Tô Hạ Hoan nhìn Tô Triệt chằm chằm đúng năm giây. Anh thản nhiên quăng một câu nói như thế khiến cô ấm ức muốn bật khóc trong phút chốc, ngay sau đó ào tới nỗi xấu hổ không nói thành lời. Mặt cô bỗng chốc đỏ ửng. Nhiệt độ trên mặt tăng vùn vụt khiến cô cảm thấy như bị hấp chín trong nồi.
Anh biết tất cả, vậy mà lại thể hiện ra ngoài vẻ điềm nhiên như thế. Chỉ có một mình cô ở đây sầu não và phát điên. Cô quay phắt người lao vào phòng mình, đấm xuống giường mấy cái thật mạnh. Lớp chăn mềm mại có đánh cũng chẳng đau, nếu không chỉ dựa vào nhiệt độ của ngày hôm nay chắc chắn cô sẽ đau đến ứa nước mắt.
Người này thật sự đáng ghét.
Hôm nay cô quá mất mặt rồi, nhưng đằng nào cũng mất hết thể diện, phải nói chuyện cho rõ ràng luon, anh làm vậy rốt cuộc là sao!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tô Hạ Hoan lại phấn chấn trở lại. Sợ gì chứ, kết cục xấu nhất cũng chỉ là hai người không qua lại với nhau nữa thôi. Không có gì cả, lên!
Cô bật dậy khỏi giường, xoa gò má nóng đến độ có thể làm sôi một bát nước. Cô lục tìm một cuốn sách để che mặt, một lần nữa đi về phía phòng Tô Triệt.
Tô Triệt vẫn đang nằm nghiêng trên giường nghịch máy tính, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi hành vi ban nãy của cô, thậm chí anh còn không để trong lòng. Nếu không sao anh có thể thản nhiên như thế? Giây phút nhìn thấy anh, ngọn lửa hừng hực trong lòng Tô Hạ Hoan lập tức xông thẳng lên não bộ. Thật là ức hiếp người quá đáng, đến một người xa lạ đối mặt với tình huống này cũng sẽ không giống như anh.
“Ấm ức sao?” Tô Triệt không buồn nhìn cô một cái: “Bình tĩnh mười phút rồi hãy nói chuyện.”
Những lời Tô Hạ Hoan chuẩn bị bật ra cứ thế bị anh nganh nhiên chặn lại. Cô quyết tâm nhìn anh chằm chằm với vẻ kiều kỳ, cũng không quay người bỏ đi nữa. Đương nhiên rồi, sách vẫn phải che trên mặt, như vậy khuôn mặt đỏ một cách bất thường, không đẹp đẽ chút nào mới không bị lộ ra.
Vài phút trôi qua, Tô Triệt bất ngờ nhìn cô. Anh không ngờ cô lại nghe lời như vậy, bảo cô yên lặng mười phút thì cô thật sự yên lặng mười phút.
“Được mấy phút rồi?” Tô Hạ Hoan trừng mắt nhìn anh.
Tô Triệt xoa mũi, không nhịn được cười: “Sáu phút.”
Tô Hạ Hoan nghĩ bụng. Sắp hết rồi, tuy rằng cô chưa bao giờ cảm thấy mười phút dài miên man như thế.
“Tới rồi.” Tô Triệt nhắc nhở cô.
Tô Hạ Hoan hít một hơi thật sâu: “Cậu không cảm t hấy con người cậu làm việc quá mâu thuẫn sao. Rõ ràng cậu không thích tôi, sao còn đối xử với tôi như vậy? Khiến người ta hiểu lầm…”
Quan trọng nhất chính là khiến bản thân cô hiểu lầm. Quá….., mất mặt chết đi được, còn từng vì sự ngộ nhận của mình mà khóc lóc ủ ê một trận nữa chứ.
“Tôi nói không thích cậu khi nào chứ?”
Tô Hạ Hoan cắn chặt môi: “Tôi để lại mảnh giấy cho cậu, hẹn địa điểm gặp mặt. Cậu không tới, ngày hôm sau còn hung dữ với tôi.”
“Cậu bỏ mảnh giấy vào đâu?”
“Sách giáo khoa Vật lý.” Từ đó về sau, cứ nhìn thấy cuốc Vật lý là lại muốn giẫm vài cái. Cô còn nhớ rất rõ, chính là cuốn Vật lý đáng chết đó.
Tô Triệt không chịu nổi phải chống tay lên trán, anh hít sâu một hơi: “Bây giờ tôi cần mười phút bình tĩnh lại.”
“Cậu bình tĩnh chuyện gì?”
“Tôi sợ tôi lao tới đấm cậu.”
Tô Hạ Hoan: Vậy thì cậu cứ bình tĩnh đúng mười phút đi, thật ra hai mươi phút luôn cũng được!
Tô Triệt hoàn toàn không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cười ra nước mắt hay dở khóc dở cười đều không miêu tả được mức độ này. Việc duy nhất anh muốn làm là kéo cô lại, đánh cho cô mấy cái thật đau mới có thể hả giận được.
Người ta chia xa là vì hiểu lầm hoặc vì khúc mắc. Còn giữa hai người họ tồn tại cái gì? Chỉ là một chuyện vặt vãnh, vậy mà cũng có thể xa nhau nhiều năm như vậy. Điều duy nhất anh đang cảm thấy lúc này là oan uổng.
Phải hình dung làm sao về cái ngày ấy của Tô Triệt đây!
Sau khi Tô Hạ Hoan vô cùng nghiêm túc nói với anh rằng, cô đã bỏ một thứ trong cuốn giáo khoa Vật lý của anh, anh liền vội vàng trở về nhà, việc đầu tiên là lục tung cuốn sách Vật lý lên. Không có một thứ gì cả. Sau đó anh nghĩ có khi nào đó là một thứ rất nhỏ không. Thế là anh lại cẩn thận tìm lại một lần nữa, lật từng tờ từng tờ một, vẫn là chẳng có gì cả.
Bản thân anh đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ là cô viết gì đó cho mình trong cuốn sách này. Vậy là anh bắt đầu tìm nét chữ. Lần đầu tiên chỉ giở đại khái, sau đó thì giở cẩn thận hơn, cuối cùng vẫn khẳng định là không có gì hết.
Không phải viết chữ, vậy có khi nào là dùng bút chì nối các chữ lại với nhau không?
Tô Triệt cảm thấy suốt cuộc đời này, mình chưa từng đọc cuốn Vật lý đó một cách nghiêm túc như vậy. Đọc từng chút một, không bỏ qua câu nào, chỉ sợ thứ mình bỏ qua là câu cô đã viết.
Sau đó thì sao, anh mất cả buổi tối để nghiên cứu cuốn sách đó, đọc tới nỗi anh gần như phát điên. Sau đó anh khẳng định, thật ra cô chẳng để lại thông tin gì cho mình cả.
Suốt một đêm không ngủ, chỉ để đổi lại kết quả này. So với việc hận cô thì anh càng hận chính mình hơn. Cô chỉ nói đại một câu như vậy mà anh cũng coi là thật, tốn nhiều thời gian để hợp tác với trò chơi nhạt nhẽo của cô như thế.
Ngày hôm sau khi nhìn thấy cô, anh không kìm được ngọn lửa phẫn nộ của mình, vì anh giận cô, cũng là giận chính mình.
Chỉ cần anh không quá tin tưởng và coi trọng cô thì mọi chuyện đều có thể tránh khỏi. Anh biết bản thân mình có trách nhiệm, nhưng lại không biết làm sao để giải tỏa nỗi bực tức này, chỉ có thể lạnh lùng nói chuyện với cô.
Sau đó nữa thì sao?
Anh giận cô cứ thế lừa gạt mình, cô cũng thẳng thừng không đoái hoài tới anh. Sau đó lên cấp ba, họ ngày càng xa nhau. Từng ngày, cô trở nên xa lạ hơn trong mắt anh. Thậm chí anh cảm thấy, có lẽ mình cũng khiến cô cảm thấy ghét bỏ và chán nản, nếu không cô đã chẳng nói với bạn trai của cô những lời đó.
Tới tận khi cô chọn Đại học S, anh mới thật sự hiểu một điều: Thì ra những lời cô nói đều là thật. Cô rất ghét có anh ở bên cạnh. Nếu như vậy anh sẽ để cô được như ý nguyện. Cô trở về Yên Xuyên thì anh tiếp tục ở lại thành phố B.
Nhưng cuối cùng, anh bỗng phát hiện tất cả đều chỉ là sự tưởng tưởng từ một phía của anh.
Trước đó trở về nhà, mẹ bắt anh thu dọn đồ đạc của mình. Khi nhìn lại những cuốn sách cũ ấy, anh không kìm lòng được lật ra xem. Anh vốn dĩ định lật cuốn Vật lý đó đầu tiên, dù sao thì nó cũng mang lại cho anh quá nhiều kỷ niệm, giống như tất cả mọi sự chia ly đều là vì cuốn sách này mà thôi.
Nhưng hà tất phải một lần nữa nhắc nhở mình về tất cả những nổi đau?
Thế nên cánh tay anh cứ thế khựng lại giữa không trung. Cuối cùng, anh cầm lên cuốn sách Hóa học nằm cạnh đó. Chỉ một cái lật giở tùy ý, một mảnh giấy kẹp bên trong đã rơi ra ngoài.
Bên trên viết thời gian và địa điểm. Cô nói cô sẽ ở đó đợi anh mãi, cô không muốn làm cô thanh mai bé nhỏ của anh nữa.
Anh không nói rõ được mình vui nhiều hơn hay khó xử nhiều hơn. Chính vì cô nói nhầm vị trí đặt mảnh giấy mà họ cứ thế xa cách nhau.
Sự thật khôi hài tới mức không thể hình dung được.
Tô Triệt rút ra một mảnh giấy từ trong ngăn kéo bên cạnh: “Đây là mảnh giấy cậu để lại?”
Tô Hạ Hoan gật đầu: “Phải.” Sau đó nhìn ánh mắt tràn đầy trách móc của anh.
“Cậu để nó ở đâu?”
“Sách Vật lý.”
Vẫn kiên quyết là sách Vật lý…
Tô Triệt hít sâu một hơi: “Nhưng một thời gian trước, tôi tìm được nó trong cuốn sách Hóa học.”
“Hả?” Tô Hạ Hoan tròn xoe mắt.
Rõ ràng cô để vào cuốn Vật lý mà. Hình như lúc đó có người đến, thế nên cô đã vột vàng kẹp tờ giấy vào sách, bên trên rõ ràng viết là sách Vật lý, nhưng hóa ra cô đã kẹp nó vào cuốn ở bên dưới.
Sự thật này…
Tô Hạ Hoan đưa tay dụi mắt: “Trước đây cậu chưa từng đọc mảnh giấy này à?”
“Chưa hề.”
“Vậy mà cậu còn hung dữ với tôi.” Đôi mắt Tô Hạ Hoan đã thật sự cay xè rồi. Quá ấm ức. Cô đã đợi một đêm, từ đó về sau, cô không còn tâm trạng và lòng kiên nhẫn đợi chờ ai suốt cả đêm nữa.
Việc này bắt anh phải nói thế nào. Không thể nói anh đã nghiên cứu cuốn sách đó suốt một đêm, kết quả không nghiên cứu ra được gì, dĩ nhiên anh phải tức giận rồi.
“Tôi không tìm thấy gì trong sách cả, nghĩ là cậu chơi tôi, tôi không giận được sao?” Tô Triệt nhíu mày: “Tô Hạ Hoan, cậu tự nói đi, để lại một mảnh giấy mà cũng có thể gây ra sai lầm lớn đến vậy. Tôi có nên giận không. Tôi không những muốn mắng cậu mà còn muốn đánh cậu nữa kìa!”
Tô Hạ Hoan gượng gạo nhìn anh: “Vậy nếu lúc đó cậu nhìn thấy mảnh giấy thì sẽ thế nào?”
“Còn thế nào được? Đằng nào cũng không thấy mà?”
“Vậy cậu có đến buổi hẹn không?” Cô thẳng thừng bỏ cuốn sách che mặt xuống. Đã vậy hôm nay sẽ nói rõ ràng mọi chuyện, không sót chuyện gì.
Tô Triệt khẽ ho một tiếng, cũng có chút ngại ngần. Làm gì có ai thẳng thắn thảo luận chuyện này như vậy, nên hàm súc và ẩn ý một chút mới phải.
“Chắc là có!”
Tô Hạ Hoan chợt cảm thấy việc mình phải đợi cả đêm hình như cũng không còn quá ấm ức nữa. Chỉ là một đêm thôi mà, cho dù không đợi, đêm đó cũng sẽ trôi qua. Chỉ là anh chưa đọc được mảnh giấy, đọc rồi anh nhất định sẽ đến.
Tô Hạ Hoan chớp mắt lia lịa. Nỗi niềm canh cánh trong lòng bao năm cứ thế dễ dàng được hóa giải.
Tô Triệt cũng nhìn cô: “Tôi tới đó thì cậu định nói gì với tôi?”
“Cậu cố tình phải không?”
“Phải, cố tình đấy.”
Tô Hạ Hoan một lần nữa đỏ mặt: “Còn có thể nói gì. Lúc đó tôi chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi, thấy người ta yêu sớm thì cảm thấy thú vị, cũng muốn bày trò yêu sớm xem sao. Không tìm được đối tượng thích hợp, đành phải tìm cậu thôi.”
“Cảm tạ trời đất tôi không đến.”
Tô Hạ Hoan như bị chặn ngay cổ họng: “Cũng đâu phải tạm bợ mới tìm tới cậu.”
“Tức là vẫn còn sự lựa chọn tốt hơn chứ gì?”
Tô Hạ Hoan quăng sách đi: “Thôi được rồi, không phải tạm bợ, không phải có sự lựa chọn tốt hơn, chính là rất thích. Không muốn sau này cậu đối xử với cô gái khác tốt như vậy, chỉ muốn đối xử với mình tôi tốt như vậy thôi…”
“Ừm.”
“Ừm là ý gì?”
Tô Triệt thở dài, cảm giác cô đã tới cực hạn rồi, nếu không nói ra điều cô muốn, cô sẽ điên mất: “Tức là đồng ý với cậu đó.”
Tô Hạ Hoan sững người, đờ ra như khúc gỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây.” Anh dang tay.
Tô Hạ Hoan ngoan ngoãn bước qua, sau đó nhào vào lòng anh. Rõ ràng không có bất kỳ suy nghĩ nào, những sau khi vùi đầu vào lòng anh, nước mắt cô bỗng tuôn ào ào.
Không cần biết năm xưa vì sao lại gây ra hậu quả ấy, nhưng cô thật sự nghĩ anh không thích mình mà vẫn phải ngày ngày đối diện với anh. Việc đó đối với cô mà nói là sự dằn vặt tới cùng cực. Sau đó cô đã hẹn hò, trở thành một “phần tử nổi loạn” trong mắt bạn bè và thầy cô. Nhìn ánh mắt thất vọng của anh, cô bỗng dưng có chút phấn khích nho nhỏ.
Cô biến thành một con người mà bản thân cũng không muốn thừa nhận, sau đó dùng một cách thức khác để ở bên cạnh anh, thu hút sự chú ý của anh, sau đó nhìn thấy vẻ “Cậu không còn thuốc chữa” trong mắt anh.
Một cô gái sau khi thất tình thì sẽ làm ra chuyện gì, cô không biết. Cô chỉ biết mình rất đau khổ, nhưng thật sự không nghĩ rằng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Mẹ mang thai, cô cảm thấy đau thương và tức giận, cảm thấy đó là tín hiệu của việc bố mẹ sắp bỏ rơi mình. Tình cảm thất bại, tình thân cũng không còn chỗ dựa, cô càng tự phá hủy bản thân nhiều hơn.
Khi mẹ thật sự vì cô mà bỏ đứa bé kia, trái tim đang muốn hủy diệt tất cả của cô như bị tạt một gáo nước lạnh, trở nên lý trí hơn.
Cô thật sự vì quá giận nên mới nói với bố mẹ những lời đó. Chỉ là phát tiết, chỉ là đau lòng, chứ cô không mong bố mẹ bỏ đi đứa em còn chưa biết mặt. Cô thật sự chưa giây phút nào có suy nghĩ đó.
Nhưng khi bố mẹ chấp nhận vì cô mà bỏ đi một sinh mệnh, cô mới phát hiện ra, thì ra mình không gánh chịu nổi hậu quả ấy.
Về sau, Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ bắt đầu tự kiểm điểm chính họ. Mặc dù trong mắt ngời khác, họ kiếm được ít tiền, nhưng lại không dành nhiều thời gian cho con gái, đến nỗi con gái đi sai đường. Lý Hiểu Tuệ đích thân ở nhà chăm sóc con. Cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, bắt đầu nghiêm túc học hành, thi đỗ đại học với thành tích xuất sắc.
Lúc đó, Tô Hạ Hoan mới hiểu ra một chuyện. Cái gọi là tự hủy diệt bản thân sẽ chỉ làm tổn thương mình và người mình yêu mà thôi. Nếu người đó vốn không quan tâm tới mình, làm tất cả những điều ấy có tác dụng gì đâu?
Cô quả quyết lựa chọn Đại học S, dùng cách thức đó để tránh thật xa Tô Triệt.
Còn về nỗi đau của những năm tháng thanh xuân ấy, cô không định kể cho bất kỳ ai. Giống như chỉ là thời kỳ phản nghịch của cô đến, chỉ là cô ích kỷ muốn làm đứa con duy nhất. Người em trai đã mất ấy là trách nhiệm của một mình cô, không liên quan gì đến ai khác.
Tô Triệt lau nước mắt cho cô: “Còn dám khóc hả?”
“Xấu hổ, nên mới vùi mặt đây.”
Tô Triệt không phản bác nữa. anh xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô. Những chuyện quá khứ ấy, ai đúng ai sai đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ họ sẽ không tiếp tục bỏ lỡ nhau.
Anh biết, cô nhất định đã trải qua một quá khứ đau khổ và không muốn nhớ lại, cũng giống như anh vậy. Khi anh biết cô không điền chung trường đại học với mình như trong tưởng tượng, anh kích động tới nỗi muốn phá hủy tất cả. Khi cô nghĩ rằng anh sẽ mãi mãi ở lại thành phố B không bao giờ quay về, chắc cô cũng khó chịu y như thế?
Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, phải không?
“Vì em nên anh mới quay trở về Yên Xuyên…” Anh nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận