại còn thấy mình may mắn quá và đem tiêu luôn, trên đường gặp người hành khất cũng không mảy may động lòng trắc ẩn, chỉ cảm thấy mấy người làm ăn mày bây giờ thật nỗ lực, làm sao đáng thương cho được.
Tô Hạ Hoan nhẫn nhịn một lúc lâu. Những chuyện tốt cô từng làm hình như chỉ là đóng góp tiền từ thiện cho hội Chạy bộ trên Alipay. Nhưng đó là tiền dành để trồng cây năng lượng. Cô nhìn trúng loài cây hồ dương, cần phải có hơn hai mươi vạn năng lượng. Gần như ngày nào cô cũng phải nhìn nó một lần, để thể hiện mình không quên nó và đang nỗ lực cố gắng thế nào.
Việc buồn nhất của đời người là không tìm ra được lý do để phản bác, khiến người ta quá đau khổ.
“Nhưng từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng làm việc xấu, không vi phạm đạo đức, không tăng thêm gánh nặng cho xã hội, cũng không làm chậm sự phát triển GDP của Yên Xuyên. Tôi tự cho rằng mình vẫn chưa đến nỗi nào.”
“Thật ra cậu cũng có ưu điểm.” Tô Triệt vô cùng chân thành: “Ví dụ như lương thiện, nhất là khi nỗ lực làm bà mối tác hợp cho một đôi đã chia tay.”
Câu này thật khó nghe, làm bà mối thì thôi đi, nhưng lương thiện là thật mà: “À, thế nên cậu tới để tặng quà đáp lễ tôi à?”
“Đúng thế!”
“Đưa thẳng tiền mặt đi, tặng quà với nói mấy lời đầu môi thô tục lắm.”
“Đừng có mơ.”
Tới cuối cùng, Tô Hạ Hoan vẫn biết được sự thật Tô Triệt đã tiễn Vương Tư Hàm lên máy bay. Xem ra cô ấy không thể tới Yên Xuyên nữa và Tô Triệt cũng không thể quay về thành phố B được nữa.
Còn về lý do, Tô Triệt đưa ra một nguyên do rất đơn giản: Tô Hạ Hoan nói rất đúng, Vương Tư Hàm là một cô gái tốt, thế nên anh không xứng với cô ấy.
Tô Hạ Hoan trừng mắt nhìn anh với biểu cảm trách móc: “Cậu chỉ đưa cô ấy ra sân bay thôi sao? Sao cậu có thể làm vậy chứ? Cô ấy vốn đang khó chịu trong lòng mà cậu còn làm vậy.”
“Thế phải làm sao?”
“Cậu phải đưa cô ấy tới thành phố B rồi quay trở lại chứ.”
“Tôi ăn no quá nên không gượng nổi.”
“Chứ không phải cậu chưa ăn tối à?”
...
Tóm lại, Tô Hạ Hoan vẫn cảm thấy Tô Triệt quá nhỏ mọn. Ngay cả vé máy bay của Vương Tư Hàm cũng là cô ấy tự bỏ tiền mua, Tô Triệt còn không biết đường mua giúp người ta!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận