Thành phố X tỉnh Y vì khí hậu ôn hòa vừa phải nên đặc biệt thích hợp trồng chuối. Một vài năm trước, đoàn người đầu tiên từ bên ngoài tới đây làm ăn đã nhận khoán đất đai, trồng chuối trên diện rộng. Việc này không những gia tăng nguồn tiền đầu tư của người dân bản địa mà còn khiến đám người đó tiền tiêu rủng rỉnh. Dưới sự dẫn dắt của họ, có nhiều người tới với mảnh đất này hơn, cuối cùng dẫn đến giá chuối mấy năm gần đây sụt giảm rất mạnh. Đây không còn là con đường làm giàu nữa. Một vài người bắt đầu chuyển sang các ngành nghề khác, một vài người ở lại tiếp tục trồng chuối.
Bạn học cấp hai của Tô Triệt – Tạ Tấn Dân chính là một trong số những người đi đầu khai phá nơi này năm xưa, cũng là người có tiền có tiếng ở quê nhà. Tạ Tấn Dân thi đỗ vào một trường đại học không tốt lắm, học được một kỳ thì anh ta quyết định nghỉ học, tới thành phố X cùng bố trồng chuối
Tạ Tấn Dân khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Tô Triệt. Trước kia học kiếm được thật, bây giờ thì đúng là chỉ trông vào vận may. Giống như hai năm vừa rồi đều liên tục thất thu, ngay cả người thân trong gia đình cũng không muốn tiếp tục đổ tiền vào đầu tư nữa. Thậm chí họ còn khuyên gia đình Tạ Tấn Dân từ bỏ mảnh đất này. Anh ta cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng một là thời hạn sử dụng của mảnh đất nhận khoán vẫn chưa đến, hai là một loạt các công nhân trồng chuối thuê về vẫn đang trông đợi được tiếp tục làm việc nên bản thân anh ta cũng không đành lòng từ bỏ.
Tạ Tấn Dân từng nói chuyện này trong nhóm chat, kết quả Tô Triệt trực tiếp liên lạc với anh ấy.
Tô Triệt chấp nhận đầu tư.
Tô Triệt và Tô Hạ Hoan tới thành phỗ X, Tạ Tấn Dân đích thân ra đón họ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Tô Hạ Hoan hạ quyết tâm khi về nhất định phải mua thêm vài lọ kem chống nắng. Không thể coi thường tia cực tím được. Nhìn xem anh ta bị cháy nắng thành bộ dạng gì rồi.
Tạ Tấn Dân nhìn hai người họ, mắt cũng sáng rực lên: “Hai người vẫn ở bên nhau à?”
Bạn học đều biết Tô Triệt có một cô bạn thanh mai trúc mã. Lúc đó tuy mới học cấp hai nhưng ai cũng có một chút suy nghĩ vẩn vơ. Người tỏ tình không nhiều, nhưng người chạy đến xem mặt Tô Hạ Hoan thì chắc chắn rất nhiều. Tạ Tấn Dân cũng từng đi góp vui.
Tô Hạ Hoan vuốt tóc mình. Thế nào gọi là họ vẫn ở bên nhau chứ? Họ chỉ mới ở bên nhau thôi.
Tô Triệt cười cười: “Ừ.”
Tạ Tấn Dân nghiêm túc quan sát họ một lượt, rồi cười trêu đùa: “Ấy, không tồi, không tồi đâu. Biết thế hồi nhỏ chọn luôn cho rồi, không cần phải nhìn, không cần phải xem xét nữa, phức tạp biết bao.”
Hồi nhỏ có thể nghĩ xa được đến vậy sao?
Tô Hạ Hoan không nhịn được xen lời: “Bọn mình chỉ vừa mới bên nhau thôi.”
Tạ Tấn Dân nhướng mày: “Bây giờ mới ở bên nhau, Tô Triệt, cậu không ổn rồi, lâu như vậy mới chịu tấn công.”
“Chính thế đấy.” Tô Hạ Hoan khinh bỉ nhìn Tô Triệt.
Tô Triệt lạnh nhạt đánh mắt về phía cô: “Vì ai mà bây giờ chúng ta mới đến với nhau hả?”
Tô Hạ Hoan hết nhìn trời lại nhìn đất. Dù có vì ai thì tóm lại cũng không phải vì mình.
Tạ Tấn Dân cười ha ha: “Này, ở bên nhau là tốt rồi. Gặp được hai người, tôi cũng cảm thấy bùi ngùi thật. Haiz, Tô Triệt, chẳng phải năm xưa lớp mình có một cặp sao? Lên cấp ba vẫn yêu nhau thắm thiết. Kết quả trong lúc mọi người đều đợi uống rượu mừng của họ thì lại ai đi đường nấy. Haiz, hai cậu phải cố gắng hạnh phúc, không được tính là một đôi trong lớp chúng ta, nhưng cũng tính là nửa đôi rồi.”
Tạ Tấn Dân rất nhiệt tình tâm sự cùng Tô Triệt những chuyện hồi cấp hai, sau đó kể cả chuyện gặp được Tô Triệt và Tô Hạ Hoan vào nhóm chat. Một nhóm chat quanh năm im ắng bỗng dưng ồn ào hẳn. Mọi người đều đồng loạt trở thành thám tử Conan. Đã sớm phát hiện ra Tô Triệt và Tô Hạ Hoan không bình thường rồi, thế mà hai người họ cứ làm như chúng ta đổ oan cho họ vậy. Nếu họ chịu đến với nhau sớm, có phải sẽ không làm lỡ dở bao nhiêu nam thanh nữ tú không?
Trong chớp mắt, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt trở thành tội nhân của cả nhóm chat.
Tô Hạ Hoan thấy may mắn khi cấp hai không học chung lớp với Tô Triệt, nếu không bây giờ cũng bị phán tội luôn.
Tạ Tấn Dân đón hai người bọn họ về nhà mình. Anh ta đã kết hôn, vợ là người nước L, trông rất xinh đẹp, nhưng nói tiếng Trung không lưu loát cho lắm. Cô ấy chỉ có thể nói được vài tư, mà phát âm chữ nào cũng rất nặng. Sau khi cô ấy gọi tên của Tô Triệt, Tô Hạ Hoan bỗng cảm thấy mình sắp không quen hai chữ này rồi.
Vợ của Tạ Tấn Dân tên Mai, cụ thể nên phiên âm thành chữ gì trong tiếng Trung thì không ai rõ cả. Nhưng anh ta gọi như vậy, thành ra mọi người cũng gọi theo.
Mai là một cô gái trẻ trung và đầy sức sống. Ở đất nước của mình, cô ấy là một người xinh đẹp có tiếng, biết ca hát. Nhưng một cô gái ưu tú như vậy có thể lấy được Tạ Tấn Dân, cô ấy cũng cảm thấy mình rất may mắn.
Lúc ăn cơm, Tạ Tấn Dân kể về chuyện giữa mình và Mai. Vài năm trước, anh ta không định lập gia đình ở đây. Sau một thời gian tìm hiểu về Mai, anh ta thực sự yêu cô ấy say đắm. Tuy nhiên cứ nghĩ tới chuyện kết hôn phiền phức như vậy, anh ta lại lập tức chùn chân. Thành phố X và nước L sát cạnh nhau, thủ tục kết hôn cũng không quá phức tạp, nhưng đổi lại là một thành phố khác thì không thể đơn giản như vậy.
Lúc đó Tạ Tấn Dân muốn trở về Yên Xuyên. Giờ phút chia tay, có lẽ Mai cũng đoán ra mình bị bỏ rơi, ánh mắt cô ấy nhìn anh ta thật sự khiến anh ta không chịu nổi. Vậy là Tạ Tấn Dân quyết định ở lại, mua nhà, chuyển hộ khẩu, yên bề gia thất ở đây luôn. Anh ta đã kết hôn cùng Mai, bây giờ hai người họ đang sống với nhau rất hạnh phúc.
Tạ Tấn Dân châm một điếu thuốc lá, nhìn Tô Triệt bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “Tôi khác với cậu. Nếu không phải ở đây, làm sao tôi cưới được một người vợ xinh đẹp như thế. Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy buồn, nếu là ở nước mình, những cô gái như họ sao có thể để ý tới tôi.”
Dựa vào nhan sắc là có thể thay đổi số phận.
Tô Hạ Hoan nhìn dáng vẻ cần cù lao động đó của Mai. Thôi được rồi, cô ấy xuất sắc hơn cô rất nhiều.
“Đây có lẽ là duyên phận của hai người.” Tô Triệt nhẹ nhàng đáp, sau đó anh gắp thức ăn cho cô. Nãy giờ cô chẳng ăn gì mấy.
Tạ Tấn Dân cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Nếu xét về đáng thương, kiểu gì cũng có người đáng thương hơn, anh ta chỉ cảm khái một chút mà thôi: “Cũng phải, tôi và Mai là trời sinh một cặp.”
Sau khi uống cùng Tô Triệt một ly, Tạ Tấn Dân nói: “Tô Triệt, tôi nói với cậu một câu thật lòng. Mấy năm nay gia đình tôi chẳng kiếm được mấy. Làm nghề bán chuối này lỗ vốn hoàn toàn… Ngay cả bản thân tôi cũng thấy không còn hy vọng gì nữa. Bây giờ đang đầu tư cho một tòa cao ốc, tiền đã bỏ vào rồi nhưng chưa lấy về được. Thế nên việc trồng chuối này tôi rất khó tiếp tục. Tình hình là như vậy, cậu tự suy nghĩ kỹ đi. Nếu cậu vẫn chấp nhận thì năm nay cậu làm tiếp, còn nếu không thì tôi bán tháo đi. Lỗ thì lỗ vậy, lúc nên rút cũng không còn cách nào khác.”
Tô Hạ Hoan càm thấy con người này cũng không tệ, chí ít không cố ý lập lờ nước đôi. Vậy là cô nhìn Tô Triệt.
Anh lại quay sang nhìn cô: “Em nghĩ sao?”
“Em… Em không hiểu mấy chuyện này lắm.” Tô Hạ Hoan nhíu mày. Đừng hỏi cô, dù sao cũng không phải tiền của cô. Nếu là tiền của cô, vứt bỏ lãng phí thì cô chắc chắn sẽ xót lắm. Nhưng là tiền của Tô Triệt, mất rồi thì thôi, không quá đau lòng.
Nếu Tô Triệt không còn tiền, cô vẫn có thể tiếp tục làm nữ đại gia bao nuôi anh. Nếu anh phát đạt, cô sẽ cảm thấy tầm quan trọng của mình giảm đi rất nhiều.
Tô Triệt trầm tư giây lát: “Để tôi suy nghĩ đã.”
“Được.” Tạ Tấn Dân tiếp tục nói cười với Tô Triệt, giống như hoàn toàn không quá để tâm tới câu trả lời của anh vậy.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng Tạ Tấn Dân đưa Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đi dạo xung quanh, đồng thời giới thiệu với họ các địa điểm du lịch quanh đó. Phong cảnh ở đây đúng là tuyệt đẹp. Tỉnh này trở thành tỉnh du lịch, ngoài việc có khả năng quảng bá truyền thông tốt ra thì bản thân nét đẹp của phong cảnh cũng là một lợi thế.
Buổi tối lúc đi nghỉ, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt được sắp xếp ngủ chung một phòng. Kỳ lạ là, họ cũng không hề cảm thấy có gì bất thường.
Tô Triệt nằm trên giường, ôm Tô Hạ Hoan vào lòng: “Em có thích nơi này không?”
“Cũng tạm.”
Tô Triệt nghịch từng lọn tóc của cô: “Tiểu Hoan này.”
“Dạ?”
“Anh hy vọng em có thể buông bỏ mọi sự buồn phiền trong công việc, quên đi tất cả phiền não của cuộc sống, vô lo vô nghĩ, thoải mái tự tại, cho dù chúng ta chỉ sống những ngày tháng ấy một thời gian thôi.”
Cô nằm sấp lên ngực anh: “Thật ra chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”
“Không để ý tới chuyện của Triệu Hồng nữa chứ?”
Tô Hạ Hoan bĩu môi: “Hừ, nào, chúng ta chụp một kiểu ảnh rồi gửi cho chị ta, cho chị ta tức chết. Sau đó cảm ơn chị ta, nếu không nhờ có chị ta, chúng ta vẫn chưa thể làm hòa nhanh như vậy được!”
Tô Triệt hôn lên trán cô: “Anh sợ chị ta sẽ gọi điện thoại tới mắng em.”
“Vậy thì anh giúp em mắng lại.”
“Anh là một người văn mình. Có một bà xã bụng dạ xấu xa rồi, anh buộc phải nâng cao trình độ văn minh của cô ấy lên, nếu không trình độ bình quân rất có thể sẽ không đạt.”
“Hừ hừ hừ, ai là người bụng dạ xấu xa hả?”
“Ai muốn làm bà xã của anh thì là người đó.”
Cuối cùng, Tô Hạ Hoan vẫn không đăng ảnh, chủ yếu là vì cô cảm thấy việc này rất vô vị: “Vì em anh mới nghĩ tới chuyện đến đây ư?”
“Ừm.”
Tô Hạ Hoan vùi đầu vào cánh tay anh, cười rúc rích: “Vì sao vậy?”
“Vì rất có thể đây là khoảng thời gian nhàn nhã tươi đẹp cuối cùng của chúng ta. Sau này chúng ta sẽ rất bận rộn, vậy nên phải thoải mái hưởng thụ trước đã. Em nói xem, bây giờ nỗ lực làm việc không ngừng, sau này có nhiều tiền thì sao nào? Sức khỏe cũng yếu rồi, chơi không nổi nữa. Mà cũng có thể vì một số nhân tốt khách quan mà chúng ta không thể muốn làm gì thì làm như bây giờ… Thế nên trong vòng một năm, muốn làm gì thì cứ làm.”
“Thật rộng rãi, em xứng đáng một triệu.”
“Ồ, đây là giá trị em tự định cho mình à? Sớm biết vậy anh cứ bỏ tiền ra mua trước rồi tính.”
“Mua để làm gì?”
“Muốn làm gì thì làm.”
“Á á á, anh đen tối quá, đen tối, đen tối, đen tối…”
“Là “làm” trong “làm việc”.”
“Ôi, anh biết em muốn nói gì mà, vẫn là đen tối, đen tối, đen tối…”
“Vậy em nhanh chóng làm việc đi, dọn dẹp sạch sẽ.”
“Con người chứ đâu phải thánh thần, sao có thể không đen tối? Anh định làm hòa thượng à?”
“Bây giờ hòa thượng cũng có thể lấy vợ.”
…
Ngày hôm sau, Tô Triệt thông báo quyết định của mình cho Tạ Tấn Dân. Họ sẽ ở đây ít nhất một năm, nên sẽ đầu tư tiền vào đây. Sau đó Tô Triệt và Tô Hạ Hoan bắt đầu đi tìm nhà. Nếu đã quyết định thì không thể không có chỗ ở riêng được.
Những ngày tháng sau đó, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan trở nên vô cùng bận rộn. Đi nhận thầu đất, dọn dẹp sạch sẽ khu đất, tính lượng giống chuối cần có, đi tới các nơi bán chuối để so sánh giá cả, mặc cả và còn phải cạnh tranh với các loại chuối khác nhau nữa. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, họ hầu như đặt lưng xuống giường là ngủ ngay.
Tô Hạ Hoan tức giận nói: “Đây mà gọi là nhàn nhã à? Đây mà gọi là thoải mái tự tại à?”
Tô Triệt phản bác: “Em phải bận rộn một thời gian trước đã mới biết được giây phút thoải mái thanh thản là thế nào.”
Tô Hạ Hoan: “…”
“Nào, anh kể cho em nghe một chuyện, để em được vui vẻ nhé?”
“Anh nói đi, em xem xét có nên vui hay không.”
“Sau khi chúng ta rời khỏi Quang Huy, Triệu Hồng trở nên cực kỳ nóng nảy. Cả ngày từ sáng tới tối chỉ trỏ mọi người. Sau Tết, có một số người liên kết lại gây áp lực với Triệu Thanh, nói rằng nếu còn tiếp tục để Triệu Hồng lãnh đạo, họ sẽ nghỉ việc tập thể. Sau đó Triệu Thanh đã yêu cầu Triệu Hồng rời khỏi công ty.”
Tô Hạ Hoan kinh ngạc tròn xoe mắt: “Chị ta bị đuổi đi? Còn bị chính anh ruột mình đuổi?”
“Đúng vậy.”
“Còn mất mặt hơn cả em, em cảm thấy thoải mái rồi.”
Tô Triệt dùng tay chỉ vào mặt cô: “Mặt vẫn còn nguyên đây cơ mà, mất chỗ nào đâu?”
“Mất thể diện.”
“Ồ, chẳng trách lại quăng tới tận chỗ anh.”
“Đáng ghét, đáng ghét, anh đáng ghét lắm.” Tô Hạ Hoan ôm chặt anh không buông: “Hừ, Triệu Hồng có anh trai thì sao chứ? Vô dụng thôi, chẳng bằng một người bạn trai, chí ít có thể cùng tiến cùng lùi.”
“Anh không phải anh trai em à?” Tô Triệt thì thầm bên tai cô. Hơi thở nóng rức phả vào cổ cô, khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Tô Hạ Hoan vùi hẳn đầu xuống, mặc kệ anh luôn.
“Hừ?” Tô Triệt không chịu buông tha cho cô: “Rốt cuộc có phải không?”
“Phải, phải, phải, anh trai hàng xóm.”
Ánh mắt Tô Triệt sáng lực như lửa cháy: “Em gọi lại lần nữa đi.”
Khuôn mặt Tô Hạ Hoan nóng bừng. Cô lấy tay đấm anh, hậm hực mấy tiếng.
Hai tay Tô Triệt giữ lấy bả vai cô, rướn người hôn lên môi cô. Cô giãy giụa một lát vẫn không thành công, bèn mở to mắt, biểu cảm có phần khó tin. Nụ hôn mãnh liệt như vậy có vẻ không giống với những lần đùa giỡn trước đây.
Sau khi cô nằm im, Tô Triệt cũng ngừng lại, cọ trán mình vào vầng trán của cô. Hơi thở nóng rực của anh vẫn quẩn quanh bên tai cô, thiêu đốt khiến người cô nóng hừng hực.
Vào lúc cô nghĩ rằng anh đã cố gắng bình tĩnh lại và mọi việc sẽ kết thúc thì Tô Triệt bất ngờ lật người đè cô xuống dưới. Tô Hạ Hoan chớp mắt, lần này là làm thật hả?
Phải làm sao đây, cô hơi căng thẳng.
Tất cả mọi lý luận và kiến thức đều biến thành một câu nói: Lần đàu tiên sẽ đau lắm. Đau thế nào nhỉ? Giống như bị kim đâm hay búa đập? Vừa nghĩ tới đau là cả người cô liền lập tức cứng đờ. Nhưng cô không ngăn cản anh lại gần, dáng vẻ rất anh dũng lẫm liệt. Nếu cửa ải này nhất định phải vượt qua, thì chọn ngày không bằng gặp ngày…
Chọn ngày không bằng gặp ngày… Câu nói này… vì sao cứ cảm thấy đen tối thế nhỉ?
Tô Hạ Hoan dứt khoát dùng hai tay ôm chặt cổ Tô Triệt: “Tới đi!”
Tô Triệt: “…”
Tô Hạ Hoan lẩm bẩm: “Hay em chuẩn bị một chút?”
Tô Triệt: “…”
Tô Triệt thở dài. Cô thật sự biết giết chết bầu không khí, bây giờ anh không còn cảm xúc nữa rồi.
Tô Hạ Hoan thấy anh không có bất kỳ động tác gì, bỗng có chút tò mò: “Anh sao vậy?”
“Hết hứng rồi.”
“Hứng nào ?” Tô Hạ Hoan suýt nhảy dựng lên: “Rốt cuộc anh có thích em không? Thích em thì sao không thể cùng em làm chuyện ấy chứ… Đám đàn ôn các anh gặp được cô gái mình thích, chẳng phải đều muốn đụng chạm ư?”
“Con nhà người ta cũng cứng đờ như cá đông lạnh giống em à?”
“Anh có thể coi em là một nàng tiên cá mà!”
“Kiểu đã chết nghìn năm giờ trở thành tiêu bản ấy hả? Xin lỗi nhé, trí tưởng tượng của anh không tốt, không tưởng tượng được.”
Tô Hạ Hoan buồn bã thở dài: “Không được, hôm nay chúng ta nhất định phải làm chuyện ấy, nếu không sau này sẽ có bóng ma tâm lý mất.”
“Người nên có bóng ma tâm lý là anh mới phải?”
“Anh bị bóng ma tâm lý rồi, lẽ nào người thiệt thòi không phải là em?”
Có lý lắm, không thể phản bác.
Thế nên?
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đồng thời nhìn nhau, bầu không khí trôi nổi một thức chắc chắn có tên là “gượng gạo”, chứ không phải là hừng hực ngọn lửa tình yêu. Tô Hạ Hoan chớp mắt lia lịa: “Ban nãy anh có hứng thú kiểu gì? Chắc chắn có, em cảm nhận được rồi.”
Tô Triệt u ám nhìn cô. Xin lỗi nhé, anh không muốn nói chuyện.
Cứ từ bỏ như vậy thì không xong. Tô Hạ Hoan quyết định rồi, hôm nay chắc chắn phải dâng tặng lần đầu tiên của mình!
Tô Triệt không đoái hoài tới cô, nằm trên giường mặc kệ cô nghịch ngợm. Sau đó anh lại nghĩ, mấy cô gái chủ động nhiệt tình như cô thời buổi này có lẽ không còn nhiều nữa.
Tô Hạ Hoan chủ động hôn và vuốt ve anh. Tuy rằng anh cũng có chút phản ứng, nhưng rõ ràng vẫn nằm trong phạm vi bình thường, hoàn toàn có thể kiểm soát được.
Tô Hạ Hoan quyết tâm phải khiến anh trở nên vô cùng kích động, cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ nóng.
Nếu ôm ấp vuốt ve vẫn chưa có phản ứng thì nhất định là vì mình chưa đủ nhiệt tình. Cô tiếp tục thăm dò, đồng thời quan sát sắc mặt của Tô Triệt rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
“À, anh trai à, anh không thích trò này à?” Tô Hạ Hoan thu tay về.
Sau đó Tô Hạ Hoan lại nghĩ, thế thì, nên chơi trò gì nhỉ? Giám đốc và thư ký?
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi, vì sao còn uy hiếp em phải đến với anh? Em trai em vào viện, trong nhà không còn tiền, anh lại lấy nó ra uy hiếp em.”
Tô Triệt nghiêm giọng: “Nhà em không có em trai.”
Tô Hạ Hoan bụm miệng cười: “Phải, em không có em trai. Nhưng anh “có”.”
Tô Triệt liếc nhìn cô, dùng ánh mắt cổ vũ cô… Tiếp tục đi.
Tô Hạ Hoan lè lưỡi, mệt lắm đấy có biết không: “Mẹ kế trẻ tuổi và con chồng?”
Tô Triệt trừng mắt với cô.
Tô Hạ Hoan oán trách: “Anh lắm chuyện thế, rốt cuộc anh muốn chơi trò gì?”
“Là em muốn chơi đấy chứ.”
Thôi được rồi, đây là sự thật, bắt buộc phải thừa nhận.
Tô Hạ Hoan nằm bò lên người anh, giúp anh cởi quần áo: “Anh họ, anh tuyệt đối đừng lên tiếng. Bố mẹ em và bố mẹ anh đều đang ở ngoài kia. Anh lên tiếng là họ nghe thấy hết đấy?”
Động tác của cô vô cùng chậm rãi. Sau khi cởi quần ra, cô nhướng mày. Có tác dụng thật hả? Và rồi cô phẫn nộ, hóa ra anh thích cái trò anh em họ.
Tô Triệt gối hai tay ra sau gáy: “Bạn trai của em cũng ở ngoài kia, em không sợ à?”
“Không sợ, họ không ngờ được chúng ta đang làm gì trong này đâu.” Tô Hạ Hoan bắt đầu ngồi lên người anh, bàn tay không ngừng di chuyển trên cơ thể anh: “Anh họ, anh không thích em à? Không muốn làm mấy chuyện xấu xa với em sao?”
“Em không khóa cửa, anh sợ lát nữa sẽ có người vào.”
“Anh họ, anh yên tâm đi… Em khóa cửa kỹ rồi.” Cô khom người quỳ trước mặt anh, chủ động hôn anh: “Anh họ, anh họ…”
Tô Triệt kéo đầu cô về phía mình, trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
“Anh họ, bố mẹ anh rõ ràng nói rằng anh là một khúc gỗ, chẳng hiểu chuyện tình cảm, thì ra họ đều không hiểu anh.”
Tô Triệt hơi thở dốc: “Anh chỉ muốn để em hiểu anh thôi.”
Tô Hạ Hoan cười khẽ: “Ôi trời, có tiếng bước chân đấy, hình như là bạn trai em?”
“Không sao cả, em khóa cửa rồi cơ mà.”
Tô Hạ Hoan cũng dần thở gấp: “Không còn tiếng bước chân nữa, em nghĩ họ đang đứng ngoài nghe trộm…”
Cô không kịp nói hết câu đã bị Tô Triệt đè xuống. Sự nhiệt tình như sóng cuộn biển trào ấy khiến cô hoàn toàn sụp đổ. Trọng lượng và sự kích thích thật sự không thể nào so sánh với trong tưởng tượng. Thì ra cảm giác khi được hòa làm một là như vậy…
Tô Hạ Hoan thì thầm gọi tên anh, cùng với những nhịp đung đưa lên xuống của chiếc giường.
Tô Triệt cắn môi cô: “Em kêu lên như vậy không sợ bị nghe thấy à?”
“Hức hức… là anh ức hiếp em.”
Cô còn định nói gì đó nhưng môi hoàn toàn bị ngậm lấy, âm thanh nào cũng không phát ra được nữa. Cô cảm giác mình chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi, cứ lặp đi lặp lại mãi như vậy.
Trước đây cô cho rằng mấy người miêu tả chuyện này thật khoa trương, giờ mới biết không khoa trương chút nào. Sự rung lắc của chiếc giường này khiến cô thật sự nghĩ rằng nó sẽ sập ngay sau đó.
Nước mắt và tóc của Tô Hạ Hoan dính bết vào nhau, thật sự quá thê thảm. Tô Triệt gọi cô dậy. Tô Hạ Hoan giả vờ chết: “Không, bạn trai em vẫn đang đứng ngoài cửa nghe trộm.”
Lần này thì hay rồi, cô muốn dậy cũng không dậy được nữa…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận