Đường Anh và bố mẹ Tô Hạ Hoan bảo cô và Tô Triệt đi chơi ở khu thắng cảnh cũng không có suy nghĩ gì khác. Dù sao nếu hai người họ thực sự có thể phát triển lên một thứ tình cảm nào đó thì cũng chẳng đợi đến bây giờ. Ngay cả việc tìm cho họ một cái cớ rằng cả hai đều chậm chạp ở phương diện tình cảm thì thành tích của Tô Hạ Hoan trong chuyện này đủ để đánh sập mọi lý do. Sau khi lên cấp ba, Tô Hạ Hoan giống như bị cái gì đó kích động, không những đi uốn tóc mà còn bắt đầu trang điểm và hẹn hò yêu đương với cả đám nam sinh trong ngoài trường. Bản thân Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ không đếm được mình từng bị nhà trường mời đến bao nhiêu lần rồi. Thậm chí về sau, họ dần cảm thấy vô cảm với chuyện này.
Ban đầu khi giáo viên chủ nhiệm lớp Tô Hạ Hoan gọi điện tới, Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ còn giống như những đứa trẻ mắc sai lầm, lập tức chạy tới trường. Kết quả, Tô Hạ Hoan một mực giữ thái độ im lặng tuyệt đối, giáo viên chủ nhiệm nói gì cô cũng không trả lời, bố mẹ hỏi chuyện, cô vẫn lặng thinh. Đến lúc họ thật sự khiến cô bực mình, cô mới hỏi ngược lại: “Chẳng qua chỉ làm tóc xoăn và ăn diện quần áo đẹp hơn thôi, có gì nghiêm trọng lắm đâu? Con thật sự không hiểu mọi người ầm ĩ chuyện gì.”
Lời đáp trả tỉnh bơ của cô khiến giáo viên và phụ huynh bỗng cảm thấy vấn đề từ phía mình mà ra.
Tô Hạ Hoan thích thả tóc, từng bị rất nhiều giáo viên bộ môn chỉ mặt gọi tên phê bình nhưng vẫn không sửa đổi. Thậm chí lúc ngồi gần cửa sổ cô toàn nhìn chăm chăm ra ngoài lớp làm giáo viên Ngữ văn tức không chịu nổi, phạt cô đứng ngoài cửa lớp. Kiểu người như Tô Hạ Hoan dù có bị phạt đứng vẫn có thể nghĩ ra chuyện để nghịch. Cứ tới giờ Ngữ văn, cô sẽ không vào lớp học nữa, nói giáo viên Ngữ văn không thích nhìn thấy mình nên giúp cô giáo được toại nguyện, thế là giáo viên càng tức mà không làm gì được. Hơn nữa vì phải đứng bên ngoài nên cô thuận tiện nên cô thuận tiện nhờ một bạn trai lớp học Thể dục mua sữa chua giúp mình, cứ thế này sinh thêm một chuyện tình yêu khác.
Những chuyện mà Tô Hạ Hoan gây ra nhiều không sao kể xiết, mấy bạn nam yêu đương với cô dâ số thành tích đều xuống dốc. Có trường hợp, thậm chí bố mẹ người đó còn tìm tới thẳng trường học. Sau khi gặp Tô Minh và Lý Minh Tuệ, giáo viên chủ nhiệm phát hiện không có ích gì, đành quay sang bảo các phụ huynh học sinh tự thương lượng.
Lúc đó, Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ chỉ cần nhìn thấy có số lạ gọi vào điện thoại liền lập tức sợ hãi.
Phản ứng của Tô Hạ Hoan với việc này cực kỳ bình thản: “Chỉ yêu thôi mà thành tích cũng giảm sút được, thật vô dụng.”
Cũng chính vào lúc đó, Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ bỗng nhận ra hình như họ không quản được đứa con gái này nữa rồi.
Tô Hạ Hoan ngồi nghiêm túc trình bày lý lẽ với họ. Uốn tóc là tội ác tày trời sao? Dĩ nhiên không phải, ngoài đường phố có biết bao người uốn tóc đấy thôi. Ăn mặc đẹp có vấn đề gì sao? Cũng không có, con gái ăn diện hơn một chút để bản thân được vui vẻ, cũng để người khác có thể ngắm nhìn. Bây giờ cô bị nhận định có vấn đề, chỉ đơn giản là vì cô còn nhỏ mà thôi. Cô chẳng qua chỉ đang làm những việc mà vài năm sau mình sẽ làm. Nếu vài năm sau có thể làm thì tại sao bây giờ không được? Thế nên bản thân cô không có vấn đề, người có vấn đề là những người không theo kịp suy nghĩ của cô.
Còn về lời khuyên bảo của giáo viên: “Học sinh phải ra dáng học sinh...”
Câu trả lời của Tô Hạ Hoan là: “Em rất ra dáng học sinh mà!”
Dáng vẻ của một học sinh nên có không phải là thành tích tốt sao? Cô có thành tích tốt đó thôi. Ở một nơi mà học sinh giỏi xuất hiện nhan nhản như Thất Trung, thành tích của cô vẫn đứng trong top 50 người giỏi nhất khóa. Tính theo số lượng mấy chục người mỗi năm thi được vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại thì thành tích đó thật sự tốt lắm rồi!
Cô còn hỏi giáo viên của mình với vẻ rất khó hiểu: “Học cấp ba, lẽ nào không tập trung vào thành tích thi cử mà lại để ý đến kiểu tóc và cách ăn mặc của học sinh ư?”
Các giáo viên cảm thấy cô không còn thuốc chữa nữa, bố mẹ cô cảm thấy khó xử, còn bản thân cô vẫn sống rất thuận buồm xuôi gió.
Lên đại học rồi Tô Hạ Hoan vẫn sống như vậy, nhưng không một ai cho là cô sai. Chính cô cũng cảm thấy câm nín, không hiểu ngày xưa bố mẹ và thày cô mình ầm ĩ lên vì lý do gì.
Lịch sử tình trường của Tô Hạ Hoan phong phú và nhiều màu sắc như vậy đấy. Còn về Tô Triệt, vào thời cấp ba, mặc dù anh không bị ai nắm thóp chuyện gì, nhưng sau khi lên đại học thì bạn gái cũng đổi hết người này đến người kia...
Thế nên dựa trên nền tảng ấy, Lý Hiểu Tuệ, Tô Minh và Đường Anh, Tô Phong đều không cảm thấy họ có thể phát triển được quan hệ tình cảm gì. Mặc dù trước kia hai gia đình vẫn hay đùa giỡn sau này làm thông gia gì đó, nhưng bây giờ chẳng còn như vậy nữa. Dù sao các con cũng khôn lớn cả rồi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tình bạn bao năm qua giữa hai nhà.
Mặc dù thời tiết không đẹp lắm, bầu trời âm u tựa như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào, nhưng vì đang là dịp Quốc khánh nên số người ra vào khu thắng cảnh vẫn khá đông.
Tô Hạ Hoan mím môi, nhìn mấy đứa nhỏ cố tình đung đưa cầu treo với biểu cảm khó xử. Cô thật sự muốn tới quất cho chúng nó mấy roi, đáng tiếc con cái nhà người ta thời buổi này đều là bảo bối, đừng nói là chạm vào, mắng chúng nó vài câu cũng có thể xảy ra bạo động chiến tranh, thế nên cô đành nín nhịn.
Chiếc cầu treo rung lắc không quá dữ dội, nhưng vì nó ở khá cao nên chỉ một chút rung động cũng làm gia tăng cảm giác đáng sợ lên nhiều lần.
“Cậu sợ à?” Tô Triệt thong thả đi sau lưng cô.
“Tôi không sợ được chắc? Tôi là mẫu con gái mong manh.”
Tô Triệt nghe xong phá lên cười: “Cô gái mong manh, có cần giúp đỡ không nào?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân ”
Tô Triệt gật đầu, có vẻ như rất đồng cảm: “Thế mà hồi nhỏ cậu còn tè lên giường của tôi?”
“Bằng chứng đâu? Không thể vì tôi nhỏ hơn cậu một chút mà đổ cho tôi chứ? Chưa biết chừng chính cậu là người tự tè dầm, nhưng mẹ cậu lại nghĩ là tôi...” Tóm lại không cần biết là ai làm, chỉ biết chắc rằng lúc đó mông của cả hai đều ướt sũng, nghĩ lại thật sự là một cảm nhận không dễ hình dung.
Sau lưng họ có nhiều người bị dồn ứ lại, bực bội quát: “Hai đứa không đi à, không đi thì tránh đường.”
Tô Triệt và Tô Hạ Hoan dứt khoát dựa vào bên cạnh. Sau khi họ đi khỏi, Tô Hạ Hoan mới phát hiện mình đang đứng sát mép nhất. Cúi đầu nhìn qua khe hẹp giữa những tấm gỗ thì có thể thấy sóng nước dập đềnh phía dưới. Phóng tầm mắt ra ngoài lan can cũng cảm nhận được độ cao của cây cầu gỗ này, thật sự muốn lấy mạng người ta...
Tô Triệt lập tức bắt lấy cánh tay trái của cô: “Đi thôi, cô gái mong manh có quyền được sợ hãi.”
Cô hậm hực không muốn thừa nhận điều này, nhưng có anh nắm tay thì nỗi sợ trong lòng chí ít cũng phải giảm được một nửa, đúng là quái đản thật.
Cây cầu dây treo rất dài, vì có Tô Triệt ở bên cạnh nắm tay nên cô lấy hết dũng khí nhìn xuống dưới chân. Đúng là cao thật, nhưng nếu không muốn sợ hãi nữa thì cách hữu dụng nhất chính là đối mặt với nó. Trước đây cô không hề có cơ hội này...
Bỗng nhiên cô muốn thử thách bản thân.
Sau khi đi hết cây cầu, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta đi lại đi!”
Tô Triệt bình tĩnh nhìn cô, dường như đang hỏi cô định làm gì.
“Đằng nào cũng không còn trò khác để chơi, đi thêm vài lần cũng có sao đâu.”
Không sao. Tô Triệt giật giật khóe môi, cuối cùng đành nhượng bộ. Lần này cô đi rất chậm, từ từ di chuyển như đang thích ứng với các độ cao khác nhau...
“Công việc hiện tại thuận lợi chứ?” Tô Triệt thật sự không muốn thấy cô mải mê tự kiếm niềm vui cho bản thân.
“Cũng tạm. Chỉ là có một kẻ xấu xí hay ghen tỵ với sắc đep của tôi.”
Khóe miệng Tô Triệt cong lên: “Ồ?”
Tô Hạ Hoan vốn dĩ đã tức giận trong lòng, vừa hay nhắc tới chuyện này, đương nhiên không thể kiềm chế được, muốn xả hết: “Tôi chịu đến công ty đó làm việc là nể mạt họ đấy, biết không? Đáng lẽ tôi phải được lên chức rồi, ai dè tổng giám đốc lại cho cô em gái của anh ta trực tiếp nhận vị trí đó, tức chết đi được.”
“Người ta là anh em mà có thể hiểu được.”
Tô Hạ Hoan không thể hiểu nổi: “Quan trọng là họ trả lời tôi rằng nếu để tôi thăng chức, người ta sẽ nghĩ tôi đi cửa sau mới giành được cái ghế đó. Lý do này có ra gì không?”
Bấy giờ Tô Triệt mới nghiêm túc ngắm nhìn cô. Cô có đôi mày thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh, mũi thẳng nhỏ nhắn và đôi môi xinh xắn ửng hồng, đường nét gương mặt dịu dàng đến lạ. Chỉ nhìn diện mạo thôi thì rất dễ nghĩ đây là một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng, mặc dù tính cách của cô thì thật sự không ăn nhập gì với hai từ ấy. Người ta hay nói cô được thừa hưởng những nét đẹp nhất của bố mẹ, thực tế có lẽ bản thân cô cũng là một trường hợp đột biến gen. Cô chú chỉ là người có tướng mạo bình thường, lại xinh được một cô con gái xinh xắn nhường này, chẳng trách họ yêu chiều cô đến vậy.
Lúc này, mái tóc cô có chút rối, đuôi tóc từng được uốn xoăn nên hơi cong lên, hai lọn tóc bên má cong cong khiến cô toát lên vẻ đẹp đáng yêu như búp bê vậy. Còn trang phục hôm nay cô mặc hết sức bình thường: Một chiếc áo tay dài màu hồng nhạt thêu hoa giản dị kết hợp với chân váy ngán mày xanh lá đậm và một đôi dép đế xuồng. Kiểu ăn mặc này khiến người ta rất muốn hỏi liệu cô có thấy lạnh không.
Theo ý kiến của riêng anh, có lẽ vị sếp kia không phải viện cớ.
Tô Hạ Hoan xinh đẹp không chỉ là nhận định của người dân trong thôn mà e rằng đã trở thành suy nghĩ chung của cả thị trấn rồi. Cũng khó trách sao cô chú lại lo lắng đến chuyện hôn nhân một đời của cô.
Anh nghe bố mẹ mình nói, cô chú còn tới tận trường đại học gặp cậu bạn trai hồi đó của cô, chẳng biết vì lý do gì đã bị người ta dọa cho hết hồn.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Tô Hạ Hoan nghiêng đầu nhìn anh.
“Lúc từ Yên Xuyên trở về, tôi vô tình gặp bạn trai cũ của cậu trên máy bay.”
“Bạn trai cũ?” Tô Hạ Hoan nở nụ cười gian manh: “Cậu nói đến anh bạn trai cũ nào?”
“Người mà hồi cấp ba đã bày hoa hồng hình trái tim ngay trước cổng trường tặng cậu khiến giao thông tắc nghẽn đó.” Tô Triệt chậm rãi nói.
“À... Tôi quên rồi.”
Tô Triệt cứ thế bị nghẹn lời.
Cậu nam sinh đó trông không đến nỗi nào, nghe đồn còn khá giàu có. Lần tỏ tình ấy lan truyền ầm ĩ khắp trường, sau đó họ chính thức yêu nhau.
Tô Triệt vẫn nhớ ngày anh trở về thị trấn Bạch Hồ, lúc lên xe thì nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ. Anh đi tới bên cạnh cô, ngập ngừng hỏi: “Cậu và bạn trai bây giờ vẫn ổn chứ?”
Cô thờ ơ nhìn anh.
“Tôi nhìn thấy anh ta và một cô gái khác đi chung với nhau... còn khá thân mật nữa.”
“Ồ, cô gái đó có xinh không?”
“Tôi không nhìn rõ.”
“Chúng tôi chia tay rồi, đôi bên thoải mái, không liên quan tới nhau.”
Lần đó, Tô Hạ Hoan và cậu bạn kia yêu đương rất khoa trương, ầm ĩ, khiến giáo viên chủ nhiệm của họ tức giận vô cùng. Tô Triệt tưởng cô rất yêu thương người kia, không ngờ cô lại có thái độ ấy.
Chính vào giây phút đó, anh bỗng cảm thấy người vẫn luôn ở bên cạnh mình trở nên lạ lẫm biết bao...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận