Ở nhà một thời gian quá dài sẽ bị người nhà ghét bỏ, Tô Hạ Hoan đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, vậy mà vẫn bị bố mẹ chán ghét ra mặt. Ngay cả việc cô chủ động rửa bát đũa cũng không giành về được chút thiện cảm nào. Thế là cô tự động tung hê hết, không làm gì nữa, và hậu quả là bị ghét thảm hơn. Nhưng cô tự nhủ với bản thân, họ làm vậy là cố tình để cô không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, ép cô sớm kết hôn. Cô quyết không để họ được như ý nguyện.
Nhưng mẹ cô dường như càng lúc càng chán cô, đến mức còn ném cho cô một tệp tiền, bảo cô vào thành phố mà chơi, tránh ở nhà làm chướng mắt bố mẹ.
Tô Hạ Hoan lập tức cầm tiền rồi ra khỏi nhà. Lên Trường Duyệt dĩ nhiên phải rủ Tô Triệt cùng đi. Tô Hạ Hoan kể cho anh nghe mình đáng thương nhường nào, đến mẹ ruột cũng ném tiền đuổi cô đi.
Tô Triệt đáp: “Mẹ anh còn không chịu ném tiền để đuổi anh đi ư?
Tô Hạ Hoan vỗ vai Tô Triệt: “Anh hãy nhanh chóng thích ứng với thân phận mới của mình đi, chuẩn bị được nữ đại gia này bao nuôi thôi.”
Tô Triệt cầm lấy chỗ tiền trên tay cô: “Tài sản của nhà em đều là của anh rồi, đây cũng là của anh.”
Tô Hạ Hoan nhìn xuống hai bàn tay trống trơn của mình. Hu hu, tiền của tôi.
Khi xe dừng lại trước mặt họ, Tô Triệt kéo tay cô lên xe: “Anh cũng là của em.”
Tô Hạ Hoan lập tức hớn hở bước lên, sau đó nhìn Tô Triệt trả tiền cho tài xế. Cô tự an ủi, việc này là để giúp anh thích ứng nhanh hơn với thân phận mới, học cách dùng tiền của nữ đại gia, học cách không tự ti mặc cảm. Haiz, còn nói tiếp nưa sẽ không thể tự lừa gạt bản thân mình mất.
Các loại quần áo trong trung tâm thương mại đều khá đắt. Tô Hạ Hoan đi ngắm lần nào là lại nhung nhớ trang web Taobao lần ấy, sau đó quyết tâm không bỏ tiền mua quần áo cho mình, ngược lại cô mua cho Tô Triệt một bộ.
Tô Triệt khẽ cười: “Bây giờ cảm thấy được bao nuôi cũng không tệ.”
“Đi thôi, nữ đại gia mời anh ăn bún chua cay.”
“…”
Tô Hạ Hoan khinh thường: “Anh phải động não linh hoạt lên, nữ đại gia chắc chắn đã ăn chán sơn hào hải vị, bào ngư vi cá rồi, thi thoảng cũng muốn ăn mấy món lề đường chứ. Bây giờ chính là lúc “thi thoảng” đó.
“Anh có thể xin em ăn mấy món cá thịt ề chề mà em chê không? Cá thịt quá tầm thường thì ăn bít tết cũng được.”
“Anh có chút tự giác nào của việc được bao nuôi không vậy, cũng không biết lấy lòng em.”
“Anh được bao nuôi trong thể bị động mà, nên em phải lấy lòng anh chứ.”
“Vậy anh muốn ăn gì? Ngoại trừ những thứ trên mười đồng một món ra, anh tùy ý chọn. Anh ăn món gì em đều trả tiền.”
“Nể tình em rộng lượng như vậy, anh chọn mỳ vắt.”
“ Xác nhận.”
Thế là họ ngồi bên lề đường, một bát bún chua cay, một bát mỳ vắt, tổng cộng mười một đồng.
Ăn cơm xong, Tô Hạ Hoan không còn quá nhiều hứng thú với việc dạo phố nữa. Hai người tâm đầu ý hợp, cùng ngồi xe buýt tới ngọn núi gần đó. Sau khi xuống xe, Tô Hạ Hoan vô cùng đắc ý: “Cũng may anh gặp được một “đại gia” biết sắp xếp các hoạt động một cách hợp lý như em đấy nhé. Chứ gặp phải một kẻ người đầy thịt và nếp nhắn thì đừng nói là leo núi, đi bộ thôi cũng thở hồng hộc rồi.
“Em diễn sâu quá đấy.”
“Ấy, anh đừng cảm thấy anh bị bao nuôi là xấu hổ. Có thể được bao nuôi, chứng tỏ anh rất có sức hấp dẫn, nếu không ai lại ngu ngốc bỏ tiền ra bao nuôi anh chứ?”
“Có cần anh tỏ thái độ cảm kích em không?”
“Nói đi, em không ngại gì đâu.”
Tô Triệt chẳng nói lời nào khác. Anh chỉ thể hiện một khả năng thể lực tuyệt vời của mình với vị “đại gia” này, một mạch leo thẳng lên đỉnh núi. Tô Hạ Hoan chậm rãi bò theo trong tiếng thở dốc, chân tay đều run lẩy bẩy.
Tô Triệt khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn cô: “Này, sao em đi bộ mà cũng thở dốc thế?”
Tô Hạ Hoan: “…”
Tô Triệt tiếp tục đâm chọc: “Anh còn tưởng người em không đầy thịt và mặt không đầy nếp nhăn nên leo núi sẽ không thở dốc, kết quả chỉ nhìn được thôi chứ không hữu dụng.”
Tô Hạ Hoan trừng mắt rồi lập tức kéo lấy anh, dồn trọng lượng lên người anh. Hai người như hợp lại làm một, tiếp tục tiến bước.
Ngọn núi này là một ngọn núi được con người tu sửa lại, không có quá nhiều khu vui chơi hoặc thăm quan, thích hợp để rèn luyện thân thể. Hai người lên tới đỉnh núi thì nghỉ ngơi một lát, chẳng bao lâu sau lại từ từ leo xuống.
Lúc trở về nhà, Tô Hạ Hoan hơi mệt, bèn dựa thẳng vào lòng anh, trong khi rõ ràng co là một người không có thói quen ngủ trên xe. Tô Triệt vỗ vỗ người trong lòng mình: “Ngủ đi, khi nào tới nơi anh gọi em.”
Tô Hạ Hoan mãn nguyện nhắm mắt lại. Cô không ngủ, nhưng nước mắt lại trào ra.
Có một năm, cô một mình từ thành phố S trở về nhà. Lúc đó được tàu cao tốc còn chưa thông tuyến, chỉ còn cách ngồi xe khách. Chẳng hiểu sao, hộp sữa trong ba lô của cô bị rỉ ra, dính chất lỏng màu trắng vào quần áo của cô gái ngồi ghế bên cạnh. Cô bèn xin lỗi đối phương rồi rút một tờ giấy ăn đưa cho cô ấy.
Chồng của cô gái đó ngồi ngay hàng ghế bên trên, trừng mắt giận dữ nhìn cô, ép cô phải nói lời xin lỗi.
Lúc đó cô cảm thấy rất buồn. Cô đã xin lỗi từ đầu rồi mà! Nhưng về sau nhớ lại cảnh tượng ấy, cô lại cảm thấy người đó thật hạnh phúc. Ít ra thì chồng người ta luôn thiên vị vợ mình vô điều kiện, luôn đứng ra bảo vệ vợ mình. Còn cô chỉ một thân một mình, cô độc lẻ loi, bị ức hiếp cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Tô Triệt đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt cô, rồi cúi đầu hôn lên đó: “Em sao thế?”
“Em chỉ đang cảm thấy có bạn trai thật tốt.” Có thể công khai ngồi bên cạnh nhau, không cần ngồi chung với người khác hay xảy ra mấy chuyện ngượng ngập nữa.
Kể từ đó về sau, khi ngồi xe khách, cô luôn luôn kiểm tra kỹ đồ dùng cá nhân của mình, không tùy tiện động chạm vào người khác. Cô là một người cố gắng không phạm cùng một lỗi tới lần thứ hai.
Tô Triệt cười: “Kể cho em nghe một bí mật nhé!”
“Gì vậy?”
“Có bạn gái cũng tuyệt lắm.”
“Tuyệt chỗ nào cơ?”
“Có người để trò chuyện này, có người đi mua sắm cùng, còn có người mua quần áo cho nữa…”
“Anh tầm thường thật đấy, tầm thường hết chỗ nói, sao có thể thực dụng vậy chứ?”
“Thế nên anh mới phải kiếm một nữ đại gia chủ động bao nuôi anh!”
Tô Hạ Hoan thở dài: “Áp lực như núi. Em phải khẩn trương tìm việc làm thôi, nếu không hai chúng ta đều phải đi uống gió Tây Bắc mà sống mất.”
…
Sau khi trở về nhà, Tô Hạ Hoan hai tay trống trơn chẳng có gì cả. Lý Hiểu Tuệ nhìn con gái hồi lâu: “Đồ con mua đâu?”
Tô Hạ Hoan: “…”
Lý Hiểu Tuệ chìa tay ra: “Nếu không mua gì cả thì trả tiền lại cho mẹ.”
Tô Hạ Hoan: “…”
Lý Hiểu Tuệ nhướng mày, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tiền đâu? Làm mất hay bị móc túi rồi?”
Tô Hạ Hoan: Bị sắc đẹp dụ dỗ, đều mua quần áo cho bạn trai hết rồi.
Lần này Lý Hiểu Tuệ nổi giận thực sự. Bà mắng Tô Hạ Hoan một trận té tát. Nếu Tô Hạ Hoan mang tiền đi mua bừa phứa thì cũng thôi, nhưng nếu đánh rơi tiền thì lại là khái niệm hoàn toàn khác biệt. Lý Hiểu Tuệ tự mắng đến bật khóc mà vẫn không hết giận, còn bảo Tô Minh về nhà cùng mắng.
Tô Mình vừa về, thấy vợ mình mắng con gái thê thảm như vậy, dĩ nhiên không thể cùng mắng nữa, đành phải vỗ về.
Lý Hiểu Tuệ càng giận hơn. Chẳng lẽ bà lại chịu làm kẻ ác để ông làm người tốt à? Thế là bà thẳng thừng mắng cha con họ luôn.
Sau trận mắng ấy, địa vị của Tô Hạ Hoan trong nhà bị sụt giảm nghiêm trọng, thậm chí còn liên lụy cả bố không còn tiếng nói. Cô thật sự là tạo nghiệt nặng nề.
Tô Hạ Hoan gọi điện thoại mong Tô Triệt an ủi. Cô không nhắc đến chuyện tiền bạc, chỉ nói có lẽ thời kỳ mãn kinh của mẹ đến rồi, nhìn đâu cũng thấy mình không thuận mắt.
Ngày hôm sau, Tô Triệt ra khỏi nhà từ sớm, khiến Đường Anh ngạc nhiên: “Con đi đâu sớm vậy?”
“Con ra ngoài đi loanh quanh.”
Bây giờ siêu thị Hoan Hoan đã thuê thêm nhân viên, mở rộng khu rau xanh. Buổi sáng có rất nhiều rau xanh tươi mới được đưa đến đây. Cư dân ở gần đó cũng tới mua rau khá sớm, thế nên siêu thị tất bật từ sáng sớm. Lý Hiểu Tuệ ngày nào cũng tới đây phụ giúp một lúc, sau đó không lo nữa.
Hôm nay không phải ngoại lệ. Siêu thị rất bận, nhất là đậu phụ bán vô cùng đắt hàng. Ai mua rồi đều khen đậu phụ non mềm. Còn những ai chưa mua được đều đã đặt hàng cho mẻ đậu phụ ngày mai rồi.
Lý Hiểu Tuệ vừa nhìn thấy Tô Triệt liền lập tức giữ cho anh một miếng đậu phụ và bún. Đây là hai món bán nhanh nhất, chỉ thoáng cái là hết sạch.
Tô Triệt phụ giúp việc cân hàng. Sau khi bận rộn xong, anh mới đi tới trước mặt Lý Hiểu Tuệ: “Cô, con có chuyện muốn nói với cô.”
Lý Hiểu Tuệ nhướng mày, cùng Tô Triệt đi sáng một phía khác.
Tô Triệt cười: “Khoảng thời gian này cô đừng chấp nhắt với Tiểu Hoan nhé. Gần đây tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm.”
Tô Triệt miêu tả Tô Hạ Hoan đáng thương vô cùng: Ở công ty chịu ức hiếp, công việc không được như ý. Nhất là khi các bạn học của cô đều có một cuộc sống rất khá. Sau khi so sánh với nhau, cô lại càng thêm nghi ngờ bản thân. Bây giờ cô vẫn đang đắn đo tìm công việc tiếp theo như thế nào, nên hoàn toàn không có tâm tình nghĩ đến chuyện khác.
Lý Hiểu Tuệ mím môi. Chuyện này trước đó bà đã nghe Tô Phong nói qua vài câu, nhưng cũng không biết tình hình cụ thể. Nhưng bị đuổi đi như vậy, Tô Hạ Hoan lại không chịu giải thích những hiểu lầm bên trong, chắc chắn là đã chịu không ít bất công ở công ty đó.
Lý Hiểu Tuệ hít sâu một hơi: “Hoan Hoan bị cô và bố nó chiều hư rồi. Bây giờ cô chú đã có tuổi, bản thân nó cũng lớn rồi, tính cách chẳng sửa chữa được. Con ở bên nó thì giúp cô chăm lo cho nó nhiều một chút. Nó khá bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối không xấu tính đâu.”
“Cô đừng nói vậy, việc cô ấy nghỉ việc cũng có nguyên do từ phía con.”
“Hoan Hoan không chịu giải thích, chắc vì không muốn ở lại công ty đó thêm nữa. Không liên quan gì tới con đâu.”
Tô Triệt xoa mũi. Sao không ai nghĩ rằng, sở dĩ không giải thích cũng bởi đó là sự thật, thế nên không cần giải thích nhỉ?
Tô Triệt mở lời: “Cô à, chuyện Tiểu Hoan đi xem mặt…”
Lý Hiểu Tuệ quyết định dứt khoát: “Cô hiểu rồi. Nó đang không vui, không còn tâm tình suy nghĩ đến chuyện này. Cô sẽ không bắt nó đi đâu.”
Tô Triệt: Con vẫn chưa kịp nói lý do mà!
Lý Hiểu Tuệ vỗ vai Tô Triệt: “Lần sau nếu Hoan Hoan tìm việc mới, con cho nó mấy lời khuyên tìm một công việc tốt hơn nhé. Đừng như chỗ lần trước nữa. Lương thấp một chút cũng không sao, quan trọng là được thoải mái.”
Tô Triệt gật đầu.
Sau đó khi về, Tô Triệt xách theo cả một đống đồ.
Đường Anh liếc mắt: “Con vừa đi ăn cướp về đấy à?”
“Cô bán còn thừa nên bảo con mang về ạ.”
Đường Anh gật gù.
Tô Phong nhìn xuống đống đồ. Bún và đậu phụ sao có thể là đồ bán thừa chứ. Ông bất giác nhìn con trai với ánh mắt ngờ vực, rồi lại nhìn vợ mình. Có lẽ vì muốn mẹ mình không hỏi han thêm nên nó mới nói như vậy.
Sau khi bị mẹ mắng cho một trận té tát. Tô Hạ Hoan đến cam đỏ cũng không còn tâm trạng để ăn nữa. Cô vẫn đang chờ đợi cảnh tượng ngày ngày bị mẹ cằn nhằn mình phải ngu ngốc cỡ nào mới làm mất hết tiền. Kết quả, Lý Hiểu Tuệ không nói năng gì nữa. Ngược lại, bà còn rất quan tâm tới cô, cho cô thêm một khoản tiền để tiếp tục mua đồ, đồng thời còn chủ động trò chuyện tâm sự với Tô Hạ Hoan về những việc đã xảy ra, khiến cô cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
Tô Hạ Hoan cho rằng đây là một quả bom được bọc bên ngoài lớp vỏ kẹo của mẹ mình, mục đích là để mê hoặc cô đi xem mặt mà thôi. Cô nhất định phải giữ vững khí tiết, không thể đứng núi này trông núi nọ được!
Thế nhưng, mẹ cô mãi vẫn không nhắc lại chuyện xem mặt khiến cô còn không có cơ hội để từ chối.
Tô Hạ Hoan vô cùng rầu rĩ. Mẹ cô không cho cô cơ hội từ chối, đồng nghĩa với việc cô không có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình dành cho Tô Triệt và vậy là chẳng thể lập công.
Ngày thứ ba, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt cùng đi ra ngoài ăn sáng. Tô Hạ Hoan ăn xong bánh bao và một bát cháo rồi vẫn nghĩ mãi không ra: “Mấy hôm nay mẹ em đối xử với em rất tốt. Em cứ cảm thấy có điều gì bất ổn.”
Tô Triệt hỏi cô một cách hợp tác: “Vậy sao? Em có suy đoán gì?”
“Anh bảo có phải mẹ em mang thai khi đã có tuổi, thế nên bây giờ muốn lấy lòng em. Bởi vì bố mẹ em cảm thấy họ già rồi, sau này đứa con đó cũng do em nuôi, thế nên phải khiến em vui vẻ. Trước đó sở dĩ không ưa em là cảm thấy em đã chặn bước đường tương lai của đứa thứ hai.”
“Em nghĩ xa thật đấy. Vậy nếu họ thật sự muốn sinh thêm đứa nữa, em có đồng ý không?”
“Em là người dùng chút lợi ích là có thể mua chuộc được sao?” Tô Hạ Hoan phẫn nộ: “Hơn nữa hai người họ sinh con vào tuổi này rất nguy hiểm, anh biết không? Không, bố em không nguy hiểm lắm, nhưng mẹ em rất nguy hiểm. Nếu mẹ em không may qua đời, bố mẹ nhiều tiền như vậy, người khác chắc chắn sẽ giới thiệu ai đó cho ông, rồi bỗng dưng xuất hiện thêm một bà mẹ kế… Mẹ em có thiệt thòi không? Hơn nữa mấu chốt là, nếu như họ sinh đứa thứ hai, người khác nhất định sẽ nghĩ đó là con của em. Vì em trẻ người non dạ, trót mang thai nên giả vờ nói rằng đó là đứa thứ hai của họ.”
Tô Triệt: “…”
Tô Hạ Hoan nghĩ anh muốn phản bác nên càng tức giận. Cô suy đoán hợp lý mà, có căn cứ đàng hoàng.
Sau đó Tô Hạ Hoan vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Anh ở con đường đối diện. Cô sững người, rồi lập tức vẫy tay với bà.
Đường Anh cũng chỉ vô tình nhìn thấy họ, suy nghĩ thế nào lại bám theo. Kết quả phát hiện hai đứa cùng đi ăn sáng, bà càng cảm thấy bất ổn. Nếu như có hành động mờ ám một chút còn có thể nghi ngờ một cách hợp lý. Còn như bây giờ, vừa giống mà vừa không giống. Haiz, mấy đứa lớn lên cùng nhau là phiền phức vậy đấy. Cho dù chúng thân thiết, gần gũi cũng sẽ khiến người ta cảm thấy đó là tình cảm gắn kết từ nhỏ tới lớn.
Đường Anh chưa kịp rút lui thì đã bị Tô Hạ Hoan nhìn thấy.
Đường Anh bèn đi tới: “A Triệt, Hoan Hoan, hai đứa đang ăn sáng à?”
Tô Hạ Hoan ngoan ngoãn gật đầu: “Cô à, cô đã ăn chưa ạ?”
“Cô ăn rồi.” Ánh mắt Đường Anh chuyển từ người Tô Hạ Hoan sang con trai mình: “Cô tới để trả tiền cho hai đứa đây.” Sau đó bà đi thẳng.
Tô Hạ Hoan: “…”
Tô Triệt: “…”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tới tận sau Tết, Tô Hạ Hoan vẫn chưa bị giục đi xem mặt. Còn bố mẹ cô cũng không có dự định sinh thêm đứa thứ hai. Tô Hạ Hoan rất dịu dàng và hiền thục lật bài ngửa với bố mẹ. Cô nói: Có đứa thứ hai cũng không cần giấu giếm. Cô nhất định sẽ phản đối, nhưng nếu họ kiên trì thì cứ mặc nhiên coi những lời phản đối của cô đều vô hiệu là được.
Tô Minh liếc nhìn con gái: “Con yên tâm, hai siêu thị của gia đình chúng ta đều thuộc về con. Nhà cũng thuộc về con, các mặt tiền đều thuộc về con.”
Tô Hạ Hoan lẫm liệt nói: “Thật ra bản thân con có thể tự nuôi sống mình mà, không cần tài sản của bố mẹ ạ.”
Lý Hiểu Tuệ gật đầu: “Thế thì làm từ thiện hết đi!”
Tô Hạ Hoan lập tức giữ tay mẹ lại: “Mẹ, mẹ xem, gia đình chúng ta chỉ thuộc dạng khá giả. Làm từ thiện cứ để dành cho các đại gia ông lớn đi. Người ta còn chưa từ thiện, chúng ta từ thiện làm gì chứ? Chút tiền này cũng chẳng được việc gì.”
Lý Hiểu Tuệ: “Ha ha.”
Tô Minh nói: “Mẹ con chỉ nói đại vậy thôi. Chứ trong siêu thị ai thiết của mẹ con một đồng, bà ấy cũng có thể nổi điên suốt cả tuần đấy.”
Tô Hạ Hoan: “…”
Tô Hạ Hoan cảm thấy mình thật rộng rãi, người ta có đưa thiếu một đồng, bản thân cô cũng không giận dữ gì.
Không lâu sau kỳ nghỉ Tết, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt lại quay trở về thành phóo. Tô Hạ Hoan bắt đầu làm CV của mình. Tới Quang Huy làm việc lâu như vậy rồi, cô vẫn được coi là có kinh nghiệm. Biết làm mấy bức ảnh photoshop hay clip cắt ghét cho các ngôi sao, nên việc muốn tìm một công việc không khó khăn gì.
Chỉ có điều Tô Triệt không hề có ý định tìm việc.
Tô Hạ Hoan cũng ngại mở lời hỏi anh. Dẫu sao chính cô đã tự nhận mình là người bao nuôi anh, con đường mình đã chọn, có khóc cũng phải đi bằng hết.
Sau khi Tô Triệt gọi vài cuộc điện thoại, anh dự định ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với Tô Hạ Hoan.
Tô Hạ Hoan nghe xong suy nghĩ của Tô Triệt liền cảm thấy họ quả nhiên đều là những đứa con bất hiếu. Nhìn chuyện mà Tô Triệt định làm đi. Căn nhà bố mẹ mua còn chưa ở ngày nào đã định bán hết lấy tiền kinh doanh rồi. Tóm lại, nếu cô có một đứa con trai như vậy, cô cứ đánh chết rồi tính sau.
Tô Hạ Hoan cố gắng hít sâu thở dài: “Làm vậy là không đúng. Thôi, nếu anh không có tiền em đưa tạm cho anh.”
Tô Hạ Hoan bịn rịn rút thẻ ngân hàng của mình ra. Hức hức, đây đều là vốn liếng của cô cả!
Còn cả di động của cô nữa, số tiền trong tài khoản Alipay đều là niềm vui của cô, mỗi ngày cô đều đếm đi đếm lại, sau đó tự vui một mình, tưởng tượng nếu không có dãy số đó, làm sao mình có thể trải qua những ngày tháng này?
Tô Hạ Hoan nhìn anh bằng ánh mắt ám chỉ anh chính là kẻ ác độc tội nghiệt nặng nề.
Tô Triệt lắc đầu: “Bán nhà đi, không cần tới tiền của em.”
“Bán nhà rồi anh làm sao ăn nói với bố mẹ?”
“Không nói với bố mẹ, không cần giải thích.”
“Anh… bất hiếu quá.”
“Nếu như chúng ta cầm chỗ tiền này, kiếm được một khoản, bố mẹ sẽ chỉ vui vì anh có đầu óc, biết làm ăn, việc bán nhà lúc đó sẽ trở thành một suy nghĩ quyết đoán, họ sẽ chỉ cảm thấy tự hào về anh thôi. Còn nếu thất bại, cũng là anh có gan làm liều, dứt khoát trong quan điểm. Hơn nữa anh đã thiệt thòi trong việc làm ăn rồi, tâm lý chán chường, bố mẹ chắc chắn sẽ không trách gì anh đâu.”
‘Có lý lắm, bán nhà, bán nhà đi!”
Tô Hạ Hoan vội vàng cất thẻ ngân hàng và đi động của mình đi: “Thật sự nếu thất bại thì chỗ tiền này cũng đủ để chúng ta không phải uống gió Tây Bắc mà sống. Em phải cất cẩn thận mới được.”
Việc bán nhà của Tô Hạ Hoan và Tô Triệt quá thuận lợi. Họ chỉ đến xem căn nhà trang hoàng thế nào thì vừa hay lại gặp một người khách tới xem nhà. Người kia thuận miệng khen nhà của Tô Triệt rất đẹp, có bán không. Tô Triệt nói bán, vậy là hai bên lập tức bàn bạc giá cả.
Đối phương còn gấp gáp hơn cả Tô Triệt, vì kiểu cách trang trí của căn nhà cực kỳ hợp ý người kia, lại chưa có ai từng sinh sống. Muốn nói là nhà qua tay hay nhà mua lần một đều không có gì khác biệt. Vậy là Tô Triệt chuyển nhượng, lời được một trăm ngàn tệ. Anh cầm tiền cùng Tô Hạ Hoan lập tức bay tới thành phố X, tỉnh Y.
Và công việc tương lai của Tô Triệt và Tô Triệt chính là … Bán chuối.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận