Sau khi bước vào phòng làm việc của Triệu Hồng. Tô Hạ Hoan bỗng có cảm giác giống như hồi cấp ba bị gọi vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm cấp ba khuyên nhủ hết lời, báo cô đừng yêu sớm, sẽ ảnh hưởng tới việc học hành. Triệu Hồng thì hết lời khuyên nhủ cô đừng vi phạm quy định mới mà công ty vừa đặt ra, nếu không Triệu Hồng cũng không ngại giết gà dọa khỉ, mang người vi phạm đầu tiên ra khai đao.
Tô Hạ Hoan xoa mũi, gật đầu không phản bác. Gọi riêng một mình cô vào văn phòng thế này là có ý gì? Lẽ nào mỗi người đều sẽ bị cảnh cáo như vậy một lần? Sự thật chứng minh cô suy nghĩ hơi nhiều. Ngoài cô ra thật sự không còn ai khác được hưởng đãi ngộ này.
Tô Hạ Hoan ngồi trước bàn làm việc của mình, đăm chiêu hồi lâu. Lẽ nào cô giống một người đang yêu đương với ai đó lắm sao? Cô nhìn quanh quất một vòng, vì sao bản thân cô không phát hiện ra có ai đó đang yêu đơn phương mình nhỉ?
Đến nỗi vào bữa trưa, khi Trần Vân Nhã và Tôn Phương đồng thời hỏi về chuyện này, Tô Hạ Hoan còn ngây ngô hơn họ: “Tôi không biết, chị ta chỉ bắt tôi tuân thủ đúng quy định. Hai người bảo chị ta làm vậy là có ý gì?”
Trần Vân Nhã lắc đầu. Vốn dĩ trong công ty thời gian này không ai có ý đồ với Tô Hạ Hoan. Nguyên nhân rất đơn giản, với tác phong sinh hoạt của Tô Hạ Hoan, người đàn ông bình thường sẽ không nuôi nổi. Chỉ riêng thói quen thích mua đồ đạc bừa bãi của cô đã hiếm người chịu được rồi, vì mọi người đều chỉ là những công nhân viên chức bình thường.
Lâm Hàn nhướng mày, Tô Hạ Hoan này giả vờ thật giống. Sao không tham gia và showbiz làm diễn viên chứ? Nhưng chính cô ta cũng tự tưởng tượng trong đầu, với vẻ ngoài này, Tô Hạ Hoan thật sự đủ tiêu chuẩn để bước chân vào giới giải trí. Kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, chưa biết chừng còn nổi tiếng cực nhanh. Ngay cả câu chuyện tưởng tượng này cũng khiến bản thân cô ta nghẹn lời.
Tô Hạ Hoan không quá quan tâm về chuyện này. Tới giờ tan tầm, cô vẫn vui vẻ bắt xe về nhà, bởi vì cô tan ca trước giờ.
Bố cô gọi điện thoại tới, nói rằng sẽ mang cho hai người họ món xúc xích và thịt muối đã làm xong năm nay. Tô Hạ Hoan đương nhiên phải tích cực trở về thể hiện sự tôn trọng của mình đối với phụ thân đại nhân.
Tô Hạ Hoan bước chân qua cửa chưa tới mười phút thì Tô Minh cũng tới, vừa nhìn là biết ông căn giờ rất chuẩn.
Tô Minh xách túi lớn túi nhỏ bằng một tay, còn tay kia thì kéo theo một chiếc túi miệng rộng.
Tô Hạ Hoan cay cay mắt nhìn bố mình. Dáng vẻ lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ thế này có khác gì một ông nông dân mới lên thành phố đâu? Cô gần như có thể tưởng tượng được cảnh bố phải vất vả kéo đồ xuống xe, sau đó hòa mình vào dòng người đông đúc. Hình tượng một người cha hiền lành chất phác nhưng yêu thương con gái hết mực lúc này rõ nét hơn bao giờ hết.
“Bố, xuống tàu cao tốc rồi, bố tới đây bằng cách nào?”
“Bố bắt taxi.”
“Ơ? Thế trước khi bắt taxi ạ?”
“Thì nhờ người xách hộ. Bố con có phải ngốc đâu? Lại tự xách chắc? Mà nói đi cũng phải nói lại, hai đứa thuê nhà trong khi này thuộc dạng đắt chứ không rẻ tiền gì. Xuống taxi rồi bố gọi bảo vệ qua xách giúp, họ đã giúp bố xách thẳng lên tới thang máy.”
Hình tượng người bố hiền từ trong trái tim Tô Hạ Hoan lập tức vỡ vụn.
Tô Minh vừa lấy thứ trong túi miệng rộng ra vừa giảng giải với Tô Hạ Hoan: “Năm nay gia đình mình với nhà cô chú con mua chung một con lợn làm xúc xích và thịt muối. Cô chú con bảo năm nay làm sớm một chút. Mấy bữa nữa trời trở lạnh, mọi người đều bận rộn. Con thích ăn óc nên phần đầu là của nhà mình. Bố đã cất công tới nhà hàng học cách kho làm sao cho ngon, lần này mùi vị chắc không tệ đâu.”
Tô Minh ngẫm nghĩ một lát: “Xúc xích và thịt muối đều được rửa sạch sẽ rồi. Bỏ thẳng vào tủ lạnh, khi nào ăn mang ra nấu là được.”
Tô Hạ Hoan để tất cả vào ngăn đá.
Tô Minh bày cái túi còn lại ra: “Đây là cam đỏ năm nay, mang lên cho hai đứa một ít, nhưng phải qua một thời gian nữa ăn mới ngon. Đúng rồi, biết con thích ăn loại này, bố và mẹ con đã tới nhà người ta đặt hàng ba cây, tới lúc đó chỉ cần qua hái thôi.”
Tô Hạ Hoan cảm thấy hình tượng người bố cao lớn vĩ đại của mình lại được dựng lên rồi.
“Bố, bố uống ít nước đi. Bố có đói không, có muốn ăn chút gì không?”
Tô Minh xua tay: “Bố mua vé chuyến tàu tối rồi, phải đi ngay bây giờ đây.”
Tô Hạ Hoan rối rít: “Sao bố không để con mua cho?”
Mua vé có thể giành được hơn một trăm năng lượng.
“Lúc tới mua vé, bố hỏi luôn có mua được vé chiều về không. Người ta nói được, lấy hai vé cùng lúc luôn, lát nữa bố không phải ra lấy nữa.”
Tô Hạ Hoan: “...”
Tô Minh thật sự hơi vội: “Mẹ bảo bố hỏi con, mấy chai lọ của con có cái nào không cần nữa không, bảo bố mang về cho mẹ con dùng.”
“Có ạ.” Tô Hạ Hoan vội vàng chạy vào lấy mấy loại mỹ phẩm mình hay mua: “Loại này dùng để thu nhỏ lỗ chân lông, loại này dùng để chống lão hóa, loại này dùng để điều hòa sự cân bằng lượng dầu... Mẹ không nói mẹ cần loại nào ạ?”
Tô Minh gật đầu: “Mẹ con nói rồi, loại nào đắt nhất ấy, như vậy mới thể hiện được sự hiếu thảo của con.”
Tô Hạ Hoan ủ dột lấy ra một chai: “Loại nước thần này là đắt nhất.”
“Nước thần? Dùng vào có thể giống như thần tiên hay sao?”
Tô Hạ Hoan: “...”
Tô Minh nhìn con mình bằng ánh mắt rực sáng: “Con gái à, bố có gì có thể dùng được không?”
“Lần sau ạ, lần sau sẽ có thứ bố dùng được.”
Tô Minh gật gù, mấy loại nước thần tiên gì đó, mình và bà xã dùng chung là được rồi.
Tô Hạ Hoan nhanh nhẹn xếp gọn nào nước thần, nào kem dưỡng ẩm, nào xịt khoáng, rồi trao lại cho bố. Sau đó cô cảm thấy nên gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, nói cho mẹ biết hiệu quả và cách sử dụng của mấy thứ này.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tô Minh cũng đi ngay.
“Bố, có cần con đưa bố ra ga tàu cao tốc không ạ?” Tô Hạ Hoan thuận miệng hỏi.
“Cũng được.”
Tô Hạ Hoan nghĩ bụng: Con thật sự chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
“Bố, con cảm thấy bố từng này tuổi rồi không cần ai phải đưa đón đâu ạ. Nếu không người ta sẽ nghĩ bố là người già lẩm cẩm chuyện gì cũng không biết, ngay cả ngồi tàu cũng phải có người đưa người đón...”
“Không, bố cảm thấy con bắt buộc phải đưa bố ra, như vậy người khác mới khen con có hiếu với bố mẹ.”
Tô Hạ Hoan: “...”
Cuối cùng, Tô Hạ Hoan vẫn đưa bố mình ra ga tàu cao tốc. Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ xuất phát, Tô Hạ Hoan bèn cùng Tô Minh ngồi bên ngoài trò chuyện, bởi vì đi vào trong ga rồi, ông chỉ có thể cô độc một mình ngồi trên ghế đợi mà thôi. Dù bên cạnh có đông người đến mấy cũng chẳng liên quan gì tới mình.
Hình ảnh lẻ loi cô đơn đó mới thực sự là dáng vẻ khiến Tô Hạ Hoan xót xa nhất.
“Bố, bố có muốn ăn gì đó không?”
Tô Minh lắc đầu: “Về nhà mất bao nhiêu thời gian đâu, mẹ con nấu xong cơm rồi, đang đợi bố về ăn!”
Tô Hạ Hoan gật gù, im lặng một lúc cô lại nói: “Sau này con muốn tìm một người đàn ông chịu về nhà ăn cơm với con.”
Tô Minh xoa đầu con gái, ý tứ sâu xa nói: “Sắp rồi.”
Tô Hạ Hoan ngơ ngác nhìn ông. Tô Minh cười tít mắt. Sắp đến Tết rồi, chương trình xem mặt một năm một lần sắp tới!
Còn hai mươi lăm phút nữa là tới giờ tàu chạy, Tô Hạ Hoan đưa bố mình ra cửa soát vé, vừa xếp hàng cùng ông vừa dặn dò ông lên tàu rồi sẽ phải đi qua bao nhiêu cửa thông, hàng của toa số 1 đến toa số 8 ngược lại với hàng của toa số 9 đến toa số 16. Lúc xếp hàng phải nhìn kỹ xem mình ngồi toa nào để xếp hàng ở đâu. Thật sự không biết thì phải nghe người ta thông báo trên loa...
Tô Hạ Hoan nhìn theo bóng bố mình khuất sau thang máy, bấy giờ mới quay người đi tìm ga tàu điện ngầm để trở về nhà. Chỉ loáng một cái đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Tô Hạ Hoan thầm vui vẻ trong lòng. Nếu tính toán không sai thì lúc bố cô xuống tàu cũng là lúc cô về tới căn hộ của mình, lại một lần nữa phải khen tốc độ kinh người của tàu cao tốc.
Tô Hạ Hoan chợt nhìn thấy Tô Triệt đứng ở cửa chung cư, có vẻ đang chuẩn bị ra ngoài: “Câu đi đâu vậy?”
“Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
Tô Triệt khinh bỉ: “Cả bữa cơm cho bố mà cậu cũng không nỡ bỏ tiền à?”
“Bản thân tôi cũng chưa ăn, hiểu không?”
“À, có tiến bộ, ngay cả mình cũng không nỡ bỏ tiền.”
Tô Hạ Hoan xoa tay lên bụng mình. Cô thật sự rất đói, sớm biết vậy cô đã ăn trên đường về, kết quả lại bị người ta chế giễu.
Tô Triệt cười cười: “Đi thôi, ra siêu thị mua đồ, tôi cũng chưa ăn gì.”
“Ấy, sao cậu lại chưa ăn cơm?”
“Quên mất.”
“Việc này mà cũng có thể quên được? Tôi cảm thấy những người có thể quên được ăn...” Tô Hạ Hoan nhìn thẳng vào mắt anh: “Đều là nhân tài. Cậu thấy không, người có thể quên được ăn chắc chắn đều là mấy nhà khoa học hoặc nhà nghiên cứu, vì làm việc quá chú tâm và chăm chỉ đến quên luôn cả nhu cầu của bản thân mình.”
“Cảm ơn cậu.”
Tôi không có ý khen cậu đâu.
Hai người cùng nhau đi dạo trong siêu thị. Chẳng mấy chốc xe chở đồ đã đầy ụ. Tô Hạ Hoan nhìn những người khác mua hàng, hầu như đều chỉ mua một, hai loại rau với số lượng ít. Đâu có giống như cô, mua cây du mạch cũng phải mua cả túi to.
Thật ra việc mua thức ăn ở đây khá thuận tiện, hoàn toàn không cần mua về dự trữ sẵn. Nhưng Tô Hạ Hoan đã thích món gì là sẽ mua thật nhiều. Ví dụ như cô muốn ăn thịt xào ớt cay, cô sẽ xách cả túi ớt cay về nhà. Dọc đường ít nhất phải có năm người hỏi cô: “Cô mở nhà hàng à?”
Thật ra mua nhiều thức ăn sẽ khiến người ta đạt tới cảnh giới đỏ mặt.
Sau khi Tô Hạ Hoan và Tô Triệt xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Tô Hạ Hoan chủ động đề nghị, bữa cơm tối nay sẽ do cô trổ tài nấu nướng.
Thế là Tô Triệt đứng ngoài cửa bếp đợi cô làm cơm. Tô Hạ Hoan đầu óc tê rần, có cảm giác bị giám sát thật bực bội.
Món cháo cô nấu rất đơn giản, chỉ cần cho gạo, khoai tây và bột canh vào nồi nước sôi rồi chờ đợi. Cháo nấu ra có mùi thơm của khoai tây vừa có cảm giác sền sệt sóng sánh khi khoai tây hòa tan vào cháo trắng.
Chiếc nồi bên cạnh dùng để hấp xúc xích. Cô đặc biệt thích ăn xúc xích nhà làm, chỉ cần rắc thêm một chút gia vị thì hương thơm đã lan tỏa khắp nhà. Nếu thêm cả ớt bột cay vào thì càng ngon hơn.
Đương nhiên còn phải xào một món mặn. Cô quyết định làm một món đặc biệt, miến xào chua cay.
Tô Triệt quả thực được mở rộng tầm mắt. Một củ khoai tây thái sợi xào với đậu đũa và rau du mạch, nêm gia vị vừa miệng là sẽ có một bát rau xào hấp dẫn.
Tô Triệt mang tâm trạng phức tạp nhìn cô nấu cháo và các món đi kèm: “Lần sau cậu nấu gì thì lên baidu tra trước đã.”
“Sao thế?”
“Tôi sợ cậu cho hỗn độn các món với nhau sẽ sinh ra độc tố.”
“Yên tâm đi, tôi tra baidu từ trước rồi, ăn được.”
Tô Triệt: “...”
Tô Hạ Hoan ung dung kể lại quá trình “tra baidu” của mình: “Trước kia có một lần tôi nảy ra ý tưởng, cảm thấy xào cà với nấm chắc là ngon lắm, nên đã lên baidu kiểm tra. Kết quả người ta không những giải thích rằng món đó không độc mà còn dạy tôi phải làm thế nào, khiến tôi cực kỳ thất vọng. Tôi cứ ngỡ đây là món do mình phát minh ra chứ. Kết quả, từ tám trăm năm trước người ta đã có món ăn ấy rồi.”
Tô Triệt: “...”
Tô Triệt nếm thử thành quả bữa ăn của Tô Hạ Hoan, mùi vị quả nhiên không tệ, nhất là món xúc xích được Tô Hạ Hoan nhiệt liệt đề cử. Nói theo cách của Tô Hạ Hoan thì chỉ có một cơ hội được ăn món xúc xích thơm ngon như vậy thôi. Lúc này nó còn chưa bị đông đá, có thể cắt ra để hấp, sau này cứng rồi chỉ có thể nấu lên thôi.
Tô Triệt từ bỏ ý định nói với cô cách thức rã đông thực phẩm.
Nhưng Tô Hạ Hoan lại không chịu tha cho anh: “Này, bố tôi còn biết mang xúc xích và thịt ướp muối lên cho tôi. Cậu xem bố cậu đi... Haiz, người ta hay nói trọng nam khinh nữ, sao cậu không được đãi ngộ như vậy nhỉ? Nhưng cậu đừng đau long, cậu thấy đấy, tôi không chê bai cậu. Mặc dù bố tôi mang xúc xích lên nhưng tôi không ngại chia sẻ với cậu.”
“Đó là vì trong này có một nửa của gia đình tôi nhờ bố cậu mang lên.”
“Phải, tôi thừa nhận, nhưng khúc xúc xích hôm nay là phần của nhà tôi.”
Tô Triệt: “...Cậu thắng rồi.”
Tô Hạ Hoan tiếp tục ra oai: “Còn chỗ cam đó kia nữa, cũng là của nhà tôi.”
“Ồ, tôi ăn rồi có cần trả tiền không?”
“Cần chứ, cậu không biết nó đắt cỡ nào đâu.”
“Ồ, tôi nhất định là không mua nổi.”
Tô Hạ Hoan liếc nhìn anh: “Bố tôi vất vả cực nhọc mang từ xa lên cho tôi, chỗ tiền này có thể tính toán được sao?”
“Thật ra tôi cũng không định ăn đâu.”
“Vậy... tôi tặng miễn phí cho cậu. Đáng thương quá, không ai mang đồ ăn lên cho, lại không có tiền để mua.”
Tô Triệt mím môi, nhìn cô hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc anh ăn hay không ăn thì tốt đây?
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Hạ Hoan đặt cho bố mình một đơn hàng sản phẩm chăm sóc da, còn tiện tay mua luôn một chai sữa rửa mặt. Hình như cô chưa tặng thứ gì cho Tô Triệt, ừm, cam đỏ không tính, coi như sữa rửa mặt tặng cho anh đi!
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
Vào một buổi họp nọ, Triệu Hồng sắc mặt hằm hằm gọi tên Tô Hạ Hoan.
“Công ty vừa ban bố một quy định mới, tuyệt đối không được hành xử trái quy định. Nhưng có một số người vẫn không coi quy định ra gì, tưởng rằng việc làm của mình không ai hay biết. Thật ra mọi người làm gì tôi đều biết rõ cả. Tôi chỉ muốn cho mọi người một cơ hội, thế nên giả vờ không biết gì mà thôi. Thật không ngờ, tôi giả vờ không biết thì người ta cũng giả vờ không thấy... Tô Hạ Hoan, cô có biết tôi đang nói đến chuyện gì không?”
Tô Hạ Hoan giật mình thon thót, thấy mọi người đều quay qua nhìn mình: “Tổng giám đốc Triệu, chị có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Công ty có quy định mới, tuyệt đối không phải là một tờ A4 biết ra như giấy lộn. Bất kỳ ai vi phạm đều sẽ bị xử lý. Hiểu rõ chưa?”
“Rõ.”
Triệu Hồng phì cười: “Tan họp. Tổ trưởng Tô qua phòng làm việc của tôi một lát.”
Tô Hạ Hoan cảm thấy thật vô lý, cô bị Triệu Hồng coi là thuộc hạ thật sao? Đúng là kỳ cục không hiểu nổi.
Tô Hạ Hoan bực bội đi vào phòng làm việc của Triệu Hồng, thật sự muốn nói thẳng vào mặt chị ta rằng: Có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng có năm lần bảy lượt hành động như vậy, rốt cuộc định làm gì chứ.
Sắc mặt Triệu Hồng còn khó coi hơn cả Tô Hạ Hoan: “Tôi từng cho cô cơ hội, chính cô là người không biết trân trọng.”
“Chị nói vậy là có ý gì?”
“Tới giờ này mà cô vẫn còn giả vờ được? Cứ tiếp tục đóng kịch mãi không thú vị gì đâu.”
“Tôi không hiểu ý chị, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi.”
“Công ty vừa ban bố lệnh cấm mới, không cho phép các đồng nghiệp trong cùng công ty yêu nhau. Nhưng cô thì sao, ngang nhiên vi phạm, không coi công ty ra gì. Cô cảm thấy tôi không làm gì cô được phải không?”
“Yêu đương?” Tô Hạ Hoan thật sự cảm thấy nực cười, sao bản thân cô lại không biết mình đang yêu vậy?
“Còn già mồm hả?” Triệu Hồng ném cho cô một xấp ảnh.
Tô Hạ Hoan nghi hoặc cầm lên xem. Toàn bộ đều là ảnh chụp chung của cô và Tô Triệt. Còn cả những bức ảnh họ cùng lên xe ở bãi đậu xe, cùng đi vào khu chung cư, thậm chí còn có bức ảnh họ cùng đi mua sắm trong siêu thị. Đầu óc cô ngơ ngẩn, trước hết là cảm thấy mấy bức ảnh như vậy tuy rằng không đặc biệt mờ ám, nhưng dường như đều sẽ khiến mọi người hoài nghi mối quan hệ giữa họ. Ngay sau đó, cô phẫn nộ cực kỳ, họ đã bị người ta theo dõi ư?
Không phải không đủ cảnh giác mà vốn dĩ sẽ không ngờ chuyện này lại rơi xuống đầu mình, dẫu sao thì mấy tình tiết trên phim ảnh hình như vĩnh viễn luôn cách mình một khoảng rất xa.
“Làm thế này là xâm phạm đời tư cá nhan của tôi rồi đấy? Có phải quá đáng lắm không?”
Triệu Hồng nhún vai: “Không làm vậy, với tính cách của mình, cô có chịu thừa nhận không?”
“Tôi cần phải thừa nhận chuyện gì?”
“Đến bây giờ mà vẫn còn ngụy biện được? Cô và Tô Triệt yêu nhau tức là vi phạm quy định của công ty. Cô chỉ cần thừa nhận chuyện này là được.”
“Nếu tôi không thừa nhận thì sao?”
Triệu Hồng phì cười: “À, muốn phủ nhận à. Tất cả những lần này đều là ngẫu nhiên, hai người không sống chung với nhau? Hay là hai người đã quen nhau từ trước và là người yêu của nhau từ trước? Hay thậm chí hai người là anh em ruột. Cái lý do này không tệ đâu, vì dù sao hai người cũng cùng một họ, nói ra đáng tin cậy hơn.”
Bấy giờ Tô Hạ Hoan dường như hiểu ra chuyện gì đó: “Hóa ra cái gọi là quy định mới chỉ để chuẩn bị cho tôi phải không? Nếu chị đã cho rằng tôi và Tô Triệt vi phạm nội quy của công ty thì vì sao chỉ gọi mình tôi vào văn phòng, không nên gọi luôn cả Tô Triệt cùng vào ư?
“Nhân viên trong cùng một công ty không được phép yêu đương, nhưng lại cho phép yêu đương người ở công ty khác.”
Thế tức là trong hai người chỉ có thể giữ lại một người. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt, nếu thật sự phải chọn một trong hai, Tô Hạ Hoan sẽ là người bị bỏ rơi.
Tô Hạ Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Sau đó thì sao, bắt tôi từ chức và để Tô Triệt tiếp tục ở lại công ty? Sau đó, chị sẽ tìm đại một cái cớ nào đó để xóa bỏ cái gọi là “quy định” kia. Hay thật. Có cần tôi tìm cho chị một lý do để xóa bỏ không? Chị đã suy nghĩ rất lâu và cảm thấy quy định này quá vô nhân tính. Nếu chị làm người thành thật một chút cũng có thể nói thẳng với mọi người, sở dĩ bày ra cái quy định này là vì chị đó kỵ...”
“Tô Hạ Hoan, cô làm vậy là sinh sự vô lý, không những vi phạm quy định của công ty mà còn tìm tôi làm loạn.”
“Tổng giám đốc Triệu, chính chị gọi tôi vào phòng làm việc của mình, hơn nữa vì sao tôi phải làm loạn? Tôi đâu có định rời khỏi công ty, sao có thể đắc tội với em gái của sếp được chứ?”
Triệu Hồng bật cười: “Cô châm chọc tôi dựa hơi anh trai sao? Tùy cô thôi, cô có bản lĩnh thì cũng có một người anh trai giỏi giang như vậy đi. Còn không có bản lĩnh thì ráng chịu.”
“Vậy tôi sẽ về chỗ tự chịu.”
Tô Hạ Hoan chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy. Vì bị đả kích nhân phẩm, hay vì cô là người bị từ bỏ không chút nể tình, hoặc vì một chuyện khác nữa? Chỉ biết rằng cô rất ấm ức, vô cùng ấm ức.
Vì cớ gì cô phải rời khỏi công ty chứ? Triệu Hồng muốn đuổi cô đi, cô phải đi ngay sao? Chính là không muốn để chị ta được như ý nguyện. Chị ta không muốn nhìn thấy mình, cô càng phải đứng trước mặt cho chị ta chướng mắt.
Tô Hạ Hoan dĩ nhiên không biết rằng, Triệu Hồng còn có sự sắp xếp khác.
Đối với Tô Triệt, thái độ của Triệu Hồng chắc chắn phải khác. Chị ta chỉ nhẹ nhàng bóng gió nhắc nhở một chút, sau đó lập tức sai người tăng lương và sắp xếp chỗ ở miễn phí cho Tô Triệt.
Triệu Hồng không tin chị ta cho Tô Triệt nhiều quyền lợi hơn, nhiều đãi ngộ hơn mà anh vẫn không rung động. Như thế, Tô Triệt chắc chắn sẽ mong Tô Hạ Hoan chủ động rời khỏi công ty. Nếu Tô Hạ Hoan không đi, chính Tô Triệt sẽ có ý kiến. Nếu Tô Hạ Hoan đi, Tô Hạ Hoan chắc chắn cũng sẽ có những suy nghĩ khác về Tô Triệt.
Không cần phải nhọc công tốn sức mà vẫn có thể đạt được kết quả như Triệu Hồng mong muốn.
Việc Triệu Hồng cần làm là chờ đợi cái kết đúng như tâm nguyện của mình.
Tô Hạ Hoan thật sự rất cứng đầu, không chịu từ chức, không chịu nghỉ việc. Dù sao thì da mặt cô rất dày, nhưng tất cả mọi việc trong tay cô đều được sắp xếp cho người khác. Cô tới công ty không cần phải làm gì hết, chỉ cần ngồi đó. Cô ngồi vài ngày đã có phần sốt ruột rồi.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra Tô Hạ Hoan bị đối xử ghẻ lạnh, rõ ràng là muốn công khai đuổi cô ra khỏi công ty.
Lúc Tô Hạ Hoan bị mọi người xa cách thì Tô Triệt lại được công ty trao trọn niềm tin. Triệu Thanh thậm chí còn đề nghị sẽ bồi dưỡng anh. Chỉ cần Tô Triệt đưa ra yêu cầu gì, công ty sẽ thỏa mãn vô điều kiện.
Tô Hạ Hoan có cảm giác giống như mình đang ở ngoài trời dầm mưa dãi nắng, còn Tô Triệt được ngồi trong phòng ấm áp ăn bánh gato vậy. Tuy rằng cô không biết ở cái nơi ấm áp đó anh có thấy thoải mái hay không, nhưng tưởng tượng thôi cũng đủ biết, hoàn cảnh của anh nhất định tốt hơn cô.
Thế nên sau khi về nhà, Tô Hạ Hoan đã nổi điên lên.
“Vậy mà cậu không buồn hỏi tình hình của tôi một tiếng.” Nghĩ tới việc anh sung sướng như vậy, cô thật sự rất ấm ức. Dựa vào đâu chứ? Tất cả đều bị hiểu lầm vậy mà đãi ngộ lại khác xa nhau như thế.
“Cậu có thể đi giải thích.” Tô Triệt đưa ra đề nghị cho cô. Dĩ nhiên anh biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô không nói, anh sẽ không chủ động nhắc đến.
Tô Hạ Hoan cười khẩy: “Giải thích để chị ta sung suống khi cậu vẫn còn độc thân à? Không bao giờ.”
Tô Triệt trò chuyện chân thành với cô về chuyện này: “Nếu cậu còn muốn ở lại công ty này, cậu có thể đi giải thích rằng hai chúng ta không có quan hệ gì hết. Như vậy, có lẽ cô ta còn lấy lòng cậu nữa...”
“Vì cậu nên mới lấy lòng tôi, tôi thèm chắc? Chẹp, chẹp, thôi, chính cậu muốn ở lại công ty thì có. Không những quyền cao chức trọng mà lương cũng được tăng. Đúng rồi, công ty còn sắp xếp cả nhà ở nữa. Quá tốt rồi. Quan trọng nhất chính là Triệu Hồng chủ động đưa ra quy định. Chị ta không thể tự vi phạm được đúng không. Đến cả chuyện cậu lo lắng nhất cũng sẽ không xảy ra đâu.”
Tô Triệt cười: “Cậu thật sự tin vào lý lẽ “Hoàng tử phạm pháp, tôi như dân thường” à? Cô ta vi phạm thì sao, ai có thể xử lý cô ta? Cô ta có thể lấy nó làm vũ khí đối phó với người khác, nhưng sẽ không đối phó với chính mình.”
“Vậy ý cậu là sao? Muốn tôi từ chức?”
“Thật sự thích công ty này đến vậy sao? Không nỡ rời xa?”
“Ai không nỡ chứ? Chỉ là tôi không phục thôi.”
Cô ngồi ở đó, đến đám thực tập sinh cô hướng dẫn cũng có thể chỉ chỉ trỏ trỏ. Ánh mắt dù vô tình hay cố ý của người khác phóng qua đều khiến cô thấp thỏm bất an, vô số lần muốn quăng luôn lá đơn từ chức cho xong. Chỉ là cô không phục, thật là ức hiếp người quá đáng.
“Vậy thì nghỉ việc đi, làm một cú bất ngờ không ai đoán được, để mọi sự không cam tâm và phẫn nộ của cậu đều có cơ hội xả hết ra ngoài.”
Tô Hạ Hoan cứ thế ngồi trong sự ghẻ lạnh suốt một tuần trời, vừa hay cũng làm việc tròn một tháng. Tới lúc đó công ty trả lương là phải trả nguyên cả tháng.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đều để lại đơn xin nghỉ việc rồi ra đi. Còn về bàn giao công việc? Ha ha, không có.
Bấy giờ Tô Hạ Hoan mới cảm thấy đã đời. Người ta xin nghỉ việc trước là để bàn giao công việc sau đó lĩnh lương. Cô không quan tâm. Nếu tiền lương một tháng có thể khiến cô chứng kiến dáng vẻ phẫn nộ của Triệu Hồng, cô cũng cảm thấy xứng đáng.
Thông qua Trần Vân Nhã và Tôn Phương, cô hay tin Triệu Hồng đang tức điên người, đập hết tất cả máy tính trong công ty. Bây giờ công ty vô cùng rối ren. Mọi người đều ngồi bàn tán về chuyện giữa cô và Tô Triệt, không biết được nội tình nên tò mò gần chết.
Nhưng tin tức trong công ty đều rất thống nhất: Tô Hạ Hoan bị Triệu Hồng đuổi việc. Nhưng lúc ra đi, chẳng hiểu dùng cách thức gì, Tô Hạ Hoan còn kéo được cả Tô Triệt theo cùng.
Cuối cùng Tô Hạ Hoan cũng được nở mày nở mặt.
Dưới sự gợi ý của Tô Triệt, Tô Hạ Hoan mới hiểu ra vấn đề. Dựa vào đâu cầm tiền lương một tháng để mua về cục tức của Triệu Hồng chứ. Cô gọi điện thoại cho Triệu Hồng, hỏi chị ta khi nào bên đó trả lương. Đương nhiên, nếu công ty sắp phá sản thì cô cũng không đành lòng giục lương, coi là quyên tiền cho công ty luôn.
Chỉ mười lăm phút sau, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đã được trả lương ngay lập tức.
Tô Hạ Hoan vui lắm, rộng rãi mờ Tô Triệt đi uống rượu.
Vẫn là quán bar đó, Tô Hạ Hoan kéo Tô Triệt tới trước mặt anh chàng bartender nọ: “Thấy chưa, tôi đưa anh trai tôi đến rồi này, lần trước cậu bảo nhớ anh ấy, đúng không?”
Anh chàng bartender: Sao tôi không biết là mình từng nói câu đó nhỉ?
Tô Hạ Hoan gọi mấy ly rượu, cùng Tô Triệt vừa uống vừa trò chuyện.
Thật ra cô không sung sướng và vui vẻ như cô nghĩ. Cú đáp trả của cô không phải dựa vào chính mình mà thông qua Tô Triệt. Không có Tô Triệt, cô có kiên cường hơn nữa cũng vẫn phải lầm lũi bỏ đi. Nhưng cô không hiểu, nếu không có Tô Triệt thì có lẽ những chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra.
Bản thân cô cũng khó xử, nên cảm ơn anh hay chửi rủa anh đây?
“Ly thứ nhất, thất nghiệp rồi, tôi là một kẻ không nghề ngỗng.” Tô Hạ Hoan tự uống.
“Ly thứ hai, tôi mơ hồ về tương lai của mình rồi.”
“Ly thứ ba, tôi bị đuổi đi đó.”
Tô Triệt giằng lấy ly rượu trong tay cô: “Chẳng phải có tôi cùng đi với cậu sao?”
“Cậu là tự động xin nghỉ việc, tôi là bị đuổi việc, giống nhau được sao?”
“Hình như không giống thật. Vậy cậu tiếp tục uống đi. Tôi không cần uống rượu, tôi không có lý do gì để mượn rượu giải sầu.”
Muốn đánh người thế không biết.
Tô Hạ Hoan gầm gừ: “Cậu có thể tránh xa tôi một chút không?”
“Vì sao chứ, tôi vì cậu mới nghỉ việc đấy.”
“Cậu chưa trả tiền thuê nhà cho tôi. Một nghìn đó coi như tôi bù đắp cho cậu, được không? Bây giờ tôi không có việc làm, đáng thương lắm...”
Tô Triệt: “...”
Sau khi uống thêm mấy ly rượu, Tô Hạ Hoan ôm lấy vai Tô Triệt: “Cậu có tin được không, một người vừa giỏi giang vừa biết cách cư xử như tôi lại bị người ta đuổi khỏi công ty. Cậu tin được không, có thể tin được không?”
“Có gì mà không tin được, đây chẳng phải sự thật hay sao?”
Anh chàng bartender một lần nữa phì cười.
Tô Hạ Hoan đánh mắt nhìn qua: “Cậu cười cái gì mà cười. Nhìn thấy chưa, chính là người này, tôi vì anh ta nên mới bị đuổi việc đấy.”
“Tôi đền cho cậu rồi, chính tôi cũng xin nghỉ việc.”
“Nhưng vì sao cậu không bị đuổi đi chứ?”
Tô Triệt im lặng giây lát: “Cậu chịu thiệt thòi một chút, tự tưởng tượng là tôi cũng bị đuổi đi, như vậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Tô Hạ Hoan lắc đầu:”Làm người không thể tự lừa mình dối người như thế được.”
“Vậy cậu giả vờ như cậu xin nghỉ việc chứ không phải bị đuổi đi, dù sao thì cậu cũng viết đơn từ chức mà.”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: “Phải, là tôi tự động rời đi, chứ không phải bị đuổi đi.”
Anh chàng bartender: Vậy cũng được hả?
Lúc Tô Triệt dìu Tô Hạ Hoan ra về, anh chàng bartender cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Này, anh rốt cuộc có quan hệ gì với chị ấy thế?”
“Cậu đoán đi!”
Anh chàng bartender bĩu môi: “Anh trai ư?”
Sau khi họ đi xa, anh chàng bartender mới lườm nguýt “Anh trai nhà hàng xóm” chứ gì, còn phải đoán, tưởng mọi người đều mù cả sao!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận