Ngày hôm sau là hôn lễ của Liễu Như Yên, Tô Hạ Hoan đưa Tô Triệt tới khá sớm. Dẫu sao đó cũng là tình cảm từ thời đại học, mức độ xem trọng trong lòng cô vượt xa hôn lễ bình thường. chỉ có điều, họ vừa tới thì Tô Hạ Hoan đã thấy hơi hối hận, bởi vì hai người họ phải chịu ánh mắt quan sát như lửa đốt từ Trương Doanh và mọi người.
Thấy Tô Hạ Hoan đưa theo bạn tới, tất cả đều tò mò nhìn qua. Nhưng họ không quá để ý tới Tô Hạ Hoan mà ngược lại dành sự tập trung nhiều hơn cho Tô Triệt.
Tô Hạ Hoan cảm thấy mình hơi thất sách. Hồi đại học, cô có yêu vài lần. Không cần biết trong lòng cô cảm thấy thế nào, nhưng trong mắt người khác vẫn là ồn ào náo động. Người ta bất ngờ vì lần nào cô cũng hẹn hò với một nam thần, ngay cả bản thân cô cũng thấy rất lạ. Sao mọi người không nhìn thấy một đống khuyết điểm của nam thần nhỉ? Về sau cô hiểu ra, đa số mọi người đều không có cơ hội để nhìn thấy. Chính vì vậy nên nam thần vẫn mãi là nam thần. Một người yêu của nam thần như cô dĩ nhiên sẽ chịu cái nhìn soi mói của mọi người.
Tô Hạ Hoan lòng đầy tâm trạng nhìn Tô Triệt, trong lòng thầm cổ vũ anh: Cố gắng lên!
Có vô số ánh mắt phóng qua, sau đó là liên tục những lời chào hỏi, làm quen. Đây là lần đầu tiên Tô Hạ Hoan giới thiệu thân phận của Tô Triệt trước mật mọi người: “Đây là bạn trai của mình, Tô Triệt.”
Tô Triệt khẽ nhướng mày. Cách xưng hô này mang một cảm giác vô cùng mới mẻ.
Tô Hạ Hoan tự nói xong câu này cũng cảm thấy rất phấn khích, như có con hươu nhỏ chạy loạn trong tim. Tiếc là con hươu quá nhỏ, một lúc đã không chạy nổi nữa. Bạn học cũ sau khi hỏi mấy chuyện như khi nào đám cưới, kiểu gì cũng lan sang các vấn đề như: Bây giờ đang làm ở đâu, đang làm việc gì?
Tô Hạ Hoan có thể nói gì, đương nhiên chỉ có thể mặt dày trả lời: “Vừa từ chức chuẩn bị khởi nghiệp.”
Tất cả mọi người đều thể hiện thái độ cổ vũ. Khởi nghiệp rất tốt, không cần để ý sắc mặt của chủ, không phải ôm cục tức vào lòng. Tô Hạ Hoan mím chặt môi. Cô bị ép khởi nghiệp, không thể để người ta biết cô bị đuổi việc.
“Chuẩn bị mở doanh nghiệp vợ chồng à?” Có người hỏi.
Bấy giờ Tô Hạ Hoan mới ngập ngừng nhìn Tô Triệt. Cô chỉ muốn tìm một cái cớ để cho qua chuyện này, hoàn toàn không nghĩ sẽ đi vào chi tiết.
“Đúng vậy.” Tô Triệt ngược lại trả lời rất dứt khoát.
Sau đó đến lượt anh bị “thẩm vấn”.
Một sinh viên Đại học S – ngôi trường hàng đầu cả nước ít nhiều đều có phần kiêu ngạo. Thế nên khi hỏi về trường học và công việc của Tô Triệt, họ đa phần đều mang tâm thế kiêu hãnh và tự tin. Nhưng khi Tô Triệt nói ra tên trường và công việc trước kia của mình, họ đồng loạt im bặt.
Tô Hạ Hoan bụm miệng cười. Tô Triệt cũng rất ham hư vinh nhé, chỉ nói công việc lúc ở thành phố B, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện ở Yên Xuyên.
Tô Triệt liếc nhìn cô. Anh làm vậy vì ai chứ? Nếu thật sự nói ra làm ở Yên Xuyên, có lẽ cô sẽ là người đầu tiên nổi điên.
Có người chân thành nói với Tô Hạ Hoan: “Vì cậu nên anh ấy mới nghỉ việc ở thành phố B đúng không? Thật hiếm có, đàn ông như vậy bây giờ hiếm lắm đấy.”
Đây là sự thật, Tô Hạ Hoan chấp nhận.
Cũng là một câu ác ý: “Tô Hạ Hoan, cậu phải đối xử chân thành với người này, đừng nói trước kia... Haiz, mình nói sai rồi.”
“Anh ấy dĩ nhiên khác rồi.” Tô Hạ Hoan ưỡn ngực: “Hai chúng mình quen nhau hơn hai mươi năm, nền tảng tình cảm làm sao người khác có thể so sánh được. Quá khứ là thanh mai trúc mã, bây giờ là bạn trai bạn gái, tình cảm đã thăng hoa lên một mức độ khác rồi.”
Thanh mai trúc mã? Đây đúng là một tin động trời. Thế là Tô Hạ Hoan bắt đầu phấn khích đơn giản hóa lịch sử tình cảm thanh mai truscc mã giữa cô và Tô Triệt. Không cần biết nội dung ra sao, thấy cô vui vẻ như vậy là biết cô yêu người bên cạnh này đến mức nào.
Tô Hạ Hoan vui thật sự. Trước đây khi tra cứu từ khóa “Thanh mai trúc mã liệu có đến với nhau hay không”, cô chỉ nhận được câu trả lời: “Thanh mai trúc mã đều sẽ bị số phận đánh bại”. Vì đáp án này, cô đã chán chường rất lâu. Hơn nữa khi cô muốn phản bác đối phương thì người ta lại nói một câu khác: “Nếu số phận không đánh bại được chứng tỏ đó không phải số phận thực sự, sau này còn xuất hiện trắc trở khác”. Cô tức đến nỗi cả ngày không ăn được cơm.
Bây giờ cô đã được ở bên trúc mã của mình. Cái gì mà số phận gian nan, có phải tình yêu đích thực hay không thì bọn họ cũng đã ở bên nhau, thật lòng yêu thương nhau.
Liễu Như Yên mặc một bộ sườn xám đỏ rực kiểu Trung Quốc mỉm cười nhìn Trình Tư Niên đứng bên cạnh: “Có thể phỏng vấn tâm trạng hiện tại của anh không?”
“Em không những nhạt nhẽo mà còn ấu trĩ đấy.” Trình Tư Niên khẽ lắc đầu, có lòng tốt nhắc nhở cô ấy: “Anh cảm thấy em nên đi phỏng vấn tâm trạng của chú rể tương lai đi.”
Liễu Như Yên trừng mắt, quay người đi tìm chồng mình. Sau khi trò chuyện với chồng xong, cô ấy liền phấn khởi đi về phía Tô Hạ Hoan.
Hiếm có dịp được xem náo nhiệt, đương nhiên không thể bỏ qua rồi.
Tô Hạ Hoan còn chưa kịp kể hết “lịch sử tình trường” thì đã bị Trương Doanh và Trần Phượng khinh bỉ. Sau đó hai người họ lần lượt tỏ thái độ rằng họ có “hỏa nhãn kim tinh”, nhìn thấu được gian tình giữa Tô Hạ Hoan và Tô Triệt. Chỉ có điều, Tô Hạ Hoan kiên quyết che đậy lấp liếm, họ sợ cô khó xử nên mới giả vờ không biết mà thôi.
Trương Doanh vẫn tốt bụng chúc phúc Tô Hạ Hoan còn Trần Phượng thì không. Cô ấy kéo tay Tô Hạ Hoan, nói: “Đã hứa sẽ cùng làm một FA cao quý, sao bỗng nhiên đi làm thường dân thế này?”
Trương Doanh, Tô Hạ Hoan và Liễu Như Yên vừa đi tới đồng loạt lùi về sau một bước, tránh xa Trần Phượng, vô cùng ăn ý lên tiếng: “Chúng tớ đều là thường dân.”
Sau đó cả đám cùng bật cười. Có người tiến lên “an ủi” Trần Phượng. Họ đều là quý tộc độc thân, đừng sợ, có người bầu bạn mà.
Tô Hạ Hoan lắc đầu: “Không phải mình bỏ rơi cậu, thật sự làm quý tộc không dễ dàng gì. Nơi cao thường rất lạnh, mình phải đi tìm một người sưởi ấm cho mình.”
Trương Doanh khinh bỉ: “Tô Hạ Hoan, cậu vừa yêu liềm háo sắc ngay được.”
“Mình... ý mình là sự ấm áp trong trái tim.”
“Ồ, mình tin mà.”
Tô Hạ Hoan buồn bực: “Đã nói là cảm giác rồi, cảm giác.”
Trần Phượng xen lời: “Nói rồi, chúng mình đều tin cả mà.”
Tô Hạ Hoan: Mấy cậu chỉ nói ngoài miệng thôi, nhưng sắc mặt đều nói hai chữ “không tin” kia kìa.
Cả đám người nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh. Bắt đầu hôn lễ, Tô Hạ Hoan nhìn thấy chồng Liễu Như Yên. Đó là một anh chàng rất lịch thiệp, vừa nhìn liền biết này là người thành đạt, khuôn mặt không phải kiểu đẹp trai xuất sắc nhưng lại rất có khí chất. Đứng bên cạnh Liễu Như Yên càng khiến cô ấy trở nên nổi bật.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt ngắm nhìn một lúc, sau đó Tô Hạ Hoan chạy đi ăn.
Lễ cưới theo mô hình buffer đứng, vô cùng tự do, bầu không khí cũng cực kỳ vui vẻ.
Tô Hạ Hoan ưng ý một vài món bánh ngọt, nhỏ nhắn đáng yêu khiến cô muốn cầm lên nếm thử. Nhưng món bánh nào cũng xinh xắn như vậy, chọn cái nào cũng cảm thấy có lỗi với nhưng món còn lại.
Trình Tư Niên đứng gần đó quan sát Tô Hạ Hoan. Đừng tưởng cô ấy sẽ băn khoăn rối rắm, thật ra Tô Hạ Hoan lựa chọn rất nhanh. Lý do là ăn rồi sẽ không băn khoăn nữa.
Năm xưa khi ở bên nhau, không ít lần họ tranh cãi vì chuyện ăn uống. Nếu cô ăn những món nhiệt lượng cao thì đều phải đi chạy bộ, hơn nữa mỗi lần chạy kéo dài tới hai tiếng đồng hồ. Anh ấy làm gì có nhiều thời gian ở bên cô như vậy. Họ hay mâu thuẫn vì những chuyện lặt vặt này. Cô cảm thấy anh không muốn ở bên mình. Còn anh ấy lại nghĩ tất cả do cô tự làm tự chịu, không ăn thì chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trình Tư Niên chậm rãi bước đến gần Tô Hạ Hoan.
Tô Triệt đứng trước mặt Tô Hạ Hoan, khoanh tay nói: “Ăn đi, mỗi món ăn một miếng. chẳng phải em hay khen bố mẹ sinh em khéo, ăn sao cũng không béo được ư?”
Bị anh nói như vậy, Tô Hạ Hoan lại càng băn khoăn hơn. Con người cô bẩm sinh đã không thích làm theo lời người khác: “Bây giờ ăn không béo, lỡ như ăn nhiều rồi, thay đổi thể chất, ăn một chút cũng béo phì thì phải làm sao?”
Tô Triệt nhìn cô một lúc lâu rồi nhướng mày: “Chẳng trách anh cảm thấy hình như em béo hơn lúc trước thật.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt với anh: “Đi thôi, không ăn nữa. Cái thứ ngọt ngọt ngấy ngấy này có gì ngon đâu.”
“Vẫn nên ăn là hơn, không ăn em sẽ nhớ nhung nó mãi đấy.”
“Em không nhớ, có ngon lành gì đâu.”
“Ồ.” Tô Triệt cười: “Vậy đi thôi!”
Nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện, Trình Tư Niên cũng nhướng môi cười. Có lúc không phải đối phương ăn nói khó nghe đến mức nào, hành xử bướng bỉnh ra sao, chỉ đơn giản là không biết cách chung sống với người ta mà thôi. Cô ấy nói mệt không phải là thực sự muốn dừng lại nghỉ ngơi, cũng có thể chỉ muốn bạn nắm tay cô ấy cùng tiến bước.
Lúc quay người lại, Tô Hạ Hoan bắt gặp Trình Tư Niên, nét mặt lập tức trở nên gượng gạo.
Cô nuốt nước bọt, lần lượt giới thiệu họ với nhau, giới thiệt Trình Tư Niên với tư cách đàn anh trong trường.
Trình Tư Niên và Tô Triệt đồng thời nhìn nhau, ánh mắt chỉ như chuồn chuồn đạp nước, không ai thấy quá hiếu kỳ về đối phương.
Trình Tư Niên ngắm nhìn Tô Hạ Hoan, lát sau mỉm cười: “Đã lâu không gặp. Hình như em không thay đổi quá nhiều.”
“Ồ, bạn gái của anh đâu? Nghe Như Yên nói bạn gái anh sẽ tới, em còn muốn xem cô ấy là người như thế nào.”
“Vì nếu tính cách của cô ấy cũng tương tự như anh thì em tò mò hai người cùng khuôn khổ phép tắc sẽ yêu nhau thế nào.”
Trình Tư Niên bật cười: “Em đang chê tính anh không tốt đấy à?”
“Không, khen mà.”
“Có người mới cũng đâu cần phải chê bai người cũ như vậy!”
Tô Triệt nhìn về phía Trình Tư Niên nhưng không lên tiếng. Anh cũng muốn biết Tô Hạ Hoan đối đáp ra sao.
Tô Hạ Hoan bĩu môi, “Vậy thì người cũ là anh phải rộng lượng với em một chút. Em xưa nay chỉ nhìn người mới cười, mặc kệ người cũ khóc. Huống hồ anh có khóc đâu.”
Trình Tư Niên lắc đầu: “Quá tuyệt tình.”
Trình Tư Niên cố tình nhìn về phía Tô Triệt: “Anh cẩn thận một chút, hãy xem tôi như bài học.”
Tô Triệt khẽ nói: “Xưa nay tôi vẫn thích kiểm điểm sự thất bại của người khác, tránh để mình giẫm phải vết xe đổ.”
“Vậy thì hy vọng anh vĩnh viễn không thất bại.”
“Trong chuyện tình cảm, quá khứ có thể đã thất bại, nhưng hiện tại và tương lai thì không.” Tô Triệt mỉm cười: “Đến ngày cưới của tôi và Tiểu Hoan, anh nhất định phải tham dự đấy.”
“Nhất định.”
Sau khi Trình Tư Niên đi khỏi, Tô Hạ Hoan nhìn mãi theo bóng lưng anh ấy.
Tô Triệt xoay mặt cô về phía mình: “Vẫn chưa nhìn đủ à?”
Tô Hạ Hoan buông một câu kinh người: “Trong mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ, những tình huống kiểu này chính là điều kiện để công và thụ gặp nhau. Còn em là bia đỡ đạn khiến hai anh gặp được đối phương, hơn nữa kết cục của em thường rất thảm nữa.”
“Vậy ai là nam chính?”
“Anh không biết trong đam mỹ luôn có hai nam chính à?”
Tô Triệt ấn tay lên đầu cô: “Vậy anh sẽ quan hệ thân mật với một nam chính khác, cố gắng thỏa mãn trí tưởng tượng của em.”
Tô Hạ Hoan giữ rịt anh lại: “À thì, em vẫn cảm thấy, chuyển nam chính đam mỹ thành nam chính ngôn tình kích thích hơn một chút.”
“Đam mỹ cái đầu em ấy, không được phép đọc tiểu thuyết nữa.”
Tô Hạ Hoan bất bình: “Em chưa bao giờ đọc tiểu thuyết đam mỹ nhé!”
Tô Triệt nhìn cô đầy nghi hoặc.
Tô Hạ Hoan ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Đó là vì em thông minh. Dù em không đọc cũng biết nội dung cụ thể. Giống như việc em chưa từng xem phim về tình yêu nam nam nhưng biết nó kể về cái gì vậy!”
“Em còn mạnh miệng hả?”
Tô Hạ Hoan bĩu môi, sát lại gần anh: “Thôi mà, em sẽ khâu miệng em vào.”
Tô Triệt thật sự giơ hai tay ấn chặt hai bờ môi cô vào nhau: “Đi, chúng ta đi tìm chỗ khâu miệng.”
Thật sự quá mất mặt. Cô lập tức vùi vào lòng anh. Thà bị mắng là thể hiện tình cảm quá đà chứ cô không muốn người khác biết họ đi tìm chỗ khâu miệng.
Rời khỏi hôn lễ, Tô Hạ Hoan chạy đằng trước, Tô Triệt đuổi theo sau. Cô đi giày cao gót, dĩ nhiên không thể chạy nhanh được. Nhưng anh cố tình chạy chậm lại. Cô đâm lao thì phải theo lao, tuyệt vọng tiếp tục chạy một quãng dài, sau đó mệt nhoài ngã vào lòng anh.
Tô Triệt ôm hờ cô: “Em chạy đi, chạy tiếp đi!”
“Không chạy nữa đâu, anh muốn chém muốn giết thì tùy ý.”
“Làm gì cũng được phải không?”
“Hức hức, nhưng không được hủy hoại sự trong trắng của em.”
“Hủy thì sao hả?”
Cô trừng mắt với anh, lát sau lên tiếng: “Vậy thì em sẽ bám lấy anh, ép anh cưới em, không bao giờ được nhìn các cô gái khác nữa.”
Anh bẹo má cô: “Em làm vậy anh sẽ hiểu lầm, tưởng là em chỉ mong anh hủy hoại em ngay...”
Tô Hạ Hoan giơ chân giẫm anh, nhưng anh tránh được. “Anh vẫn cảm thấy em rất muốn dựa dẫm vào anh!”
“Đúng là rất muốn mà!”
Tô Hạ Hoan hùng hồn tuyên bố xong thì bắt đầu bối rối. Cô là con gái đấy, nên có sự dè dặt, cuối cùng đành ngượng ngập thơm anh một cái: “Vậy thì cho anh chút ngọt ngào.”
Tô Triệt cười, ngồi xổm xuống cõng cô: “Lên đi, về nhà thôi.”
Tô Hạ Hoan nhảy lên lưng anh: “Đó là bạn trai cũ của em đấy, sao anh không ghen.”
“Đã là cũ rồi, sao anh phải ghen chứ?”
“Nói cũng đúng.”
“...”
Tham dự hôn lễ của Liễu xong, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt bay thẳng tới thành phố B. Họ tới đây không phải để tham quan ngôi trường của Tô Triệt. Trong quá khứ Tô Hạ Hoan chẳng hứng thu gì với trường của anh, hiện tại vẫn vậy. Bởi vì mỗi lần ai hỏi cô điểm thi đại học, biết cô chọn Đại học S, họ đều coi cô như một kẻ khờ. Trong thâm tâm cô coi rằng, Đại học S có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này.
Cô tới đây, chỉ là muốn một lần được xem lễ thượng cờ.
Trước đây cô từng xem một chương trình. Một cô gái nói mỗi lần nhìn thấy nghi thức thượng cờ và bài hát quốc ca vang lên, cô ấy đều không kìm được nước mắt. Rất nhiều người chê cười cô gái kia lắm chuyện. Khi đó Tô Hạ Hoan cũng mang tâm trạng ấy, cho tới khi cô vô tình xem được một clip về lễ thượng cờ, mới biết thì ra nó trang nghiêm và hào hùng đến nhường nào.
Vào lúc đó, nó đã trở thành một điều tâm niệm trong lòng cô.
Từ sáng sớm, hai người đã hòa vào dòng người chờ đợi lễ thượng cờ. Trong đó có người bản địa, cũng có người nước ngoài. Họ đều mang một tình cảm và một tâm trạng giống nhau, muốn nhìn cả đoàn người kia nghiêm trang bước đều qua trước mặt mình. Tiếng bước chân vang vọng từng nhịp từng nhịp, rung động cả tâm hồn.
Lúc đó, trái tim cô dâng trào như sóng biển.
Khi tiếng nhạc vang lên, cô đã sớm nước mắt lưng tròng. Đứng trong một bầu không khí như này mới thấu hiểu được sự nhiệt tình và hy sinh của các anh hùng dân tộc, mới thấy tự hào và kiêu hãnh vì đất nước mình.
Nghi thức thượng cờ kết thúc, Tô Triệt nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô.
“Hồi nhỏ lúc học hát bài này em không nghiêm túc chút nào, bây giờ em cảm thấy có lỗi với họ quá.”
“Không sao cả, ban nãy em hát đúng hết. Người thông minh học qua là biết.”
“Nhưng em vẫn phải tự kiểm điểm bản thân.”
“À... Vậy em muốn kiểm điểm thế nào?”
“Phạt mình hát quốc ca năm lần?”
“À... Em vui là được.”
Sau khi chứng kiến lễ thượng cờ ở thành phố B, họ lập tức bay về Yên Xuyên. Vừa về tới nơi, họ đã bị bố mẹ của Tô Hạ Hoan gọi về nhà. Thất nghiệp rồi còn ở lì trên thành phố làm gì, về nhà hái cam đỏ, lợi dụng “phế vật” một chút thì hơn.
Tô Hạ Hoan như muốn phát điên, lợi dụng “phế vật”? ai là “phế vật” chứ?
Lý Hiểu Tuệ Trừng mắt: “Con đi làm chưa? Đã có lương chưa? Tháng này ai trả tiền thuê nhà?”
“Mẹ, con về ngay, về ngay đây ạ.”
Cúp máy, cô nhào vào lòng Tô Triệt gào khóc: “Hu hu, anh có thể phải làm chồng của phế vật rồi. Em có lỗi vì không giành cho anh một danh phận tử tế hơn.”
Tô Triệt: Anh có thể tạm thời không an ủi em mà an ủi bản thân trước được không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận