Đêm ấy, Tô Hạ Hoan không về phòng mình mà nằm bên cạnh Tô Triệt, kể lại mọi chuyện trong những năm ký ức của họ trắng xóa về nhau. Anh kể sự xuất sắc và cố gắng của đám bạn học, kể về những cuộc cạnh tranh khốc liệt trong trường. các thày cô dường như coi mình là một sản phẩm thương mại dùng để làm mạnh tính năng, chứng minh giá trị để cuối cùng có thể quảng bá cho các công ty hàng đầu. Cô cũng kể việc mình đã photoshop, cắt clip trong chán chường như thế nào, rồi trở thành trợ thủ của một ngôi sao nào đó, sở hữu rất nhiều fan. Cuối cùng khi cô muốn rút lui khỏi showbiz, vô số fan đã níu kéo, gào khóc cô đừng đi.
Những khoảng trống rỗng đó, dùng ngôn ngữ và trí tưởng tượng bình thường tựa hồ đều có thể bù đắp.
Tô Hạ Hoan mặc bộ đồ ngủ bằng len, lăn vài vòng trên giường anh. Bây giờ trái tim cô vẫn còn lâng lâng, hệt như sắp nhảy ra ngoài tới nơi vậy. Nếu không làm việc gì đó sẽ không kiềm chế được.
Tô Triệt giơ tay kéo cô vào lòng mình.
“Anh thích em từ khi nào vậy?” Lúc này cô không khó xử chút nào nữa, khuôn mặt nóng hầm hập đã hạ nhiệt. Một chút hồng hồng điểm tô gò má khiến anh bất giác muốn sát lại gần, cọ cọ lên đôi môi cô.
Tô Hạ Hoan trừng mắt với anh.
Tô Triệt cười: “Không biết nữa. Chỉ biết rằng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rời xa.”
Tô Hạ Hoan hụt hẫng, chẳng phải nên nói anh đã rung động vào một khoảnh khắc nào đó sao? Sau này kể lại tình trường cho người khác tránh phải cảm thấy xấu hổ, còn thế này cùng lắm chỉ được một câu: Họ lớn lên bên nhau từ nhỏ rồi tự nhiên đến với nhau, thật là nhạt nhẽo biết bao.
“Anh nói nhiều thêm một chút đi, không được như vậy.”
Cô làm nũng giật nhẹ áo anh.
Tô Triệt cầm tay cô nhìn ngắm hồi lâu. Tay cô không thon gọn nhưng rất mềm mại đầy đặn. Thế nên cô thích nhất chính là giơ tay mình ra hỏi người khác: “Có giống chân gà ngâm xả ớt không?” Cuối cùng những đánh giá cô thường nhận được là: “Vẫn chưa đủ mũm mĩm, cần tiếp tục cố gắng.”
“Còn nhớ hồi lớp Tám, chúng ta về quê ở không? Lúc anh tắm, em đã xông thẳng vào đó?”
“Nhớ chứ? Lúc đó sắc mặt anh khó coi lắm.”
Tô Hạ Hoan chợt phì cười. Anh quát nạt cô rằng không được tùy tiện như thế. Lúc đó cô tức giận vô cùng, đáp lại anh một câu: “Đâu phải chưa từng nhìn thấy, chẳng qua là thêm cái gì đó thôi mà!”
“Lúc đó anh giận đến mức không nói được lời nào.” Tô Triệt cũng cảm thấy buồn cười: “Về sau tự dưng anh nghĩ, nếu tương lai ở bên em thì hình như cũng chỉ bị nhìn trước một thời gian thôi mà. Không có tổn thất gì. Thế là anh nghĩ thông suốt luôn.”
Mấy chuyện này bảo cô làm sao kể cho người khác nghe được, sẽ bị nhận định là “sắc nữ”.
Tô Hạ Hoan chọc chọc lên ngực anh: “Không nhận ra đấy. Anh mà cũng có thái độ trung trinh như vậy. Bị em nhìn thấy một lần là quyết dây vào em luôn.”
“Là ai đòi tỏ tình hả?”
“Không phải vì anh quá kiệm lời sao.” Tô Hạ Hoan xấu hổ bĩu môi. Tất cả là lỗi của anh.
“Tại anh không nghĩ nhiều đến thế. Chủ yếu vì khi đó chúng ta còn nhỏ, anh cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ thật sự xa cách.” Cứ nghĩ rằng kiểu gì cũng sẽ ở bên nhau. Thế nên dù mối quan hệ thời cấp ba có lạnh nhạt đến đâu, anh vẫn không nghĩ họ sẽ chia xa. Cho tới khi biết tin cô điền nguyện vọng là Đại học S, anh thật sự muốn chạy tới hỏi: Lúc anh nói muốn thi vào Đại học B phải chăng cô không nghe thấy?
Cuối cùng anh vẫn không tìm đến cô. Làm sao cô không nghe thấy được. Bố mẹ cô đều biết rõ, cô lại không biết được ư?
Tô Hạ Hoan thở dài: “Nhưng đã thật sự chia xa mà, anh cũng chẳng phải vì em mà sống dở chết dở.”
“Chẹp chẹp, em vẫn tiếc nuối lắm phải không?”
“Cảm khái, cảm khái.”
“Tự em làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy còn dám sống đến giờ này à? Vì sao anh phải sống dở chết dở vì em? Người khác sống dở chết dở vì chân tình. Còn anh nếu sống dở chết dở vì chuyện này thì sau khi sự thật, anh chả hộc máu chết luôn à?”
“Ban nãy chẳng phải em đã ăn năn hối cải rồi sao?”
“Không nhìn thấy.”
“Vậy bây giờ em ăn năn đấy, được chưa? Haiz, em chỉ biết bên trên một quyển Vật lý, làm sao ngờ được em lại kẹp mảnh giấy vào sách Hóa học chứ! Xấu hổ, thật sự xấu hổ.” Cô dựa vào lòng anh, kéo chăn đắp kín mít cả hai người: “Anh không phát hiện ra điều gì khác sao? Em nghe lời biết bao. Anh bảo viết mấy kiểu thư này tốt nhất đừng gấp quá phức tạp, bằng không nếu đối phương có ý với mình, sốt sắng mở ra sẽ rách mất. Còn nếu đối phương không có ý với mình gấp đẹp đến mấy cũng vô dụng. nên em đã để thẳng một mảnh giấy cho anh.”
“Phải, nghe lời lắm, xé đại một mảnh giấy từ quyển vở ra, đến giấy viết thư cũng tiết kiệm khỏi mua luôn. Quan trọng nhất là chỉ có xé một phần tư tờ giấy...”
Tô Hạ Hoan vùi đầu vào cổ anh: “Thì người ta đã nói rồi mà, giấy tuy xấu nhưng quan trọng là nội dung.”
“Nội dung cũng chẳng ra sao, còn chẳng được coi là thư tình.”
“Thì cũng miễn cưỡng hiểu ý đi.”
Tô Hạ Hoan vừa nhắm mắt vừa xoa bàn tay của anh, rồi cầm nó đặt lên ngực mình: “Những lời tình cảm đều cất cả trong tim em này, anh cảm nhận được không?”
“Để bao nhiêu năm như thế, gỉ rồi.”
Tô Hạ Hoan phát điên lên, muốn cắn cổ anh, nhưng khi môi chạm vào da anh thì trái tim cô chợt run rẩy. Rốt cuộc cô không cắn nữa mà chỉ đưa lưỡi liếm.
Đáy mắt Tô Triệt như sóng biển cuộn trào. Anh giữ chặt vai cô, lật người đè cô xuống, hôn cô không chút do dự. Một nụ hôn bất ngờ sau bao nhiêu năm, dường như chỉ cần một thoáng sững sờ, sau đó trời nghiêng đất ngả.
Động tác của anh từ dịu dàng chuyển thành mãnh liệt.
Cô thở dốc: “Tiến độ của chúng ta có phải hơi nhanh rồi không?”
“Em nghĩ anh định làm gì?”
Trong nụ cười mang theo sự trêu trọc, Tô Hạ Hoan giận dỗi: “Xuống đi, không được giở trò lợi dụng em.”
“Chẳng phải trước đây em tò mò, đàn ông nặng như vậy, đè lên người phụ nữ chẳng phải sẽ đè chết người ta à? Bây giờ anh cho em tự trải nghiệm nhé.”
Tô Hạ Hoan đỏ mặt: “Anh... Anh xấu xa hơn rồi.”
“Cám ơn, hóa ra hình tượng của anh trong lòng em lâu nay vẫn thật tốt đẹp.”
Tô Hạ Hoan đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi. Cơ thể của đàn ông quả thật khác xa với lúc đứng nhìn. Rõ ràng là anh khá gầy nhưng lại rắn chắc, dẻo dai cực độ.
Tô Hạ Hoan từ bỏ: “Haiz, thôi được rồi. Anh tiếp tục đi, đè chết em thì quay về tìm bạn gái cũ.”
Tô Triệt cười khẽ: “Thật sự muốn làm bà mối tác hợp à?”
“Vì em là người lương thiện mà.”
Tô Triệt im lặng giây lát mới hỏi khẽ: “Có để bụng không?”
“Không hề! Cô ấy rất tốt. Nếu cô ấy không ra sao, em mới để bụng.”
Tô Triệt “hừ” một tiếng.
Tô Hạ Hoan lập tức vỗ về: “Ôi trời, đó là vì em hy vọng anh hạnh phúc. Cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là không cưỡng ép người ấy phải ở bên mình. Có thể chúc phúc cho người ấy và mình tự nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc.”
“Tư tưởng giác ngộ của em quá cao anh nhất thời không theo kịp.”
“Không sao cả, em đã hạ thấp giác ngộ của mình xuống rồi. Bây giờ em và anh cùng một trình độ. Cơ mà, chúng ta thật sự phải nằm trong tư thế kỳ quái này để nói chuyện về bạn gái cũ của anh à?”
“Kỳ quái sao?”
“Không kỳ quái. Em nói linh tinh ấy mà. Anh nói gì với bạn gái cũ mà cô ấy bỏ đi như vậy.”
“Thì nói thật thôi.”
Tô Hạ Hoan điên cuồng muốn đánh anh nhưng cơ thể không cử động được, cảm giác như sắp bị anh đè thành một dúm rồi: “Sao anh có thể như vậy chứ, cô ấy sẽ nghĩ em thế nào? Tức chết mất.”
“Bạn gái cũ của anh mà, em quan tâm tới cô ấy làm gì?”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: “Đúng nhỉ, có thể sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”
Tô Triệt cọ trán mình vào trán cô, lật người nằm xuống bên cạnh cô, rồi đưa tay kéo cô vào lòng: “Ngủ đi!”
“Ừm.”
***
Tô Hạ Hoan thức dậy từ sớm, nghiêng người nghiêm túc ngắm nhìn người đang ngủ cạnh mình. Cô cứ cảm thấy không chân thực chút nào. Vậy là họ đã đến với nhau rồi ư? Cô muốn sờ sờ cọ cọ vào tay anh nhưng tay quá lạnh, sợ đặt lên sẽ làm anh thức giấc.
Lúc này đây, cô muốn làm người phương Bắc, ở trong một căn phòng có hệ thống sưởi ấm dưới mặt đất. Nhưng sau đó nghĩ đến cảnh trời tuyết trắng xóa bên ngoài, bất kỳ lúc nào cũng có thể trượt ngã, cô lại từ bỏ. Thôi, tiếp tục làm người phương Nam vậy! Sau đó, cô chợt tưởng tượng ra cảnh người phương Bắc mặc nhiều quần áo thế cơ mà, có ngã chắc cũng không đau đâu nhỉ?
“Nghĩ gì vậy?” Tô Triệt mở mắt ra liền nhìn ngay thấy cô đang trầm tư.
Tô Hạ Hoan lập tức nói sự phiền não của mình ra với anh.
Tô Triệt nheo mắt cười: “Ngã rồi, quần áo bẩn có phải giặt không?”
Tô Hạ Hoan bừng tỉnh. Quần áo bẩn còn phỉa giặt, thế thì phiền phức lắm. Nên tiếp tục làm một người phương Nam vậy.
Tô Triệt xoa đầu cô: “Em phải hiểu một sự thật. Em có ghen tỵ đố kỵ ngưỡng mộ thế nào đi nữa em cũng không thể trở thành người phương Bắc được. Thế nên ngoãn ngoãn nghĩ đến những ưu điểm của người phương Nam đi., từ đó khiến tâm trạng của mình được cân bằng.”
Tô Hạ Hoan nghiêm túc liệt kê các ưu điểm: “Không phải nộp tiền điện của lò sưởi, có thể tiết kiệm tiền. Nhiệt độ trong phòng và ngoài phòng chênh lệch quá lớn, đi ra đi vào cơ thể không thích ứng được rất dễ sinh bệnh...”
Đến lúc Tô Triệt mặc quần áo xong xuôi mà cô vẫn còn nằm đó đăm chiêu tính toán. Anh nhìn cô giây lát, cuối cùng lắc đầu. Thôi bỏ đi, tùy cô vậy!
Tô Triệt ném cho cô một cái túi giữ nhiệt. Tô Hạ Hoan ôm nó vào lòng rồi bật cười: “Ha ha ha, ưu điểm lớn nhất của phương Nam chính là có anh ở đây.”
Tô Triệt đứng ngoài cửa, khóe miệng không sao khép vào được. Anh muốn bình tĩnh “ừm” một tiếng, nhưng rốt cuộc chỉ cười khẽ rồi quay người đi vào bếp nấu cơm.
Ăn sáng xong, hai người nằm co ro trên sô pha, cùng xem máy tính. Phải tới lúc này, Tô Triệt mới biết sở thích của cô đặc biệt nhuoiwfng nào.
Quả thực anh không hiểu nổi, sao cô có thể đọc tin về một ngôi sao tận mấy tiếng đồng hồ, sau đó tiếp tục đọc những tin tức liên quan và xem livestream của một đại thần game online nào đó.
Tô Triệt quan sát suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đưa ra kết luận: “Em hâm mộ fan của mấy ngôi sao và người chơi game đó chứ không phải họ đúng không?”
Tô Hạ Hoan không phản bác điểm này. Fanclub có rất nhiều chuyện hay ho, còn thú vị hơn cả bản thân ngôi sao. Nhưng cô vẫn hoạnh họe anh: “Sao anh có thể nói người ta là “người chơi game”? từ này nghe thấp kém lắm. Người ta là đại thần, đại thần đó.”
“Thế không phải người chơi game à?”
“Thôi được rồi. Phải. Nhưng trước đó người ta là tuyển thủ chuyên nghiệp, kỹ thuật rất đỉnh, còn đẹp trai, rất nhiều người thích, trong đó có em!”
“Ồ?”
Tô Hạ Hoan cười ngượng ngập: “Em còn từng ảo tưởng sẽ tự thiết kế ra một trò chơi để Mộ đại thần sẽ chơi trong lúc livestream. Fan của anh ấy sẽ nhìn thấy và đều đến chơi cả. Thế là trò chơi của em nổi tiếng trong phút chốc.”
Tô Triệt giật giật khóe môi, không quan tâm tới cô nữa. Nhưng mỗi khi thấy cô một lần nữa chìm đắm trong mấy chuyện bà tám của đám fan, anh lấy di động bắt đầu tìm hiểu về vị đại thần này.
Người Trường Duyệt, Yên Xuyên? Tô Triệt nhướng mày. Sau khi nhìn thấy người ta đã có vợ, anh lập tức giãn cơ mặt: “Anh thấy anh chàng đại thần này cũng không tệ đâu.”
Tô Hạ Hoan ngây người. Sao bỗng dưng từ người chơi game thành đại thần rồi?
Tô Triệt và Tô Hạ Hoan sống một cuộc sống như cặp sinh đôi không thể tách rời. Cuộc sống ấy cuối cùng bị phá vỡ, nguyên do xuất phát từ việc bố Tô Triệt muốn tới chỗ họ.
Ngay từ sáng sớm sau khi thức dậy, Tô Hạ Hoan đã đứng ngồi không yên, dọn dẹp căn nhà từ trong ra ngoài không còn một hạt bụi.
Tô Triệt chịu trách nhiệm đứng quan sát có phần khó hiểu: “Em tích cực như vậy là muốn thể hiện sự chăm chỉ đảm đang trước mặt bố chồng tương lai hay chỉ đơn thuần muốn che đậy sự thật chúng ta đã đến với nhau?”
Tô Hạ Hoan: Thật ra em cũng không biết nữa.
Tô Triệt cho cô một đề nghị: “Đừng thể hiện linh tinh. Em mà có việc gì, bố mẹ anh nhất định sẽ mắng anh.”
Tô Hạ Hoan không tin.
Nếu đã không tin thì làm một thí nghiệm nhé?
Lần này Tô Phong mang bưởi lên cho họ. Bưởi này không phải bưởi mua mà hái từ cây hai gia đình trồng. Tô Hạ Hoan ngồi xuống nghiêm chỉnh, đồng thời nhất quyết đòi cách xa Tô Triệt. Tô Phong cũng không suy nghĩ gì nhiều nên mọi việc cô làm đều chỉ là thừa thãi.
Tô Phong ngược lại rất tò mò: “Hôm nay hai đứa không phải đi làm à?”
Tô Triệt chỉ vào Tô Hạ Hoan: “Cô ấy từ chức rồi, còn con xin nghỉ.”
Tô Phong vốn định để đồ lại rồi về nhà ngay, nghe con trai nói xong, ông lại ngồi xuống. Tô Hạ Hoan lập tức rót nước, còn là một cốc nước lọc và một cốc trà pha để ông lựa chọn nữa: “Có chuyện gì vậy? Sao Hoan Hoan lại từ chức?”
Tuy rằng Tô Phong không hiểu mấy chuyện này lắm nhưng cũng biết thường thì một người từ chức không chọn thời điểm này mà chọn thời điểm cuối năm. Ra tết tìm công việc sẽ dễ dàng hơn, hai là vẫn nhận được tiền thưởng lần cuối.
Tô Hạ Hoan nuốt nước bọt, đánh mắt nhìn Tô triệt.
Thế là Tô Triệt kể lại ngắn gọn súc tích “hiểu lầm” mấy ngày trước đó.
Gây ra hiểu lầm này, Tô Phong cảm thấy con mình chiếm quá nhiều nguyên nhân. Lúc đó ông chỉ nghĩ hai đứa trẻ sẽ chăm sóc được cho nhau, chứ không suy nghĩ nhiều. Bây giờ lại cảm thấy không ổn. Nhưng cũng không còn lâu nữa, nhà sắp hoàn thiện rồi.
“Hoan Hoan nghỉ việc mà con vẫn tiếp tục đi làm ở công ty đó à?” Tô Phong bất mãn: “Công ty đó vừa nhìn là biết không đáng tin cậy, lại vì lý do cá nhân mà hành xử như thế, không có tiền đồ.”
Tô Hạ Hoan vội vàng giải thích: “Anh ấy được tăng lương và thăng chức...”
Tô Phong càng giận dữ hơn: “Vì chút lợi ích bé bằng mắt muỗi mà chuyện gì cũng quên sạch, bố giáo dục con như vậy sao?”
Tận mắt chứng kiến Tô Phong càng lúc càng tức giận, Tô Triệt bị dạy dỗ đến tối tăm mặt mũi, Tô Hạ Hoan cuối cùng không nhịn được: “Chú à, anh ấy cũng đang chuẩn bị từ chức. Chỉ có điều vị trí của anh ấy khá đặc biệt, cần người tiếp quản nên hiện giờ chưa đi được.”
Tô Phong nhìn con trai mình: “Có đúng vậy không?”
Tô Triệt gật đầu: “Dạ.”
“Khi Hoan Hoan muốn nghỉ việc là con cũng muốn nghỉ việc rồi?”
Tô Triệt cảm thấy nếu mình còn không gật đầu, có lẽ sẽ lại bị ăn mắng lần nữa, nên anh đành gật đầu.
Bấy giờ Tô Phong mới hài lòng, quay sang an ủi Tô Hạ Hoan: Rời khỏi công ty đó là tổn thất của lãnh đạo. Sau này tìm một công việc khác là được rồi, tuyệt đối đừng buồn.
Còn Tô Triệt có cần an ủi không? Không cần, Tô Phong chỉ mắng anh dám dương mắt nhìn. Tô Hạ Hoan bị bắt nạt, một chút tình cảm cũng không có.
Tô Triệt vô cùng khó xử.
Tô Phong dạy dỗ con trai một trận mới về.
Tô Hạ Hoan hân hoan cảm thán: “Ôi, lúc nhỏ chúng ta có phải bị bế nhầm thật không?”
“Đừng nói chuyện với anh.”
“Ơ?”
“Anh cũng cảm thấy lúc nhỏ chúng ta chắc chắn bị bế nhầm rồi.”
“Đừng tổn thương.” Tô Hạ Hoan dựa vào lòng anh: “Nào, để em ôm ấp vuốt ve anh, cho anh ấm áp, cho anh tình yêu nào.”
Tô Triệt: “...Nếu nố để quên gì đó...”
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên, Tô Hạ Hoan giật mình nhảy ngược về sau. Bắp chân đập vào bàn uống nước, đau tới nỗi cô suýt chảy nước mắt. Người này đúng là mồm quạ đen mà.
Tô Phong thật sự quay lại vì bỗng nhớ ra chỗ bưởi kia có mấy quả chua chua ngọt ngọt. Nếu Tô Hạ Hoan không thích thì ông sẽ mang về luôn.
Tô Hạ Hoan vội nói là mình thích ăn, bấy giờ Tô Phong mới vui vẻ ra về.
Tô Triệt lấy ,ấy quả bưởi của bố ra, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Loại bưởi chua chua ngọt ngọt này là quả của cây bưởi nhà anh, vì sao bố anh chỉ hỏi Tô Hạ Hoan có thích ăn không chứ?
Tô Triệt nhìn sang Tô Hạ Hoan với biểu cảm phức tạp. Lúc nhỏ rốt cuộc họ có bị bế nhầm không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận