Những ngày sau đó, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đều bận túi bụi. Tô Triệt phải tới thành phố B bán căn nhà, sau đó liên lạc với đồng nghiệp và bạn thân của anh. Tô Hạ Hoan thì tới Yên Xuyên quan sát địa điểm làm văn phòng sau này. Địa điểm thì không cần suy nghĩ, càng xa trung tâm càng tốt, những nơi ấy giá nhà mới rẻ. Ngoài ra Tô Hạ Hoan còn phải đi chọn xe. Sau khi suy tính, Tô Hạ Hoan cảm thấy mua một chiếc xe việt dã sẽ tốt hơn. Tuy đắt hơn một chút nhưng sau này đi đâu cũng tiện lợi.
Khi công việc của Tô Hạ Hoan và Tô Triệt còn chưa giải quyết xong, bố mẹ họ lại cảm thấy dù sao cũng đăng ký kết hôn rồi, dĩ nhiên phải sớm tổ chức đám cưới. Thế là tới lúc Tô Triệt và Tô Hạ Hoan nhận được tin tức, bố mẹ họ đã định sẵn thời gian, thông báo với bà con họ hàng. Còn về địa điểm, dĩ nhiên sẽ là nhà hàng của gia đình Tô Triệt.
Tô Hạ Hoan cảm thấy có chút may mắn. Tổ chức ở nhà hàng của gia đình anh không quá ồn ào phức tạp. Làm đám cưới ở một nơi thân quen, bản thân cũng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút.
Thế là tất cả mọi người đều bận rộn. Bố mẹ hai bên không những bận chuyện đám cưới mà còn phải giải quyết một số căn nhà họ đang sở hữu. Lúc trước họ mua với giá quá rẻ, địa điểm lại không tệ, có rất nhiều người hỏi mua lại. Có điều vài năm trước họ chỉ cho thuê, bây giờ định bán đi nên thông báo với bà con họ hàng thân thiết, ai có ý định sẽ tới bàn bạc giá cả.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt sắp lập nghiệp nên cần một khoản tiền không nhỏ. Người làm cha mẹ nhất định phải dốc hết sức ủng hộ con cái.
Bản thân Tô Phong cũng cảm khái, nếu không vì các con đều là con một, chuyện này sẽ rất đau đầu. Con cái lập nghiệp, người làm cha mẹ không thể không lo. Nhưng nếu lo thì đứa còn lại sẽ suy nghĩ thế nào? Nếu chỉ âm thầm giúp đỡ, sau này bị phát hiện lại càng ầm ĩ hơn.
Bố mẹ muốn sinh bao nhiêu đứa con đó là tự do và quyền lựa chọn của bố mẹ. Nhưng nếu nói bố mẹ sinh nhiều con cũng không ảnh hưởng gì tới đứa đầu tiên thì chắc chắn chỉ là một lời nói dối thiện chí. Đương nhiên, tình thân và huyết thống thì không tiền bạc nào có thể đong đếm được.
Khi hai bên gia đình lần lượt bán đi các căn nhà và mặt tiền mình sở hữu, Tô Hạ Hoan mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra bố mẹ mình đã mua vài căn nhà ở Trường Duyệt. Vì sao cô không biết gì cả?
Câu hỏi của Tô Hạ Hoan bị bố mẹ cô khinh bỉ: Đến cả chủ tiệm làm tóc cũng có thể mua cho con mình mỗi đứa một căn nhà, gia đình chúng ta mua vài căn thì có gì không đúng chứ?
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ, hình như đúng là thế. Chỉ có điều bố mẹ cô và bố mẹ Tô Triệt bán nhà bán đất rầm rộ như vậy khiến cô và Tô Triệt đều rất áp lực. Nếu như tương lai thất bại, mọi người đều biết thì hai người họ chắc chắn sẽ trở thành những đứa phá gia chi tử, phá hoại hết tài sản của bố mẹ.
Đương nhiên, hai siêu thị của gia đình Tô Hạ Hoan và nhà hàng của gia đình Tô Triệt là sản nghiệp cơ bản nên phải giữ lại, Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ băn khoăn không biết có nên bán cái siêu thị nhỏ đi không. Nhưng nghĩ đến chuyện dạo này siêu thị nhỏ làm ăn phát đạt, mấy người sống gần đó hầu như ngày nào cũng tới mua thức ăn, cộng thêm việc siêu thị đó được đặt theo tên con gái, nên chung quy họ vẫn không nói.
Tô Hạ Hoan hoang mang bất an, lần này bố mẹ họ chơi lớn quá rồi. Kết quả Tô Triệt lại vô cùng thoải mái bình thản. Đây chính là biểu hiện của việc suy thoái đạo đức. Tô Triệt còn đưa ra một lý do rất đường đường chính chính: Mấy chỗ đó bán đi cũng tốt. Bố mẹ họ có tuổi rồi, vốn dĩ không còn bao nhiêu sức lực để ôm đồm quá nhiều việc. Giờ bán đi, bình thường rảnh rỗi họ có thể đi chơi mạt chược, đi câu cá, sau đó tới siêu thị và nhà hàng trông nom tình hình, như vậy tốt biết bao.
Thôi được rồi, Tô Hạ Hoan đã bị Tô Triệt thuyết phục, cũng yên tâm hơn phần nào.
Tô Hạ Hoan chọn được vài tòa nhà văn phòng ở Yên Xuyên, sau đó bảo Tô Triệt quyết định địa điểm cuối cùng. Hai người bàn bạc qua rồi cắn răng mua hai tầng. Chủ yếu là vì nếu mua như vậy thì người ta sẽ cho mình một ưu đãi rất lớn. Tô Hạ Hoan kích động không khác gì nhặt được món hời. Tô Triệt đồng ý mua chỗ này cũng vì tuy nó nằm xa trung tâm, dân cư không quá đông đúc nhưng được cái gần ngay một ga tàu điện ngầm, tương lai có lẽ không tệ.
Sau khi mua xong văn phòng, họ lập tức bắt tay trang hoàng, nối liền tầng trên với tầng dưới, làm một chiếc thang máy nội bộ. Bên dưới là khu vực làm việc của nhân viên, bên trên sẽ ngăn ra làm vài văn phòng độc lập.
Để tiết kiệm chút tiền trang trí, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đều chạy tới tự thân vận động. Đừng tưởng đây chỉ là những công việc trang trí đơn giản, thật ra tốn của họ không ít thời gian.
Sau đó, hai người quay về thị trấn Bạch Hồ chuẩn bị làm cô dâu chú rể.
Mọi việc cưới xin đều do bố mẹ hai bên toàn quyền phụ trách, họ không phải lo lắng chút nào. Nhưng tới khi quỳ xuống gọi bố mẹ người kia là "Bố, mẹ", hai người vẫn tỏ ra ngượng ngùng.
Cuộc đời này, bố mẹ họ coi như đã tận tâm tận lực, tạo dựng, cho họ những điều kiện tốt nhất, không gian tự do thoải mái nhất để họ có thể lựa chọn cuộc sống mà họ mong muốn. Chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, họ chưa bao giờ phải thấy ấm ức vì chuyện trong nhà.
Khi bố mẹ dặn dò con cái cũng không kìm được dòng nước mắt.
Trước kia đi dự đám cưới nhà người ta, họ cũng chỉ đi cho có. Khách đến dự đa phần chỉ quan tâm phải tặng bao nhiêu tiền là hợp lý. Giờ là người trong cuộc, họ mới biết mỗi câu nói đều là thật lòng thật dạ. Từ đó về sau, con cái sẽ phải tự mình gánh vác tương lai của chúng. Cho dù chúng thật sự cảm thấy khó khăn hay đau khổ, người chúng cầu cứu sự giúp đỡ dầu tiên cũng không còn là bố mẹ nữa mà là chính bản thân mình. Vì chúng đã thật sự khôn lớn, biết chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình rồi.
Hôn lễ của họ không được coi là quá thịnh soạn. Chỉ có bà con thân thích của hai bên gia đình và những người sống cùng thôn trước kia. Thêm nữa có bạn bè của Tô Hạ Hoan và những người bạn, người đồng nghiệp cũ của Tô Triệt. Cả đoàn người cũng ngồi kín mười mấy chiếc bàn.
Nghi thức kết thúc, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan bắt đầu đi chúc rượu từng bàn. Phàm là những người quen biết họ ai nấy đều tự phong mình là "Gia Cát Lượng", đều nói trước kia đã nhìn ra điểm bất thường của họ rồi, lâu nay luôn cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
Tô Hạ Hoan nghe mà thấy sung sướng trong lòng.
Các bạn học và bạn bè của họ đều được chúc rượu cuối cùng, bởi vì đám người này là dây dưa lâu nhất. Tô Hạ Hoan nâng ly lên, cùng uống với đám Liễu Như Yên. Họ cũng không gây khó dễ cho cô, chỉ nói đùa mấy câu và chúc phúc vài lời.
Ngược lại lúc chúc rượu Tô Triệt, Trình Tư Niên cười nói: "Tôi hứa sẽ đến là đến thật, có chào mừng tôi không?"
"Anh tới chúc phúc cho chúng tôi, dĩ nhiên là hoan nghênh rồi." Tô Triệt mỉm cười cạn ly.
Trình Tư Niên cũng cười theo, sau đó nhìn về phía Tô Hạ Hoan: "Đáng lẽ hai người phải đến với nhau từ sớm, tránh ra ngoài gây họa cho người khác."
Những người ngồi chung bàn đa số đều khá thân thiết. Vừa nghe Trình Tư Niên nói câu ấy, lập tức giơ tay biểu đạt sự tán thành. Trình Tư Niên nói câu này quá chuẩn xác rồi.
Vẻ mặt Tô Triệt bình thản như không, nâng ly mời mọi người, coi như đền tội cho vợ mình.
Sau màn ầm ĩ ấy, họ tiếp tục tới bàn của đám bạn Tô Triệt. Những người này Tô Hạ Hoan chưa từng gặp. Nhưng khi cô đi qua, lập tức nhận được sự chào đón nhiệt tình của mọi người.
Các thanh niên ngồi chung với nhau đúng là có nhiều chuyện để nói. Họ thể hiện cho Tô Hạ Hoan biết họ tò mò về cô đến mức nào. Hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến người thật, nên trong lòng có cả tá tâm sự cần được trút ra.
Mấy người này nói rất khoa trương, Tô Hạ Hoan nghe mà cười khúc khích suốt, quên mất việc mời rượu, rất muốn được ngồi xuống nghe họ kể về quá khứ của Tô Triệt.
Cuối buổi tiệc, Tô Hạ Hoan vào trong thay váy cưới. Chiếc váy này cô đi thuê nên phải trả lại cho cửa hàng. Sau đó cô cùng Tô Triệt đi giải quyết bữa trưa.
Tô Hạ Hoan vừa ăn vừa nói: "Mấy người bạn đó của anh thật thú vị."
Tô Triệt lắc đầu: "Họ tò mò thật đấy. Lúc anh thông báo đám cưới với họ, họ còn nghĩ là anh đùa."
"Thế tức là họ tới xem trò đùa sao?"
"Phải, tới xem trò đùa là em đấy."
"Đáng ghét."
Tô Triệt ngẫm nghĩ: "Có một số người sẽ ở lại một thời gian." Mắt Tô Hạ Hoan sáng rực lên: "Ở lại giúp đỡ."
Tô Triệt gật đầu.
Tô Hạ Hoan kích động vô cùng. Có được sự giúp đỡ của họ, cô bỗng cảm thấy giá trị của công ty mình tăng vọt. Nhưng cô củng bắt đầu lo lắng: "Họ yêu cầu tiền lương có cao không?"
"Việc này không cần lo. Không có tiền thì cứ tạm nợ trước. Nhưng chỗ ở và cơm ăn ba bữa thì chúng ta phải giải quyết."
Tô Hạ Hoan gật đầu. Những người này chịu đến đây, dĩ nhiên phần nhiều là nể mặt Tô Triệt chứ không vì tiền bạc gì cả.
"Haiz, em cảm thấy áp lực lớn quá. Cũng may mua ô tô xong xuôi từ trước, nếu không bây giờ em cũng không nỡ bỏ tiền ra mua, thà ngày ngày đi xe buýt còn hơn."
"Bây giờ đã hiểu vì sao anh muốn đưa em tới thành phố X chơi một năm rồi chứ?"
Tô Hạ Hoan buồn bã gật đầu. Phải, cô hiểu rồi, bởi vì từ nay về sau, họ sẽ không còn thời gian và tâm tình để chơi bời gì nữa.
***
Hôn lễ kết thúc, ai bận rộn việc người ấy. Tô Hạ Hoan và Tô Triệt chỉ hận không có thuật phân thân. Địa điểm mua văn phòng vừa trang hoàng xong, dĩ nhiên không thể dọn vào ngay, phải thuê một văn phòng tạm trước, tiếp đó phải đi mua một loạt các thiết bị đồ dùng.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt chia nhau làm việc. Tô Triệt xử lý công việc nội bộ của công ty. Ừm, họ cũng có công ty của riêng mình rồi, tên đầy đủ là: Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Công nghệ thông tin Hoan Triệt. Vừa nhìn là biết công ty vợ chồng. Tô Hạ Hoan rất mãn nguyện. Ngay sau đó cô bắt đầu gửi thư tuyển dụng tới khắp các trường đại học có tên tuổi để thu hút nhân tài về cho công ty mình.
Việc chiêu mộ của Tô Hạ Hoan không thuận lợi lắm. Công ty luôn hy vọng có thể tuyển được những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Bản thân các sinh viên cũng hy vọng được bước chân vào những công ty tốt hơn. Họ chỉ là công ty mới khởi nghiệp, rất nhiều sinh viên đều thẳng thừng bỏ qua. Sau nửa tháng tuyển dụng, Tô Hạ Hoan mới tuyển được ba mươi thực tập sinh.
Thời gian của họ rất cấp bách. Ba mươi người ấy lập tức được triệu tập đến ghi danh ở địa điểm họ vừa thuê tạm. Tô Triệt cũng nói rõ ràng để họ nhận thức được tình hình thực tế của công ty. Công ty chỉ vừa chập chững bắt đầu, tương lai sẽ ra sao không một ai biết rõ. Việc này đối với họ mà nói là khuyết điểm nhưng cũng là ưu điểm. Khuyết điểm là họ không thể thể hiện hết các kỹ năng của mình, cũng không thể có ngay một mức lương khiến mình hài lòng. Nhưng ưu điểm là họ có cơ hội chứng kiến sự bay cao hoặc xuống dốc của một công ty. Nếu không thể chấp nhận hiện thực này, ngay bây giờ họ có thể đi luôn. Còn những ai tình nguyện ở lại thì hãy yên tâm làm việc. Hiện tay những người vào công ty toàn bộ đều là thực tập sinh, về việc có được chuyển sang làm nhân viên chính thức hay không, tất cả dựa vào tình hình học tập của họ.
Cũng có người bỏ đi nhưng chỉ là số ít. Tô Hạ Hoan phỏng vấn thêm một đợt nữa để bổ sung cho đủ ba mươi người.
Ban đầu đám người này còn khá hoang mang. Bây giờ tìm việc không phải chuyện dễ dàng nên ai cũng do dự, không dám quyết ngay. Nhưng khi họ biết được sự thật mình đang đi theo học tập một sinh viên xuất sắc của Đại học B thì họ lập tức trở nên rất kích động. Đây là một cơ hội để trau dồi kiến thức, dù có phải mất tiền cũng chấp nhận.
Đám thực tập sinh trở nên tích cực hơn, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan mới thở phào nhẹ nhõm. Tính tích cực được tăng lên là động lực để chủ động trau dồi thêm kiến thức, lẽ nào còn lo không học được chút gì sao?
Vừa tròn hai tháng, họ lập tức dọn vào tòa nhà văn phòng mới. Mọi người đều rất phấn khích. Rõ ràng có văn phòng riêng sẽ mang tới cảm giác khác biệt rất nhiều. Ai nấy đều ồn ào đòi ông chủ đãi một bữa. Tô Triệt và Tô Hạ Hoan dĩ nhiên cũng chấp nhận dẫn mọi người ra ngoài ăn uống hát hò.
Phương Lỗi là bạn thân của Tô Triệt, cũng là người đầu tiên lên tiếng đồng ý giúp đỡ anh khi anh nói muốn mở công ty riêng. Anh ấy đi vòng quanh chiếc ô tô của Tô Triệt một lượt rồi chép miệng: "Tôi nói này, vợ chồng cậu thật xấu tính. Chỉ biết khóc lóc ỉ ôi với chúng tôi thôi, kết quả còn mua xe, có giống người thiếu tiền không hả?"
Tô Hạ Hoan vốn định giải thích nhưng Tô Triệt đã nói thẳng một câu: "Vợ tôi bỏ tiền ra mua đấy."
Thôi được rồi, đây coi như là tiền riêng của vợ người ta chứ bản thân Tô Triệt không có tiền. Anh nói không sai.
Sau khi uống rượu vào, Tô Triệt và Tô Hạ Hoan bị ép phải kể lại quá trình yêu đương giữa hai người họ. Nhất là đám thực tập sinh, họ vừa bước ra khỏi cổng trường đại học, lúc nào cũng bày ra vẻ "Mình đã nhìn thấu chuyện tình yêu rồi". Phải để dòng sông tình yêu của Tô Triệt và Tô Hạ Hoan tẩy trần cho tâm hồn họ thì họ mới có thể bùng cháy lại ngọn lửa hừng hực ấy trước một xã hội quá đỗi thực dụng này.
Tô Hạ Hoan bị dồn ép đến đường cùng: "Thật ra cũng không có gì để nói đâu. Chỉ là một đôi yêu nhau rất bình thường, giản dị, từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau, dần dần thích nhau thôi!"
"Thích thật đấy, vẫn luôn yêu thương đối phương, sau đó trong lòng chỉ có đối phương." Một cô gái ngưỡng mộ nói.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt đồng thời im lặng. Đám bạn học cũ biết chuyện của Tô Triệt cũng ngây ra, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.
Tô Hạ Hoan cũng có phần ngượng ngập. Nhưng cô là cô gái thành thật: "Chuyện đó... Thật ra tôi từng có bạn trai khác... Đừng nhìn tôi như vậy, anh ấy cũng từng có bạn gái khác. Cũng không phải rất nhiều, tôi chỉ có..."
Tô Hạ Hoan mắc nghẹn, vốn dĩ cô định nói chỉ có ba người bạn trai, nhưng hình như không chỉ có vậy!
Tô Triệt rót cho cô một cốc sữa lạc: "Bản thân em cũng không nhớ mình có bao nhiêu anh bạn trai rồi à? Để anh nhắc cho em nhớ nhé. Cấp ba năm người, đại học ba người... Trong số năm người hẹn hò hồi cấp ba thì có ba người là trường mình, hai người trường ngoài. Trong đó có một người ầm ĩ nhất, từng đứng chặn trước cổng trường làm giao thông tắc nghẽn, cuối cùng bị em xóa tên triệt để."
Mọi người ngồi xung quanh làm khách rất muốn tiếp tục hóng chuyện vui, nhưng lúc này đều ngại lên tiếng.
Tô Hạ Hoan chóp mắt: "À thì, chính vì em có nhiều "bạn trai cũ" như vậy nên em mới biết, thật ra người em thích nhất chính là anh."
Những người hóng chuyện: Vậy cũng được sao?
Tô Triệt cũng chẳng truy cứu chuyện này, chỉ là ánh mắt anh nhìn Tô Hạ Hoan có chút bất ổn.
Tô Hạ Hoan lĩnh hội ngay được ẩn ý trong đó. Xem ra màn kịch nhập vai tối nay lại có thêm tình tiết mới rồi. Đó chính là có tám anh bạn trai cũ, nhưng cô chỉ thích mình anh, những người kia chỉ nhằm mục đích kích thích anh...
Haiz, từ ngày bước chân vào con đường diễn viên là không thể rời khỏi vòng xoáy này nữa rồi.
Tô Hạ Hoan uống một ngụm rượu, cảm thán: "Năm xưa tôi gây ra nhiều chuyện như vậy mà trường tôi không đuổi học, đúng là tình yêu đích thực."
Tô Triệt đánh mắt nhìn cô. Nghĩ lại thì hình như đúng thế thật. Nhưng lúc đó cô nghịch ngợm như thế mà thành tích không hề sụt giảm, đúng là một nhân tài.
"Đó là vì em có thế trở thành một tấm gương điển hình để răn dạy mọi người."
Ồ, sức mạnh của tấm gương sao?
Thôi được rồi, là "sức mạnh" của tấm gương theo nghĩa tiêu cực.
Ăn cơm xong, mọi người kéo nhau đi hát. Tô Hạ Hoan mở đầu, bởi cô yêu cầu được thả con săn sắt bắt con cá rô. Mọi người còn tưởng cô chỉ nói lời khiêm tốn, kết quả cô hát một bài được rất nhiều người yêu thích nhưng hoàn toàn lệch tông. Mọi người nghe xong phá lên cười ầm ĩ, hỏi cô rốt cuộc có thể hát đúng tông một câu nào không. Tô Hạ Hoan bá đạo trả lời: "Không thể."
Trước kia cô từng luyện tập một bài hát, tự cho rằng khó khăn lắm mới hát được một bài mà không vỡ giọng. Nhưng sau đó người ta nói cho cô biết sự thật đau lòng rằng cô tự ngộ nhận thôi. Từ đó về sau, Tô Hạ Hoan hoàn toàn tuyệt vọng với trình độ hát hò của mình.
Có Tô Hạ Hoan làm đệm, mọi người trở nên tự tin hẳn.
Tô Hạ Hoan ngồi nép bên cạnh Tô Triệt: "Lúc trước anh hát bài Thư tình là có ý gì?"
"Lúc tìm vô tình hiện ra thôi."
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ: "Khi phát hiện bí mật trong quyển sách Hóa học?"
“Phải”.
"Vậy anh tìm kiếm câu gì?"
"Khi bắt gặp bức thư tình rất lâu trong quá khứ, nó còn có tác dụng hay không."
Tô Hạ Hoan nheo mắt: "Anh rõ ràng nên hỏi em mà!"
Tô Triệt véo má cô: "Vậy còn không?"
"Không."
Thế là khuôn mặt của Tô Hạ Hoan bị anh trừng phạt thích đáng. Cuối cùng cô chỉ còn nước đầu hàng: "Đáng ghét, rõ ràng anh biết đáp án rồi còn hỏi, còn hỏi."
"Cứ muốn hỏi đấy, em có trả lời không?"
"Có tác dụng, có tác dụng, mãi mãi có tác dụng."
…
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Hạ Hoan bày ra vẻ mặt "Em biết ngay sẽ như vậy mà". Tình huống kịch hôm nay quả nhiên chính là bạn trai cũ chạy tới kích động anh. Haiz, Tô Hạ Hoan cảm thấy ông chồng này của mình thật sự quá ấu trĩ, lớn tuổi rồi còn thích chơi mấy trò chơi kiểu này, ấu trĩ nhất chính là còn bắt cô chơi cùng anh.
Hỏi: Rốt cuộc ai trẻ con hơn ai?
Thông tin vỉa hè để buôn bán đầu tiên trong công ty nghệ thông tin Hoan Triệt do chính hai vợ chồng Tô Hạ Hoan và Tô Triệt tạo ra.
Chuyện này nói ra không quá phức tạp. Chút chuyện giữa Vương Tư Hàm và Tô Triệt một vài bạn học của anh đều biết. Ngày Vương Tư Hàm tới Yên Xuyên, mọi người dĩ nhiên sẽ cùng đi ăn cơm. Thế là tất cả đều biết chuyện giữa hai người họ. Bây giờ bạn gái cũ xuất hiện, ông chủ và bà chủ sẽ thế nào?
Mọi người đều ngồi đợi chờ giây phút Tô Hạ Hoan nổi bão. Bà chủ này không phải người đi theo con đường đoan trang thục nữ đâu.
Nhưng tất cả đều đoán nhầm.
Tâm lý của Tô Hạ Hoan khi gặp Vương Tư Hàm rõ ràng không khác gì chuột nhìn thấy mèo, chỉ muốn trốn thật nhanh.
Tô Hạ Hoan cảm thấy rất khó xử. Lần trước Vương Tư Hàm đến đây, cô tỏ thái độ như không hề có chút quan hệ nào với Tô Triệt. Kết quả không những yêu anh ngay lập tức mà bây giờ còn làm đám cưới. Tô Hạ Hoan cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn Vương Tư Hàm nữa.
Nhưng Vương Tư Hàm không mảy may có ý oán trách, ngược lại còn nhờ Tô Hạ Hoan dẫn đi chơi một vòng Yên Xuyên.
Vương Tư Hàm thở dài: "Tôi đến đây làm phiền cô phải không?"
"Không có. Cô đến tôi càng có cơ hội trốn việc."
Vương Tư Hàm mỉm cười: "Cô đừng suy nghĩ nhiều. Tôi tới đây chỉ để thăm thú thôi. Nghe nói hai người mở một công ty trò chơi riêng nên tôi qua xem tình hình thế nào, vì qua lời kể của bọn họ thấy thần bí quá. Còn về chuyện giữa cô và Tô Triệt, cô càng không cần cảm thấy áp lực. Lần trước Tô Triệt đã nói rõ ràng với tôi rồi. Nếu không cô nghĩ vì sao tôi lại ra đi dứt khoát như vậy?"
Sau khi nói thẳng thắn mọi chuyện, Tô Hạ Hoan và Vương Tư Hàm càng thoải mái với nhau hơn.
Tô Hạ Hoan còn hỏi Vương Tư Hàm có ý định ở lại đây không. Vương Tư Hàm từ chối. Trước khi đi, Tô Hạ Hoan mua rất nhiều đặc sản của Yên Xuyên làm quà cho cô ấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận