Tô Hạ Hoan ngồi tàu cao tốc về quê. Lúc họ đi vẫn còn khá sớm. Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, họ ngồi trong khu vực chờ tàu. Bên cạnh Tô Hạ Hoan là một cô gái với mái tóc dài bện thành bím với nhiều sợi dây đủ màu, vừa nhìn đã biết là đặc trưng của trấn cổ thành phố L. Tô Hạ Hoan quan sát đối phương một lúc lâu, rồi lại nhìn ký hiệu “thành phố L” viết trên hành lý, lập tức cảm thấy cần vỗ tay cho suy đoán chính xác của mình.
Cô từng có dịp ghé qua nơi đó. Họ cũng hay bện tóc kiểu này. Cô rất muốn bắt chuyện với cô gái xinh đẹp ấy, nhưng cuối cùng cô vẫn bịt miệng lại, cố gắng nhẫn nhịn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì cô từng phạm sai lầm này, mất mặt không chịu nổi.
Đó là hồi cô còn ở thành phố S. Lúc ngồi xe buýt, trên xe có hai cô gái bàn luận về tin lá cải của một ngôi sao nào đó. Rõ ràng là tin tức sai lầm, Tô Hạ Hoan không nhịn được phải nói ra sự thật. Kết quả, đối phương vốn không buồn để ý đến cô, cứ tiếp tục nói chuyện của mình.
Tô Hạ Hoan vô cùng xấu hổ, sau đó còn bị đám Trương Doanh chê cười. Kể từ ngày đó, Tô Hạ Hoan quyết định không bao giờ chủ động bắt chuyện với người lạ nữa.
Để bản thân không bị đắm chìm trong sự bứt rứt ấy, Tô Hạ Hoan kéo tay áo cuar Tô Triệt: “Chúng ta đi ăn mỳ úp đi. Lâu lắm không được ăn rồi, thơm quá.”
Tô Triệt gật đầu.
Trong lúc chờ mỳ chín, Tô Hạ Hoan kể cho Tô Triệt nghe lịch sử ăn mỳ úp. Hồi tiểu học, một gói mỳ giá tám hào ngon hơn loại bảy hào nhiều. Lên cấp hai, mỳ úp đã có giá một đồng hai một gói…
Nhớ lại hồi cấp hai, Tô Hạ Hoan bỗng nhiên nổi giận, phẫn nộ nhìn Tô Triệt: “Anh nói đi, từ nhỏ tới lớn anh đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với em rồi?”
Tô Triệt day trán theo thói quen rồi làm động tác “Mời em”.
“Bố mẹ định mua cho em một thùng mỳ để em mang tới trường ăn trong giờ tự học buổi tối, coi như bữa phụ. Chính anh là người nói với họ ăn nhiều mỳ gói không tốt, thế là họ từ bỏ ý định này.”
Tô Hạ Hoan làm như phải chịu rất nhiều thiệt thòi, phẫn nộ chỉ trích sự quá đáng của Tô Triệt.
Tô Triệt khó xử thở dài: “Anh nghĩ thể chất ăn gì cũng không béo của em có công lao đóng góp của anh. Bởi vì có vô số người dùng hiện thực tàn khốc để chứng minh một sự thật. Ăn không béo chẳng qua vì em ăn không đủ nhiều mà thôi. Mỳ gói dễ khiến người ta béo phì. Nếu hồi cấp hai, em ăn lúc nửa đêm, anh nghĩ rất có thể em sẽ béo ú ngay từ hồi đó rồi, sau đó em sẽ trở nên tự ti, ủ rũ…”
“Vậy anh cũng khiến em đánh mất một cơ hội để kiểm nghiệm tình yêu đích thực. Nếu trong thời kỳ béo ú ấy em vẫn có người thích, chứng tỏ đó là tình yêu đích thực. Em nhất định sẽ lấy người đó làm chồng và lột xác một cách hoành tráng.” Tô Hạ Hoan cảm thấy anh không chỉ khiến cô bỏ lỡ một cơ hội quý giá như vậy mà còn khiến cô mất đi cơ hội thay đổi bản thân.
“Anh không biết người khác có chê bai hay không nhưng anh nhất định sẽ chê bai… Coi như em ngoại tình?”
“Em…” Tô Hạ Hoan lườm anh, cô còn chưa chỉ trích anh yêu cô chưa đủ sâu sắc đâu.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh đặt di động xuống, cảm thấy màn “biểu diễn” của đôi nam thanh nữ tú trước mặt còn thú vị hơn nhiều. Cô ấy không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi: “Hai người là thanh mai trúc mã à?”
Tô Hạ Hoan gật đầu.
Mắt cô gái đó sáng rực lên, quan sát Tô Triệt một lúc: “Oa, thật là ngưỡng mộ hai người, tình cảm như vậy chắc chắn là tuyệt lắm.”
Đương nhiên, thứ mà bản thân thật sự ngưỡng mộ cô ấy sẽ không nói ra. Chuyện thanh mai trúc mã không ở bên nhau có rất nhiều, nguyên nhân là nếu không phải trúc mã quá xấu làm hổ thẹn người nhìn thì cũng là thanh mai không ra gì. Cuối cùng đến chính bản thân người trong cuộc cũng sẽ phủ nhận tình cảm lúc nhỏ ấy.
Tô Hạ Hoan tự hào: “Cũng tạm, chúng tôi gần đây mới đến với nhau.”
Được cô gái xinh đẹp bắt chuyện, Tô Hạ Hoan tích cực vô cùng. Nói mãi nói mãi liền nói tới thành phố L, cô lập tức chê chỗ nào đó lừa bịp, khen chỗ nào đó tuyệt vời, còn có những câu chuyện đùa từ đó mà ra. Lần ấy cô phải đi một quãng đường rất xa để ăn món lẩu chính tông, sau đó hôm sau mới phát hiện ở rất gần chỗ mình cũng có một quán, thật sự cảm thấy không thiết sống nữa.
Tô Triệt gõ gõ lên bát mỳ: “Em có ăn nữa không?”
“Ăn, ăn chứ.”
Chuyến của cô gái xinh đẹp chuẩn bị xuất phát, Tô Hạ Hoan và đối phương lưu luyến tạm biệt nhau.
Tô Triệt nói với giọng chua loét: “Anh không nghĩ em bác ái vậy đấy.”
“Có lẽ vì em thiếu thốn tình yêu.”
Tô Triệt cười nhạt.
Ngay sau đó Tô Hạ Hoan liền bị chặn họng. Trong ga có một thanh niên cầm tấm biển nói mình là người câm điếc, lần lượt tìm mọi người xin tiền. Anh ta có một cuốn sổ ghi chép tên của những người quyên tiền. Người thanh niên đó bị hầu hết mọi người từ chối. Đến lượt Tô Hạ Hoan, cô ngẩng đầu nói: “Không có.”
Sau đó cô còn buồn bực chỉ vào Tô Triệt: “Sao anh không tìm anh ấy mà lại tìm tôi?”
Tô Hạ Hoan cảm thấy mình bị khinh thường. Tình huống này giống hệt với tình huống một số ông bà già khi cần nhường chỗ chỉ tìm mấy cô gái, coi bọn họ là người dễ bắt nạt.
Sau đó Tô Triệt chỉ tay vào Tô Hạ Hoan: “Thái độ của cô ấy chính là thái độ của tôi, chúng tôi đi chung.”
Sau khi người thanh niên kia đi khỏi, Tô Hạ Hoan lẩm bẩm: “Đồ lừa đảo, hừ.”
Tô Hạ Hoan từng gặp phải loại người này. Lúc đó cô cho đối phương mười đồng, người ta còn tặng cô một món đồ chơi. Sau khi trở về nhà, cô kể chuyện này cho mọi người, mọi người đều nói cô bị lừa, không một ai khen cô tốt bụng cả.
Ngay cả bố mẹ cũng nói cô học nhiều đến mụ mị đầu óc rồi. Một tên lừa đảo rõ ràng như vậy còn không nhìn ra. Tô Hạ Hoan rất buồn. Thấy chưa, bản thân cô ngốc nghếch, còn làm liên lụy việc học. Từ đó về sau, cô kiên quyết không bỏ ra một đồng nào cho bọn lừa đảo nữa.
Quan trọng nhất là ai ai cũng thể hiện sự thông minh đặc biệt của mình, chỉ có mình cô là rất ngốc.
Tô Triệt xoa đầu cô: “Đừng tức giận, em đâu có bị lừa.”
“Em kể riêng chuyện này với anh thôi nhé, thật ra sau đó em còn tiếp tục bị lừa hai, ba lần nữa…”
“Chỉ có mười đồng thôi mà, không sao.”
“Lần đó em cho một trăm đồng.”
“À… lấy một trăm đồng đổi lấy bài học và kinh nghiệm cũng được.” Tô Triệt ấn vào tay cô một chai sữa chua.
Những người ngồi xung quanh họ cũng đang bàn tán tích cực về chuyện này, kể đủ trường hợp bị lừa đảo và chia sẽ thông tin cho nhau. Tô Hạ Hoan cảm thấy mình lại học thêm được vài điều bổ ích.
Tàu vào trạm, mọi người đều đi xếp hàng cả. Nhưng Tô Hạ Hoan không chịu đi mà quyết tâm kể cho mọi người trải nghiệm của mình.
Tới khi đoàn người xếp hàng trở nên thưa thớt, Tô Hạ Hoan mới ung dung đứng lên: “Em nói cho anh biết, em có sắp xếp cả đấy. Có ngốc mới đi xếp hàng, lên tàu sớm thì sao nào, đâu thể ngồi vào ghế của nhau. Hơn nữa việc ngồi chẳng liên quan đến việc đợi. Như chúng ta này, lên tàu xong là khởi hành luôn.”
“Thế nên anh cần khen em thông minh?”
“Không cần đâu, đây cũng là kinh nghiệm em tổng kết được sau nhiều lần đi tàu xe.”
“Em không sợ một lần nào đó bị lỡ chuyến thật ư?”
“Em đâu có ngốc.”
“Thôi được rồi, hy vọng vậy!”
Sau khi lên tàu, Tô Hạ Hoan phổ cập cho anh thêm một bí quyết nữa, đó là lúc xuống đừng quá gấp gáp. Khi loa thông báo chuẩn bị xuống thật ra còn cách ga một đoạn xa.
Tô Triệt thẳng thừng bịt miệng cô lại: “Để cái miệng của em nghỉ ngơi chút được không, hôm nay nó mệt quá rồi.”
Tô Triệt và Tô Hạ Hoan ăn trưa tại nhà hàng của gia đình Tô Triệt. Vì gần tới Tết, những người kết hôn hay mừng thọ cực kỳ nhiều, nhà hàng bận rộn nên bố mẹ Tô Hạ Hoan cùng tới đó phụ việc.
Ban đầu, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đều rất được hoan nghênh. Nhưng khi có người hỏi bố mẹ họ về công việc hiện tại thì họ đồng loạt bị chê bai.
Chủ yếu vì ai cũng ham hư vinh. Tô Phong và Đường Anh đã tự hào về cậu con trai này suốt mười mấy năm trời, bỗng nhiên từ “xuất sắc” rơi thẳng xuống. Họ không những không thể tự hào tiếp mà thậm chí còn không quen ngay được.
Còn về Tô Hạ Hoan, mẹ cô từ lúc muốn tìm một chàng rể cao mét tám, có xe, có nhà và có công việc ổn định, tới giờ đã thẳng thắn hạ điều kiện xuống, trở thành cao mét bảy lăm, nhà, xe đều có thể vay thế chấp.
Tô Hạ Hoan tự mình rụt người lại. Tô Triệt vốn nghĩ xem có cần an ủi cô không thì Tô Hạ Hoan xua tay, phản đối: “Đó là mẹ em muốn nói với em, công việc của con gái quan trọng với bà đến mức nào.”
Thôi được rồi, em vui là được.
Tô Hạ Hoan buồn rầu nhìn anh: “Bây giờ em chẳng có gì hết, quan trọng là không có tiền.”
Tô Triệt xoa mũi: Thôi được rồi, đây là một sự thật.
Tô Hạ Hoan rất rộng rãi: “Anh không có việc làm cũng không sao, không có tiền cũng không sao. Em quyết định rồi, em có thể nuôi anh, cho anh tiền để tiêu. Tuy là em cũng không có tiền mấy, nhưng em sẽ nỗ lực làm việc để nuôi anh, cũng không tiêu pha lung tung, nhất định sẽ giúp anh được ăn ngon mặc đẹp.”
“Không có công việc chỉ là tạm thời thôi.”
“Không, anh có thể không cần đi làm. Thật đấy, em không chê anh tý nào đâu.
“Nhưng anh tự chê bản thân mình.”
“Đừng mà.” Tô Hạ Hoan nắm chặt cánh tay anh không buông: “Anh nhất định phải để em nuôi anh, để em được sống cuộc đời của một nữ đại gia. Em đã mơ ước lâu lắm rồi, cái cảm giác được cầm tiền bao nuôi mấy em trai trẻ ấy. Em sẽ dùng tiền để mua nụ cười của anh.”
Tô Triệt phì cười: “Tiền đâu, bỏ ra đây.”
“Ôi trời, đã nói là ước mơ rồi mà!”
“Vậy thì phải tính lãi mới được.”
“Thôi được rồi, ai bảo anh có diện mạo hợp mắt em chứ. Toàn bộ của cải tài sản trong nhà em cho anh hết.”
“Được ký giao kèo trước đi!”
“Với tình cảm giữa hai chúng ta, còn cần ký giao kèo gì chứ!”
“Giao dịch tiền bạc, không nói chuyện tình cảm.”
Ăn cơm xong chưa được bao lâu, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan chuyển từ không nói chuyện tình cảm sang nói chuyện hái cam đỏ. Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ không bắt họ trèo lên hái thật, chung quy cũng chỉ nói đùa vậy thôi. Hôm nay, người trồng cam đó sẽ mời thợ đến hái cam, họ chỉ cần trả tiền là được.
Người hai còn chưa đến, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đã có mặt ở đó rồi, còn Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ thì đi tìm chú của vườn cam nói chuyện.
Tô Hạ Hoan ngó đầu nhìn bố mẹ mình qua kẽ lá, buồn bã thở dài: “Haiz, họ chẳng nghi ngờ gì cả. Trò yêu đương vụng trộm này thiếu chút thú vị.”
“Bây giờ họ hoàn toàn không biết gì, đến lúc bất ngờ biết, lẽ nào biểu cảm không đáng để mong chờ hơn sao?”
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: Không sai.
Thế nên cô thơm nhẹ lên khóe môi anh để thỏa mãn ham muốn ngấm ngầm làm chuyện xấu, sau đó bắt anh leo cây. Cô sẽ đứng dưới chỉ trỏ xem nên hái quả nào, quyết tâm phải lấy những quả to nhất, đỏ nhất.
Tô Triệt hái được một quả. Anh không cầm theo túi nên vung tay ném chuẩn xác vào chiếc mũ đằng sau áo của Tô Hạ Hoan. Cô cảm thấy thú vị, bèn thẳng thừng xoay lưng lại cho anh bỏ cam vào đó.
Sau đó…
Lý Hiểu Tuệ đi tới: “Hai đứa đang làm cái gì vậy.”
Tô Hạ Hoan hoang mang quay đầu, mấy quả cam đỏ trong tay Tô Triệt đập thẳng xuống đầu cô. Tô Hạ Hoan nước mắt lưng tròng ngồi thụp xuống. Đầu tiên là trừng mắt nhìn Tô Triệt, sau đó là quay sang mẹ mình: “Con biết bây giờ mẹ chê bai con, nhưng không thể đột ngột chạy ra dọa con như vậy. Thấy chưa, suýt nữa thì con bị cam đập vào đầu thành ngớ ngẩn rồi.”
Lý Hiểu Tuệ vốn lo lắng, vừa nghe xong lời con gái nói liền tươi cười bước đến xoa đầu cô: “Ngốc rồi thì gả con cho A Triệt, ở lì nhà nó luôn.”
Tô Hạ Hoan giật mình đến run người vì câu nói của mẹ. Lẽ nào họ thật sự đều có “hỏa nhãn kim tinh”? Nhưng ngay sau đó cô phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, mẹ cô chỉ đơn thuần đùa giỡn chút thôi.
“Con cũng cảm thấy Tô Triệt chỉ xứng đáng với đứa ngốc như con.”
Lý Hiểu Tuệ trừng mắt với con gái mình: “Chưa đập đã đủ ngốc rồi.”
Tô Hạ Hoan: Đây chắc chắn là “hỏa nhãn kim tinh”.
Lý Hiểu Tuệ không để ý tới con gái nữa, quay người bảo Tô Triệt trèo xuống. Cái cây này không cao, bà không lo lắng anh gặp nguy hiểm, nhưng trên cây có rất nhiều rêu bám, dễ làm bẩn quần áo, tay chân.
Tô Hạ Hoan yên lặng nhìn mẹ mình nói chuyện với Tô Triệt, sau đó bình tĩnh lấy một quả cam đỏ khá to trong mũ ra. Vỏ quả cam rất mỏng, lại hơi giòn, bóc một chút liền dễ chạm tới phần thịt cam nham nhở đầy thương tích.
Tô Hạ Hoan khó xử nhìn thành quả trên tay mình, quyết định với một quả cam xấu xí như vậy thì mình tự ăn là hơn, chia cho người khác sẽ xấu hổ lắm.
Cam đỏ rất ngọt, Tô Hạ Hoan vừa ăn vừa cười tít mắt. Sau đó Lý Hiểu Tuệ và Tô Triệt đồng loạt nhìn cô. À, mấy người ăn mảnh kiểu gì cũng bị nhìn khinh bỉ.
Tô Hạ Hoan âm thầm xoay lưng, còn cúi gập người xuống, ý bảo mọi người muốn ăn thì tự lấy mà ăn, đều ở trong mũ cả đấy.
Lý Hiểu Tuệ phì cười, Tô Triệt nể mặt cô, tiến lên lấy một quả.
Sau khi Lý Hiểu Tuệ đi khỏi, Tô Hạ Hoan khẩn trương nhét nửa quả cam mình đang ăn dở vào miệng anh, còn dặn dò: “Điều này không chứng tỏ anh quan trọng hơn mẹ em, mà vì mẹ em xứng đáng được ăn những quả ngon lành hơn. Bà không nên ăn cái này.”
“Cũng giống như việc anh chỉ xứng với đứa ngốc như em chứ gì?”
“…” Tô Hạ Hoan: “Thật ra lúc em không ngốc anh cũng xứng, em không chê bai anh đâu.”
“Vậy em cứ chê bai đi là hơn, chí ít anh sẽ được ăn quả cam đỏ ngon lành hơn.”
“Yên tâm, em nhất định sẽ lựa mấy quả to nhất mang sang nhà anh.”
“Anh không yên tâm, kiểu gì bố mẹ em cũng sẽ mang đến.”
“Nhưng em chọn và bố mẹ em chọn giống nhau sao? Anh nói đi, có giống nhau không?”
Tô Triệt day day trán: “Thôi được rồi, không giống nhau.”
Tô Hạ Hoan phì cười. Tay anh rất bẩn, cô bèn vươn tay lau trán cho anh. Khuôn mặt điển trai thế này, sao có thể để nhem nhuốc được.
Tô Triệt cúi đầu, chạm nhẹ lên môi cô. Tô Hạ Hoan lập tức quay đầu nhìn bố mẹ mình. Kết quả họ vẫn đang đứng bên kia tiếp tục hào hứng trò chuyện. Bố mẹ à, bố mẹ có biết không, con gái của bố mẹ vừa bị người ta lợi dụng đó.
Tới khi người hái cam chuyên nghiệp đến, Tô Hạ Hoan vốn dĩ còn định học hỏi xem có bí quyết gì không. Nhưng khi nhìn thấy người ta chỉ cầm kéo cắt từng quả một, cô lập tức mất hết động lực học hỏi.
Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, hái trụi cả ba cây cam. Họ đi cân thử, trả tiền rồi dùng xe kéo về nhà.
Tô Hạ Hoan nhìn thấy trong chiếc giỏ của nhà người ta có mấy quả cam đỏ cực to. Cô ghen tỵ đến đỏ mắt, lòng ngứa ngáy khó chịu. Cô len lén nhìn trộm chúng mấy lần, nuối tiếc vì chúng không phải cam trên ba cái cây của họ.
Sau đó, Tô Hạ Hoan chợt phát hiện mũ của mình nặng hơn hẳn. Cô sờ vào, là ba quả cam đỏ to tướng. Tô Hạ Hoan bất ngờ và sung sướng, suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ thiếu nước nhào vào lòng Tô Triệt ngay trước mặt bố mẹ. Nhưng cuối cùng cô chỉ lén lút ngoắc nhẹ tay mình vào tay anh.
Bận rộn xong xuôi, Lý Hiểu Tuệ chuẩn bị cho gia đình Tô Triệt một túi cam đỏ cực to, bảo anh cầm về nhà. Tô Hạ Hoan lấy lý do tiễn Tô Triệt để tới nhà anh.
Vừa ra khỏi cửa, cô liền khoác tay Tô Triệt.
Tô Triệt cười khẽ: “Em đi tiễn anh hay tăng thêm áp lực cho anh vậy?”
Tô Hạ Hoan ngâm nga: “Có một cô gái, cô ấy hơi bướng bỉnh, cũng có chút phiền toái, nhưng cô ấy là một gánh nặng ngọt ngào…”
“Tô Hạ Hoan, em hát tiếp đi, anh sẽ thật sự từ bỏ cái mác “người yêu em” đấy. Rốt cuộc em phải làm cách nào mới hát được tệ đến mức đó hả?”
Tô Hạ Hoan xù lông: “Có lẽ vì em có quá nhiều ưu điểm nên ông trời chỉ cho em một chút khuyết điểm ấy. Cũng là để cân bằng tâm lý cho mọi người.”
“Nói thật đi, em có hát được bài nào không lệch tông không?”
“Trái ba vòng, phải ba vòng, lắc lắc cái cổ, ngoáy ngoáy cái mông… Bài này hả?”
“Thôi bỏ đi, em đừng hành hạ đôi tai của anh nữa.”
Tô Hạ Hoan tức giận cấu tay anh.
Cuối cùng, Tô Hạ Hoan trở về nhà, ngồi ngay ngắn trên sô pha, dáng vẻ như đợi bị thẩm vấn hỏi tội.
Sau đó…
Lý Hiểu Tuệ nói giọng thấm thía: “Hoan Hoan, con xem, bây giờ con không còn nhỏ nữa. Mấy bạn học cấp một, cấp hai, cấp ba và đại học của con hầu như đều lấy chồng và có con cả rồi. Con tự nhìn lại mình xem, cái gì cũng không có.”
Tô Minh bồi thêm một nhát dao: “Giờ con còn thất nghiệp nữa.”
Lý Hiểu Tuệ khuyên bảo: “Con gái lớn tuổi rất khó kiếm chồng. Con phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Ngày nào con còn chưa lấy chồng thì bố mẹ chưa thể yên tâm được.”
Tô Minh tiếp tục bồi thêm nhát dao thứ hai: “Bây giờ bố mẹ không dám ra khỏi cửa nữa rồi. Vừa thấy mặt, người ta chắc chắn sẽ hỏi khi nào con cưới. Bố phải trả lời thế nào, nói con không có lấy một người bạn trai à?”
Tô Hạ Hoan chớp mắt lia lịa, thế nên định sao đây?
Lý Hiểu Tuệ dứt khoát: “Đi xem mặt đi!”
Tô Hạ Hoan trở về phòng mình, nhắn tin ngay cho Tô Triệt: Báo cáo bạn trai đại nhân, cô bạn gái yêu dấu của anh bị ép đi xem mặt rồi.
Tô Triệt trả lời rất nhanh: Ồ ,để thể hiện sự công bằng, anh cũng bảo mẹ anh cho anh đi xem mặt nhé?
Công bằng cái đầu anh.
Tô Hạ Hoan nhảy dựng lên khỏi giường. Tức quá!
Cô tiếp tục nhắn lại: Để thể hiện sự coi trọng của anh dành cho em, em cảm thấy anh nên tới phá hoại.
Tô Triệt trả lời: Anh sẽ theo dõi hai người, lúc hai người hẹn hò thì cố tình va vào hai người. Lúc hai người ăn cơm thì cố tình xuất hiện ăn cowmm chung để tạo ra bầu không khí ngượng ngập và nói: Đây là người con gái của tôi. Em yên tâm, tất cả những tình huống ấy… đều không có.
Thh: …
Tô Hạ Hoan: Anh nói đi, em cần anh làm gì chư? Có ích gì đâu, có ích gì đâu!
Tô Triệt cầm điện thoại, tưởng tượng ra dáng vẻ phát rồ của cô,tiếp tục nhắn lại: Cứ đi tìm hiểu thử những người đàn ông khác, như vậy em mới phát hiện ra, có được một người bạn trai như anh, em may mắn nhường nào.
Tô Hạ Hoan: Hừ, em sẽ đi gặp một anh chàng cực kỳ đẹp trai, nhiều tiền mà tính tình lại tốt nữa.
Tô Hạ Hoan buồn bực. Bạn trai rộng rãi thế này, đến cả việc người ta đi xem mặt cũng không để ý. Thế là thế nào nhỉ? Cô ngứa tay lên mạng tìm kiếm, lập tức có người trả lời cô: Bạn à, chuyện này rất đơn giản. Bạn trai cô vốn không thích cô, cố tình bảo cô đi xem mặt. Nếu cô gặp được một người thích hợp, anh ấy sẽ lập tức chúc mừng, sau đó có thể nhẹ nhõm rũ bỏ cô. Tôi nghĩ biết tin cô đi xem mặt, chắc chắn anh ấy vui phải biết.
Tô Hạ Hoan: …
Cô có nên hỏi nếu bạn trai không thích mình thì phải làm sao không?
Và cô đã ngứa tay hỏi thật.
Người ta trả lời: Còn làm sao.
Cô cười thành tiếng, nhấn F5 lần nữa, có một câu trả lời mới: Chia tay rồi đi xem mặt.
Tô Hạ Hoan cất di động, thầm nghĩ: Chị đây không thèm đi con đường tầm thường đó đâu. Cứ xem mặt trước đã, hừ hừ, còn về việc chia tay? Xin lỗi nhé, tạm thời chưa có suy nghĩ ấy…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận